CHƯƠNG 3: TUỲ HỨNG
Nếu muốn nghiên cứu Bạch Sơ Ảnh làm sao để dùng thân nam tử mang thai thì cần phải tìm hiểu gia phả của hắn.
Bạch Sơ Ảnh không thích nói nhiều, khiến người ta cảm giác điềm tĩnh lành lạnh, thế nhưng những người tiếp xúc với hắn đều biết nếu đánh giá hắn bằng ấn tượng đầu tiên thì không chính xác.
Từ nhỏ hắn đã là một đứa trẻ yên tĩnh, chỉ lẳng lặng làm những chuyện mình thích, chưa bao giờ làm ồn hay quậy phá. Bởi vì mặt hắn rất ít biểu cảm nên khiến người ta cảm thấy đạm mạc, nhưng thật ra hắn là một người rất dễ gần. Chỉ cần hắn cảm thấy ngươi không có ác ý thì ngươi hỏi hắn sẽ trả lời, tuy ngôn từ ngắn gọn và không muốn giải thích thêm nhiều.
Sau khi kiên nhẫn nói chuyện phiếm với Bạch Sơ Ảnh xong, Giang Ngọc Nhan đã hiểu được cơ bản về gia thế của hắn.
Theo như Bạch Sơ Ảnh nói, hắn sinh ra trên núi, mẫu thân khó sinh qua đời, tất nhiên hắn chưa từng nhìn thấy. Trước năm 17 tuổi hắn chỉ gặp qua 3 người, cha, nghĩa mẫu, nghĩa phụ. Cha hắn tinh thông cầm kì thi hoạ, y thuật võ công đều giỏi. Giang Ngọc Nhan rất có hứng thú với người cha này, nếu có cơ hội sẽ luận bàn một chút, nhìn xem y thuật của ai giỏi hơn. Sau sinh nhật 17 tuổi, cha hắn chuẩn bị hành lý cho hắn ra đời trải nghiệm. Bạch Sơ Ảnh không có ý kiến gì, đối với hắn ở đâu cũng giống nhau, nếu cha muốn hắn xuống núi thì hắn sẽ xuống. Cha cũng không nói hắn xuống làm gì, chỉ đưa một miếng ngọc bội vẫn luôn đeo trên người cho hắn, dặn rằng nếu gặp phiền phức quá lớn thì đem miếng ngọc này đến tiệm gạo “Phúc Thuỵ” tìm chưởng quỹ, đến lúc đó cha sẽ đến giúp.
Bạch Sơ Ảnh biết cha rất quý miếng ngọc này, hắn thường thấy cha vuốt ve nó rồi đờ ra, vẻ mặt chuyên chú mê ly. Bạch Sơ Ảnh không hiểu, hắn chỉ cảm thấy miếng ngọc này rất trọng yếu với cha.
Bạch Sơ Ảnh không hỏi gì thêm, xuống núi dưới ánh mắt lưu luyến của 3 vị trưởng bối.
Bạch Sơ Ảnh không nói chuyện miếng ngọc cho Giang Ngọc Nhan biết. Trực giác của hắn cho rằng đây là đồ vật quan trọng của cha, không thể đơn giản nói với người khác.
Mới xuống núi 5 tháng, hèn chi ngốc nghếch cổ quái như thế, bị người ta ăn sạch cũng không biết là ai. Theo lý võ công của Bạch Sơ Ảnh trên giang hồ phải nằm trong số 5 người đứng đầu, trên đời này lẽ ra không có mấy ai làm gì được hắn mới đúng. Hơn nữa thể chất của hắn cũng không phải trúng độc, chẳng lẽ là xuân dược? Cũng có khả năng. Giang Ngọc Nhan hoài nghi rằng hắn cam tâm tình nguyện, có điều đối phương nhất định là người xa lạ.
Không ngờ tiểu tử này tư tưởng thoáng như thế. Chậc chậc, không biết tên khốn nào may mắn như thế, chẳng những được mây mưa với một nam nhân tuấn tú như tiên mà lại còn ngầm gieo nòi giống.
Giang Ngọc Nhan thầm chậc lưỡi.
Điều khiến Giang Ngọc Nhan kinh ngạc chính là mỗi lần hỏi tên cha, nghĩa phụ, nghĩa mẫu của hắn thì Bạch Sơ Ảnh chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái sau đó làm lơ xoay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Giang Ngọc Nhan tức giận đến mức một đời Thánh Y tuyệt sắc lại vặn vẹo hết cả mặt mày, mỗi khi Lục Y ở bên cạnh đều âm thầm tiếc nuối, oán giận Cốc chủ phá hoại dung nhan tuyệt thế này.
Giang Ngọc Nhan từ đầu đã phát hiện Bạch Sơ Ảnh dường như từng uống một loại dược vật đặc thù, hiện tại thể chất của hắn có thể nói là bách độc bất xâm. Chắc là nhờ người cha toàn năng kia của hắn, nếu không cha hắn cũng không dám để đưa con ngây thơ như tờ giấy trắng này xuống núi một mình. Giang hồ hiểm ác đáng sợ, cho dù Bạch Sơ Ảnh võ công lợi hại cũng không thể đảm bảo.
Có lẽ ông ta không ngờ hắn lại bị người hạ xuân dược, hoặc có lẽ tự nguyện làm với nam nhân rồi mang thai.
Giang Ngọc Nhan từng nghi ngờ hỏi Bạch Sơ Ảnh. “Phụ thân của ngươi nếu lợi hại như vậy, cái gì cũng tinh thông, tại sao ngươi chỉ giỏi võ mà những thứ khác không biết?”
Bạch Sơ Ảnh đương nhiên mà đáp rằng. “Không thích”
Nói trắng ra, Bạch Sơ Ảnh chỉ thích võ nghệ. Ngoại trừ luyện võ hắn không còn hứng thú với những thứ khác. Cha hắn cũng không miễn cưỡng hắn, nghĩ rằng là con trai của Bạch Sơ Dật thì chắc sẽ không kém cỏi được. Đúng là không kém, nhưng chỉ có võ công.
Giang Ngọc Nhan xem như hiểu rõ tính cách của Bạch Sơ Ảnh, lành lạnh, cô độc, yên lặng ít lời, đơn giản và ít hiểu chuyện đời, có lúc cũng rất tuỳ hứng. Từ chuyện khuyên hắn uống thuốc cũng có thể thấy được cái tính trẻ con của hắn.
Xem ra 3 vị tiền bối trên núi cưng chiều hắn vô cùng.
Lục Y thì hết lòng hết dạ với Bạch Sơ Ảnh, nha đầu đó đúng là đáng khinh, vừa thấy mỹ nam là quên luôn mình họ gì. Mỗi ngày nàng tươi cười bận lên bận xuống làm đủ thứ bánh cho hắn, lúc khuyên hắn uống thuốc cũng đầy kiên nhẫn.
“Bạch công tử, nên uống thuốc thôi”. Nàng nịnh nọt cười.
Người nào đó cau mày, không nói lời nào, cũng không có động tác gì, chỉ yên ổn ngồi bên bàn lau thanh nhuyễn kiếm loé sáng.
“Bạch công tử, Cốc chủ nói nếu ngươi cầm kiếm cả ngày thì sẽ không tốt cho việc dưỡng thai. Ngươi vẫn nên cất nó rồi uống thuốc đi. Hôm nay ta có làm nước ô mai cho ngươi”
Lục Y đặt đồ lên bàn, vươn tay muốn lấy nhuyễn kiếm của Bạch Sơ Ảnh, ai ngờ chưa đụng tới thì hắn đã dùng một tay ngăn lại. Lục Y lùi hai bước, suýt nữa ngã xuống. Nàng đang định trách móc vài câu thì phát hiện đôi mắt trong trẻo của Bạch Sơ Ảnh đang nén giận nhìn nàng. Vẻ mặt này quả thật doạ Lục Y hết hồn. Bạch Sơ Ảnh thanh đạm lạnh lùng, bình thường không có biểu cảm gì, ai ngờ cái người như thần tiên này lúc giận lên quả thật đáng sợ. Lục Y vỗ vỗ ngực, suýt nữa doạ hư trái tim nhỏ bé của nàng rồi. Rõ ràng thanh kiếm này là bảo bối của hắn, sau này tốt nhất đừng nên đụng tới.
“Được được, ta không đụng, ta không đụng tới kiếm của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể cầm mãi không buông. Mau uống thuốc đi”. Lục Y nâng chén thuốc tới trước mặt hắn. “Bạch công tử, đến đây”
Bạch Sơ Ảnh nhìn chén thuốc đậm màu một cái, nhíu đôi mày tuấn tú. “Thối, khó uống”
Bạch công tử này thật khó hầu hạ, tuỳ hứng còn hơn con nít, rất khó dụ. Lục Y nhìn dung nhan tuấn tú thanh nhã của hắn, cảm thán rằng không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
“Thuốc đều là như vậy, nhịn một chút là được. Uống xong còn có nước ô mai, mát mẻ rất ngon”. Lục Y kiên nhẫn dụ dỗ.
“Thuốc viên”. Hắn từ nhỏ đã không thích uống thuốc nước, cha hắn phải làm thành viên hắn mới chịu uống.
“Thuốc viên?”. Lục y hơi sửng sốt rồi mới hiểu được ý hắn. “Thuốc này là Cốc chủ làm riêng cho ngươi, không có thuốc viên”
Một con mèo toàn thân tuyết trắng tiến đến, Bạch Sơ Ảnh giang hai tay ra, dùng giọng nói trong trẻo thốt lên. “Ngọc nhi”
Con mèo trắng vui sướng kêu meo meo, nhảy lên, vững vàng rơi vào lòng Bạch Sơ Ảnh.
Giang Ngọc Nhan vừa tiến đến thì thấy động tác lưu loát của con mèo nịnh nọt đáng chết kia và vẻ mặt không quá tự nhiên của Bạch Sơ Ảnh, trên mặt Giang Ngọc Nhan lộ vẻ không vui.
Một mèo một người nhìn nhau một hồi, giống như người yêu xa cách nhiều năm, không coi ai ra gì mà tiếp tục tình cảm tương tư.
Lục Y cực kì kinh ngạc, sao Bạch công tử lại biết con mèo này gọi là Ngọc nhi? Sao động tác lại đương nhiên như thế? Theo như nàng biết, Ngọc nhi là một con mèo cái cao ngạo, ngoài cốc chủ ra cho đến nay nó vẫn không chịu để nàng đụng vào một chút, sao vừa nhìn thấy Bạch công tử là đã gấp gáp nhảy vào lòng người ta? Nghĩ xong, Lục Y đưa ra kết luận cuối cùng, con mèo cái chết tiệt này là đồ háo sắc.
“Sao ngươi biết tên Ngọc nhi nhà ta? Dường như còn rất thân mật nữa”
Giang Ngọc Nhan khẽ vén vạt áo, phong tình vạn chủng mà ngồi xuống, thưởng thức cây sáo ngọc trong tay, hơi híp mắt nhìn Ngọc nhi đang yên ổn vùi vào ngực Bạch Sơ Ảnh. Ngọc nhi ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc Nhan, sau đó rúc vào lòng Bạch Sơ Ảnh sát hơn. Bạch Sơ Ảnh giống như an ủi mà vỗ về lưng nó, trao cho Giang Ngọc Nhan một ánh mắt vô vị rồi cúi đầu tiếp tục vuốt lưng Ngọc nhi.
Bạch Sơ Ảnh ngoại trừ si mê võ công, điều duy nhất khiến hắn thích thú chính là mèo. Lúc hắn ở trên núi có nuôi một con mèo trắng cũng tên là Ngọc nhi, ngoại trừ thời gian luyện võ, những lúc còn lại hắn đều chơi với nó, rất cưng chiều nó. Lúc xuống núi hắn cũng muốn mang Ngọc nhi theo, 3 người kia phải phân tích các loại tác hại cho hắn mới thuyết phục được hắn không mang theo Ngọc nhi xuống núi.
Lúc này nhìn thấy con mèo giống như đúc, cũng tên Ngọc nhi, hắn đương nhiên xem nó như mèo nhà mình mà cưng chiều.
Gương mặt xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan chuyển sang trắng, rồi chuyển xanh, cuối cùng phải hít sâu mấy cái mới khôi phục bình thường. Giang Ngọc Nhan hắn tính tình rất tốt, sẽ không so đo với một tiểu tử vô tri từ trên núi xuống!
Giang Ngọc Nhan nhíu đôi mày thanh tú, còn hơn cả Tây Thi. “Sơ Ảnh, uống thuốc đi”
“Thuốc viên”
Bạch Sơ Ảnh liếc chén thuốc trong tay Lục Y một cái rồi tiếp tục vuốt ve con mèo trong lòng. Quen được cha nuông chiều, cho dù mới quen Giang Ngọc Nhan vài ngày nhưng sau khi biết Giang Ngọc Nhan không có ác ý với hắn thì hắn cũng trở nên tuỳ hứng.
Giang Ngọc Nhan bất chấp hình tượng hoàn mỹ, khoé miệng co rúm, nỗ lực áp chế không vui trong lòng. “Hôm nay uống chén này đỡ đi, sau đó sẽ làm thuốc viên cho ngươi”
Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt sáng ngời. “Thật sao?”
“Thật”
Trời ạ, người này còn khó hầu hạ hơn cả hoàng tử trong cung. Giang Ngọc Nhan hắn rốt cuộc mắc chứng gì vậy, tự tìm phiền phức.
Bạch Sơ Ảnh nhìn chén thuốc đen sì kia, cân nhắc lợi hại. Nếu không uống cục cưng sẽ nguy hiểm. Cha rất thích cục cưng, nếu cha biết mình sợ uống thuốc mà gây hại cho cục cưng, bọn họ nhất định rất đau lòng, rất thất vọng về mình.
Hắn nhíu mày, đón lấy chén thuốc của Lục Y, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó giống như uống thuốc độc mà anh dũng hi sinh, nín thở uống hết một hơi.
Lục Y nhìn vậy trong lòng rất thương xót, vừa thấy hắn uống xong thì vội đón lấy cái chén rỗng, đưa lên bánh ngọt đã sớm chuẩn bị.
Giang Ngọc Nhan cuối cùng cũng thở phào một hơi, dặn hắn không được ra ngoài luyện kiếm, ngoan ngoãn ở trong phòng. Giang Ngọc Nhan biết hắn rất quan tâm cục cưng nên trịnh trọng thêm vào, nếu ngươi còn không nghe lời ra ngoài luyện kiếm thì sẽ không tốt cho cục cưng, không chừng còn sẩy thai.
Bạch Sơ Ảnh cũng không ngại ngồi không, hắn có thể ở trong phòng lẳng lặng cả ngày. Thế nhưng hắn đã quen mỗi ngày rời giường lúc trời còn chưa sáng, đến khu đất trống trong sân luyện kiếm, cho dù mang thai buồn ngủ, rất khó tỉnh dậy đúng giờ nhưng hắn vẫn làm theo lệ thường.
Mỗi lần Giang Ngọc Nhan dặn dò hắn đều nghiêm túc lắng nghe, gật đầu đáp ứng, nhưng cách một ngày hắn lại quên mất, vẫn theo thường lệ cầm kiếm ra sân.
Tuy hiệu quả rất nhỏ nhưng ngày nào Giang Ngọc Nhan cũng phải trịnh trọng nhắc nhở hắn một lần, khiến cho Giang Ngọc Nhan giống như một bà vợ lải nhải liên tục.
Lục Y thì càng bận rộn, lúc nào cũng phải chú ý hành động của hắn, sợ rằng mình không chú ý thì hắn lại ra sân.
Nhưng Lục Y không chút oán hận, ngược lại còn thích thú.
Bạch Sơ Ảnh ở Dược Thánh cốc ăn được ngủ được, lại có thiên hạ đệ nhất mỹ nam kiêm Thánh Y Giang Ngọc Nhan chăm sóc, sinh hoạt tự do thoải mái, dù không cho hắn luyện kiếm khiến hắn rất khó chịu, nhưng vì cục cưng hắn sẽ nhịn.
Mỗi ngày Lục Y sẽ dẫn Bạch Sơ Ảnh đi khắp nơi trong cốc. Phong cảnh nơi đây rất đẹp, non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, cầu nhỏ mái đình, quả thật giống như một bức tranh phong cảnh.
Nhưng rõ ràng Bạch Sơ Ảnh không hứng thú với những thứ này, sau hai ngày hắn lại không muốn ra ngoài nữa.
Giang Ngọc Nhan nói chuyện này có lợi cho cục cưng, hắn mới cùng Lục Y đi ra.
Bạch Sơ Ảnh cũng nghĩ đến chuyện cứ như vậy về núi, báo tin tốt lành về cục cưng cho 3 người kia để bọn họ vui vẻ một chút. Nhưng mới xuống núi mấy tháng, có khi nào cha trách mình về sớm không?
Không đâu, cha nhất định cũng rất nhớ mình, thấy mình nhất định sẽ vui vẻ. �
Nhưng vì thân thể còn chưa khôi phục, mình cũng không biết bảo vệ bản thân khi đang mang thai thế nào, đơn giản cứ ở lại Dược Thánh cốc chờ dưỡng tốt thân thể rồi về, như vậy cha sẽ không lo lắng.
Bình luận
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1