chương 10/ 12

Vụng trộm quay về Đài Loan đã năm ngày.

Từ Tiểu Minh cũng không biết người phụ nữ này đến cùng là đang đùa cái gì — trước đó ra đi là như thế, trở về cũng vẫn là như vậy, cậu không thể có một lần vui vẻ ra ngoài, không cần phải giống như kẻ trộm bị người khác truy đuổi, phải vội vàng chạy trốn hay sao?

Xem bà chị này đi, mở cửa nhà mình cũng lén lút, không phải làm việc trái với lương tâm thì là cái gì? “Bà chị, hình như đêm qua anh Úy đã trở lại rồi.”

Thân mình cứng đờ, cô đương nhiên biết rồi! Bằng không vì sao mở, đóng cửa đều cẩn thận để ý như vậy, chính là sợ bị người đàn ông đối diện bắt được.

“Hơn nữa khuya khoắt còn chạy tới nhà chúng ta đập cửa rất mạnh, thật là đáng sợ!”

Việc này người có lỗ tai đều nghe được!

Nhưng chị em nhà này chỉ có thể giả chết — thứ nhất, Từ Tiểu Minh không định rước lấy phiền toái, ai cũng nghe ra được người gõ cửa tức giận đến thế nào, mà nếu không phải tìm đến cậu, cậu cần gì phải mở cửa; thứ hai, Từ Kiều Diễm tự biết người kia nhất định là vì mình mà đến, hơn nữa còn đang tức giận, nếu như vậy, cần gì phải mở cửa để bị lửa giận đánh trúng?

Cho nên hai chị em đều nghĩ làm rùa đen rút đầu — không mở cửa chính là không mở cửa!

“Nhưng, chị à, chị cũng không thể trốn tránh anh Úy nữa?” Từ Tiểu Minh thành khẩn nói.

Cái này cô cũng biết, trên lá thư cô đã viết rất rõ ràng, cô cảm thấy cho anh một chút thời gian suy nghĩ kỹ hơn, có lẽ sẽ có người thích hợp với anh hơn xuất hiện.

Bất quá rất kỳ quái, trừ bỏ buổi chiều đầu tiên sau khi Úy Thượng Đình trở về có xúc động đến gõ cửa, vài ngày kế tiếp, bên ngoài đều rất yên tĩnh.

Chẳng lẽ người đàn ông kia đã nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian trên người cô nữa sao?

Nghĩ tới đây, Từ Kiều Diễm lại buồn khổ trong lòng, giống như sắc trời lúc sắp mưa, buồn bực làm cho người ta thở không nổi.

Hôm nay cô tự mình đi đến chỗ bà lão bán đồ ăn sáng. “Chào buổi sáng, Vân cô nương.”

“Tiểu Diễm Diễm, hôm nay cháu ngủ dậy tương đối trễ đó! Bạn trai cháu đã tới, cậu ta còn giúp cháu mua bữa sáng, nói muốn đưa đến công ty của cháu trước.”

Từ Kiều Diễm nghe vậy, cả người chấn động.

“Đúng rồi, cậu ấy còn cầm một cái dù, nói là sợ chốc lát nữa trời sẽ mưa, cháu quên mang dù ra ngoài thì gay go, cháu xem, cậu ấy rất quan tâm tới cháu đó!”

Cầm cái dù, Từ Kiều Diễm đột nhiên muốn khóc, thì ra anh Úy vẫn để ý đến cô như vậy.

Tan tầm về nhà, thuận đường vòng qua chỗ ở của dì Vương, vừa vặn gặp được dì ấy xuống lầu đổ rác.

Sau khi bị thương, dì Vương về nhà tĩnh dưỡng, sắc mặt thoạt nhìn tương đối hồng hào, khỏe mạnh. “Cô Từ, đã lâu không gặp!”

“Dì Vương, dì có vẻ rất vui vẻ?”

“Nhìn thấy cô, tôi đương nhiên vui vẻ, tôi thật sự muốn cám ơn sự giúp đỡ của cô, hiện tại chẳng những tôi thoát khỏi ông chồng, còn có thể ở chung với con trai, tôi thật sự rất thỏa mãn.”

“Nhưng tôi thật sự không làm gì cả!”

“Là cậu Úy bạn trai cô tìm người tới giúp chúng tôi.” Dì Vương mỉm cười, “Cậu ấy nói bởi vì sợ cô lo lắng, tự trách, cho nên hi vọng tôi có thể dũng cảm, kiên cường một chút, cậu ấy còn giúp tôi tìm được công việc ổn định có thể chăm sóc đứa nhỏ, tôi thật sự rất cảm tạ cô và cậu Úy.”

Trong ngực Từ Kiều Diễm như có dòng nước ấm bao quanh, không nghĩ tới anh Úy lại yên lặng thay cô làm nhiều việc như vậy, người đàn ông này đối với cô thật tốt, có phải không?

Một mình yên lặng đi về phía trạm xe bus, Từ Kiều Diễm đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn lại, muốn biết ai theo dõi cô? “Anh, anh Úy?” Sao anh ở nơi này?

Bởi vì là người quen, cho nên cô hoàn toàn không có phòng bị, chờ Úy Thượng Đình tiếp cận, anh lại đột nhiên cầm thứ gì đó ấn lên miệng cô, Từ Kiều Diễm giật mình chưa hiểu phát sinh chuyện gì, trước liền mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Úy Thượng Đình ôm lấy Từ Kiều Diễm đang mất đi ý thức.

Lúc này, đầu ngõ lại có một bóng người đi ra, đáp lại ánh mắt có vẻ lo lắng của người đàn ông kia, Từ Tiểu Minh vỗ ngực cam đoan, “Yên tâm, lượng Chloroform cũng không nhiều lắm, em cam đoan chị ấy tỉnh lại vẫn sinh khí dồi dào mà gào thét lên với anh.”

Lượng Chloroform (thuốc mê) kia là cậu xin của một người bạn làm bác sĩ thú y.

Nhưng một giây sau, Từ Tiểu Minh lại giơ hai tay hợp thành chữ thập khẩn cầu, “Anh cảnh sát giao thông, ngàn lần xin anh, vạn lần xin anh, anh không thể nói cho chị ấy là em dạy anh làm sao mang chị ấy đi, bằng không khi tỉnh lại, chị ấy nhất định sẽ làm thịt em!”

…………….

Khi Từ Kiều Diễm tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ngồi trong một chiếc xe thể thao, dây an toàn đã gài, cả người choáng váng, cô còn chưa biết mình đang ở nơi nào!

“Em đã tỉnh, thời gian vừa đúng lúc.” Úy Thượng Đình ngồi ở ghế lái, nhả phanh xe.

“Sao anh lại đánh thuốc mê mang em tới đây?” Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi xong, vèo một tiếng, chiếc xe nháy mắt bay ra ngoài.

Lúc này, Từ Kiều Diễm hoàn toàn thanh tỉnh — là bị dọa cho tỉnh! “Muốn chết sao, anh anh anh chạy nhanh như vậy làm cái gì?”

Anh liếc nhìn cô một cái, “Em đâu phải không biết trước kia anh làm gì, kinh hãi cái gì chứ?”

Thì ra anh đã đem cô đến nơi đua xe rồi.

Chờ một chút, ở Đài Loan lấy đâu ra nơi đua xe? “Anh, anh không phải là cảnh sát giao thông sao? Làm sao có thể biết pháp mà phạm pháp, trắng trợn chạy nhanh như vậy?”

Bởi vì tốc độ quá nhanh, ngoại trừ mấy cột đèn đường, hoàn toàn nhìn không rõ cảnh vật ngoài cửa sổ xe, cô gần như hét lên.

Úy Thượng Đình mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Anh tan sở, ai đua xe, ai chạy nhanh cũng không phải chuyện của anh. Hơn nữa, con đường này buổi tối vốn có nhiều dân đua xe, là khu vực chuyên làm sai pháp luật.”

Con số trên đồng hồ từ một trăm nhảy lên một trăm hai mươi, một trăm bốn mươi, một trăm sáu mươi. . .

Từ Kiều Diễm bởi vì tốc độ quá nhanh mà sinh ra cảm giác áp bách làm cho tim của cô đập nhanh hơn, hô hấp có chút khó khăn.

“Anh, anh mang em lên xe, rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Những lời này hẳn là anh nên hỏi em chứ?” Anh ném một đống lớn văn kiện đến chỗ cô. “Em muốn cái gì? Nhà ở, xe, trang sức, hay là tiền mặt?”

“Phía trước, phía trước, xin anh hãy chuyên tâm lái xe đi!” Tăng tốc độ còn tìm văn kiện, lái xe nguy hiểm, thật sự là muốn chết!

Tới một khúc cua, Từ Kiều Diễm gần như là nhắm mắt lại, nắm chặt dây an toàn.

Phát hiện mình còn sống, lúc này Từ Kiều Diễm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng chỉ có lúc này, cô mới chú ý tới mấy văn kiện kia, đó là. . . hợp đồng mua bán nhà, sổ tiết kiệm và. . . vài biên lai mua bán trang sức! “Anh cho em mấy cái này để làm gì?” Đừng nói cho cô biết, mấy thứ này là cho cô chứ.

“Còn chưa đủ sao? Không sao, em muốn bao nhiêu cứ nói cho anh biết, anh sẽ mua cho em!”

“Vì sao?”

“Nếu không phải em coi trọng chút tiền tài này, vậy vì sao muốn rời khỏi anh?” Khẩu khí của anh thực lạnh thấu xương.

“Vớ vẩn, em không phải vì những thứ này!” Một khúc cua chín mươi độ làm cho cô nặng nề hít một hơi thật mạnh, “Thời điểm em theo đuổi anh, cũng không biết anh là ai!”

Đây chính là trọng điểm.

“Một khi đã như vậy, tại sao khi biết anh đua xe lại né tránh anh? Cái gì gọi là muốn anh đi tìm người thích hợp hơn? Em coi anh – Úy Thượng Đình này là cái gì? Em muốn thì thì tới chọc một cái, không muốn thì một cước đá văng ra!” Anh tức giận đập vài cái thật mạnh trên vô-lăng.

“Tay anh đừng rời khỏi vô-lăng!” Từ Kiều Diễm nhìn mà kinh hãi, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, “Anh đừng tức giận, đừng tức giận! Em chỉ là quá để ý tới anh, nên mới có thể lo lắng mình không xứng với anh. . . . . .”

Tốc độ lại tiếp tục tăng lên.

“Được được được! Em sẽ không để ý nữa, Từ Kiều Diễm em là loại người nào chứ? Em làm sao lại dễ dàng buông tha cho người đàn ông em muốn? Về sau mặc kệ anh như thế nào, là tròn hay là dẹp, là Tổng Thống hay là tên ăn mày, em cũng sẽ ở bên anh đến chết, có được không? Người ta chỉ muốn cho anh tự mình lựa chọn thôi!”

Tốc độ giảm xuống còn một trăm tám.

Muốn khóc quá, hiện tại cô thế nhưng lại cảm thấy tốc độ một trăm tám là bình thường.

“Kiều Diễm, em không thể làm nhiễu loạn lòng anh như vậy, để cho anh cảm thấy trong cuộc sống không thể không có em thì lại rời đi, anh rất tức giận em vì một cái nguyên nhân không ra sao muốn chia tay với anh, cái gì gọi là tìm người thích hợp với anh? Nếu em không phải người thích hợp nhất của anh, anh thật không biết anh còn muốn ai nữa!”

Lúc này, cô thật sự không có tâm tình nghe lời ngon tiếng ngọt.

“Kiều Diễm, gả cho anh.”

“Cái gì?” Thế này không giống như tưởng tượng của cô, trong tưởng tượng của cô cầu hôn hẳn là nên xảy ra trong bữa tối đèn cầy lãng mạn, chứ không phải trong giờ phút sống chết thế này.

“Em không muốn sao?”

Thực đáng buồn, bị người ta cầu hôn bằng phương pháp này.

Mắt thấy con số trên đồng hồ tốc độ bắt đầu tăng lên, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, cô chỉ có thể gật đầu đáp ứng. “Em bằng lòng, em bằng lòng, cầu xin anh lái xe cẩn thận có được không?”

Úy Thượng Đình rốt cục cũng giảm tốc độ, khóe miệng của anh cuối cùng cũng lộ ra ý cười, như vậy mới ngoan!

…………….

Từ Kiều diễm say xe choáng váng một hồi, gần như để cho người ta nửa dìu nửa đỡ lên nhà

Thật cẩn thận đưa cô tới sô pha, kẻ khởi xướng mọi chuyện kia trong mắt có áy náy cùng đau lòng. “Em không phải cũng thích tốc độ sao, sao mới đi một chút như vậy đã chịu không được?”

Lần đầu tiên gặp cô, cô gái này chính là đang tăng tốc vượt đèn đỏ, anh còn tưởng rằng Từ Kiều diễm có thói quen lái xe nhanh, không nghĩ tới đã nghỉ ngơi hơn một giờ rồi, cô vẫn rất không thoải mái.

“Làm ơn đi! Cái loại tốc độ này của anh, có người bình thường nào có thể chịu được? Đến bây giờ chân em vẫn còn mềm nhũn này.” Đánh chết cô, cô cũng không muốn đi nhanh như vậy nữa.

Cô, Từ Kiều Diễm, thề cả đời này từ giờ trở đi, tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông.

Lấy cho cô một ly nước ấm, Úy Thượng Đình ngồi ở bên cạnh cô, bình tĩnh cảnh cáo: “Lần sau em nói thêm một câu muốn rời đi hay muốn chia tay nữa, anh không ngại đưa em đi hóng gió tiếp đâu.”

Ngu ngốc mới dám nói như vậy!

Từ Kiều Diễm thật sự cảm thấy người đàn ông này rất bá đạo, nhưng mà cô cũng rất vui vẻ, lúc này là anh tự mình theo đuổi cô, điều này cũng cho thấy cô ở trong lòng anh quan trọng hơn những thứ khác.

“Anh lấy xe ở đâu ra vậy?” Chiếc xe thể thao kia thoạt nhìn rất mới.

“Anh vừa mua.”

Từ Kiều Diễm sửng sốt, không phải là dọa cô chứ!

“Những văn kiện trên xe vừa rồi, nhà ở, trang sức gì đó, không phải cũng là vừa mới mua chứ?”

“Em nói xem!” Anh không trả lời thẳng, cũng không phản bác.

Cô nín thở, một giây sau kinh hãi thét chói tai, “Anh điên sao? Tiêu tiền bậy bạ như vậy.”

Từ Kiều Diễm không biết là, trong tài khoản của Úy Thượng Đình thực ra có rất nhiều tiền.

“Nhà ở, khi kết hôn sẽ dùng; trang sức, cũng là mua cho em đeo, anh không hiểu có chỗ nào là lãng phí.”

Anh trả lời đến là đương nhiên, Từ Kiều Diễm nghe xong cũng cảm động vạn phần, thì ra anh Úy đã chuẩn bị đủ rồi.

Thứ phụ nữ muốn là một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương mình, Úy Thượng Đình đều đã vì cô chuẩn bị đủ, đáng tiếc cô tạm thời không làm ra nổi vẻ mặt cảm động, bởi vì mới nãy gào thét rất hao tốn sức lực, cô thấy hơi choáng váng đầu óc.

Thấy cô vẫn không thoải mái, Úy Thượng Đình đề nghị, “Muốn anh giúp em pha nước ấm không, tắm rửa thư giãn một chút sẽ cảm thấy khá hơn.”

Cô lườm anh một cái, sắc mặt tái nhợt có pha thêm chút đỏ hồng, “Anh Úy, anh đưa một cô gái về nhà mình, còn muốn người ta cởi sạch ra tắm rửa ở nhà anh, đây thật sự không phải là hành vi mà người lịch sự nên có đâu!”

Anh khẽ vuốt ve gương mặt của cô, “Nếu em không ngại, muốn anh hầu hạ em cùng tắm cũng được.”

Hơi nóng nhắm thẳng mặt cô mà xông lên, a a a! Người đàn ông này thật sự là càng lúc càng biết tán tỉnh.

“Kiều Diễm, những lời vừa rồi anh nói ở trên xe đều là thật lòng.”

“Mới vừa rồi anh ở trên xe nói cái gì, em nhất thời đầu óc choáng váng, cũng chưa nghe được! Anh nói lại lần nữa được không?” Cô làm nũng.

Úy Thượng Đình liếc xéo cô, “Em không phải chóng mặt sao?”

“Chóng mặt? Nhưng cái này không quan trọng.” Quan trọng là, lời anh mới vừa nói.

Anh bật cười lắc đầu, cô gái này, nghe được những lời nói muốn nghe, tinh thần liền tốt hơn so với bất cứ ai; nhưng đây cũng là điểm anh yêu thích ở cô. “Kiều Diễm, anh nói đều là thật sự, cả đời này, chúng ta đều ở bên nhau nhé!”

Dùng đua xe bức hôn, cô thật đúng là lần đầu thấy được, nhưng tâm ý của anh cũng đã đủ rồi.

Từ Kiều Diễm nhìn anh, “Anh không hối hận à! Phụ nữ như em đây rất lắm chuyện, lại hung hãn, còn thích tìm phiền toái, anh xác định chính là em sao? Em thế nhưng sẽ chỉ biết làm cho anh mất mặt thôi!”

Anh ôm lấy cổ của cô, dùng một cái hôn thật sâu, cho cô lời hứa hẹn. “Trừ phi em không quan tâm tới anh nữa, còn không cứ quấn quít lấy anh cả đời đi!”

Từ Kiều Diễm nở nụ cười, rốt cục cũng yên tâm.

Anh ôm lấy cô, hướng mục tiêu là phòng tắm.

“Thả em xuống, em tự mình đi.”

“Em không phải chân nhũn ra sao, có người phục vụ em không tốt sao?”

Ở trong lòng anh, Từ Kiều Diễm đấm anh một cái, “Này, thật sự đi tắm sao? Trên người của em chỉ có quần áo bẩn thôi!”

“Dù sao em cũng đi tắm, bụi bẩn đều trôi hết.”

“Em làm gì có quần áo sạch để mặc?”

“Yên tâm, em sẽ không có thời gian để cần quần áo .”

“. . . . . .”

Đúng là đàn ông!

Nhưng mà cô thích.

…………….

Thời tiết sáng sủa, gió êm sóng lặng, lại là một ngày hạnh phúc tốt đẹp.

Công ty du lịch nho nhỏ này của cô tuy rằng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng vẫn bình an vượt qua một năm, hơn nữa những ngày gần đây việc vui cũng nhiều, trên mặt Từ Kiều Diễm lộ ra nụ cười hạnh phúc, thật sự là rất chói mắt.

Từ Tiểu Minh chính là người thứ nhất bị luồng sáng này đánh trúng. “Bà già kia, sinh viên làm thêm nhỏ bé này muốn xin phép nghỉ buổi chiều.” Đi ra ngoài còn tốt hơn là ở chỗ này nhìn nụ cười ngu ngốc của người phụ nữ kia.

“Lý do xin nghỉ là gì?”

“Âm lịch có ghi hôm nay không nên làm việc.”

“Được!”

Nhân viên giáp ất bính bên cạnh vừa nghe thấy, tất cả đều trợn tròn mắt — chị Kiều Diễm bị choáng váng hay sao? Như vậy cũng có thể!

Ngay cả Từ Tiểu Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, người phụ nữ này đổi tính rồi, dễ thương lượng như vậy, bất quá trong nháy mắt cậu liền nghĩ thông, “Chị hiện tại âm mưu thực hiện được rồi, rất vui vẻ nhỉ!”

“Em đang nói bậy bạ gì đó?”

“Chị, chị em mình một lòng mà, chị đang ở đây chơi đùa cái gì, em lại không nhìn ra được sao? Chị căn bản là bố trí cạm bẫy cho anh Úy nhảy vào, trước tiên bức ép anh ấy đến cực hạn, làm cho anh ấy chủ động theo đuổi chị, miệng chị nói cái gì mà muốn cho anh Úy tự mình lựa chọn đối tượng thích hợp, đây chẳng qua là thứ yếu, mục đích thực sự của chị là muốn kích thích anh Úy, để chị có thể hưởng thụ cảm giác đột nhiên được người khác theo đuổi, đúng không?”

Cậu nhíu mày, bộ dáng thực muốn ăn đòn, “Hiện tại trong lòng chị thực sung sướng đi? Trước kia đều là chị khổ sở theo đuổi, hiện tại đổi lại chị được người khác theo đuổi, anh Úy ngoan ngoãn phục tùng chị, ưm . . .”

Từ Kiều Diễm lấy giấy vệ sinh ra chặn cái miệng Tiểu Minh lại, “Tên nhóc thối tha, nếu đã biết thì im lặng cho chị, dám can đảm tiết lộ một chữ cho anh Úy biết, chị sẽ . . . . .”

“Cái gì mà sợ anh biết?”

Ở cửa công ty du lịch, một người đàn ông đang dựa vào tường, trên mặt có biểu cảm tỉnh ngộ.

Thì ra cô gái này làm ra mọi chuyện đều là bởi vì tâm lý không cân bằng, cố ý muốn anh chủ động theo đuổi cô, hại anh thật sự lo nghĩ rất lâu, liều mình suy ngẫm xem bản thân nên làm như thế nào, mới có thể dụ cô vui vẻ, không nói tới câu rời khỏi anh nữa, lo lắng cả buổi, thì ra từ đầu tới đuôi cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn rời xa anh.

Từ Kiều Diễm ngây ngô cười, làm bộ như chuyện gì cũng không biết, một cước đá văng tên nhóc lắm miệng kia ra, “Hi! Anh Úy, sao anh đột nhiên lại tới đây?”

“Anh nhận được điện thoại của cha dượng, có một huấn luyện viên bị bệnh nên không thể huấn luyện tay đua, vừa vặn thời gian thi đấu gần đến, ông hi vọng anh có thể mau chóng đến phụ giúp, hướng dẫn.”

Anh sợ mình đi rồi, cô gái này lại suy nghĩ lung tung, nên đặc biệt chạy tới nói với cô một tiếng, ai ngờ lại nghe thấy chuyện lớn như vậy.

“A! Vậy sao? Vậy anh nhanh đi thôi!” Từ Kiều Diễm trưng ra một nụ cười, che dấu sự trống rỗng trong lòng.

Anh nhíu mày, “Em không hỏi lần này anh đi mất bao nhiêu lâu sao?”

“Anh muốn đi bao lâu?!” Cô vội vàng hỏi.

“Một tháng.”

Lâu như vậy sao! Trong lòng Từ Kiều Diễm có chút luyến tiếc, nhưng tránh cho mình khỏi bị chỉnh, cô vội vàng cười, “Không sao, vậy anh nhớ đến nơi điện thoại cho em nhé!”

“Nhưng lâu như vậy không thấy em, anh sẽ rất nhớ em.” Úy Thượng Đình lộ ra nụ cười tuấn dật, một lời đường mật đơn giản là có thể mê hoặc Từ Kiều Diễm đến đầu óc choáng váng, anh hỏi tiếp: “Kiều Diễm, hộ chiếu của em ở đâu?”

“Ở nhà.” Cô ngây ngốc trả lời.

Úy Thượng Đình liếc nhìn Từ tiểu Minh, đối phương lập tức hiểu ý vỗ ngực cam đoan.

Yên tâm, tuy rằng cậu chỉ là sinh viên làm thêm trong hè, hơn nữa nghỉ hè cũng chỉ còn lại có vài ngày, nhưng cậu vẫn sẽ dốc lòng coi chừng công ty này thật tốt cho chị gái, cam đoan trả lại cho Từ kiều diễm không chút sứt mẻ.

Úy Thượng Đình ôm lấy túi hành lý bên chân, kéo Từ Kiều Diễm đến gần. “Để tránh lúc đi xa, anh vì nhớ em mà khổ sở, anh nghĩ, em vẫn nên theo anh đi Nhật Bản thôi!”

Không nghĩ tới cô có thể được anh đẹp trai nhung nhớ như vậy, Từ Kiều Diễm nhịn không được lộ ra một nụ cười tươi, đáng tiếc, nụ cười này chỉ kéo dài có một giây, lời nói kế tiếp của Úy Thượng Đình lập tức làm cho cô từ Thiên đường rơi xuống Địa Ngục.

“Ở Nhật Bản anh có chiếc xe thể thao, lần trước em đi gặp cha dượng anh, quên cho em xem, có lẽ lần này có thời gian rảnh, anh sẽ lái xe đưa em ra ngoài hóng gió. . . .”

Xem nhẹ khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên trắng bệch của cô, Úy Thượng Đình ôm eo cô chuẩn bị rời đi. “Chiếc xe thể thao kia tính năng rất tốt, cũng được anh cải tiến rồi, muốn chạy nhanh thế nào cũng được!”

Đừng mà!

Từ Kiều Diễm lập tức dừng lại, “Em nghĩ, em ở lại Đài Loan thì tốt hơn.”

Lần trước ngồi xe anh lái, kinh nghiệm đáng sợ đó suốt đời khó quên, đánh chết cô, cô cũng không ngồi lần nữa.

Úy Thượng Đình chế nhạo, “Em không phải thực hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi sao? Vậy theo anh cùng nhau lái xe truy đuổi đi!”

Không để ý đến phản đối của cô, Úy Thượng Đình một tay kềm bên hông cô, cứng rắn lôi cô ra ngoài.

“Tiểu Minh, cứu chị!”

“Chị quên hôm nay em nghỉ phép à.” Cậu nhắm mắt lại, làm bộ không biết.

“Mấy người các người. . . . . .”

Những người khác lập tức cúi đầu làm việc.

“Này! Này! Cả đám các người tại làm sao đều thấy chết mà không cứu hả? Khi trở về, tôi nhất rán toàn bộ các người lên như cá mực . . . . . .”

“Ầm!” một tiếng, cửa thủy tinh bị đóng lại .

Bà chủ thân mến, bye bye!

Bình luận





Chi tiết truyện