Thời gian trôi qua rất nhanh, thoát cái đã đến trưa. Lãnh nằm dài lên bàn, ngắm nhìn An Tuyết Thần cho đến trưa. Nhìn thấy hình dáng nghiêm túc học của cô, trông rất đáng yêu. Đúng là một cô gái không toan tính, ngay cả khi, người khác chăm chú nhìn mình từ nãy, cũng không biết.
Cửa sổ hơi mở ra, gió mùa hè theo đó thổi vào.Mái tóc dài tung bay trên khắp khuôn mắt trắng trẻo của An Tuyết Thần. Trong lúc không để ý, có một bàn tay đã thay cô cài lại tóc ra phía sau tai. Động tác nhỏ này của Lãnh, như hành động đương nhiên, dành cho người con gái của hắn vậy. Hắn bị hành động của mình dọa sợ , cô ấy đã bị Phàm Ngự chơi chán rồi.
Nhìn về phía An Tuyết Thần, hắn thật không hiểu, tại sao cô lại ở chung một chỗ với Phàm Ngự, thật đáng tiếc cho một cô gái đơn thuần như thế. Lông mày hắn khẽ nhíu chặt lại.
Leng Keng ——
Thời gian nghỉ ngơi cũng đã đến. An Tuyết Thần khẽ thở dài, nhìn lại vở ghi chép tối hôm qua. Sau đó, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh đang ngủ, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Một tay chống cằm, một tay khác thì đẩy nhẹ Lãnh.
"Lãnh, mau tỉnh dậy, đã đến giờ nghỉ, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm." An Tuyết Thần buồn cười nhìn hắn, khẽ nói.
Lãnh giả vờ mở đôi mắt đẹp mê người ra. Bộ dạng lười biếng, vươn tay ra, nói:
"A, thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã ngủ lâu như vậy sao." Sau khi nói xong, đứng thẳng dậy.
Khôi Ảnh nhìn thấy Lãnh duỗi người ra. Thầm nghĩ.
" Hắn rõ ràng chưa ngủ mà." Lý Viện nhìn Khôi Ảnh, ngượng ngùng nói.
"Trương Khôi, chúng ta cùng đi nhé." Nói xong, cầm hộp nữ trang của mình lên.
Trương Khôi nhìn Lý Viện, khẽ gật đầu. An Tuyết Thần đã cất xong, sau đó tươi cười nhìn về phía Lãnh.
Bốn người cùng đi đến “trụ sở bí mật”, nhưng ai cũng có tâm sự của riêng mình.
An Tuyết Thần thì lo sợ. Sợ sau đó sẽ bị Phàm Ngự trừng phạt, chỉ hy vọng hắn sẽ không làm gì ba mẹ cô.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, suy nghĩ, không biết cô ấy giả vờ như thế để làm gì? Nghĩ đến chuyện sáng nay, đúng là chấn động lòng người. Không có sự sợ hãi. Nhìn cô vẻ ngoài nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất kiên cường.
Lãnh nhét hai tay vào trong túi quần. Nghiêng đầu, ngắm nhìn dáng vẻ lo sợ của An Tuyết Thần. Có lẽ, cô đang nghĩ đến chuyện xảy ra lúc s áng. Dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên.
Mà Khôi Ảnh thì vẫn tiếp tục quan sát An Tuyết Thần, lần sau nhất định phải để ý kỹ ánh mắt mờ ám của hắn ta. Lông mày nhíu chặt lại. Còn Lý Viện thì vụng trộm liếc nhìn Khôi Ảnh, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần vần không phát hiện ra. Cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không biết những ngày tháng yên bình có còn không.
"Đến nơi rồi" Lời nói của Lý Viện đã kéo suy nghĩ của ba người kia quay trở lại.
Lãnh nhìn về phía trước, phát hiện ra nó rất đẹp.
Bốn người cùng đi vào bên trong mái đình yên tĩnh, để ăn bữa trưa. An Tuyết Thần đi từ từ ra chỗ đình nghỉ mát, bước đi trên con đường mòn đầy hoa hồng.
An Tuyết Thần đứng ở chính giữa con đường, hấp thụ hương thơm của hoa hồng, tận hưởng ánh nắng mặt trời, lắng nghe tiếng chim Hoàng Oanh hót. Tức giận cũng dần ta biến. Tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Lãnh dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, thoải mái thưởng thức hết những hình ảnh kia. Lý Viện thấy Lãnh cứ nhìn An Tuyết Thần mãi, bước tới bên cạnh hắn nói:
"Tuyết Thần, rất xinh đẹp phải không, ngay cả tôi cũng rất thích bạn ấy?" Nói xong, nhìn về phía An Tuyết Thần.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khẽ gật đầu.
" Đúng là rất đẹp, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút thê lương. Hình như cô ấy có chuyện gì đó, mà chúng ta không biết." Ánh mắt Lãnh nhìn An Tuyết Thần có chút mơ màng, nói.
Lý Viện nhìn Lãnh một chút, sau đó lại nhìn An Tuyết Thần." Có lẽ vậy ...! ."
Khôi Ảnh đem tất cả quay lại, nhất là những hình ảnh trong biển hoa của An Tuyết Thần.
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1