Hoàng đế. Lạc Trạch ngồi trên ghế salon, vẻ mặt mệt mỏi, có chút suy
sút. Cô đi, anh mới trở nên cảm thấy có chút không quen. 9 Thì ra khoảng thời gian năm năm, cô đã sớm dung nhập (dung hòa + hòa nhập) vào cuộc
sống của mình. Trong khoảng thời gian cô
bỏ đi, tại sao anh lại cảm thấy thật trống vắng. Không có cô đợi mình ở
nhà như trước, cũng không có bóng dáng xinh đẹp của cô ở công ty. Ngự
vậy mà bảo vệ cô kĩ như vậy. c 3 tháng, khoảng 3 tháng anh không thể
điều tra được tin tức gì. 4 Nghĩ vậy anh tự mình chuốc say mình.
Phàm Ngự đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh hơi chau mày,
đi tới ngồi cạnh Lạc Trạch. Dừng mắt nhìn anh một hồi lâu, sau đó mở
miệng: "Trạch, cậu yêu cô ấy sao?"
Lạc Trạch nhấc đôi mắt đen, không còn khí phách ngút trời như trước:
"Yêu cô ấy sao? Không biết, chẳng qua là mình cảm thấy trong lòng giống
như mất đi thứ gì đó, rất trống vắng. Lấp thế nào cũng không đủ. ac Đây
gọi là yêu sao?" Thanh âm anh trầm khàn, như đang hỏi Phàm Ngự cũng như
đang tự vấn chính bản thân mình vậy. 10 Là yêu sao? Nếu như là yêu, vậy
thì bắt đầu từ khi nào?
"Mình chỉ hỏi cậu, cậu có yêu cô ấy hay không?" Phàm Ngự lặp lại câu hỏi một lần nữa, bởi vì anh nhận được một tin: Dường như gần đây Renault
đang điều tra về Lệ Lệ, hơn nữa còn rất có hứng với cô ấy, mặc dù anh đã phái người bảo vệ cô ấy, nhưng mà thủ đoạn của Renault thì anh biết rất rõ. Lý do mà hắn ta trì trệ tới giờ là gì? Đó là nghĩ cách để trở
thành bạn với Lệ Lệ? Âm mưu của hắn đã thành công một nửa vì họ giờ đã
là bạn của nhau rồi.
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự: "Mình... cũng yêu cô ấy, là yêu."
Phàm Ngự dựa vào ghế salon nhìn Lạc Trạch: "Pháp, Provence." (Ôi, Provence thân yêu, mình cũng muốn đến đấy *bĩu môi*)
Ánh mắt Lạc Trạch sáng lên, sau đó nhìn sang Phàm Ngự, cuối cùng chạy
như bay ra ngoài. Phàm Ngự nhìn theo bóng lưng Lạc Trạch, gọi một cú
điện thoại: "Mị Ảnh, Khôi Ảnh, các cậu đi theo Trạch tới Pháp, âm thầm
bảo vệ cậu ấy, biết chưa?!"
Phàm Ngự thở dài một cái, anh em của mình...., chỉ mong là mình đúng.
-----------------
Provence, Pháp. Giang Lệ Lệ bước xuống xe. Xe Renault cũng đi tới, người đàn ông bước xuống, sau đó giúp Giang Lệ Lệ vén loạn tóc đang buông
xuống của cô, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng.
Giang Lệ Lệ xấu hổ một mặt. Nhìn chỗ nào cũng thấy đó là một đôi tình
nhân, lại còn dáng vẻ thẹn thùng của cô nữa chứ. Cô lui về sau mấy bước, sau đó nhìn. 7 Renault.
"Hôm nay cám ơn anh. Tôi vào đây." Cô nói cảm ơn sau đó đi vào quán bar. Renault nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, vẻ quyến rũ của mình lại vô hiệu trước cô gái này. 9 Cô gái như vậy, làm sao Renault bỏ qua được đây?! Sau đó anh ta khom người rồi
chui vào trong xe.
Cảnh tượng rõ mồn một trước mắt Lạc Trạch đang ở đằng xa kia, hai tay
anh nắm chặt thành quyền, nổi giận ngay lập tức, mạch máu như muốn nổ
tung. Người đàn ông kia, Giang Lệ Lệ vậy mà quen biết người đàn ông
kia, hơn nữa quan hệ lại dường như rất thân thiết. 4 Một mùi ghen tuông
nồng nặc tràn khắp ngực.
Hôm nay cô chuẩn bị đi đến một điểm tham quan, nhưng ngặt nỗi là hai
người gặp nhau. 43 Biết rõ khách sạn này là của anh ta. Giang Lệ Lệ nhỏ
bé muốn kết bạn với người đàn ông như vậy chẳng có gì xấu, dù sao cô
cũng không quen ai ở đây, cảm giác kết bạn với anhta cũng không tệ.
Cô suy nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó mở cửa bước vào, định đóng
lại, đột nhiên một lực mạnh kìm cánh cửa lại. Cô ngước đầu nhìn lên,
nháy mắt hô hấp như dừng lại. Cô nhìn cái tên Lạc Trạch đột nhiên xuất
hiện kia. d Ba tháng không gặp, khí chất của anh vẫn không giảm chút
nào, mà ngược lại càng tăng thêm. Nhưng tại sao trên mặt anh lại hiện
lên hai chữ "tức giận" rõ mồn một thế kia?
Lạc Trạch nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, sắc mặt thay đổi thất thường. 4e
Anh cười mỉa, sau đó đẩy cô vào trong phòng. Cô vẫn còn đang chẳng hiểu
chuyện gì, mấy giây sau mới ngây ngốc đóng cửa lại.
Lạc Trạch nhìn bóng lưng cứng rắn của Giang Lệ Lệ, thanh âm lâu ngày
không gặp truyền vào tai cô: "Sao?! Muốn anh buông tha?! Nhưng anh lại
rất nhớ em, nhớ dáng vẻ quyến rũ khi em nằm dưới người anh."
Cô không biết tại sao anh lại nói như vậy, xoay người nhìn vẻ mặt đang
nghiền ngẫm của anh, thanh âm có chút gợn sóng nói: "Anh... a sao anh
biết chỗ này?"
Lạc Trạch đứng dậy, từ từ tiến gần đến chỗ Giang Lệ Lệ. Cô từng bước
tưng bước lui về phía sau. Biết không còn đường để lui, thân thể dán
chặt lên cửa, cảnh giác nhìn anh.
Anh bắt nạt cô, đương nhiên là không bỏ qua ánh mắt căng thẳng, sợ hãi
của cô; nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó thoải mái ngắm nhìn. Renault
vừa rồi còn chạm vào tóc cô, vô cùng dịu dàng. 3 Nhưng thân thể cô lại
căng cứng, hô hấp dồn dập.
"Đi quyến rũ đàn ông khác nhanh như vậy? Hửm?" Anh nhìn chằm chằm vào
gương mặt mình hằng mong nhớ ba tháng qua, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng động lòng người. f Tựa như đóa sen mới nở. 98 Giây phút này,
anh thật sự nhớ thương cô, rất rất nhớ, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng
kia, anh lại giống như bình dấm chua sắp nổ. Suy nghĩ một hồi, đôi mắt
anh khẽ nheo lại, nâng cằm cô lên chút nữa, sau đó gương mặt tuấn tú ghé sát vào mặt cô, môi mỏng dán chặt vào đôi môi anh đào, hương mình vị
hằng mong nhớ vẫn rất ngon.
Cô căng thẳng đến mức không dám hô hấp, mùi hương chết người này tràn
vào hơi thở mình, cảm giác rất quen thuộc. Trái tim cô như muốn nhảy ra
ngoài. ce Cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn vào mắt anh. 76 Nhưng cô biết đôi mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nóng bỏng đó
khiến cô người cô như lửa đốt.
Anh dịu dàng miết đôi môi cô, cứ như vậy đem cô nuốt vào bụng thì thật
là tốt, "Em biết không?! Nó vì em mà cấm dục 3 tháng." Quả nhiên cô trợn trắng mắt. 7 Anh vừa nói cái gì? Cấm dục, 3 tháng? Sao có thể?!
Ánh mắt đầy hoài nghi nhìn anh, vốn dĩ không tin vào điều anh nói là
thật. Anh nhìn vẻ mặt không thể tin được của cô, ngay cả bản thân anh
cũng cảm thấy như vậy. Cô ấy không tin cũng phải, dù sao mình đúng là đã từng rất ong bướm.
Mình cũng đã từng thử những cô khác, nhưng vẫn không **. Căn bản cũng
không mạnh **, thật sự đã cúi đầu trước cô gái này, vì vậy nên mới không phải cô thì không thể. ( Vậy là anh yêu chị hay yêu ** với chị hử :
[[[[ )
Cô chợt đẩy anh ra, sau đó khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Đã lâu không gặp, anh tới có chuyện gì không?"
Đôi mắt anh đang lại càng nheo chặt hơn, anh nhìn cô, đôi mắt kia nóng đến mức có thể đốt cháy cô.
"Cùng anh trở về, anh sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra." Anh cảnh cáo.
Giang Lệ Lệ nhìn anh, nói một cách bình tĩnh: "Không thể nào, nếu tôi đã rời đi thì sẽ không trở về bên anh. Lạc Trạch, 5 năm, bên cạnh anh 5
năm chẳng lẽ còn chưa đủ sao?! Anh muốn tôi làm tình nhân của anh cả đời sao?! Tôi muốn sống cuộc sống của mình!!!"
Anh tiến sát vào cô, bàn tay ôm chặt vòng eo của cô, "Em là của anh, em
là của anh, biết không?! Em chỉ có thể là của anh!!!" Anh bá đạo tuyên
bố, khiến cho cô lạnh run, sau đó anh nhắm chính xác vào đôi môi đào ửng đỏ kia, mạnh mẽ hút lấy cho kỳ hết.
"Ưm... 24 ưm..." Cô đẩy anh ra, thanh âm ưm... 7 ưm phát ra. Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Lạc Trạch nhìn đôi mày cô đang nhíu chặt, bàn tay anh du tẩu trên người
cô, soạt----, Đồ trên người cô trong nháy mắt rơi rải rác. a Anh nhìn
lên phía trên, sau đó buông cô ra, rồi nhìn chằm chằm vào vật màu đen
trông giống như viên trân châu, khóe miệng hơi cong lên; đứng lên cái
bàn nhỏ, phóng lên lấy nó xuống. ef Cô nhìn anh, hơi sững sờ. Anh chau
mày, xoay người nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, "Em không biết?"
Cô lắc đầu môt cái, sau đó đi tới chỗ anh, dùng sức bóp nát. Anh mở miệng lần nữa hỏi: "Em và Renault có quan hệ gì?"
Cô có chút giật mình. Làm sao anh ấy biết được? Chẳng lẽ người này có
quan hệ gì với người đàn ông kia sao? Anh nhìn dáng vẻ của cô, sau đó
ngồi lên giường, đảo mắt một vòng: "Em biết tại sao anh đến đây không?
Là vì nhận được thông tin hắn ta đang tiếp cận em, Ngự mới cho anh biết. 6 Tránh xa hắn một chút, hắn ta không phải là người có khả năng kiểm
soát."
Giang Lệ Lệ dường như hiểu được vấn đề, chỉ nhìn anh, cũng không biết
nói gì. Cô biết người đàn ông kia chắc chắn rất đặc biệt. Nếu cả Phàm
Ngự và Lạc Trạch đều biết vậy chứng tỏ bọn họ là một dạng, sau này mình
ít chọc vào thì tốt hơn.
"Anh đi đi, tôi sẽ cẩn thận, sau này sẽ không tiếp xúc với hắn ta."
Anh nhìn cô, sau đó nhìn trang phục xộc xệch trên người cô, khóe miệng
hơi nhếch lên: "Đi?! Em cho rằng anh sẽ đi sao?! Nói cho em biết, cho dù có đi anh cũng mang em theo." Vừa nói vừa duỗi tay kéo cô vào lòng
mình, sau đó anh xoay người đè cô trên giường. 7 Cô hoảng sợ nhìn anh:
"Anh... anh buông tôi ra, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh không
thể đối xử với tôi như vậy!!!"
Anh cười gian tà: "Anh nói có là có, rời xa anh lâu như vậy, có phải là
nên trở về bên anh rồi không, bây giờ anh chỉ muốn tận hưởng em thật
tốt."
Vừa nói anh vừa vung tay lên, y phục nháy mắt rơi tán loạn, ngay cả đồ
lót cũng không còn trên người cô. 10 Anh nhìn cơ thể hoàn mỹ của cô, vô
cùng quen thuộc. 3 Đôi mắt anh tối sầm lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y
phục của mình, nhanh đến mức cô chưa kịp phản ứng thì cảm giác được hạ
thân đã được lấp đầy."
"Ân."
"A" Cả hai đều phát ra tiếng.
Anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, càng thêm hưng phấn: "Bảo bối, anh
muốn em chết đi được." Vừa nói vừa bắt đầu động tác nguyên thủy nhất.
Mãi cho đến khi trời sáng.
Bình luận
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1