* Biệt thự Thủy tiên *
Không khí biệt thự giờ này thật hỗn loạn, quả thật khiến người bước vào cũng sẽ bị ảnh hưởng theo nó. Huy, Khang đang chữa vết thương cho Lệ. Minh thì mới bế Nhi vô phòng, từng chậu nước đỏ tươi và những chiếc khăn, bông dính máu được bê ra từ phòng Nhi. Còn Diệu Anh vẫn ra sức đập cửa phòng Vy, khuyên cô đủ thứ điều. Lệ giờ đã cầm được máu, Huy vội chạy qua chỗ Minh coi giúp được gì không.
- Thế nào rồi? Có cần gọi bác sĩ không?_ Huy tay cầm điện thoại nhìn Nhi đang hôn mê do mất quá nhiều máu.
- Cầm được máu rồi nhưng có lẽ sẽ hôn mê hơi lâu, mất quá nhiều máu._ Minh nhìn Nhi lắc đầu nhẹ nhẹ, tia mắt ánh lên vẻ buồn bã.
- Vậy tao qua coi Vy đã._ Huy định quay đi.
- Cậu ấy sao?_ Minh ngạc nhiên vì lúc nãy cậu không ở cùng Diệu Anh.
- Cô ấy ngâm nước lạnh trong khi bị sốt mấy giờ rồi._ Huy sốt ruột.
- Thằng KHánh đâu?_ MInh cau mày.
- Nào biết đâu, gọi không thèm nghe máy._ Nói rồi Huy chạy đi luôn, không để Minh nói thêm.
Bên này không khí còn nặng nề hơn. Mấy người làm liền, cả nam lẫn nữ cố tìm cách mở cửa, nhưng đây là cửa do nó làm hệ thống thì ai mà phá được. Trong đầu Anh thì không khỏi có suy nghĩ tỉ tỉ sẽ làm điều dại dột thì sẽ muộn mất thôi...
- Tỉ à, mau mở cửa ra đi, ngoài này hỗn loạn đủ rồi_ Diệu Anh tiếp tục thúc giục.
Nhưng đáp lại vẫn là im lặng, không có gì hồi âm.
- Trần Hoàng Yến Vy, cô nghe tôi nói đây, Nhi và Lệ đang bị thương, hai người đều hôn mê, đều nguy hiểm. Cô có muốn ở trong đó thì cũng chọn đúng lúc vào chứ, mau mở cửa ra!_ HUy chạy tới nói rõ ràng.
Trong phòng tắm, cái việc mà Diệu Anh lo sợ đã xảy ra lâu rồi. Nó đã làm gẫy cái bàn trải đánh răng, rròi dùng nó cửa vào cổ tay ( lí do sắp biết.) Tuy đã hôn mê được một lúc nhưng nghe đến tin này nó không có tâm trạng chết được nữa.
- Mở....cửa...ra_ Giọng nói yếu ớt, nhỏ nhưng cánh cửa vẫn nhận dạng được.
" Tạch"
Khóa cửa bung ra, Anh, Huy lao vào tìm nó, tìm quanh không thấy, thấy phòng tắm sáng đèn, hai người chạy tới đẩy cửa ra.
Cái gì thế này?
Một con người trong bộ váy ngủ màu trắng giờ nhuộm thành màu đỏ máu ướt sạch. Nằm giữa vũng nước, mà không nước và máu. Một màu đỏ từ cổ tay nó, nước vẫn chảy từ chiếc vòi hoa sen trên cao. Khuân mặt nó trắng bệch, nhợt nhạt. Diệu ANh với Huy vội bế nó ra khỏi nhà tắm. Huy cố băng vết thương lại cho Vy, băng xong anh ra ngoài để Anh với người làm thay đồ cho nó.
Huy vội lấy điện thoại gọi cho Khánh, thật may lần này câu ta đã bắt máy.
- Có chuyện gì?_ Giọng băng giá của Khánh.
- Mày đang ở đâu, Vy nó sắp chết rồi đây._ Huy nhân hóa mong Khánh tới ngay.
- Đừng có nói dối. Cô ấy không tự giết mình thì cũng không ai giết được cô ấy._ KHánh nói xong tắt máy luôn
- ơ...
HUy không kịp kể thêm gì nữa. Cậu qua chỗ Khang và Lệ xem thế nào rồi. Không khí căn phòng vẫn nặng nề, khó khăn biết nhường nào. Khang ngồi cạnh giường cầm tay Lệ.
- Sao rồi?_ Huy đứng cạnh hỏi.
-...._ KHang không nói gì chỉ lắc đầu nhẹ.
- Là thế nào?_Huy không hiểu lại lo lắng.
- Có độc từ hoa Bushman's poison_ Giọng Khang buồn.
- Quả của nó chữa được mà_ Huy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
- Nó ở tận Nam Phi_ Khang nói mà giọng khẽ nhói lên những tia đau khổ.
- Vẫn kịp, mày mau đi đi, dùng máy bay tư nhân ấy_ HUy cố khuyên
Thế rồi Khang vội vã đứng dậy đặt nụ hôn lên chán Lệ chạy vội đi. Huy đứng đó nhìn nhỏ khuân mặt nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch. Cậu chỉ biết lắc đầu nhìn Lệ rồi ngồi đó trông nhỏ hộ KHang.
Giờ đã sang chiều, nó khỏe hơn, tỉnh lại rồi nhưng khuân mặt giờ xanh xao.
- Chị thấy sao rồi?_ Diệu Anh đưa tay sờ trán nó hỏi
- Không sao đâu._ Nó đính kéo chăn đi khỏi.
- Không sao gì, còn sốt đây này._ Anh kéo nó lại.
- Vâng, chỉ sốt thôi, để ta qua thăm hai đứa kia đi, rồi ta ở phòng_ Nó lắc nhẹ tay Diệu Anh.
Thế là Anh đành gật đầu rồi cùng nó qua phòng Lệ. Căn phòng giờ đã bớt lạnh lẹo do hàn khí từ Khang đã đi mất cùng cậu ta. Nhìn thấy nó Huy ngạc nhiên lắm, ì mà đã qua đây được rồi. Nó qua vuốt mái tóc Lệ, nước mắt khẽ rơi.
- Lệ sao rồi?_ Nó hỏi Huy.
- Độc, chữa được._ Huy đành trả lời theo ý nghĩ.
- Còn Nhi?_ Ngẫm một lúc nó chợt nhớ đến con bạn thân của mình.
Nói rồi nó chạy qua phòng Nhi làm Anh chạy theo. Minh đang ngồi cạnh nhìn NHi mà lòng đau như cắt.
- Có nặng lắm không?_ Nó sờ trán Nhi.
- Không sao chỉ mất máu nhiều._ Minh ủ rũ.
Bỗng tay Nhi khẽ cử động, mắt nhăn lại rồi từ từ mở ra. Minh với mọi người mừng lắm. Cảnh cửa bật mở lần nữa, Hiếu với Ngân chạy vào.
- Em gái của chị._ Ngân chạy tới, nước mắt ngắn dài.
- Em...không...sao_ Giọng Nhi nho nhỏ.
- Thế thì tốt rồi, chị chị sợ....
- Mọi người....ra...ngoài...đi, em....có chuyện...nói...VY_ Đôi môi Nhi mấp máy chỉ về hướng Vy.
Mọi người trong phòng nghe vậy cũng đành ra ngoài. VY ngồi xuống cạnh Nhi.
- Ai làm chuyện này?_ Nó hỏi Nhi.
- Là...
( Còn tiếp) ^-^
Bình luận
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1