chương 17/ 37

Hôn có vị như thế nào?

Sẽ ngọt như chocolate hay nhạt toẹt như miếng kẹo cao su đang nhai dang dở?

Hôn thì sẽ như thế nào?

Sẽ hạnh phúc, mặt đỏ tim nhanh?

Giống như phim ảnh và ngôn tình ấy, sẽ huyền ảo như thế.

Cho đến hôm nay, tôi liền biết

Ồ, thì ra, hôn là như thế!!!

____.._____.._____.._____

“Ha ha! Trông lũ chó hùa ấy ban nãy nghệch mặt ra vui chết mất!”

“Còn gì nữa? Hai cậu có chú ý nàng Trát Men cao cấp thánh nữ của chúng ta không? Mặt cô nàng hệt như bị ăn phân ấy!”- tôi cười-” Tuyết An, ban nãy cậu thật cừ!”

“Cảm ơn!”- Tuyết An nhếch mép-” ngu ngốc như ba nàng ấy thì làm sao đây? Chơi chẳng vui gì cả!”

“Nhưng tao nói thật, tao thất vọng ghê chứ? Hỏi có một câu là căm họng rồi!”

“Chứ sao?”- Ngọc Trân cười khoái trá-” mày nghĩ ngoài phân, bô còn chứa được cái gì? Có ai đi mua bô để đựng óc heo hay muối i- ốt không?”

“Có lý!”- tôi gật gù...

À, lý do cho màn cười này, là do ba cô nàng ngu đụt nào đó!

Khi đang mạnh miệng lớn mồm, ba cô nàng nào đó chợt câm nín hoàn toàn trước câu hỏi của Tuyết An.

Ôi, nói thật là do ba cô nàng ứng xử ngu quá thôi! Chả là khi chúng tôi đang kẻ tung người hứng thì Lây_ Lết liền cao giọng:

“Phép tắc ở đâu? Đây là đâu mà cho phép ba người thích nói thì nói thích cười thì cười?”

Mọi người cười như thể chúng tôi là lũ ngu ấy! Ờ thì tôi đã muốn nhịn chút rồi, nhưng khổ nỗi đâu phải ai cũng lơ là chó dại? Có người gặp chó dại bô dơ thì cũng có lòng tốt bắt chó lại hay đem bô vô sọt rác, vậy đấy!

Và Tuyết An bạn tôi, là loại người đó

“Ờ ha! Phép tắc ở đâu mà cho phép cô ngủ trong lớp như nhà vậy? Phép tắc ở đâu cho phép cô bạn Trát Men Xi Măng quý hóa được phép lớn lối với giáo viên? Hả hả hả? Mẹ nó, một lũ mất dạy vô giáo dục, à mà, tụi mày mất dạy nên mới vô đây chứ gì?”

Sau đó?

Sau đó là bộ phim quay chậm ba con chó cảnh nào đó mặt đen như đít nồi cháy, biểu cảm như ăn phải phân. Ơ! Tập quen đi chứ? Người ta mua bô về để đi cơ mà! Thật nghiệp dư!

Ha ha ha, ba bộ mặt như chó ăn phân ấy, cả đời tôi cũng chẳng muốn quên!

Và quay lại nào, với giờ ra chơi cùng mấy món nhon miệng trên bàn. Tôi nhanh chóng đánh chén cùng hai cô bạn, mùi vị thật đáng yêu thích!

Sau đó, là một buổi tối vất vả với phòng gym.

Con gái muốn đẹp phải cố gắng, ờ, dù là tôi chả đẹp đẽ gì cho cam, nhưng ít nhất cũng phải gọn gẽ đàng hoàng chứ?

“Nên nghỉ thôi! Em tập khá lâu rồi! Hôm nay em hăng hái nhỉ? Có gì vui sao?”- gã đỡ tôi xuống từ máy tập cơ, a, giờ thì mỏi quá rồi! Nhưng thú thật là lúc nhớ tới mấy câi biểu căm nhỏ bé thú vị đó, năng lượng cứ thế dồn dồn lên não tôi cả thôi!

Thật vui!

“Uống chút nước đi! Em có tiến bộ vượt bậc rồi đấy! Lát tôi sẽ dạy em vài thế đòn!”

Tiếp nhận chai nước khoáng từ tay gã, tôi tu ừng ực hết cả hai phần ba, chủ yếu là do khát và đói. A! Tôi đã lỡ xài hơi bị nhiều năng lượng rồi!

“Em có thể không tập võ không? Lười biếng quá!”

“A! Không được rồi! Em phải tập thường xuyên đi!”

“Nản quá đi mất! Em hơi mệt!”

“Anh đã bảo em tập luôn đâu! Nghỉ ngơi một chút! Hôm nay em hơi hăng hái đấy!”

“Anh không biết đâu, hôm nay em gặp chuyện rất vui!”

“Sao? Cho anh đoán nhé? Em vừa chụp mũ được ba cô nàng bạn mới nào đó phải không?”

“Tất nhiên!” - tôi cười sảng khoái-” hôm nay đúng là vui chết được!”

“Em có vẻ thoải mái đấy! Dạo em trông em căng thẳng phết!”

“Là do ba con chó hôi nào đó thôi! Lại thêm phát hiện vĩ đại rằng nam thần đôi khi cũng là hòn rắm nữa! Aaaa, hôm nay coi như em được giải tỏa ít nhiều!”

Tôi cười không khép được miệng, thật sự rất vui!

“Aaa, không được cười nữa!”- gã đột nhiên nói

“Vì sao?” lấy cớ gì chứ? Cười cũng cấm sao?

“Em cười quá rạng rỡ, e là anh sẽ hôn em mất!”

“Cái con người này thật là....” hôn sao? Ai cho chứ? Nhưng mà gã như vậy, hôn, chắc cũng rất tuyệt nhỉ?

Aa, tôi ơi, nghĩ đi đâu thế này? Thật là....

“Anh đâu có đùa!”- gã cười nom xấu xa-” hay bình thường anh quá nhường nhịn em, nên em sinh ra gan to mật lớn rồi?”

“Ai nói chư? Rõ ràng là anh không dám!” Ôi tôi nghĩ gì thế này? Mẹ nó, cái con nhỏ õng ẹo này là tôi sao? Sao tôi lại mong hắn hôn mình nhỉ? Ôi, tôi điên mất!

“Aaaaa, em gan thật!”

Vậy hôn em đi, hôn em đi ^_^

Quá mê trai, sao tôi mê trai dữ vậy nè trời? ==^

Cuối cùng, gã cuối xuống, hôn tôi...

Hôn có vị như thế nào?

Sẽ ngọt như chocolate hay nhạt toẹt như miếng kẹo cao su đang nhai dang dở?

Hôn thì sẽ như thế nào?

Sẽ hạnh phúc, mặt đỏ tim nhanh?

Giống như phim ảnh và ngôn tình ấy, sẽ huyền ảo như thế.

Cho đến hôm nay, tôi liền biết

Ồ, thì ra, hôn là như thế!!!

P/s: ngọt văn đến rồi! Ngọt văn đến rồi~~♡♡

Bình luận





Chi tiết truyện