Chu Niệm Sâm cơ hồ chạy trối chết, hắn không xác định được Bách Đồ có biết chuyện giữa hắn và Vương Siêu hay không, nhưng hiện tại hắn rất sợ phải đối mặt với Bách Đồ.
Lương Tỳ khiến hắn tức tối bỏ chạy, quay vào lên giường ôm Bách Đồ ngủ tiếp, nhưng cũng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu.
Mỗi lần anh nhớ tới người của Chu gia là tức giận, ông già đó đúng là cái đồ biến thái, là tên tiểu nhân khốn kiếp, Bách Đồ quen phải cái gia đình này đúng là hỏng hết 8 đời, đợi Bách Đồ kết thúc hợp đồng, anh phải cho Chu Niệm Sâm biết tay mới được —— Hiện tại nếu Chu Niệm Sâm xảy ra chuyện gì, rất dễ liên quan đến Bách Đồ.
Thứ ba, Lương Tỳ vẫn còn quay chương trình, Bách Đồ đi đến chỗ Diệp Tĩnh một mình.
Hiện tại quá trình trị liệu đã tiến vào giai đoạn giữa, Diệp Tĩnh nói hiệu quả không tệ, bảo cậu có thể tạm thời dừng thuốc, còn hỏi quá trình hỗ trợ trị liệu đã tiến tới mức độ nào.
Bách Đồ vẻ mặt quẫn bách, cà lăm nói: “Thì cứ như vậy, so với trước kia thì tốt hơn một chút.”
Diệp Tĩnh chế nhạo nói: “Tôi chỉ quan tâm tới tiến độ trị liệu, chứ không bát quái cuộc sống riêng tư của hai người. À đúng rồi, phim điện ảnh mới của cậu sắp chiếu rồi, không biết có thể tặng vé hay không? Chồng và con tôi đều là fan của cậu đó.”
Bách Đồ đương nhiên ngỏ lời sẽ mời cả nhà bọn họ đi xem.
《 Mật chiến 》 cuối tháng này chiếu, trước khi phim bắt đầu chiếu, nhóm các diễn viên chính phải bay sang các thành phố khác để tuyên truyền, Bách Đồ bắt đầu bận bù đầu, bận đến mức chân không chạm đất suốt ngày ngồi trên máy bay, Lương Tỳ lại không thể lúc nào cũng đi theo, chỉ có thể ở trong nhà buồn rầu cắn gối, tận tuỵ lướt weibo, giống như vợ nhỏ mẫu mực ở nhà đợi chồng về.
Anh và Bách Đồ ở chung cũng mấy tháng rồi, mặc dù không có come out công khai, nhưng ở trong giới cũng không tính là bí mật, giác quan của giới truyền thông rất nhạy, từ lúc Lương Tỳ chuyển đến chung cư Bách Đồ ở đã ngửi thấy mùi, về sau hai người lại cả ngày cùng ra cùng vào, có mù cũng nhìn ra được chuyện bí ẩn bên trong, chỉ có điều không ai đăng báo, dám khi không cho Lương Tỳ lên trang bìa, thì đích xác là tự tìm chuyện không thoải mái.
Bách Đồ hai ngày nay lại đi Quảng Châu, Lương Tỳ ở nhà trông coi hai gâu gâu, đáng thương xem tin tức.
Có một trang truyền thông giải trí bông nhiên gọi điện tới, trực tiếp hỏi: “Lương thiếu, có phải Bách Đồ đắc tội ai không?”
Lương Tỳ cảm thấy người nọ có chút đạo đức giả, nghe ra ý tranh công, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có một đội PR mạng gửi cho chúng tôi một phần bản thảo, nội dung rất kinh khủng.” Biên tập đó nói, “Tính bọn họ anh cũng biết đó, có tiền rồi mới làm việc, tôi mới đầu còn tưởng là muốn PR cho điện ảnh mới nên đội ê-kíp của Bách Đồ mới tìm chủ đề để nói, nhưng khi xem rồi mới biết không phải, không có người đại diện nào muốn nâng nghệ sĩ mình lên bằng scandal này đâu.”
Lương Tỳ nghe chuyện này có quan hệ tới Chu Niệm Sâm, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Cậu trước giữ bản thảo đó đừng đưa cho ai, gửi một bản cho tôi xem.”
Biên tập đáp ứng, lại nói: “Đội PR này không chỉ hợp tác với trang web của chúng ta, Lương thiếu anh nghĩ xem, bản thảo này nội dung có chút quá đáng, doanh tiêu trên weibo họ cũng không dám đăng, nhưng lỡ như có biên tập nào không hiểu chuyện up lên, chắc chắn sẽ không ổn.”
Không đầy một lát, Lương Tỳ nhận được bản thảo mà đội PR mạng đó viết, tức giận đến mức muốn đập nát iPad.
Nội dung bên trong bản thảo giải thích tại sao Bách Đồ vừa debut đã có thể nhanh chóng nổi lên, đó là vì làm ấm giường cho người đại diện, sau đó còn lên giường với một người có địa vị xã hội cao là ba của người đại diện, Bách Đồ cùng cha con họ bảo trì quan hệ mập mờ trường kỳ, sau này khi nổi tiếng rồi thì vứt bỏ người đại diện, gần đây lại dính vào vị phú nhị đại nào đó của giới giải trí… Giải thích này nghe như thật, mặt khác còn trộn lẫn rất nhiều tin đồn thất thiệt phỏng đoán khác, ví dụ như mấy năm trước Bách Đồ có nhận một bộ điện ảnh, là chen chân vào lấy đi cơ hội của một diễn viên nổi tiếng khác, nhất định là đã lén áp dụng thủ đoạn không muốn người nào biết vân vân, nói xằng nói bậy xen lẫn nội dung chính của bản thảo, nửa thật nửa giả, dù sao tất cả mánh lới đều đã chuẩn bị đủ, nếu bài viết này thật sự bị đăng lên, chắc chắn chưa tới mấy phút đã đứng Top.
Cơn tức qua đi, Lương Tỳ suy nghĩ kỹ càng, Bách Đồ từ lúc debut đến giờ cũng chỉ có một người đại diện, chỉ cần có người biết là sẽ hiểu rõ bài viết này nhắm tới cha con ai, thứ này tuyệt đối không thể nào là do Chu Niệm Sâm viết ra.
Thời điểm Bách Đồ và Chu Niệm Sâm yêu nhau cũng không có che dấu, rất nhiều người biết rõ chuyện này, nhưng Chu Niệm Sâm đáng chết kia không làm, ông già chết tiệt của hắn cũng đã chết, thì chắc chắn sẽ là một người khác biết rõ chuyện này.
Mà cái người biết chuyện đó, cũng cũng chỉ có một người.
Hầu như cùng lúc, Chu Niệm Sâm cũng nhận được phần bản thảo đó, hắn ở trong giới lăn lộn nhiều năm, tự nhiên cũng có nhiều bạn bè truyền thông.
Hắn nhìn bản thảo từ đầu tới cuối mấy lần, vẫn không thể nghĩ ra là ai muốn hắt vệt nước bẩn này lên người Bách Đồ.
Bách Đồ tính tình lãnh đạm, không có bạn bè thâm giao nhưng cũng không có kẻ thù, nhưng người trong giới giải trí không phải ai cũng phải có lý do mới làm.
Có một số người nhìn ngươi không vừa mắt, hễ đẹp trai xinh gái, diễn xuất tốt, vận khí tốt, thuận bườm xuôi gió vân vân, chỉ cần ngươi giỏi hơn hắn, đều có thể trở thành lý do hắn ám toán ngươi.
Lương Tỳ bên này sử dụng nhân mạch đè ỉm từng trang web, đội Chu Niệm Sâm bên kia cũng tăng ca đem toàn bộ đầu mối trên weibo tiêu diệt, phát động diện tích lớn kêu gọi fans đăng tag chủ đề điện ảnh mới của Bách Đồ.
Bản thảo nước bẩn này cuối cùng cũng không lên Top được.
Giang Thư Lan đang nghỉ ngơi trong phòng sau khi hóa trị xong, chủ nhiệm nội khoa sang thăm bà, hàn huyên với bà vài câu, có chút cảm khái nhắc tới một chuyện: “Sư mẫu, người còn nhớ Dương Phong không? Đang trong thời gian làm việc bỗng bị điều đi điều tra, các lãnh đạo phía trên cũng có chút vấn đề, hắn là người chịu trách nhiệm, bị dẫn đi, có thể…trong thời gian ngắn không về được.”
Giang Thư Lan rất kinh ngạc: “Trước kia hắn đi theo thầy mấy đứa ta cũng từng gặp, là một đứa nhỏ tốt a, sao lại như vậy?”
Chủ nhiệm giận dữ nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, con và hắn là đồng học nhiều năm, bây giờ không chỉ dính tới một ban, cũng không ngờ hắn sẽ biến thành như vậy.”
Giang Thư Lan nhất thời im lặng, trầm mặc không nói.
Chủ nhiệm cho rằng bà không thoải mái, an ủi bà vài câu rồi đi về làm việc.
Đã xong hành trình Quảng Châu, Bách Đồ một thân mỏi mệt đáp chuyến bay buổi tối trở về Bắc Kinh, ở trên máy bay nặng nề ngủ một giấc.
Buổi tối hầu như không có fans đón máy bay, ngay cả đường đi dành cho VIP cũng không cần, Phạm Tiểu Vũ giúp cậu đẩy xe hành lý đi phía trước, cậu cũng không đeo kính đen, chỉ cúi đầu đi theo sau.
Phạm Tiểu Vũ đột ngột dừng xe, nhỏ giọng nói: “Bách Đồ Bách Đồ, anh xem ai đến kìa?”
Bách Đồ ngẩng đầu, Lương Tỳ đang phủi tay chuẩn bị tư thế đón máy bay ngoài hành lang, anh mặc đồ màu rực rỡ như chim công, mặc như vậy ai mà không nhìn ra anh, có bảy tám người qua đường cầm điện thoại vây xung quanh chụp hình anh, còn có một cô gái to gan kéo tay anh tới chụp cùng.
Anh không có nói sẽ tới đón cậu, kết quả còn cố ý mặc như vậy, Bách Đồ hết sức câm nín, trực tiếp lướt qua anh đi ra ngoài.
Lương Tỳ cười tủm tỉm cùng fans chụp ảnh, vừa quay đầu lại đã không thấy người, có chút tức giận, vợ lại chạy đi đâu rồi? Sao mấy lần đón máy bay đều không đón được! ?
Điện thoại của anh bỗng rung lên, lấy ra xem, Bách Đồ gửi tin nhắn cho anh: Ở trên xe chờ anh, nhanh đi ra đi.
Fans của anh còn chưa chụp đã ghiền đã thấy Lương Tỳ mặt tươi rói vung chân dài chạy bay như gió.
Mấy cô gái nhìn bóng lưng tuyệt trần của anh, biết rõ có đuổi cũng không đuổi kịp, nhanh trí chụp mấy tấm bộ dáng Lương Tỳ đang chạy như điên up lên weibo: Rạng sáng hôm nay ở sân bay gặp được ‘Lương Tỳ không phải Lương Tịch’ đang chạy trốn.
Đây là sau khi Bách Đồ đi Hong Kong quay phim mấy tháng, lần thứ nhất Lương Tỳ và Bách Đồ xa nhau hơn một tuần.
Từ lúc bước vào thang máy, ánh mắt của Lương Tỳ giống như dẫn theo điện nhìn chằm chằm vào Bách Đồ, Bách Đồ bị anh nhìn đến mức hai tai nóng lên, tầm mắt trốn tránh không nhìn thẳng vào anh được.
Vào cửa, Bách Đồ phát hiện không thấy Cầu Cầu cùng Elise, kinh ngạc hỏi: “Con đâu?”
Lương Tỳ một cước đạp cửa đóng lại, ôm cậu từ phía sau, đắc ý nói: “Anh dẫn nó lên lầu rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, muốn làm ở đâu thì làm ở đó, không sợ bị hai đứa nó nhìn.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ nhẫn nhịn cả đêm, lập tức bắt đầu động thủ cởi áo sơ mi Bách Đồ, vừa cởi vừa ở trên cổ trên mặt cậu hôn tới hôn lui, khiến cho Bách Đồ cảm thấy mặt mũi toàn dính nước miếng của anh.
Hai người giống như trẻ sinh đôi dính vào nhau đi vào trong, đi tới chỗ nào là tiện tay vứt quần áo ở chỗ đó, ngay cả phòng ngủ cũng chưa kịp vào, Lương Tỳ đã gấp gáp khó nhịn, trực tiếp áp Bách Đồ xuống sàn nhà phòng khách.
Bách Đồ cũng rất nhớ anh, tuy không có nóng vội như anh, nhưng thấy hai mắt anh sắp gấp đến đỏ lên, liền chiều theo ý anh.
Bình luận
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1