chương 28/ 76

Edit: Thanh Thạch

Long Nhất Minh bị thương rất nặng.

Đương nhiên, cho dù là ai, bị một cái ghế dựa đập vào đầu đều sẽ giống y ít nhất phải hôn mê mấy tiếng.

Nhưng mà may mắn, không có nguy hiểm đến tính mạng.

Vương Đại Hổ nhìn Chihuahua ngồi cạnh giường bệnh, có vẻ ngây ngốc, thất hồn lạc phách, hắn tiến lên hai bước an ủi: “Chú, chú đừng lo lắng, cha nuôi nhất định sẽ khoẻ lại!”

“Chú biết.” Vương Diệu Tổ nhìn chằm chằm Long Nhất Minh trên đầu quấn vải, thì thào nói: “Anh ấy nhất định sẽ không có việc gì, nhất định không thể có chuyện gì….”

“Chú!”

“Là chú không tốt, đều là chú không tốt. Đều tại chú quá nhút nhát, quá rụt rè nhưng lại quá tham lam, cái gì cũng không muốn mất. Cho nên ông trời mới trừng phạt chú như vậy, nhưng tại sao lại trừng phạt lên người anh ấy! Muốn trừng phạt thì trừng phạt chú đây này….”

Vương Đại Hổ nhìn chú lại bắt đầu khóc, không khỏi nặng nề thở dài. Chihuahua tuy rằng đã ngoài hai mươi nhưng tính tình chú vẫn còn trẻ con, lại được Long Nhất Minh bảo hộ rất tốt nên khó trách vẫn còn rất ngây thơ. Mà chuyện phát sinh mấy ngày nay hiển nhiên khiến chú tâm lực tiều tuỵ, không biết phải làm sao, quá nhiều áp lực tụ lại một chỗ, khiến chú không chịu nữa…….

Nhưng là kiếp trước đã từng kinh qua sự tình như vậy, Vương Đại Hổ cũng biết, càng vào thời điểm này lại càng không thể lùi bước.

“Cho nên….” Vương Đại Hổ sắc mặt trầm xuống, thanh âm mang theo bình tĩnh trước nay chưa từng có: “Cho nên chú muốn buông tay sao? Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ một chút, chú hiện giờ chật vật, thống khổ, hỗn loạn, chỉ cần buông tay chú ấy, tất cả không phải sẽ chấm dứt sao? Đối với ai cũng đều là giải thoát.”

“Buông tay……” Vương Diệu Tổ sửng sốt, ngừng nức nở, quay đầu nhìn hắn nói: “Cháu cảm thấy cái gì quan trọng nhất đối với một người?”

“Sinh mệnh?”

“Đúng vậy! Nhưng với chú mà nói, chú ấy so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.” Vương Diệu Tổ dùng sức lau nước mắt, thanh âm kiên định nói.

Vương Đại Hổ nhìn chú, đột nhiên mặt giãn ra nói: “Cho nên, đáp án đã rất rõ ràng không phải sao?”

Vương Diệu Tổ sửng sốt, lập tức gật mạnh đầu.

Có một số việc chắc chắn không có cách nào nhanh như vậy đã có thể tiếp nhận.

Không qua mấy ngày, Vương Diệu Tổ liền cùng Long Nhất Minh trở về. Trước khi đi hai người lại đến nhà ông bà một chuyến. Khi đi ra hai mắt Vương Diệu Tổ vẫn đỏ như mắt thỏ, nhưng tay lại chặt chẽ nắm lấy tay người bên cạnh.

Khoảng thời gian kế tiếp, trong nhà họ Vương lâm vào tình trạng trầm mặc, cả Vương Đại Hổ lẫn Lý Thanh Nhiên đều không dám nhắc tới Chihuahua trước mặt hai cụ.

.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt lại qua hai tháng.

Mấy ngày nay, Vương Đại Hổ cảm thấy người mình không tốt, nhất là bụng, thỉnh thoảng lại đau một trận. Lúc đầu hắn cũng không để ý, nhưng là tần suất đau càng ngày càng cao, Vương Đại Hổ liền hiểu ra mình đã bị “viêm ruột thừa”.

Quả nhiên, bác sĩ khám xong, đúng là bệnh đấy.

Vì thế thằng nhóc luôn khoẻ mạnh không thể không nằm trên bàn phẫu thuật, chịu đựng một dao “cắt ruột”.

Bởi vì chỉ là tiểu phẫu, bệnh viện huyện cũng có thể làm.

Cho nên, khi hắn từ trạng thái gây mê tỉnh lại thì thấy mẹ mình đang “vô tâm vô phế” đánh son.

“Mẹ —-” Hắn trừng mắt oán giận: “Con mẹ vừa bị người ta mổ bụng đó! Mẹ không có tý lo lắng nào sao!”

Trương Phương thấy hắn tỉnh đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lườm một cái: “Thằng ranh con, chỉ là tiểu phẫu cắt ruột thừa thôi mà, có cái gì đâu!”

Vương Đại Hổ thấy cơn tức sắp xông lên đến mũi rồi, quả nhiên từ khi có “Vương Phiền Phức” kia, mình liền bị cho ra dìa mà.

“Ô ô…. Nhiên Nhiên….. Mẹ không thương anh nữa…. Mau lại đây cho anh ôm một cái, an ủi trái tim rỉ máu của anh đi.”

Lý Thanh Nhiên nhét lại hắn cả người cong vẹo đang cố vươn hai tay vào chăn, tức giận nói: “Trên bụng anh có vết mổ đấy, không đau à?”

Vương Đại Hổ thấy cậu “không để ý” đến mình, trên mặt không khỏi ngập tràn ai oán, tính trẻ con nổi lên, nhắm mắt không nói nữa.

Trương Phương và Lý Thanh Nhiên nhìn nhau, đều bật cười.

Mấy ngày nằm viện thật nhàm chán, nhưng chuyện Vương Đại Hổ am hiểu nhất chính là tìm niềm vui trong nhàm chán. Tỉ như – đùa giỡn, đùa giỡn Lý Thanh Nhiên.

Được run rẩy đỡ lấy cánh tay, hắn “suy yếu” cả người đều dựa vào người cậu, như thể rất đáng thương, rất bất lực.

Lý Thanh Nhiên nhìn hắn mím môi.

“Làm phiền em rồi!” Vương Đại Hổ cúi đầu, vô cùng xấu hổ nói.

Lý Thanh Nhiên lại mím môi, rồi vươn tay cởi quần hắn.

“Còn một tầng nữa!” Vương Đại Hổ nhắc nhở.

Lý Thanh Nhiên cứng người, lườm hắn, rồi dùng sức kéo tuột cái quần lót tam giác mỏng manh xuống.

Thoáng chốc, “đứa con” của Vương Đại Hổ liền tinh thần phấn chấn nhảy ra.

Mang theo tâm tình sung sướng sau khi đùa giỡn lưu manh, Vương Đại Hổ khẽ huýt sáo, bắt đầu “thoát nước”.

Đương nhiên, này mới chỉ là một phần của “đùa giỡn” thôi.

Như là: muốn em đút hoa quả cho anh ăn, muốn em nắm tay anh nói chuyện, mỗi ngày đều phải để anh hôn hai cái…..

Nói tóm lại, Vương Đại Hổ vô cùng nhuần nhuyễn cái gọi là “nhờ bệnh mà kiêu”. Chỉ cần Lý Thanh Nhiên tỏ ra không vui, hắn lập tức bày ra bộ dáng: Ô ô ô…. Anh đau bụng quá, anh là bệnh nhân, anh cần tình thương!

Nói tóm lại, đợi Vương Đại Hổ khỏi bệnh ra viện, Lý Thanh Nhiên gầy hẳn một vòng.

Bởi hành động vẫn chưa tiện, hắn không về thôn Hưng Nghiệp mà về nhà mình ở huyện.

Bây giờ, cửa hàng trái cây sấy khô của Trương Phương đã mở rộng quy mô, từ một nhà tăng lên thành ba. Ba Đại Hổ cũng không đưa hàng cho người ta nữa, mỗi ngày ngồi trông hàng nhà mình.

Vì ăn mừng Đại Hổ xuất viện, Trương Phương liền đặt một bàn tiệc trong khách sạn lớn nhất huyện, cả ông nội, bà nội cũng đến.

Đang ăn đến náo nhiệt thì có người gõ cửa.

Là Chihuahua và Long Nhất Minh.

Ông nội nhìn thấy, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Ba mẹ Đại Hổ cười đứng dậy dẫn hai người tới chỗ ngồi.

“Sao rồi, lại đây cho mẹ xem nào!” Bà nội thấy Chihuahua nhịn không được gọi tới.

Vương Diệu Tổ ngoan ngoãn chạy đến bên bà, để bà sờ tới sờ lui.

Long Nhất Minh trên tay cầm theo hộp quà, là thức ăn dinh dưỡng cho Đại Hổ. Có thể thấy y đã hoàn toàn hồi phục, nhưng trên trán phải còn lưu vết sẹo. Sau khi hai người ngồi xuống, ba Đại Hổ lại cười nói mấy câu, có thể nhìn ra ba muốn nhân cơ hội này làm dịu đi khúc mắc giữa hai cha con.

Ông nội sắc mặt tuy không tốt lắm nhưng cũng không thể trước mặt mọi người phất tay áo bỏ đi.

“Anh Nhiên Nhiên, em muốn uống!” Vương Tiểu Hổ năm nay đã năm tuổi, mặc kệ “sóng ngầm mãnh liệt” trên bàn ăn, chỉ biết ngồi bên người Lý Thanh Nhiên làm nũng.

“Uống cái gì mà uống, béo như lợn ý, uống nữa thì khỏi đi nổi!” Vương Đại Hổ cười to chọc chọc trán thằng em.

Vương Tiểu Hổ bĩu môi: “Đáng ghét! Anh Nhiên Nhiên, Đại Hổ thối bắt nạt em!”

Bọn nhỏ vui cười đùa giỡn, hiển nhiên khiến cho không khí nhất thời thả lỏng, hơn nữa ba mẹ Đại Hổ cũng thường xuyên góp vui khiến cho bàn cơm cũng có chút náo nhiệt. Chihuahua ngồi bên bà nội nhưng mắt lại thường liếc nhìn ông nội. Cái bộ dáng rụt rè, nhút nhát kia thật khiến Vương Đại Hổ buồn cười không thôi.

“Lão gia tử, đến, vãn bối kính ngài một ly!” Long Nhất Minh đứng lên, cung kính nâng chén nói.

Lời này nói xong, trên bàn cơm lập tức yên tĩnh.

Vương Diệu Tổ càng hoảng đến nỗi lông tóc đều dựng thẳng.

Ông nội sắc mặt đổi mấy lần, khoé mắt lại quét về phía thằng con, nó thật gầy!

Ai! Thôi đi thôi đi! Chính mình cũng sắp về đất rồi, quản cái gì.

“Vết thương trên đầu thế nào?” Ông liếc mắt, không mặn không nhạt hỏi.

“….. Đều là vãn bối không đúng!”

“Hừ…. Thế nào không quăng chết cái tai hoạ nhà anh luôn đi!”

“Ba!” Vương Diệu Tổ cắn môi, tựa hồ lại sắp khóc.

Vương Thủ Dân thấy chú như vậy lại bắt đầu tức giận, thầm nghĩ: Mày nói có phải con ông đây không hả! Sao lại thành cái tính tình kiểu gì, hở một tý là sướt mướt, chả khác gì con gái! Lại nói, ông đây cũng chưa có làm gì họ Long kia! Che chở thế làm gì?!

“Ông nội, ông mau tiếp đi! Kia là rượu Mao Đài* năm mươi năm đó! Không uống phí lắm!” Vương Đại Hổ ở bên cạnh cười hì hì nói.

*Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu. Rượu Mao Đài là quốc tửu của Trung Quốc và cũng là một trong ba danh tửu của thế giới.

Ông nội cuối cùng vẫn là trước mặt mọi người tiếp nhận chén rượu kia, uống xong rồi còn ghét bỏ nói: “Cũng chả thế nào, so với rượu gạo tôi tự ủ còn kém xa!”

“Ba, ba…..” Vương Diệu Tổ nín khóc mà cười, u sầu trên khuôn mặt tan hết.

Vì thế, “tiệc xuất viện” của Vương Đại Hổ liền trở thành “tiệc phá băng” của hai người kia. Dù sao là cha con cũng không thể như kẻ thù mà đối đầu được.

.

Ở trên thị trấn nghỉ ngơi một thời gian, Vương Đại Hổ liền cùng ông bà trở về.

Khi chia tay, Trương Phương ôm mặt con mình càng ngày càng đẹp trai, dùng sức hôn vài cái.

Thằng nhóc “Vương Phiền Phức” lại lôi kéo tay Lý Thanh Nhiên, chu cái miệng nhỏ ồn ào không cho cậu đi.

Ngay cả Chihuahua đứng một bên cũng trộm nói với Đại Hổ, muốn hắn về nhà nói tốt với ông bà nhiều một chút.

Thẳng đến Đại Hổ đau hết cả đầu mới thôi.

Vì thế, một đoàn nhà Vương Đại Hổ tại trạng thái tiễn đưa vô cùng “náo nhiệt” bước lên chiếc ô tô đường dài về thôn.

Nhưng là giờ khắc này, ai cũng không nghĩ đến sau chuyến đi này, sẽ phát sinh trên người hai đứa nhỏ một sự kiện kinh thiên động địa tới cỡ nào.

Một cơn ác mộng khủng khiếp ảnh hưởng đến cả đời Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên sắp tới.

Bình luận





Chi tiết truyện