chương 15/ 51

Bởi vì thực sự không yên lòng để cho Lăng Thanh đơn độc một mình trông hài tử, Nguyễn Tố Tuyết giao Kỳ Chiêu cho phu nhân của Hoàng đại phu, mình thì từ trên trấn chạy về.

Xa xa đã thấy trong phòng một mảnh đen như mực, ngay cả đèn cũng không châm lên, trong lòng liền sinh ra dự cảm chẳng lành. Đợi đi tới cửa, ngửi được một trận máu tanh xông vào mũi, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện.

Cạch! Thanh âm giống như giẫm vào hồ nước, Nguyễn Tố Tuyết lấy ra hỏa chiết tử đánh một cái, không khỏi hoảng sợ, máu loãng đỏ tươi tụ trên mặt đất thành từng vũng nước, lại chiếu ra chỗ xa một chút, chỉ thấy trên mặt đất nằm ngổn ngang mấy người.

Nguyễn Tố Tuyết nhận ra hoa văn thêu trên y phục bọn họ, biết là vì mình mà tới, tay nắm hỏa chiết tử khẽ run, toàn bộ gian phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, không có một chút sức sống.

Nguyễn Tố Tuyết thấy trên mặt đất còn nằm Hồng Hạnh, bị người một đao từ cần cổ chém xuống, biểu tình trên khuôn mặt dữ tợn kinh khủng. Không biết Lăng Thanh cùng hài tử thế nào?

Nàng cẩn thận lách qua thi thể trên đất, đến phòng bếp đi lấy ngọn đèn qua đây, cuối cùng cũng có thể thấy rõ hơn chút, lại là trong nháy mắt ngẩn ra.

Cơ thể Lăng Thanh nghiêng nghiêng ngồi dựa vào khung cửa, tay phải rũ bên người, trên vai huyết nhục mơ hồ, máu nhuộm hơn nửa cơ thể, cúi thấp đầu, tóc che khuất khuôn mặt của hắn. Tay trái hắn ôm một bọc vải đỏ tươi, cổ tay trái gập thành một góc độ vặn vẹo, hiển nhiên là đã gẫy.

“Lăng Thanh?!”

Nguyễn Tố Tuyết vội vã đi lên phía trước ngồi xổm xuống trước người hắn, ngọn đèn thả trên mặt đất, thấy hắn không có phản ứng, Nguyễn Tố Tuyết bỗng chốc sống lưng phát lạnh, may mà thấy ***g ngực của hắn còn phập phồng, đưa tay cầm lấy cánh tay của hắn quơ quơ hắn, “Lăng Thanh? Lăng Thanh?”

Vẫn không có phản ứng.

Tầm mắt Nguyễn Tố Tuyết dừng trên thứ gì đó hắn ôm chặt trong ngực, vừa rồi chỉ tưởng là một bọc vải đỏ, lúc này mới thấy được rõ ràng, lại là trên lưng phát lạnh…

Run rẩy tay vén lên một góc của bọc vải kia…

“A──!”

Nguyễn Tố Tuyết sợ hãi kêu một tiếng, vội vã lấy tay che miệng lại, lệ trong mắt phút chốc cuộn trào mãnh liệt.

Không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lăng Thanh! Lăng Thanh!” Nguyễn Tố Tuyết nắm lấy bả vai Lăng Thanh lại lắc mấy cái.

Lăng Thanh lúc này mới giống như nghe thấy thanh âm có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng là hai mắt mờ mịt.

Nguyễn Tố Tuyết khóc lấy tay lau hai má Lăng Thanh, khóc không thành tiếng, “Là lỗi của tỷ, là tỷ hại các ngươi, là tỷ liên lụy ngươi và hài tử…”

Nghe được hai chữ hài tử, thân thể Lăng Thanh run lên, ánh mắt rời rạc hội tụ lại trong con ngươi, dần dần thanh tỉnh, dường như người lâm vào trong sương mù từng chút tỉnh táo lại.

Hắn nhìn Nguyễn Tố Tuyết, há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm khó nghe giống như ống bễ. Nỗ lực nửa ngày, cuối cùng khép môi lại, cắn chặt răng, sau đó cúi đầu muốn nhìn hài tử trong lòng.

Nguyễn Tố Tuyết bỗng nhiên đẩy mặt hắn lên, không cho hắn đi nhìn nhục đoàn đã phân không rõ mặt mũi thân thể.

“Lăng Thanh!” Nguyễn Tố Tuyết trầm giọng, kiệt lực để cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh, “Ngươi bây giờ nghe tỷ nói, đừng nhìn, đừng nghĩ, quên nó đi! Coi như nó… chưa từng có! Nếu không ngươi cả đời này cũng…”

Trên khuôn mặt lúc đầu còn có vẻ mê man của Lăng Thanh, đã bị tuyệt vọng cùng bi thương khó có thể nói rõ thay thế.

Không còn kịp rồi… Sao có thể không nghĩ nữa? Sao có thể quên hết đi?

Hài tử của hắn…

Hài tử của hắn!

Môi Lăng Thanh run rẩy, “Kỳ phu nhân… Hài tử…” Vẫn là như thế, dưới cực độ bi thương vẫn cố nén ướt nước trong mắt, không cho vỡ đê sụp đổ.

“Lăng Thanh!”

Nguyễn Tố Tuyết bỗng nhiên đứng dậy ôm Lăng Thanh vào lòng, không dám nhìn biểu tình thống khổ còn cố nén như thế của hài tử này, cũng càng thêm áy náy với bất hạnh mà mình mang đến cho hắn cùng với hài tử của hắn, thế nhưng nàng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhẹ giọng trấn an.

“Đừng nghĩ nữa, cái gì cũng đừng nghĩ nữa, quên nó đi, quên nó đi…”

Một lần lại một lần, giống như thôi miên, thân thể Lăng Thanh dựa vào đầu vai nàng vẫn không ngừng run rẩy, bên tai là tiếng hắn cắn hàm răng đến ken két, giống như là đem hết toàn lực cố nén cái gì. Thế nhưng Nguyễn Tố Tuyết sớm đã lệ rơi đầy mặt, ngừng cũng ngừng không được.

Trầm Hương các trong kinh thành.

“Linh đường chủ, ngươi không thể đi vào! Giáo chủ phân phó bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào!”

“Tránh ra!”

Linh Quân không để ý hoa nương ngăn cản hắn, hung hăng một đường đi trên hành lang, bạch y theo bước đi như gió tung bay, mang theo mấy phần khí thế sắc bén, chuỗi chuông bạc treo ngang hông từng đợt vang dồn dập. Đi qua sảnh trước, đi tới trước cửa một gian phòng ở hậu sương, bị hoa nương kéo lại, “Linh đường chủ, không thể đi vào.”

Linh Quân nhìn nàng một cái, nhưng căn bản không nghe lời của nàng, nhấc chân chính là một cước, đá cửa ra.

“Yên Vân Liệt!”

Vừa vào cửa liền kêu thẳng tục danh của giáo chủ, dọa hoa nương đi theo phía sau hắn còn muốn ngăn hắn giật mình.

Yên Vân Liệt buông sách trong tay xuống, thấy người, trên mặt lại không có tức giận, phất tay ý bảo hoa nương kia lui ra, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng, “Ngươi vẫn là không quy không củ như thế, thân là đường chủ phải có tự giác của đường chủ, tự ý như vậy sao khiến người phía dưới ngươi phục ngươi?”

Linh Quân đi lên phía trước, ngôn từ hung hăng, “Vậy ngươi thân là giáo chủ, lại làm bao nhiêu sự tình khiến giáo chúng không phục?”

Trong tròng mắt vốn còn bình tĩnh vô ba của Yên Vân Liệt, ngưng tụ lại một chút lệ quang, hơi hí mắt nhìn về phía Linh Quân, “Ngươi một mình xuống núi chính là vì chất vấn bản tọa chuyện này?”

Hai tay Linh Quân chống trên án thư, hơi cúi người, chuông bạc bên hông như nước chảy va vào đá trên bờ khẽ vang giòn giã, “Yên, giáo, chủ…” Ba chữ này lực mang theo ngàn quân, “Ngươi không tiếc thân bại danh liệt, thậm chí kéo toàn bộ Thiên Tuyệt giáo vì thế nhân vô sỉ, rốt cuộc là vì sao?”

Trên khuôn mặt Yên Vân Liệt thoáng nghiêm nghị, nhưng vẫn là ngữ khí bình thản, “Linh Quân, ngươi nên hiểu bản tọa nhất.”

Linh Quân tay chống án thư không nói, một lúc lâu mới nhàn nhạt hỏi: “Là vì hắn?”

Nói xong, khóe miệng Linh Quân hơi nhếch một mạt cười, tựa như đang tự giễu lại giống như đang giễu cợt y, “Ngươi thế nhưng vì một thị sủng, không tiếc để gian nhân sử dụng, hạ thủ với cả cô nhi quả phụ? Yên Vân Liệt, ngươi còn biết cái gì gọi là đạo nghĩa giang hồ? Ngươi có còn nhân tính hay không?”

“Bản tọa cũng không động thủ!” Yên Vân Liệt thấp giọng quát.

Trong phòng bỗng chốc trầm mặc, Yên Vân Liệt tự biết thất thố, ổn định tình tự, “Bản tọa chỉ là đi cùng cao thủ đối phó với Nguyễn Tố Tuyết, mẫu tử hai người bọn họ…” Tuy nói không phải y động tay, thế nhưng y khó tránh khỏi trách nhiệm, nếu không phải y đả thương nặng Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, e rằng với kiếm pháp cùng võ công của hắn, đối phó mấy huyết tích tử kia còn dư dả.

Nhưng y cần phương pháp giải “Cập Đệ”, mà nếu muốn từ chỗ Hoắc Hiền đạt được phương thuốc này, y không thể không giành được tín nhiệm của Hoắc Hiền.

Cổ “Cập Đệ”, tương truyền là môn hạ của Hoắc Hiền làm ra, cũng không lập tức đoạt tính mạng người, chỉ lấy nó khống chế nhân tâm.

Cổ trùng núp trong não người, lấy hút tủy não để nuôi, nếu dùng dược vật đặc chế kiềm chế cổ độc, chậm thì có thể cho người trúng cổ sống lâu mấy năm. Mà từ ngày cổ hiện thế, người chế kia cũng đã không thấy tung tích, trên đời này giờ đây chỉ có Hoắc Hiền biết cách giải.

Tần Lâm rõ ràng trúng cổ đã nhiều năm, nếu không rút cổ, sợ có nguy hiểm đến tính mạng. Một chuyện Kỳ gia, giang hồ truyền khắp, Yên Vân Liệt cũng hiển nhiên không có khả năng không nghe nói.

Mạng của Tần Lâm, tính mạng của quả phụ cùng di tử của dũng tướng hộ quốc… Hai cái bày trước mặt y, y chỉ có thể lựa chọn một.

Vì thế y lựa chọn cái trước, biết rõ sự lựa chọn này sẽ bị thế nhân thóa mạ bị người giang hồ coi là vô liêm sỉ, y duy nhất có thể làm chính là không động thủ, chỉ là trơ mắt nhìn nữ nhân cùng với hài tử kia chết trước mặt mình.

Y biết mình sớm đã vạn kiếp bất phục, chỉ trông mong còn có thể gặp lại Tần Lâm một lần, hỏi hắn một câu, vì sao phải không từ mà biệt? Vì sao phải biến mất vô tung? Lẽ nào tình nghĩa tháng ngày qua đều là giả? Hay căn bản không tin tưởng chân tâm của Yên Vân Liệt y?

Trên khuôn mặt Yên Vân Liệt hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, lúc trước khi quyết định giao dịch với Hoắc Hiền, Vệ Vũ là người đầu tiên đưa ra nghi vấn, sau đó là Viên Bất Quy, hôm nay ngay cả Linh Quân vốn không quản sự vụ trong giáo mặc kệ chức đường chủ cũng tới chất vấn y

Yên Vân Liệt thế nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được, thì ra thật tình thích một người, thì ra thật tình muốn cùng một người thiên trường địa cửu, nhưng lại là sự tình khó khăn đến thế.

“Linh Quân, trong chuyện này là bản tọa không đúng, khi bản tọa lấy được vật cần tìm, tuyệt đối không để cho Hoắc Hiền dễ dàng qua như vậy.” E rằng Hoắc Hiền cũng rất rõ ràng điểm này, một khi mất đi giá trị có lẽ ngay cả tính mạng cũng sẽ mất đi, vì thế Hoắc Hiền cực giỏi lợi dụng điểm này, vẫn luôn giữ lại phòng bị với y.

Linh Quân nhưng vẫn không chịu buông tha cho Yên Vân Liệt, “Ngươi một câu sau khi đạt được thứ ngươi muốn sẽ xử lý Hoắc Hiền, thế nhưng ngươi có từng nghĩ, hai mạng người kia cũng không trở về được hay không! Người bị Hoắc Hiền hại chết lúc trước nhiều như vậy, người sau này còn có thể bị Hoắc Hiền hại chết cũng không thể lại sống lại!”

Linh Quân nói đến đây ngừng lại, yên lặng nhìn Yên Vân Liệt, nhãn thần trong trẻo nhưng lạnh lùng, phút chốc mới trầm giọng nói: “Yên Vân Liệt… Ngươi chung quy sẽ có một ngày vì ích kỷ giờ phút này của ngươi mà trả giá đại giới hối hận cả đời!”

“Làm càn!” Yên Vân Liệt hiển nhiên cũng bị thái độ vô lễ như vậy của hắn chọc giận, “Quá khứ quá sủng ngươi, mới dưỡng thành tính cách kiêu căng làm càn, không coi ai ra gì như bây giờ của ngươi, bản tọa bây giờ muốn ngươi trở về Thiên Tuyệt sơn, lại một mình xuống núi, liền xử trí theo giáo quy!”

Nghe vậy, Linh Quân sửng sốt, lập tức đứng dậy, khóe miệng vẫn như cũ hơi cong, phong tình ngày xưa trong con ngươi không giảm, thế nhưng nụ cười ấy lại thê lương mà cay đắng.

“Yên Vân Liệt, ta biết ngươi lưu ta tại Thiên Tuyệt sơn cũng không phải là xuất phát từ chủ ý của ngươi, ta cũng biết ngươi bổ nhiệm ta làm đường chủ Giới Thảo đường chỉ là bởi vì năm đó ta có công trong giáo. Mà ta nghĩ ta ở lại trên Thiên Tuyệt sơn mấy năm nay, việc làm được có ý nghĩa nhất, đó chính là…”

Ý cười trên mặt Linh Quân càng đậm, mềm mại đáng yêu tràn núi tràn nước, “Khiến Tần Lâm… rời, khỏi, ngươi.”

Hắn nói ra từng chữ, “Ngươi cho là không có ‘Dẫn Lộ’ của ta, hắn có thể một mình một người tìm được cách xuống núi trong thế núi rắc rối phức tạp cùng với cạm bẫy dày đặc của Thiên Tuyệt sơn?”

“Ngươi?!” Yên Vân Liệt bỗng chốc đứng dậy, nét mặt tức giận hừng hực, y sớm nên nghĩ đến, Tần Lâm cho dù võ công có tốt, không quen với đường xuống núi rất dễ bị vây, nếu không phải có người giúp hắn…

Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy trong đầu ầm một cái có ngọn lửa cháy lên, vung tay lên chính là một chưởng đi tới, thế nhưng Linh Quân cũng không sợ chút nào, chỉ nhắm mắt lại mặc y động thủ.

Thấy hắn như vậy, khi bàn tay Yên Vân Liệt sắp rơi xuống người hắn, vẫn là cứng ngắc dừng lại. Cách dung nhan tuyệt kia chưa đến một tấc, tay Yên Vân Liệt nắm thành quyền run rẩy, cuối cùng vung tay áo thu tay, y xoay người sang chỗ khác, kiệt lực khắc chế cảm xúc kích động.

“Bản tọa tự có dự định, không cần ngươi nhiều lời, ngươi ra ngoài đi.”

Yên Vân Liệt vừa rồi thực sự có ý động thủ, thế nhưng khi một chưởng kia sắp sửa rơi xuống, bỗng nhiên nhớ tới Linh Quân chỉ có khinh công tốt, nội lực bình thường lại từng bị trọng thương, nhất định là chịu không nổi một chưởng này của y, vì vậy vẫn là khắc chế nổi giận của mình, thu tay. Việc đã đến nước này, người đi cũng đã đi, lại tức giận cũng vô dụng.

Đợi chờ, nhưng lâu mà vẫn không nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, cho rằng Linh Quân còn muốn ngỗ nghịch y, lại là nghe được bịch một tiếng, xoay người lại, Yên Vân Liệt bị tình huống trước mặt làm kinh sợ

Linh Quân sắc mặt trắng bệch té trên mặt đất, trên trán phủ đầy mồ hôi hột hột, tay ôm chặt bụng, bộ dáng giống như là cực kỳ đau đớn. Lại nhìn bạch y ở hạ thân hắn, đã bị một mảnh đỏ tươi nhuộm dần, mảnh đỏ gai mắt như mực nhỏ vào nước, đang chậm rãi nhuộm đẫm trên bạch y như tuyết.

“Chuyện gì xảy ra?”

Thấy Viên Bất Quy từ trong phòng đi ra, Yên Vân Liệt đi lên phía trước hỏi: Đang yên lành, sao bỗng nhiên liền…?”

Viên Bất Quy cũng không lập tức đáp y, chỉ nhíu mày, tay sờ cằm, lẩm bà lẩm bẩm, “Kỳ quái… Thực sự rất kỳ quái… sao có thể kỳ quái như thế?”

Yên Vân Liệt bị lẩm bẩm của gã khiến cho có phần sốt ruột, đưa tay xách sau cổ gã, không cho gã lại xoay tới xoay lui, “Kỳ quái cái gì? Bản tọa hỏi ngươi hắn thế nào?”

Viên Bất Quy cuối cùng cũng hoàn hồn, “Linh đường chủ cũng không có ngoại thương nội thương gì, có lẽ là quá mức mệt mỏi, điều dưỡng hai ngày là được rồi.”

Yên Vân Liệt không khỏi nhíu mày, “Không trở ngại vì sao chảy nhiều máu như thế?”

“Đây là chỗ kỳ quái.” Viên Bất Quy lại sờ cằm, “Vô luận là mạch tượng hay là bệnh trạng cơ thể xem ra, đều giống như là… sẩy thai.”

Yên Vân Liệt không khỏi mở to con mắt, sau đó phất ống tay áo một cái, đi thẳng, “Xem ra bản tọa phải đuổi ngươi về chỗ lão dược sư một lần nữa học một phen.”

Viên Bất Quy đuổi theo, “Giáo chủ, ngươi nên biết thiên hạ sẽ tìm không được một người cổ độc dược đều tinh thông như thuộc hạ.”

Yên Vân Liệt ngừng lại, khóe miệng nhếch một cái, “Ngươi nói hắn sẩy thai, vậy ngươi có biết hắn là nam tử hay không? Nam tử sao có thể mang thai?”

“Nam tử sao không thể mang thai?”

Lời này Viên Bất Quy nghe ra có chút ý vị cãi chày cãi cối. Yên Vân Liệt không muốn lại đàm luận loại đề tài hoang đường nực cười này với y, bực mình nói: “Vậy ngươi sinh một đứa cho bản tọa xem thử!”

Viên Bất Quy ngừng lại không ra tiếng.

Chuyện nam nhân sinh con trong Chí quái dị chí ghi lại hoặc là một số lời đồn dân gian, lại là cùng quỷ hồ tinh quái các loại mới có, rốt cuộc có thể tin tưởng hay không cũng là khó nói.

Không dám nhìn sắc mặt đại giáo chủ của bọn hắn, ai kêu y hoài nghi y thuật của hắn, không hại mình tranh cãi với y. Mau nghĩ mau nghĩ, trên điển tịch y học không có tiền lệ.

Yên Vân Liệt thấy gã cúi đầu xoay tới xoay lui tại chỗ nghĩ không đi quản gã, đột nhiên Viên Bất Quy ngẩng đầu lên hai mắt tỏa ánh sáng, bỗng nhiên đập tay, “Có!”

Viên Bất Quy mang đại giáo chủ của hắn đi phòng của hắn, vừa vào cửa liền tức khắc cắm đầu vào trong hòm thuốc lục lọi, lục nửa ngày, Viên Bất Quy mới lục ra một quyển thẻ tre rách nát từ trong hòm thuốc lớn kia của hắn. Viên Bất Quy mở thẻ tre, chỉ vào một hàng chữ khắc đã có chút mơ hồ trong đó cho Yên Vân Liệt nhìn.

Khôi thạch liên, tên khác hàm thai, có thể thêm thịt cho xương trắng, làm sống người chết, song vật này có một dị tượng, ăn vào sinh nhau thai trong cơ thể, cùng người mập hợp có thể mang thai, nam nữ đều không ngoại lệ.

Yên Vân Liệt nhíu mi, “Có ý gì?”

Viên Bất Quy hiển nhiên không quá hài lòng với phản ứng bình thường sau khi xem đoạn ghi chép này của đại giáo chủ của bọn hắn, “Có ý gì? Là ý có thể làm cho nam tử sinh con.”

Viên Bất Quy liền chỉ vào chữ trên thẻ tre, giải thích từng câu, “Đoạn này nói rằng, khôi thạch liên còn gọi là hàm thai, mặc dù có công dụng kỳ diệu chữa bệnh chữa thương, nhưng còn có một chỗ kỳ dị, chính là sau khi ăn sẽ sinh ra nhau thai trong cơ thể, mập hợp với người là có thể mang thai, nam nhân nữ nhân đều có thể… Có lẽ là bởi vì nhau thai sinh ra trong cơ thể kia.”

Yên Vân Liệt bưng nước trà trên bàn lên uống một ngụm, “Vậy có liên quan gì đến Linh Quân? Hắn ăn khôi thạch liên?”

Viên Bất Quy một lần nữa cất kỹ cuốn sách cổ, “Khôi thạch liên chỉ có mấy viên, đều để thuộc hạ thu, mà thật lâu trước khi khôi thạch liên nở hoa lần trước, quả thực không có khả năng lưu đến hôm nay. Thuộc hạ nói cái này chỉ là muốn cho giáo chủ hiểu, trên đời này vẫn có nam tử sinh con.”

Trong lòng Yên Vân Liệt thầm giễu cợt, còn không phải là không phục bản tọa nói y thuật của ngươi lui bước.

Hai ngày sau, Linh Quân tinh thần khá hơn chút, Yên Vân Liệt cùng Viên Bất Quy đi đến phòng của hắn.

Thấy Yên Vân Liệt, Linh Quân mặt lạnh xoay đầu đi, Yên Vân Liệt cũng không mở miệng, chắp tay sau lưng đứng ở cạnh cửa.

Buông hòm thuốc trên bàn, dọn cái ghế ngồi bên trường kỷ, giả bộ bắt mạch cho Linh Quân, hỏi: “Trong nhà Linh đường chủ có nghi chứng gì tổ tiên truyền xuống hay không?”

Linh Quân nhíu chặt hai hàng lông mày, cúi đầu rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu biểu tình cực nhạt lắc đầu: “Trên người Linh Quân có gì không thích hợp, dược sư đừng ngại nói thẳng, Linh Quân một cái tiện mệnh, sinh tử do trời, sẽ không để trong lòng.”

Nói xong, nhãn thần phức tạp nhìn Yên Vân Liệt một cái.

Viên Bất Quy cười hai tiếng, “Linh đường chủ chớ lo lắng, hỏi đầy đủ chính là quy củ của thầy thuốc.”

Linh Quân cũng không lên tiếng nữa, mặc gã nghe mạch, trong lúc đó khẽ ngáp một cái, tựa như rất mệt mỏi.

Viên Bất Quy lại hỏi, “Vậy Linh đường chủ mấy tháng gần đây có từng ăn thứ gì đó hoặc có phản ứng gì không thích hợp?”

Linh Quân rũ mắt lại nghĩ, lần này không phải lắc đầu, nói: “Mấy tháng trước nhiễm phong hàn, đến chỗ dược sư lấy thuốc, sau khi ăn xong phong hàn liền đi, về sau vẫn khỏe mạnh, chính là gần đây khẩu vị không tốt, sáng sớm còn luôn choáng váng buồn nôn, nhưng nghĩ hẳn là không có gì đáng ngại.”

Viên Bất Quy nhớ lại, khi đó còn đang ở Thiên Tuyệt sơn, một ngày Linh Quân tìm đến mình nói là nhiễm phong hàn, mình lúc đó đang bận, không rảnh để ý, bảo hắn tự đi lấy thuốc…

Có phải là khi đó cầm nhầm thứ gì hay không?

“Ngươi là dựa theo ta nói đi tìm sao?”

Linh Quân gật đầu, “Dựa theo dược sư nói, ngăn tủ thứ hai từ trên xuống thứ ba từ trái sang, lúc đó bảo ta lấy ba viên, nói uống liền ba ngày là được. Là trong một cái bình ngọc bích.”

Viên Bất Quy lại là bỗng chốc kinh ngạc, “Thuốc trừ phong hàn là đặt trong bình sứ màu trắng, ngươi xác định thực sự không lấy nhầm?”

Linh Quân cũng là sửng sốt, “Dược sư nói… thứ hai từ trên xuống thứ ba từ trái sang… Lúc đó ngài đang sắc thuốc phía trước dược quỷ, bảo ta tự mình đi tìm…” Nói xong, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện ra một chút vô tội.

“Vậy sẽ không lấy sai chứ…” Viên Bất Quy không hiểu khẽ lẩm bẩm. Trong cái bình ngọc bích để chính là cái kia, thế nhưng Linh Quân một mực chắc chắn lấy chính là thuốc phong hàn, chẳng lẽ là mình lầm?

“Bất Quy, lúc ngươi nói chuyện với Linh Quân là đối diện hắn hay là quay lưng về phía hắn?” Yên Vân Liệt vẫn luôn không nói một tiếng bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng, hỏi Viên Bất Quy.

“Là…” Viên Bất Quy nỗ lực nhớ lại.

“Dược sư lúc đó tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng là đứng đối mặt với cửa.” Linh Quân lạnh lùng nói: “Dược sư nói xong, ta liền tự mình đi vào trong dược quỹ phía sau dược sư lấy thuốc.”

Thế là Viên Bất Quy cũng nhớ ra, khi đó y đang bận rộn phía trước dược quỹ, nghe được một chuỗi thanh âm leng ka leng keng, khóe mắt liếc đến dây đỏ cùng với chuông bạc nhỏ trên bạch y, liền biết là ai tới. Đối phương nói rõ mục đích đến, y đang bận tay liền bảo hắn tự đi tìm thuốc, thứ ba từ trái sang…

“Từ trái!” Viên Bất Quy thoáng cái hiểu rõ, “Ta lúc đó nói với ngươi thứ ba từ trái sang là chỉ bên trái của ta, thực ra hẳn là bên phải của Linh đường chủ!”

Vậy thì đúng rồi, quả nhiên ghi chép kia là thật!

“Dược sư, vậy thuốc ta lấy nhầm…?”

Viên Bất Quy khoát khoát tay, “Thứ kia là cố bản bồi nguyên (1), ăn nhầm cũng không ngại.”

Nói xong lại dặn dò Linh Quân một tháng này nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bị cảm lạnh cũng đừng để tình tự không ổn định, sau đó đeo hòm thuốc sau lưng ra hiệu đại giáo chủ của hắn có thể cùng hắn đi.

“Thần kỳ, rất thần kỳ, đây quả thực rất thần kỳ.” Viên Bất Quy một đường đi, một đường không ngừng được nói thầm.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Viên Bất Quy ngừng lại, bắt đầu giải thích, “Thuộc hạ sau khi có được khôi thạch liên quả thật thấy hiếu kỳ, đã lấy một viên trong đó…”

Nói tới đây, bị Yên Vân Liệt trừng mắt nhìn, thứ y và Tần Lâm gần như mất mạng lấy được, kết quả gã nói hiếu kỳ liền lấy ra tùy tiện lãng phí.

Viên Bất Quy nhận thấy được sát ý trong mắt đại giáo chủ của hắn, vội vã biện bạch, “Thuộc hạ nghiên cứu xong cũng không có lãng phí, trộn lẫn với một vài dược liệu khác chế thành thuốc trị thương, chính là cái Linh đường chủ lấy nhầm ấy.”

“Cũng tức là… ghi chép trên thẻ tre kia không có sai? Linh Quân xác thực là mang thai sẩy thai?” Hỏi xong câu này, Yên Vân Liệt liền mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc có vài phần đáng sợ.

Viên Bất Quy thấy sắc mặt kia của y, bỗng rùng mình một cái, nói: “Giáo chủ… Ngài đừng ừm… khổ sở, Linh đường chủ lại sẩy thai, hơn phân nửa là bởi vì thuốc kia chỉ ăn ba viên, lượng khôi thạch liên chứa bên trong quá ít, lại vốn là nam tử, nền thai bất ổn, lại thêm một đường bôn ba mệt nhọc, còn tình tự kích động, đều là tối kỵ của mang thai thời kỳ đầu, cho nên mới dễ dàng…”

Thấy sắc mặt đại giáo chủ của hắn vẫn còn đen kịt, Viên Bất Quy vội nói tiếp: “Giáo chủ nếu thật sự không nỡ, trở về thuộc hạ sẽ giải thích với Linh đường chủ chỗ kỳ dị của khôi thạch liên này, Linh đường chủ cảm tình sâu như vậy với giáo chủ, nhất định sẽ đồng ý…”

“Đấy không phải là của bản tọa.”

“Hả?”

Yên Vân Liệt trầm giọng, “Đấy không phải là hài tử của bản tọa.”

Đối mặt với biểu tình vẫn còn không hiểu của Viên Bất Quy, Yên Vân Liệt nhăn mày lại có chút giận, “Từ khi lập hắn làm đường chủ Giới Thảo đường, bản tọa vẫn coi hắn như một thành viên của Thiên Tuyệt giáo, đối xử như thuộc hạ của bản tọa, không còn coi hắn như thị sủng nữa, đương nhiên cũng không… chạm vào hắn nữa.”

Viên Bất Quy trợn mắt thật lớn, vậy hài tử không giữ được của Linh đường chủ kia là của ai? Không đúng! Nếu không phải vừa rồi đại giáo chủ của bọn hắn chính miệng nói như vậy, hắn còn tưởng rằng Linh Quân vẫn là… người kia của Yên Vân Liệt, phỏng chừng những người khác trong giáo cũng nghĩ như thế.

Linh Quân ngồi trên vị trí đường chủ Giới Thảo đường, tất cả mọi người cho là vì giáo chủ khi đó sủng hắn, hắn lại xác thực lập công lớn trong giáo. Giới Thảo đường quản hạt tạp vụ và thị phó trong giáo, chức đường chủ chẳng khác nào một chức quan nhàn tản không có thực quyền, vì thế khi đó trong giáo cũng không ai có dị nghị, nhưng tất cả mọi người không nghĩ rằng giáo chủ là chân chân chính chính đối xử với hắn như một thành viên trong giáo…

Dưới tình huống mọi người ai cũng tưởng rằng Linh Quân là thị sủng của giáo chủ, ai lại có can đảm như thế, dám động vào người giáo chủ?!

Yên Vân Liệt đi một mình phía trước, chuyện Linh Quân ăn lầm khôi thạch liên mà mang thai một khi chứng thực, khiến y phát sinh một ý nghĩ, ý nghĩ này quanh quẩn trong lòng y, làm y vừa hưng phấn vừa bất an.

Linh Quân chỉ ăn một lượng rất nhỏ, thế nhưng Tần Lâm ăn cả viên khôi thạch liên… Mà khoảng thời gian trên Thiên Tuyệt sơn kia, bọn họ ân ái không chỉ một lần…

Có lẽ Tần Lâm…

Có lẽ sau khi hắn rời đi phát hiện mình mang hài tử, nam tử mang thai quả thật hãn hữu, vì thế hắn mới tránh đi… Vì thế mình dốc hết nhân lực cũng tìm không thấy hắn…

Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt không khỏi tay nắm thành quyền, hơi run rẩy.

Y phải sớm tìm được Tần Lâm, càng phải sớm lấy được phương pháp rút cổ, y và Tần Lâm có lẽ sẽ có một hài tử…

Chưa từng có khi nào như vậy, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy chính mình bị một loại cảm xúc khác bao phủ, thấp thỏm bất an, lại có chút khẩn cấp, không thể nói rõ là cao hứng hay là căng thẳng.

Y từng thích rất nhiều người, thế nhưng sau khi thích Tần Lâm, lại là lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ yên ổn bên một người, giờ đây có lẽ còn có thể có hài tử… hài tử của hai người bọn họ…

Y không khỏi nhắm mắt lại tưởng tượng, nho nhỏ, mềm mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, tay chân phúng phính, trên người nó sẽ có bóng dáng hai bên, lớn một chút có lẽ chính là một tiểu Tần Lâm, như vậy thật giống như có hai con mèo một lớn một nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể dựng lông.

Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt che giấu không được luồng vui sướng cùng hưng phấn trong lòng, quả thực muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, nhưng sau khi cảm xúc ngổn ngang thiêu đốt rồi lại làm lạnh xuống, trong lòng đối với tung tích không rõ của Tần Lâm giờ phút này, vẫn là lo lắng cùng với bực bội kiềm chế không được.

Mặt khác, y cũng nghĩ đến một chuyện, Linh Quân mang… là hài tử của ai?

Chú thích

(1) cố bản bồi nguyên: củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần

Bình luận





Chi tiết truyện