chương 3/ 31

Tuy nơi Hạ Tư Linh không thích nhất là bệnh viện, nhưng khi Lạc Tử Thịnh đưa cô tới bệnh viện, cô cũng rõ hơn ai hết rằng mình phản đối cũng vô ích. Cô rất hiểu người đàn ông bên cạnh này, một khi anh đã quyết định chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với người khác. Mỗi lần xem trong tivi có mấy cô gái tự tử để giữ bạn trai lại, Lạc Tử Thịnh đều cười giễu cợt. Cô biết, nếu có một ngày anh quyết định rời đi, cô không giữ anh được.

Bệnh viện rất nhiều người, Lạc Tử Thịnh dìu Hạ Tư Linh ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang. Lực chú ý của Lạc Tử Thịnh đều đặt ở bình nước đang nhỏ từng giọt xuống. Hạ Tư Linh thì chôn trong lòng anh. Thỉnh thoảng có người đi qua đi lại đánh giá cặp đôi này, tuy vậy, Lạc Tử Thịnh lờ đi không để ý đến.

Hạ Tư Linh nhìn thấy con ngươi trầm tĩnh của anh, cô nghĩ, cứ như vậy đi, bất kể tương lai như thế nào đi chăng nữa, cô đều sẽ ở bên cạnh anh, không rời không bỏ.

Có lẽ là do tác dụng chậm của rượu, Lạc Tử Thịnh dần nhắm hai mắt lại. Hạ Tư Linh không tự chủ được mà mỉm cười.

Sự khổ cực của anh, cô hiểu.

Làm con riêng, anh không lúc nào không cố gắng chứng minh bản thân mình. Sự ưu tú trong mắt người khác, là từng chút từng chút kiên trì của anh tạo thành. Khát vọng của anh, lý tưởng của anh, tất cả đều trở thành động lực để anh bước tiếp.

Mà hiện giờ anh trở về từ Mỹ, nhất định sẽ không để mặc người ta bức bách giống như bốn năm trước.

Cho dù anh trở về, anh cả đó của anh cũng dùng cái danh bồi dưỡng anh mà thả anh đến tầng cơ sở. Những điều đó trước giờ anh chưa từng đề cập đến, nhưng không có nghĩa là cô không biết.

Giống như cô gái kiêu ngạo như Hạ Tư Linh, cô lại chỉ từng hèn mọn vì người đàn ông này. Mà hiện giờ, hẳn là trận chiến cuối cùng, cô nhất định sẽ cùng anh đánh xong trận chiến này. Cô đã nghĩ đến mảnh đất hạnh phúc tương lai của hai người rồi, cùng nhau đến Bá Lâm kết hôn. Thành phố đó là thiên đường trong giấc mơ của cô.

Lúc Lạc Tử Thịnh mở mắt, Hạ Tư Linh đã truyền nước xong. Anh day day trán.

Anh cười nhẹ nhìn cô, nhưng vẫn không giấu được nét mỏi mệt trong mắt.

“Gần đây rất bận à?” Cô thử hỏi, tuy cô cũng biết anh chắc chắn sẽ không trả lời mình.

Gật đầu coi như là đã trả lời rồi, “Anh đưa em về.”

“Ừm.”

Lạc Tử Thịnh lái xe, Hạ Tư Linh thì nửa dựa vào cửa kính xe. Quầng sáng của ánh đèn đường khiến tâm tư cô cũng bắt đầu mơ hồ.

“Bố hỏi khi nào thì chúng ta kết hôn.” Cô khẽ nói, nhưng ánh mắt lại nhìn anh chăm chú.

“Bây giờ em cảm thấy có thể sao?” Không có phẫn nộ cũng không có không kiên nhẫn, chỉ là ngữ khí bình tĩnh.

“Vậy khi nào thì có thể?”

“Khi anh có thể khống chế được.” Anh không chút do dự, sau đó nhìn cô, “Em chỉ cần biết, trong lòng anh, em là cô dâu duy nhất của anh.”

Vậy đã đủ rồi, ít nhất cho cô một lời hứa hẹn. Ai đó đã từng nói, hôn nhân là lời hứa hẹn và tình yêu lớn nhất của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Cô gật đầu, khi anh có thể khống chế được, khi anh có thể làm cho Thịnh Nhân trở thành của riêng của anh, khi anh có thể hô phong hoán vũ ở Thịnh Nhân.

Quen rồi, cứ như vậy đi.

Cô đã làm việc ở Hạ Thị, đã mua nhà ở bên ngoài. Cô một mình mua nhà, anh biết rõ vậy là có ý gì.

Cô mở cửa xe, sau đó nói với anh: “Không đi lên sao?”

“Không.” Anh cười nhạt xuống xe, kéo cô qua sau đó hôn lên trán cô.

“Anh có thể ở lại.” Cô nhìn anh, không chỉ là bây giờ, trước kia cũng thế, chỉ cần anh muốn ở lại.

“Chờ sau khi kết hôn nhé!”

Cô không nói gì thêm, sau đó xoay người rời đi. Cô không biết có phải anh giống như nam chính trên rất nhiều bộ phim thần tượng nhìn bóng lưng mình rời đi không, cô chưa bao giờ quay đầu lại, sợ hãi vừa quay đầu lại thì không nhìn thấy chàng trai tuấn mỹ thuở ấy nữa. Sợ hãi hạt giống thất vọng bén rễ nảy mầm.

Sớm đã đoán trước được kết cục, tựa như lúc ở Mỹ, sớm đã quen nhìn thấy những người bên cạnh sống thử, thậm chí còn từng ở cùng người bị người ta dẫn đi phá thai. Nhưng Lạc Tử Thịnh anh thì có thể không có động thái gì, giữa hai người luôn là bạn trai bạn gái đơn thuần. Cô biết, trong xương cốt, Lạc Tử Thịnh chính là một người đàn ông truyền thống.

Lạc Tử Thịnh day trán, vừa nghĩ đến chuyện rối tung rối loạn của Thịnh Nhân thì đã phiền lòng. Rõ ràng chỉ là một vài việc vặt vãnh, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt đó cứ không ngừng xuất hiện trên bàn làm việc của anh, không cần nghĩ nhiều anh đã biết đây là chuyện tốt mà người anh trai tốt đó của anh tạo ra. Nhưng anh vẫn cứ phải hao tổn tâm lực đi làm, hơn nữa phải làm đến mức khiến người ta không nói gì được. Người khác càng muốn nhìn thấy anh không chịu nổi, anh lại càng không để cho người ta được như ý.

Về đến nhà, ánh mắt diều hâu nghiêm khắc của Lạc Tử Thiên đã ghim vào trên người anh.

“Bố, muộn vậy còn chưa ngủ ạ?”

“Biết là muộn mà vẫn còn chơi bời bên ngoài lâu như thế?” Lạc Tử Thiên có chút không vui.

“Ối chà, ngày ngày Tử Phong mệt sống mệt chết vì công ty, lại là để người trong nhà ra ngoài ăn chơi lu bù.” Bạch Tố Cầm hừ lạnh nhìn Lạc Tử Thịnh.

Lạc Tử Thịnh cũng không để ý đến Bạch Tố Cầm, chỉ nhìn Lạc Tử Thiên, anh tin ông ta chờ lâu như vậy sẽ không chỉ nói mấy câu vô nghĩa như thế.

“Tố Cầm, bà về phòng trước đi.” Lạc Tử Thiên có chút sủng nịch nhìn Bạch Tố Cầm.

Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Tố Cầm chuyển sang ấm áp, “Tôi cũng không muốn đối diện với người không liên can.”

Người không liên can? Khóe miệng Lạc Tử Thịnh khẽ động.

“Về sau cách con bé Hạ Tư Linh đó xa một chút.” Cây gậy trong tay Lạc Tử Thiên gõ gõ xuống sàn.

Lạc Tử Thịnh nhíu mày, “Hạ Thị làm sao ạ?”

“Bây giờ vẫn chưa sao, nhưng khó đảm bảo được về sau.” Lạc Tử Thiên hừ lạnh một tiếng, “Tốt nhất anh nhớ kĩ lời tôi. Tin rằng anh là người thông minh.”

Lạc Tử Thịnh nhìn ông ta di chuyển khó khăn nện bước lên tầng, chỗ nào đó trong lòng bắt đầu rối rắm.

Trở về phòng tắm rửa xong, sau đó anh đặt cơ thể mệt lử đến không chịu nổi xuống giường. Lạc Tử Thịnh anh sao lại thất bại như vậy, từ nhỏ lúc ở nhà đã học được phải nhìn sắc mặt người khác. Từ trước tới nay những thứ tốt đều là của Lạc Tử Phong, còn Lạc Tử Thịnh anh thì không xứng có được bất cứ thứ gì. Lúc ở trường cũng sẽ bị người ta nhạo báng, chính là bởi Lạc Tử Thịnh anh là đứa con riêng khiến người ta khinh thường, mẹ anh là tình nhân khiến người ta khinh bỉ, chính vì như thế, anh đã định trước phải sống hèn mọn hơn người khác. Anh cố gắng học tập, dù khi ấy người khác đều đi chơi, chỉ có học tập, anh mới có thể thu hút sự chú ý của Lạc Tử Thiên, chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự tồn tại của bản thân mình.

Anh không cam lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cuộc đời anh phải hèn mọn như vậy chứ.

Con riêng thì sao, một ngày nào đó, anh phải đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống người khác.

Bận rộn mấy tháng liên tiếp, không chỉ phải ứng phó với mấy chuyện vặt vãnh, anh còn lợi dụng một vài mối quan hệ để chuẩn bị kí một hợp đồng mua bán lớn của công ty. Không ai biết anh hi vọng nhiều như thế nào, hi vọng dùng sự thành công đó khiến cho Lạc Tử Thiên chú ý.

Cho nên khi nỗi thất vọng đến, anh mới có thể không cam lòng dữ dội như vậy.

Thẩm Thiển Vũ nhìn Lạc Tử Thịnh uống hết ly này tới ly khác, cũng không khuyên anh. Trên tivi đang chiếu trực tiếp lễ kí kết dự án phát triển làng du lịch của Lạc Tử Phong và tập đoàn Tần Hoa, Lạc Tử Phong tự tin anh tuấn như trước, mỉm cười chào hỏi giới truyền thông.

“Vì công trình này, tôi và đoàn đội của tôi đã cùng nhau cố gắng rất nhiều. Vinh quang cũng không phải chỉ thuộc về một mình Lạc Tử Phong tôi, mà còn có mỗi nhân viên tham gia nữa.”

“Lạc tổng, anh thật sự khiêm tốn quá rồi.”

••••

Giới truyền thông đánh giá Lạc Tử Phong thật sự kế thừa đầu óc kinh doanh của bố, điều càng khiến người ta ngạc nhiên là anh ta còn tự khai phá con đường vận dụng khoa học kĩ thuật mới nhất, khiến người cạnh tranh với anh ta không chịu nổi một kích trước mặt anh ta.

Hơn nữa anh ta có thể có được hợp đồng của Tần Hoa, đây mới là minh chứng cho tài năng của anh ta.

Mấy năm nay tuy Lạc Tử Phong phát triển công ty hướng ra thị trường, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm. Có điều dự án phát triển lần này, chỉ cần nắm chắc thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận.

Thẩm Thiển Vũ thở dài một hơi, sau đó nhìn Lạc Tử Thịnh. Sao cậu ấy có thể không tức được chứ, cố gắng lâu như vậy, lại đều là để người khác hưởng lợi.

Bảo Phòng Trạch Hoa trải nhiều con đường như vậy, thậm chí còn nợ Trần Nhất Đình một ân huệ, mới hẹn gặp được tổng giám đốc tập đoàn Tần Hoa. Văn kiện hợp tác cũng đã nhận được sự gật đầu từ đối phương rồi, nhưng chỉ vì một câu của LạcTử Phong: “Cậu chỉ là trưởng bộ phận kĩ thuật nho nhỏ, từ lúc nào tôi cho cậu quyền kí kết hợp đồng lớn như vậy?”, anh phải tuyên bố từ bỏ. Lạc Tử Phong là muốn nhìn thấy dáng vẻ thất bại của anh, anh liền để cho anh ta xem. Anh bắt bản thân mình trái lương tâm giải thích với Lạc Tử Phong, cúi đầu trước mặt Lạc Tử Phong, nhưng không để lộ ra vẻ để mặc người ta bức bách như trong lòng Lạc Tử Phong muốn.

Rất lâu sau, Lạc Tử Thịnh mới ngẩng đầu, tuy uống rất nhiều, nhưng anh vô cùng thanh tỉnh.

“Thôi rồi chứ!” Thẩm Thiển Vũ đẩy anh một phen.

“Ông sẽ không hiểu được đâu.” Lạc Tử Thịnh mệt mỏi nói từng chữ.

“Cần tôi gọi điện cho Tư Linh không?”

“Không cần.”

“Vậy tôi đưa ông về.”

“Muốn để tôi lại bị mắng là ăn chơi chác táng ở bên ngoài à?” Lạc Tử Thịnh nở nụ cười châm chọc.

“Về nhà tôi?” Thẩm Thiển Vũ nhíu mày thăm dò.

“Ông nói xem?”

Thẩm Thiển Vũ đưa Lạc Tử Thịnh về nhà.

Bình luận





Chi tiết truyện