chương 7/ 10

Màn đêm giống miếng vải đen to bao phủ xuống mặt đất, ánh trăng treo cao trên bầu trời, tinh khiết hoàn mỹ.

Ban đêm bên trong Hàn phủ đèn đuốc sáng trưng.

“Nhị thiếu gia đã trở lại!”

“Bọn họ đã trở lại, đã trở lại ——” gia phó chạy đi thông báo, Tiểu Liên trên mặt biểu lộ loại tình cảm vui sướng không dấu nổi, Giang Duy Ân mắt đau đớn.

“Tả Kinh…” Tiểu Liên tim đập mạnh và loạn nhịp nỉ non, “Hắn rốt cục đã trở lại!” nước mắt vui mừng rơi xuống khuôn mặt.

Giang Duy Ân thấy thế tức giận sôi trào, tay nắm chặt thành hai đấm. Hắn trở về làm cái gì? !

Mũi chân nhún một chút, hắn kích động nhảy lên mái hiên, Tiểu Liên thế này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nâng làn váy chạy đến biệt viện, muốn đi báo cho Tả Kinh, rất sợ Giang Duy Ân sẽ đối với hắn bất lợi.

Ngoài cửa lớn, Tả Kinh ôm Phạm Dư Quỳ suy yếu bước vào cửa.

“Thả ta xuống, ta chính mình đi được!” Thật mất mặt! Phạm Dư Quỳ trên mặt phiếm hồng, thẹn thùng vùi đầu vào trong lòng Tả Kinh.

“Nàng rất nhẹ, ta ôm được, không cần lo lắng.” Tả Kinh dán ở bên tai nàng nói, to tiếng hô, hơi thở phun ở trên cánh tai nàng

“Không phải đi——” Phạm Dư Quỳ quay đầu liếc mắt một cái dò xét gia phó ở một bên. Bọn họ đều nhìn thấy hết, hơn nữa cười đến siêu ái muội…

Đột nhiên “A ——” một đạo thanh âm truyền đến.

Giang Duy Ân từ trên không trung nhắm thẳng người Tả Kinh đánh ra một chưởng, Tả Kinh ôm Dư Quỳ không thể ra tay, chỉ ôm chặt lấy nàng lùi về phía sau né tránh hắn đột kích.

Đoạn Tang nhảy lên, thoải mái tiếp được một chưởng của Giang Duy Ân, phản kích trở về.

Giang Duy Ân lảo đảo chân hạ xuống, ngã xuống vài bước mới đứng vững thân hình.

“Ngươi…” Hắn trừng mắt nhìn Đoạn Tang.

“Sư huynh, hắn là Đoạn Tang, ta mời hắn về phủ làm khách nhân.” Tả Kinh tiến lên giới thiệu, sau đó quay đầu đối với Đoạn Tang nói: “Đây là sư huynh của ta, Giang Duy Ân.”

“Nguyên lai là khách nhân của Tả sư đệ, thất lễ, thất lễ.” Sát khí giấu vào trong, Giang Duy Ân thay bằng một bộ dạng hiền lành.

Đoạn Tang lạnh lùng nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Giang Duy Ân một cái, giống như vô tình nói: “Thật sự là… Công phu tuyệt đỉnh.”

Giang Duy Ân sắc mặt chợt biến.

“Sư huynh siêng năng muốn luận bàn võ nghệ, nếu có chút đắc tội còn thỉnh thứ lỗi.” Tả Kinh thay Giang Duy Ân giải thích, lại làm cho Phạm Dư Quỳ nhíu mày.

Nàng thật sự không thích tên Giang Duy Ân này, cười đến thật giả tạo, mới vừa rồi chưởng kia của hắn rõ ràng đánh ra rất ngoan độc ,tuyệt tình

“Phải không?” Đoạn Tang không lắm để ý nói.

Giang Duy Ân giả ý nở nụ cười. “Đúng vậy, sư huynh đệ chúng ta thường luận bàn võ nghệ.” Mâu trung lộ ra âm mưu ngoan độc

Phạm Dư Quỳ dò xét lúm đồng tiền của Giang Duy Ân, cảm thấy hắn là người đáng sợ.

Giang Duy Ân cũng nhìn thấy nàng. “Sư đệ, nữ nhân này là —"

“Nhị thiếu gia ——” một đạo âm thanh nữ tử điềm đạm đáng yêu truyền đến.

Phạm Dư Quỳ nghe xong, tò mò chuyển hướng nhìn đại sảnh, tìm chủ nhân của thanh âm kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tả Kinh, Tiểu Liên cảm thấy thời gian giống như yên lặng, trong mắt chỉ có thân ảnh tuấn dật của Tả Kinh, nàng không khỏi nghĩ đến quá khứ, ôm hắn đầy cõi lòng.

“Tả Kinh, Tiểu Liên rất nhớ người.” Tiểu Liên ôm cổ Tả Kinh , thỏa mãn nhắm chặt hai mắt, đột nhiên lại mở ra. “Người có phải hay không… Béo?” Nàng nghi hoặc hỏi, cảm thấy Tả Kinh có bụng bia.

“Khụ! Tiểu thư…” Phạm Dư Quỳ bị kẹp giữa hai người dở khóc dở cười. “Không phải hắn béo, là ngươi không thấy được ta.” Rất khoa trương đi! Nàng lớn như vậy, cá nhân lại ở chỗ này, nàng kia nhưng lại không phát hiện, thật đúng là bực mình.

Tiểu Liên thế này mới buông tay ra, cúi đầu nhìn bộ dáng Phạm Dư Quỳ giống như nhìn thấy quỷ. “Tả Kinh, nàng, nàng là ai?” Ngươi như thế nào ôm nàng? Cánh môi như hoa run run không thôi.

Nhất thời, Phạm Dư Quỳ đã hiểu, cô gái này thích Tả Kinh, hơn nữa phi thường thích!

Trong ý thức biết có nguy cơ nổi lên, nàng ôm chặt Tả Kinh, yêu kiều nói: “Ta gọi là Phạm Dư Quỳ, là người yêu của Tả Kinh, người yêu——” nàng tăng thêm hai chữ cuối cùng, hướng về phía Tả Kinh cười không ngừng.

“Yêu, người yêu?!” Tiểu Liên sắc mặt chuyển xanh mét.

“Đúng vậy, hắn yêu ta.” Phạm Dư Quỳ đắc ý giống như một tiểu hài tử.

“Yêu ngươi?” Tiểu Liên trố mắt, ánh mắt nhìn Tả Kinh.

Tả Kinh thong dong nhìn Tiểu Liên. “Đúng vậy, Liên tổng quản, ta thực yêu nàng.” Cô gái nhỏ này là đầu vẫn còn choáng váng sao? Cư nhiên bắt đầu nói lung tung.

“Chàng nói như vậy, người ta sẽ thẹn thùng ——” tổng quản? Nữ nhân này là tổng quản! Phạm Dư Quỳ ở trong lòng hô to. Không phải đâu, tổng quản không phải đều là lão nhân sao? Nhưng nàng ở mặt ngoài vẫn là làm bộ dạng như ngây thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ chôn sâu trong lòng Tả Kinh.

Tiểu Liên thấy thế ngây ngốc sửng sốt, không thể tin việc nhìn thấy trước mắt.

Kim Tử Điệp sau khi an trí tốt cho con ngựa mới đi vào, nhìn thấy một màn này không khỏi ho khụ khụ vài tiếng “Được rồi, ta đều nhanh đã gần chết đói, chúng ta vẫn là nên đi ăn cơm trước đã!”

Nhóm gia phó một bên xem diễn, đều nhếch miệng cười to.

Giang Duy Ân từ trong tiếng vang tỉnh lại. “Ách, mời.”

Kim Tử Điệp dẫn đầu cất bước, mọi người theo sau đi vào, mà Tiểu Liên vẫn đang ngây ngốc đứng ở tại chỗ.

Bữa tối qua đi, Phạm Dư Quỳ liền buồn ngủ, nên về Cức Uyển nghỉ ngơi trước, những người khác thì ở tại trong đại sảnh thương thảo sự tình.

Tả Kinh uống một ngụm trà nóng, đem chuyện Tương Ánh ăn cắp khăn lụa tự thuật lại một lần.

“Sư huynh, sự tình trải qua liền là như vậy.”

Giang Duy Ân than nhẹ trong chốc lát, mở miệng nói: “Đoạn huynh đã cho rằng là Tương Ánh trộm, Giang mỗ cũng không dám có điều thiên vị, ta cho người gọi nàng đi ra cùng Đoạn huynh đối chất với nhau. Người tới a~, đi mời Tương Ánh tiểu thư lại đây.”

“Không cần mời, ta không phải đã tới rồi hay sao?” Tương Ánh có dung mạo giống hệt Kim Tử Điệp, ách xì một cái, kiều mị di chuyển cước bộ.

Đoạn Tang tầm mắt định ở trên mặt Tương Ánh, rồi sau đó nở nụ cười. “Thế gian quả thực có người giống người như vậy, xem ra ta thật sự nhận sai. Kim cô nương, Đoạn mỗ thành tâm hướng ngươi xin lỗi.” một câu cuối cùng là nói với Tử Điệp, ánh mắt sáng ngời hữu thần.

Tử Điệp tim đập loạn nhịp. “Không, không sao, dù sao cũng là xá muội làm sai.” Không khỏi dời mắt nhìn sang hướng khác.

Giang Duy Ân trên cao nhìn xuống Tương Ánh, con ngươi đen hàm chứa cảnh cáo, khàn khàn mở miệng: “Tương Ánh sư muội, trong lúc ngươi ra phủ có phải hay không từng ăn cắp vật phẩm của Đoạn huynh?”

“Đúng vậy.” Ngoài dự đoán của mọi người, Tương Ánh cư nhiên hào phóng thừa nhận.

Giang Duy Ân người cứng ngắc, rồi nói tiếp: “Kia… Vật đó đâu?”

Tương Ánh liếc mắt một cái dò xét Giang Duy Ân cao cao tại thượng, động tác khóe miệng nhếch lên mang đầy ý châm chọc nói: “Khăn lụa phải không?” Mũi chân xoay tròn, cánh tay mềm mại không báo động trước ôm lấy cổ Đoạn Tang “Vật đó ở trong phủ, ngươi có bản lĩnh, bản thân tự tìm đi.”

Không biết vì sao, động tác của Tương Ánh làm cho Tử Điệp cảm thấy chói mắt, không khỏi nhíu mi “Tương Ánh, đừng như vậy.” Nói xong cầm cánh tay Tương Ánh hạ xuống.

Tương Ánh làm như không có gì, nở nụ cười. “Vật đó bị trộm, có phải ngươi không cam lòng đúng không?” Nàng đối với Đoạn Tang nói. “Không cam lòng liền bản thân tìm a!”

Nghe vậy, Tử Điệp đang muốn trách cứ, Đoạn Tang lại nói tiếp.

“Được.” Đoạn Tang lạnh nhạt nói, mặt không có tia biểu tình nào. “Vậy Đoạn mỗ đành quấy rầy mấy ngày.”

“Đừng nói như vậy, Đoạn huynh cứ việc ở lại.” Giang Duy Ân nhướng mi, vươn tay cùng hắn bắt tay “Hoan nghênh!” “Đâu có.” Đoạn Tang cảm giác được nhịp đập của Giang Duy Ân. “Giang huynh khí mạch đập loạn…” Hắn nói có ngụ ý

“Phải không? Ta không cảm thấy như thế.” Giang Duy Ân rất nhanh rút tay về, khoanh tay mà đứng lên. “Đêm đã khuya, các ngươi vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi! Sư đệ, Đoạn huynh liền giao cho ngươi đi an bài.” Giang Duy Ân lui hai bước, công đạo Tả Kinh.

“Đoạn huynh nếu không chê, thì có thể ngay tại Cức Uyển nghỉ tạm. Liên tổng quản, phiền toái ngươi.” Tả Kinh nói.

Đoạn Tang gật gật đầu.

“Nhưng là Tả Kinh, ta có lời nói với ngươi.” trong ánh mắt ôn nhu của nàng mang theo cầu xin.

“Này…” Tả Kinh mặt lộ vẻ khó xử.

“Chỉ cần một ít thời gian.” Tiểu Liên bộ dáng nhu nhược làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

“Sư đệ, ngươi đáp ứng nàng đi!” Giang Duy Ân mở miệng.

Xem ra là tránh không được, Tả Kinh ở trong lòng thở dài.

Kim Tử Điệp cũng khuyên nhủ: “Nhị sư huynh, vẫn là nên nói rõ ràng, như vậy đối với mọi người đều tốt, về phần hắn…” Nàng dùng cằm chỉ chỉ Đoạn Tang. “Liền giao cho ta cùng Tương Ánh đi.”

Nàng tay trái lôi kéo Tương Ánh, tay phải cầm lấy tay Đoạn Tang kéo đi.

Sau khi mọi người rời đi hết, trong đại sảnh chỉ còn lại có Tả Kinh, Giang Duy Ân cùng Tiểu Liên ba người, đầu tiên đánh vỡ trầm mặc là Tiểu Liên.

“Đại thiếu gia, ngươi có hay không nên lảng tránh một chút, ta có việc nói cùng với Tả Kinh.”

“Việc trong nhà, còn có việc ta không thể biết đến sao?” Giang Duy Ân hừ một tiếng.

Tả Kinh mở miệng hoà giải. “Liên tổng quản, đại sư huynh nói rất đúng, có chuyện gì xin mời nói thẳng đi!”

“Chẳng lẽ ngươi không thể gọi ta một tiếng Tiểu Liên được hay sao?” Tiểu Liên đau thương chớp chớp mắt. “Hay là ngươi có điều khó nói?” Bởi vì Giang Duy Ân sao? Vì hắn mới không thể không che giấu tình yêu đối với nàng? Tiểu Liên đắm chìm ở trong ảo tưởng của chính mình.

“Không, ta không có.” Tả Kinh khuôn mặt mỏi mệt nói.

“Không có khả năng! Ngươi nhất định là lo lắng hắn, đúng hay không?” Tiểu Liên khóc ngã vào trong lòng Tả Kinh. “Ta tin tưởng ngươi là yêu ta, không cần đem ta tặng cho hắn, không cần a ——” nàng than thở khóc lóc

Tả Kinh kéo nàng ra, cùng nàng bảo trì khoảng cách. “Không, ta yêu là Phạm Dư Quỳ.”

Hắn nói được rành mạch, Tiểu Liên nghe thấy lại khóc sướt mướt.

“Không, ta không tin, ngươi chính là không thể yêu ta, mới có thể tìm nàng làm người thay thế, có phải hay không?” Tả Kinh cảm thấy đau đầu, thật là không thể không nói rõ a “Không phải.”

“Không…” Tiểu Liên lại gục vào bên trái trong lòng Tả Kinh. “Ngươi nói dối…”

Lúc này kéo nàng ra là Giang Duy Ân, hắn mắt tối tăm nhìn chằm chằm Tả Kinh. “Không bằng chúng ta đến tỷ thí, người thắng có thể cso được Tiểu Liên, người thua phải rời khỏi Hàn phủ!” Hắn tự cho là đã ra chiến thư giao đấu đúng

“Không, ta không nghĩ tranh với huynh, bất luận là nàng hoặc là sản nghiệp Hàn gia, ta cũng không nghĩ tranh.” Tả Kinh cả người tản mát ra khí lạnh như băng “Ta nói chắc các ngươi đã hiểu được”

Hắn lấy quạt giấy từ trong ngực ra, biểu tình rất là không kiên nhẫn.

“Ta mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi.” Hắn hiện tại thầm nghĩ trở lại bên cạnh Phạm Dư Quỳ, hắn muốn tìm về sự bình tĩnh.

“Tả Kinh, chớ đi, đừng đem ta tặng cho hắn a~” Tiểu Liên nghẹn ngào nói, cố gắng muốn tránh thoát hai tay khỏe mạnh của Giang Duy Ân.

Tả Kinh cũng là không quay đầu lại, tiêu sái rời đi

Nhìn hắn tiêu sái, Giang Duy Ân lại càng hận hắn thêm.

“Tả Kinh…” Đợi Tả Kinh đi ra khỏi đại sảnh, Tiểu Liên còn chưa từ bỏ ý định hô lên.

“Ngươi đều nghe được, hắn căn bản không thương ngươi,” Giang Duy Ân trào phúng nói.

“Không, đều là ngươi làm hại, còn có nữ nhân kia, tất cả đều là do các ngươi tạo thành!” Tiểu Liên sử dụng khí lực toàn thân, thoát khỏi kiềm chế của hắn “Ta hận các ngươi, ta nguyền rủa các ngươi, các ngươi như thế nào không chết đi? Các ngươi chết, Tả Kinh sẽ yêu ta …”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong sương phòng tối như mực, ẩn ẩn truyền đến tiếng hít thở tinh tế.

Tả Kinh nhìn Phạm Dư Quỳ đang ngủ ở phòng nói “Đã ngủ” tựa hồ không thỏa đáng, bởi vì nơi này nguyên bản là phòng của hắn —— chủ nhân của Cức Uyển.

Hắn lặng yên không một tiếng động bước đến cạnh nàng, đứng đầu giường nhìn xuống dung nhan ngủ say của nàng.

Khuôn mặt nho nhắn, cái đầu nho nhỏ, nghiêm khắc mà nói, Phạm Dư Quỳ cũng không được tính là mĩ nhân, nàng không có diễm lệ như Tử Điệp cùng Tương Ánh, cũng không có ôn nhu như Tiểu Liên, nhưng là ánh mắt của nàng rất sáng, như là ánh sao sáng trên bầu trời, tươi cười thực chân thành, làm cho tâm hắn luôn luôn lạnh như băng đều hòa tan.

Nhìn chăm chú chính diện nàng như vậy, tâm tư phiền não của hắn đều đã tan biến

Vuốt ve sợi tóc mai của nàng, hắn cúi thấp mặt xuống mấy tấc, phát giác tóc nàng thật sự không được dài, hắn lại đến gần vài phần, bạc môi cuối cùng dừng ở trên môi mềm mại của nàng, hắn nghĩ dùng lực đạo sâu sắc, nhưng lại sợ quấy nhiễu nàng.

“Chàng có phải hay không dự định hôn ta?” Phạm Dư Quỳ đột nhiên mở mắt ra, giọng nói mang ý cười.”Nếu đúng vậy, ta đang chờ —— ”

Nghe vậy, hắn áp mạnh bạc môi nóng bỏng lên cánh môi mềm mại của nàng, khí phách khiêu khai mở miệng của nàng tiến thẳng vào trong chỗ sâu nhất, triền miên hút, Phạm Dư Quỳ nhiệt tình đáp lại, bướng bỉnh cắn môi dưới của hắn.

Tả Kinh ngạc nhiên trợn to mắt, Phạm Dư Quỳ cũng như hắn, lúc này trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, không còn có bất kì một người nào khác.

Tuy rằng hắn rất muốn nàng, nhưng không phải hiện tại, hắn khó khăn chấm dứt nụ hôn này, lấy lại giọng, cười nhẹ. “Đêm nay, ta nghe thấy có người nói yêu ta.”

Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, hai tay ôm chặt khuôn mặt tuấn dật phi phàm của hắn, cười giả ngu.

“Ai a? Là ai?” Xả xuống dây cột tóc của hắn, làm cho tóc đen nhánh hạ xuống, rủ xuống mái tóc của nàng. Tóc của Tả Kinh so với nàng dày hơn rất nhiều, thật đen thật mềm mại, làm cho nàng rất thích.

“Chính là nàng a~.” Hắn cười nói.

“Ân, hừ.” Nàng nhếch môi, cười thực xấu xa. “Sau đó thì sao?”

“Là có người không chịu nhận, hay là do ta nghe lầm? Nếu vậy thì nguy rồi, ta thực sự yêu nàng!” Hắn nói thanh âm rất nhỏ nhẹ, nàng lại nghe thật sự hiểu được.

Lòng của nàng không chịu khống chế nhảy nhanh hơn “Chàng nói yêu ta, ta nghe thấy.” Nàng cố gắng không cho chính mình rối loạn, nhanh nói ra nghi hoặc trong lòng “Nhưng là, ta có lời muốn hỏi chàng, Liên tổng quản kia với chàng rốt cuộc là có quan hệ gì?” Vừa thấy đến hắn liền ôm! Người cổ đại không phải thực chú ý đến cái gì gọi là lễ nghĩa, trong lời nói của chính mình cũng cảm thấy khó khăn hay sao?

“Nàng thật đúng là tiểu gia hỏa!” Hắn điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng. “Ta cùng nàng ta không có gì cả.” Trong lời nói ra rất minh bạch.

“Phải không?” Không giống nga!

“Đó là chuyện của đại sư huynh, không phải là của ta.” Hắn cười cười. “Chuyện của ta chỉ biết về nàng.”

“A…” Chán ghét, chỉ cần hắn nói lời ngon tiếng ngọt, nàng sẽ quên hết. “Chàng gần nhất miệng thực ngọt nha, có phải là do ăn nhiều đường hay không?”

Hắn cười nhìn nàng. “Đúng vậy.” Tươi cười bất giác càng tăng. “Ăn đường có tên Phạm Dư Qùy.”

Trên hai má bỗng dưng đỏ bừng, nàng cảm giác mặt đều nhanh bốc cháy lên. “Cái kia…” Cái gì cùng cái gì a~, so với nàng còn có thể muốn làm điều ái muội.

Tả Kinh ý cười càng sâu. “Cái gì?”

“Ách, cái kia…” mắt chuyển loạn, sau khi nhìn thấy hắn tươi cười, ánh mắt mới dừng lại. “Không có rồi, nhưng thật ra là chàng gần nhất tâm tình thực khoái trá có phải hay không?”

” “

“Chàng gần nhất thường hay cười nha.” Hại nàng thật sự nghĩ muốn đem hắn giấu kỹ, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, nhất là Liên tổng quản kia, ánh mắt nàng kia giống như nghĩ đem Tả Kinh nuốt vào bụng, ánh mắt trắng trợn nhìn chằm chằm hắn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy không thoải mái.

“Chỉ có nàng cảm thấy như vậy thôi!” Hắn cởi hài ra, nằm lên trên giường.

“Nào có, thật sự là như vậy mà, trước kia chàng đều bày ra bộ mặt lạnh lùng, hiện tại liền tốt hơn nhiều.” Phạm Dư Quỳ thân mình mềm mại dựa vào đầu vai hắn, muốn nói chuyện phiếm.

Tả Kinh chính là cười, cười đến thực ôn hòa.

“Chàng xem.” Nàng giơ cao tay phải lên, muốn hắn đoán. “Đây là cái gì?”

Hắn liếc mắt một cái, “Nhẫn.”

“Có màu gì?”

Hắn buồn cười nhìn chằm chằm nàng biểu tình đầy vẻ thần bí. “Màu đỏ.”

“ừm, đúng vậy.” Nàng cố ý đè thấp âm lượng, thực thận trọng nói: “Vụng trộm nói cho chàng biết, nó trước kia là màu xanh ——” để đến trước mắt hắn, nói thật khẽ: “Ở lúc trước khi ta chưa rớt xuống thác nước”

“Màu xanh ?” Thật sự có khả năng này hay sao?

“Đúng vậy.” Nàng dùng sức gật đầu, thưởng thức nhẫn ngọc.

“Là màu xanh biếc ” bàn tay nhỏ bé đeo nhẫn đặt lên trên vai gầy gò của hắn, nàng nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhíu mày nói: “Nhưng là ngày đó rớt xuống thác nước nó liền biến thành màu đỏ, đỏ giống như màu máu tươi, giống nhau chói mắt. Từ sau khi bà cố tặng cho ta, nó chưa bao giờ biến sắc, nhưng hôm nay nó lại thay đổi.” Có lẽ việc này cùng nàng chạy tới Đường triều có liên quan, nàng hoảng hốt nói. “Ta từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó nó lại biến trở về màu xanh, khi đó không biết sẽ như thế nào? Có phải hay không ta liền trở về…”

Nghe vậy, hắn môi mỏng mím lại, nhẹ xoay người đem nàng đặt ở dưới thân. “Trở về thế nào?” Hắn nghe thế có cảm giác bất an, coi như nàng ngay sau đó sẽ biến mất, làm cho hắn vĩnh viễn tìm không thấy. “Nàng nói a!”

Biểu tình của nàng cực kỳ giống với ở vách đá ngày đó, hắn cực kỳ sợ hãi, không nghĩ mất đi nàng.

Ý thức được chính mình nói quá nhiều, nàng ấp úng nghĩ giải thích.”Không, không có, ta là nói… Khả năng… A ——” nghĩ tới! Khả năng sẽ quay lại thác nước đi.”

Nàng vô tâm đối thoại gợi lên bất an trong lòng hắn, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, trực giác nàng cũng không nói thật. “Nàng nói dối.”

Nàng xem ra hắn bất an, vì thế trấn an nói: “Nếu chàng không tin ” nàng tháo chiếc nhẫn ra “Thế thì —— ta sẽ không đeo nó nữa.” môi khẽ nhếch lên, nàng nở nụ cười.

Sau khi tháo nhẫn ra, tâm tình của nàng trở nên thật thoải mái, như là dỡ xuống được một cục đá to đã đặt ở trong lòng từ rất lâu rồi; có lẽ, nàng sớm đã nghĩ sẽ tháo ra, chính là nàng cần có một lý do, một lý do chính đáng

Nàng ngón tay giữa đặt ở bên giường, đối với Tả Kinh nói: “Ta không hề mang nó, mặc kệ nó là màu đỏ hay là màu xanh.”

Thần sắc ngưng trọng của hắn vẫn chưa giảm, môi càng mím chặt không có thả lỏng, thân hình cứng ngắc vẫn là buộc chặt.

Thở dài một hơi, nàng cắn khóe môi, hai tay ôm lấy hắn , trong chốc lát sau kiên định nói: “Quan trọng là ta ở trong này, ta chỗ nào cũng không đi.”

Thật lâu, hắn mới cho phép chính mình tựa đầu chôn ở gần cổ nàng, gắt gao ôm lấy nàng, ngửi thấy mùi hương thanh nhã của nàng

Phạm Dư Quỳ hai tay run run, nhưng nàng không thèm để ý, chính là im lặng ôm chặt lấy hắn.

Hắn đang làm nũng! Một đại nam nhân đỉnh danh đầu đội trời, chân đạp đất ở trong lòng nàng làm nũng, một nam nhân nguyên bản lạnh giống như băng … Nàng không có một tia khoái cảm chinh phục, ngược lại khổ sở muốn khóc.

Thật vô dụng!

Tả Kinh lúc này cảm thấy chính mình đúng là yếu ớt không chịu nổi một kích động nào, hắn bắt đầu hiểu được cái gì gọi là sợ hãi…

Hắn sợ hãi mất đi nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện