Chu Niệm Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong câu nói của Bách Đồ có ý khoe khoang, hắn cảm thấy Bách Đồ đang cố ý chọc tức hắn.
Đạo diễn bắt đầu hối thúc, Bách Đồ cũng không để ý tới sắc mặt tái nhợt của hắn, trực tiếp lướt qua hắn đi ra ngoài.
Một lúc sau, Chu Niệm Sâm cũng từ trong phòng hóa trang đi ra, đứng bên cạnh studio nhìn Bách Đồ quay phim, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Hắn gần đây rất không thuận lợi, trước khi tới Hong Kong thì chọc phải ổ kiến lửa, đem theo vết thương đi bàn việc cùng Bách Đồ, Bách Đồ chẳng những không quan tâm, còn đối với hắn châm chọc khiêu khích.
Cái này thì cũng thôi đi, hiện tại lại thông đồng ở chung với Lương nhị thế tổ kia, cậu cũng không biết nghĩ tới tình hình thực tế, tương lai nếu ầm ĩ thì sẽ làm như thế nào? Lương Tỳ không phải La Kính, muốn đánh là đánh được.
Chu Niệm Sâm cũng không hiểu, Bách Đồ có cái gì hay mà khoe khoang? Chả lẽ là độc thân quá lâu, ai tốt với cậu cậu liền mù mắt tốt lại với người ta.
Phạm Tiểu Vũ ôm bình giữ ấm và áo khoác của Bách Đồ, lén lút nhìn trộm Chu Niệm Sâm, trong lòng cảm thấy thoải mái không thôi.
Trưa hôm qua Bách Đồ chân không chạm đất vội vã trở về phòng, cô còn cảm thấy có chút quái, sau đó lại có mấy nữ đồng nghiệp đến tìm cô nghe ngóng bát quái, hỏi anh chàng đẹp trai đi cùng Bách Đồ là ai.
Ngoại trừ Lương Tỳ, cô thật sự không nghĩ ra người thứ hai. Cô nhìn ra được tâm tình Bách Đồ hôm nay rất tốt, cô cũng vui thay Bách Đồ, rốt cục có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Cảnh quay đầu tiên chính là cảnh nhân vật Bách Đồ diễn bị cảnh sát Hứa Gia Huy bắt nhầm thành kẻ buôn ma túy, là lần tiếp xúc chính diện đầu tiên của hai nhân vật chính. Lúc này vẫn chưa có biến cố, chỉ là một kẻ nghiện ma túy đôi co với một cảnh sát nhiệt huyết, hai người bắt đầu diễn mà không tốn chút sức nào.
Diễn viên có chuyên nghiệp hay không, cũng rất ảnh hưởng tới đoàn phim, ngày đầu tiên quay đã đâu vào đấy, sẽ giúp tất cả mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Lương Tỳ buồn chán ở trong phòng ngủ trưa, bị mẹ anh gọi điện tới đánh thức, trò chuyện vài câu rồi nói anh không có việc gì làm thì về nhà ăn bữa cơm, anh thuận miệng nói xạo mình có việc đang ở Hong Kong, đợi trở về rồi nói tiếp, mẹ anh nhắc nhở cả đống chuyện rồi mới cúp máy.
Ngủ lại không được, Lương Tỳ liền gọi cho trợ lý, hỏi hắn tình hình của hai gâu gâu nhà mình ra sao, trợ lý tỏ vẻ hết thảy bình an, hơn nữa còn nói có Tomas giúp đỡ, hắn bây giờ buổi sáng không cần cầm xẻng xúc phân nữa vân vân, tóm lại là nói nhảm liên tục.
Biết rõ con trai con gái đều khỏe, Lương Tỳ yên tâm kết thúc cuộc trò chuyện, thấy bên ngoài hết mưa, từ trong tủ quần áo tìm một bộ quần áo của Bách Đồ thay ra, soi gương, cảm giác sau khi mặc đồ của vợ mình đẹp trai hẳn ra, sau đó vui vẻ ra ngoài đi dạo.
Hơn 8 giờ tối, Bách Đồ kết thúc công việc trở về, nhìn một đống túi xếp chồng dưới đất, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lương Tỳ cười với cậu: “Ăn với mặc, cái gì cũng có.”
Bách Đồ để ý quần áo trên người anh, cũng không nói gì, chỉ nói: “Anh thật là, mua đồ về phải xếp, sáng ngày mai anh còn bay về, anh muốn bị tính thêm phí sao?”
Lương Tỳ bị cậu quở trách mà cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu biết bao nhiêu, chờ cậu nói xong mới nói: “Không cần xếp, đều là mua cho em đó.”
Bách Đồ mở vài cái túi ra, có hai bộ quần áo cùng một đôi giày, một hộp tinh dầu thiên nhiên.
“Quần áo anh thử rồi, em mặc chắc chắn vừa, tinh dầu dùng để trợ giúp giấc ngủ, em trước khi ngủ cứ nhỏ vài giọt là được.” Lương Tỳ lại giống như hiến vật quý, lấy một lon thiếc ra giới thiệu, “Em ăn ít quá, công việc lại cực như vậy, nhất định phải bổ sung thể lực, cái này có tác dụng. Em đưa cho Tiểu Phạm cầm giúp, lúc nghỉ ngơi hâm nóng uống, nâng cao tinh thần giải tỏa đầu óc, anh cũng uống thử một ly ở tiệm rồi, hương vị được lắm, không khác gì nước chanh.”
Bách Đồ liếc anh: “Bộ anh thu phí đại diện phát ngôn của người ta rồi sao?” Nói là nói như vậy, nhưng vẫn là nhận lấy, đuôi mày khóe mắt đều cảm nhận được sung sướng.
Lương Tỳ trong lòng cũng rất ngọt, nói: “Buổi chiều anh gọi điện thoại về nhà hỏi rồi, Cầu Cầu và Elise đều rất tốt.”
Bách Đồ gật gật đầu: “Anh lúc về tốt với hai người kia một chút, cũng thay em cảm ơn người ta.”
“Còn có.” Lương Tỳ liếm liếm môi, giọng nhỏ lại, “Mẹ của anh gọi điện tới, anh muốn nói cho mẹ biết anh có người yêu, suy nghĩ một hồi lại không nói… Bách Đồ, chờ em quay phim xong, chúng ta cùng nhau về nhà ra mắt mẹ được không?”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ vội nói: “Đừng quá lo lắng, sau này đi cũng được, đương nhiên em phải có thời gian rảnh đã, còn phải đồng ý mới được.”
Bách Đồ cũng không phải không muốn, cậu chỉ là cảm thấy nhanh quá, bất quá Lương Tỳ đã nói như vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Tỳ nghĩ thầm, Bách Đồ vẫn chưa tới 30 tuổi, có thể vẫn chưa muốn come out kết hôn, mình cũng đừng quá sốt ruột, dù sao chuyện đã thành công hơn một nửa, chờ vài năm cũng không muộn.
Bách Đồ lại nhắc Lương Tỳ uống thuốc, dặn dò anh nhiều lần trở về đừng quên uống thuốc, Lương Tỳ vẻ mặt hạnh phúc ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tỳ tắm rửa xong, mặc áo ngủ của Bách Đồ mà cảm giác như mình mặc được long bào lóng lánh.
Bách Đồ dựa vào đầu giường xem TV, cũng không nhìn anh, hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”
Lương Tỳ mặc long bào lập tức hiện ra nguyên hình nhi đồng ngoan ngoãn gật đầu: “Lúc nãy uống rồi.” Sau đó giống như keo dán dính lên người Bách Đồ đòi ôm một cái.
Bách Đồ không phản đối, nhưng cũng bất động, Lương Tỳ lại không dám ra lệnh với cậu, chỉ đem đầu dựa lên vai cậu, bộ dáng giống như chim non nép vào lòng mẹ, ngột ngạt lại ngọt ngào, hạnh phúc xem TV với cậu.
Bách Đồ có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến ngày mai phải tạm thời tách ra, vẻ tươi cười lại nhạt đi, cậu chút lưu luyến không muốn xa Lương Tỳ.
“Vợ a.” Lương Tỳ nhỏ giọng nói, “Anh không nỡ xa em ah.”
Bách Đồ không lên tiếng, cậu vẫn chưa quen cách xưng hô như thế này.
Lương Tỳ dùng mặt cọ cọ vai của cậu, thở dài: “Mặc dù đã nói sẽ không làm ảnh hưởng công việc của em, nhưng anh thật sự muốn đem em nhốt ở trong nhà, nếu không, sau này anh làm trợ lý cho em nha?”
Khóe môi Bách Đồ bắt đầu cong lên, nói: “Cũng không được, Phạm Tiểu Vũ vừa qua đợt thực tập chính thức đi làm, anh đừng hại cô ấy thất nghiệp, người ta còn rất thích anh đó.”
Lương Tỳ lập tức nói: “Sao lại hại cô ấy thất nghiệp, anh giúp cô ấy tìm một công việc khác là được… Không đúng, anh cũng quá không có chí khí rồi, anh sẽ không làm trợ lý cho em.”
Anh ngồi thẳng lưng lên, rất có chí khí nhìn Bách Đồ, nói: “Anh nhớ ra rồi, em và công ty hiện tại cuối năm nay sẽ kết thúc hợp đồng đúng không, sau này anh làm ông chủ của em nha?”
Bách Đồ: “…”
“Anh nói thật đó.” Lương Tỳ cực kỳ nghiêm túc nói, “Hoặc là em làm chủ, anh sẽ làm nghệ sĩ dưới trướng em, anh hiện tại cũng buôn bán rất có giá trị đó.”
Bách Đồ híp mắt hỏi anh: “Nói thật đi, anh đưa ra kiến nghị này, động cơ đơn thuần sao?”
Lương Tỳ dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Rất đơn thuần nha, hai ta có thể làm việc chung với nhau, thật tốt.”
Càng tốt hơn là sau này Chu Niệm Sâm kia đừng hòng chạm được một cọng lông chân của vợ anh.
Bách Đồ cũng đại khái đoán được tâm tư của anh, lại không muốn vạch trần anh, cũng không muốn nhắc tới Chu Niệm Sâm, chuyển chủ đề nói: “Ngày mai em gần 7 giờ phải đi quay, không thể tiễn anh, anh cũng đừng lề mề làm lỡ chuyến bay.”
Lương Tỳ vô cùng u buồn, nói ra: “Nếu lỡ thì tốt, anh còn lại được ngủ cùng em một đêm.”
Nghe vậy, Bách Đồ rủ mắt xuống.
Lương Tỳ duỗi một ngón tay chọc nhẹ mặt của cậu, nịnh nọt nói: “Sao lại mất hứng rồi? Đừng giận ah, anh chỉ là muốn cùng em ngủ chung một giường, anh đã rất thỏa mãn rồi, thật sự.”
“Thật sự thỏa mãn?” Bách Đồ thấy Lương Tỳ gật đầu, lại hỏi, “Vậy nửa đêm hôm qua anh vào WC làm gì?”
Lương Tỳ: “…” Đương nhiên không phải là đi xuỵt xuỵt.
Anh nhỏ giọng giải thích: “Hai chúng ta ngủ chung, mùi trên người em cứ bay vào mũi anh, anh ngửi thấy liền nhịn không được, anh nhìn em ngủ mới đi đó, em nếu không thích, về sau anh sẽ không đi.”
Bách Đồ kinh dị hỏi: “Vậy anh định kiềm chế bằng cách nào?”
Lương Tỳ nghĩ nghĩ, xoắn xuýt nói: “Bằng không anh đi Thái? Nghe nói bác sĩ bên đó có rất nhiều biện pháp.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ cẩn trọng nghĩ cách: “Bằng không sau này lúc anh ngủ đeo khẩu trang, không ngửi thấy mùi của em là được.”
Bách Đồ nhấp môi dưới, nói: “Lương Tỳ, bệnh của em là nửa người dưới, chứ tay thì không.”
Lương Tỳ sửng sốt chớp chớp mắt: “A?”
Bách Đồ thấy bộ dạng ngu ngốc của anh, có chút xấu hổ: “Không cần thì thôi.” Nói xong liền mặt xoay mặt vào bên trong nằm xuống.
Lương Tỳ lúc này mới xác định được ‘ý’ cậu nói, mở cờ trong bụng nói: “Cần, cần! Đương nhiên cần!”
Bình luận
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1