chương 5/ 47

Lúc này, đám người đi theo Diệp Thanh Vũ trở nên huyên náo ầm ĩ, trên mặt mỗi người là những cảm xúc khác nhau nhìn về Diệp Thanh Vũ, không biết hắn sắp dở trò gì.

“Có chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại có nhiều người đến thế nhỉ?” Các học viên năm hai ngạc nhiên hỏi lẫn nhau.

“Được rồi, người trẻ tuổi, ngươi có thể tham gia khảo hạch, chúc ngươi may mắn.” Lão giả suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp ứng Diệp Thanh Vũ.

“Đa tạ chủ khảo!” Diệp Thanh Vũ cung kính cảm ơn, sau đó quay người hướng trường thi Kinh Mạch Đồng Nhân đi tới.

“Chuyện này hình như không hợp với quy củ của học viên thì phải…”, trong đám người đứng xem có người lên tiếng nghi ngờ, người này chính là thiếu niên mặc áo gấm lúc trước, nhưng vị chủ khảo cao tuổi lại không nói gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Diệp Thanh Vũ. Hắn chậm rãi đem hai tay đặt lên sau lưng Kinh Mạch Đồng Nhân, khuôn mặt hơi có chút khẩn trương.

Ngay lúc này, bên trong Đồng Nhân có sự biến đổi, một lượng nhiệt bất thường theo cánh tay Diệp Thanh Vũ tràn vào cơ thể từ da thịt tới xương cốt đem lại cho hắn một cảm giác khỏ tả. Tiếp đó, trên người Đồng Nhân nổi lên biến hóa, hai vòng kinh mạch chủ yếu như bị đổ đầy năng lượng vụt lóe lên hào quang óng ánh màu vàng kim.

“Cái gì…”, lão giả tóc bạc đang muốn ngồi xuống, nhìn thấy tình cảnh này thì nhảy dựng, toàn thân như cứng lại.

“Hoàng Kim kinh mạch?” Mấy người chịu trách nhiệm ghi chép lại thành tích của thí sinh tham gia khảo hạch đều mở to mắt không tin nổi, có người khiếp sợ hô lên.

Kinh mạch thân thể của con người dựa theo phẩm chất cao thấp có thể chia làm tứ đẳng, trong đó phẩm chất Hoàng Kim là phẩm chất cao nhất, cũng rất khó khăn để có thể đạt được. Người nào có được loại kinh mạch này giống như được trời cao sủng ái, việc tu luyện sẽ trở nên nhàn hạ hơn rất nhiều.

Sự việc diễn ra khiến cho đám người vây quanh sửng sốt, lập tức nhốn nháo bàn luận.

“Trời ơi! Hoàng Kim kinh mạch? Kinh mạch của Diệp Thanh Vũ sao lại là Hoàng Kim kinh mạch?”

“Đây có thực là tên phế vật đã bốn lần bị loại hay không? Thật không thể tin nổi.”

“Lời tiên đoán ngày xưa của lão viện trưởng chẳng lẽ lại ứng nghiệm sao?”

“Lần chiêu mộ đệ tử này của Bạch Lộc học viện đã xuất hiện bốn thí sinh có Hoàng Kim kinh mạch, thêm Diệp Thanh Vũ là người thứ năm. Chuyện này thật khó mà tin được. Thông thường, phải vài chục năm mới xuất hiện một thiên tài có Hoàng Kim kinh mạch đó…”

Đám người xung quanh sôi trào, mục đích chính họ tới đây chỉ để có cơ hội chế giễu Diệp Thanh Vũ đều rung động không thôi.

“Sao có thể như vậy?” Lưu Diệp đứng lùi lại sau đám người mang vẻ mặt như vừa gặp quỷ, con mắt trợn ngược không thể tin nổi. Một kẻ vừa nãy còn là trò cười cho cả quận Lộc Minh sao có thể thay đổi nhanh chóng như vậy? Lưu Diệp hắn cũng chỉ đạt được phẩm chất Thanh Đồng kinh mạch mà thôi.

“Hừ, kinh mạch tốt thì sao chứ? Còncó năm phần thi khảo hạch nữa, ngươi phải vượt qua hết thì mới có thể tiến nhập học viện.” Lưu Diệp nghiến răng nghiến lợi thầm oán.

Trên Kinh Mạch Đồng Nhân, từng vòng từng vòng đường cong kinh mạch bắt đầu sáng lên, dần lan tràn ra toàn thân. Màu vàng bức xa ra như muốn bao phủ cả trường thi. Trong nháy mắt, tám phần mười đường kinh mạch của Kinh Mạch Đồng Nhân đã ngập sắc quang mang.

Toàn trường thi khiếp sợ, chết lặng!

“Cứ đà này, toàn bộ kinh mạch trên Kinh Mạch Đồng Nhân sẽ đều phát sáng, lúc đó không chỉ là Hoàng Kim huyết mạch nữa rồi.” Lão giả chủ khảo có gương mặt hồng hào đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm.

Lão vừa nghĩ tới một truyền thuyết, trong ánh mắt phát ra hào quang. “Không thể cứ tiếp tục như vậy được, biểu hiện của đứa nhỏ này nếu truyền ra ngoài sẽ là một bất lợi với nó.”

Nghĩ tới đây, lão giả mở miệng kêu lên. “Khảo hạch chấm dứt, số 8888, thí sinh Diệp Thanh Vũ đạt phẩm chất Hoàng Kim kinh mạch, đã thông qua khảo hạch.”

Âm thanh lan xuống, những tầng quang mang màu vàng trên Kinh Mạch Đồng Nhân cũng ẩm đạm dần.

Diệp Thanh Vũ nao nao, hắn cảm thấy từ trong Kinh Mạch Đồng Nhân này còn ẩn chứa một dòng nước ấm mênh mông, tựa hồ chưa đạt tới đỉnh phong lại đột nhiên bị kéo xuống. Chuyện này hẳn có điểm kỳ quái gì đây! Tuy vậy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dừng việc khảo thí lại, hành lễ cảm hơn đội ngũ giáo viên hướng dẫn.

Vị chủ khảo tóc bạc cẩn thận quan sát Diệp Thanh Vũ, sau hơn chục hơi thở mới mỉm cười gật đầu. “Tốt lắ, rất tốt. Bạch Lộc học viện năm này đã tìm ra được một thiên tài rồi.”

Diệp Thanh Vũ cười hắc hắc, không được khiếm tốn đáp. “Vâng, ta cũng có cảm về mình như thế đó.”

Lão nhân khẽ giật mình, cũng cười ha hả đem mộc bài đưa tới. “Tiểu gia hỏa quả nhiên có ý tứ. Kết quả khảo thí về kinh mạch của ngươi đã được ghi trong Minh Bài, ngươi có thể đi tham gia khảo thí tiếp theo rồi.”

Diệp Thanh Vũ cung kính hành lễ cảm ơn, hắn vẫn luôn là người yêu ghét rõ ràng như thế. Có ân tất báo, có thù sẽ không bỏ qua.

Lúc Diệp Thanh Vũ ra khỏi trường thi, đám người vốn định mở miệng chê cười hắn lúc trước đều im lặng, bọn hắn cũng hiểu những gì vừa mới diễn ra ở nơi này. Bọn họ có linh cảm, ngày hôm nay sẽ xảy ra một chuyện bất khả tư nghị.

“Nào, nhanh đi theo Diệp Vân xem khảo hạch tiếp theo.”

“Khảo hạch tiếp theo là khảo thí về ngộ tính thiên phú.”

“Không biết hắn có ngộ tính thiên phú đạt tới phẩm chất Nhất đẳng hay không?”

Thiếu niên Lưu Diệp trở nên ngây ngốc mất một lúc lâu, cuối cùng cũng nghiến răng đi theo.

***

Sau thời gian một chung trà, từ trong trường khảo thí vang lên không ngớt những tiếng bình luận.

“Trời đất ơi, điều này sao có thể xảy ra được?”

“Ngộ tính thiên phú vượt qua Cửu phẩm?”

“Nghịch thiên! Diệp Thanh Vũ đây sao?”

Trong sân tiến hành khảo hạch, quang mang màu vàng nhạt như thủy triều phát ra bức xạ bao trùm phạm vi cả trăm mét.

Ngộ Tính Hỏa Cự! Đâu là vật Bạch Lộc học viện dùng để khảo thí ngộ tính Bảo Khí của thí sinh.

Ngộ Tính Hỏa Cự được khắc lên phù văn thần bí, nghe nói xuất phát từ thủ bút của đại sư của hoàng gia Tuyết quốc, linh nghiệm vô cùng. Thí sinh tham gia khảo thí lấy tay cầm ngọn lử cuối cùng, ngọn lửa này sẽ khởi phát trận pháp, đưa ra đánh giá về ngộ tính cao thấp của thí sinh.

Tay Diệp Thanh Vũ cầm Ngộ TÍnh Hỏa Cự cuối cùng, ngọn lửa phát ra kim mang như chín đóa hoa. Cửu diễm hoa khai, chính là Cửu phẩm ngộ tính! Phẩm chất của hắn cũng chính là phẩm chất cao nhất trong đợt khảo thí này của Bạch Lộc học viện.

Mọi người đứng quanh nhất thời cứng họng, trân trối nhìn thiếu niên vai gầy giầy rơm khuôn mặt anh tuấn này.

“Số 8888, thí sinh Diệp Thanh Vũ đạt phẩm chất Cửu phẩm nhất đẳng, đã thông qua khảo hạch.” Vị giáo viên chủ khảo nuốt nước bọt đánh ực, sau đó lớn tiếng tuyên bố. Trong suốt quá trình ra đời của Bạch Lộc học viện cho tới nay, mới có ba người đạt tới phẩm chất cỡ này. Hắn đã thấy kết quả khảo nghiệm lúc trước của Diệp Thanh Vũ đạt tới Hoàng Kim kinh mạch khiến hắn kinh ngạc không thôi, chỉ cần người này hoàn thành nốt những khảo hạch khác là có thể tiến vào Bạch Lộc học viện rồi.

“Không thể tin được, Bạch Lộc học viện ra lại có thể có được một hạt giống thiên tài như vậy.” Giáo viên chủ khảo tán thưởng liên tục, đem ghi chép vào Minh Bài rồi đưa nó cho Diệp Thanh Vũ. Trong lòng hắn thầm nhủ, sau này nhất định phải theo sát thí sinh này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ trở thành một nhân vật phong vân. Chỉ tiếc hắn có xuất thân quá bần hàn, con đường tu luyện khẳng định sẽ gặp không ít khó khăn.

Diệp Thanh Vũ cảm tạ giáo viên chủ khảo, quay người hướng trường thi kế tiếp đi tới. Đám người nhìn theo bóng lưng hắn đã không còn xem thường lẫn vẻ khinh miệt như trước. Bọn họ rất hiểu, sau ngày hôm nay, toàn bộ quận Lộc Minh sẽ lại biến động vì người thiếu niên này.

Tên thiếu niên Lưu Diệp há mồm ngây ngốc, ánh mắt trở nên mờ mịt.

“Vì sao có thể như vậy?”

***

Tên giáo viên chủ khảo có chòm râu dê tên là Lưu Hành, hắn đứng ở Bạch Lộc học viện này đã được ba mươi mốt năm. Lúc bước vào học viện, hắn là người có thiên phú hết sức bình thường, lại không chăm chỉ tu luyện nên không để lại tiếng tăm gì. Mọi người mất bốn năm để hoàn thành tốt nghiệp, hắn đã tiêu tốn mất mười năm thời gian. Cũng may, Lưu gia là một thương hội lớn, tài sản không ít. Dựa vào tài lực và tài nguyên trong gia đình đã hao phí không ít, dùng mọi cách để hắn được ở lại học viện làm một giáo viên, bình yên nhìn cuộc đời trôi qua. Nhiệm vụ của hắn chỉ là làm hậu cần và làm mấy việc lặt vặt mà thôi.

Ở nơi này, hắn không chuyên tâm tu luyện, lại hay ỷ vào thân phận của mình để ức hiếp đám đệ tử, không dám làm chuyện ác tày trời nhưng những chuyện tiểu nhân hay làm thì hắn không từ. Bởi có Lưu gia chống lưng nên lãnh đạo cao tầng của Bạch Lộc học viện chỉ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện