chương 5/ 10

Mưa kéo dài cả một ngày.

“Aiz…” Một cô nương thân quần áo màu phấn lục đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nhìn mưa than thở.

Đôi mắt trong suốt nhìn khí trời, nhìn chằm chằm Cức uyển xa xa tối như mực, tuy rằng chỗ đó không giống các nơi khác trong phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng chính là vẫn hấp dẫn ánh mắt của nàng.

“…” Nàng hình như có hàng vạn lời nói không có chỗ để nói ra, đầy ngập oán thán chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ.

Sau một lúc lâu, nàng liều lĩnh tiêu sái đi ra khỏi hành lang gấp khúc, mặc cho mưa tạt ở trên người cũng không cần nghĩ. Nàng một lòng chỉ nghĩ về hắn, nàng muốn tới Cức uyển xem!

“Tiểu Liên, ngươi muốn đi đâu?”

Một chiếc dù che khuất tầm mắt của nàng, một nam tử cuồng ngạo giữ chặt cánh tay của nàng, bá đạo kéo nàng vào trong lòng.

“Đại thiếu gia.” Nàng giãy ra khỏi cái ôm mạnh mẽ của nam tử.

“Gọi ta Duy Ân.” Giang Duy Ân giọng đầy tình ý nói

“Nô tỳ không dám.” Tiểu Liên cúi đầu, cung kính thối lui.

Nàng muốn né tránh nhìn thấy bộ dáng của Giang Duy Ân trong cơn giận dữ. “Không dám gọi tên của ta, gọi tục danh của nhị thiếu gia nhưng thật ra lại rất dễ gọi có phải không.”

Tiểu Liên mím chặt môi, gạt cánh tay to đang nắm chặt tay mình của hắn ra . “Tâm ý của nô tỳ, đại thiếu gia rất rõ ràng, làm gì đại thiếu gia phải bức nô tỳ đau khổ.” Nàng quay đầu nhìn Cức uyển.

“Đúng, ta là rất rõ ràng, nhưng như vậy thì sao? Trong phủ từ sư phụ, cho tới nô bộc đều rõ ràng hiểu được, ngay cả nhị thiếu gia, người ngươi yêu nhất cũng sáng tỏ tâm ý của ngươi, nhưng hắn lại bỏ rơi ngươi, không để lại một câu liền rời đi. Ta nghĩ, ý tứ của hắn là muốn đem ngươi tặng cho ta!” Hắn nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, tràn ngập không muốn xa rời nói: “Tâm ý của ta đối với ngươi… Ngươi cũng đã biết.”

“Không, nô tỳ không biết.” Tiểu Liên cụp mi mắt xuống không muốn đối mặt với hắn.

“Nhìn ta.” Hắn giữ chặt khuôn mặt của nàng. “Người ngươi yêu là ta, không phải hắn.”

“Nếu không phải ngươi, hắn sẽ yêu ta.” Tiểu Liên trong giọng đầy oán hận nói. “Đều là ngươi bức hắn rời đi!”

“Ngươi đừng choáng váng, hắn căn bản không thương ngươi.”

“Coi như ta khờ đi!” Nước mắt trong suốt như những hạt trân châu rơi xuống, cộng thêm vài phần nhu nhược, làm người ta nhìn tâm sinh yêu thương.

“Ngươi…” Giang Duy Ân đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Hắn đi rồi, sẽ không trở về nữa. Tử Điệp, Tương Ánh tìm hắn hai năm, vẫn là không thu hoạch được gì, ngươi tội gì lại phải cuồng dại chờ đợi như vậy?”

“Không, không ai có thể thay thế được hắn.” Tiểu Liên không ngừng lắc lắc đầu.

“Ngươi không thể quên được hắn sao? !” Giang Duy Ân rống giận, dùng sức lay động nàng, chất vấn : “Vì sao ta không được, ngươi nói a!”

“Ngươi yêu Tương Ánh sao?” Nàng rơi lệ, bình tĩnh nhìn hắn.

“Không, ta yêu ngươi.” Hắn còn thật sự nói.

“Tương Ánh yêu ngươi, ngươi biết không?”

Hắn biết, cho nên mới muốn Tương Ánh đi làm việc kia. “Chuyện đó không liên quan đến chuyện của ta.” Giang Duy Ân vô tình mà tỏ vẻ nói. “Nàng ấy yêu ai đó là việc của nàng ấy, quan trọng là ta yêu ngươi!” Hắn kích động nói.

“Y như lời ngươi nói, ngươi yêu ta cũng là chuyện của ngươi, cùng ta không có quan hệ.” Tiểu Liên lấy lời của hắn nói lời từ chối hắn.

“Ngươi…” Hắn nghẹn lời.

“Đại thiếu gia, đêm đã khuya, nô tỳ muốn đi nghỉ.” Tiểu Liên có lễ nâng váy cúi mình.

“Ngươi thật sự không thể chấp nhậ ta được sao?”

“Trong lòng ta chỉ có hắn, không thể dung nhập thêm bất kỳ người nào khác.” Nàng vẻ mặt kiên định, cước bộ không ngừng.

“Nếu hắn đã chết?”

Thân ảnh nhỏ bé dừng cước bộ, Tiểu Liên quay trở lại nhìn hắn, nửa ngày, cúi mình cáo lui, cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Giang Duy Ân mặt lạnh lùng đứng dưới trời mưa, đôi mắt buồn bực lộ ra ngoan độc, tuyệt tình, áp lực sở hữu đã muốn đến cực hạn.

Nếu không có sư đệ, sư phụ hết thảy liền sẽ trao lại tất cả cho hắn, nếu sư đệ đã chết, Tiểu Liên cũng sẽ là của hắn.

Giang Duy Ân cắn chặt răng, hai má ẩn ẩn run rẩy, trước khi sư đệ xuất hiện , hắn có tất cả, hắn làm chuyện gì đều là chuyện tốt, lời hắn nói đều là thánh chỉ; nhưng sư đệ đến đây, cướp đi ánh hào quang vốn dĩ thuộc về hắn, lấy đi tâm của mọi người, liền ngay cả ánh mắt của Tiểu Liên cũng chỉ nhìn thấy hắn

Hắn không cam lòng, nguyên bản hết thảy đều là của hắn a! Giang Duy Ân dưới đáy lòng một lần lại một lần rống giận.

Hiện tại hắn chỉ cần chờ, chờ đợi tin tức của Tương Ánh, chờ nàng đến giải quyết hết thảy.

*************

Mấy ngày liền trời mưa to, ánh mặt trời đã lâu chưa xuất hiện, rốt cục mặt mày rạng rỡ ló ra.

“Thời tiết thật tốt!” Phạm Dư Quỳ hít sâu một hơi, duỗi thân, sau cơn mưa không khí thực tươi mát, gió trên núi lộ ra một một chút lành lạnh.

Nàng ngồi xổm bên hồ, bắt đầu giặt quần áo.

Nói thực ra, từ sau khi đến cổ đại, nàng mới biết được phát minh ra máy giặt quần áo có bao nhiêu là vĩ đại, bởi vì quần áo muốn giặt thực không dễ dàng, muốn giặt đến làm cho nó có “Hương “, quả thực so với lên trời còn khó hơn, ít nhất đối với nàng mà nói rất khó… Không, sửa chữa, là phi thường khó!

Bình thường sau khi giặt quần áo xong, nàng tựa như mất nửa cái mạng, xương sống thắt lưng thẳng không đứng dậy được, còn choáng váng.

Kỳ thật, chuyện giặt quần áo này là do trước đây vài ngày nàng cảm thấy buồn bã nên hướng Trương bà bà để việc đó cho nàng làm, nghĩ đến không khỏi bội phục thể lực của Trương bà bà, chắc so được cùng với bà cố của nàng

Cầm lên một bộ xiêm y, nàng cầm gậy gỗ dùng sức gõ xuống, ra sức gõ xuống xiêm y đặt dưới tảng đá.

Ta gõ, ta gõ, ta gõ gõ gõ gõ gõ…

Theo tiết tấu của gậy gỗ, mơ hồ hỗn loạn có cả thanh âm tiếng binh khí va chạm truyền đến, Phạm Dư Quỳ cảm thấy kỳ quái ngừng động tác.

Thanh âm kia hình như là từ trong rừng truyền đến, hơn nữa thanh âm càng lúc càng rõ ràng, giống như—

Phút chốc, có hai người lao nhanh ra từ trong rừng, dọa nàng nhảy dựng.

Oa thật oanh liệt —— là đánh nhau nha! Hoàn toàn chân thật không trải qua cắt nối hình ảnh. Trời ạ! Nàng thật hưng phấn, bọn họ so chiêu động tác nhanh đến nỗi nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, một tím một đen, nhanh chóng luân phiên, oa a a…

Hắc y nhân tay cầm đại đao rất nhanh hạ xuống, người mặc tử sam lấy song loan đao chắp trước ngực tạo thành lá chắn, khoảnh khắc thân đao đụng chạm, phát ra một tiếng nổ, ánh lửa hiện ra.

Bọn họ qua mười chiêu so chiêu, bắt đầu ra tay thật sự. Ra tay thực nhanh, đao kiếm khắp nơi kích thích thần kinh của Phạm Dư Quỳ, nàng là nên chạy nhanh rời đi mới đúng, nhưng hai chân lại giống như bị mọc rễ bám trụ xuống đất

Qua mấy chiêu, nàng là người ngoài nghề nhưng cũng nhìn ra được thực lực giữa hai người, thực rõ ràng, Hắc y nhân kĩ thuật cao hơn một bậc, chỉ thấy người mặc tử sam ứng phó vất vả chật vật…

Nha —— người mặc tử sam hình như là nữ nha!

Phạm Dư Quỳ nheo lại mắt cẩn thận nhìn, hẳn là thế đi! Tư thái ôn nhu kia, đao pháp uyển chuyển mềm mại, chỉ thấy tử sam nữ tử kia dáng vóc nho nhỏ, trong chốc lát mỗi khi đại đao của hắc y nam tử bổ tới phía trước, nàng phi thân sang đông, trong chốc lát né sang tây, thân nhẹ như chim yến.

Nàng trừng lớn hai mắt, tròng mắt nhìn không chớp hành động né tránh nhanh nhẹn của tử sam nữ tử, khi đang muốn tán thưởng, đột nhiên tử sam nữ tử phi thân dừng ở bên trái nàng, đi theo hắc y nhân không tiếng động dừng ở phía bên phải nàng, hai người cách nàng giằng co, trường hợp hết sức căng thẳng.

Này, đây là có chuyện gì? Phạm Dư Quỳ không dám thở mạnh, nín thở ngưng thần, ách, bọn họ sẽ không là giết người không liên quan đó chứ?

Nếu ngại nàng chướng mắt, nàng có thể tránh sang bên cạnh một chút.

“Đều theo như ta đã nói, ngươi nhận sai người, ta không ăn trộm a~, ta không phải ăn trộm!” Tử sam nữ tử cầm loan đao chỉ vào hắc y nhân, buồn bực nói.

“Ta không nhận sai.” hắc y nhân trầm thấp giọng nói, bàn tay to cầm đao chậm rãi vươn lên “Đưa ra đây.” Bọn họ dự định cách nàng khiêu chiến sao?

… ừm, hẳn là.

Nếu lúc này nàng thối lui, có thể hay không bị chém thành hai nửa?

… ừm, thực có thể.”

Phạm Dư Quỳ u oán nhìn vật trong tay, người ta một người là mặt đao, một người là loan đao, nàng lại chỉ có một cây gậy gỗ để giặt quần áo, nếu như bọn họ thật sự một đao đánh xuống, nàng chống đỡ được mới là lạ.

Ô… Nàng vừa rồi hẳn là nên trốn đi mới đúng.

“Ta không có lấy, không có, không, không có, không không có, nghe rõ không? Ta không lấy!” Tử sam nữ tử kích động giơ chân la hét.

Đừng kích động, trăm ngàn đừng kích động a! Phạm Dư Quỳ nhanh chóng nhìn chằm chằm nàng kia đang múa loạn song loan đao, liền sợ tử sam nữ tử tay không cầm chắc một cái, đao có thể hướng lại đây rơi xuống người nàng tiếp đón

Ô… Tả Kinh, cứu mạng a —

“Đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, mau đưa ra.” Hắc y nam tử thanh âm không kiên nhẫn lạnh lùng nói.

“Đưa cái gì a~, ngay cả gì đó cơ bản nhất ta cũng không biết, còn có thể lấy cái gì.” Tử sam nữ tử tức giận lớn tiếng, âm điệu bén nhọn.

Hắc y nam tử lạnh lùng nhìn tử sam nữ tử, không nói được một lời, khi tầm mắt đảo qua Phạm Dư Quỳ, nàng rùng mình một cái, lông tơ dựng đứng.

Trời ạ! Ánh mắt của hắc y nam tử kia so với Tả Kinh còn lạnh hơn.

Ô… Tả Kinh, ta thật nhớ ngươi ——

“Trừng ta làm gì? Bầy ra cái mặt thối, ta mới không sợ cái bộ mặt giống như người chết của ngươi, đừng phí sức bầy cái bộ mặt đó ra với ta.” Ngữ khí ngông cuồng, tử sam nữ tử hừ một tiếng, thu hồi song loan đao. “Còn có, ngươi quấy rầy đến người ta giặt quần áo, bây giờ còn phụng phịu dọa người, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không lễ phép là gì a?”

Nếu là bình thường, Phạm Dư Quỳ chỉ cần nghe đến thế tuyệt đối sẽ cười ha ha, nhưng hiện nay, khóe miệng nàng cứng ngắc giật nhẹ, cười gượng nói: “Hai vị tiếp tục, không cần khách khí, không cần lo lắng đến ta.” Đáng chết, như thế nào chú ý tới nàng.

Phạm Dư Quỳ cầm cây gậy gỗ, và bộ xiêm y mới được tẩy rửa một nửa, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi nói, chậm rãi lui.

Ai ngờ mới lui lại mấy bước, hắc y nam tử cầm theo đại đao, giơ lên cao, sau đó đột ngột chém xuống

“A ——” Phạm Dư Quỳ bạt thanh thét chói tai, tuy rằng đao kia không phải bổ về phía nàng, nhưng nàng vẫn là sợ tới mức hét rầm lên.

“Này —— nói ngươi không lễ phép còn thật là quá đúng, đại đao nhấc lên liền chém xuống, nghĩ chém người dù sao cũng phải thông báo một tiếng đi!” Tử sam nữ tử một bên nhượng bộ, một bên nói kháy, thoải mái nhảy lên tảng đá lớn ở bên cạnh, điểm nhẹ vài cái liền không còn thấy bóng dáng.

Phạm Dư Quỳ há hốc mồm, dại ra một lát, trước nhìn xem bên trái… Không có ai, nhìn nhìn lại bên phải… Cũng là không có ai, tên hắc y nhân kia không biết từ khi nào đã đuổi theo.

Bọn họ là cao thủ võ lâm?

Nàng gãi gãi đầu, người cổ đại thực quái, bổ tới chém tới tốt lắm sao?

Nàng bĩu môi, nhìn xiêm y dính nước trong tay, quay lại trong trúc lâu, ngồi cạnh bên hồ rất nhanh giặt hoàn quần áo này của hắn, qua một hồi lâu mới đứng dậy về nhà.

Trên đường, nàng nhìn cây gậy gỗ trong tay, tùy ý quơ đi quơ lại.

“Dạy ta võ công, được không?” Tả Kinh đang đốn củi, nàng không tốt tới gần, lớn tiếng ồn ào.

Hắn không có trả lời, sau khi chặt củi xong liền đi tới bên cạnh giếng múc nước.

Phạm Dư Quỳ hỏi lại.

“Có thể dạy ta võ công không?” Nàng nhu thuận có lễ hỏi.

Tả Kinh rửa xong mặt mũi liền quay đi.

Thực không nể tình ! Phạm Dư Quỳ có chút kinh ngạc.

“Ta muốn học công phu.” Gặp Tả Kinh ngồi ở đàng kia đọc sách, nàng bĩu môi nói.

“…” Hắn gương mặt lạnh lùng không một tia biểu hiện, không để ý tới.

” Người có dạy ta võ công cho ta không!” nàng tức giận rống to. Để xem băng sơn gặp đại hỏa có tan chảy hay không? Xem ra nàng đã không tốn công

“Ta dạy ngươi——” là nam nhân nghe xong mà xương cốt đều đã tê dại, không hề có lực chống đỡ

“Ngươi dự định học cái gì?” Rốt cục, hắn khép lại sách vở mở miệng hỏi. “Muốn học cái gì ?” Hắn vặn mình một cái, hỏi lại.

Nàng cười ha ha không ngừng, giơ cao vật trong tay lên. “Này.” Vui vẻ trêu đùa. “Giống như vậy —— hắc” quả nhiên! Tả Kinh tính tình không nhẫn nại, nhíu mày hỏi “Cái đó là dùng để giặt quần áo.”

“Đúng.” Nàng cười cười.

Còn đúng? ! “Đừng nghĩ.” Hắn lập tức bỏ của chạy lấy người. Mấy ngày nay nàng ăn cơm, tắm rửa đều mang theo gậy gỗ kia, liền ngay cả ngủ cũng không ngoại lệ! Thật sự là nàng trúng tà mà.

“Ách, đây chỉ là cái tượng trưng thôi!Ngươi rốt cuộc dạy hay là không dạy?” Nàng đi theo phía sau la hét.

“Không dạy.” Hắn cước bộ không ngừng, nói được rõ ràng.

“Vì cái gì?” Nàng cầm cây gậy theo sát sau.

Hắn quay người lại. “Không bằng trước tiên là nói về ngươi vì sao đột nhiên muốn học võ công?” hắn nhìn chằm chằm cây gậy gỗ kia không hiểu vì sao “Được sủng ái”, vẻ mặt khó chịu.

“Bởi vì lần trước giặt…” Nàng há mồm muốn nói.

“Nhị sư huynh!” Một đạo âm thanh nữ tử thanh thúy vang lên cắt ngang lời giải thích của Phạm Dư Quỳ .

Tử sam nữ tử từ trên trời giáng xuống, vừa rơi xuống đất liền chạy nhanh đến trước mặt Tả Kinh, vẻ mặt kích động, chỉ kém là chưa có khóc ra nước mắt, sau khi nhìn rõ nàng, Tả Kinh trấn định hơn, tuy nháy mắt có kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm kia.

“Rốt cục tìm đã tìm được huynh rồi.” Tử sam nữ tử cao hứng kêu to. “Oa —— mới hai năm không gặp, huynh lại tuấn tú hơn.” Nàng cười đến ánh mắt đều thành một đường cong tà mị . “Huynh cũng thật là đang yên đang lành lại chạy trốn, chạy đến thâm sơn này, cũng không để lại một câu, hại ta cùng Tương Ánh tìm huynh rất vất vả.”

Ngươi biết nàng? Phạm Dư Quỳ dùng ánh mắt hỏi Tả Kinh.

Tả Kinh lúc này mới mở miệng giới thiệu : “Sư muội của ta, Kim Tử Điệp.”

“Xin chào, gọi ta Tử Điệp là được rồi.” Nói xong, Kim Tử Điệp chủ động kéo tay Phạm Dư Quỳ cùng nàng nắm tay, hướng về phía nàng cười không ngừng.

Kim Tử Điệp nhiệt tình cuốn hút nàng, Phạm Dư Quỳ cũng nở nụ cười. “Xin chào, ta gọi là Phạm Dư Quỳ.” Trước mắt nữ nhân thoạt nhìn thực quen mắt, giống như ở đâu đã gặp qua.

Sau khi đi vào Đường triều, nàng chỉ biết có ít người, ngoại trừ Trương bà bà cùng Tả Kinh, cũng chỉ có vài ngày trước khi giặt quần áo…

“A, là ngươi!” là tử sam nữ tử múa song loan đao kia.

“Là ngươi.”

Kim Tử Điệp cùng Phạm Dư Quỳ đồng thời la hét.

“Các ngươi biết nhau?” Tả Kinh cảm thấy hoang mang.

“Hiện tại mới biết.” Phạm Dư Quỳ cười nói.

“Hiện tại?”

“Đúng, vừa rồi ngươi không phải mới giới thiệu qua hay sao?” Phạm Dư Quỳ liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như vấn đề hắn hỏi thực vô ý. “Còn trước kia thì sao?”

“Trước kia?” Nàng im lặng trong chốc lát, nhíu mi nói: “Đương nhiên không biết a~, nếu biết thì thế nào còn cần ngươi giới thiệu.” Nói xong nàng lấy tay sờ lên trên trán Tả Kinh. “Ngươi không phát sốt chứ?”

Tả Kinh hít sâu một hơi, hất tay nhỏ bé của Phạm Dư Quỳ xuống. “Ta không phát sốt.” quay lại chủ đề. “Ngươi cùng Tử Điệp… Các ngươi nếu không biết, vì sao cảm giác cứ như đã hiểu biết? !”

“Chúng ta cũng không biết a!” Phạm Dư Quỳ nhỏ giọng than thở.

“Không quen?” Tả Kinh tính tình nhẫn nại giải thích. “Ta không phải hỏi các ngươi có quen hay không, mà là…”

Một bên Kim Tử Điệp nhìn xem cười ha ha.

A —— chưa thấy qua nhị sư huynh đối với người có tính nhẫn nại như vậy, Phạm Dư Quỳ này… Rất thú vị.

“Nhị sư huynh, chúng ta phía trước không biết, nhưng từng có gặp mặt một lần.” Nàng hảo tâm hỗ trợ giải thích. “Ngay tại thời điểm nàng đi giặt quần áo ở bên hồ.”

Phạm Dư Quỳ nhanh chóng gật đầu. “Đúng vậy, cho nên ta mới hy vọng có thể múa song loan đao giống như nàng, song loan đao đùa giỡn thần khí thực ác.” Quả thực rất giống như vậy.

“Ngươi muốn học võ công chỉ vì muốn đùa giỡn?” Hắn nheo mắt lại, mang theo vẻ đầy nguy hiểm hỏi nàng.

Ách… Tình huống không quá đúng, nàng cười gượng vài tiếng. “Mới không phải đâu!” Tuy rằng nguyên nhân kia chiếm phần lớn, nhưng nếu thừa nhận mới là người ngốc. “Ta là vì tự bảo vệ mình.” Nói được nghĩa chính của việc học võ.

“Không cần, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Tả Kinh đương nhiên nói.

“Nói là nói như vậy !” Tả Kinh nói phải bảo vệ nàng nha —— nàng đỏ mặt, xoay xoay gậy gỗ trên tay. “Nhưng là… học một chút cũng tốt a~, giả sử thôi, nếu có một ngày ta…”

Tả Kinh cắt ngang lời của nàng. “Không có ngày nào đó. Nếu có, ta cũng nhất định sẽ bảo hộ ngươi…” nhìn thẳng vào trong mắt của nàng, nói ra hứa hẹn. “Cả đời.”

Cả đời! Những lời này giống mê chú quanh quẩn ở bên tai Phạm Dư Quỳ, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tả Kinh.

Hắn nói phải bảo vệ nàng cả đời, cả đời nha! Điều này đại biểu cho cái gì? Trời ạ! Tim của nàng đập mạnh quá, cảm giác thật hạnh phúc, người ít lời như hắn, nhưng lại sẽ nói ra loại lời thề cam đoan này. Nàng cảm động một câu cũng nói không nên lời, không tự chủ được phát ra tiếng.

“Đây là ngươi nói nga!” Nàng đem gậy gỗ ném ra đằng sau. “Ngươi cũng không thể đổi ý…” những lời kế tiếp bị miệng của Tả Kinh chặn lại.

Đôi môi hắn ấm áp nhẹ nhàng in lại trên môi của nàng, nàng cả người đều mềm nhũn, run rẩy.

Kim Tử Điệp thức thời rời đi, xem ra, nhị sư huynh bề ngoài lãnh khốc đã tìm được người mình thích, như vậy cũng tốt, Tiểu Liên không thích hợp với nhị sư huynh.

~0~~0~~0~~0~

” Vật đó đâu?”

Một nữ tử thân váy đỏ hai tay chắp trước ngực, nhún nhún vai.

“Huynh cứ bình tĩnh!”

Nữ tử cười yếu ớt. “Ta thực rất muốn biết. nếu như ta đưa nó cho huynh, ta sẽ được lợi gì?” Dựa sát vào người hắn phả hơi nói, cố ý đè thấp thân mình xuống làm cho hắn nhìn thấy rõ ràng đường cong như ẩn như hiện bên trong xiêm y của nàng.

“Có ý gì?”

“Còn cần chỉ ra sao?” Nữ tử yêu mị tay đặt lên bả vai rộng lớn của nam nhân, ngón tay vuốt ve trên bộ ngực cách y phục tao nhã lộng lẫy của nam nhân. “Đại sư huynh…”

Sặc! Này giống như đang trêu ghẹo, gọi mời. “Tương Ánh sư muội, vật đó đâu?” Giang Duy Ân ngược lại bắt chặt tay của nàng.

“Ngươi biết nó giấu ở chỗ nào sao?” y phục rớt xuống gần khủy tay, nụ hôn dừng ở trên vai nhỏ bé của nàng

“Vật đó ở đâu không trọng yếu, trọng yếu là huynh chạm vào ta, phải lấy ta.” Đôi môi đỏ mọng phun ra giọng nói mị hoặc câu dẫn.

Hắn dừng lại động tác, bí hiểm nở nụ cười.

“Tương Ánh sư muội, ngươi nghĩ đây là trò chơi sao , không thể được.”

“Ô, không thể được sao.” Kim Tương Ánh rời khỏi ôm ấp của hắn, kéo y phục rớt xuống gần khủy tay lên.”Nếu không chạm ta, huynh đừng hòng có được vật đó!” Nàng phong tình vạn chủng xem xét biểu tình của hắn. “Huynh lựa chọn cách nào.”

Đôi mắt đen bắn ra tia hàn ý, Giang Duy Ân âm u hừ một tiếng.

“Vật đó đâu? Đừng ép ta động thủ, ngươi đánh không lại ta.”

“Đúng vậy, ta nhận võ công của ta không bằng huynh, nhưng là…” Nàng vươn cái lưỡi liếm môi dưới. “Nhị sư huynh có thể thoải mái đả đảo huynh, huynh có thể không phục không?” ánh mắt câu người nhìn thẳng chằm chằm nam nhân đang trong cơn thịnh nộ, không biết sống chết tiếp tục nói.

“Ta đoán… Ngươi cũng không nghĩ vẫn bại bởi hắn, ngươi sĩ diện, tự cho mình rất cao, ngươi —— thắng không nổi!”

Giang Duy Ân hai tay chắp trước ngực, mâu quang lạnh lùng đầu mưu mô nhìn thẳng Tương Ánh.

Nàng nhướng mày nói: “Huynh ở trước mặt nhị sư huynh bộ dáng giả nhân giả nghĩa là thủ đoạn, hay đó là… tình nghĩa huynh đệ của huynh?” Tay nhỏ bé chạm đến váy đỏ rực, không để ý cười nói: “Hoặc là… tất cả là vì Tiểu Liên?”

Ý tưởng trong lòng Giang Duy Ân bị người nhìn thấu, giận dữ phản cười. “Theo ngươi nói hẳn vật đó đã bị hắn lấy!”

“Nhị sư huynh biết việc này hay sao?” Tương Ánh nhìn hắn, quan sát phản ứng “Vật đó rất là quan trọng.”

“Ngươi cho hay là không cho? !” Giang Duy Ân tính nhẫn nại mất hết, không nghĩ cùng nàng tiêu hao thêm khí lực, nghĩ không lấy được sẽ ra tay

Thở ra một tia hơi thở nguy hiểm, Tương Ánh nói lại chuyện vừa chuyển. “Thực không cưới ta?”

“Không.”

“Tiểu Liên so với ta đẹp hơn sao?”

Hắn khoanh tay mà đứng, toàn thân không động đậy, không nghĩ nói chuyện nhiều.

“So với ta mị hoặc hơn? Hay là không chiếm được mới là tốt nhất?” Nàng ác ý nói, khiêu chiến hắn tức giận cực hạn. “Vật này!” Người lạnh giọng âm càng lạnh băng.

Tương Ánh cười cười. “Vài năm trước, trên giang hồ vì thứ này mà nổi sóng gió.” Theo đâu lấy ra một mảnh khăn lụa. “Võ lâm tuyệt học thất truyền, được viết trên một mảnh khăn lụa, thấy như thế nào không chớp mắt.”

Giang Duy Ân phút chốc trở lại, ánh mắt tỏa sáng.

“Bên ngoài một đống người nghĩ nó đến mức điên cuồng, tranh đoạt không ngớt, nhưng hôm nay lại êm đẹp ở trong tay ta.” Mảnh khăn lụa theo tay nhỏ bé quơ quơ, nàng cười nhìn ánh mắt của hắn nhìn theo động tác của nàng chuyển, a chuyển. “Huynh rất muốn nó hay sao? Ta thật không biết thứ này có gì tốt, rốt cuộc làm sao hấp dẫn huynh, để cho huynh mong mỏi như thế ?”

Giang Duy Ân ánh mắt nóng bỏng, vội vàng vươn tay.

“Điều này đại biểu cho cái gì, huynh hẳn là người rõ ràng nhất.” Đại biểu cho —— quyết liệt.

“Đưa ta!”

Khăn lụa chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay của hắn, hắn không thể chờ đợi được nữa, mở ra, thật cẩn thận một chữ một chữ đọc kỹ.

“Xin khuyên huynh một câu, đừng học, nó thực cổ quái.” Tương Ánh lời nói thấm thía khuyên bảo “Cẩn thận bị nó phản phệ.”

Đáng tiếc hắn không nghe vào tai.

Tương Ánh thật sâu chăm chú nhìn hắn, hồi tưởng lại chuyện ngày trước khi mình mới bước chân vào Hàn phủ——

Trong hồi ức!

Ta muốn trở thành một người quân tử, cuộc đời dài không phải suy nghĩ.

Tương Ánh sư muội, ngươi thật khá a~.

Núi không thể không có cây, sông không thể không có nước

Sau khi lớn lên, ngươi phải làm tân nương tử của ta .

Như sét đánh giữa trời đông, tuyết bay giữa trời mùa hạ

Tốt, Tương Ánh phải làm tân nương tử của đại sư huynh

Trời đất chứng giám, quân tử tuyệt đối không được quên.

Làm tân nương tử của đại sư huynh …

Bình luận





Chi tiết truyện