chương 7/ 12

Cole không biết điều gì đã ám ảnh anh trốn chạy ngay chính ngôi nhà của mình, nhanh chóng rời đi khi Jolie đang ngủ trên giường anh. Anh nói với bản thân cô có lẽ không mong đợi anh ở lại trông thấy bởi vì hôm nay là ngày thường và dĩ nhiên là anh phải đi làm. Anh hầu như đã thuyết phục bản thân rằng anh rời đi mà không đánh thức cô dậy về những cơn mất ngủ gần đây của cô. Dễ dàng cho một lỗi nhỏ, đó là anh. Anh cố lờ đi nỗi sợ hàng đầu đang quanh quẩn đang chứa trong anh trong lúc thức dậy sáng nay. Cái cảm giác ghê tởm trên giường Jolie lần nữa bằng cách nào đó đã làm nên một tội lỗi lớn nhất trong cuộc đời anh.

Mọi thứ anh từng mong muốn, từ sự thỏa mãn mãnh liệt nhất đến sự hài lòng đến tận xương tủy – mà cô đã cho anh. Không thể kiềm chế cái ý nghĩ kích thích làm nên vẻ đẹp và dục vọng. Không có gì có thể thõa mãn được, không có một thứ nào, về phía việc gột rửa bản thân anh cho cô, hoặc nhét bản thân anh để biến anh thành món khai vị cho cô, thật rõ ràng đây là một trò đùa cho anh.

Anh không thể ngừng nghĩ về cô. Tất cả những gì anh muốn là toàn bộ con người con người cô. Anh muốn đi làm vì anh đơn giản là không muốn quanh quẩn và yêu cầu bất cứ chết tiệt nào cô muốn từ anh; điều đó thật mê muội làm sao khi anh ở gần Jolie Tanner.

Cole không nghe tiếng gõ cửa nhưng cánh cửa đến văn phòng anh bị mở ra và để cho Hannah đang mang một núi giấy tờ thêm vào cái khay tài liệu để sẵn trên bàn anh. Một ngày gần đây Hannah sẽ phải học lại nghệ thuật ngõ cửa. Hi vọng rằng nó không mất quá nhiều thời gian. Con bé sẽ không bao giờ mơ đến việc va vào văn phòng của người cha đã mất của họ mà không thông báo gì cả.

‘”Em cần nói chuyện với anh về việc đổi mới khách sạn Shore,” cô nói một cách đột ngột.

‘ Anh đang nghe đây’

‘Em không thể theo nó khi thiếu ngân sách được.’

‘ Tại sao không?’

‘ Mấy người thợ ống nước nói rằng những cái ống nước ở một mạn công trình đang lọc chì. Nó cần phải được thay đi.’

‘Em không tính dự trù trước cho việc này à?

‘Không có.’

Cole nhắm mắt lại.

‘ Em không chú ý đến điều đó, được chưa?’ Hannah nói một cách căng thẳng.

‘ Thôi được.’ Cole mở mắt ra và nhìn vào cô em gái một cách kiên định. ‘Vậy việc đó tốn bao nhiêu?’

‘Em đã cắt giảm nơi mà em có thể trong những khu vực khác. Một số thứ trang trí mắc tiền có thể chờ được.’

‘Hannah, bao nhiêu tiền?’

‘Khoảng 3, 2 triệu.’

Không phải là một khoảng tiền nhỏ. Không phải là kiểu nâng cấp mà anh hay bất cứ ai khác có trong suy nghĩ. Anh nhìn vào tập tài liệu trên tay Hannah với những lá đơn thôi việc.

‘Những bản này là mới à?’

‘Vâng’

‘ Để nó ở đó đi. Anh sẽ xem qua rồi chuyển lại cho Derek. Em có thể lấy ở chỗ anh ta.’

‘Cole, em xin lỗi. Em biết chúng ta không cần những khoản tiền thêm trong lúc này. Lẽ ra em nên làm thêm một số khoản trợ cấp cho tuổi thọ của tòa nhà và thêm một vài giá trị tiềm năng. Lẽ ra em nên biết.’

‘Và bây giờ em làm việc đó đi.’

‘Ừ, anh đã làm gì với Maree thế?’

‘ Maree?’ Chẳng có gì. Chẳng có gì ngoại trừ việc nói cho bà ấy nghe việc anh đến công ty vào sáng nay và không đánh thức cô dậy. Anh không đề cập đến những cái tên. Có thể là một sai lầm.

‘ Tại sao?’

‘Bà ấy gọi đến lúc sớm và nói rằng bà ấy sẽ về nhà sớm, bà ấy muốn b, và anh cần phải kiếm cho mình một người giúp việc mới. Giọng bà ấy nghe có vẻ buồn lắm.’

‘Thật vậy ư?’ Anh lầm bầm.

‘Hey, cái này không phải lỗi của em,’ Hannah nói. ‘Em chỉ là người truyền tin thôi mà.’

‘Tin nhắn đã được nhận rồi đấy’

‘Vậy anh tính làm gì?’ Hannah hỏi tiếp.

‘Về việc tìm cho em khoảng ba triệu cho việc nâng cấp của em à? Anh chưa biết nữa.’

Anh đã lườm qua hết việc phân loại những chi nhánh thuộc Rees để cắt giảm ngân sách và tìm ra những thứ yếu. Sẽ không có những điểm yếu sau khi được lựa chọn. ‘Em cứ để việc đó cho anh.’

‘Ý em là về Maree kìa,’ Hannah nói. ‘ Anh có muốn em nói chuyện với bà ấy không? Để xem có vấn đề chỗ nào?’

‘Không. Vấn đề của anh. Anh sẽ tự giải quyết lấy.’

Khi Cole trở về nhà vào buổi tối, tờ giấy viết tay từ chức của Maree được đặt gọn gàng trên bếp và không có bất cứ sự trêu chọc ngọt ngào nào cả. Ngay cả trên quầy bếp hay tủ lạnh. Maree đã phủi sạch anh vì mối quan hệ bất chính giữa anh với Jolie Tanner.

Đúng vậy, anh đang nghe. Cole tồi tệ.

Không phải là James Tồi với việc thừa nhận ngoại tình cùng mẹ của Jolie ở nơi đầu tiên. Maree chắc chắn rằng không cảm thấy bị buộc phải thôi việc qua chuyện đó. Bà ấy đã thề như thế. Kiên quyết như thế.

Những tiêu chuẩn khác biệt dành cho những người khác biệt, hình như là thế. Hay có lẽ Maree đơn giản là đã có đủ những âm mưu hay tin đồn của gia đình nhà Rees. Kết quả là cùng một sự không liên can. Không có người giúp việc. Không có Jolie. Và một phân định rõ rệt nằm ngoài những sắp xếp của Cole.

Khá thành công, anh nghĩ như thế, rằng hơn mười tiếng làm việc một ngày, anh đi đến quyết định dù có bất cứ số người phản đối nào thì anh vẫn tiếp tục mối quan hệ với Jolie Tanner và rồi cố xoay xở để loại bỏ từng người một.

Sự phản đối của gia đình anh – rõ ràng là anh giống cha anh khi điều đó đến từ cảm xúc ích kỉ, bởi vì ngay lúc này đây Cole không đưa ra được một thứ chết tiệt nào để em gái anh hay mẹ anh chấp nhận mối quan hệ của anh với Jolie hay không nữa. Việc hoạt động nhịp nhàng của công ty đòi hỏi toàn bộ sự tập của anh – điều đó dường như chắc chắn ngay lúc này, nhưng kế hoạch lâu dài của Cole lại liên quan đến việc vui chơi giải trí và cân bằng công việc một cách lành mạnh. Sẽ có rất nhiều khoảng trống trong cuộc đời anh dành cho phụ nữ. Chỉ có điều cô ta phải đúng là người phụ nữ ấy.

Sự lảng tránh của Jolie – điều bực bội này đã kéo dài lâu hơn bất cứ thứ gì, trong việc đó, với tất cả sự rộng lượng của Jolie đến từ việc chia sẻ thân thể với anh tối qua, tâm trí cô và trái tim cô vẫn còn những giới hạn. Cô không dễ dàng tin tưởng. Cô không tin anh, bằng việc để lại cô một mình trên giường anh sáng nay mà chẳng hề nói một lời tạm biệt và bà giúp việc thù địch phải giải quyết điều đó khi cô thức dậy, chưa đề cập đến cái mác đêm qua là không gì hơn ngoài nỗ lực gạt bỏ cô khỏi toàn bộ bản thể của anh…

Được lắm, Cole. Dường như bản thân anh có một vài tình huống chưa được giải quyết lại khi điều đó đến và mời người phụ này bước vào cuộc đời anh bằng một nền tảng không thường xuyên. Dường như tính tự phá hoại vẫn còn tồn tại và thật ổn trong việc dính dấp đó.

Cô thậm chí không trả lời cuộc gọi của anh.

Anh tìm một chai bia, bật tivi nhằm xua tan đi sự im lặng, và đi về phía phòng ngủ. anh giũ giũ quần áo, uống nửa chai bia và chui đầu vào một bộ, vài đồ theo tone màu trắng và vài vật đặc trưng màu xám. Anh lướt vào cửa phòng tắm và tròn mắt. Sàn nhà tắm thì bóng loáng.

Ai đó đã vẽ một bản ghi chú lớn trên tường bằng bút dạ đen. Bản ghi chú được viết bằng tay. Môi của Cole cong thành nụ cười thật tươi trước khi anh đọc xong mớ giấy tờ chính thức ngay sau đó.

Danh sách việc cần làm của Cole

Mua thêm bút và giấy ghi chú (căn cứ vào chuyện người giúp việc của anh không còn bất cứ thứ nào cả )

Giấu tất cả các bút và giấy ghi chú (khỏi người giúp việc của anh và để ở nơi mà những người khách qua đêm có thể tìm thấy)

Định nghĩa cho em từ Làm Sạch. Nó dường như không cùng nghĩa với những gì mà em đã định nghĩa về nó.

Hai số điện thoại được ghi ra. Một số là số công việc và một số di động mà anh có thể gọi suốt ngày.

Cole sải bước về phía phòng ngủ, tìm cái di động gần giường ngủ và gọi vào số di động lần nữa. Lần này, Jolie nhấc máy.

đã nhận được tờ ghi chú của em rồi,’ anh thì thầm. ‘Em đang ở đâu vậy?’

‘Christchurch. Căn hộ của em. Em vừa bước qua cửa căn hộ.’

Bảy tiếng đi trên đường. Không phải là sự ưa thích của Cole.

‘Xin lỗi, nhưng ngày mai em phải đi làm,’ cô nói, chìm vào sự im lặng của anh.

‘ Anh biết cảm giác đó’

‘ Bà giúp việc của anh không thích em’

‘ Người giúp việc của anh đã nghỉ việc. Anh nghĩ bọn cướp giết bà ấy rồi.’

Jolie im lặng, và rồi, ‘ Em xin lỗi,’ cô thầm thì. ‘ Lẽ em không nên trêu tức bà ấy. Vết trà ố sẽ làm giảm giá trị của gạch men. Em sợ là mình không thể làm bất cứ điều gì về tên họ của em hay là sự hoảng sợ của bà giúp việc khi bà ta nhìn thấy em. Em đã cảnh báo anh rồi mà.’

‘ Anh đã nghe em lần đầu và cả lần thứ hai. Ngừng ngay mấy cái cảnh báo đó đi, Red. Anh không cần bất cứ cái nào nữa đâu. Lần sau em tới đây anh sẽ có một người giúp việc mới, người biết vị trí của cô ta.’

Sự im lặng càng tăng, và anh ước gì mình có thể nhìn thấy gương mặt cô và đọc được suy nghĩ của cô.’

‘ Cháu gái của Ophelia – Anne đang kiếm một công việc,’ cuối cùng Jolie cũng nói. ‘Cô ấy giúp nhà em ở quán bar lúc bận rộn. Là một người giỏi việc.’

‘ Bao nhiêu tuổi.’

‘ Oh… hai mươi? Có lẽ thế?’

‘ Mấy người nhiều chuyện sẽ lại có cái tin đồn là anh ở trên giường cô ta mất.”

‘ Anh quan tâm ư?’

‘ Cô ấy sẽ quan tâm?’

‘ Anh có thể phỏng vấn cô ấy và tìm hiểu.’

Cole uống một ngụm bia và bước đi, vẫn trần trụi, trở về phòng tắm để nhìn vào danh sách của Jolie.

‘Em muốn bút với giấy làm chi?’

‘Em đang cố tỏ ra lịch sự. Để anh biết rằng em trở về Chrischurch.’

‘Em đang cố trốn chạy khỏi chuyện này, Jolie?’

‘ Anh đúng đấy,’ cô nói một cách lặng lẽ. ‘ Em không biết anh muốn điều gì từ em, Cole. Thứ gì đó bình thường ư? Hay riêng tư? Hoặc chẳng gì cả ? Anh vẫn đang tìm cách kéo em ra khỏi toàn bộ bản thể sao? Là cái gì đây?’

‘ Anh không biết,’ anh nói, và cố gắng đọc gương mặt anh trên gương. ‘ Tất cả những gì anh biết là em có thể thoát khỏi để trút sự hành hạ lên anh cho những tội lỗi của cha anh. Rằng anh tin tưởng nhiều bao nhiêu chuyện có gì đó giữa hai ta. Chính xác là không. Nếu chúng ta có thể gạt bỏ nó đi….’ Gương mặt trong gương không có bất cứ câu trả lời nào ‘…. Anh thật sự không biết . Tất cả những gì anh biết là anh rất muốn gặp lại em. Đó là điều duy nhất chắc chắn mà bản thân anh có được.’

‘ Anh có thể thỉnh thoảng đến thăm em ở Christchruch được không?’ Một lời đề nghị ngập ngừng, nhưng thiên đường đã giúp anh níu bước chân lại cho một bước nhảy to lớn phía trước.

‘ Khi nào?’

‘ Đó có phải là đồng ý?’

‘ Đúng vậy. Khi nào?’

‘ Cuối tuần này được không?’

‘ Được. Nghe em có vẻ tuyệt vọng nhỉ?’

‘ Chỉ chút xíu thôi,’ cô thầm thì, với tiếng cười trong giọng nói. ‘ Nhưng em thích khi giọng anh nghe có vẻ hơi tuyệt vọng, sững sờ và đau khổ nhiều vì em. Thứ gì đó cần phải cân bằng đang gào thét sự thiếu niềm tin giữa chúng ta.’

‘ Anh rất vui khi em đồng ý.’ Lần đầu tiên trong ngày, Cole cảm thấy bản thân mình thoải mái. ‘Anh cần em ở đây, Red . Tại sao em không đến đây?’

‘ Tiếp tục nói đi anh,’ cô thầm thì. ‘ Không, thật đấy. Cảm thấy thoải mái để thảo luận mọi chuyện nhỏ nhặt mà có lẽ anh muốn từ em nếu em ở đấy .’

‘ Lần sau.’ Anh nhìn xuống cái vật nhanh chóng phồng tướng lên và thở dài.

‘ Em có cố gắng ngủ một tí vào buổi sáng nay không?’

‘ Có ạ, cám ơn. Giường của anh không thể rơi xuống được.’

‘ Em cũng vậy, dù vậy hãy gọi anh nếu chuyện đó bắt đầu. Em sống ở đâu? Anh có thể đến đó vào tối muộn thứ Sáu.’

‘ Anh c hay giấy viết tay không?’

‘ Không, anh có sàn nhà trắng và bút lông xóa được đây.’

Cô đưa anh địa chỉ. ‘ Anh sẽ bay hay lái xe đến đây?’

‘ Bay’

‘ Em không có xe, dù vậy em sẽ gọi giúp đỡ để đón anh ở sân bay,’ cô nói, với một lo lắng lưu ý trong giọng nói của cô, chuyện đó khiến gương mặt anh cau có. ‘Em sống đơn giản lắm, Cole. Đừng mong chờ thứ gì đó huy hoàng. Anh đang đến nơi tồi tàn đấy.”

‘ Anh sẽ đến đó khoảng chín giờ,’ anh nói. ‘ Và nhớ rằng, anh không đến đấy bởi quang cảnh, Jolie. Anh đến vì em.’

‘ Em sẽ cố gắng không làm anh thất vọng.’ Với điều đó, anh kết thúc cuộc gọi.

‘ Đó là vấn đề đấy, Red ạ’ anh rầm rì khi anh cúp máy trên ghế dài. ‘ Em không đâu’

Cole thở dài, anh bước vào trong buồng tắm, nhìn một lần vào ghi chú trên tường, và mở vòi nước lạnh.

Tối thứ Sáu cũng đến và Cole tới lúc chín giờ. Anh có một cái túi mỏng ngủ một bên tay, và một cái laptop bên tay kia, và luôn luôn như thế, anh luôn mặc một bộ vest. Anh mặc rất đẹp trai; Jolie không bao giờ than phiền việc đó. Nhưng điều đó nói lên cuộc sống hình tượng mà cô có rất ít kiến thức về nó và cũng như những trách nhiệm ẩn sâu trong người đàn ông bình thường này.Cole dường như đương đầu tốt với những áp lực trong việc điều hành Rees Holdings. Anh đã được nuôi nấng để dẫn dắt và từ những điều Jolie có thể nhìn thấy thì anh làm nó thật có trách nhiệm và thành công. Liệu anh có dừng lại để chú ý những việc nhỏ nhặt đi cùng với mỗi ngày trôi qua là ước đoán của mọi người. Trong khi, Jolie thì lại dành nhiều thời gian để tận hưởng những điều nhỏ nhoi đã làm nên một ngày như thế. Yên tĩnh và trầm lặng. Mơ mộng và thở sâu. Có rất nhiều sự trầm ngâm của tâm hồn và tinh thần trong thế giới của Jolie. Rất nhiều điều thêm vào cho một sự sáng tạo tốt. Đó dường như không phải sẽ là cách nhìn nhận công việc của Cole.

Cole, người mà đứng phía bên kia của những vết nứt của ngọn núi đã nói một cách gay gắt Jolie Tanner, ‘ Rõ ràng là cô ấy tự ảo tưởng bản thân như là một nghệ sĩ.’

‘ Vào đi,’ cô nói một cách lo lắng, và mở cánh cửa với một tá những lo lắng tiềm ẩn. Đến đây và kiểm tra cuộc sống của tôi và cái cách tôi chọn để sống như thế. Đó không phải là một lời mời cô không thường trao đổi

Căn hộ này được thuê, nhưng nó vẫn là của cô cho tới lúc này mọi thứ vẫn thuộc về Jolie. Một phần thế giới cô khá đẹp nếu một người biết cách nhìn và biết cách thưởng thức.

Cô mở sẵn một chai rượu. Một bữa ăn nhẹ đang được đun sôi trên bếp. Cơm hải sản – một trong những bí quyết nấu ăn của Ophelia – Anne. Cô hi vọng anh đói bụng.

Cô đã thay đồ ba lần rồi, cuối cùng cô chọn mặc quần jeans và áo tay dài màu đen, áo cổ rộng. Cô buộc cao mái tóc với một khăn choàng cổ sọc màu cầu vồng. Không phải là thời trang cao cấp nhưng cũng không phải là phế phẩm.

Anh ấy sẽ thấy điều gì?

‘Mời vào,’ cô nói một lần nữa khi anh đứng ở đấy chỉ để nhìn chăm chú vào cô, và rồi anh vào nhà, cánh cửa đóng lại, túi xách của anh thì ở trên mặt đất. Anh vẫn chưa nói lời nào cả.

‘ Anh không chắc một cuộc viếng thăm đến nhà một người phụ nữ như thế này cho những công việc kì quặc cuối tuần.’ Anh cuối cùng cũng nói nhỏ. ‘ Anh chưa bao giờ làm việc đó. Nói cho anh biết nếu anh làm sai việc gì nhé.’

Điều kế tiếp mà Jolie biết được là mình ở trong vòng tay anh, trượt dần vào nụ hôn của anh, và anh đang làm cho cô say mê, đang thưởng thức, làm cô cảm thấy mình là người quan trọng nhất trong thế giới của anh. Quá nhiều để có thể chọn nơi mà chúng có thể để đó.

‘ Rượu đây,’ cô nói như bị hết hơi khi anh cuối cùng cũng rời môi cô. ‘Rachel chọn nó và bà biết rất nhiều về rượu. Nó ngon đấy, thậm chí nó không có mắc nữa.’

‘ Có em đây,’ anh thầm thì. ‘ Hoàn toàn chẳng có gì phải bàn cãi cả.’

Chỉ là anh ngồi ở bàn ăn trong khi cô lấy đĩa cơm hải sản còn nóng và rót cho anh một tí rượu, cơ thể anh khá thư giãn, thậm chí ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt cô.

‘ Một trong những thứ của em à?’ anh hỏi với một nét mặt hóm hỉnh bao quanh vẻ duyên dáng của cô lúc đứng trước tủ lạnh.

‘ Vâng.’ Một trong những công việc đầu tiên và hiện vẫn còn là việc tốt nhất của cô.

‘ Tốt lắm.’

‘ Điều đó chiếm giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim của em. Nó cho em có việc làm. Dù sao thì cha của anh không cho em làm việc đó. Em đã hỏi ông ấy.

‘ Jolie, chúng ta có thể–’

‘ Bỏ nó qua ư ? Vâng, được ạ. Em xin lỗi khi đã nói đến chuyện đó. Em chỉ không biết tại sao em lại nói đến khi em muốn anh ở đây với em biết bao và thấy được những điều anh sẽ thấy.’ Jolie hít một hơi thật sâu. ‘ Chúng ta hãy cố gắng lần nữa nhé. Cô ấy được gọi là Junkyard Angel và cô ấy là một trong những người em yêu thích. Anh có thích cô ấy không ?’

‘ Có chứ’ anh xem xét những bức ảnh với một sự phấn khởi kĩ lưỡng. ‘Cô ấy có một cái nhìn về bản thân mình. Sự mỏng manh và trần tục. Sự thận trọng và sức mạnh. Cô ấy làm anh nhớ đến em.’

‘ Phần nào đó trong cô ấy giống em, em nghĩ thế. Từ trái tim đến những trang giấy. Những thứ đó luôn hóa ra thành những điều tốt nhất. Jolie nhấp một ngụm rượu lớn. Đến lượt cô thư giãn và hơi mở lòng ra. ‘ Ông chủ của em gần đây bắt em chuẩn bị vẽ ra một cuộc chiến của những vị thần Na-Uy. Những thứ đó không phải là điểm mạnh của em. Em đang cố gắng sửa việc đó.’

‘ Bằng cách nào vậy ?’

‘ Anh sẽ tin bằng cách tốn rất nhiều thời gian để chơi game chiến tranh trực tuyến?’ Cole không cười nhưng anh cũng không khen những lời thông minh nào về việc hầu như không làm việc, vì thế Jolie vẫn tiếp tục. ‘ Hầu hết những sinh vật huyền thoại tồn tại trong văn hóa ngữ cảnh mà chúng ta có thể xây dựng chúng qua những thập kỉ, những thế kỉ, hoặc thậm chí là qua cả thiên niên kỉ. Thủ thuật là phải tỏ lòng tôn trọng đến những con quái vật của lịch sử và những đặc trưng văn hóa trong khi vẫn phải trả lại cho chúng những điều mới mẻ và có liên quan đến câu chuyện gần đây. Và rồi có một thủ thuật thật sự — mang thứ gì đó của bản thân vào trang sách và làm những bức hình đó trở nên sống động.’

‘ Vậy những đặc trưng nào mà các vị thần Na- Uy phải có ?’

‘ Cặp sừng. Tóc. Ngực. Những vũ khí. Các vị thần thoại được sinh ra từ lửa và băng. Trận tuyết lở đã cho một khái niệm hoàn toàn mới về băng đá. Em khá giỏi trong việc tạo nên những sự kinh hoàng từ băng đá.’ Jolie rùng mình. ‘ Đó là một ngọn lửa trong bản thân chúng mà em chưa tìm thấy. Và một gương mặt. Em đang trong một mớ rắc rối đáng ghét trong việc tìm kiếm một gương mặt phù hợp.’ Cô nhìn anh, nghiêng đầu, và trêu chọc anh, chỉ một chút xíu thôi. ‘ Có lẽ em sẽ dùng anh.’

‘Có lẽ anh sẽ để em dùng anh.’ Có một nụ cười trên gương mặt anh lúc này, và một ánh nhìn thư thả của anh mà chưa bao giờ thấy từ trước tới nay.

‘ Vậy anh nghĩ sao về nơi này ?’ Cô nói một cách vu vơ, thể như cô không quan tâm lắm về cách này. ‘ Em đã nói với anh số tiền đó không nhiều, nhưng em có thể trả số tiền một mình. Căn hộ này có lãi suất. Cha của anh không là chủ của căn hộ này. Em cũng đã trả tiền phòng.’

‘Anh cũng vậy,’ anh thầm thì. ‘ Anh xin lỗi về sự kết tội mà anh đã đưa ra trên núi về điều mà cha anh đã làm với em. Những điều đó không đúng. Anh có thể thấy rằng em đã tự tạo một cuộc sống cho mình, Jolie. Anh ngưỡng mộ điều đó về em. Điều đó cần rất nhiều cố gắng. Sự quyết tâm. Niềm tin. Nhưng rồi, anh đã thấy được những phẩm chất đó trong em lúc trên núi. Anh bắt đầu thấy em rõ ràng hơn, Jolie. Anh bắt đầu tin điều anh đang thấy. Em cần thôi lo lắng rằng anh sẽ không thấy vậy.’

Mọi thứ phát triển sớm hơn dự định.

Công thức món cơm hải sản của Ophelia – Anne không hề gây thất vọng, rượu rất ngon, và về phía cuộc hội ngộ… thì thật tuyệt vời.

Cole giúp cô dọn dẹp bữa ăn từ chiếc bàn gỗ khi họ ăn xong. Sự ngạc nhiên của Jolie hiện rõ trên gương mặt cô, bởi vì anh cười, và rồi cũng đã đến thăm cô.

‘ Em là một bức tranh lạ của điều mà cuộc đời anh như thế,’ anh nói với cô. ‘ ừ, anh đã có – từng có một cô giúp việc. Điều đó không có nghĩa là anh chưa bao giờ cầm một cái đĩa hay là bỏ chúng vào máy rửa chén đĩa.’

‘ Đúng rồi, nhưng anh có bao giờ sử dụng máy rửa chén chưa ?’

‘ Khi anh mười ba tuổi ấy. Anh muốn cha anh cho anh một công việc thế nên ông ấy đã làm vậy. Anh là một cậu nhóc rửa chén trong một trong những khách sạn của nhà anh. Anh đã học Rees Holdings trên những nền tảng, Jolie. Anh đã học được mười sáu năm và anh đã luôn nỗ lực không ngừng. Em đừng nghĩ rằng anh lúc nào cũng được cưng chiều, anh không có đâu.’

‘Em tin anh,’ cô nói. ‘ Em không có ẩn ý rằng anh không biết làm việc, Cole. Em chỉ là – anh là người đàn ông có tất cả mọi thứ. Em vẫn không thể nào nghĩ ra được điều mà anh đang làm trong lúc này. Em thấy anh trong một trang phục lịch lãm và em nghĩ những trách nhiệm công việc trên vai anh và em không chắc rằng anh đang ở đúng nơi.’

‘ Đó chỉ là một bộ trang phục,’ anh nói một cách im lặng. ‘ Em cần phải nhìn gần hơn, Jolie, nếu em muốn nhìn thấy con người thật của anh.’ Anh vây lấy cô giữa bồn rửa chén và vòng tay của anh. ‘ Em có thể làm điều đó cho anh không ?

‘ Vâng,’ cô thầm thì. ‘Vâng.’

Cole nhắm đôi mắt anh lại và tựa trán anh vào trán cô và trong một lúc anh cảm thấy rất yên bình. Có phải là điều mà cha anh cảm thấy khi trong vòng tay của Rachel Tanner ? Cái cảm giác lúc về nhà ? Chút xíu thắc mắc ông chưa bao giờ từ bỏ bà. ‘Yêu anh nhé, Jolie, xin em đấy’. Anh hỏi cô một cách khàn khàn, Jolie thở dài và hôn anh thật nhẹ nhàng. Cô cầm tay anh và dẫn anh đến căn phòng nhỏ được làm bằng bốn tấm hình lớn.

Những bức tranh được dán xung quanh căn phòng. Những bức tranh được dán chồng lên nhau và tranh giành sự chú ý, một vài bức tranh trắng đen và một vài bức khác thì có màu, tất cả chúng đều tuyệt vời. Đó là phòng tranh của Jolie. Đó là những tác phẩm của cô.

Cô thấy anh đang nhìn. Làm thế nào cô lại có thể không chứ?

‘ Đó là những việc em làm,’ cô nói, và sự tổn thương đang tràn về đôi mắt cô. ‘Tất cả đều là những nhân vật em đã cố gắng làm trong năm nay. Đây là công việc và là niềm đam mê của em. Những bức tranh trên tủ lạnh chỉ là bản nháp.’

‘ Chúng thật tuyệt vời.’ Cole nhìn gần hơn. ‘ Anh xin lỗi anh đã từng chê bai sự tận tâm trong những tác phẩm của em, Jolie. Em thật sự là một tài năng thiên bẩm.’

‘ Em đã làm việc rất nhiều để đứng được trên con đường này.’

‘ Anh có thể thấy được điều đó.’

‘ Anh khoác nhiều áo quá’ cô nói.

‘ Anh có thể sửa điều đó.’ Anh cởi áo khoác ra, rồi đến áo sơ mi. Jolie đến gần anh hơn và luồn tay vào tóc anh và kéo đầu anh gần lại và đặt lên một nụ hôn.

Cô lần theo đường cong của môi anh bằng đầu lưỡi của mình và một cơn rùng mình lướt xuyên qua anh.

‘ Em muốn vẽ anh lúc anh khỏa thân,’ cô nói. ‘ Sau khi em có được anh, em lại muốn anh nữa.’

‘ Anh có thể muốn một đôi cánh không ?’

‘ Có thể,’ cô thầm thì, và rồi nuốt luôn những ý nghĩ về những đôi cánh với một nụ hôn cuồng nhiệt. ‘ Có lẽ, em sẽ vẽ cho anh một đôi cánh và bộ sừng.’

Anh kéo áo cô qua khỏi đầu, theo cô ngã xuống giường và bắt đầu sự khao khát của

Jolie phác thảo Cole vào sáng hôm sau khi anh đang nằm đó ngủ trên giường cô. Những đường rãnh ở sống lưng của anh và những chỗ lồi lõm trên đôi vai anh. Những đường xiên trên gối và tóc mái của anh. Mọi thứ về anh rất nam tính và thật đẹp. Không có một đôi cánh nào phù hợp với bức tranh thuần khiết đến ảo tưởng như vậy. Duy chỉ điều đó không là sự ảo tưởng thuần khiết ; không có sự thật nào bị bẻ cong ở đây cả.

Khi Ảo Ảnh Chạm Trán Hiện Thực, cô đặt tên bức tranh là thế. Lần đầu tiên cho mọi thứ. Jolie không bao giờ hiểu được sự tự nguyện của mẹ cô để trở thành một tình nhân. Chẳng có thứ gì công khai, chỉ toàn là việc cá nhân. Mãi mãi ăn bám James Rees. Những nỗi buồn đã trôi theo nó, và cho điều gì chứ ? Sự liên lạc của tình nhân ư ? Tại sao mẹ cô không cảm thấy hài lòng với những mối liên lạc với tình nhân khác ? Đó là câu hỏi mà Jolie luôn tự hỏi bản thân.

Cuối cùng thì cô cũng đã có một câu trả lời.

Cuối cùng thì cô cũng đã biết chính xác làm thế nào mà dục vọng và sự khao khát có thể nắm giữ một con người và làm thực tế trở nên mờ ảo, chỉ để lại có hiện tại mà thôi. Một khoảnh khắc hoàn hảo của thể thống nhất cùng việc thuộc về ai đó, rồi rớt xuống địa ngục và lại quay trở về với phần còn lại của thế giới cùng nỗi đau như cái khoảnh khắc xui khiến những điều khác. Cuối cùng, Jolie cũng đã hiểu về những sự chọn lựa của mẹ cô.

Và rồi Cole xoay lưng qua và nói, ‘ Đến đây nào,’ và cô đến với anh, ngồi giữa anh, và cướp lấy thêm một khoảnh khắc chắc chắn tuyệt đối.

Cô mặc chiếc áo ngực và quần trong nhỏ. Chỉ là thêm một thứ gì đó thực tế, một nơi nào đó khác, và giống như thế rồi Cole xoay lưng lại và nhìn chăm vào cô, mắt anh tối lại với một ý định và hơi thở anh không đều.

‘ Hôn anh đi,’ anh thầm thì khi tay anh chuyển đến đầu cô và anh kéo cô xuống với một nụ hôn thật hoàn hảo mà cô muốn nhũn ra.

‘ Chạm vào anh,’ anh nói tiếp. Khi cô kéo cái quần nhỏ ra một bên di chuyển bản thân để anh có thể tiến vào và anh trượt thật sâu vào bên trong cô, làm cô cảm thấy trọn vẹn.

‘ Nhìn anh’ cô nghĩ cô nghe thấy tiếng anh thầm thì. Khi anh tiến vào thật sâu bên trong cô và đưa cô lên tận cao trào.

Bình luận





Chi tiết truyện