chương 46/ 49

CHƯƠNG 46: NHÌN TRỘM

“Thương”. Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn Cổ Thiên Thương đang từ từ nhắm mắt.

“Ừ”. Cổ Thiên Thương mở mắt nhìn người trong vòng tay. “Không buồn ngủ hả?”. Cổ Thiên Thương hôn lên đôi mắt hẹp dài sáng ngời của Bạch Sơ Ảnh.

Bạch Sơ Ảnh chớp chớp mắt, chẳng buồn ngủ chút nào. Đôi tay trắng nõn thon dài dưới lớp chăn luồn vào vạt áo Cổ Thiên Thương, vuốt ve bờ ngực rắn chắc của hắn. Ngón tay Bạch Sơ Ảnh tò mò ấn xuống hai điểm nho nhỏ vô tình hơi gồ lên.

“Ảnh…”. Giọng Cổ Thiên Thương khàn khàn, muốn bắt lấy bàn tay đang sờ lung tung kia nhưng lại sợ hắn tưởng mình không thích hắn. Từng luồng hơi nóng xông lên não khiến gương mặt băng lãnh đỏ bừng.

“Thương, muốn giao hoan”. Trong đôi mắt sáng ngời của Bạch Sơ Ảnh phủ một tầng mê ly, đến gần hôn lên môi Cổ Thiên Thương.

Trời, rốt cuộc là ai dạy hắn? Giao hoan? A, trắng trợn đến mức người ta không thể từ chối. Cổ Thiên Thương phiền muộn gầm nhẹ một tiếng, hôn lên cánh môi giày vò người khác kia. Trong Dật Tiên cung quanh quẩn thanh âm khiến người ta huyết mạch bạo phát.

“Ôi chao, tiểu Ảnh thật chủ động”. Triệu Nhan Nhan dán mặt vào ngói lưu ly, đôi mắt đẹp lấp lánh, vô thức nuốt nước bọt.

Cổ Lãnh Phàm lù lù đứng thẳng, vẻ mặt vô cảm, không bình luận một lời.

“Ôi, kĩ thuật hôn của Thương nhi không tệ”. Triệu Nhan Nhan trừng lớn đôi mắt. “Ôi, vóc người tiểu Ảnh thật đẹp”. Thanh âm vốn nén thấp bất chợt cao lên, nàng vội vàng bụm miệng rồi lại tiếc nuối phàn nàn. “Thương nhi thật xấu, người ta còn chưa thấy rõ mà đắp chăn cái gì. Ở trong chăn làm khó chịu lắm”

“Khóe miệng Cổ Lãnh Phàm giật giật, lại khôi phục đường nét cứng rắn.

“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi. Ôi chao, đông cung đồ sống đúng là đẹp hơn mấy thứ tranh ảnh không sinh động kia”. Trên dung nhan tuyệt sắc của Giang Ngọc Nhan lộ ra biểu cảm sắc lang, đôi mắt phóng ra quang mang khiến người ta sởn gai ốc.

“Nhỏ giọng một chút, võ công của hai người kia rất lợi hại, nếu bị phát hiện sẽ không được nhìn tiếp nữa”. Triệu Cảnh Trần liếc Giang Ngọc Nhan một cái rồi dời mắt về phía căn phòng. Bị phát hiện sớm như vậy thì không hay lắm, hắn phải xem tiểu Ảnh làm thế nào để đối phó với tên Cổ Thiên Thương lạnh băng kia, khiến Cổ Thiên Thương nghe lời như vậy. Nếu có thể học vài chiêu, hắc hắc… đến lúc đó mình có thể…

“Ngươi nói xem, tại sao lần nào tiểu Ảnh cũng ở dưới? Thật muốn xem dáng vẻ tiểu Ảnh ra oai”. Mỹ nam nào đó sực nhớ. “Hôm nào tìm cơ hội dạy hắn một chút, để hắn đè Cổ Thiên Thương ra. Hắc hắc… khi đó sắc mặt Cổ Thiên Thương nhất định rất đặc sắc”

“A, ý định này không tệ”. Ai kia cực kì tán thành.

Bang bang.

A a.

Có thứ gì đó rơi xuống đất, tiếp theo là giọng ai đó phát ra.

Tiếng “a” kia là của Triệu Nhan Nhan, không phải kinh hoảng mà là bất mãn.

Cổ Lãnh Phàm một mực chờ xem đứa con có thể chịu đựng được đến lúc nào. Lấy công lực của con trai, lúc bọn họ vừa tới đây chắc hẳn hắn đã phát giác, có điều không thèm lên tiếng mà thôi. Lần này kể ra hắn nhịn khá lâu. Cũng may Cổ Lãnh Phàm sớm có chuẩn bị, nếu không con trai ngay cả mẹ ruột cũng không nể tình, không đánh nàng rớt xuống nóc nhà mới là chuyện lạ.

Cổ Lãnh Phàm ôm thê tử không ngừng giãy dụa oán trách, mũi chân điểm nhẹ, bay đi.

“Thương?”. Gò má Bạch Sơ Ảnh ửng đỏ, cánh môi như hoa khép mở, nghi hoặc nhìn Cổ Thiên Thương vẻ mặt lạnh băng. Hắn cũng biết nương, ca ca, Ngọc Nhan đang ở trên nóc nhà, nhưng hắn không để ý. Hắn không biết vì sao Thương lại tức giận như vậy.

“Không sao”. Hàn băng trên mặt Cổ Thiên Thương rút đi, ánh mắt nóng rực, cúi đầu hôn hắn.

Trong phòng lại nhộn nhạo phát ra tiếng rên rỉ, tiếng thân thể va chạm vào nhau, tiếng nước dinh dính. Màn gấm đung đưa, cảnh xuân ấm áp.

Triệu Vũ vì lấy lòng Bạch Sơ Dật mà không để ý triều thần phản đối, giải tán hậu cung. Thật ra hắn không hề ủy khuất, vì hắn chẳng hứng thú với những nữ tử trong hậu cung chút nào, giải tán đi hắn còn mừng hơn. Hắn muốn phong Bạch Sơ Dật làm hoàng hậu nhưng bị ánh mắt thản nhiên của Bạch Sơ Dật chặn ngang.

Bạch Sơ Dật sâu kín nhìn Triệu Vũ, nói. “Ngươi luôn xem ta là nữ tử”. Tuy giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại khiến Triệu Vũ sợ run.

Triệu Vũ vội nói. “Không, từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ vậy. Ta biết ngươi là nam, hơn nữa còn là một nam tử rất mạnh. Ta chỉ muốn dùng điều này để vĩnh viễn giữ ngươi bên cạnh mà thôi, ta sợ…”. Hắn sợ Bạch Sơ Dật lại không nói tiếng nào rời đi, đi một lần là hơn mười năm. Bọn họ không còn bao nhiêu thập niên để chờ đợi nữa, vì vậy hắn muốn dùng trách nhiệm ràng buộc Bạch Sơ Dật.

Bạch Sơ Dật khẽ thở dài, trong mắt có nhu tình như hồ nước trong vắt khiến người ta dường như chìm đắm. “Ta tin ngươi, ta sẽ không rời đi. Hoàng hậu thì miễn đi, ta không muốn hư danh đó”

Tuy Bạch Sơ Dật không thích danh phận kia, nhưng dưới sự thông báo trắng trợn của Triệu Vũ, quốc dân của Nạp La quốc đều biết quốc quân của bọn họ yêu một nam tử, mà nam tử kia rất giống thần tiên, không chỉ xinh đẹp mà còn có thể sinh con. Mười bảy năm trước hắn đã sinh một người con trai cho Hoàng thượng. Trong thời gian ngắn, từ đầu đường đến cuối ngõ, tửu lâu quán trà đều đàm luận đề tài này.

Có người hoài nghi với chuyện nam nam sinh tử, cũng không tán thành Hoàng đế vì một nam nhân mà giải tán hậu cung, nhưng đa số tin rằng đây là sự thật. Họ muốn thấy phong thái của nam tử như thần tiên kia, âm thầm truyền tụng hắn là Hoàng hậu của Nạp La quốc, dù hắn là nam.

Bạch Sơ Dật chán nản, cho dù hắn không thừa nhận nhưng dưới đủ loại thủ đoạn của Triệu Vũ, hắn đã trở thành Hoàng hậu trong lòng mọi người. Vì vậy Triệu Vũ lại bị lạnh nhạt vài ngày, mà Bạch Sơ Ảnh lại thêm vài cuốn bí kíp võ công.

Tuyết mùa đông bắt đầu tan, trong không khí phiêu đãng khí tức lạnh liệt, còn lạnh hơn lúc tuyết rơi.

Trong sân Dật Tiên cung, hoa mai đã rụng, những dây leo không biết tên dường như chẳng cảm giác được cái lạnh đầu xuân, vươn ra chồi nụ xanh biếc tươi non, hoạt bát khoan khoái.

“Ảnh”. Cổ Thiên Thương vừa vào cửa thì nhìn thấy cái người được bọc trong áo lông trắng kia, không để ý đến thai nhi tám tháng mà cầm kiếm đứng thẳng trong sân đầy dây leo, ánh mắt tinh khiết. Cổ Thiên Thương nhíu mày, cũng may chỉ cầm kiếm mà thôi, nếu hắn múa kiếm… Trong lòng Cổ Thiên Thương phát lạnh, lướt qua ôm hắn vào lòng, tiện tay lấy kiếm của hắn giao cho cung nữ vẻ mặt khổ sở đứng bên cạnh.

Bốn cung nữ thái giám cạnh đó cúi thấp đầu, không dám nhiều lời. Nhị hoàng tử này cái gì cũng tốt, không nói nhiều, không đòi hỏi nhiều, rất ít sai bảo bọn họ, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được rồi. Nhưng ở bên cạnh hắn cũng không phải chuyện dễ, nói ra là nhức đầu.

Nhị hoàng tử rất thích võ công, cho dù hiện tại đang mang thai không thể luyện võ, nhưng mỗi ngày hắn vẫn thừa dịp Cổ bảo chủ và Hoàng hậu (lén gọi) không có ở đây là lại cầm kiếm đứng thẳng trong sân, cũng không bị ảnh hưởng bởi thai nhi. Các nàng từng khuyên vài lần nhưng lần nào cũng chẳng có tác dụng, tuy hắn không hung ác nhưng rất tùy hứng, chỉ có lời của Cổ bảo chủ và Hoàng hậu hắn mới nghe. Những người khác, cho dù là Hoàng thượng, nếu hắn không muốn hắn cũng sẽ không đếm xỉa.

Các cung nữ và thái giám thấy Cổ Thiên Thương tiến đến thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Cổ Thiên Thương cầm kiếm đi thì vội vàng cung kính tiến lên tiếp nhận.

“Thương”. Bạch Sơ Ảnh xoay người, ngoan ngoãn để Cổ Thiên Thương lấy kiếm, luồn bàn tay lạnh lẽo vào sưởi ấm trong áo hắn, cọ cọ mặt lên cổ hắn.

Cổ Thiên Thương vốn muốn trách Bạch Sơ Ảnh vài câu, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng này thì chẳng thể thốt nên lời. Cổ Thiên Thương đành phải ôm chặt hắn, dễ dàng bế hắn lên.

“Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà”. Cổ Thiên Thương cúi đầu hôn lên đôi mắt vô tội mang theo chút đắc ý kia.

Cổ Thiên Thương thả Bạch Sơ Ảnh xuống ghế, chà xát bàn tay lạnh lẽo của hắn, đón lấy trà sâm còn bốc hơi nóng mà cung nữ đưa tới, đút hắn uống vài ngụm.

“Còn lạnh không?”. Thấy gương mặt trắng nõn của Bạch Sơ Ảnh còn chút đỏ ửng, Cổ Thiên Thương đặt chén trà xuống bàn. Bạn đang �

“Không lạnh”. Bạch Sơ Ảnh nói xong, bỗng dưng nhíu mày, dường như không thoải mái.

“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”. Cổ Thiên Thương vội vàng kéo tay hắn hỏi.

Bạch Sơ Ảnh không lên tiếng, chân mày nhíu chặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Ảnh, mau nói cho ta biết, khó chịu chỗ nào?”. Cổ Thiên Thương lau mồ hôi cho hắn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì mà nhìn bụng hắn, muốn sờ lên nhưng không dám, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, giọng run run hỏi. “Có phải đau bụng hay không?”

“Ừ…”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Sơ Ảnh tái nhợt, gật đầu.

“Còn không mau đi mời Hoàng hậu và Giang thánh y tới”. Cổ Thiên Thương rống lên với đám thái giám cung nữ ngây ra bên cạnh.

“Vâng, vâng”. Bọn họ sực tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.

“Ảnh, không sao đâu, có Thương ở đây. Lát nữa cha sẽ tới, không sao đâu”. Cổ Thiên Thương run tay ôm Bạch Sơ Ảnh lên giường, không biết là đang an ủi người trong vòng tay hay đang an ủi chính mình.

“Thương”. Giọng Bạch Sơ Ảnh suy yếu, kéo chặt tay hắn.

“Rất đau ư?”. Cổ Thiên Thương vừa lau mồ hôi cho hắn, vừa muốn vươn tay giúp hắn xoa bụng nhưng không dám. Sắc mặt Cổ Thiên Thương không tốt hơn Bạch Sơ Ảnh chút nào.

“Đau”

“Ráng nhịn một chút, cha sẽ mau tới, lúc đó thì không sao rồi”. Cổ Thiên Thương cúi đầu hôn lên trán, chóp mũi, khuôn mặt, khóe môi Bạch Sơ Ảnh.

Bạch Sơ Ảnh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cũng không rên ra tiếng. Dường như những nụ hôn nhỏ kia rất có ma lực, bụng hắn không còn đau như lúc nãy nữa. Hắn hơi nghiêng đầu khiến nụ hôn rơi vào môi hắn.

Cổ Thiên Thương hơi sửng sốt, lập tức giống như cảm nhận được nhu cầu của hắn, vững vàng hôn liếm lên môi hắn.

“Ưm…”

Môi lưỡi kịch liệt quấn quýt, khiến Bạch Sơ Ảnh đã quên đau đớn trong bụng mà tích cực đáp lại.

Cổ Thiên Thương vừa hôn vừa chú ý vẻ mặt của Bạch Sơ Ảnh, thấy hắn dường như rất nhập tâm, biểu cảm cũng không còn đau đớn nên hôn càng thêm kịch liệt.

Bình luận





Chi tiết truyện