chương 60/ 76

Edit: Thanh Thạch

Chuyện Khổng Tú Mai đợi đến khi Vương Đại Hổ khỏi bệnh cũng không thấy Lý Thanh Nhiên nhắc lại.

Hắn ngược lại có nói bóng gió vài lần nhưng lần nào cũng bị qua loa có lệ, ngầm quan sát hai ngày, thấy cậu ngoại trừ tâm tình không tốt thì cũng không có gì khác thường nên liền tạm thời cho qua.

Khỏi bệnh rồi, Vương Đại Hổ lại lên lớp bình thường. Hôm đó, sau khi hết tiết thứ hai, hắn bị người gọi lại.

“Hương Sơn?” Hắn nhướn mày: “Chưa nghe qua tên này bao giờ, bắt buộc phải tham gia sao?”

“Tham gia hay không đều là do thành viên tự quyết!” Trưởng “Câu lạc bộ du lịch”, nam sinh năm ba hệ quản trị kinh doanh hưng trí bừng bừng nói: “Bạn Vương gia nhập câu lạc bộ cũng chưa tham gia hoạt động tập thể nào! Tôi đề nghị cậu nên đi một lần, thiên nhiên giúp thanh lọc linh hồn con người, đó là một cảm giác vô cùng tuyệt vời, hơn nữa…”

Vương Đại Hổ không muốn nghe người này “say mê” giảng giải không thôi, trong đầu lại nghĩ: Khoảng thời gian này Nhiên Nhiên cũng rất mệt, dẫn em ấy đi thả lỏng cũng tốt.

“Tôi có người bạn bên đại học Y đối diện, mang cậu ấy đi cùng có được không?”

“Được, chỉ cần nộp 25 đồng tiền xe là được.”

Vương Đại Hổ gật đầu, về nhà liền nói chuyện này với Lý Thanh Nhiên.

“Không đi!” Ngón tay Lý Thanh Nhiên gõ như bay trên bàn phím máy tính, không ngẩng đầu lên mà nói.

“Nhiên Nhiên, đừng như vậy nha!” Vương Đại Hổ ghé sát vào người bên cạnh, như con cún tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu: “Chỉ có một ngày thôi, cũng không ảnh hưởng cái gì.”

“Thật sự không được, mấy ngày nay thầy giáo bắt làm luận văn, em nhất định phải hoàn thành trước thứ bảy tuần này, nên là, thực xin lỗi!”

“Như vậy à ~~~~” Vương Đại Hổ kéo dài giọng, thất vọng không cần nói cũng hiểu được.

Lý Thanh Nhiên nhìn cái đuôi cún của hắn xụp xuống, khẽ mím môi, vừa định nói gì thì Vương Đại Hổ đột nhiên giãn mặt ra nói: “Thôi ~~~ Việc học của Nhiên Nhiên là quan trọng nhất, anh đi giặt quần áo, không quấy rầy em nữa.”

“……. Ừ!”

Sau tiếng cạch, cửa phòng được săn sóc đóng lại, ánh sáng trong phòng lập tức ảm đạm hẳn đi.

Hai tay Lý Thanh Nhiên vốn không ngừng đánh chữ lại bất giác dừng lại, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh nhạt phản chiếu trên mặt cậu, nửa tối nửa sáng khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.

.

Nói không thất vọng là gạt người!

Lưng đeo ba lô leo núi, Vương Đại Hổ đầy mặt buồn bực đi ra khỏi nhà, đến địa điểm tập hợp.

“Anh Đại Hổ, ở đây!” Xa xa, Phùng Nam một thân đồ thể thao trắng tinh vui vẻ vẫy tay.

“Sớm a!” Đối với chuyện nhìn thấy cậu ta ở đây, Vương Đại Hổ ngược lại không ngạc nhiên, bởi vì Phùng Nam cũng gia nhập “Câu lạc bộ du lịch” với hắn.

“Đây là —-?” Rất nhanh, tầm mắt Vương Đại Hổ bị thanh niên đứng bên cạnh Phùng Nam hấp dẫn, không thể không nói đấy là một người rất điển trai, cao cao gầy gầy, bộ dạng có chút “diễm lệ”, nếu đội tóc giả, khẳng định chính là siêu cấp mỹ nữ.

“Cậu ta tên là Cao Lăng Phong.” Phùng Nam tiến lên một bước, rất tự nhiên kéo cánh tay Vương Đại Hổ, không thèm để ý nói: “Là bạn cùng phòng của em, hôm nay không biết lên cơn gì, nhất định muốn đi cùng.”

Cao Lăng Phong?

Vương Đại Hổ sờ sờ cằm, tên này nghe quen nha! Giống như nghe qua ở đâu rồi.

A ~~ Ra rồi, cái gì mà bảng xếp hạng mỹ nam đại học Z, người đứng đầu không phải tên Cao Lăng Phong sao?

Người này có gì bất mãn với mình sao? Làm chi vẫn trừng mắt vậy?

Vương Đại Hổ đánh giá y từ trên xuống dưới, cũng không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên tầm mắt chuyển qua khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không được tự nhiên của Phùng Nam.

Một lát sau, hắn cười khẽ: “À ~~~~ Thì ra là như vậy!”

“Cái gì mà như vậy?” Phùng Nam quẫn bách, kêu lên: “Được rồi! Được rồi! Nhanh lên xe đi, ai đến muộn là phải đi bộ đến Hương Sơn nhá.”

Câu lạc bộ du lịch thuê một chiếc xe buýt, lúc này trên xe đã ngồi đầy phân nửa, Vương Đại Hổ ngồi ở hàng cuối, Phùng Nam chen đến ngồi cạnh hắn, Cao Lăng Phong cau mày, ngồi hàng trên hai người.

Không thể không nói, hai anh đẹp trai cùng một cậu nhóc dễ thương, loại tổ hợp này rất hấp dẫn mắt người, Vương Đại Hổ có thể cảm giác được vài tầm nhìn nóng bỏng dừng lại trên mặt mình cùng tiếng xì xào bàn tán.

Sớm biết như vậy chẳng thà không đi! Vương Đại Hổ cười khổ nghĩ thầm.

Hai mươi phút sau, trưởng câu lạc bộ hỏi lớn: “Mọi người xem còn ai chưa lên xe không, không có thì chúng ta đi nha!”

“Chờ một chút!” Đột nhiên, một thanh âm trầm tĩnh vang lên, chỉ thấy một nam sinh thanh lãnh như trúc vội vàng chạy lên xe.

Nghe giọng nói này, Vương Đại Hổ giật mình một cái, lập tức nhìn qua.

Thật là Nhiên Nhiên??

Hắn dùng sức dụi mắt, cực kỳ khó tin đứng lên.

Cử động này của hắn, Lý Thanh Nhiên tất nhiên nhìn thấy, đi thẳng đến hàng ghế cuối, vô cùng ôn nhu nói với Phùng Nam bên cạnh Vương Đại Hổ: “Bạn Phùng, cậu cũng đi à!”

“Hở? A! Phải!” Phùng Nam có chút kích động vội vàng đứng lên: “Anh Thanh Nhiên mau ngồi đi.”

“Không cần, cậu ngồi đi!”

“Không không không! Anh ngồi, anh ngồi đi.”

Lý Thanh Nhiên mỉm cười, nhìn Phùng Nam rời khỏi chỗ đi lên trên, đành nói: “Cảm ơn!”

“Sao em lại tới đây?” Đợi cậu ngồi xuống, Vương Đại Hổ liền kinh hỉ lại gần hỏi: “Còn luận văn thì sao?”

“Viết xong rồi.” Lý Thanh Nhiên nhìn người nào đó mặt mày hớn hở, dựa người vào ghế: “Em hơi đau đầu, muốn ngủ một lúc.”

“Được được!” Vương Đại Hổ lập tức hoá thành cún khổng lồ, vui mừng vẫy đuôi.

Lý Thanh Nhiên ngủ một phát hơn hai tiếng, thẳng đến nơi mới bị Vương Đại Hổ lay dậy.

“Đến rồi?” Cậu dụi dụi mắt hỏi.

“Ừ!” Nhìn bầu mắt Lý Thanh Nhiên đen thêm một tầng, trong lòng Vương Đại Hổ tựa như được cái gì lấp đầy, nhớ lại mấy tối nay, cậu đều thức rất muộn, thậm chí có khi còn suốt đêm không ngủ, liền hiểu được vì sao hôm nay cậu có thể đến.

“Không thì chúng ta không đi nữa, em ở trong xe ngủ đi!”

“Tiền xe cũng nộp rồi, làm gì mà không đi.” Lý Thanh Nhiên lộ vẻ anh là đồ ngốc sao.

Thấy người chung quanh đều xuống hết rồi, cậu đưa lại áo đắp trên người cho Vương Đại Hổ: “Chúng ta cũng đi thôi!”

“Được ~~~~” Cún khổng lồ nghe được chỉ huy, vui vẻ đứng dậy. Lý Thanh Nhiên đi chơi lại khá nhẹ nhàng, cái gì cũng không mang nên Vương Đại Hổ chỉ cần đeo ba lô của mình là được.

Phùng Nam cùng với Cao Lăng Phong kia không biết đã chạy đi đâu rồi?

Những người khác cũng tốp năm tốp ba cùng nhau đi, chuẩn bị leo núi.

“Mọi người tý nữa sẽ tập hợp tại giữa sườn núi, cùng nhau ăn cơm dã ngoại.” Vương Đại Hổ đội mũ của mình lên đầu Lý Thanh Nhiên, vô cùng cao hứng nói: “Đi nào!”

Kỳ thật so với mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, Hương Sơn vốn không tính là đẹp đẽ gì nhưng trong mắt Vương Đại Hổ thì cái gì mà núi, sông với cảnh, chỉ cần bên cạnh có người yêu làm bạn, đó chính là nơi đẹp nhất thế giới.

Cầu cáp treo, động Ngũ Tiên, cửa Xà Bàn, ao Thuỷ Tiên, dọc đường đi, máy ảnh trong tay Vương Đại Hổ không lúc nào nhàn rỗi, cũng không quan tâm Lý Thanh Nhiên có đồng ý không, dù sao người ngay bên cạnh, muốn chụp sao thì chụp.

Đi hơn hai tiếng, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy mọi người.

Ở chỗ tập hợp đã có rất nhiều lều trại được dựng lên, Vương Đại Hổ nhìn thấy có người đang nhóm lửa, xem ra là muốn nướng thịt.

Từ ba lô lấy ra một cái lều du lịch, chọn một chỗ ít người, hắn bắt đầu thuần thục dựng lều.

“Anh Đại Hổ.” Phùng Nam không biết ở đâu ra nhảy nhót chạy tới: “Em đã thuê lò nướng rồi, anh với anh Thanh Nhiên cũng qua đó với bọn em đi, đỡ phải tốn tiền thuê thêm.”

Ở khu “Đồ nướng” có người chuyên môn cho thuê lò, nguyên một bộ cũng phải ba bốn trăm.

Vương Đại Hổ rất thống khoái mà nói: “Được rồi! Tý bọn anh sang.”

Lúc nhìn thấy bọn họ, Cao Lăng Phong vẫn như cũ là cái bộ bị thiếu nợ ba trăm vạn.

Vương Đại Hổ nhíu mày, lặng lẽ huých Lý Thanh Nhiên bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ: “Anh dám dùng đầu cam đoan, hai người bọn họ có gian tình!”

Lý Thanh Nhiên không quan tâm mấy chuyện linh tinh, đến bên lò nướng bắt đầu bận rộn.

Lại nói, không biết như thế nào mà ăn xong một bữa cơm dã ngoại, Cao Lăng Phong với Lý Thanh Nhiên lại trở nên thân thiết hơn. Nhìn hai người đang vừa cười vừa nói cách đó không xa, ngọn lửa tên là “ghen tị” trong lòng Vương Đại Hổ bắt đầu lép bép cháy lên. Hắn dùng ngữ khí chua lòm nói với Phùng Nam: “Sao em không quản cái người nhà em đi!”

“Anh Đại Hổ!” Sắc mặt Phùng Nam lập tức đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận. Đôi mắt to trợn tròn, thoạt nhìn như muốn khóc: “Sao anh có thể nói như vậy!”

Vương Đại Hổ sửng sốt, vội vàng khua tay xin lỗi, nhưng Phùng Nam vẫn khó chịu, người mình thầm thích không thích mình, lại còn muốn ghép đôi mình với người khác, chuyện này sao có thể không khiến cậu thương tâm khổ sở?

“Anh Đại Hổ, em ghét anh!” Phùng Nam đột nhiên hét to một câu, quay đầu liền chạy vào núi.

“Làm sao thế?” Nghe thấy động tĩnh, Lý Thanh Nhiên và Cao Lăng Phong đều đi tới.

Vương Đại Hổ xấu hổ nhìn hai người, kỳ thật chính hắn cũng không biết cây nấm kia đang êm đẹp lại phát điên cái gì.

Bình luận





Chi tiết truyện