chương 10/ 47

Tại Bạch Lộc học viện, nhan sắc của Tưởng Tiểu Hàm đã thuộc hàng chim sa cá lặn trong số các học viên nữ, cũng có nhiều người theo đuổi nhưng so với Bạch Ngọc Khanh thì vẫn còn một khoảng khác biệt rất lớn.

Ở Bạch Lộc học viện, Bạch Ngọc Khanh mới chính thức được coi là nữ thần!

“Bạch sư tỷ nói vậy, chẳng lẽ cũng biết tên Diệp Thanh Vũ này?” Hàn Tiếu Phi mỉm cười, lên tiếng xua tan bầu không khí căng thẳng.

Bạch Ngọc Khanh im lặng không đáp, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn hắn rồi thôi. Trong lòng Hàn Tiếu Phi lại cảm thấy vô cùng khó chịu, vì hắn biết, ánh mắt đó là ánh mắt của một kẻ đứng ở trên cao nhìn xuống người mình coi thường. Hắn là một thiếu niên có danh khí ở học viện này, gương mặt anh tuấn có thừa nhưng trong mắt nàng ta thì chả khác nào cây cỏ.

Cảm giác này khiến cho hắn vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

“Ha ha…, Hàn sư đệ còn không biết đó thôi. Cái người là tôm tép trong lời của đệ tại buổi khảo hạch hôm nay, chỉ tham gia năm danh mục đã được gia nhập học viện, xếp trong ba mươi vị trí đầu tiên, được Khổng đại giáo quan đích thân chỉ định. Hắn chính là thí sinh duy nhất từ trước tới nay chỉ tham gia có năm danh mục khảo hạch mà đã được nhập học đó.” Một học viên cầm quạt lông, đầu chít khăn mỉm cười bước tới nói với hắn.

Lời vừa nói ra liền khiến Hàn Tiếu Phi giật mình, gương mặt biến đổi tức thì.

“Ngươi nói sao? Sao có thể có chuyện đó được. Chỉ tham gia năm danh mục đã xếp trong ba mươi thứ hạng đầu, có nghĩa là….” Hàn Tiếu Phi làm ra bộ dạng không thể tin nổi.

“Không sai. Mỗi môn khảo thí, Diệp Thanh Vũ đều đạt tới Cửu phẩm nhất đẳng.” Nói xong, hắn dừng lại một lát rồi tiếp. “Thậm chí nghe nói, trận pháp cùng bảo khí của học viện chúng ta chỉ khảo sát được tới mức đó, nếu không, khả năng của hắn còn kinh khủng hơn nữa, có thể vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta đó.”

Hàn Tiếu Phi nghe xong thì ngây người.

“Không thể nào!” Tưởng Tiểu Hàm hô lên. “Tên phế vật kia làm sao có thể đạt tới trình độ ấy được? Nếu hắn thực sự có tư chất yêu nghiệt như thế, tại sao bốn lần khảo hạch trước lại có biểu hiện thê thảm như vậy? Nhất định là hắn đã ăn gian rồi.”

Lời nàng nói khiến mọi người có mặt đều nhìn về phía mình. Tên đệ tử vừa lên tiếng cũng mỉm cười, nhưng trong ánh nhìn lại có tia trào phúng.

“Ăn gian? Không thể nào. Trận pháp và bảo khí để khảo thí của học viện chúng ta đều do những cường giả Khổ Hải Cảnh tự mình luyện chế, chưa từng có sai sót gì. Huống chi từ lúc thành lập học viện tới nay, chưa từng có người nào có thể ăn gian thành công. Ngoài các giáo quan kiểm soát viện tham gia khảo hạch của thí sinh, còn có hàng ngàn người đứng ở xung quanh, còn có Khổng đại giáo quan tự mình kiểm chứng, Diệp Thanh Vũ chỉ là một tên nghèo hèn, làm sao có thủ đoạn để qua mặt được?”

“Nếu Chu Dục sư huynh đã khẳng định là hắn không ăn gian, thì khẳng định là như vậy rồi.” Hàn Tiếu Phi bình tĩnh lại, lúng túng chắp tay nói.

Tên Chu Du này cũng có xuất thân danh giá, từ nhỏ đã đọc nhiều kinh thư, là người có học thức uyên bác, là người có tâm tư cẩn trọng, lại nghiên cứu Chu Dịch quẻ thuật, nghe nói có thể thấy được thiên cơ, được rất nhiều đệ tử xưng là Tiểu Thiên Sư. Trong đám đệ tử năm thứ tư, Chu Dục này có thể xem là một trong năm người nổi danh nhất, địa vị so với Hàn Tiếu Phi thì cao hơn không ít.

Lời hắn nói ra, tự nhiên là có đạo lý.

Hàn Tiếu Phi thầm đưa mắt liếc Tưởng Tiểu Hàm, ngầm ý bảo nàng không nên nói về việc của Diệp Thanh Vũ nữa. Bị người ta nhạo báng là việc nhỏ, đắc tội với vị Bạch Ngọc Khanh và Chu Dục này thì có được cũng không đủ bù mất.

Nhưng Tưởng Tiểu Hàm đã bị tin tức trên làm cho hoang mang không thôi. Đầu óc trống rỗng, trong nhất thời không biết là đang hối hận hay đang phẫn nộ, nào còn tâm trí để ý tới ám thị của Hàn Tiếu Phi.

“Không có khả năng, nhất định không thể có chuyện đó được. Mọi người sẽ giải thích thế nào về kết quả của bốn lần tham gia khảo hạch trước của hắn đây?”

Chu Dục dường như đã lường trước sẽ có câu hỏi này, hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay rồi cười nói. “Người ngu mới bị che mờ bởi những việc như vậy, kẻ trí mới có thể nhìn rõ chân tướng sự việc. Thành tích bốn năm tham gia khảo thí trước của Diệp Thanh Vũ chỉ có một cách để giải thích mà thôi. Đó là vì hắn không muốn, chứ không phải không thể vượt qua.”

“Không muốn?” Tưởng Tiểu Hàm ngạc nhiên hỏi lại.

“Ta đoán hắn có lý do nào đó không thể nói ra nên không muốn tiến vào học viện, cố ý để trượt khảo thí nên mới làm ra biểu hiện như thế để người khác không hoài nghi. Còn lần này hắn bỗng trở nên nổi danh vì hắn cuối cùng đã muốn gia nhập học viện rồi. Vì thế, hắn mới hiển lộ ra thực lực chân chính của mình.”

Mọi người nghe giải thích thì không khỏi nghẹn họng, trân trối. Nếu quả thật như vậy thì tên Diệp Thanh Vũ này quá đáng sợ rồi. Một người phải tự tin vào bản thân mình tới mức nào mới có thể làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy?

Hắn liên tục thi trượt bốn lần trong khi hoàn toàn có thể đạt được kết quả như vừa rồi. Hắn đã từ chối cơ hội mà biết bao thiếu niên, nữ tử con nhà quyền quý có nằm mơ cũng không đạt được.

Nhất thời, không khí của buổi tiệc đang cực kỳ náo nhiệt trở nên yên tĩnh.

Tưởng Tiểu Hàm đã tỉnh táo trở lại, ngẫm tới chuyện xưa giữa mình và hắn thì không khỏi xót xa. Người thiếu niên năm xưa hắn đã từng tin tưởng, sau đó chối bỏ và coi như một tên phế vật thì giờ đây lại hiện rõ ra tư chất của một thiên tài rồi sao!

Có lẽ nào, lựa chọn của nàng là sai?

Một cảm giác hối hận dâng lên trong lòng nhưng nhanh chóng bị nàng áp chế, sau đó chỉ còn sự tức giận không thôi.

Diệp Thanh Vũ nhất định là đã cố ý làm như vậy! Chính hắn khiến cho lần tiến vào Thiên Ý Cư này của nàng chìm trong thất vọng, khiến nàng chỉ còn biết xấu hổ mà không thể làm gì. Qua một lúc lâu, khung cảnh yên tĩnh này mới bị một thanh âm làm cho tan vỡ.

“Như vậy thì sao? Dù hắn tự tin, cũng đã bỏ lỡ mất bốn năm trời. Hắn lại xuất thân nghèo khó, không có đan dược và tài nguyên để tu luyện thì có thể đạt được tới mức nào? Từ trước đến nay, việc tu luyện vẫn luôn là lựa chọn của những người sinh trong phú quý, thiên phú trời ban của hắn rồi cũng trở thành lãng phí mà thôi.”

Âm thanh này chính là của nữ tử Bạch Ngọc Khanh, người bình thường vốn rất ít khi mở miệng. Lúc trước, nàng còn mở lời có ý chống đỡ cho Diệp Thanh Vũ, bây giờ lại nói những lời hạ thấp hắn như vậy khiến Tưởng Tiểu Hàm hết sức vui mừng. Nhưng ngay lúc đó, nữ tử này cất giọng lại khiến nàng chết sững.

“Thiến Ý Cư không phải là nơi những người như ngươi có thể đến được, mời ngươi rời đi cho.” Bạch Ngọc Khanh nhìn Tưởng Tiểu Hàm rồi nói thẳng thừng.

“Tại sao lại không được? Ta có thiếp mời tới đây đó.” Tưởng Tiểu Hàm cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng vẫn nói cứng.

Bạch Ngọc Khanh vẫy vẫy tay. Một cỗ lực lượng tuôn ra, thiên địa nguyen khí xung quanh chấn động. Tưởng Tiểu Hàm chưa kịp phản ứng đã thấy thiếp mời trong ngực nàng bay vụt ra ngoài, rơi vào trong tay Bạch Ngọc Khanh. Một vầng sáng lóe lên, thiếp mời này hóa thành bột phấn, tiêu tán vào trời đêm.

“Giờ ngươi đã không còn thiếp mời nữa rồi.” Bạch Ngọc Khanh bình thản nói.

Bá đạo!

Ngang ngược! Nhưng có thực lực quá cường đại! Chuyện này trong mắt nàng ta chỉ giống như một trò đùa mà thôi.

“Bạch sư tỷ, tiểu muội Tưởng Tiểu Hàm là do ta mời tới đây…” Hàn Tiếu Phi không nhịn được, cuối cùng cũng lên tiếng.

Sắc mặt Bạch Ngọc Khanh khẽ biến đổi, đưa mắt nhìn Hàn TIếu Phi, tựa như nhớ ra điều gì đó liền bảo. “A, ngươi cũng nên rời đi thôi. Ba tháng nữa không được phép tiến vào Thiên Ý Cư này.”

Hàn TIếu Phi tái mặt. Đây là một sự trừng phạt nặng nề, sẽ khiến cho hắn khó lòng mà ngẩng mặt lên được trong tầng lớp quý tộc ở đây.

Đang muốn tranh luận điều gì thì có một âm thanh nam tử từ phía sau vang lên. “Ngươi còn không nghe người sáng lập hội nói sao? Còn không mau rời đi.”

“Biểu ca?” Hàn Tiếu Phi sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Một tên đệ tử mặc áo trắng, khuôn mặt góc cạnh đứng phía sau hắn. Người này mày rậm mắt to, da thịt màu cổ đồng, thoạt nhìn đã biết tràn đầy lực lượng, so với đồng bạn thì cao hơn hẳn một cái đầu. Hắn vừa xuất hiện đã hiện lên khí vũ hiên ngang, khiến cho nhiều ánh mắt bỗng tối sầm lại.

Hàn Song Hổ!

Hắn là một trong mấy người mạnh nhất trong lớp đệ tử của năm thứ tư, cũng là một trong mấy người sáng lập Thiên Ý Cư hiện giờ.

“Biểu ca, ta….” Hàn Tiểu Phi lắ bắp.

“Còn không tranh thủ đi mau.” Hàn Song Hổ thản nhiên nói.

Hàn Tiếu Phi giật mình, không nghĩ vị biểu ca này lại không giúp mình, còn trực tiếp kêu mình rời đi. Tuy nhiên, hắn vẫn rất mực kính sợ vị biểu ca này, không dám nói gì thêm. Hắn quay người cùng với Tưởng Tiểu Hàm rời khỏi Thiên Ý Cư trong bộ dáng miễn cưỡng.

Hai người quả thực đã nhận một thất bại lớn ngày hôm nay. Chỉ sau một đêm, chuyện này sẽ lan truyền khắp học viện.

“Biểu đệ của ta không hiểu chuyện, lại khiến cho Bạch sư muội phải hao phí tâm tư rồi.” Hàn Song Hổ mỉm cười, chắp tay nói với Bạch Ngọc Khanh.

Bạch Ngọc Khanh không biểu hiện ra cảm xúc gì, lạnh nhạt đáp. “Không hiểu chuyện thì nên quản giáo cho tốt.”

Bình luận





Chi tiết truyện