Khẩu khí của Cố An Kỳ vô cùng tự tin, vô cùng tin vào kĩ năng biểu diễn của
mình. Dương Văn Lâm không khỏi liếc xéo, trong một khoảnh khắc cô gái
thân thể yếu ớt trước mắt này khiến anh không thể không liên tưởng đến
Lâm Huyên Di- một người luôn kiêu hãnh về bản thân, luôn không bao giờ
chịu thua trước bất kì ai. Trước đó không lâu, cô ấy cũng từng cuồng
vọng tuyên bố với mọi người như vậy.
Lâm Huyên Di là siêu sao giỏi nhất mà Dương Văn Lâm từng dẫn dắt, cô có tài, có năng lực, đủ tự
tin. Không cần quần áo lộng lẫy, không cần đứng trên sân khấu lớn, cho
dù chỉ là ngồi ở một góc nhỏ thì ánh sáng hào quag chói lóa tỏa ra trên
người cô cũng đủ khiến người ta không thể bỏ qua.
Chỉ tiếc là… cô qua đời quá sớm. Nghĩ vậy Dương Văn Lâm lộ vẻ nhớ nhung sâu sắc, trong
lòng cực kì tiếc hận. Trước đó, không biết “Thời Đại Tinh Thượng” kiếm
từ đâ được một người mới có khuôn mặt rất giống Lâm Huyên Di, đặc biệt
huấn luyện cô ta bắt chước từng lời nói cử chỉ của Lâm Huyên Di, muốn
bồi dưỡng cô ta trở thành “Tiểu Lâm Huyên Di”.
Trằng Dương Văn
Lâm không vui, nhưng cũng không thể nói gì. Thế nhưng công ty lại muốn
anh cố tình tung hỏa mù trong đám tang của Lâm Huyên Di , làm bệ phóng
cho người mới, điều này khiến anh dù thế nào cũng không thể gật bừa kế
hoạch của công ty. Bất kể là đứng trên góc độ người của công ty, hay là
trên lập trường cá nhân, anh đều cho rằng lợi dụng lễ tang của người đã
nỗ lực dốc sức suốt 7 năm vì “Thời Đại Tinh Thượng” như Lâm Huyên Di là
tuyệt đối không thích hợp.
Nhưng “Thời Đại Tinh Thượng” lại quyết tâm muốn công bố người mới tại thời điểm này, cho rằng đây là thời cơ
tuyên truyền tốt nhất, có thể dùng ít phí tổn thất mà có thể đổi lấy lợi ích lớn nhất, vì vậy gây cho anh áp lực không nhỏ. Bất đắc dĩ và quá
phẫn nộ, anh chỉ có thể trình đơn xin từ chức, còn mình thì đến công ty
của Âu Dương Thừa.
Aizz… Dương Văn Lâm thở dài đánh thượt, lẳng lặng đứng một bên, không nói gì.
Trịnh Văn Quân ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng vào Cố An Kỳ. Anh nói hơi có vẻ là
cảnh cáo: “Được! Tối nhất là cô nên nhớ kĩ những điều mình vừa nói.”
“Tôi nói được làm được, quyết không nuốt lời.” Cố An Kỳ ung dung cười. Ánh
mắt nhìn thẳng Trịnh Văn Quân, một chút cũng không lùi bước, tia nhìn
không có điểm nào sợ hãi khiến anh ta hơi nghi ngờ.
“Thế thì cứ
vậy đi, quay chụp MV quyết định là vào 2 ngày sau, mọi người đều đi
chuẩn bị đi.” Khóe môi Âu Dương Thừa khẽ nhếch lên một nụ cười chỉ e
thiên hạ bất loạn. Anh đã bắt đầu chờ mong quá trình quay chụp chính
thức, đến lúc đó vở kịch hẳn sẽ rất phấn khích.
Trịnh Văn Quân
nghe vậy thì không để ý đến Cố An Kỳ nữa, nhanh chóng ròi khỏi văn
phòng, không có lấy một chút hòa nhã với cô. Trịnh Văn Quân ghét những
nghệ sĩ vô trách nhiệm, mà Cố An Kỳ hiển nhiên là ví dụ điển hình.
Không chuyên nghiệp, không cố gắng, lên TV lúc nào cũng có vẻ mặt“tôi bị buộc đi lên” trông thật đáng thương, cô căn bản không biết quý trọng cơ hội
của bản thân, không biết bao nhiêu người muốn ra quân mà không có cơ
hội.
Muốn anh làm việc với người như vậy ư? Đùa hả? A, không phải cô ta nói ba lần NG liền rút lui sao? Tốt lắm, dù sao kĩ thuật diễn của cô ta như vậy cũng tuyệt đối không chống đỡ nổi một cảnh.
Tuy
nghĩ như vậy nhưng Trịnh Văn Quân vẫn không hề thả lỏng người, tức giận
đi thẳng xuống dưới lầu, vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường lại thêm một
phần khí thế chớ lại gần, nhìn mọi người xung quanh cẩn thận hóa trang,
mỹ nữ chuẩn bị tiến lên bắt chuyện cũng không dám tới gần.
Trịnh
Văn Quân vì muốn Cố An Kỳ bỏ ý định tham diễn, cố ý gây khó xử cho cô,
ngay cả kịch bản MV cũng không đưa. Xem ra đến lúc đó Cố An Kỳ chỉ có
thể vội đọc ở nơi trường quay, rồi ngay lập tức diễn xuất. Tuy rằng đánh cuộc đã định ba lần NG nhưng nếu không có thời gian chuẩn bị kịch bản,
theo lí mà nói, Cố An Kỳ hẳn là có áp lực không nhỏ, nhưng nhìn qua
trông cô ta không hề có dáng vẻ vội vã, không có kịch bản cũng không lo
lắng, ngược lại thản nhiên tự đắc chạy tới phòng tập thể hình.
Không thể không nói, hiện tại thân thể của Cố An Kỳ vẫn còn rất yếu, chưa
chạy được vài bước thì chân đã mềm nhũn. Thân thể yếu tuyệt đối là một
nhược điểm trí mạng của một nghệ sĩ, thân thể như vậy căn bản là không
thể chạy khắp nơi theo tổ kịch, thường xuyên cần nghỉ ngơi giữa lúc
đang chạy diễn là điều cấm kị.
Thoạt nhìn qua quay MV có vẻ đơn
giản thoải mái, chỉ cần một động tác vô cũng đơn giản cũng có thể khiến
cho hình ảnh trở nên hoàn mỹ, nhưng những diễn viên đã từng quay MV đều
biết quay chụp rốt cục có bao nhiêu khó khăn, đối với yêu cầu thể lực có bao nhiêu khắt khe. Có đôi khi phải đi sớm về trễ cũng không có thời
gian nghỉ ngơi.
Thể lực hạn chế sẽ ảnh hưởng tới bộ phim cô muốn
diễn. Điều này Cố An Kỳ tuyệt đối không cho phép xảy ra, cô phải nỗi lực vượt qua chướng ngại này. Tập chạy trên máy chạy bộ khoảng hơn một giờ, cả người Cố An Kỳ đã sớm mồ hôi đầm đìa, các cơ bắp trên đùi bắt đầu nở nang giống như tập tạ vậy, lúc ấy cô mới điểu chỉnh tốc độ chậm lại,
bước thong thả hơn.
Dương Văn Lâm ở một bên chờ, thấy thế lập tức đưa tới một chiếc khăn bông, Cố An Kỳ nói một tiếng “Cám ơn” xong liền
cầm lấy lau mồ hôi, đi xuống máy chạy bộ.
“Cô liệu có nắm chắc
không?” Dương Văn Lâm biết kĩ thuật diễn của Cố An Kỳ trước đây, có thể
nói trong giới giải trí hiếm ai không biết biệt danh “bình hoa” của Cố
An Kỳ, lần này thản nhiên đảm bảo như vậy, cô thật sự có thể thành công
sao?
“Cái gì?” Cố An Kỳ lắc đầu, đem mái tóc bị xõa ra buộc lại một lần nữa “Anh nói là quay MV ấy hả?”
“Đúng, kể cả kĩ thuật diễn của cô trong khoảng thời gian huấn luyện có được
nâng cao, nhưng 3 lần NG liền lui ra đúng là khiêu chiến lớn. Cô hiểu rõ ý nghĩa của 3 lần NG sao? Cho dù là nghệ sĩ đứng đầu cũng chưa có lá
gan tuyên bố như thế. Hơn nữa trước khi quay phim cô lại không có kịch
bản, cô căn bản không có thời gian tìm ra cảm giác, phải nháy mắt nhập
diễn, nếu muốn một lần thông qua có lẽ là không có khả năng.” Dương Văn
Lâm không biết vì sao, luôn cảm thấy Cố An Kỳ giống như người quen,
không tự giác mở miệng.
“Ít khả năng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có khả năng.” Cố An Kỳ rót một cốc nước lớn, không chút để ý nói.
“Cô không cho bản thân lối thoát như vậy là tự chịu khổ.” Dương Văn Lâm đỡ
trán, xoa xoa huyệt thái dương. Lời nói của mình, đối phương căn bản là
nghe không vào.
“Kể cả tôi không đề xuất, Dương tiên sinh cho
rằng Âu Dương tiên sinh sẽ không đề xuất đề nghị như vậy sao?” Cố An Kỳ
nhìn thẳng vào mắt của Dương Văn Lâm, không trực tiếp trả lời. Ngữ điệu
của cô bình thản, giống như việc này và cô không hề có quan hệ gì, “Tôi
không thích bị động.”
Dương Văn Lâm im lặng, không nói gì nữa, Cố An Kỳ nói không sai, Âu Dương Thừa quả thực là người sẽ làm như vậy.
Sau một lúc, anh mới mở miệng: “Có tự tin ở lại tổ kịch không?”
“Yên tâm, trong lòng tôi nắm chắc, tôi tuyệt đối sẽ không bị trục xuất.” Cố
An Kỳ thấy Dương Văn Lâm mày nhăn lại, ngược lại lộ ra một nụ cười thoải mái. Anh ta vẫn giống như trước, sẽ vì cô mà lo lắng.
Cúi người
nhặt túi thể thao của mình, Cố An Kỳ nhanh chóng rời khỏi phòng tập thể
thao, để lại Dương Văn Lâm một người đứng ở phòng tập thể thao nhìn bóng lưng cô rời đi, như có chuyện suy nghĩ.
Bình luận
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1