chương 2/ 12

Cô không nên ra điều đó mới phải. Trên độ cao hơn 150m và không có lối thoát, Jolie đã thách thức những thiên hướng tình dục của một người đàn ông đã được yêu – và tự rời bỏ —phụ nữ từ lúc còn thanh niên. Những từ ngữ mà Cole Rees biết chính xác làm thế nào để khiến một người phụ nữ vui lòng. Những từ ngữ mà anh có thể thốt ra tất cả các đêm khi tâm trạng chi phối anh. Mặt khác, việc giữ lấy sự quan tâm của Cole Rees nhiều hơn một đêm, cho đến nay được chứng minh là không thể đối với một người phụ nữ. Cũng chẳng có lời đồn đại nào từng đến tai của cô về việc Cole có ý thích đàn ông hơn, nhưng cái cách không khí bị hút ra khỏi khoang cáp treo kể từ khi cô nói những lời khinh suất…Cái cách đôi mắt anh lóe lên và cái nhìn chăm chú của anh đặt vào miệng của cô trước khi anh nhanh chóng quay mặt đi…

Cái nào sẽ tồi tệ hơn đây?

Cơn thịnh nộ của Cole Rees?

Hay sự hài lòng của anh?

Rồi sau đó Cole quay lại nhìn cô và một cái gì đó trong đôi mắt xanh sắc nét của anh đã khiến cô cảm thấy như thể mặt đất sụp đi dưới chân cô.

Jolie liếc nhìn xuống, điều chỉnh lại cái giá đỡ của cô trên hộp và giữ chân mình vững chắc hơn trên sàn khoang. Chờ đợi câu trả lời của anh.

“Xin lỗi, cậu nhóc,” anh thô lỗ nói, như thể anh đang nhai móng tay và không thể nuốt trôi chúng đi được.

“Cậu không phải kiểu người như tôi.”

Sau đó, lặng lẽ cơn mưa đổ xuống họ, nặng hạt và giăng kín.

“Hãy thử lại cách thứ hai”, cô đề nghị cái cách gọi ra bên ngoài, và anh đã làm như vậy nhưng không có ai trả lời cả.

Cole lại rơi vào im lặng và sự im lặng kéo dài thành vĩnh cửu. Anh sục tay vào sâu trong túi áo khoác và nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, khiến Jolie tự do nghiên cứu khuôn mặt của anh. Chẳng hề có một đường nét nào là không hoàn hảo trên đó cả. Tất cả mọi thứ ở đúng vẻ đẹp nam tính yêu cầu nó có, với cái miệng để thốt ra những lời nhục dục được đóng khung bằng tiếng cười.

Hiện giờ anh không cười, nhưng ít nhất anh cũng đã ngừng việc sách nhiễu cô về cái hộp, và anh chắc chắn cũng không yêu cầu cô bỏ mặt nạ trượt tuyết của mình nữa, chỉ là giờ đây cô bắt đầu nghĩ rằng có những thứ trong hộp mà bọn họ có thể sử dụng. Găng tay cho người mới bắt đầu. Chúng có lẽ sẽ quá nhỏ với anh, nhưng còn đôi có lớp ngoài chống thấm hở ngón trong hộp, và đôi đó thì rất vừa vặn. Mấy loại trà thảo dược mà mẹ cô thích cũng ở trong hộp, cùng với vài đồ thực phẩm khác có thể đã khiến cho một người tự hỏi nó có gì mà để James Rees phải mang lên cái ngôi nhà gỗ nhỏ trên núi của mình. Biscotti hạnh nhân. Bánh mềm Godiva nổi tiếng. Món bắp rang muối của hãng BBQ đến từ quán bar. Những món đó ngẫu nhiên như dầu gội đầu và kem dưỡng tóc của Rachel. Kem dưỡng ẩm có mùi của hoa nhài và gỗ đàn hương chanh cùng hoa hồng.

Bàn chải tóc và bàn chải đánh răng. Không phải những thứ của một người đàn ông.

Không phải ngẫu nhiên những thứ như một khung ảnh kỹ thuật số ngập đầy ảnh của bà Rachel. Và rồi có cả cái ga trải giường nữa chứ.

‘Đó là hàng nghìn kiểu màu đen và màu xanh, kiểu dệt như là Van Gogh vậy, và nó thật mềm mại’, bà Rachel đã nói với cô kèm một nụ cười làm tan vỡ trái tim của Jolie

‘Nó giống như thể ta đang chìm vào một phần của bầu trời đêm ấy’.

Cái ga giường đã đến từ đâu Jolie cũng không hỏi và bà Rachel cũng chẳng nói. Nó đủ khiến bà Rachel muốn thu thập lại và lo lắng về việc khi nào. Chẳng hề bị mất mát, Jolie đã đặt cược linh hồn của cô trên nó. Thói quen

Một món quà cho Rachel từ người yêu của bà.

Rất có thể món quà duy nhất Rachel Tanner đã từng chấp nhận, vì bà không phải là con điếm, chẳng có vấn đề gì trong việc mọi người nghĩ.

Chỉ là bà cũng muốn được vẽ vời như ai mà thôi.

Hai mươi phút tiếp theo mà như thể là hàng giờ vậy. Thời tiết trở nên tồi tệ, tuyết rơi nhiều hơn nữa và gió nổi lên, trời chỉ đang tiếp tục xấu đi. Càng lúc thời gian càng rời bỏ cái khoang vận chuyển này, nhưng hiện tại thì có vẻ không có khả năng vậy. Nếu Hare gặp sự cố máy móc trên đỉnh núi, rất có thể là khoang cáp treo sẽ không di chuyển cho đến khi sớm nhất vào ngày mai—và thậm chí việc đó được giả thiết là thợ cơ khí có thể lên núi sáng ngày mai cùng một lượng tuyết mới phủ trên mặt đất. Không phải là tuyết không được chào đón trên các khu trượt tuyết, nhưng tuyết rơi nhiều trong một thời gian ngắn như vậy là dự cảm xấu cho tất cả mọi chuyện.

Đối với cứu hộ–việc đó sẽ phải đợi cho đến khi thời tiết quang đãng hơn. Cáp treo bị bao bọc – họ thì ở ngoài trong thời tiết tồi tệ nhất. Bị rơi xuống đất dường như không có khả năng, mặc dù tất cả đang rung lên bần bật. Không, điều nguy hiểm nhất có thể leo lên trên họ trong suốt cuộc chờ đợi sẽ là cảm lạnh.

Jolie cảm thấy ổn. Jolie đã có nhiều lớp áo hơn là cô cần vào đúng thời điểm này.

Tuy vậy, Cole Rees thì không.

Cau có, cô lôi cái hộp ra và tháo bỏ dây buộc. Găng tay ở gần phía trên, ga trải giường ở phía dưới và được bọc bằng túi nilon. Có thể họ sẽ cần nó sau cùng. Jolie không hoàn toàn sẵn sàng thừa nhận rằng họ cần nó ngay bây giờ.

“Đây,” cô nói khi cô đã tìm thấy đôi găng tay hở ngón bên trong. “Hãy thử chúng”. Cô lôi chúng ra.

Anh nghiên cứu đôi găng tay, rồi nghiên cứu cô với ánh mắt xanh sâu thẳm của mình.

“ Có bất cứ thứ gì của đàn ông không?”

“Không, nhưng có một đôi chống thấm ở đâu đó trong này.” Cô bới tung vì đôi găng chống thấm, rồi lôi chúng ra ngoài. “ Chúng có thể kéo giãn ra đấy.”

Anh cầm cả hai. Anh không để cho mấy ngón tay của bọn họ chạm vào nhau. Phía bên trong găng tay quá nhỏ so với anh, nhưng dù sao anh đã kéo giãn nó ra phân nửa rồi. Đàn ông thường sẵn sàng vượt ra ngoài cái lý trí sống còn đầy lạnh lùng và thuần túy để anh ta tìm cách sử dụng bất cứ thứ gì mà anh ta có được nhằm giữ ấm khi nó đến. Khi bề ngoài đã phù hợp hơn.

Jolie gật đầu chấp thuận .

Cole mỉm cười dứt khoát. “Cậu còn có những gì khác nữa?”

“Bánh quy.” Cô ấy bày ra một gói. “ ‘Chocolate.’ Hãy bước tới với quý bà Godiva nào”.

Đôi mắt của Cole thu hẹp lại. “Biến đi ở thì hiện tại”, cô nói, ứng biến một cách mau lẹ. “Tôi nghĩ rằng chúng đã hết hạn, tuy vậy.”

“Thật ngon để biết được điều đó.” Có lẽ chỉ là trí tưởng tượng của cô, lời thì thầm như thép trng giọng nói khoái trá trầm lắng đó.

“Tôi hy vọng có rượu Scotch. Nó có thể cũng hết hạn nữa.”

“ Không có Scotch.” Cô đã để nó lại trong chòi, những người đàn ông đã uống nó. “Có một thứ, tuy nhiên là rượu sâm banh.”

Tuyệt sao hai trăm đô la một chai rượu của Dom. Cô đặt bánh quy và bày ra. Thật sự nghiệt ngã bây giờ, đó khuôn mặt đẹp trai của anh. Chẳng thể đưa ra bất kỳ điểm nào để biện giải cho lý do tại sao chai rượu đã tự tìm được đường vào hộp. Jolie biết rõ khi di chuyển nhanh chóng. Đặt chai rượu sâm banh xuống và trở lại với bánh quy. Cô mở gói bánh ra, cầm vài cái, và đưa cho Cole Rees phần còn lại. Anh nhận lấy chúng mà không bình luận gì. Cả đến khi ăn một ít trong số đó mà cũng chẳng nói gì luôn, trong khi cô cố gắng không dõi theo cách miệng anh nhai, và khuôn mặt anh làm việc, làm thế nào mà tóc anh trông như thể anh chỉ vừa lăn ra khỏi giường của ai đó thôi …

Nghĩ về những gì Cole Rees có thể có khả năng làm cho một người nào đó trên giường là một ý tưởng rất xấu. Thời gian để xem xét đi qua và cô khoanh tay quanh mình, rồi cầu nguyện bọn họ bắt đầu sớm di chuyển lại . Từ giờ sẽ tốt thôi.

“Nữa không”? Giọng nói của anh thô lỗ. Jolie nhảy dựng lên và trao anh một cái lườm cảnh giác. Anh đang đưa gói bánh quy ra.

“Không, cảm ơn.”

“Cậu ăn bữa cuối là khi nào?” anh hỏi

“Buổi trưa. Thế anh ăn bữa cuối khi nào?”

Anh chén các miếng bánh bích quy một cách nhanh chóng.

“Ngày hôm qua.”

Tuyệt sao, một Cole Rees giận dữ, đói khát .

“Ăn đi”, cô nói, và anh nhét phồng má thêm một vài miếng và sau đó xoắn túi lại và đi qua phía bên kia của hộp rồi bỏ chúng lại trong đó.

Anh nhìn vào. Thấy các sản phẩm phòng tắm, các loại trà, vài thứ nhỏ nhặt và anh chẳng đưa ra lời bình luận nào liên quan đến chúng, gió rít lên, cái khoang cáp tròng trành còn dây cáp thì kẽo kẹt như thể nó đang rơi vậy.

“Anh có lạnh không?” Cô hỏi.

“Một chút” anh chùi hơi nước đọng lại từ cửa sổ với tay áo khoác và nhìn ra ngoài. “Còn cậu?”

“Không.” Có lẽ bởi vì cô đã có gấp đôi mọi thứ. Cô có thể đưa cho anh một cái mũ của cô—và có lẽ phải vậy. Nhưng không.

Cô thả mình xuống một chỗ trên sàn khoang, chống đầu gối lên và khuỳnh khoàng cho phù hợp như một cậu bé, rồi kiểm tra điện thoại của cô lần nữa, không có tín hiệu chỉ hiện giờ mà thôi. 5h18p. Trời chưa tối. Vẫn chưa.

Và rồi một tiếng rạn nứt bóp nghẹt không gian, cái loại âm thanh chẳng ai từng muốn nghe thấy trên một sườn núi cả. Cái kiểu vang dội từ trong tận xương tủy của mỗi người và đặt thế giới vào cơn run sợ.

“Đó là cái gì thế?” cô hỏi rời rạc, cái náo động quay trở lại chân cô mà chẳng cần chút phẩm giá vào toàn bộ lúc này và lướt tới cơ thể cô một chút đau đớn.

“Anh có thể nhìn thấy nó không?” Nó chắc là một trận sạt lở của các phiến đá khô.

“Chưa đâu,” anh nói, và di chuyển đến đầu kia của khoang cáp nhìn lên dốc. “Có lẽ đó chỉ là một cái cây bị gãy thôi—“

Và sau đó ngọn núi chuyển mình một lần nữa khiến cái khoang cáp đung đưa dữ dội, chiếc hộp lật tung và những gói trà văng rải rác cùng chai rượu sâm banh lăn tròn.

Cole chửi rủa thẳng thừng khi Jolie tranh giành chai rượu, ép chặt lại vào trong hộp và tiến hành đóng chốt nắp. Và rồi Cole nắm lấy phía trên cánh tay cô và kéo cô đứng lên bên cạnh anh để xem khi một phiến đá khổng lồ của ngọn núi bên phải họ bắt đầu di chuyển.

“Chúng ta không ở trong đường đi của nó”, anh thì thầm.

“Hãy nhìn xem.”

Anh đã đúng, bọn họ thì không. Nhưng nỗi sợ hãi lại chẳng hề biến mất. Jolie nhắm mắt lại và bám vào thanh sắt phía hai bên cửa của khoang cáp.

Cô có thể cảm nhận Cole phía sau mình, không động chạm, mà cũng chẳng hoàn toàn như vậy. Cô muốn bước trở lại, chui sâu và bám víu vào anh, à không vì cô muốn gây rối loạn tâm trí của anh hoặc dẫm đạp lên xương anh. Chỉ là cô muốn sự tiếp xúc.

“Nhìn kìa”, anh lại nói, giọng nói của anh thì thầm và tôn kính.

“Không, cảm ơn anh.”

“ Cậu sẽ không bao giờ thấy điều này một lần nữa. Không phải từ góc độ này.”

“Nó tốt hơn là một lời hứa,” cô phản đối một cách rời rạc.

Nhưng khoang cáp đã ổn định vì thế mà Jolie nhìn theo, và nín thở trước vẻ đẹp khủng khiếp của trái đất trượt bên dưới họ, cái đà dồn tụ, tiếng nứt vỡ răng rắc, cái khuấy đảo tung trời. Sủi ngầu.

Rung chuyển, cô nhìn lại Rees, và tên ngốc này bước đến, mỉm cười với cô, một kẻ lừa đảo, đang vẫy gọi điều gì đó mà cô không muốn là một phần của nó. Chưa từng muốn.

Thời gian đi qua, chỉ có một nơi mà bọn họ có thể tới sau những chuyện như thế này?

Đội bảo trì sẽ kiểm tra ngọn núi trong vài ngày. Kiểm tra các tháp cáp treo, gắn chắc các ghế vận chuyển cùng mọi thứ khác, và đó chỉ là cú sụt lở đầu tiên.

Điều gì sẽ xảy ra nếu có nhiều hơn?

Lúc này Jolie không quan tâm về chuyện đó, cô đã để bàn chải đánh răng của Rees vào hộp và cả chai rượu sâm banh nữa. Cô trượt tới bằng đầu gối mình và bắt đầu với cái nút chai, tất cả những năm tháng đáng kể của cô với nhiệm vụ ở quán bar đã phát huy tác dụng khi cô bật mở nó, để nó phun bọt, và rồi kề chai sâm panh vào miệng mình.

“Ồ, đó là một cách uống nó,” Rees lạnh lùng cho biết, trước khi ngồi xổm xuống bên cạnh cô và quấn bàn tay lớn của anh quanh chai rượu, tốt hơn là nên dỗ nó ra khỏi đôi môi cô, điều mà anh đã làm với hiệu quả tàn nhẫn.

“Còn có những người khác nữa”

“Đây là cách mà mọi việc hoạt động tốt.”

Ít nhất, nó được như vậy cho đến khi anh lấy đi cái chai. “Anh có phiền không?” Cô giơ tay về phía chai rượu. “ Anh đang làm gián đoạn sự hoảng loạn của tôi.”

“ Tôi biết.” Và từ cái nhìn trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của mình anh đang tiếp tục làm gián đoạn nó.

Anh uống cho riêng mình từ cái chai và Jolie nhìn mê hoặc các thớ cơ cổ họng anh tiếp tục hoạt động. Anh không uống nhiều, nhưng tới khi anh xong thì Jolie đã khát khô.

“Rượu và việc hạ thân nhiệt không lẫn lộn được” anh nói với sự hiền hòa hơn là cô đã có thể tín nhim ở anh.

“Tôi không giảm nhiệt”, cô lẩm bẩm. ”Tuy nhiên. Tôi bị sốc. Rượu lại tốt cho sốc.”

“Ra là vậy.” Anh đưa chai rượu cho Jolie cầm. “Cậu tranh luận như một cô gái. Và cậu cũng uống như một cô gái vậy.”

Jolie không nhúc nhích, bị kẹt giữa chai rượu lấy từ anh và việc xác nhận nghi ngờ của anh, hoặc không lấy chai từ anh và xác nhận nghi ngờ của anh ta .

Cuối cùng cô lấy chai và uống, chết tiệt những thứ ngụy trang của cô và nghi ngờ của anh . Ưu tiên của cô đã thay đổi. Viễn cảnh của cái chết sắp xảy ra đã làm điều đó.

“Hãy nhìn xem, tôi không nói rằng đây là một tình hình lí tưởng nhưng chúng ta an toàn rồi, thế là đủ cho lúc này”, anh nói một cách dịu dàng, nghiêng chai rượu khỏi cô một lần nữa. “Chúng ta có nơi tạm trú. Thực phẩm” anh ra hiệu với chai rượu và lại lóe lên một nụ cười ma quỷ với cô.

“ Rượu sâm banh. Và điện thoại sẽ chỉ làm việc ngay sau khi trận bão tuyết này đi qua. Chúng ta không xa nhà ga ở đầu. Bọn họ sẽ đến chỗ chúng ta từ đó.”

Có thể họ sẽ vậy. Và có lẽ cô và Cole Rees có thể chờ đến lúc đó nếu bọn họ vẫn giữ bình tĩnh, nghĩ lịch sự và chia sẻ cơ thể ấm áp cùng tất cả những thứ khác mà người ta đã phải làm khi bị mắc kẹt trong giá rét.

“Này,” anh nói nhẹ nhàng.

Kính của cô đã mờ sương lên, hoặc có thể đó là những giọt nước mắt.

“Cô gái”, anh nói nhẹ nhàng hơn. “Bởi vì cô là một cô gái, và rằng tôi có quản lý để tìm ra. Đừng lo lắng, Bỏ qua sự hoảng loạn. Nó sẽ ổn cả thôi.”

Jolie đánh giá cao những lời đó, cô thực sự làm vậy.

Và sau đó ngọn núi đã rung chuyển một lần nữa và lần này khoang cáp cũng di chuyển theo nó.

Xuống dần, xuống dần, như thể trong sự di chuyển từ từ, vẫn còn kết nối với cáp. Khớp nối đã không thất bại. Có cái gì đó thật khác.

Cơ thể Jolie không muốn làm theo những gì mà khoang cáp đang làm. Cơ thể cô muốn ở lại. Cơ thể Cole cũng muốn như vậy. Anh đã di chuyển về phía trước và cánh tay vòng quanh cô, ép lưng cô tỳ vào sàn khoang, không phải là sàn nữa mà là mặt đất đổ xô đến để chạm trán họ, chẳng hề từ từ về việc di chuyển lúc này cả . Bọn họ có thể sẽ bắt đầu một trận tuyết lở khác, nếu bọn họ đang không ở sẵn trên một trận như vậy.

“Giữ chặt đấy”, anh lầm bầm và cô đã làm vậy, vòng cánh tay mình quanh anh chặt chẽ và áp má cô vào ngực anh. Anh ngửi ngay thấy. Thậm chí xuyên qua nỗi sợ hãi anh vẫn ngửi thấy mùi hoàn hảo.

Một ít niềm an ủi khi nó đến với sự thông báo của anh rằng họ đã không còn nguy hiểm nữa, anh đã sai lầm chết người và cô ngay lập tức bị hoảng sợ.

Ngay sau đó ngọn núi đập vào họ và thế giới thành màu đen, đúng là không có sự an ủi nào là hoàn toàn cả.

Jolie tỉnh dậy cảm thấy khó chịu và đau đớn, ý thức trở về từ từ, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó. Việc đi cáp treo. Những trận tuyết lở. Cole Rees. Nằm trên mặt đất bên dưới cô, bề ngoài lạnh ngắt nhưng vẫn còn thở, và xung quanh họ một nửa vỡ của vỏ khoang cáp bị vùi trong tuyết lỏng .

Tuyết lỏng ư. Không phải trận tuyết lở, thứ mà đã có thể bao kín xung quanh họ như bê tông.

Người đàn ông bên dưới cô chắc chắn thở và cô nới lỏng ra khỏi anh một cách nhẹ nhàng vì lợi ích cho cả cô và anh. Cánh tay của cô hoạt động và hai chân cô cũng vậy, những gì cô có thể cảm nhận qua chúng.

Lạnh, quá lạnh, và Cole đã tệ hơn.

Chẳng hề có mũ mà cũng chẳng có áo khoác chống thấm, gương mặt anh gần như trắng bệch, ngoại trừ vệt máu rỉ ra chậm chạp từ một vết cắt trên trán và nhuộm màu tuyết bên dưới anh. Thậm chí dòng máu trông lạnh đi khi cô cởi găng tay ra, sờ khuôn mặt anh … và thấy nó lạnh giá khi chạm vào.

Chậm chạp lấy kính ra và sau đó cởi chiếc mũ da cừu khỏi đầu mình đội vào cho anh. Phủi tuyết rơi trên đầu khi cô cho đi chiếc mũ.

Cô đeo kính trở lại và áp tay mình vào má anh, cầu nguyện sự ấm áp đến với anh kịp thời. “Cole, tỉnh dậy đi.”

Anh cử động và mở đôi mắt mờ ảo nhưng anh đã có thể làm điều đó tốt hơn.

“Cole, nhìn tôi

Anh cố gắng, chúc phúc cho anh, anh đã cố gắng.

“Rees, tập trung vào.”

“Hãy nói là chúng ta sẽ ổn.” Anh lẩm bẩm và bắt đầu trượt vào trong bóng tối.

“Không. Cole. Này. Rees. Tỉnh dậy đi. Đã đến lúc phải đi rồi.”

“Tốt,” anh nói “Đi đi”. Anh đặt bàn tay vào đầu mình, chỗ có thể là bị đau. Cô chấp nhận sự di chuyển nhưng cô ngăn anh trước khi anh có thể lật tung chiếc mũ và sờ thấy máu. “Tôi sẽ ở lại đây.”

“Không, anh sẽ chết ở đây mất. Cole, tập trung vào. Và di chuyển đi. Chúng đã bị mất nơi trú ẩn của chúng ta. Điều đó còn gần như là ở trong bóng đêm vậy. Chúng ta cần phải đi.”

“Đi đâu chứ?”

Một câu hỏi hay. Không phải là câu hỏi mà cô có sẵn câu trả lời. “ Tôi nghĩ rằng… không sao, tôi nghĩ rằng chúng ta có hai lựa chọn. Chúng ta hoặc là ở đây và chui vào trong những gì còn lại của khoang cáp treo, hoặc … nếu anh nghĩ rằng mình có thể leo được thì chúng ta cố gắng và tìm đường trở lại nhà ga đầu. Dây cáp vẫn còn gắn liền với một cái gì lên đó.

”Hãy nhìn xem.”

Anh theo cái nhìn của cô tới chỗ khoang cáp treo đã thực sự kéo căng hoàn hảo trên cao.

“Tôi không nghĩ chúng ta nên ở lại đây”, cô lo âu nói . “Không, nếu anh có thể di chuyển. Anh muốn làm gì nào?”

“Leo đi thôi”, anh nói sau khi dừng một lúc, và cô giúp anh ngồi dậy, rồi sau đó là đứng lên, và việc đó bắt đầu theo cách của nó, từng bước một với dây cáp khi họ dọ dẫm đi. Jolie tụt lại đằng sau Rees, và cô nín thở mỗi khi anh ngã dúi dụi cho đến khi anh lại đứng lên, vì cô không bao giờ có thể tự mình vác anh lên được. Không, nếu Cole Rees lên đến đỉnh thì anh sẽ phải làm điều đó từ sâu trong năng lượng của mình, có nghĩa là khai thác thận trọng sự quyết tâm và sức mạnh. Hoặc giận dữ và cuồng nộ. Bất cứ cái gì đều được.

“Anh có biết những gì tôi ghét”, cuối cùng cô nói , khai thác trong bản thân cơn thịnh nộ khi thấy rằng lúc này như thể Cole sẽ không nâng mình trở lại được nữa.

“Có những người ó tất cả mọi thứ được để sẵn trên đĩa rồi, và những người đó chỉ có mỗi việc là từ bỏ khi có tý chút trở ngại nhỏ xíu nhất.”

“Vậy thì sao?”

“Vâng.” Với bàn tay cô đề nghị giơ ra cho anh khiến anh điên lên, anh từ chối nó.“Anh biết những gì khác mà tôi ghét nữa không?”, cô nói. “Đàn ông nghĩ rằng họ có thể có tất cả. Nếu tôi vào địa ngục thì ở đó sẽ có một hố đặc biệt cho họ và tôi hạ thấp bọn họ từng cm một cho đến khi họ nhận ra rằng ngay cả khi họ có thể có tất cả, thì có lẽ họ cũng không nên nữa.”

“Cô có rất nhiều thù hận trong mình đấy. Cô biết điều đó, phải không?”

“Nói cho tôi biết về nó đi. Tôi cũng ghét những kẻ say rượu bần tiện và những tên thích dạy đời nhếch nhác, nhưng ai mà không cơ chứ?

“Tôi ghét người phụ nữ túng thiếu thông đồng.”

“Tôi cũng vậy,” cô nói một cách dứt khoát. Và như suy nghĩ lại, “Anh thực sự nên thử với nam giới.”

“Vì vậy, nên cô”, anh thì thầm. “Có bất cứ lý do đặc biệt nào mà cô đang mặc quần áo giống như một cậu bé không? Cô đang tìm kiếm được một trong những thứ đó?”

“Không,” cô nói.

“Vậy thì là … những gì? Cô có nửa tá anh trai và cô mượn quần áo của họ để đi làm việc trên núi?”

“Không.”

“Vậy lý do tại sao lại ngụy trang?”

“Thói quen” việc đó và sự cần thiết.

Và đó là cuộc trò chuyện trong lúc họ tập trung vào việc di chuyển được thêm năm mươi mét lên núi đẫm máu đấy.

Một nửa quãng đường hư không, tuyết vẫn rơi và gió quất vào quần áo của họ.

Jolie thì đủ ấm.

Rất có thể Cole Rees thì không.

Dây cáp cao dần lên trên đầu của họ hiện giờ, tin tức tốt liệu nó có nghĩa là họ đã đến gần trạm đầu hay không. Tin xấu trong chuyện này là Cole không có sự chống chịu ổn định.

Anh ngã xuống một lần nữa, và lần này anh đã để lại một vết đen in trên tuyết nơi đầu anh vật ra.

“Cole.” Cô trườn đầu gối của cô tới bên cạnh anh. Khuôn mặt anh đã tái nhợt, đôi môi của anh gần như xanh đi, và lần này mắt anh đã nhắm lại. “Cole, thức dậy. Nào, chúng ta gần như đã tới đó rồi. Nói chuyện với tôi đi. Cho tôi biết những gì mà anh ghét.”

“Tôi thấy họ cùng nhau một lần. Đôi mắt anh vẫn còn nhắm. “Đang mua quần áo.”

“Ai cơ?” Cô nắm lấy cánh tay của anh và lôi anh đứng thẳng, cố gắng đặt vai cô dưới cánh tay của anh để giúp anh. “Anh đã nhìn thấy ai?”

“Rachel và Jolie Tanner. Cùng cha của tôi.”

“Không, anh không thấy,” Jolie nói dứt khoát. Cô phải biết điều đó chứ. “Có lẽ ông ấy chỉ đi ngang qua.”

Cô kéo anh đứng trên chân mình và để cho anh dựa vào cô trong khi anh điều chỉnh đứng thẳng dậy và máu anh nhỏ giọt xuống má cô.

“Cô có thấy họ?” Anh nói tiếp. “Rachel Tanner và con gái bà ta?”

“Đúng, tôi đã nhìn thấy họ.” Tại sao anh lại khó chịu về điều này chứ? Anh có đoán ra danh tính của cô không?

“Vậy ra cô biết,” anh nói.

“Biết gì?” Jolie lách khỏi từ bên dưới vai anh, chờ đợi cho đến khi anh đã đứng vững, và sau đó dẫn đầu, định ra một con đường thông qua đầu gối lún sâu trong tuyết, cố gắng để làm cho nó dễ dàng hơn cho anh đi.

“Rằng họ là gái điếm?”

“Họ cực kì hấp dẫn.”

Không phải là điều cô mong đợi được nghe từ người đàn ông này, mặc dù cô đã nghe nó suốt cả cuộc đời.

Cô liếc nhìn anh, nhưng đôi mắt anh đặt trên địa hình dưới chân mình. Anh có thể tiếp tục đi bao lâu nữa ?

“Điều đó khó là phạm tội được.”

“Có sự kiêu ngạo về họ.”

”Nói láo,” cô thì thầm dưới hơi thở của mình.

”Nếu như họ biết được những gì anh đang suy nghĩ và không đưa ra một lời chỉ trích.”

“Có lẽ đó là một cơ chế bảo vệ.”

“Đó là sự mất trí, nó còn là cái gì nữa cơ chứ.”

Cô không xem trọng lời nhận xét của anh với câu trả lời.

”Rachel Tanner giữ cha của tôi trong kiếp nô lệ hơn mười hai năm qua. Bà ta biết ông ấy đã có vợ và con. Và những trách nhiệm. Nhưng bà ta không quan tâm.”

“Nếu chính ông ấy không quan tâm về tất cả những điều đó thì sao?”

“Ông ấy có quan tâm,” Cole phỏng chừng.

“Vâng,” cô lẩm bẩm. “Chỉủ để ngăn chặn tội ngoại tình của ông ta mà thôi. Ông ta là mẫu người hoàn hảo đó đấy.”

“Đó là cô đang nói về cha tôi đấy.”

“Vì nó là thế mà” Jolie ngậm chặt miệng lại và để cho sự tức giận của cô khiến cô có thể tiếp tục lên dốc.

Sự tức giận là hữu ích. Nhưng nó lại quá nhanh, vỡ ra do gió và lạnh giá, và tại chỗ của nó đứng một bức tường tuyết và những rung động mờ nhạt đầu tiên của sự thất bại.

“Nó không thể là xa hơn nhiều. Chỉ không thể được,” cô thì thầm.

Nhưng nó đúng là vậy.

Họ tiếp tục di chuyển, sợi dây cáp của khoang cáp treo như hướng dẫn cho họ.

Jolie tiếp tục dẫn đầu cho đến khi cô cảm thấy kiệt sức, và sau đó Cole lôi ngang cô và quay cô trong nháy mắt.

“ Và rồi cả cô con gái nữa.” Anh nói khàn khàn khi anh lê bước trên những bước chân cô đi qua.

“Điều gì về cô con gái chứ?” Có lẽ nếu anh mà sụp xuống lần nữa cô có thể đá anh lên dốc.

“Cô ta thì tinh tế” Anh lẩm bẩm. “Và xảo quyệt. Cô ta đã có một người cha quấn quanh ngón tay nhỏ của mình. Ông ấy cho cô ta công việc .”

“Ông ta làm cái gì cơ?”

“Cô ta chưa bao giờ muốn giữ bất cứ việc gì cả.”

“Có thể cô ta không thích bất kì việc nào trong số chúng.” Jolie nói qua kẽ răng nghiến chặt. Những công việc mà James Rees đã từng nhận cô ư? Người rửa chén tại khách sạn Holiday Inn?

Hoặc tối thứ năm và sáng thứ bảy tại dọc các kệ cửa hàng truyện tranh? Công việc phía trước bàn làm việc tại cửa hiệu xăm thì chắc chắn là thành tích của riêng cô rồi – bao nhiêu đó mà cô biết.

Tất cả trong số chúng là tạm thời bởi vì chúng phải phù hợp với các môn học của cô. Đó là những gì sinh viên đã làm khi làm việc theo cách của mình để nuôi sống bản thân qua được đại học.

“Hiển nhiên cô ta tưởng tượng mình là một nghệ sĩ.”

”Có thể cô ấy là một nghệ sĩ.”

“Điều tốt hơn nữa là ông ấy còn mua cho cô ta một ngôi nhà ở Christchurch.

”Ông ta làm gì cơ?”

‘Bây giờ cô có tin tôi không đây?’

Một vấn đề thực tế là cô không. Jolie trừng mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Cole và áo khoác ưa thích của anh cùng sự ngốc nghếch của anh, chiếc mũ không hợp.

Cô không còn quan tâm rằng anh đã bị thương, đau khổ và ướt sũng. Nhưng anh đã lầm.

Jolie vẫn đứng đó, thở khó khăn, và nhìn qua tên ngốc trong chiếc mũ.

Qua những lời dối trá và lòng thù hận của anh khi cô đã cố gắng để làm cho ra hình dạng của sườn dốc phía trước.

Được an toàn là trọng tâm của cô cho đến bây giờ. Thậm chí có thể phải chờ đợi. Sợi cáp vẫn chạy đúng hướng và căng, chạy dốc lên trạm đầu. Liệu đó có phải là …?

“ Cole” cô nói, và khi anh không còn lảo đảo, “ Cole, nhìn lên.”

Nhưng anh đã không nghe thấy cô nói. Cô trườn tới bên cạnh anh và bắt lấy cánh tay anh bằng một tay và chỉ bằng một tay khác.

“ Nhìn kìa! Đó là mái nhà trạm.”

Anh giật mình tránh đi khỏi cái chạm của cô và với chuyển động đó đi thẳng đến ký ức cuối cùng khi Jolie chạm vào anh, và nói chuyện với anh.

Lạy chúa, nó đã nhiều năm rồi.

Cô nhớ lại giây phút đó như thể nó vừa mới xảy ra hôm qua.

“Đừng đụng vào tôi,” anh nói khàn khàn.

Anh đã nói điều tương tự như lúc đó.

Anh khiến cô cảm thấy giống như đồ bẩn thỉu và cô không biết tại sao. Không phải trong lúc ấy.

Không phải cho đến khi cô từ trường học về nhà vào buổi chiều và Rachel đã ngồi rối trí dưới Jolie và cố gắng để giải thích cho một đứa 12 tuổi rằng bà đã rơi vào tình yêu với chồng của một người phụ nữ khác và Jolie đã biết tại sao Cole giật nảy khỏi sự đụng chạm của cô.

Vẫn tránh khỏi các đụng chạm của cô.

“Đó là mái nhà trạm” cô mệt mỏi nói, và chỉ về phía nó, không động chạm, không gì cả, và cũng chẳng còn sức chiến đấu nào còn sót lại

Cole dừng lại, anh nhìn tới nơi mà cô chỉ, lông mi màu trắng với sương giá và đôi mắt của anh lầy lội trong những đau đớn.

Có lẽ anh có thể nhìn thấy hình dạng của mái nhà qua làn tuyết, có lẽ anh có thể không. Anh chỉ muốn dùng từ ngữ của cô cho nó.

“ Trái hay phải?” cô nói tiếp, vì họ không thể leo thẳng lên độ dốc của mái nhà và có lẽ dù muốn cũng chẳng có cách nào.

Chếch về phía bên phải sẽ đưa họ đến tháp điều khiển.

Bên trái sẽ một ngôi nhà gỗ mà bọn họ không có chìa khóa. Chìa khóa dự phòng trong tháp điều khiển, nơi Hare có lẽ để lại cho người phục vụ.

Ngoại trừ sự im lặng từ hai phía, Hare có thể không có ở đó bây giờ do đó rất có thể tháp điều khiển cũng sẽ bị khóa. “ Cole, bên trái hay bên phải? Tháp kiểm soát hay ngôi nhà gỗ?”

Jolie không biết chắc liệu Cole có năng lượng cho cả hai không.

Cô đã không chắc chắn việc cô phải làm.

“ Cole, hướng nào đây?”

“Căn nhà”, anh nói khàn khàn, và họ lại khởi hành lần nữa một cách nặng nhọc.

Tuyết đã qua đầu gối cô, bắt đầu giảm dần và Jolie đã cầu nguyện cho không có tuyết lở nhiều hơn trên mặt đất dốc này.

Mấy chàng trai của Hare vẫn giữ trạm đầu với những nguy hiểm như vậy, tự do của họ như họ có thể.

Đào và bới cùng việc thỉnh thoảng kích nổ để tuyết lấp đầy xuống bằng phẳng và ổn định trong suốt cả mùa.

Các trục ngang chéo qua các chòi mất nhiều thời gian. Nếu không phải là Cole ngã xuống, thì đó là Jolie. Sự phối hợp của họ đã mất đi nhanh chóng.

Lạnh và mệt mỏi đã tạm dừng.

“ Socola nóng”, cô nói tại thời điểm, khi cả hai chán nản, và tuyết tan chảy xuống cổ và ngón tay của cô đã quá tê liệt để có thể lấy được nó ra.

“ Một trong những thứ mà cô ghét sao?” Cole nói, cố gắng đứng thẳng.

“ Một cái gì đó mà tôi muốn”, cô lẩm bẩm. “ Tôi muốn nó đặc cùng kem và phủ lên miệng của tôi và tôi muốn bàn tay của tôi quấn quanh cốc và tôi muốn áp cái cốc vào má và môi của tôi nếu tôi có được bất kì cái gì còn sót lại. Tôi không thể cảm nhận đôi môi của tôi được nữa.

“Ồ, chúng vẫn đang mấp máy đấy chứ”, anh nói, lướt qua chúng một cái nhìn, và đáng nguyền rủa nếu cái nhìn nhỏ xíu đó không làm cô ấm lên chút ít.

Cole Rees, thuốc giải độc tự nhiên cho sự lạnh giá.

Và cuối cùng, sau những cảm giác trải qua nhiều giờ, họ đang đứng trên sàn ngôi nhà gỗ và Jolie đã bám vào hàng rào, mỗi cơ bắp run rẩy, nước mắt ấm áp làm nhức nhối đôi mắt cô.

Làm thế nào để có thể vào trong? Cô thậm chí không nghĩ ra.

Cánh cửa đã bị khóa. Có những thanh (gỗ) trên các cửa sổ ngôi nhà gỗ, chủ yếu để ngăn chặn tuyết rơi vào bên trong.

Nhưng nó an tọa cao trên tường và nó không phải là rất lớn. Cũng không phải nó được mở.

Một lần nữa, Jolie đứng đó, tâm trí cô phủ sương mù và cơ thể kiệt sức chiến đấu khi Cole lấy chiếc áo khoác của mình rồi sử dụng nó cùng nắm tay của mình để phá vỡ kính.

“ Lên”, anh nói tiếp, và trượt xuống bức tường cho đến khi anh ngồi ở đó với lưng tựa vào tường. “Sử dụng vai tôi. Trèo lên.”

“ Để làm được điều đó tôi sẽ phải chạm vào anh. Anh không muốn tôi chạm vào anh.” Đối với tất cả những điều cũ rích của mình một phần nào đó vẫn còn rõ ràng như pha lê trong tâm trí cô.

“ Không sao đâu, Red.” Đôi mắt anh nhắm lại, môi anh nhợt nhạt. “Tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa.”

Jolie leo lên anh.

Nhanh chóng. Lên và vào trong, đầu vào trước, và sau đó cô vặn một nửa mình và mông cô qua, treo mình lên cửa sổ với những ngón tay lạnh giá khi cô đưa được một chân vào trong và sau đó một cái khác vào trước khi rơi mạnh xuống sàn.

“ Cole”, cô nói, nhưng không có tiếng trả lời, “Cole, vòng đến cánh cửa nhà bếp đi.”

Cô loạng choạng đi ngang qua nhà bếp chòi nhanh như thể cơ thể đông lạnh một nửa của mình có thể sẽ mất đi.

Quá nhiều thời gian lãng phí để dò dẫm với chiếc chìa khóa, chỉ để thấy rằng Cole đã không chờ đợi cô khi cuối cùng cô giật mạnh mở cánh cửa.

Thay vào đó, anh đã ở đúng nơi cô rời bỏ anh, tuột xuống bên dưới cửa sổ, nửa tỉnh nửa mê.

“ Thôi nào, anh chàng to xác”, cô dụ dỗ, giữa nỗ lực của anh và cô đã dựng được anh trên đôi chân mình. “Nơi có tất cả những khả năng chịu đựng huyền thoại đâu rồi?”

Anh mắng cô sau đó, nhưng sự hối thúc của cô đã giữ chúng bên trong chúng. Cô không bận tâm kéo anh ra xa hơn nhà bếp, đứng dựa vào tường và nói với anh ở lại đó khi cô lột chiếc mũ len và kính bảo hộ của mình và bật lò đốt khí, như nhiều người khác khi cô có thể tìm thấy, trước khi nhào về phía anh và giữ vai mình ở giữa ngực anh để giữ anh khi anh bị đe dọa té ngã ngay tức thì.

Áo khoác và bộ quần áo ưa thích của anh đã ướt sũng, và như vậy là bên dưới áo sơ mi, tất cả xuống hết cỡ lạnh lẽo, làn da lạnh băng.

“ Cởi quần áo ra.” Cô ra lệnh, và anh cố gắng di chuyển bàn tay mình đến rồi vô ích buông thõng trở lại hai bên thân mình. Đôi mắt anh nhắm chặt, đầu tựa vào cửa nghỉ ngơi.

“Mua cho tôi thức uống đầu tiên,” anh thì thầm với một nụ cười mờ nhạt.

“Điều đó sẽ có trong ngày.” Cô lẩm bẩm khi cô bắt đầu với găng tay chặt khít của anh, và sau đó áo khoác và áo sơ mi của anh.

Người đàn ông với tất cả cơ bắp, không béo và vào một lúc khác, cô có thể đã có thời gian chiêm ngưỡng bộ ngực này chẳng hạn nhưng anh quá lạnh để làm điều đó, và cô đã lo lắng quá nhiều cho anh.

Cô rũ chiếc áo của Hare, không thấm nước và ấm áp. Cô bọc anh vào nó và cài khuy nó lên, anh rùng mình nặng nhọc.

“ Tốt hơn chứ?”

“ Tốt hơn.”

Anh vẫn còn đội mũ. Cô trượt ngón tay lạnh xuống bên dưới chiếc mũ thọc vào tóc anh và anh run lên một lần nữa, nhưng nó ấm áp, đôi tay cô ấm hơn ở mức nào đó, vì vậy cô đặt nó trong anh.

Anh có đôi ủng đi tuyết không thấm nước, hi vọng chúng sẽ giữ chân anh khỏi sự tê cóng nhưng chiếc quần dài của anh sẽ phải cởi ra và điều đó có nghĩa là cả đôi ủng cũng phải tuột ra nốt.

Cô ngồi xuống và căng thẳng làm việc đó, anh đã cố gắng giúp đỡ bằng cách lắc chúng ra và thành công duy nhất là cô đang chổngng lên.

Cô tách chúng ra khỏi anh dần dần, không hề có sự phối hợp trọng tâm nào, và sau đó chỉ với một chút do dự cô đã co đầu gối mình lại và tìm thấy ống quần dính chặt của anh.

Anh phản đối điều đó, căng thẳng lên một cách khó khăn, trượt bàn tay của mình qua mái tóc cô, và ép đầu cô trở lại.

“ Nếu đây là về sự khiêm nhường….” cô bắt đầu, sau đó nhìn lên và bắt gặp cái nhìn đờ đẫn của riêng anh với cô.

Không có sự xúc động trong mắt anh, chỉ có sự mệt mỏi được ghi nhận.

“ Tôi biết đó là cô”, anh thì thầm. “Giây phút mà cô giật cánh tay tôi ra như thế, tôi biết đó là cô.”

“ Vâng, tốt thôi. Hãy tận hưởng các động chạm.”

Anh buông câu chửi thề sau đó, lời công kích tốt đẹp đầy màu sắc tổng kết tình hình của họ độc đáo và cũng nhắc nhở cô những gì không nên làm với người đàn ông này. Bất cứ lúc nào.

Anh tiến đến mái tóc của cô và đẩy bàn tay cô đi khỏi chiếc quần siết chặt của anh. Anh đã cố gắng để mặc lại cho mình nhưng không có nhiều may mắn.

“ Tôi muốn chúng ra khỏi anh bây giờ,” cô thì thầm, giữ cái nhìn của anh với một trong những thách thức riêng của bản thân cô khi cô đứng lên và tìm kiếm ngón tay anh, giữa họ có cái siết chặt dang dở và các dây kéo được kéo xuống và tất cả trong khi cái nhìn của anh không rời đi trên người cô. Rất nhiều các ngón tay của cô tránh sự đụng chạm xuống bên dưới; và cô nhận thấy anh cũng vậy.

“Ngừng ngay, Red” anh thì thầm.

Rất nhiều.

Cô đờ người nhanh chóng, đôi tay trong không khí, giơ lên đầy kiểu cách, má cô nóng lên, thậm chí không chỉ phần còn lại của cô.

“ Anh cần được kiểm tra xem có bị tê cóng không,” cô nói.

“ Vì vậy cô làm thế.”

“ Bàn tay của tôi rất tốt. Tôi có thể cảm thấy ngón chân của tôi”. Cô quay lại và hơ chúng trên lò đốt nóng, cho anh sự riêng tư. “Tôi sẽ cởi quần jean của tôi trong một phút. Phải có một máy sưởi trên giá đỡ phía sau cánh cửa. Mấy cái chăn giữ nhiệt cùng chăn sưởi và cả những tấm trải nữa. Cô nghe thấy anh di chuyển. Cô nghe thấy một tiếng gì đó đâm vào tường và quay bật lại tìm thấy Cole đúng nơi mà cô muốn anh cởi bỏ quần áo, vai tựa vào tường lúc này, và bộ đồ thể thao tươi mới.

“ Hãy cho tôi một phút,” anh thì thầm. “ Tôi chỉ…” Anh nhắm mắt lại.

“Ồ, không, anh không thể. Thôi nào, Rees, mở mắt ra.” Cô đến trước mặt anh, gần gũi và riêng tư, tốt hơn để nâng anh lên. “ Hãy nghĩ đến tất cả các quyền tự do tôi muốn thực hiện nếu anh cho phép tôi bây giờ. Tôi sẽ đi mua sắm vào những phút trên Internet trực tuyến bằng thẻ tín dụng bạch kim ưa thích của anh.”

“ Mua cho tôi một chiếc quần khô ráo.” Anh nói rõ ràng.

“Tôi sẽ đánh cắp điện thoại của anh và chụp ảnh người mới đứng đầu của đế chế Rees ấm cúng với sàn nhà bếp. Tôi sẽ gửi cho tất cả mọi người trong sổ địa chỉ của anh. Họ sẽ nghĩ rằng anh đã nốc quá nhiều.”

“Sẽ không phải là lần đầu tiên đâu.”

“Tôi sẽ phải cởi quần áo còn lại của anh. Hãy suy nghĩ về sự khiêm nhường của anh!”

‘Hãy nghĩ về nó theo cách này, Red,” anh thì thầm. “Ít nhất nếu tôi bất tỉnh, thì tôi sẽ lịch sự.”

Và sau đó anh bất tỉnh thật.

Cô sụp xuống sàn nhà với anh, miễn cho anh bầm dập và thu thập vài thứ cho bản thân, nguyền rủa vì mình đã nói quá nhiều và không đủ nhiệt lượng đang được tạo ra. Khó tin với sự căng thẳng tình dục đã kêu răng rắc giữa họ những giây phút trước, nhưng người đàn ông bị bất tỉnh đã không nói dối. Những điều chết tiệt mà anh có ý nói về việc cư xử có tiếng là sao? Chắc chắn anh không thích khi cô chạm vào anh? Anh không thích?

Jolie thả lỏng bên dưới anh, nhẹ nhàng với anh, bởi vì cô nghe nói rằng bạn nên nhẹ nhàng với bệnh nhân hạ thân nhiệt. Cẩn thận với đầu của anh bởi vì, khó chịu như Cole Rees, cô rất muốn anh sống sót ở lại.

Những cái gì có thể làm cho một người bị hạ thân nhiệt và chấn động? Làm ấm lên một cách chủ động hay bị động, bây giờ có thực phẩm và quần áo khô ráo tại lúc này họ có thể sử dụng?

Cô nên kiểm tra vết thương đầu của anh hoặc là để lại nó? Cô đã thực hiện một khóa học sơ cứu đầu thiên niên kỉ trước và cố nhớ một phần về nó. Chưa bao giờ cô phải áp dụng bất kì cái gì của nó vào thực tế.

Jolie nghiến răng mình ken két, thúc giục bộ nhớ của mình nhớ lại và căng thẳng cởi bỏ đôi tất của anh. Tiếp theo là loại bỏ quần sooc võ sĩ quyền anh của anh.

Cole Rees sẽ không thể là một người cắm trại vui vẻ khi anh ta đến đây. Nếu như anh ta có đến.

“Hãy tin tôi, tôi khó có thể gây ấn tượng.” Trượt ngón tay của mình trong dây buộc quần của anh, và tháo lỏng dần chúng từng nút một, cố tình như cô không hề trượt qua bắp đùi của một tên bàn giấy còn phù hợp đẹp hơn cả một vận động viên lướt ván. Đôi chân khỏe. Mạnh mẽ.

Được rồi, coi như có lẽ cô bị một chút ấn tượng đi. Nhưng cô vẫn chưa xem xét toàn bộ anh, và không có ý định để xem xét, tìm kiếm là bước đầu tiên trên con dốc trơn trượt tới sự mong muốn, và mong muốn là khi nó đến người đàn ông đặc biệt này.

“Anh có biết những gì họ sẽ làm cho tôi nếu anh chết không?” Cô lẩm bẩm khi cô tiếp tục việc tìm những cái chăn giữ nhiệt và chăn sưởi rồi tìm thấy một túi ngủ quá cũ.

“Bọn họ sẽ đè nghiến tôi dưới bàn chân trong hầm địa ngục đầu tiên. Bọn họ sẽ nói chúng ta nên ở lại với khoang cáp treo, và có lẽ chúng ta nên như thế, nhưng chúng ta lại không, và chỉ là những cuộc gọi cho anh cũng nhiều như tôi mà thôi, vì vậy tỉnh lại đi Cole.Tôi sẽ cần anh để ít nhất cũng đổ lỗi được.”

Cô tạo một chiếc giường bên cạnh anh, một mớ lộn xộn của đống chăn giữ nhiệt và túi ngủ ở trên cùng. Cô đã cởi chiếc áo khoác Hare ra khỏi anh bởi vì bề ngoài của cái áo vẫn còn ướt.

Người đàn ông trần truồng, và lần này cô không thể không nhìn khi cô lăn anh lên giường.

Người đàn ông này là một kiệt tác. Chỗ nào cũng tuyệt đẹp. Ngay cả khi lạnh buốt.

Bộ sưởi của ngôi nhà gỗ có miếng đệm nóng, hai trong số chúng. Cô đập vỡ lớp hóa chất ở giữa để bắt đầu phản ứng nhiệt và sau đó bọc trong khăn trà và giấu bên dưới nách của Cole.

Cô nhét túi ngủ chặt chẽ xung quanh anh và đặt một tấm chăn nhiệt lên trên đó. Làm cái gì tiếp theo đây?

chúng ta sẽ làm”, cô lẩm bẩm dứt khoát. ”Tôi sẽ làm sạch vết thương đầu của anh. Sau đó, anh sẽ ấm lên, tỉnh dậy, và cảm ơn tôi rất độc đáo cho những nỗ lực của tôi.”

Không cần nhà. Không cần kim cương. Chỉ một câu cảm ơn đơn giản mà anh sẽ nói thôi. Và rồi khi chúng ta quay trở lại Queenstown, tất cả mọi người hỏi anh có điều gì giống như việc bị mắc kẹt trên một sườn núi với tôi không, anh sẽ rất yên lặng và sau đó anh sẽ nói trước mặt Đức Chúa Trời, gia đình của anh, bạn bè ưa thích của anh và một nửa thị trấn là ”Tôi có thể không hoàn toàn thoải mái trong việc cộng tác với Jolie, nhưng cô ta vẫn giữ cho tôi sống, và cô ta đã cảm ơn tôi.”

“Nó có thực sự là một yêu cầu quá nhiều không? Việc đó một lần trong cuộc sống của anh, anh và em gái anh cùng mẹ anh nữa ghét tôi vì một cái gì đó mà chưa bao giờ là lỗi của tôi cả? “

‘Jolie,” anh thì thầm một cách khẽ khàng, và cô cúi xuống gần hơn để nghe anh nói rõ hơn. Đôi mắt của Cole vẫn còn nhắm chặt và anh vẫn còn nằm yên, nhưng ít nhất anh đã có ý thức lại, hoặc một cái gì đó gần với nó.

“Cái gì chứ?”cô lẩm bẩm. “Giờ là cái gì đây?”

“Cô nói nhiều quá.”

Bình luận





Chi tiết truyện