chương 25/ 43

Hạ Vũ khẽ cựa mình. Lạnh thật! Phải rồi, bây giờ ở đây cũng gần cuối thu rồi mà. Hạ Vũ theo bản năng tìm nơi nào ấm nhất mà dụi đầu vào. Hiển nhiên đó là trong lòng Doãn Hạo rồi!

- Vũ nhi, sáng rồi. - Thanh âm nhàn nhạt nhưng lại đầy ý sủng nịch vang trên đầu Hạ Vũ, làm cô phải giật mình bừng tỉnh.

- A... a... Doãn Hạo... Chào...

Doãn Hạo nhìn phản ứng của cô mà bật cười. Hôn phớt nhẹ lên trán cô, anh nhìn cô ôn nhu nói:

- Đi VSCN đi. Xong rồi ra ăn sáng. Chút nữa anh đưa em vào bệnh viện.

Mặt Hạ Vũ nóng bừng. Cô lại nhớ lại chuyện hôm qua. Ai da... Sao cô lại có thể nghĩ hắn là một người điềm đạm, cư xử có chừng mực chứ! Chẳng phải là sói đội lốt thỏ hay sao! Cô còn tưởng hắn là trạch nam nữa cơ.

Doãn Hạo nhìn mặt cô liền biết cô đang nghĩ gì, gõ nhẹ lên đầu cô, anh lạnh giọng nhắc nhở:

- Ngốc ạ! Đi vào nhà tắm ngay!

Đóng cửa nhà tắm lại, Hạ Vũ còn nghe loáng thoáng tiếng nói của anh ở bên kia:

- Đúng là ngốc mà! Cướp mất lần đầu của anh mà còn trưng ra cái mặt đấy!

Cô suýt thì té xỉu luôn.

Phải nói Doãn Hạo cực kì chu đáo nha. Anh mua đầy đủ vật dụng cần thiết cho cô. Cả quần áo lót cũng có nữa. (!)

«Máu dồn lên não!!»

Dùng qua bữa sáng, Hạ Vũ cùng Doãn Hạo lên xe tới bệnh viện. Trên xe, Doãn Hạo còn vu vơ hỏi một câu:

- Tên Hoắc Thiên Kình làm lần đầu với em à?

Nghe câu này Hạ Vũ im bặt, cúi gầm mặt lí nhí trả lời:

- P... phải.

Doãn Hạo cũng không nói gì thêm. Chỉ là không khí trong xe đột nhiên giảm đến mấy độ!

Bệnh viện thành phố

Doãn Hạo kéo Hạ Vũ tới quầy lễ tân, bình thản lên tiếng:

- Nói viện trưởng, Doãn Hạo tới.

Hạ Vũ trong lòng đặt ra nghi vấn. Rốt cục Doãn Hạo thân thế như thế nào? Trong nguyên tác, phải đến phần ngoại truyện tác giả mới tiết lộ cho mọi người thân thế của Doãn Hạo. Mà cô thì chỉ đọc đến cái kết bi thảm của nguyên chủ mà thôi!

- Hạo nhi, con đến rồi!

Vâng, thắc mắc được giải quyết!

Vị viện trưởng tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn thấy bọn họ hiếm hoi nở một nụ cười khiến cả sảnh lớn của bệnh viện phải đứng hình.

- Vũ nhi, đây là Doãn Bằng. Ba, đây là Vũ nhi.

Tiếng "ba" mà anh phải gắng lắm mới thốt lên được. Anh chỉ nhìn lướt qua ông, sau đó nhanh chóng đặt sự chú ý lên cô. Doãn Bằng mắt đâu có mù, hiển nhiên thâu tóm hết hành động của anh vào mắt. Nhưng ông hoàn toàn cam chịu điều đó, chỉ cần thằng bé ở đây, còn chịu nói một tiếng "ba" với ông, ông cũng thấy mãn nguyện rồi.

Ông dời lực chú ý sang Hạ Vũ. Cô bé này thật đẹp. Nhưng ông thấy lạ, Hạo nhi trước nay không gần phụ nữ, ngay cả mẹ mình cũng không. Vậy mà giờ lại tự mình đưa một cô gái tới bệnh viện, lại quan tâm cô bé như vậy, chẳng phải là gián tiếp giới thiệu con dâu cho ông sao?

- Ta có thể gọi cháu là Vũ nhi không?

- Dạ được. / Không!

Hạ Vũ cùng Doãn Bằng ngơ ngác nhìn Doãn Hạo. Anh nhàn nhạt quăng một câu:

- Chỉ có anh mới được gọi em là Vũ nhi!

Sặc... Anh ta là người hay là giống gì mà tính độc chiếm cao vậy?!

- Không nói nhiều, mau đi kiểm tra.

- Ân...

Doãn Bằng nhanh chóng kéo Hạ Vũ về phía mình, đẩy Doãn Hạo ra xa, tận dụng thời gian trò chuyện với cô gái nhỏ.

- Vũ nhi, con nói ta nghe xem, Hạo nhi có bắt nạt con không?

- Có a... Hắn ta khẩu xà tâm phật, độc ác khôn lường! - Hạ Vũ cậy có Doãn Bằng, không kiêng nể gì ai nói thẳng, mặc cho ai đó mặt đã đen xì.

- Vũ nhi, còn không mau đi kiểm tra?

- A... a... Đi liền nè!

Cả buổi sáng, Hạ Vũ quay cuồng trong bệnh viện. Chả hiểu Doãn Hạo nghĩ cái gì, bắt cô đi kiểm tra tổng thể. Doãn Bằng nghe anh ta răm rắp, đưa cô đi từ khoa thần kinh đến khoa sản...

- Tôi không hiểu! Vì sao phải tới khoa sản??? - Hạ Vũ không cam tâm.

- Nói nhiều. Cứ đi đi.

Nhìn tờ kết quả trên tay, mặt cô gái nhỏ không khỏi hiện lên ba vạch hắc tuyến. Gì? Tình trạng thai nhi, không có. Tình trạng não, bình thường. Tình trạng tim, ổn định... Đã vậy, Doãn Bằng còn ném thêm một câu:

- Chỉ số hồng cầu là 2,9. Bệnh nhân bị thiếu hụt hồng cầu. Ngoài ra không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả!

Cái gì mà nguy hiểm đến tính mạng? Lão viện trưởng này định trù ẻo cô đấy à? Hạ Vũ mặt hầm hầm tức giận bỏ đi, ném tập kết quả cho Doãn Hạo, không mảy may quay đầu lại nhìn.

Doãn Hạo thấy cô bỏ đi thì trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, tuy vậy ngoài mặt vẫn chẳng thay đổi gì. Anh sợ cô sẽ ghét bỏ anh. Anh sợ cô sẽ bỏ đi và chẳng bao giờ quay lại. Anh sợ nếu như cô rời đi anh sẽ chẳng thể nào sống nổi. Anh rất sợ...

Anh vùng chạy theo bóng lưng nhỏ bé kia, lại gần cô, vươn tay ôm chặt lấy cô.

- Vũ nhi, đừng bỏ đi mà...

- Doãn Hạo...

- Gọi anh là Hạo

Hạ Vũ nhìn anh khó hiểu.

- Hạo, anh làm gì vậy? Tôi đi ra khuôn viên bệnh viện chút mà. Tôi có bỏ về đâu mà anh hốt hoảng làm gì?

Doãn Hạo không nói nhiều, chỉ vùi mặt vào tóc cô. Cô không bỏ đi là tốt rồi... Vậy là tốt rồi...

- Hai người đang làm cái trò gì trước cửa phòng tôi vậy?

~Khụ... A... Kyonel bệnh rồi...

~Xin lỗi vì hôm qua đã không up chap.

~Mọi người đoán thử xem Hạ Vũ và Doãn Hạo làm trò mờ ám trước phòng bệnh của ai điiii

~Đoán trúng ta tặng chap sau cho

Bình luận





Chi tiết truyện