chương 9/ 11

Đêm

Mọi cảnh vật về đêm yên tĩnh đến kì lạ, bỗng dưng một đạo sấm chớp xoẹt ngang chân trời, một góc chân trời bừng sáng tựa như ai đó đốt một ngọn lửa thật to nhuộm cháy cả góc trời

Gió, lanh lãnh rồi mạnh hơn, quần quật từng cơn mang theo hơi nước lan tỏa khắp không gian

Một hạt, hai hạt.. rồi ba bốn….hạt rơi điều đều xuống, âm thanh của tiếng nước va chạm khắp nơi trên mặt đất, trên mái nhà, trên từng cành cây kẻ lá, âm thanh mưa về đêm rì rầm, như một khúc nhạc êm đềm nhưng cũng quá đổi hoang vu trong cái trời đêm tỉnh lặng lúc này đây

Mưa, dần nặng hạt, rồi lớn dần, sấm chớp liên tục kèm theo… ba đêm yên tĩnh hầu như bị phá vỡ, ồn ào…

Ánh sáng của cây nến nhè nhẹ hiu hắt lan tỏa trong căn phòng đơn giản thanh nhã, một bóng người in trên cánh cửa, Vũ Khuynh Thành giật mình đi ra mở cửa, thấy người trước mắt, một thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ôn nhu cười : “ Ngươi.. sao lại đến đây??”

Người đứng bên ngoài bước vào, một thoáng trầm mặc nhưng rất nhanh đạm cười vấn : “ Hắn gọi người là tỷ tỷ,.. ta cũng có thể gọi như vậy sao?”

“ Ân…” Vũ Khuynh Thành gật đầu, rót chén trà nóng đưa cho y, nắm lấy tay y cần thận bắt mạch, hàng mi thanh tú khẽ chau, một luồn khói trắng từ tay của Vũ Khuynh Thành chuyển sang cổ tay của người ngồi bên cạnh. Một lát sau, nàng mới khẽ trách : “ đã bệnh thành như vậy còn đến đây, ngươi không sợ đệ ấy lo lắng sao?”

Người đến không ai khác chính là Diễm Thiên Vân, nghe thấy Vũ Khuynh Thành trách móc, khe khẽ cười, y nói : “ hắn… đã ngủ rồi!” sau đó nói lại vấn : “Tỷ tỷ… có thể nhờ người một việc không?”

“ Là việc giải độc sao?” Vũ Khuynh Thành hớp nhẹ tách trà, cười khổ vấn

“ Là” thanh y nam tử vuốt cằm, gật đầu

Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt thở dài, sau đói hỏi : “ Đệ.. không muốn giải sao??”

“ Không phải” y lắc đầu, y không muốn để cho hắn khó xử càng không muốn để hắn một mình cô đơn trong thế gian này, cho nên y nhất định phải chữa khỏi dù cho cái giá đắt đến mấy y cũng sẽ chấp nhận

“ Có thể cho đệ mười ngày thời gian, mạnh khỏe không?” Diễm Thiên Vân đôi con ngươi để lộ mong chờ cùng khát vọng. Vũ Khuynh Thành thấy vậy không nỡ chối từ, bèn nói : “ Ta.,. sẽ cố hết sức”

“ Cảm ơn người.. tỷ tỷ..” Diễm Thiên Vân chân thành cười, dung nhan tái nhợt nhưng tiếu dung khuynh quốc khuynh thành quả thật đủ diễm lệ khiến cho dung nhan như ngọc của y tăng thêm một phần mê hoặc nhân thế. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, nam tử tao nhã như khối thiên thành tuyệt phẩm mỹ ngọc này thế gian vấn đâu có người thứ hai? Cho nên tiểu Vũ thâm tình như vậy cũng có thể lí giải a

Tiễn bước diễm thiên vân ra khỏi cửa, Vũ Khuynh Thành cười khẽ lắc đầu, nhìn bên khung cửa sổ, lên tiếng : “ còn không chịu ra”

Nam tử long bào hoa quý, uy nghiêm vô thượng nhưng dung nhan tuấn mỹ giờ khắc này đây nhàn nhạt ửng đỏ, ngượng ngùng lên tiếng : “ tỷ tỷ..”

“ Sao vậy, lo lắng tỷ tỷ sẻ ăn tiểu tình nhân của đệ sao?” Vũ Khuynh Thành thấy y như vậy, có chút buồn cười, khẽ trêu chọc. Diễm Thiên Vũ nghe vậy, bỗng chốc từ đâu bay đến một đám quạ đen nhảy nhót quanh đầu, nếu như thật sự có chuyện đó thì Thần ca ca nhất định sẽ diệt sạch Dạ Vũ cho hả giận a. Vũ Khuynh Thành thấy khuôn mặt của đệ đệ mình từ hồng chuyển sang trắng, trắng chuyển sang xanh, âm thầm buồn bực

“ Tỷ tỷ…. Thiên Vân, huynh ấy…” nói đến đây Diễm Thiên Vũ trở nên nghiêm túc, thần tình cũng nhiều hơn vài phần sầu lo, Vũ Khuynh Thành lắc đầu, nhàn nhạt thở dài, thu lại thái độ nghịch ngợm lúc nãy, hết sức lo lắng : “ ta sẽ cho hai đệ mười ngày thời gian, khi ấy giải hay không giải còn tùy thuộc vào hai người, chỉ có mười ngày thôi, ta không chắc chắn Băng tằm di cổ ấy có thể bộc phát lúc nào đâu?”

“ Đệ hiểu…” Diễm Thiên Vũ gật đầu

“ Mười ngày này… gác hết quốc sự, toàn tâm toàn ý bên cạnh hắn đi, còn bốn ngày nữa là thất tịch…. Hai người nên có kỉ niệm đáng nhớ a..” Vũ Khuynh Thành nỉ non thầm thì

“ Thiên Vũ, nên suy nghĩ cho kĩ… một khi độc được giải, Thiên Vân… hai người… sẽ mãi mãi chỉ là người xa lạ…bởi lẽ, một khi đệ ấy nhớ lại tất cả kí ức, thì lúc đó băng tằm sẽ phát tán trở lại, khi ấy dù có là thần tiên cũng không giúp được đâu?” Vũ Khuynh Thành than nhẹ. Băng tằm di thiên cổ quả thật ko có giải dược, dùng huyết của nàng cùng nhiều loại dược vật mới khống chể cổ độc, nếu như Diễm Thiên Vân vĩnh viễn quên thì sẽ sống cho đến già, còn … nhớ lại thì… độc phát, người cũng hủy

“ Đệ.. biết..” Diễm Thiên Vũ thê lương cười, xa lạ… vĩnh viễn là người xa lạ… hai từ xa lạ tưởng chừng nhẹ tựa lông hồng ấy lại khiến y chết lặng, con người một khi đã chịu quá nhiều nỗi đau thì dù có là triệt phế tâm can có chăng cũng sẽ không cảm giác được nửa? Nam nhân này, số mệnh cả thế cô độc một đời bi thương… khiến cho người ta không thể mủi lòng, haizz..

Ngự hoa viên

Trời sắp chuyển đông, không khí nhàn nhạt se lạnh, hoa nở không còn nhiều, thay đó lại là một phen phong vị khác

Lúc này đây, từ xa có hai bóng người tiếng lại gần, nam nhân trường bào ung dung tôn quý, dung mạo dương cương tuấn mỹ, mày kiếm tràn đầy khí phách, đôi ưng mâu sắc bén ngông cuồng, cái mũi thẳng tắp, bạc môi tà mị. Bên cạnh sóng vai mà đi, thanh y nam tử, thân hình tiêm tế thiên gầy, khuôn mặt ôn nhuận tựa mỹ ngọc, đôi con ngươi ôn hòa nhàn nhạt noãn ý. Hai người chầm chập sóng vai đi bên nhau, giống như là tản bộ, hoặc cũng có thể mạn vô mục đích, có lẽ với bọn họ giờ khắc này đây, nơi nào cũng được, chỉ là có thể có đối phương bên cạnh, lòng tràn trề thỏa mãn

Diễm Thiên Vũ bỗng dưng dừng lại, y quay sang nhìn người bên cạnh, nhàn nhạt cười : “ Thiên Vân! Huynh có còn nhớ gốc cây kia không?” Nói đoạn, đưa tay chỉ về gốc Dạ Lan hương cách đó không xa. Diễm Thiên Vân chăm chú nhìn một lát, sau đó bỗng dưng nhớ được gì, y khe khẽ cười, bước lại gần gốc Dạ Lan hương, đưa tay ôn nhu vuốt ve gốc hoa

Dạ Lan hương, gốc cây này đây, khi đó y và người này lén phụ hoàng trốn học để trồng, là y làm nũng bắt đệ ấy trồng cho y, trẻ con nào biết chăm sóc cây cối, chỉ là ham vui mới mẻ, được vài ba ngày rồi vứt bỏ thôi, cũng đã lâu y cũng không còn nhớ một góc hẻo lánh ngự hoa viên này tồn tại một gốc Dạ lan hương, không ngờ mười mấy năm nay nó vẫn âm thầm lặng lẽ sống xót lại phát triển nhiều đến như vậy, tuy không mơn mởn sặc sỡ như những gốc cây khác, nhưng sức sống của nó quả thật mãnh liệt

Một bàn tay đưa lên áp chặt lấy bàn tay thanh mảnh của Diễm Thiên Vân, Diễm Thiên Vũ đặt cằm của mình lên bờ vai gầy của Diễm Thiên Vân, tay còn lại vòng lấy, ôm chặt lấy eo của y, Diễm Thiên Vũ lên tiếng : “ gốc Dạ lan hương này ban đêm hoa nở đặt biệt đẹp, mùi hương thanh nhã thoang thoảng bao phủ một góc ngự hoa viên, mỗi khi mệt mỏi ta thường đến nơi này….”

“ Khi rảnh bắt sâu, tưới cây cũng đều là do ta làm, huynh thấy… gốc Dạ lan hương này cũng khá tốt số đúng không?”

“ Đường đường cửu ngũ chí tôn lại đi làm vườn… nếu để cho quan lại biết được chắc chắn sẽ há hốc mồm kinh ngạc mất thôi…” Diễm Thiên Vân nhàn nhạt cười. Diễm Thiên Vũ không lên tiếng, hai tay của y siết chặt, ôm lấy thanh y nam tử tao nhã đạm mạc này, bất giác không khí giữa hai người trở nên yên lặng lạ thường. Mãi một chặp sau, Diễm Thiên Vũ với khàn khàn lên tiếng, thanh âm nhỏ đến nỗi dường như chỉ có mình y nghe được, y nói như vầy : “ gốc cây này …. Rất đặc biệt”. Là khoảng thời gian bé thơ vô ư vô lự của bọn họ, là thời gian êm đềm ngọt ngào của hai người, không bất cứ ai, bất cứ việc gì xen vào…. Là khoảng thời gian trân trọng đáng quý nhất của đời y. Gốc Dạ lan hương này giống như một mốc thời gian, một nhân chứng thời bé con của y cùng hắn… cho nên với y, nó thật đặc biệt

“ Rất đặc biệt sao??” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười, sóng mắt bất giác cay cay, cái mũi cũng có chút lên men. Người này.. thật dễ dàng khiến cho y trở nên yếu đuối a? thu lại một phút bối rối của mình, Diễm Thiên Vân đạm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, Diễm Thiên Vũ đôi con ngươi bất giác trở nên thâm thúy hơn bao giờ hết, cứ như vậy lặng yên nhìn y, khiến cho thanh y nam nhân bất giác đỏ mặt, bối rối tránh đi ánh nhìn kia, lại gần đình nhỏ gần đó, ngồi xuống, Diễm Thiên Vũ cười khẽ, bước theo sau

“ Thiên Vân, cùng ta hạ bàn kì đi!” Diễm Thiên Vũ lên tiếng

“ Ân”

Hai người yên lặng hạ kì, gió nhè nhẹ lả lướt ôn nhu vuốt ve lấy hai người, vạc áo nhẹ nhàng bay bay, bên ngoài ngự hoa viên hoa đua sắc, bên trong hai nam nhân tuấn mỹ hơn người đánh cờ, vẽ nên bức họa mỹ nam đồ tuyệt đẹp

“ Thiên Vũ, có một chuyện mà ta vẫn thắc mắc thật lâu?” Diễm Thiên Vân đặt quân cờ xuống, sau đó ngẩng đầu cùng người đối diện mình nói

“ Chuyện gì?” Diễm Thiên Vũ nghi hoặc

“ Ngươi có còn nhớ lúc nhỏ, khi lục đệ bị nhị ca cùng tam ca ăn hiếp, ta ra tay bị bọn họ vô tình đả thương?” Diễm Thiên Vân cười nhẹ, ánh mắt một thoáng tưởng niệm xa xăm

Diễm Thiên Vũ nghe vậy, nhợt nhạt cười, làm sao lại quên cho được? khi ấy y bị phụ hoàng bắt quỳ phạt ở bài vị tổ tông suốt ba ngày, là người này đêm nào cũng đến cùng y, đơn giản là sợ y cô đơn!

“ Ta vẫn không rõ… khi ấy biết rõ phụ hoàng không sủng ngươi… ấy vậy mà lạ ra tay đả thương cùng một lúc hai vị hoàng tử, khi ấy… ngươi có thể ra lệnh cho thị vệ nha…” Diễm Thiên Vân tự thuật

Nghe vậy, Diễm Thiên Vũ nhếch môi, cong lên một nét cười tuyệt mĩ, khiến cho dung nhan tôn quý lạnh lùng kia nhu hòa xuống nhiều lắm, y đưa tay hạ cờ, không nói. Diễm Thiên Vân buồn bực nhìn y nhưng cũng không lên tiếng vấn lại lần thứ hai

Không khí quay lại như lúc ban đầu, yên ả, ôn hòa.. cùng ấm áp

Bước cờ một lúc một khó, thanh y nam tử một thoáng nhăn mi, suy nghĩ bước tiếp theo, khi ấy nam tử bên cạnh ôn hòa cười, đôi con ngươi thâm trầm tựa hải nhìn về thanh y nam tử, một thoáng ôn noãn, lưu chuyển nhu tình như nước, khiến cho người ta tưởng chừng nhìn vào đó sẽ trầm nịch trong đó, khó có thể thoát ra ngoài

Lúc còn nhỏ, nào biết cảm tình ra sao? chỉ là làm theo bản năng mà thôi, thấy y bị hai kẻ kia vô tình bị thương, khó có thể khống chế xúc cảm mà xông vào đấm đá người ta thôi. Trưởng thành mới hiểu, chẳng qua là khát khao, là khát vọng từ đáy lòng đó thôi…

Bởi lẽ ta hi vọng là người duy nhất bảo vệ huynh!!!

Thất tịch

Tình nhân tiết

Một ngày mà hầu như tất cả mọi người đều mong đợi, nhất là những công tử tiểu thư chưa có người trong lòng, như vậy ngày lễ này quả nhiên là một dịp vô cùng tốt thúc đẩy nam thanh nữ tú gặp nhau, có lẽ giữa phố xá đông đúc trăm ngàn người qua lại, biết đâu có thể tìm được cho mình người trong lòng thì sao?

Khác với không khí phồn hoa tấp nập của đế đô, hoàng cung lại dị thường yên lặng, chẳng khác gì mọi ngày, bóng đêm phủ trùm lên tất cả, trên cao muôn vàn vì tinh tú lấp lánh tuyệt đẹp, dải ngân hà huyền bí như xa như gần khiến cho bầu trời đêm kia thêm ba phần mê hoặc thế nhân

Vầng trăng tròn tỏa sáng, dịu dàng mỹ lệ như viên dạ minh châu khổng lồ phát sáng

Ô kìa, nhìn xem, trên nóc cung điện, như có như không xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ chăng?

Vầng trăng trên cao kia hôm nay có vẻ phá lệ sáng, phản chiếu lên dung nhan của hai người, nam nhân bạch y trong đêm có vẻ nổi bậc, khuôn mặt tuyệt đẹp, tựa trích tiên lạc hạ phàm trần, ngồi bên cạnh, nữ nhân một thân hồng y thanh lãnh, suối tóc dài đen bóng rủ xuống qua bờ vai gầy, đôi thủy mâu câu hồn nhân, hàng mi dàng thùy hạ , yên lặng dựa vào nam nhân bên cạnh, không một lời nói, không một tiếng động nhưng không khí lại dịu êm và ấm áp vô cùng

“ Thành nhi! Nàng mệt sao?” Tiêu Dạ Thần khàn khàn lên tiếng, lo lắng nhìn nữ tử bên cạnh, mấy ngày nay Thành nhi của y vì cổ độc của đại vương gia mà mấy đêm không ngủ, tìm được biện pháp vẹn toàn nhất, chỉ có mấy ngày mà nàng gầy hẳn, công sức bồi bổ của y mấy năm nay coi như hoàn toàn như mây bay

“ Thần! ta cảm thấy con người thật sao quá yếu ớt!” Vũ Khuynh Thành than nhẹ, âm thanh như nỉ như non, thầm thì, chứa khôn cùng bất lực cùng nhè nhẹ đau lòng

Tiêu Dạ Thần thấy ái nhân của mình như vậy, lòng thổn thức không thôi, y an ủi : “ Thành nhi, nàng đã cố hết sức rồi.”

Vũ Khuynh Thành khẽ nhắm mắt, không lên tiếng, Tiêu Dạ Thần cũng không nói tiếp, y dịu dàng phủ thêm áo choàng cho nàng, một tay chầm chậm vỗ lấy lưng của nàng, ôn nhu cười : “ tiểu Vũ, có lẽ sẽ đau khổ, sẽ bất lực, sẽ mệt mỏi…nhưng mà ta nghĩ, yêu một người đến một mức nào đó, dẫu có chịu đựng mọi đớn đau khắc nghiệt nhất trên nhân gian này, hài tử ấy vẫn sẽ gắng gượng được thôi”

“ Thiên Vũ, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?” Diễm Thiên Vân tò mò vấn. Diễm Thiên Vũ cười cười, không lên tiếng, một tay y nắm lấy tay của Diễm Thiên Vân, một tay bịt mắt người này

“ Huynh không được mở mắt đâu đấy!” Diễm Thiên Vũ nói, đỡ Diễm Thiên Vân ngồi xuống, y tiếp tục nói : “ bây giờ đoán xem, đây là đâu a??”

Diễm Thiên Vân đạm cười, người này tự dưng sao lại trẻ con vậy không biết? nhưng mà trong lòng nhè nhẹ mong chờ không phải là không có. Diễm Thiên Vân trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng : “ ngự hoa viên, ngay gốc dạ lan hương??”

“ Huynh đoán trùng rồi!” Diễm Thiên Vũ bĩu môi, người này sao lại đoán chính xác như vậy chứ.

Diễm Thân Vân buồn cười, sau đó có chút ngẩn ngơ nhìn thấy chiếc bàn đá thanh lịch bày biện những món ăn đơn sơ nhưng cũng khá hấp dẫn, đã bao lâu rồi y với hắn mới lại ăn những món ăn thôn quê này, cũng thật lâu a

Diễm Thiên Vũ đưa đũa, gắp một ít thức ăn cho Diễm Thiên Vân, lên tiếng : “ ăn nhiều chút”

Diễm Thiên Vân ăn một ngụm, bỗng chốc gương mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang hồng, hết sức khó coi. Diễm Thiên Vũ hồi hộp nhìn Diễm Thiên Vân, lên tiếng : “ sao rồi, có được không?”

Diễm Thiên Vân cố gắng nuốt xuống, khàn khàn lên tiếng : “ cái này… là ai làm vậy?” đây là thứ khó ăn nhất y từng ăn a, vừa mặng vừa chát. Đầu bếp hoàng gia từ khi nào lại xuống cấp đến thế?

“ Là ta..” Diễm Thiên Vũ thấy Diễm Thiên Vân mặt mày nhăn nhó, có chút thất vọng cúi đầu, buồn bực lên tiếng

“ Khụ,.. khụ…” Diễm Thiên Vân ho lên từng đợt, Diễm Thiên Vũ giật mình đưa cho y tách trà, một tay vuốt lên lưng của y

“ Hảo ăn..” Diễm Thiên Vân nở nụ cười, đôi con người diễm liễm, ôn nhuận như nước, đưa tay gắp từng ngụm từng ngụm ăn, động tác tao nhã như đang hưởng mĩ thực hiếm có của nhân gian

“ Đừng ăn…” Diễm Thiên Vũ đưa tay cản lại, khàn khàn lên tiếng, thanh âm trầm thấp : “ khó ăn như vậy, đừng ráng!”

“ Không đâu… rất dễ ăn..” Diễm Thiên Vân lắc đầu, y ôn nhu cười : “ đường đường là đế vương lại xuống bếp tự tay nấu ăn cho ta như thế này…. dù là hoàng qua ăn vào cũng như là cam lộ…”

“ Nếu huynh thích, hằng năm giờ này ta sẽ làm cho huynh được không? Sẽ cố gắng luyện thật tốt, năm sau ăn sẽ ngon hơn nhiều…” Diễm Thiên Vũ cười khẽ

“ Ân… tốt…” Diễm Thiên Vân gật đầu, một chén súp lại vào trong bụng, một lát sau y khe khẽ cười : “… như vậy thật tốt…,” tay cầm đũa bất giác run run…

Diễm Thiên Vũ cười khổ, đáy mắt không dấu nỗi đau xót, đồ ngốc này, tưởng là cúi đầu thì ta không thấy được khóe mắt của huynh nhập nhòa lệ ngân sao chứ?

Còn nhớ năm xưa y từng gằn từng tiếng mà nói với phụ hoàng, rằng nhất định sẽ khiến cho người y yêu không bao giờ rơi lệ, ấy vậy mà đến cuối cùng huynh ấy lại không biết bao lần lệ vương nơi khóe mắt. Đến tận cùng thì, dẫu có là đế vương cao cao tại thượng, có thể quyết định sinh tử của cả vạn người trong thiên hạ nhưng lại không thể giữ được người mình yêu trọn đời bên cạnh, này là số kiếp của y hay là ông trời đang trêu đùa y đây?

“ Thiên vũ, ta sẽ không quên ngươi….” Diễm Thiên Vân bất giác ngẩng đầu ôn nhu cười nhìn nam nhân đối diện cùng mình, lại ngập ngừng lên tiếng : “ dù là… quên nhưng nhất định sẽ nhớ lại thôi…” bởi lẽ, cổ độc này dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng ta tin tưởng chất độc ngấm trong người của ta, trong trí óc cùng con tim của ta đều mạnh mẽ hơn tất cả, ấy là độc tình mà cả đời ta không hề muốn giải

Diễm Thiên Vũ nghe y nói vậy, lòng từng đợt gợn sóng, y cười khổ, cười còn khó coi hơn cả khóc, thanh âm khàn khàn tràn : “ ta vẫn hi vọng… huynh đừng bao giờ nhớ lại!” thà rằng y ích kỉ để cho hắn sống, còn có thể từ xa nhìn thấy hắn còn hơn vĩnh biệt mãi mãi, người ở hoàng tuyền, người nơi bích lạc, như vậy y sẽ điên mất, sẽ không chịu nổi đâu

Diễm Thiên Vân trầm mặc, có lẽ không biết nói gì mà cũng có lẽ không muốn lên tiếng, cả hai nhìn nhau, đáy mắt thật sâu nhìn lấy đối phương, tưởng chừng đem dung mạo kia khắc trong từng nét kí ức….. cứ như vậy, không khí bất giác quỷ dị nhưng lại ấm áp đến kì lạ, nhu tình dịu dàng len lõi…

Ngày mai là ngày thứ mười, cũng là ngày độc của y được giải, nhưng tâm trạng của cả hai đều nặng nề đến chán chường, dẫu cố tỏ ra vui vẻ cho đối phương bớt sầu lo nhưng dấu được sao khi mà nhãn thần mãn nhãn tang thương cùng mỏi mệt, một cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra

Vẫn như thường ngày, Diễm Thiên Vũ chăm chỉ với việc thượng triều, dù rằng hôm nay quan lại chẳng có ai dám tấu Chương lên cùng y, có lẽ bọn họ sợ vì ánh mắt của vị thiếu niên vương tử kia quá thâm trầm, cũng có lẽ bọn họ biết rằng hôm nay thôi sẽ là ngày cuối cùng bệ hạ cùng đại vương gia còn ở bên cạnh nhau. Bọn họ cũng không biết việc này nên đáng chúc mừng hay là u sầu nửa. Nhẽ ra đường đường là một đế vương lại có đoạn cảm tình cấm kị này bọn họ phải hết sức ngăn cản nhưng mà thấy cảm tình của bệ hạ cùng thân vương, bọn họ cũng không biết phải lên tiếng như thế nào cho đúng, tình một từ muôn đời vẫn khiến cho người ta vấn vương âu sầu cả thế, haizz!!

Cũng như mọi ngày, kết thúc công việc thượng triều, y cùng hắn sẽ dùng điểm tâm, sau đó y ở ngự thư phòng phê tấu Chương còn hắn ngồi bên cạnh viết thư pháp hoặc họa tranh. Không khí im lặng mà ấp áp như thường ngày, hai người bọn họ thái độ cũng bình tĩnh như thường ngày, không hề có tình trạng khẩn trương hay gấp gáp gì cả

Đặt quyển tấu Chương cuối cùng xuống bàn, Diễm Thiên Vũ đứng dậy tiến lại gần Diễm Thiên Vân, vòng hai tây ôm trọn lấy thắt lưng của y, người này… lúc nào cũng gầy như vậy

“ Vân, tranh của huynh càng ngày càng đẹp…” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, ngắm nhìn bức họa thủy mặc của người trong lòng vẻ, nam nhân này cầm kì thư họa đều tinh thông, trong đó họa của y đặc biệt nổi danh, thiên hạ thứ nhất họa thánh Vân Ly chính là dạnh hiệu của y, không ai biết được, danh họa vang danh thiên hạ này lại là đại thân vương của Dạ Vũ quốc

“ Vân, huynh có thể họa cho ta một bức được không?” Diễm Thiên Vũ bất chợt đề nghị. Diễm Thiên Vân ngẩng đầu nhìn y, sau đó nhẹ giọng nói : “ ngươi muốn họa gì?” Diễm Thiên Vũ cười, tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của y, nhẹ giọng nỉ non : “ thanh y nam tử, nhất tiếu khuynh quốc nhị cố khuynh thành”. Diễm Thiên Vân nghe vậy, chợt cười : “ nam nhân cũng khuynh quốc khuynh thành sao?”

“ Ân…. Với ta… huynh là đẹp nhất”

“ Ngươi… từ khi nào lại ăn nói ngọt ngào như vậy?” Diễm Thiên Vân bối rối. Người này học ai cái cách nói như vậy a, khiến cho tim của y cứ liên tục đập thình thịch, thật là mất mặt, lớn như thế này rồi mà chỉ cần một câu trêu đùa hay nụ cười ôn nhu của y luôn khiến cho tâm hắn loạn nhịp như vậy

“ Ta là nói thật….” Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười. Tuy nói nam nhân xinh đẹp là không đúng lắm, nhưng mà y cũng không biết dùng từ nào hình dung được dung mạo của người trong lòng mình, có lẽ là tình nhân hóa Tây Thi đi, mà theo y nghĩ Tây Thi đã chắc gì bằng với thanh y nam tử trong vòng tay mình lúc này?

Bình luận





Chi tiết truyện