Ôm một đống cành khô trở về bên hồ.
Nước hồ trong như gương, bất ngờ có người từ trong nước nổi lên, tóc dài đen bóng như gấm tựa đuôi cá chép, khẽ vung vẽ nên một đạo đường vòng cung trên không trung.
Nam nhân lõa nửa người trên, vai lưng dày rộng, to lớn cao ngất, da đọng nước dưới hoàng hôn, có một loại mị hoặc tình sắc khó có thể nói rõ.
Lăng Thanh chỉ liếc mắt nhìn liền xấu hổ nghiêng mặt đi.
Yên Vân Liệt quăng cá bắt được lên bờ, những con cá này vẫy vây đuôi không an phận mà nhảy. Yên Vân Liệt bơi qua nửa người trên ghé vào bên bờ, xem Lăng Thanh lấy cành khô trong tay vừa kéo vừa đâm, liền chính xác đâm trúng một con cá, từ miệng vào, từ đuôi ra, sau đó mắc trên đống lửa.
Yên Vân Liệt không thể không cảm thán thần kỳ của khôi thạch liên, người ngay mấy canh giờ trước còn hấp hối, lúc này đã giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, nhìn động tác rút cành của hắn, có lẽ công lực cũng có tiến bộ.
Nhìn Lăng Thanh biểu tình nghiêm túc xuyên hết từng con cá, bởi vì y sam cơ hồ đều bị máu thấm đẫm, lúc này trên người hắn phủ ngoại bào của y, hơi lớn, nửa thân dưới liền từ trong vạt áo lộ ra mảng lớn cảnh xuân.
Ánh hoàng hôn phác ra đường nét màu vàng kim quanh hắn, thêm vài phần nhu hòa, môi hơi nhấp, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên, cằm tinh tế, gáy trơn nhẵn, ngón tay cầm cành cây gầy gò nhỏ dài cực kỳ đẹp, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xông về phía bụng dưới, kích thích trướng đau ngọt ngào một nơi nào đó.
Yên Vân Liệt nhìn nửa ngày cũng không thấy Lăng Thanh để ý đến hắn, bèn thân thủ ngón tay bắn ra, mấy giọt bọt nước bắn tóe lên mặt Lăng Thanh.
Lăng Thanh bị kinh ngạc nhảy dựng, vừa sờ trên mặt thấy thì ra là nước, quay đầu lại liếc nhìn Yên Vân Liệt, lại rất nhanh nghiêng đầu qua tiếp tục nướng cá.
Yên Vân Liệt nhíu nhíu mày, không cam lòng lại bắn mấy bọt nước qua. Lăng Thanh lần này đầu cũng không nâng, tiện tay liền lau, như vậy vài lần, nước Yên Vân Liệt hắt qua cũng càng ngày càng nhiều, giống như tiểu hài tử chơi đùa.
Lăng Thanh đơn giản rút một cành cây ra đỡ, ai dè sau một khắc, “rầm” một tiếng, nước nhiều chừng một gáo ập xuống đầu, giội ướt đẫm Lăng Thanh cùng với cá đang nướng.
Đống lửa bị dập rủ khói xanh phất phơ, Yên Vân Liệt ghé bên bờ “hắc hắc hắc” cười.
Lăng Thanh nhìn thứ trước mắt lặng yên, sau đó đứng dậy đi tới, Yên đại giáo chủ không khỏi mở cờ trong bụng, nhưng không nghĩ tới, đối phương nhấc chân một cước đá vào vai hắn đạp hắn xuống.
Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, Yên Vân Liệt nhìn thấy chỗ cổ và tai Lăng Thanh nổi lên màu hồng không tự nhiên, bỗng nhiên thông suốt, tay duỗi ra, nắm mắt cá chân Lăng Thanh kéo hắn xuống nước.
“Ùm!” Tiếng rơi xuống nước thật lớn.
Lăng Thanh không để ý một cái bị túm vào trong nước, bị ép uống mấy ngụm nước, từ trong nước nổi lên, Yên Vân Liệt cũng theo sát nổi lên, bọt nước bám lại bắn tung tóe một đầu một mặt hắn. Mà nhìn thấy hắn bộ dáng chật vật ướt sũng, người nọ còn rất đáng đánh đòn mà cười ha ha.
Nếu như ngay từ đầu còn có chút tức giận, lần này Lăng Thanh là hoàn toàn không còn cáu kỉnh nữa. Xoay người muốn lên bờ, tiếng cười phía sau đột nhiên ngừng lại, cánh tay bị người kéo lại.
“Ai, đừng đi, là bản tọa không tốt.”
Thanh âm trầm thấp rơi bên tai, hơi thở lướt nhẹ qua gáy, không khỏi gợi Lăng Thanh mặt đỏ tim đập, dưới hoảng loạn lòng bàn chân trượt một cái, bị Yên Vân Liệt thừa cơ cánh tay ôm lại, khống chế trong lòng.
Ngẩng đầu, liền đối diện đôi mắt đen sâu của nam nhân, đen như mực dường như muốn nuốt cả người hắn vào. Bọt nước trên tóc, từng giọt từng giọt rơi đều đặn trên da, theo phập phồng trong ***g ngực, nước miếng trượt xuống.
Lăng Thanh lui một bước, sống lưng dựa vào nham thạch bên bờ, đã không đường thối lui. Mà nam nhân trước mặt lại tận lực bày ra khí lực ngạo nhân của hắn. Lăng Thanh hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng, hận không thể tức khắc chui vào trong nước bơi lội giống như cá.
Hai tay Yên Vân Liệt chống bên bờ, giam cầm Lăng Thanh trong không gian không lớn trước người, nhìn hồng nhạt mê người từng điểm từ cần cổ bò đến hai má hắn, liền nhịn không được muốn đùa hắn.
Cúi người, hai má cơ hồ dán tóc mai của hắn, nhợt nhạt cười ngậm giọng nói, “Vì sao từ đêm qua tỉnh lại liền lạnh nhạt với bản tọa?”
Liền thấy thân thể Lăng Thanh run rẩy giống như bị lôi điện đánh trúng, rõ ràng đã không chỗ có thể trốn nhưng vẫn liều mạng áp thân thể về phía sau.
“Tần mỗ cũng không…” Lời nói phía sau đã nhẹ đến nghe không rõ.
Yên Vân Liệt tiếp tục giở trò xấu, “Hôm qua dưới vách núi bản tọa hình như nói gì đó, nhưng lại không nhớ rõ, không biết Tần công tử nhớ được bao nhiêu?” Dứt lời mở miệng nhẹ cắn vành tai đã nhuộm thành màu đỏ nhạt một cái.
Lăng Thanh run rẩy, tránh sang bên cạnh, lại trực tiếp lọt vào trong bàn tay của y. Yên Vân Liệt thuận lợi ôm hông của hắn, lại sáp gần, nhưng bị Lăng Thanh đưa tay chống trên ngực y, kéo ra một đoạn khoảng cách có cũng như không.
“Thỉnh Yên giáo chủ đừng lại trêu đùa Tần mỗ.”
Nghe hắn nói như thế, Yên Vân Liệt nhíu mày, cánh tay kia đặt lên tay đang chống trên ngực y, nắm lấy, “Bản tọa mặc dù ưa nháo, nhưng chưa từng trêu chọc ngươi…”
Lăng Thanh sớm đã không biết phải làm sao dưới ngôn ngữ cùng động tác ái muội không dứt ở nơi này. Hôm qua cho rằng mạng mình không còn bao lâu, cũng không có suy nghĩ nhiều về lời nói, nụ hôn trên vách núi ấy. Nhưng sau khi tỉnh lại, phát hiện mình bị hắn ôm chặt vào trong ngực, thấy vui mừng không che giấu được trên mặt nam nhân, hắn mê man mà lại sợ hãi.
Y chỉ thích mỹ nhân dung mạo xuất chúng không phải sao?
Vì sao lại đối với mình… ?
Tỉnh lại đi! Lăng Thanh tự nói trong lòng, đó là chuyện không có khả năng.
Muốn rút tay bị Yên Vân Liệt nắm ra, nhưng dưới tay đối phương càng dùng sức.
Trong khi giằng co, ánh tà dương hoàn toàn hạ xuống, trăng sáng tĩnh lặng lên cao như ngọc treo trên trời cao mênh mang, bốn phía sao lấp lánh, mà thủy quang dưới mặt hồ trong vắt.
Yên Vân Liệt nắm tay hắn, kéo lại, cố định trên hòn đá bên bờ cạnh hắn, “Vết thương trên người thế nào?”
Không biết vì sao trọng tâm câu chuyện đột nhiên chuyển tới cái này, nhưng Lăng Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm thật sâu, “Khôi thạch liên không hổ là thần vật trong truyền thuyết, hôm nay hoàn toàn không có gì đáng ngại, thật giống như chưa từng bị thương.”
Ngay sau đó khóe miệng Yên Vân Liệt gợi lên, “Vậy bản tọa không khách khí nữa…”
Lăng Thanh còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời này, sau một khắc đã bị cuốn vào trong tình triều cuồng nhiệt.
Yên Vân Liệt gần như thô bạo gặm cắn môi hắn, tay vốn đang ôm hắn sờ loạn trên người hắn, ngoại bào quá lớn trên người Lăng Thanh rất nhanh bị kéo xuống.
Yên Vân Liệt buông môi của hắn ra, cúi xuống ngậm một bên đầu nhũ màu nâu sẫm của hắn, liếm cắn mút vào.
Lăng Thanh bị cử động bất thình lình khiến cho xấu hổ và giận dữ đan xen, một tay bị nắm, tay kia đẩy lung tung, “Yên, Yên giáo chủ… Không, không nên như vậy!”
Yên Vân Liệt lại căn bản không nghe, chơi đã một bên đổi sang bên kia, tay không an phận tìm kiếm xuống dưới.
Lăng Thanh làm sao địch nổi trêu chọc của tay lão luyện tình trường như Yên Vân Liệt, cảm giác mềm yếu lan khắp toàn thân. Nhưng khi tay của đối phương chuyển qua dưới háng hắn, Lăng Thanh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nếu như lại không ngăn cản sẽ không còn kịp nữa!
Trên tay rót vào nội lực một chưởng đánh ra, Yên Vân Liệt bị đẩy ra như mong muốn, thế nhưng nam nhân trong mắt tràn đầy *** đã hóa thân dã thú hiển nhiên không chịu bỏ qua, đưa tay lại muốn đến.
“Bộp!” Trong bóng đêm tĩnh lặng một tiếng vang dội thanh thúy.
Yên Vân Liệt bị Lăng Thanh một chưởng đánh cho nghiêng đầu.
Lăng Thanh hơi hổn hển nhìn y, nam nhân tựa hồ cũng thoáng có chút tỉnh táo, quay đầu, trên mặt có biểu tình tổn thương, dùng con ngươi vừa đen vừa sâu, biểu tình vô tội nhìn hắn.
“Ngươi nếu như không muốn lại đến một chưởng, bằng không…”
Một câu này làm Lăng Thanh bối rối, do dự nửa ngày mới ấp úng nặn ra hai chữ “Tần mỗ…”.
Không muốn?
Thế nhưng từng trận cảm giác trong lòng giống như lúc trước kia lại là thế nào?
Cái loại mềm mại, mang theo cảm giác tội ác ngọt ngào, rụt rè thích thú đồng thời lại sợ hãi này, băn khoăn trong lòng, dường như lộn xộn lan tỏa chui vào da thịt, buộc chặt, quấn siết, khiến cho hắn hô hấp khó khăn.
Vì sao lại như vậy? Là bởi vì hắn? Là bởi vì liên quan đến Yên Vân Liệt?
Giống như run rẩy sợ hãi xẹt qua trong lòng khi hắn trong lúc vô ý sát bên người mà qua khi trước, bị phóng đại vô hạn trong đoạn thời gian ở chung này, như cỏ dại sau hạn gặp sương, như mầm non sau khi tuyết tan hóa băng, ùa nhau xông ra, sinh trưởng giống như phát điên.
Rất đáng sợ, giống như sắp bị cắn nuốt, bị loại tình tố ngọt ngào mâu thuẫn lại có một chút khổ sở này chiếm đoạt.
Không được!
Lăng Thanh chống cự trong lòng, không thể… Tuyệt đối không thể!
Căn nguyên của tình cảm này, nam nhân gợi cảm mị hoặc trước mắt này, phải rời khỏi, không thể hãm tiếp nữa! Phải rời khỏi, không thể nghĩ rõ ràng!
Lăng Thanh trực giác biết, có một số thứ chiếm cứ nội tâm hắn, thế nhưng hắn gánh không nổi, cũng vô lực đi gánh, mà nếu như một ngày nghĩ rõ ràng, lại không còn đường sống quay đầu lại, một ngày nghĩ rõ ràng…
Tất nhiên là — vạn, kiếp, bất, phục!
Lần thứ hai muốn xoay người lên bờ, nam nhân cố chấp dùng cánh tay ngăn cản đường đi của hắn. Bị hắn gạt ra, lại ngăn cản, gạt ra, lại ngăn cản.
Lăng Thanh trong cơn tức giận giơ tay lên liền muốn hung hăng cho hắn một chưởng, thế nhưng tay lại ngừng giữa không trung.
Nam nhân trước mặt tóc ẩm ướt rối tung trên vai, lộn xộn lại đen bóng, trần nửa người trên, trên da thịt săn chắc hiện lên một tầng sương hoa trăng lạnh, mơ hồ để lộ liều lĩnh như của dã thú.
Tay dừng giữa không trung kia không tự chủ đưa tới chạm lên cơ ngực rắn chắc của hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp dưới ngón tay, cách làn da truyền đến nhịp đập của hắn.
“Yên giáo chủ, thỉnh không nên như vậy…”
Ý tứ cự tuyệt không thể rõ ràng hơn, kỳ thực là bởi vì trong lòng Lăng Thanh không tin. Phong lưu đa tình của Yên Vân Liệt hắn sớm xem trong mắt, tính cách thích mỹ nhân của đối phương hắn cũng hiểu rõ, vì thế không có khả năng… Yên Vân Liệt sao có thể thích mình? Sao có khả năng thích người ngay cả gương mặt cũng chưa từng thấy?
Lăng Thanh thu tay về, xoay người lên bờ.
Yên Vân Liệt đứng trong nước một lúc lâu, cũng ẩm ướt lên bờ. Lăng Thanh yên lặng nướng cá, cảm giác được nam nhân đi đến bên cạnh mình, không ngẩng đầu nhìn hắn, ánh lửa hơ đến trên mặt mình hơi nóng lên, tay còn có run rẩy không khống chế được.
Nam nhân đứng ở nơi đó tựa hồ đang nhìn mình, Lăng Thanh cho dù không ngẩng đầu lên cũng có thể đoán được trên mặt hắn lúc này là biểu tình như thế nào, không cam lòng xen lẫn giận hờn, xem ra sẽ rất giống như tiểu hài tử đang giận lẫy…
Bất tri bất giác, mình thế nhưng lại hiểu biết hắn đến như vậy.
Nam nhân đứng một lát mới ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay qua giúp, “Ngươi không thích bản tọa sao?”
Động tác trên tay Lăng Thanh ngừng một lát, trong khoảng thời gian ngắn tim đập mạnh không nói gì.
Mấy ngày sau, một cỗ xe ngựa lộc cộc chạy trên quan đạo, giương lên một đường gió bụi cát mịn.
Người lái xe hắc y như mực diện mạo tuấn mỹ, thanh niên ngồi bên cạnh hắn trên mặt mang một cái mặt nạ bằng bạc.
“Lập tức tới rồi.” Yên Vân Liệt nói xong nghiêng đầu nhìn Lăng Thanh, lại thấy hắn dựa vào thùng xe, đang nhìn ven đường tựa như rơi vào tâm sự.
Yên Vân Liệt chuyển roi ngựa sang tay trái, tay không kia kéo tay Lăng Thanh đang đặt bên người, ngón tay xuyên qua kẽ tay, rồi sau đó nới lỏng ra.
Lăng Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên tay giãy giụa mấy cái lại không có giãy thoát, ngược lại bị Yên Vân Liệt nắm càng chặt hơn, trong lòng biết mình dây dưa không bằng hắn, liền mặc hắn cầm như vậy, đem ánh mắt lần thứ hai rơi vào ven đường.
Xe ngựa tiếp tục xóc nảy đi về phía trước, đây đó mười ngón giao nhau.
Phía bắc Tương Tây nhiều núi, Thiên Tuyệt ẩn trong đó.
Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt xuống xe ở chân núi, đã có giáo chúng Thiên Tuyệt giáo chờ dưới chân núi.
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi khoác một tầng áo xanh biếc, đỉnh có mây mờ quấn quanh, không khỏi cảm thán, mình cư nhiên đã đến nơi này. Nghiêng đầu lại đi nhìn người bên cạnh, đối phương nghiễm nhiên đã đổi lại thần tình nghiêm túc, toàn thân quanh quẩn khí thế nghiêm nghị. Cái loại cảm giác mê man này của Lăng Thanh lại hiện lên, rốt cuộc loại nào mới là chân diện mục của Yên Vân Liệt?
Lúc lên núi, không biết là có phải bị khí thế trên người Yên Vân Liệt ảnh hưởng, hay là bởi vì cái loại ánh mắt “hiểu rõ” khi những giáo chúng kia nhìn thấy hắn ấy hay không, sau khi Lăng Thanh đi theo Yên Vân Liệt, giữa hai người thủy chung bảo trì một cự ly không nhỏ.
Đến cổng tổng đàn trên núi, liền thấy Vệ Vũ một thân huyền y trường kiếm mà đứng, thâm trầm như biển, cao ngất như cây tùng, nhìn thấy bọn họ đi lên, Vệ Vũ quỳ xuống hành lễ, “Cung nghênh giáo chủ về núi!”
Cả đám giáo chúng hắc y che mặt phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống đất hành lễ, thanh âm to lớn vang vọng không dứt giữa núi non.
Lăng Thanh bị một trận này làm cho cả kinh sững sờ một chút, nhận thức sớm đã phai nhạt trước cung kính của những người này lại lần nữa bị đắp nặng thêm, người đứng bên cạnh hắn đây, là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo thế lực trải rộng toàn bộ phía nam, cũng là người… hắn không nên đến gần.
Yên Vân Liệt đang muốn cất bước, lại thấy Lăng Thanh vẫn không nhúc nhích, mặt nạ mặc dù che khuất gương mặt của hắn, nhưng che không được trận cảm xúc cơ hồ muốn xoay người né ra trên người hắn truyền đến kia. Bèn lập tức quyết định, kéo tay Lăng Thanh một cái, dắt hắn chạy bước nhỏ.
Gió xuyên qua ống tay áo, bàn tay nắm hắn ấm áp dày rộng, sít sao, tựa như rất sợ hắn chạy trốn, bị y dắt bước nhanh giữa giáo chúng đang quỳ trên mặt đất. Tất cả xung quanh đều mở lùi về phía sau, không có tầm mắt của giáo chúng, không có ngăn cách thân phận, trong mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngất của nam nhân kia, dường như lúc đó có thể đi xuống chân trời góc bể.
Tổng đàn của Thiên Tuyệt giáo xây dựa vào núi, đình đài lầu gác khắc lan xây ngọc, giống như cung điện. Lăng Thanh được an trí tại một thiên viện tên là Vạn Nghi hiên, trong viện hoa cây sum sê, cảnh trí phong nhã, nước quanh co thanh u, dây leo quấn vào cỏ.
Yên Vân Liệt phân phó người hầu tìm một người lanh lợi chút tới hầu hạ cuộc sống thường ngày của Lăng Thanh, lại bảo người đi tìm Viên Bất Quy tới, dặn Lăng Thanh vài câu, liền vội vàng rời đi xử lý chuyện tình gác lại hơn một tháng qua trong giáo.
Lăng Thanh dạo qua một vòng trong phòng, xoay người một cái, một thị đồng mười ba, mười bốn tuổi, lảo đảo vọt vào, thiếu chút nữa đụng phải ngực hắn.
“Tiểu nhân là tới hầu hạ Tần công tử.” Thiếu niên cười cười nói, thanh âm ngọt ngọt giòn giòn, đã nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn bao quần áo Lăng Thanh đặt lên bàn.
Hành lý tùy thân của Lăng Thanh vốn cũng không nhiều, y phục trên người cũng là sau khi ra khỏi Thập Quân sơn mua trên trấn.
Hắn ngồi một bên, nhìn thiếu niên vội vàng, tinh tế quan sát, lại phát hiện thiếu niên này cũng có dung mạo rất đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo như họa, chưa hết mấy năm chắc chắn sẽ là một thanh niên diện mạo tuấn mỹ. Không khỏi nghĩ, bên người Yên Vân Liệt ngay cả thị đồng cũng là trong trăm có một như thế.
“Ngươi tên là gì?” Lăng Thanh hỏi.
Thiếu niên ngẩng đầu lên cười chói lọi, “Tần công tử ngài gọi ta Khỉ Tịch là được, khỉ trong chu lâu khỉ hộ (1), tịch trong tịch dương.”
“Khỉ Tịch?” Lăng Thanh nhàn nhạt lặp lại một lần, rồi sau đó lại im lặng không lên tiếng ngồi ở chỗ đó nâng chén trà phát ngốc, chỉ cần Yên Vân Liệt không ở, cái loại bất an xa lạ này lại lén lút xâm chiếm thân thể.
Đột nhiên chỗ cửa truyền đến một trận tiếng vang thanh thúy của chuông bạc, nương theo tiếng chuông mà đến chính là một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Ô, ta còn tưởng rằng giáo chủ lần này lại mang về một mỹ nhân dạng gì… Kết quả nhưng thì ra là một người ngay cả mặt cũng không cho thấy.” Thanh thúy êm tai giống như khe suối róc rách trong khe núi, thánh thót dễ nghe.
Lăng Thanh ngẩng đầu, sau đó giật mình sửng sốt.
Người đứng ở cửa, mặt mày sáng sủa, khóe miệng giấu một mạt cười xinh đẹp, mặc một bộ trường sam gấm trắng, chỉ bạc vân sẫm, bên ngoài choàng sa y vòng cổ tơ bích cùng màu, bên hông rủ một chuỗi chuông bạc dùng tơ hồng xâu, khẽ lắc lư trong gió, leng keng leng keng, giống như sáu năm trước nhìn thấy ở trên dịch đạo.
Lăng Thanh còn chưa mở miệng, Khỉ Tịch đã một bước che ở trước mặt người tới, cánh tay giương ra, ngăn cản Linh Quân đang muốn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa ở bên ngoài, “Ngươi tới nơi này làm cái gì? Vạn Nghi hiên không phải ngươi tùy tiện có thể tới!”
Linh Quân mắt nháy nháy cười đến đặc biệt mị nhân, “Ta bất quá là đến xem thử giáo chủ lần này lại mang theo người nào trở về mà thôi, làm sao vừa mới đặt chân cũng đã ỷ vào chủ tử bắt đầu khoe uy? Ngươi không quên người ngươi hầu hạ lần trước chưa đến một tháng đã bị đưa xuống núi sao, mà người này… còn chưa biết có thể được bao lâu đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khỉ Tịch trướng đến đỏ bừng, không chút khách khí cản người, tay hướng ra phía ngoài quét quét, “Đi đi đi đi chạy đi, nếu như bị giáo chủ thấy, đến lúc đó bị phạt một trận cũng không có người cầu tình thay ngươi.”
“Nha, vậy sao? Ngươi lên núi mấy năm nay, đã từng thấy giáo chủ vì chuyện gì giận lây sang ta chưa?”
“Không phải là giáo chủ không nỡ phạt ngươi, căn bản là ngươi thất sủng rồi, đi mau đi!”
Nét cười của Linh Quân mất đi, khuôn mặt tươi đẹp phút chốc xụ xuống, răng cắn môi dưới, biểu tình có chút kinh khủng trừng Lăng Thanh đang ngồi bên trong, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao, phỏng chừng đã sớm thiên đao vạn quả (2) Lăng Thanh.
Linh Quân tức tối vung ống tay áo, trong rung động của chuông bạc xoay người rời đi, nhưng thanh âm lạnh lùng lại thẳng tắp truyền đến, “Chớ đắc ý, chiếu cá tính Yên Vân Liệt, sẽ không được đến ba tháng.”
Tay Lăng Thanh run lên, chén trong tay rơi xuống mặt đất, lạch cạch một tiếng.
Bị cả kinh phục hồi tinh thần lại, đang muốn xoay người nhặt mảnh vỡ của chén trà dưới đất, Khỉ Tịch đã chạy tới, “Tần công tử, việc này để cho ta tới làm được rồi, cẩn thận thương đến tay.”
Khỉ Tịch ngồi chồm hổm trên mặt đất vừa nhặt mảnh vỡ chén trà này, vừa nói: “Tần công tử, lời của người kia vừa rồi ngài ngàn vạn đừng để bụng. Linh Quân công tử chính là như vậy, mỗi lần có người đến hắn đều phải tới giễu cợt hai câu, nếu không phải là năm đó hắn có công trong giáo, giáo chủ sẽ không phá lệ để hắn ở lại trên núi.”
“Mỗi lần…” Lăng Thanh nhìn cạnh cửa khẽ lẩm bẩm.
Khỉ Tịch tựa hồ biết mình nói sai rồi, vội vã giải thích, “Tần công tử ngài đừng suy nghĩ nhiều… Linh Quân công tử là tướng mạo xuất chúng nhất trong nhiều thị sủng bên người giáo chủ, nhiều năm như thế lại là thị sủng duy nhất có thể ở lại Thiên Tuyệt sơn, vì vậy luôn luôn tự cao tự đại, không coi ai ra chút gì.”
Nói xong ngừng một chút, đặt mảnh sứ vỡ đã nhặt lên trong tay lên trên bàn ăn, sau đó lại nói, “Thế nhưng ngài nhất định càng tuyệt sắc hơn so với Linh Quân công tử, cho nên mới dùng mặt nạ che mặt đi.”
Lăng Thanh nghe nói, tay bất giác sờ lên mặt nạ trên mặt, xúc cảm băng lãnh dưới đầu ngón tay, giống như cảm thụ của nội tâm lúc này, rơi vào kẽ nứt, mà lời của Linh Quân cùng Khỉ Tịch đan vào vang vọng bên tai.
“Ta bất quá là đến xem thử giáo chủ lần này lại mang theo người nào trở về mà thôi…”
“Linh Quân công tử chính là như vậy, mỗi lần có người đến hắn đều phải tới giễu cợt hai câu…”
“Ta không phải…” Lăng Thanh thì thào nói, câu giải thích chưa ra khỏi miệng kia, sau khi thân ảnh của Linh Quân đã biến mất không thấy nữa mới khó khăn ra khỏi miệng.
Hắn không phải…
Không phải thị sủng Yên Vân Liệt mang về!
Đứng dậy đi ra ngoài, bị Khỉ Tịch túm tay áo kéo lại, “Tần công tử, ngươi muốn đi đâu? Trên núi không thể đi loạn, nếu như công tử có nguy hiểm gì, tiểu nhân cũng sẽ bị phạt cùng.”
Không phải Tần công tử cái gì!
Hắn không phải!
Gió thổi, phất bạch y trên người Lăng Thanh. Khi từ trong Thập Quân sơn ra, y phục của hai người đều đã bẩn cực kỳ, liền tới một trấn nhỏ thay một bộ. Hắn nhớ khi đó chính mình không chút nghĩ ngợi liền chọn một bộ y sam màu trắng, đai lưng còn là Yên Vân Liệt tự tay buộc lên giúp hắn…
Bạch y… Những người bên người Yên Vân Liệt ấy đều mặc bạch y, Linh Quân ban nãy cũng là mặc một thân y sam như thế…
Mình cũng đang trong bất tri bất giác thích trang phục như vậy, trường sam tơ gấm eo rộng tay áo lớn trong lúc đi lại phiêu dật xuyên gió, nhất định là phải màu trắng, cũng giống như mỗi một mỹ nhân tuấn mỹ không gì sánh bằng hoặc là khuynh quốc khuynh thành từng xuất hiện bên cạnh người kia đã mặc trên thân, trắng đến như tuyết như sương, như ánh trăng nhuộm dần.
Nhưng là mình… cũng không muốn trở thành thị sủng cho hắn…
Không muốn, không muốn, cũng không có khả năng!
Yên Vân Liệt vừa về tới núi liền có đống lớn sự vụ chờ hắn xử lý, chờ làm xong tất cả đã là ba ngày sau.
Đi tới cửa Vạn Nghi hiên, liền thấy Lăng Thanh từ trong tay Viên Bất Quy nhận lấy một bát gì đó đen thùi một hơi uống hết, trên bàn ăn Khỉ Tịch ở bên cạnh bưng trong tay còn có mấy cái bát.
Yên Vân Liệt đi vào trợn mắt nhìn Viên Bất Quy một cái, dùng khẩu hình chất vấn, “Những thứ này đều là cái gì? Muốn uống chết hắn?”
Viên Bất Quy lắc mình một cái để cho ánh mắt tựa như kiếm của Yên Vân Liệt trực tiếp đâm lên tường, sau đó bày ra vẻ mặt rất vô tội, “Không có biện pháp, thuộc hạ cũng không biết loại nào hiệu quả tốt hơn, đành phải ủy khuất hắn uống tất cả.”
“Ngươi?!” Yên Vân Liệt siết siết nắm tay, “Uống hết nhiều bát như thế có gì khác với sắc thành một bát? Ngươi rõ ràng chính là đang khi dễ hắn!”
Viên Bất Quy học chiêu Yên đại giáo chủ thường dùng kia, chắp tay sau lưng, nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng không thấy.
Lăng Thanh bên kia đã bưng lên một bát cuối cùng, tay cũng có chút phát run, cũng không biết chân mày dưới mặt nạ lúc này nhăn bao nhiêu cái, ngửa đầu rót toàn bộ nước thuốc xuống, Khỉ Tịch nhận lấy cái bát không liền cùng với Viên Bất Quy lui ra ngoài.
Yên Vân Liệt đi tới từ trong khay trên bàn lấy một miếng mứt táo đút vào trong miệng hắn, “Làm sao? Khó chịu lắm à? Bản tọa cũng sai người sắc mười bát tám bát rót cho tên hỗn trướng kia!”
Lăng Thanh nhắm mắt lắc lắc đầu, nhưng khóe mắt đã có một chút ánh nước, nghĩ đến mấy bát gì đó cực kỳ đắng kia, mà Viên Bất Quy hằng ngày thích trêu chọc người, khiến cho người trên Thiên Tuyệt sơn nghe thấy khiếp sợ.
Nhưng dù cho mỗi người đều thiện cổ độc, cũng sẽ có lúc nhức đầu nóng não, mỗi khi như vậy mọi người luôn có thể nhịn được thì nhịn, nhịn không được buộc lòng ôm quyết tâm phải chết đến báo danh chỗ dược sư.
“Dược sư nói mấy vị thuốc này cần phải sắc riêng mới được, huống hồ thuốc đắng dã tật…”
Yên Vân Liệt không biết nên khóc hay nên cười, nhưng lại nghĩ lúc hắn ngoan ngoãn nghe lời như thế vô cùng đáng yêu, liền nâng mặt hắn lên hôn một cái trên môi, lập tức vị đạo đắng chát đắng chát từ trên môi tràn đầy vào miệng.
“Ách… Thật đắng.” Yên Vân Liệt giống như hài tử nhăn mày lè lưỡi.
Lăng Thanh chỉ là nhợt nhạt cười, chỗ mang tai hồng hồng, cũng từ trong khay lấy một miếng mứt táo đưa tới.
Yên Vân Liệt liền nắm tay hắn ngậm mứt táo vào trong miệng, nhai hai cái, nói: “Trở lại liền có đống lớn sự tình, bận đến bây giờ mới rảnh rỗi, không trách bản tọa không cùng ngươi?”
Lăng Thanh vẫn là lắc đầu, chỗ mang tai hồng đến giống như thiêu cháy.
Lời nói vô cùng thân thiết giống như giữa tình nhân khiến cho hắn không hiểu mà căng thẳng, mà nhiều hơn thì lại là khiến cho trong đầu óc hắn hiện lên thêm một hình ảnh, ôn tồn trong giường, lời nói nhỏ nhẹ dán lên tai, ngón tay hữu lực vê một quả tẩm màu vàng rực rỡ, cẩn thận đưa vào trong một đôi môi mỏng đỏ tươi, mà người cùng với Yên Vân Liệt, trong mỗi một hình ảnh đều bất đồng…
Rốt cuộc người nào mới là chân tâm của ngươi? Rốt cuộc đoạn nào lại mới chân tình của ngươi?
“Làm sao vậy?” Thấy Lăng Thanh đờ ra, Yên Vân Liệt nhịn không được lên tiếng, “Ta mang ngươi đi chỗ nào một chút nhé.” Nói xong liền kéo tay Lăng Thanh, dường như đã rất quen rồi.
Thế nhưng Lăng Thanh lại giống như bị phỏng bỗng nhiên rút tay về.
Nhớ tới lời Viên Bất Quy vừa rồi hỏi mình…
“Tần công tử, lần trước gặp ngươi liền thấy ngươi lời lẽ không tầm thường, từ trang phục cũng nhìn ra được là gia đình rất có gia thế. Chính là không biết Tần công tử xuất thân như vậy, vì sao nguyện ý cùng một chỗ với giáo chủ của chúng ta?”
Hiển nhiên Viên Bất Quy cũng là hiểu lầm hắn thành thị sủng của Yên Vân Liệt, hắn lúc đó muốn giải thích, rồi lại nghĩ nói cũng không có ý nghĩa gì. Trong lòng Lăng Thanh, tựa hồ cũng cho rằng Yên Vân Liệt coi hắn là thị sủng.
Thấy Lăng Thanh ngẩn ra ở nơi đó, Yên Vân Liệt có chút không hiểu nhìn hắn, chú ý tới tầm mắt của Yên Vân Liệt, Lăng Thanh ôm cánh tay nhất thời không biết nên giải thích thế nào, bầu không khí liền cứng lại.
Thật ra Lăng Thanh rất muốn hỏi, trong lòng Yên Vân Liệt ngươi, mình xem như là loại thân phận nào?
Thế nhưng hắn lại hỏi không được…
Thấy hắn ngẩn ra bất động, Yên Vân Liệt vươn tay về phía hắn, “Hay là muốn bản tọa ôm ngươi đi dạo?”
Lăng Thanh bị câu nói kia của hắn nghẹn, vốn chỉ là chỗ mang tai hồng một chút, lúc này từ cổ áo đến gò má đều lan ra sắc hồng nhàn nhạt. Yên Vân Liệt chỉ là một đôi con ngươi sâu đen ôn nhu nhìn hắn, khóe miệng nhếch nụ cười tà, một bộ tư thái mời ung dung khiến cho Lăng Thanh hận đến nghiến răng.
Lăng Thanh khẽ cắn môi, không nói một tiếng đi tới đưa tay thả vào trên tay Yên Vân Liệt, rất không được tự nhiên, nhưng Yên Vân Liệt cũng mặc kệ, dắt hắn liền đi ra ngoài.
Ngón tay hai bên giao triền với nhau, lòng bàn tay kề lòng bàn tay, cảm giác nhiệt độ cơ thể của đối phương xuyên thấu qua làn da dán chặt, sau đó thuận theo kinh lạc từng chút từng chút lan tràn, xua tan bất an quanh quẩn trong lòng, cũng xua tan lạnh lẽo một chỗ nào đó nơi đáy lòng.
Chú thích
(1) chu lâu khỉ hộ: lầu các lộng lẫy hoa mỹ ↑
(2) thiên đao vạn quả: chém nghìn đao, róc thịt vạn lần ↑
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1