chương 4/ 11

Tiểu hồng, vương gia hôm nay chưa về sao? âm thanh dịu dàng từ tốn. nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, ngũ quan thanh lệ, đôi con ngươi nhàn nhạt u sầu bất giác khiến cho người ta dễ dàng thương tiếc. liễu tây nguyệt khe khẽ thở dài, ba năm… mới đó là đã ba năm kể từ ngày nàng cùng hắn bái đường thành thân. Ba năm nay người bên ngoài nhìn vào cứ cho rằng bọn họ vợ chồng tình cảm thắm thiết, thân vương có vương phi vẫn chưa có một vị sườn phi nào cả, thiên hạ đồn rằng thân vương duy yêu chỉ có vương phi mà thôi. Nhưng có ai biết, ba năm này mặc dù y đối với nàng tốt lắm, cái gì điều có nhưng mà… bọn họ chưa bao giờ là vợ chồng thực sự

Vương phi, vương gia hôm nay sẽ qua đêm tại hoàng cung, nghe quản gia nói có chuyện quốc sự cần thương lượng với bệ hạ… tiểu a hoàng tên gọi tiểu hồng cung kính đáp.

Được rồi! ngươi lui đi… tây liễu nguyệt thở dài, nhàn nhạt phân phó. Lại là ở hoàng cung sao? số ngày y ở hoàng cung ngày một tăng, dẫu biết y là thân vương, đảm nhiệm nhiều việc trong triều nhưng việc ngày ngày điều đến cung điện cũng hơi quá đi. Chẳng lẽ…? nghĩ đến đây tây liễu nguyệt có chút hốt hoảng, không thể nào, đó là trọng tội a! nếu như y có nữ tử yêu thích tại hoàng cung thì sẽ bị liệt vào tội thông dâm, hơn thế nữa nữ tử mà y muốn chả lẽ hoàng đế lại không ban thưởng cho sao? nàng biết rõ đương kim bệ hạ có biết bao nhiêu ân sủng đối với vị huynh trưởng ruột thịt này, cần chi phải lén lút. Tây liễu nguyệt tự an ủi mình như vậy

Tây liễu nguyệt đoán không có sai, diễm thiên vân có người trong lòng tại chốn cung điện cao quý ấy, nhưng không phải là nữ tử mà là nam nhân chấp chưởng thiên hạ kia. Hơn thế nửa, thật ra diễm thiên vân chính là cái tiêu dao thân vương a, làm gì bận nhiều việc, chỉ là kẻ nào đó lấy cớ triệu kiến y vào hoàng cung đấy thôi

Ngự thư phòng hôm nay không khí vẫn như mọi ngày, căn phòng hoa lệ to lớn nhưng lại không có một gã thái giám hay cung tỳ nào. Những tấm hoàng lụa theo gió tung bay, ánh sáng nhe nhẹ len lõi qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, phá lệ ấm áp

Trong phòng, diễm thiên vũ an an tĩnh tĩnh ngồi phê duyệt tấu Chương. Cách đó không xa, thanh y nam nhân đáng đứng gần đó hạ bút viết từ, mỗi người làm một việc nhưng lại hỗ động ăn ý với nhau, bất giác không khí ôn noãn lưu chuyển khiến cho căn phòng hoa quý vốn lạnh lẽo kia trở nên ấm áp vô cùng

Diễm thiên vũ đặt bút xuống, thu lại bản tấu Chương để qua một bên, y ngẩng đầu ôn nhu mỉm cười nhìn thanh y nam nhân vẫn đang chăm chú viết thư pháp. Ngày nào cũng vậy, mỗi khi y ngồi phê duyệt tấu Chương là có hắn bên cạnh bồi y, không cần làm gì chỉ cần đứng bên cạnh y như vậy cũng khiến y an tâm đến kì lạ. ngoài tỷ tỷ ra chỉ có y là khiến cho hắn thả lỏng hoàn toàn khi đứng bên cạnh thôi. Đứng dậy, từ từ tiến lại gần, diễm thiên vũ dang hai tay ôm lấy vòng lưng của thanh y nam tử, vùi đầu vào cổ của y, hít nhẹ mùi hương thanh lãnh quen thuộc.

Diễm thiên vân mỉm cười, gác bút xoay đầu nhìn lại, thở dài : thiên vũ, lớn rồi mà còn làm nũng sao?? diễm thiên vũ nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến, người này từ khi nào lại biết nói giỡn vậy hả ?! diễm thiên vân thấy y không lên tiếng, im lặng hưởng thụ giây phút ấm áp này, lòng nhè nhẹ rung động, cảm tình này tưởng chừng vô vọng, y chưa bao giờ hi vọng mình sẽ được tình cảm của nam nhân này, cứ ngỡ ngày ngày chỉ cần yên lặng ngắm nhìn y là có thể. Bây giờ có thể nằm trong vòng tay của y, yên lặng nghe tiếng tim đập của y… cứ như thế, thật tốt….! dẫu rằng y biết rõ đoạn cảm tình này sẽ bị thế gian thóa mạ nhưng chưa từng phút giây nào hối hận.

Thiên vân, huynh nghĩ gì vậy?... diễm thiên vũ khàn khàn lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của diễm thiên vân

Không có gì! Diễm thiên vân khe khẽ cười. chỉ là có chút cảm thán thôi

Các ái khanh nếu không còn chuyện gì thì bãi triều đi… diễm thiên vân lên tiếng

Hoàng thượng, thần.. có chuyện bẫm tấu…. hộ bộ thị lang trần thụy anh bước ra, cung kính lên tiếng

Trần ái khanh, có chuyện gì cứ nói… diễm thiên vũ nhăn mi, người này trung quân với nước nhưng lại quá cổ hủ, nếu không phải năm xưa tiên đế dặn dò có lẽ y đã cho vị lão thành này cáo lão hồi hương rồi

Hoàng thượng, từ lúc đăng cơ đến nay mọi việc điều làm xuất sắc, thế gian ca tụng minh quân không uổng tiên đế kì vọng a…. trần thụy anh cảm thán, ánh mắt tràn đầy tán thưởng cùng kính nể nhìn vị thiếu niên thiên tử ngồi trên ngai vàng. Diễm thiên vũ nghe vậy, ôn hòa cười : trần ái khanh có chuyện gì cứ nói thẳng… người này lại bắt đầu dong dài, quả thật y không có đủ kiên nhẫn để nghe vị trần ái khanh này lầm bầm a

Bệ hạ, năm nay niên kỉ cũng hai mươi hai, nhưng hậu cung lại chưa có một vị phi tầng nào…. Trần thụy anh gằn từng tiếng. điều này luôn là mỗi lo lắng cũng là điều thắc mắc của mọi quan lại trong triều đình, hoàng thượng vì cớ gì lại không bao giờ tuyển tú, lại nghe nói chưa từng sủng ái vị cung nữ nào, cũng không nghe hoàng thượng có long dương chi phích, vậy thì vì cớ gì a??

Vừa nghe đến đây, đứng đầu đám đại thần, diễm thiên vân sắc mặt trắng bệch, khó khăn hô hấp thành tiếng, y dằn lại lòng mình để không có chút thất thố nào nhưng sắc mặt tái nhợt như vậy, có thể dấu được diễm thiên vũ sao? diễm thiên vũ khuôn mặt âm trầm không lên tiếng, không khí đột nhiên trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, ngay một tiếng động nhỏ cũng khiến cho bất cứ ai ở đây điều trở nên hốt hoảng

Trần ái khanh, chẳng phải trẫm đã nói chuyện này không liên quan đến các khanh sao, chẳng lẽ chọn người bầu bạn bên trẫm cũng phải cần các khanh lên tiếng nhắc nhở sao? hay là các khanh cho rằng trẫm đã không còn sức lực cán đán triều chính cho nên mau chóng muốn có người thừa kế?? diễm thiên vân nộ xích, âm thâm hòa hoãn, không mặn không nhạt nhưng lại mang không khí uy nghiêm bất khả xâm phạm

Thần sợ hãi… trần thụy anh cùng tất cả các quan lại nhanh chóng quỳ xuống lên tiếng. bọn họ tại sao lại quên mất vị đế vương mới mười tuổi thượng chiến trường, sát phạt quyết đoán này, làm sao lại quên đi nam nhân mới đôi mươi này lãnh khốc tàn nhẫn hơn bất cứ ai, bá đạo độc đoán, nói một là một. là vì thường ngày y rất ôn hòa xử lí mọi chuyện cho nên bọn họ đã quên bản chất uy nghiêm không ai có thể xâm phạm của y?

Diễm thiên vũ nheo mắt, đôi con ngươi một mảnh lạnh lùng, hàn quang bắn bốn phía, y đứng dậy, đôi con ngươi đảo quanh nhìn đám quan lại ở dưới, lạnh lùng gằn từng tiếng : trẫm nhắc lại lần nữa, từ hôm nay bất cứ ai nhắc đến chuyện này thì nên để lại cái đầu đi! Lãnh khốc phất tay, xoay người bước đi để lại một đám quan viên mồ hôi chảy ròng ròng

Chỉ có ân thiên lễ, vị thừa tướng cáo già của chúng ta ánh mắt tràn đầy bất khả tư nghị cung khó có thể tin, y âm thầm thở dài, chỉ mong là y… đoán sai! Việc đế vương của bọn không gần nữ sắc là vì đại vương gia? Ha ha.. điều này sao có thể a, nhất định là y nhìn lầm, nhìn lầm thôi! Ân thiên lễ tự huyễn hoặc mình như vậy. lúc nãy nhìn thấy thấy đại vương gia vì nghe việc tuyển chọn phi tầng của hoàng thượng mà tái nhợt sắc mặt mà hoàng thượng nhìn thấy như thế, đôi con ngươi vốn lãnh lùng vô cảm lại tràn ra nồng đậm đau lòng cùng…nhu tình… nhưng việc trốn tránh sự thật không phải là điều mà vị anh minh tể tướng của chúng ta thường hay làm. Y xoay người cáo lui về phủ, y có lẽ cần thời gian để xem xét lại tình huống a

Vương gia, hoàng thượng cho mời…. tổng quản thái giám, người theo hầu hạ diễm thiên vũ nhiều năm cung kính lên tiếng. đám quan lại sau khi bị uy áp của diễm thiên vũ dọa, ai nẫy điều bủn rủn về phủ, còn diễm thiên vân tái nhợt sắc mặt đi theo sau, lại bị thái giám đại nhân cho mời

Nói với hoàng thượng…bổn vương hơi mệt…cho nên…chúng ta gặp sau đi… diễm thiên vân khàn khàn lên tiếng, thẩn thờ bước ra khỏi cung điện, bóng lưng hốt nhiên cô tịch không thể tả. tiểu hỉ- thái giám bên cạnh diễm thiên vũ cảm thấy đau lòng thay cho vị vương gia này, ai…

Ngươi nói gì… diễm thiên vũ cau mày khi nghe lời nói chuyển lại từ miệng của thái giám. Tên ngốc đó lại suy nghĩ vẫn vơ nửa sao? hơn ai hết diễm thiên vũ y hiểu rõ tâm tình lúc này đây của diễm thiên vân. Y tin chắc nam nhân kia chưa từng hối hận khi yêu mình nhưng những đau khổ, những dằn vặt trong y luôn từng ngày lớn lên. Y luôn cho rằng vì mình cho nên hắn mới sa đọa vào đoạn cảm tình hậu thế bất dung này, y cũng âu sầu sợ thế gian mắng chữ hắn, cũng lo sợ không yên hắn sẽ bị tiếng xấu muôn đời. y chưa bao giờ lo cho bản thân mình, tất cả luôn vì hắn mà suy nghĩ để rồi tự dằn vặt mình, khiến cho bản thân càng thêm gầy gò, cô tịch

Ngốc quá! Thật là ngốc mà… y lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, khiến cho lòng của hắn đau đớn cũng xen không ít ngọt ngào cùng chua xót. Có thể được người mình yêu quan tâm lắng lo đến như vậy, sao lại không ngọt ngào? Nhưng y thà rằng nam nhân kia ích kỉ hơn, vì mình suy nghĩ nhiều hơn thì tốt biết bao!!

Thôi.. thôi! Cứ để cho y nghĩ suy thật tốt đi, đoạn đường cảm tình của bọn họ còn rất dài, cũng lắm chông gai vất vả, nếu như một chút thử nghiệm này y không qua được, có lẽ tất cả nên… dừng lại.. thì tốt hơn…. Diễm thiên vũ nghĩ đến đây hốt nhiên từng đợt trừu đau, có thể dừng được sao? có thể bỏ được sao? dù lí trí nói như vậy nhưng con tim lại luôn làm điều trái ngược, dù y có lãnh tĩnh đến đâu nhưng đối nam nhân đó lại khó có thể khiến y lãnh đạm được, cũng không thể buông tay. Đúng vậy! dù gì cũng không thể buông được, nếu nam nhân kia buông tay y cũng sẽ không tha, có lẽ sẽ dùng mọi thủ đoạn cột hắn vào bên mình đi. Y là bá đạo, nhưng bá đạo cũng tốt… cứ như vậy đi thôi….

Này là cảm tình kiên định hắn dành cho y, đồng thời cũng có thể là cố chấp, là điên cuồng…. nhưng là bọn họ điều cam tâm tình nguyện, vĩnh không hối hận, không phải sao?

Vương gia, có chuyện buồn gì sao? tây liễu nguyệt ôn nhu cười, săn sóc rót cho diễm thiên vân một tách trà

Cảm ơn công chúa.. diễm thiên vân nhẹ giọng cảm tạ, đối với vị vương phi hữu danh vô thực này hắn luôn cảm thấy có lỗi, cho nên những gì tốt y điều đem đến cho nàng, cũng dùng lễ đãi đối nàng, kính trọng có thêm, dù gì ba năm nay nữ tử này không oán không hận luôn bầu bạn cùng y

Chúng ta là phu phụ cần chi có lễ như vậy a.. tây liễu nguyệt khẽ mỉm cười, đáy mắt lướt qua chua xót, rất nhanh lại trở thành một vương phi tao nhã hơn người. diễm thiên vân nghe vậy, lòng nhè nhẹ thở dài, công chúa,… người là tội gì a! ta vĩnh viễn… không thể yêu ngươi nha!

Vương gia, nghe nói hoàng thượng không muốn lập phi, vì chuyện này mà xém lấy đầu của mấy vị đại thần.. chuyện này là thực sao tây liễu nguyệt thấy diễm thiên vân không lên tiếng, bèn gợi đề tài để nói, nhưng thật không may câu nói này lại như một đám muối sát lên vết thương của y vậy. đầu ngón tay bấy chặt vào lòng bàn tay, máy chảy ra, sự đau đớn mới khiến cho y đủ tỉnh táo đối diện cùng nữ tử ôn nhuận nhưng cũng thật tinh tế sắc bén này, y gượng cười lên tiếng “ công chúa từ đâu nghe những chuyện này”

Tây liễu nguyệt mỉm cười nói : chuyện này đồn khắp kinh thành a… nhiều người còn cho rằng hoàng thượng..... nói đến đây tây liễu nguyệt im bặc, có chút ấm úng bối rối. diễm thiên vân nhăn mi, lại vấn : sao không nói tiếp. tây liễu nguyệt thở dài, nhàn nhạt nói, lời đồn đại chỉ là lời đồn thôi a, vương gia cũng không nên bận tâm!

Vậy… bọn họ nói gì.. diễm thiên vân như có như không vấn. thây liễu nguyệt thấy trượng phu của mình khá quan tâm đến vấn đề này, áp chế trong lòng cảm xúc kì quá, có lẽ là nàng nghĩ nhiều, bèn lên tiếng : bọn họ nói… nói là.. hoàng thượng.. hảo nam sắc…

Thấy diễm thiên vân sắc mặt khó coi, tây liễu nguyệt bèn an ủi : vương gia đừng lo lắng, hoàng thượng xưa nay là minh quân, thế gian ca tụng thiên cổ nhất đế làm sao lại có mấy cái chuyện đồi phong bại tục ấy được, tiếng xấu muôn đời ngàn vận người trong thiên hạ chửi rủa a, có lẽ là bệ hạ chưa tìm được người trong lòng thôi. Tây liễu nguyệt nhẹ nhàng bang quơ nói mấy câu an ủi ấy, nhưng lạ như từng mũi dao đâm vào tim y, triệt phế tâm can a. thế gian thóa mạ, hậu thế chê cười sao? sao có thể, thiên vũ của y vĩ đại như vậy, nhất định phải được người đời ca tụng vĩnh hằng, sao có thể bị thế gian lên tiếng chỉ trích cơ được? tất cả lỗi lầm cứ để một mình y chịu là được rồi!

Không biết nữ tử nào mới có thể khiến cho hoàng thượng động tâm a.. tây liễu nguyệt than nhẹ, có chút tò mò. Đế vương chí cao vô thượng, mĩ nhân nào lại chưa thấy qua ấy vậy mà chưa từng sủng ái một vị nữ nhân nào, đế vương này là vô tình hay là quá chuyên tình, chỉ dành phân yêu cho một người duy nhất?! diễm thiên vân nghe câu hỏi của tấy liễu nguyệt, bỗng dưng nhớ lại một năm trước, y nghe hắn nói như vầy : nữ tử mà ta thích nhất, yêu kính nhất là tỷ tỷ. nam nhân khiến cho ta sùng bái nhất là thần ca ca còn người khiến cho ta một đời bi hoan, khiến cho tâm ta tràn đầy chính là ngươi…

Người đó chưa từng nói câu ta yêu ngươi với y, có lẽ cả đời y cũng sẽ chẳng nói câu ấy đi.. nhưng mà đơn giản câu nói người khiến cho ta bi hoan một đời là ngươi ấy… cũng đủ khiến cho y hạnh phúc vô cùng, còn hơn ngàn vạn câu nói yêu nhau ấy…

Diễm thiên vân cong cong tiếu dung ôn nhuận như nước, khẽ cười : nữ tử mà thiên vũ thích nhất là thiên hạ nổi danh đệ nhất kì nữ tử vũ khuynh thành… tây liễu nguyệt nghe thế, một thoáng giật mình, lại vấn : là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, nổi danh với khúc vũ khuynh thành cùng võ công độc bộ thiên hạ, thê tử của tuyệt đại công tử tiêu dạ thần sao? tây liễu nguyệt tuy là công chúa hàn dã nhưng chuyện vì hồng nhan máu nhuộm tam quốc đã trở thành huyền thoại truyền khắp nơi, nữ tử ấy chính là đối tượng cho mọi nữ tử hâm mộ a! có thể tìm một nam nhân như tiêu đại công tử thì còn gì hạnh phúc hơn vậy?!

Ân.. diễm thiên vân gật đầu. y cũng chỉ mới gặp nữ tử ấy có vài lần, nhưng ấn tượng khắc sâu khó có thể nhạt nhòa. Ung dung cao quý lãnh đạm mỹ lệ nhưng cũng thật thánh khiết, nữ nhân ấy mỗi câu nói mỗi một động tác điều dễ dàng tác động đến người dối diện a. y cũng không quên, là nhờ nữ tử ấy mà y mới có được hạnh phúc như ngày hôm nay, diễm thiên vũ yêu kính người này, đồng thời y cũng rất tôn trọng người này. có lần y đùa giỡn vấn, nếu y và nữ tử kia cùng gặp nạn mà hắn chỉ có thể cứu một người, vậy y chọn ai. Khi ấy, y suy nghĩ thật lâu rồi nói : ta sẽ cứu tỷ tỷ. khi đó dù y biết trả lời là như vậy nhưng vẫn khó khống chế được đau lòng, nhưng mà hắn lại nói tiếp : ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn một mình đâu, ngươi ngốc như vậy xuống hoàng tuyền nơi ấy cũng sẽ có người ăn hiếp ngươi thôi, cho nên nếu ngươi không còn ta tuyệt đối sẽ cùng ngươi. Đúng vậy! dù là xuống địa ngục ta cũng mỉm cười bước chân cùng ngươi…. Khi ấy, y chợt nhoẻn miệng cười, xinh đẹp tuyệt luân. Đủ rồi, như vậy…đã là rất đủ… y sẽ không cầu mong điều gì nửa, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho y hạnh phúc cả đời rồi, dù là hạnh phúc này xen nhiều lắm bi ai, đớn đau, chua xót…cùng tuyệt vọng…

Bình luận





Chi tiết truyện