chương 7/ 12

Xe chạy đến một con đường nhỏ yên tĩnh ở nông thôn, khắp nơi đều có thể thấy được những ngôi nhà lợp ngói nhỏ bé, tuy rằng nơi đây đã từng được xây dựng lại, nhưng vẫn giữ được không ít kiến trúc xa xưa.

Từ Kiều Diễm dựa theo địa chỉ chép lại được, đến thăm thị trấn nhỏ mà Uý Thượng Đình từng sống thuở bé.

Nói đến thật sự là ông trời đang giúp cô, ở cục cảnh sát hỏi như thế nào cũng tìm không thấy thông tin liên quan thì Đại Nhị (Đại Nhất + Tiểu Nhị) lại vô ý lấy được tư liệu nhân sự giúp ích cho cô, để cô biết được Uý Thượng Đình là theo họ mẹ, cũng tìm được chỗ ở trước đây của anh.

Hỏi tài xế lái xe, tìm được đến nơi, ai ngờ căn nhà vốn có kia hiện tại đã thành một khu nhà trọ.

Loại thời điểm này, nên tìm tới người già để hỏi thăm.

Cô nhìn trái nhìn phải — nhà đá đỏ đầu kia, có một cụ ông đang xem báo.

“Ông ơi, xin hỏi ông biết một phụ nữ tên là Uý Ngọc Ninh không? Bà ấy trước kia ở tại đây.”

“Úy Ngọc Ninh à!” Ông lão nhìn Từ kiều diễm, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu, ngay khi Từ Kiều Diễm định định buông tha không chờ đợi nữa thì ông rốt cuộc mở miệng, “Cô hẳn là muốn nói tới Tiểu Ninh !”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Từ Kiều Diễm mãnh liệt gật đầu, cũng không suy nghĩ đến cùng là đúng hay không, tóm lại, có hi vọng cô liền hỏi.

“Tiểu Ninh đi đã lâu rồi, sau đó nơi này đã được xây dựng lại, căn nhà trước kia là cái dạng gì đều không nhìn ra được nữa rồi.” Ông lão nhìn khu nhà trọ kia, xa xăm nhớ tới chuyện năm đó.

“Tiểu Ninh sinh ra ở nơi này, khi còn bé rất ngoan ngoãn, đáng tiếc lúc đi học kết giao với bạn xấu, bị đàn ông lừa, không cẩn thận mang thai, ông nhớ lúc ấy con bé sinh con trai; thằng nhóc cùng mẹ nó giống hệt nhau, đều là những đứa trẻ xinh đẹp, hẳn là như vậy . . . Ai! Lớn tuổi rồi, có đôi khi trí nhớ thật sự không tốt.”

Ánh mắt Từ Kiều Diễm sáng ngời, đúng rồi, Tiểu Ninh này chính là người cô muốn tìm. “Ông ơi, vậy ông có biết sau đó Tiểu Ninh dọn đi đâu không?”

“Ông chỉ nhớ rõ, về sau con bé đi theo một người đàn ông Nhật Bản về nước rồi, hình như mang theo cả đứa trẻ, chẳng qua là bây giờ ở đâu ông cũng không biết.”

Cái gì vậy?!

Từ Kiều Diễm há to miệng, Nhật Bản? Ý là, Uý Thượng Đình có thể là lớn lên ở Nhật Bản, mà tấm hình kia cũng có thể là chụp ở Nhật Bản sao?

Kết quả cuộc điều tra lại vấp phải trở ngại.

Bất quá so với trước đây đã tốt hơn nhiều — ít nhất cô biết Uý Thượng Đình từng lớn lên ở Nhật Bản, Từ Kiều Diễm bất mãn lẩm nhẩm trong lòng, người đàn ông kia thế nhưng lại chưa từng đề cập tới anh biết tiếng Nhật.

Đưa mắt nhìn thị trấn nhỏ một lần nữa, Từ Kiều Diễm xoay người chuẩn bị rời đi, lại không cẩn thận đụng vào một người qua đường. “Thực xin lỗi!”

“すみません!” (Tôi xin lỗi!)

Nói tiếng Nhật, là người Nhật Bản sao?

Từ Kiều Diễm liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, đối phương cũng đang dùng ánh mắt tò mò nhìn lại cô.

Đưa ra một nụ cười thân thiện, Từ Kiều Diễm xoay người rời đi.

Cô gái Nhật Bản mới đầu sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy nụ cười của đối phương nhìn rất quen mắt, giống như từng thấy qua. . . .

Đúng rồi! Là tấm ảnh kia!

Cô gái Nhật Bản vội vàng đuổi theo, nhìn xung quanh, cẩn thận nhớ lại người vừa rồi đi hướng nào. . . . chợt thấy được, Từ Kiều Diễm đang ngồi trên tắc xi.

Bách Hợp Huệ Tử không nói hai lời vẫy vẫy tay, cũng bắt một chiếc tắc xi, yêu cầu tài xế đuổi theo mục tiêu phía trước.

Khó trách cô cảm thấy nhìn quen mắt, cô gái Đài Loan mới vừa rồi chính là người chụp ảnh chung với Xích Lang!

Trong lòng mừng thầm một hồi, cô biết chỉ cần tới nơi này nhất định sẽ phát hiện gì đó mà; về phần cô gái kia cùng Xích Lang có quan hệ như thế nào, lúc này cô không rảnh mà suy nghĩ, tóm lại, trước hết cứ đuổi kịp chiếc xe kia rồi nói sau!

…………….

“Em không phải nói đi mua đồ ăn, sao mua cả một buổi sáng, lại tay không trở lại vậy?” Uý Thượng Đình nhìn chằm chằm hai bàn tay trống trơn của Từ kiều diễm, thực hoài nghi cô rốt cuộc là chạy tới nơi nào mua thức ăn?

Không biết cô gái này lại là có chuyện bất thường gì, chủ nhật không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đi mua gì đó, còn không cho anh đi theo hỗ trợ.

“Em cũng rất tức giận vì tay không mà quay về đây! Nhưng không có biện pháp, chính là mua không được!” Nghĩ đến thật đúng là làm cô nản lòng, cô tìm không ra bất cứ thứ gì liên quan đến tấm ảnh.

“Thật là.” Uý Thượng Đình thực tự nhiên dắt tay cô. “Đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Tiểu thư, hiện tại đã hơn một giờ chiều rồi, đừng nói với anh bụng em không đói đấy.” Anh đói bụng, bởi vì đợi cô mà cái gì cũng chưa ăn.

“Đúng nha!” Khó trách bụng lại thầm thì kêu.

Ôm cánh tay anh, cô vội vã đi về phía trước, “Đi đi đi, chúng ta đi lẩu cay, hôm nay không có mua được đồ ăn, em nhất định phải ăn nhiều một chút cho hả giận!”

“Đi ăn mỳ.”

“Vì sao?” Đừng mà! Cô muốn ăn lẩu cay.

“Bởi vì tối hôm qua dạ dày em không thoải mái.” Trong giọng nói của anh lộ ra lo lắng.

Từ Kiều Diễm dừng bước lại, ánh mắt hoài nghi nhìn anh, “Làm sao anh biết?”

Cô rõ ràng không nói gì mà!

Trong mắt Uý Thượng Đình có ý chê trách, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng. “Thân thể không thoải mái, vì sao không nói cho anh biết? Về sau không cho phép em một mình chui vào trong xó xỉnh lén uống thuốc đau dạ dày, biết không?”

Trong lòng cô mừng thầm — thì ra anh có chú ý tới cô! “Được.” Từ Kiều Diễm cảm động gật đầu, tiếp đó còn nói: “Nhưng em vẫn muốn ăn lẩu cay!”

“Em, cô gái này. . . ” Làm sao nói mãi mà không nghe!

“Xích Lang!”

Âm thanh vang lên cắt đứt thời gian vui vẻ của hai người..

Từ Kiều Diễm căn bản còn chưa kịp thấy rõ ràng, một bóng người cứ như vậy lao thẳng tới tiến vào trong lòng Uý Thượng Đình.

Mặt Từ Kiều Diễm biến sắc, chờ đã, vị trí kia hình như là của cô mà! Ánh mắt không vui trừng mắt nhìn người xa lạ kia, “Ngại quá, cô gái này. . . .”

“Xích lang, em rốt cuộc tìm được anh rồi!”

Tiếng Nhật!

Từ Kiều Diễm nheo mắt lại, nhìn từ đầu đến chân cô gái vừa xâm chiếm vị trí của cô, còn có, anh Úy vì sao không đẩy cô ta ra?

Uý Thượng Đình rốt cuộc cũng có phản ứng — anh nắm lấy đầu vai cô gái lạ, đẩy cô ta ra, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của người kia, anh nhíu mày. “Huệ Tử, tại sao cô ở đây?”

“Đương nhiên là tới tìm anh!” Vẻ mặt cô gái ai oán, “Anh vừa rời đi là đi hẳn bảy năm! Bảy năm hoàn toàn không có tin tức, anh có biết em đã đi tới rất nhiều quốc gia tìm anh hay không, nhưng mỗi một lần đều làm cho em thất vọng. . . .” Thanh âm của cô gái ngắt quãng, không hiểu anh tại sao lại dùng biểu tình lạnh lùng như thế nhìn cô?

“Huệ Tử, cô tìm tôi làm gì?” Anh và cô, đã không còn quan hệ.

“Làm gì? Đương nhiên là tới tìm anh trở về.”

“Lúc trước tôi đã nói rất rõ rồi, tôi sẽ không trở về.” Thái độ của anh kiên quyết.

“Anh không thể không trở về, hãy nghĩ tới bác đang ở Nhật Bản. . . .”

“Thực xin lỗi!” Một câu tiếng Trung vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, thân ảnh của Từ Kiều Diễm chủ động xen vào giữa, không tự nhiên tiếng vào trong lòng Uý Thượng Đình, thái độ như khẳng định “Người đàn ông này là của tôi”, “Cô gái Nhật Bản này là ai?”

Từ Kiều Diễm cố ý dùng tiếng Trung lớn tiếng hỏi, miễn cho hai người này lại nói tiếng Nhật, quên cả sự tồn tại của cô, khiến cô rất khó chịu!

Thật ngại, tốt xấu gì trước mắt người ở bên Uý Thượng Đình là cô, có thể tôn trọng cô một chút hay không, đừng có dính gần như vậy mà nói chuyện, cô sẽ ghen!

Nếu không phải buổi sáng hôm nay tìm hiểu được Uý Thượng Đình từ nhỏ đã đi Nhật Bản, thì đột nhiên đối mặt với chuyện anh nói được tiếng Nhật như vậy, Từ Kiều Diễm nhất định sẽ bị chấn động!

“Xích lang? Cô gái này. . .” Bách Hợp Huệ Tử cũng muốn biết cô gái này rốt cuộc là ai?

Mới đầu nhìn thấy ảnh chụp, cô ta quả thực không thể chấp nhận bên cạnh Xích Lang lại có phụ nữ khác; nhưng sau đó liền loại bỏ ý nghĩ này — đã đi bảy năm rồi, bên cạnh anh có người khác cũng không cần cảm thấy bất ngờ, nhưng cô ta tin tưởng, Xích Lang cuối cũng vẫn một lòng với cô ta.

“Kiều diễm, cô ấy là một người bạn của anh, quen biết ở bên Nhật, tên là Bách Hợp Huệ Tử. Huệ Tử, nói tiếng Trung đi, Kiều Diễm không hiểu Tiếng Nhật.”

Điều này làm cho Từ Kiều Diễm kinh ngạc một chút, thì ra cô gái kia biết nói Tiếng Trung.

Chỉ thấy cô gái Nhật Bản đưa hai tay lên, hướng cô gập người chín mươi độ, dùng tiếng Trung nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là Bách Hợp Huệ Tử.”

“Xin, xin chào.” Là như thế nào đây? Cô cùng một cô gái thoạt nhìn cũng không biết có phải tình địch hay không, có cần lễ độ với nhau như vậy không?

…………….

Bữa cơm trưa này ăn rất không thoải mái, nguyên nhân là, vị khách kia không mời mà đến — Bách Hợp Huệ Tử, thật sự là cái bóng đèn siêu cấp lớn gây trở ngại cô cùng Uý Thượng Đình.

“Đây là cái gì?” Bách Hợp Huệ Tử trừng mắt nhìn miếng đồ ăn kỳ dị màu đen mềm mềm, đang bị Từ Kiều Diễm gắp lên.

“Cái này gọi là tiết vịt, sao vậy? Cô chưa thấy qua sao?” Nhật Bản cách Đài Loan không xa lắm, văn hoá ẩm thực hẳn là không có khác biệt lớn như vậy chứ?!

“Vịt, tiết vịt?” Thực ghê tởm! Bách Hợp Huệ Tử kêu to một tiếng, máu trên mặt như rút hết.

Từ Kiều Diễm nhíu mày lại, cô gái này có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không? Tiết vịt là tinh hoa của lẩu cay đó!

Cô chu cái miệng nhỏ, đang muốn cắn cái tinh hoa kia thì tiết vịt trên đũa liền bị đưa vào trong bát khác, tiếp đó một miếng đậu hủ cũng nước dùng được bỏ vào trong bát của cô

Ai? Là ai trộm tiết vịt của cô ?

“Đã nói qua dạ dày em không tốt, không thể ăn cay, ăn đậu hũ đi.”

“Em muốn ăn một miếng.”

“Ăn đậu hũ.” Anh thực kiên trì.

Từ Kiều Diễm phồng má, trừng mắt nhìn tinh hoa của mình bị người đàn ông kia nhét vào miệng hai ba miếng ăn sạch.

“Đã ăn lẩu cay như em mong muốn rồi, phiềnem hiện tại phối hợp một chút đi.”

“Chỉ có thể nhìn, lại không thể ăn, có tác dụng quái gì đâu!” Từ Kiều Diễm đem đậu hủ nhét vào miệng, lầm nhầm không biết nói cái gì, nhưng khẳng định không phải lời dễ nghe .

Uý Thượng Đình không khỏi bật cười, cô gái này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như trẻ con vậy!

Anh lại gắp vài cọng rau để vào bát của cô, “Chờ dạ dày em tốt lên một chút, chúng ta lại trở lại ăn lẩu cay, đến lúc đó em muốn ăn bao nhiêu, cũng để cho em ăn.”

Từ Kiều Diễm liếc mắt một cái, đem tất cả quan tâm của anh bỏ vào đáy lòng. “Đây là anh nói đó! Mặc kệ em ăn bao nhiêu đấy!”

Không quen nhìn bộ dáng hai người anh anh em em, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của mình, Bách Hợp Huệ Tử đột nhiên kêu lên: “Xích lang, em muốn ăn cái kia, anh giúp em lấy được không?”

“Cô muốn cái gì?”

“Em muốn. . . . Này. . . . Ách. . . . Vẫn là cái kia. . .” Ánh mắt Bách Hợp Huệ Tử ghét bỏ lườm nồi canh lúc đỏ lúc trắng kia, nói thực ra, bên trong là cái gì cô ta cũng không rõ lắm, càng không có hứng thú.

Đối mặt với sự do dự của cô gái kia, Từ Kiều Diễm không có nhẫn nại như Uý Thượng Đình “Bách Hợp tiểu thư, có phải cô không ăn cay hay không?”

“Tôi ăn cay, nhưng cái đó. . .” Bách Hợp Huệ Tử vẻ mặt chán ghét, thoạt nhìn đỏ đỏ, phía trên còn có lớp dầu mỡ, thật sự là ghê tởm lại không lành mạnh.

Không thèm quan tâm tới vị tiểu thư cao quý này đang suy nghĩ gì, chính cô ta cố đi theo tới đây dùng bữa, kết quả lại ra vẻ cái gì cũng ghê tởm, Từ Kiều Diễm trực tiếp múc một thìa nước canh vào bát Bách Hợp Huệ Tử .

“Nếm thử lẩu cay đi, không ăn tiết vịt thì làm sao có thể xem như từng ăn lẩu cay chứ?” Xem bộ dáng e ngại của cô gái kia, Từ Kiều Diễm cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng vậy, là cô cố ý, ai bảo cô gái này làm ra bộ mặt vừa dè dặt vừa cao quý, giống như bọn họ ăn là đồ ăn hạ đẳng, làm cô thấy rất không thoải mái.

Lúc này, có điện thoại điều động đi làm nhiệm vụ, khiến Uý Thượng Đình không thể không rời đi. “Kiều diễm, anh đi tính tiền trước, em cứ tiếp tục từ từ ăn, nhớ kỹ, không cho phép ăn cay.”

“Biết rồi.” Anh là cha của cô sao? Quản lý nhiều như vậy? Nhưng đáy lòng cô lại có một cảm giác ngọt ngào .

Thấy cô oán giận, anh chỉ có thể bật cười, xoa xoa đầu cô, động tác dịu dàng đến như vậy, như là đang che chở vật gì đó; một giây sau, anh lại dùng tiếng Nhật hướng người bên kia cảnh cáo, “Huệ Tử, đừng có nói lung tung.”

Bách Hợp Huệ Tử không tình nguyện gật đầu, đôi mắt lạnh lùng lại hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

“Anh làm sao lại dùng tiếng Nhật nói chuyện?” Từ Kiều Diễm oán giận, khinh thường cô nghe không hiểu tiếng Nhật sao?

“Không có việc gì, anh đi trước, về nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Bách Hợp Huệ Tử thật ghen tỵ với giọng điệu của Uý Thượng Đình giờ phút này, đây hẳn là nên thuộc về cô ta, chứ không phải cô gái trang điểm lộng lẫy trước mắt này!

Uý Thượng Đình vừa rời khỏi, Từ Kiều Diễm liền tiếp tục ăn, hoàn toàn không quan tâm tới Bách Hợp Huệ Tử.

Vốn là có người tính tiền rồi, cô không ăn nhiều một chút thì làm sao gỡ vốn?

Ngay lúc Bách Hợp Huệ Tử nghĩ đến cô chỉ lo ăn mà không để ý đến người thì Từ Kiều Diễm lại đột nhiên cầm lấy khăn tay lau miệng, “Tốt lắm, tôi ăn no rồi.”

Cô ngước mắt, nhìn thẳng vào người đối diện. “Nói đi! Bách Hợp tiểu thư, cô rốt cuộc tìm đến anh Úy làm cái gì?” Từ Kiều Diễm có cảm giác cô gái Nhật Bản này có thể tháo bỏ nghi hoặc trong cô.

Anh Úy? Là nói Xích Lang sao!

“Tôi tới tìm Xích Lang, hi vọng anh ấy theo tôi quay về Nhật Bản.” Nếu đối phương đã mở miệng, Bách Hợp Huệ Tử cũng nói thẳng.

“Anh ấy ở đây rõ ràng rất tốt, tại sao phải trở về?”

“Cô không biết có bao nhiêu người hi vọng Xích Lang có thể trở về đâu, tôi không rõ vì sao anh ấy lại nghĩ không thông, cố ý không đi cùng tôi? Tôi không tin ở đây làm một cảnh sát vô danh, lại có thể tốt hơn quay về giới đua xe làm tuyển thủ nổi danh?”

“Quay về giới đua xe ?” Cô đang nghe lầm sao?

“Sao vậy? Cô không biết Xích Lang là tay đua xe nổi tiếng nhất Nhật Bản sao?” Bách Hợp Huệ Tử nhíu mày.

Tay cầm ly nước đông cứng giữa không trung, Từ Kiều Diễm há to miệng, “Cô, Cô nói, anh Úy là tay đua xe?”

Xem ra cô gái này không biết chút nào về thân phận của Xích Lang! Một chút khó hiểu hiện lên trong mắt Bách Hợp Huệ Tử, như vậy cũng tốt, kế hoạch của cô có thể thực hiện, chỉ cần lợi dụng cô gái này. . . .

“Xích Lang từ lúc còn rất nhỏ đã có hứng thú với xe, có thể nói anh ấy là thiên tài, đối với việc duy tu và điều khiển bất cứ loại xe gì, rất nhanh đều có thể vô cùng thuần thục; mười tám tuổi anh ấy đã có danh hiệu của mình, chẳng những là tuyển thủ Nhật Bản trẻ tuổi nhất tham gia thi đấu F1 đạt được quán quân, mà còn là người giữ kỷ lục ở giải đua xe thế giới.” Chú ý tới vẻ mặt trợn mắt há mồm của Từ Kiều Diễm, khóe miệng Bách Hợp Huệ Tử thoáng hiện lên nụ cười giả tạo, “Cô Từ, tôi muốn cô giúp tôi một việc.”

“Cô muốn tôi làm cái gì?”

“Vì một hiểu lầm ngoài ý muốn khiến cho Xích Lang quyết định rời khỏi giới đua xe, thậm chí từ bỏ cha dượng anh ấy. . .”

Càng nghe, Từ Kiều Diễm càng trợn to hai mắt — cái này, bí ẩn về tấm ảnh toàn bộ được sáng tỏ.

…………….

Vừa mở cửa nhà, đúng như dự đoán, anh liền nhìn thấy một cô gái ôm chặt búp bê bọt biển, nằm trên sô pha xem phim truyền hình.

“Xem tivi vì sao không mở đèn?”

Ánh sáng trong phòng khách không đủ để xem tivi, rất hại cho mắt.

Úy Thượng Đình bật đèn lên, mà cô gái kia dường như đến lúc này mới chú ý tới có người.

“Anh đã về rồi!” Thanh âm của cô cũng không có sức sống như lúc trước.

Đôi mắt đen hiện lên chút hoang mang, cô gái này hôm nay không giống lúc thường, không phải là Huệ Tử nói gì đó với cô chứ. . . . . “Em làm sao vậy?” Úy Thượng Đình ngồi vào bên người cô.

Từ Kiều Diễm thực tự nhiên tiến đến ôm hông của anh. “Chỉ là đang nghĩ tới một việc.” Nhăn nhăn cái mũi, cô dùng ánh mắt mới lạ đánh giá người đàn ông trước mắt.

Bách Hợp Huệ Tử nói, có một khách du lịch Nhật Bản đến Đài Loan ngắm cảnh, bởi vì vợ qua đời cho nên mới đi giải sầu, lại ngoài ý muốn quen biết mẹ Uý Thượng Đình, cùng bà nói chuyện yêu đương — người kia chính là cha dượng của Uý Thượng Đình ở Nhật Bản.

Đáng tiếc mẹ anh đến Nhật Bản không bao lâu, liền bị bệnh qua đời, mà người đàn ông Nhật Bản kia vẫn xem Uý Thượng Đình như con mình, cũng đem tình yêu thương dồn hết cho con mình và Uý Thượng Đình không có phân biệt.

Cảm tình của Úy Thượng Đình và anh em khác mẹ khác cha – Cung Thái Lang cũng tương đối tốt, giống như tay chân vậy.

Cha dượng Uý Thượng Đình là tuyển thủ nổi danh trong giới đua xe, từng hô phong hoán vũ, tuy rằng sau đó đã về hưu, nhưng trong tay vẫn có không ít đội xe, chuyên môn huấn luyện thế hệ tuyển thủ mới.

Từ nhỏ Uý Thượng Đình ở trong môi trường này, năng lực học tập tốt, hơn nữa lại có thiên phú bẩm sinh, bất cứ loại xe gì đến tay anh, anh vừa sờ liền thông suốt, cho dù một chiếc xe dỏm qua tay anh cải tiến, lập tức có thể cùng xe thể thao so tài.

Không lâu sau, anh và anh hai cùng nhau trở thành tuyển thủ cấp thế giới.

Mà cha dượng đắc ý nhất chính là, có được hai đứa con hơn người.

Chẳng qua có lẽ là do tuổi trẻ bốc đồng, hai anh em vì danh tiếng mà có tranh chấp nhỏ — Cung Thái Lang phát hiện tài năng, danh tiếng của em trai dần dần vượt hơn mình, trong lòng ít nhiều không yên ổn. Một buổi tối, hai anh em ầm ỹ một trận, hôm sau Cung Thái Lang tham gia thi đấu lại ngoài ý muốn, xe hỏng người mất!

Trận tranh cãi ngoài ý muốn kia đã phá nát tình anh em, cũng phá huỷ một gia đình.

Uý Thượng Đình bởi vì tự trách, chẳng những rời khỏi đội xe, thậm chí còn biến mất khỏi Nhật Bản, từ đó về sau không có ai biết anh đã tới nơi nào.

Về phần Bách Hợp Huệ Tử, chính bởi vì là bạn gái của Cung Thái Lang, nên tự nhiên biết rõ mọi chuyện.

Từ sau khi Uý Thượng Đình rời đi, cô ta liền tiếp tục chăm sóc cha dượng của Uý Thượng Đình, nhưng tâm nguyện của ông là có thể gặp mặt con trai một lần, đáng tiếc có người lại vì áy náy mà không thể đối mặt, một lần liền đi tận bảy năm.

“Anh Úy, anh biết không, em vừa mới xem một bộ phim truyền hình chán ngắt.”

“Anh đối với phim truyền hình của em một chút hứng thú cũng không có.” Hông của anh bị hai cánh tay ôm chặt muốn chết, không thể động đậy, chỉ có thể tiếp tục nghe cô nói.

“Có một phụ nữ ngốc tưởng rằng tình yêu là trên hết, bị người ta lừa một lần cũng chẳng sao, rồi lại bị lừa lần thứ hai; mà lần này, lại còn không oán giận mà chăm sóc đứa trẻ do người đàn ông kia cũng người khác sinh ra.

“Thảm hại hơn là, người đàn ông đó căn bản là không tốt, thích uống rượu, lại thích đánh bạc — đầu tiên là lừa hết tiền để dành của cô ấy, sau đó công việc cũng không còn, cả ngày chỉ biết đòi tiền cô ấy, nếu không lại mượn rượu giả điên, ra tay đánh người!”

Uý Thượng Đình nhíu mày, trong lòng anh biết rõ, nội dung vở kịch này rối bời, làm sao mà là phim truyền hình.

“Người phụ nữ kia cùng người đàn ông đầu tiên của mình sinh ra một bé gái, cô bé kia không hiểu, vì sao mẹ mỗi ngày đều bị cha đánh, lại vẫn muốn ở chỗ này, cho nên bé gái hỏi mẹ vì sao không trốn đi? Kết quả người mẹ ngốc lại trả lời bé, rằng cô ấy tin tưởng người đàn ông kia thật sự yêu mình, chẳng qua là bị rượu khống chế lý trí, hơn nữa nếu cô ấy đi rồi, ai sẽ chăm sóc cô bé cùng em trai không có quan hệ máu mủ? Dù sao trên giấy tờ, bọn họ cũng là người một nhà; thật buồn cười! Cùng một cô bé nói cái đó, nó làm sao nghe hiểu được, anh nói đúng hay không?”

Từ Kiều Diễm nói tới đây, đột nhiên sụt sịt, dừng một hồi lâu mới tiếp tục: “Bé gái kia chỉ biết là mẹ không muốn đi, nếu như vậy, bé cũng chỉ có thể bảo vệ mẹ cùng đứa em trai không có quan hệ máu mủ, cho nên mỗi lần trở về, đều ra lệnh cho chính mình phải dũng cảm đối kháng với cha dượng, không cho ông ấy đánh người nhà của mình nữa.”

Đây là. . . chuyện cũ của Từ Kiều Diễm !

Trái tim của anh nhói lên một cái, cánh tay cường tráng nhịn không được ôm chặt cô — Từ Tiểu Minh từng nói qua, mỗi khi trở về, người bị đánh thảm nhất, bị thương nặng nhất chỉ có Từ Kiều Diễm.

Anh bắt đầu hiểu rõ vì sao Từ Kiều Diễm lại chán ghét đàn ông say rượu đánh người như vậy, anh phát hiện mình cũng rất thống hận, hận không thể đem người đàn ông đó đánh cho nằm bẹp dí, đem những gì Từ Kiều Diễm trải qua trả lại gấp trăm lần.

“Đáng tiếc chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, người đàn ông kia uống say đánh người phụ nữ ngất xỉu, bản thân tám phần cũng bị rượu quấy phá, châm lửa đốt chồng báo cũ, tiếp đó bất tỉnh, kết quả hai người cứ như vậy bị thiêu chết!

“Cô bé thật sự là hận người đàn ông kia muốn chết, nếu như không có ông ta, mẹ cô sẽ không phải chết, mà vừa lúc này, góc áo của cô lại bị người ta giật xuống, cô cúi đầu nhìn thấy em trai không có quan hệ máu mủ kia, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là, là cha của đứa trẻ này hại chết mẹ cô, cô căm hận nó!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, hai tròng mắt bởi vì kích động mà có vẻ hồng hồng; Uý Thượng Đình không đành lòng đặt tay lên gương mặt của cô.

“Kết quả, anh đoán xem cô bé cùng đứa bé trai cuối cùng ra sao ?” Cô hỏi.

Còn phải đoán sao? Từ Tiểu Minh còn có thể khoẻ mạnh sống đến bây giờ, cũng biết cô đã lựa chọn như thế nào rồi.

“Cô gái nghĩ đến mẹ từng nói, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tất cả mọi người đều là người một nhà, đứa trẻ kia chính là em trai của cô gái, hiện tại cha nó đã chết, nó chẳng lẽ không đau lòng sao? Nếu lúc này cô lại không để ý tới nó, đứa trẻ sẽ không còn gì hết.”

Nắm chặt lòng bàn tay của anh, Từ Kiều Diễm ngửa đầu nhìn vào mắt anh, “Cho nên cô gái quyết định giữ em trai lại, quên đi quá khứ không thoải mái; dù sao bọn họ cũng là người một nhà, đã mất đi cha mẹ, không nên lại mất đi nhau nữa.”

Đôi mắt đen chặt chẽ khóa cô lại, muốn biết vì sao cô lại nói với anh chuyện đó. . . .

“Anh Úy, em hoàn toàn có thể thể hiểu được tâm tình của cha dượng anh — ông ấy đã mất đi một đứa con trai, đừng khiến cho ông ngay cả một đứa con khác cũng không thấy được, được không?”

Trong mắt của anh như có ngọn lửa đang nhảy nhót — quả nhiên, Huệ Tử đã nói tất cả!

Mọi chuyện trong quá khứ hiện ra trong đầu anh, anh phiền chán muốn đẩy cô ra, đáng tiếc mông cô gái này lại dính chặt trên đùi của anh, làm sao cũng không chịu dời đi.

“Em không hiểu sự tình thì đừng có nói lung tung.” Anh thấp giọng trách.

“Em không hiểu anh em hai người vì hiểu lầm gì mà cãi nhau, nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra rồi, anh không thể chỉ lo tự trách, không quan tâm đến cảm thụ của người khác nha!”

“Những điều này là do Huệ Tử nói cho em biết sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, xem ra Huệ Tử vẫn cố giấu một chút việc không nói.

“Đúng vậy! Ngay sau khi anh vứt bỏ em chạy đi làm nhiệm vụ, cô ấy đã nói ra tất cả, còn nói cha dượng anh thương tâm và nhớ anh biết bao.”

“Không thể nào! Ông ấy nhất định hận anh muốn chết, nếu không phải lúc trước anh cùng Cung Thái Lang cãi nhau, làm sao lại khiến Cung Thái Lang phân tâm, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ? Là anh hại chết con trai cưng của ông ấy, cha dượng làm sao còn có thể muốn gặp anh?”

“Ai bảo anh không nghe Huệ Tử nói cho đàng hoàng, lần này cô ấy tới, có mang theo thư do chính tay cha dượng anh viết, ông ấy muốn nói cho anh biết, ông ấy chưa từng trách anh, vẫn luôn luôn chờ anh về nhà.” Bắt lấy túi của mình, Từ Kiều Diễm lấy ra một phong thư đề tên Xích Lang.

“Cha dượng thật sự không trách anh sao?” Úy Thượng Đình run rẩy tiếp nhận thư, ánh mắt kích động.

Anh né tránh bảy năm — năm đó cha dượng ôm thi thể Cung Thái Lang khóc đến cơ hồ muốn ngất đi, làm anh cảm thấy mình không nên ở lại nữa!

Nếu không phải tại anh, Cung Thái Lang cũng sẽ không gặp chuyện không may!

Sau lần đó, phàm là bất cứ chuyện gì có liên quan đến Cung Thái Lang, anh cũng không tình nguyện nói đến, nhắc đến, chỉ muốn ở lại cái góc nhỏ ở Đài Loan này, cả đời trôi qua đơn giản vậy thôi.

Nhưng nếu.. . sự tình không phải như anh nghĩ, vậy anh chẳng phải đã làm những người quan tâm đến anh bị tổn thương sao?

“Anh và tiểu quỷ kia đều cùng một dạng, không biết em đã phải dùng bao nhiêu thời gian mới khiến cho nó quên mất cái gì gọi là ‘tự trách’, tốn công nuôi nó mập mạp, khỏe mạnh cao lớn như bây giờ. . . lại quay ra tranh cãi với em, tên nhóc đáng chết này. . . .”

Khóe mắt cô chăm chú nhìn, phát hiện anh lại đem thư ném vào thùng rác. “Anh làm gì?” Cô vội vàng cản lại, lại bị Uý Thượng Đình ngăn chặn.

“Không cần lấy, xem thư không có ý nghĩa.”

“Phong thư này là cha dượng anh viết . . . . .”

“Bởi vì thực tế mặt đối mặt có vẻ có ích hơn, vậy còn xem thư làm cái gì?”

Sửng sốt nửa ngày, Từ kiều diễm mới tìm được giọng nói của mình, “Anh là nói. . . . . .”

“Tháng sau anh được nghỉ năm ngày, em muốn theo anh đi Nhật Bản hay không? Tiểu Minh không phải còn được nghỉ hè sao? Chúng ta có thể thuận tiện mang Tiểu Minh đi cùng.”

Bảy năm thời gian rất dài, anh hẳn là muốn chuẩn bị dũng khí đi đối mặt, huống hồ anh làm sao có thể thua một cô gái?

Từ Kiều Diễm làm được, vậy anh cũng làm được!

“Muốn, em đương nhiên muốn đi!” Từ Kiều Diễm hưng phấn ôm chặt anh, cuối cùng không có phụ nhờ cậy của Bách Hợp Huệ Tử. “Có thể đi Nhật Bản đó! Cũng không uổng công em thêu dệt một câu chuyện xưa cảm động lại êm tai như vậy để gợi ý cho anh.”

“Lại là thêu dệt ra sao?” Anh lau đi dấu vết ẩm ướt ở khóe mắt cô.

“Đó là đương nhiên.” Cô giả làm mặt quỷ, “Nếu không anh nghĩ là thật sao?”

Trả lời cô là một nụ hôn sâu bao hàm thương tiếc cùng trìu mến.

…………….

Lại nói tới, Bách Hợp Huệ Tử không phải chỉ đến đưa thư thôi sao?

Vì sao người tìm được rồi, thư cũng đưa rồi, Uý Thượng Đình cũng quyết định quay về Nhật Bản một chuyến rồi, cô ta còn ở lại Đài Loan làm gì? Còn động một chút là chạy đến tìm anh Úy của cô, không cảm thấy là siêng năng quá sao?

“Dù sao tháng sau hai người cũng về Nhật Bản, đến lúc đó tôi theo hai người cùng nhau trở về là được rồi!”

Nói như vậy cũng không sai, cô ta muốn ở lại Đài Loan cũng không có ai cấm, nhưng mỗi khi Từ Kiều Diễm cùng Uý Thượng Đình hẹn hò thì cô gái kia đều chạy tới làm bóng đèn, có phải là hơi quá đáng hay không ?

Mà làm cô tức giận nhất là, Uý Thượng Đình một chút ý tứ đuổi Bách Hợp Huệ Tử đi đều không có!

Nhưng mà cũng phải thôi! Dù sao người ta cũng là bạn gái của anh trai, về tình về lý, đuổi người ta đi cũng là không đúng.

“Chị, cái này gọi là dẫn sói vào nhà.”

Một cái gối ôm bay qua.

“Ai da!”

Trúng ngay hồng tâm.

“Nếu không phải chị đem ảnh chụp đưa lên mạng, cô gái Nhật Bản kia làm sao lại tìm tới nơi này?” Cái cô Bách Hợp gì đó kia, Tiểu Minh đã gặp mặt vài lần, cô ta thường chạy tới khu nhà của bọn họ chờ anh cảnh sát giao thông.

Người đàn bà kia bề ngoài thoạt nhìn thực là đoan trang hiền thục, nhưng không biết tại sao, cậu thật sự là thấy không vừa mắt cô ta.

Có lẽ là nhìn người phụ nữ lỗ mãng nhà mình quen rồi, nên cảm thấy Bách Hợp Nhật Bản kia có thái độ rất giả tạo.

“Người kia là bạn gái của anh trai đó.” Cô nhắc nhở.

“Em một chút cũng không cảm thấy cô gái kia có chỗ nào giống bạn gái của anh trai cả.” Từ Tiểu Minh hừ một tiếng. “Bản thân em cảm thấy cô ta rất là quấn quít anh cảnh sát giao thông.”

Mỗi lần nhìn thấy anh cảnh sát giao thông, bộ dáng vui vẻ của Bách Hợp Nhật Bản thực dễ dàng nhìn ra được, nói chuyện rất thích chạy đến gần anh ấy; nhưng chỉ cần Từ Kiều Diễm vừa xuất hiện, nụ cười trên mặt cô ta liền cứng ngắc, ánh mắt cũng trở nên rất sắc bén.

Cậu không tin, lẽ nào Từ Kiều Diễm một chút cảm giác cũng không có sao?

“Chớ có nói hươu nói vượn! Cùng lắm thì một thời gian nữa, đuổi cô ta về Nhật Bản là sẽ không có chuyện gì.”

Từ Tiểu Minh lơ đễnh nói: “Hi vọng sẽ đơn giản như vậy là tốt rồi.”

Lời nói của Từ Tiểu Minh giống như ném một tảng đá xuống đáy lòng Từ Kiều Diễm, làm cô thoáng cảm thấy bất an — không biết tại sao, cô nhớ tới ánh mắt mỗi lần Bách Hợp Huệ Tử nhìn Uý Thượng Đình, đều làm cô cảm thấy rất không thoải mái.

Là cô suy nghĩ quá nhiều sao?

Cô tin tưởng Uý Thượng Đình, dù cho Bách Hợp Huệ Tử thực sự có ý đồ khác, chỉ cần trong lòng Uý Thượng Đình có cô, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

Bình luận





Chi tiết truyện