chương 8/ 10

“Ta không gãy tay gãy chân, không cần phải đỡ ta.” Bà dì Cổ vừa bước ra khỏi bệnh viện thì đã không nhịn được mà muốn hất tay Tạ Kính ra khỏi tay mình: “Được rồi, cháu của A Mãn sắp tới rồi, cháu mau đi đi.”

A Mãn và bà dì Cổ đã không gặp vài chục năm, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở bệnh viện, hai người trò chuyện vô cùng cao hứng, A Mãn đề nghị bọn họ đến nhà mình chơi, bà dì Cổ cũng rất vui vẻ đáp ứng.

“Cháu không cần phải lo lắng, dì nhất định sẽ chú ý đến bà ấy.” A Mãn nói.

“Cháu đâu có lo lắng, hiếm khi mới thấy bà ấy cao hứng như vậy, cháu còn phải cám ơn dì nữa đấy.” Tạ Kính cười nói.

“Ôi trời, cháu khách sáo thế làm gì.” Khuôn mặt A Mãn tràn ngập ý cười.

Ba người trò chuyện được một lúc thì cháu trai của A Mãn đã lái xe tới, sau khi Tạ Kính đỡ hai người lên xe thì A Mãn lại quay sang nói: “Yên tâm, chiều tối dì sẽ đưa bà ấy về.”

“Vâng.” Tạ Kính đóng cửa xe lại, nhìn chiếc xe dần dần khuất xa thì anh mới cất bước rời đi, lại đột nhiên trông thấy một chiếc xe màu đỏ đậm, có rèm che đang chạy đến bên cạnh mình, theo bản năng, anh quay lại nhìn người đang lái xe.

“Là chị à?” Tạ Kính nhướng mày: “Cản đường như vậy là định cướp giật sao?”

Trương Nghiên cười nói: “Còn không mau ngoan ngoãn đem tiền giao ra đây.”

Bành Ngạn Kỳ mở cánh cửa phía sau, đỡ Phương Khải Lỵ xuống xe, Tạ Kính lơ đãng quay sang nhìn thì lại đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, thế nhưng lại không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu.

“Em đỡ hơn rồi.” Phương Khải Lỵ nhỏ giọng nói.

“Sao cậu lại ở đây?” Trương Nghiên hỏi.

“Tôi đưa bà dì đến khám bệnh.”

“Bà ấy làm sao vậy?”

“Bị choáng, bác sĩ nói là cao huyết áp.” Về phần nội dung chi tiết thì phải đợi một tuần nữa mới có kết quả, hôm nay chỉ mới nghiệm máu với nghiệm nước tiểu.

Kỳ thực anh muốn để cho bà dì kiểm tra tổng quát luôn một thể, nhưng bà ấy lại ngại phiền, còn nói là mình chịu đến đây kiểm tra đã là nể mặt anh lắm rồi.

Vì Phương Khải Lỵ đã cảm thấy khá hơn cho nên sắc mặt của Bành Ngạn Kỳ cũng dịu đi không ít, sau khi bình tĩnh lại, lại đứng yên chờ Trương Nghiên nói chuyện với bạn xong thì anh ta mới mở miệng nói: “Cảm ơn cô đã chở chúng tôi tới đây, thật ngại quá, không làm phiền cô nữa.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Trương Nghiên phất phất tay, ý bảo không cần để ý: “Hai người đi vào đăng ký trước đi, tôi đi gửi xe, lát nữa sẽ vào tìm hai người. . . .”

“Không cần đâu.” Bành Ngạn Kỳ vội nói: “Cô đã đưa chúng tôi tới đây là tốt lắm rồi, chúng tôi sẽ tự bắt taxi trở về.”

Trương Nghiên cười cười: “Tuệ Hân của chúng ta cũng sẽ đến đây mà, dù sao thì tôi cũng đang rảnh rỗi. À đúng rồi, Tạ Kính, cậu tiếp bọn họ trước đi, bọn họ là bạn của Tuệ Hân, từ Đài Bắc tới đây đấy.”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Kính, Trương Nghiên lập tức hiểu rõ Vương Tuệ Hân chưa từng nói chuyện này với anh, vốn đang định giải thích những chuyện đã xảy ra, thế nhưng phía sau lại có xe tới, cô ta chỉ vội nói: “Tôi đi gửi xe trước đã.”

Tạ Kính gật đầu rồi quay sang nhìn sang hai người, sau khi giới thiệu danh tính lẫn nhau, Tạ Kính đột nhiên hiểu được tại sao mình lại cảm thấy người đàn ông này quen mắt như vậy, bởi vì khuôn mặt trên tờ đăng ký kết hôn chính là anh ta.

Chỉ là cô dâu. . . .

Anh cẩn thận quan sát Phương Khải Lỵ, chắc chắn là cô ta, lúc đầu anh không nhận ra là vì trên giấy đăng ký kết hôn, cô ta trang điểm đậm hơn nhiều, lại còn mặc trang phục truyền thống, hoàn toàn khác hẳn so với dáng vẻ bình thường.

Bọn họ không lo ở Đài Bắc để chuẩn bị hôn lễ đi, còn chạy tới nơi này để làm gì?

Tạ Kính tự hỏi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn không có biểu hiện gì. Anh đưa bọn họ vào trong bệnh viện, dẫn bọn họ tới trước quầy đăng ký.

“Kỳ thực em đã đỡ hơn nhiều rồi.” Phương Khải Lỵ lắc lắc cổ chân.

“Hay là cứ kiểm tra thử một chút đi.” Bành Ngạn Kỳ nhàn nhạt nói.

Sau khi vào bệnh viện, Bành Ngạn Kỳ cũng tự nhiên hiểu ra được, vết thương ở chân của Phương Khải Lỵ cũng không nghiêm trọng như cô ta đã ‘diễn’.

Anh cảm thấy mất hứng, nhưng cũng hiểu vì sao cô ấy lại phải như vậy, bởi vì chính mình đã lén lút tới gặp Tuệ Hân, khiến cho cô có cảm giác không an toàn.

Cô đã muốn diễn, vậy thì diễn cho trót luôn đi.

“Khoa chỉnh hình, cả phụ khoa cũng đăng ký luôn.” Bành Ngạn Kỳ nói, vừa rồi cô đã ôm bụng kêu đau, vậy thì cũng kiểm tra luôn đi.

Gần đây Phương Khải Lỵ rất giỏi nhìn sắc mặt để nói chuyện, thấy Bành Ngạn Kỳ có vẻ không vui, cô ta cũng không nói gì nữa, tuy sắc mặt có chút lo lắng nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô y tá đưa bản đăng ký tới.

Tạ Kính không bỏ sót bất kỳ sắc mặt và biểu hiện kỳ quái nào của hai người, chỉ hỏi thăm: “Hai người tới thăm Tuệ Hân sao?”

Bành Ngạn Kỳ thuận thế gật đầu, lại đem tiêu điểm lời nói từ trên người mình dời đi nơi khác: “Anh là bạn của tiểu Tuệ à?”

Tạ Kính cong môi, cố ý thong thả nói: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Vương Tuệ Hân vừa bước vào thì lại nghe thấy một câu như vậy, Bành Ngạn Kỳ lại giống như vừa bị người ta đấm mạnh cho một cú, khiến đầu óc anh ta tê dại, trong lòng lại cảm thấy đau đớn kinh khủng.

Mà Phương Khải Lỵ vốn đang cúi đầu điền vào bảng đăng ký, nghe vậy thì lập tức ngẩng lên nhìn Tạ Kính, hoàn toàn khác với Bành Ngạn Kỳ, sắc mặt của cô ta vô cùng vui vẻ, nhưng cô ta lại cúi xuống ngay lập tức, rất nhanh che giấu đi vẻ mặt của mình.

Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, Tạ Kính rất giỏi nhìn sắc mặt để nói chuyện, phản ứng hoàn toàn bất đồng của bọn họ đương nhiên cũng lọt vào mắt anh, anh mỉm cười không nói gì, chỉ đứng dậy đi về phía Vương Tuệ Hân vẫn còn đang nhăn nhăn nhó nhó không muốn tới đây.

Đừng nói là chỉ có Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ chấn động, mà ngay cả Vương Tuệ Hân cũng kinh ngạc không kém bọn họ, thật đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó!

Vì sao bọn họ và Tạ Kính đều ở đây?

Cô thật sự muốn tông cửa xông ra ngoài.

Thế nhưng một bóng dáng cao lớn đã dừng trước mặt cô: “Ơ? Sao em lại ở đây?”

“Mua được quà sinh nhật rồi sao?”

Anh hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô sửng sốt vài giây, nhưng lần này bộ não của cô hoạt động cực kỳ nhanh, nhớ tới mình đã từng nói qua điện thoại với anh rằng hôm nay mình đi mua quà sinh nhật cho bạn.

“Không có, không tìm được cái nào ưng ý.” Cô nhanh chóng trả lời qua quít.

Thấy vẻ chột dạ khó che giấu trong đôi mắt cô, Tạ Kính cũng không muốn vạch trần, chỉ cười cười rồi kéo cô đến gần mình, khuôn mặt tràn ngập ý cười, nói: “Đợi lát nữa anh đi lựa cùng em.”

Khi anh cúi đầu hôn lên trán cô thì Bành Ngạn Kỳ lại không tự chủ được mà siết chặt hai tay, trong lòng cảm thấy chua xót và đau khổ, nhưng dù có như vậy thì sao? Anh ta đã không còn tư cách gì để nói nữa rồi.

Phương Khải Lỵ đứng bên cạnh thì lại thở dài một hơi. Mấy ngày nay cô vẫn cảm thấy Bành Ngạn Kỳ là lạ, sau khi vụng trộm đọc được lịch làm việc của anh ta thì lại phát hiện anh ta muốn đến Hoa Liên, ngay cả khách sạn cũng đã đặt trước, lúc ấy, máu trong người cô phải nói là như muốn đóng băng.

Một năm qua, trong lòng anh ta vẫn thủy chung nhớ đến Vương Tuệ Hân, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, không ầm X鮧 không làm khó, đôi lúc thấy anh ta nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ, hoặc thi thoảng lại nhìn chằm chằm vào màn hình laptop thì cô cũng chỉ giải vờ như không biết.

Cô có thể chịu được việc sống chung mà đôi lúc anh ta sẽ thất thần, trong lòng lại chứa hình bóng của một người con gái khác, chỉ cần mình cứ tiếp tục biểu hiện rộng lượng và áy náy, cô có thể tìm cách lừa anh ta lên giường, chọc thủng bao cao su để mình mang thai, tất cả cũng chỉ vì một mục đích ——

Cô phải có được anh ta, cho dù trái tim anh ta không ở bên cô cũng không sao cả, cô có lòng tin sau khi có được anh ta thì sẽ có được trái tim của anh ta, cô tin rằng nước chảy đá mòn.

Mặc dù anh ta giấu cô để lén lút tới gặp Vương Tuệ Hân, trong lòng cô cũng rất tức giận, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được, cô có thể tỏ ra yếu ớt, yên lặng đứng ở bên cạnh anh ta, chỉ cần cuối cùng anh ta kết hôn với cô thì những thứ khác cô cũng không cần so đo nữa, dù cho cô sắp bị sự ghen ghét che mờ con mắt.

Nhưng giờ thì tất cả đều tốt rồi, cô nhịn không được mà mừng thầm, Vương Tuệ Hân đã có bạn trai mới, cô không cần phải lo lắng Bành Ngạn Kỳ sẽ bỏ cô mà đi nữa.

Giờ phút này Vương Tuệ Hân lại càng cảm thấy bất an, lại bởi vì hành động thân mật của Tạ Kính mà xấu hổ đến đỏ mặt, cô khẽ đẩy anh ra.

“Bọn họ là bạn của em sao?” Tạ Kính nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bành Ngạn Kỳ, hỏi.

“Vâng.” Vương Tuệ Hân khó khăn nói được một chữ.

“Sao lại không thấy Trương Nghiên?” Cô vội vàng lảng sang vấn đề khác.

“Chị ta đi gửi xe rồi, chắc lát nữa mới tới.” Tạ Kính dùng sức ôm lấy eo cô: “Sao bạn đến chơi mà cũng không nói với anh một tiếng?”

Vương Tuệ Hân càng thêm chột dạ, cô áy náy nghĩ, rốt cuộc cái người này đã biết được tình hình thực tế chưa? Thấy anh cứ cười cười như vậy, hình như là không tức giận.

Nhưng bây giờ Vương Tuệ Hân cơ bản là đã tương đối hiểu rõ Tạ Kính, cái người này mỗi lần muốn chỉnh người là đều cười hì hì như vậy, chính là giết người không thấy máu đấy.

“Qua chào hỏi đi.” Anh ôm cô bước sang.

Vương Tuệ Hân vừa bước được nửa bước thì nói: “Để tự em đi, anh đừng như vậy. . .”

Thấy bọn họ đến gần, Bành Ngạn Kỳ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, nhưng vẫn theo bản năng mà nhếch miệng cười, Vương Tuệ Hân trông thấy nụ cười cứng ngắc của anh ta thì đột nhiên cảm thấy hả giận, còn Phương Khải Lỵ thì lại lộ ra nụ cười vui vẻ, trông thật chói mắt.

“Hiếm có dịp nào hai người tới chơi, hay cứ để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho. . .”

“Không cần đâu, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Bành Ngạn Kỳ khô khốc nói: “Hôm nay chúng tôi phải về rồi.”

“Nhanh vậy à?” Tạ Kính giả vờ làm ra vẻ đáng tiếc.

Lúc này tâm tình của Vương Tuệ Hân vô cùng bất ổn, rốt cuộc Tạ Kính thật sự là không biết, hay là đã biết rồi mà vẫn giả vờ như không biết?

“Mọi người đều ở đây rồi à!” Trương Nghiên đi về phía bọn họ.

Bành Ngạn Kỳ thở ra một hơi: “Để tôi ở đây với Phương Khải Lỵ là được rồi, không cần phiền mọi người như vậy đâu.”

Vương Tuệ Hân cũng không có ý định ở lại lâu, bèn thuận thế gật đầu chào tạm biệt.

Không nói được những lời khách sáo, cô chỉ có thể nói một câu ‘tạm biệt’ đơn giản rồi quay người bước đi.

Bành Ngạn Kỳ thất vọng nhìn theo bóng lưng của Vương Tuệ Hân, ánh mắt phức tạp, Trương Nghiên lại trông thấy vẻ mặt này của anh ta, dường như có điều gì suy nghĩ, sau đó cũng xoay người đi theo Vương Tuệ Hân.

Vừa ra đến bên ngoài, Trương Nghiên liền thần thần bí bí đến bên cạnh Vương Tuệ Hân: “Bành Ngạn Kỳ chỉ là bạn bình thường, hay là bạn trai cũ?”

Cô ta từng thử dò hỏi lúc ở trên xe, thế nhưng Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ đều nói là bạn bè, nhưng bầu không khí căng thẳng và vẻ mặt phức tạp đó sao có thể qua được ánh mắt cô ta?

Một người từng trải, kinh nghiệm phong phú, ánh mắt khi nhìn người khc cũng sâu sắc hơn nhiều, cô ta đã sớm nhìn ra được sự gượng gạo giữa bọn họ, nhưng người trong cuộc vẫn không muốn nói, vậy nên cô ta chỉ có thể nói bóng nói gió.

Vương Tuệ Hân không thích cái kiểu nhiều chuyện, cứ thích xen vào việc riêng tư của người khác như Trương Nghiên, cô chỉ cúi đầu im lặng, cũng không trả lời.

Trương Nghiên bẽ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Chị đừng hỏi nữa.” Tạ Kính lại rất trực tiếp nói thẳng với Trương Nghiên. Bọn họ đã quen biết nhiều năm, đương nhiên anh hiểu được Trương Nghiên là người thế nào.

Có một số người không thể nào dùng lời nói ‘kín kẽ hàm súc’ được, nhất định phải nói trực tiếp, để cô ta bị mất mặt một lần, tự nhiên sẽ không hỏi tiếp nữa.

“Quả nhiên là gặp sắc quên bạn.” Trương Nghiên giả vờ muốn đấm vào bụng anh, anh cũng giơ tay ngăn lại.

“Haha, đừng quậy nữa.” Anh buông nắm tay của Trương Nghiên ra.

Trương Nghiên thấy vậy thì nhịn xuống sự vui vẻ, cố ý đấm loạn vào Tạ Kính vài cái, lại thấy Vương Tuệ Hân bước đi mỗi lúc một nhanh.

Tạ Kính cũng không nể mặt nữa: “Càng nói chị lại càng cố ý.”

Trương Nghiên làm mặt quỷ với anh, không để lời nói của anh vào trong lòng, cô ta chạy lên trước chụp lấy bả vai của Vương Tuệ Hân: “Sao vậy? Ghen à? Tôi chỉ đùa với cậu ấy thôi.”

Vương Tuệ Hân không nói gì, chỉ cảm thấy lời nói của cô ta vô cùng chói tai, đột nhiên cô lại nghĩ, Trương Nghiên và Phương Khải Lỵ thật giống nhau.

Lúc đầu Phương Khải Lỵ cũng chỉ đùa giỡn với Bành Ngạn Kỳ thế này, Bành Ngạn Kỳ lại là loại người đối với ai cũng dịu dàng, không hề biết cự tuyệt, tuy cô không vui nhưng lúc đó Phương Khải Lỵ cũng không thật sự làm gì quá đáng.

Thấy sắc mặt cô không tốt thì Phương Khải Lỵ cũng chỉ cười cười rồi hỏi có phải là cô đang ghen hay không.

“Cậu yên tâm, mình không có hứng thú đối với Bành Ngạn Kỳ.”

Bành Ngạn Kỳ đã từng nói với cô thế này ——

“Tiểu Tuệ, lúc em ghen trông thật đáng yêu, nhưng mà anh và Phương Khải Lỵ thật sự là không có gì, em không cần phải nghi ngờ lung tung như thế.”

Bây giờ nghĩ lại thật đúng là châm chọc.

Thấy Vương Tuệ Hân đến chỗ xe máy đội nón bảo hiểm chuẩn bị rời đi thì Tạ Kính vội nắm cổ tay của cô lại, quay đầu nói với Trương Nghiên: “Chị về trước đi, đừng ở đây làm loạn nữa.”

Trương Nghiên giả vờ đáng thương, nói: “Biết rồi, mấy người ghét tôi làm bóng đèn chứ gì.”

Nói xong, cô ta cũng không dây dưa nữa, chỉ nhìn bọn họ một cái thật tươi, sau đó xoay người rời đi.

“Đi thôi, anh đang muốn thẩm vấn em đấy.” Anh treo nón bảo hiểm lên xe, sau đó kéo cô đi về phía xe của mình.

“Anh làm gì vậy? Có gì để về nhà rồi nói.” Vương Tuệ Hân biết rõ anh là muốn hỏi chuyện của Bành Ngạn Kỳ, cô vốn đang chột dạ, nhưng hành động vừa rồi của Trương Nghiên đã chọc giận cô, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh.

Tạ Kính đương nhiên cũng phát giác ra được biểu hiện cứng nhắc của cô, từ sau lúc anh và Trương Nghiên đùa giỡn thì khuôn mặt cô bỗng đanh lại, chẳng lẽ là cô đang ghen?

“Sao lại tức giận?” Anh nhíu mày hỏi.

Cô không lên tiếng.

Anh cũng không ép cô, chỉ kéo cô đến cạnh xe của mình: “Vào đi, trời nắng quá, đứng ngoài nói chuyện nóng lắm.”

Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn anh. Cô thật sự không muốn nói chuyện với anh, nhưng cô cũng không chạy thoát khỏi anh được, chỉ có thể nhận mệnh ngồi vào trong xe.

Anh khóa cửa xe thật kỹ, bật điều hòa, thoải mái thở ra một hơi, lát sau mới nói: “Em không có lời gì muốn nói với anh sao?”

“Không có gì để nói, dù sao thì anh cũng biết hết cả rồi.” Cô lạnh nhạt nói.

Anh lắc đầu nhìn cô: “Em, cái tên tội phạm này, đã phạm lỗi mà thái độ còn không tốt, thật khó coi, muốn anh làm sao mới chịu hối cải mà sửa chữa lỗi lầm đây?”

Cô trừng mắt liếc anh.

“Anh nói gì đấy!” Vừa dứt lời thì cô lại nhịn không được mà bật cười, lại lập tức không nể mặt mà trừng mắt với anh.

Anh chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu: “Em bây giờ là biết sai mà không sửa đổi sao?”

Anh vươn tay kéo cô qua, cô lại không hề đề phòng trước, thoáng chốc đã ngã vào vòm ngực rắn chắc của anh.

“Anh làm gì vậy? Làm cảnh sát nghiện rồi nên coi em là phạm nhân sao?” Cô đẩy vai anh, thế nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.

“Nếu em biết hoàn lương, anh còn có thể xử trí nhẹ nhàng, ai bảo em. . .” Anh nghiêng đầu, vẻ mặt như không hiểu tại sao cô lại khó dạy dỗ như vậy.

“Cho em thêm một cơ hội nữa đấy.” Anh cúi sát tới trước mặt cô: “Muốn tự thú để hưởng sự khoan hồng hay là chờ đại hình của anh hầu hạ?”

Nghe anh cứ ăn nói khùng điên, cô căn bản không có cách nào tiếp tục duy trì vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh đừng quậ nữa mà.” Cô đẩy anh.

Anh dùng lực vỗ vào mông cô, khiến cô kinh hãi hô lên: “A, anh làm gì vậy?”

“Vận dụng hình phạt.” Anh vừa vỗ xuống mông cô, lại thừa cơ mà bóp hai cái.

Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

“Em sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục.” Cô giãy giụa nói.

“Đừng lộn xộn, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng thế nào đâu.” Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, cảnh cáo nói.

Cô sợ tới mức không dám lộn xộn. Đã từng được lĩnh giáo sự vô sỉ của anh, giữa ban ngày ban mặt mà cũng có thể ở bên cạnh suối bắt nạt cô thì làm sao có thể quan tâm tới việc xe rung chứ?

“Không giả vờ nữa sao?” Anh tiếp tục cắn vành tai cô, khẽ liếm nhẹ ở nơi mẫn cảm.

Cô suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Đừng như vậy. . . .” Cô nắm chặt tay anh, thở hổn hển nói: “Nếu ở trong này . . . . cả đời em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Anh ngẩng đầu, bàn tay từ eo cô trượt lên trên: “Vậy em phải phối hợp một chút, thái độ thành khẩn.”

Cô trừng anh: “Anh thật sự coi em là phạm nhân sao?”

Anh cố ý gật đầu: “Bây giờ anh hỏi gì thì phải đáp nấy, vì sao lại nói dối anh?”

Cô không tình nguyện trả lời: “Vì không biết phải nói với anh thế nào, em nghĩ là không cần thiết, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.”

“Không biết nói với anh thế nào?” Anh khó hiểu hỏi: “Vì sao? Sợ anh sẽ mắng em sao?”

Cô lắc đầu: “Chỉ là không thích nhắc tới Bành Ngạn Kỳ với anh mà thôi.”

Anh im lặng nhìn cô: “Em còn để ý tới anh ta sao?”

Nhớ đến lúc cô đứng dưới chân núi gào khóc, anh nhíu mày, không nói rõ trong lòng là cảm giác gì.

“Không phải.” Cô không biết phải giải thích với anh thế nào: “Em và anh ta không còn gì nữa, đã sớm cảnh còn người mất rồi, chỉ là dù sao cũng đã từng có tình cảm. . . .”

Cô cẩn thận nhìn anh một cái, thấy anh có vẻ như không tức giận thì mới nói tiếp: “Đôi lúc tâm tình khó tránh khỏi có chút dao động, anh nghĩ xem, nếu em nói với anh là Bành Ngạn Kỳ muốn đến gặp em thì em lại phải giải thích với anh người đó là ai, vì sao lại chia tay, sao anh ta lại đột nhiên tới tìm em, lại vô duyên vô cớ làm anh không thoải mái. Em vốn không có ý định gặp anh ta, nhưng về sau nghĩ lại thì chỉ sợ nếu như em không gặp, chẳng may anh ta đến trường tìm em thì còn phiền toái hơn, em không muốn đồng nghiệp trong trường biết chuyện bạn trai cũ tới tìm mình. . . .”

Nói xong một tràng, thấy anh không có phản ứng gì, vẻ mặt của cô mang theo chút làm nũng nịnh nọt: “Sao lại không nói gì? Giận em thật sao?”

Anh cố ý không trả lời để khiến cô khẩn trương: “Anh ta tìm em làm gì?”

“Đưa cho em một hộp trang sức, nói là mua trước lúc chia tay, anh ta không nỡ ném đi, cũng không thể đưa cho Phương Khải Lỵ, nghĩ tới nghĩ lui, lại quyết định đến đưa cho em, bảo em muốn vứt đi cũng được, anh ta không có ý kiến.”

“Em có cầm không?”

Cô lắc đầu: “Lúc sau Phương Khải Lỵ đột nhiên xuất hiện thì em đi ra ngoài. Aiz. . . Thật không biết là anh ta đang nghĩ gì nữa? Sao cứ phải khăng khăng đưa nó cho em?” Tạ Kính thì lại hiểu được Bành Ngạn Kỳ đang nghĩ gì, dựa vào phản ứng vừa rồi của Bành Ngạn Kỳ, hẳn là trong lòng anh ta còn thích Vương Tuệ Hân, chỉ là anh ta cũng hiểu, bọn họ đã không còn cơ hội. Nếu anh không nhìn lầm thì bụng của Phương Khải Lỵ hơi nhô lên, hẳn là đang mang thai, bọn họ kết hôn cũng vì đứa bé trong bụng cô ta.

Thời gian kết hôn càng gần, Bành Ngạn Kỳ lại càng thêm hoảng hốt, không biết quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay sai? Nhưng nếu sai thì thế nào? Ngày hôm nay, trước mắt anh ta chỉ còn lại trách nhiệm, anh ta không thể bỏ Phương Khải Lỵ, nhưng cũng không thể quên được người yêu cũ.

Về phần chiếc hộp trang sức kia, cho dù là mua trước hay sau khi chia tay thì cũng chỉ là cái cớ, sự thật là Bành Ngạn Kỳ không buông được người yêu cũ mà thôi.

Nhưng anh ta không quả quyết thì đã đành, lại không muốn người yêu cũ làm tổn thương đến bạn gái của mình, thật là không biết phải nói thế nào, có khi đa tình còn làm tổn thương người khác hơn cả sự tuyệt tình nữa.

Nếu ý chí của Vương Tuệ Hân không kiên định hoặc dễ dàng cảm động thì nói không chừng bọn họ đã quay lại rồi, vậy thì lại càng thêm máu chó.

Thấy anh vẫn nghiêm mặt không lên tiếng, Vương Tuệ Hân nhíu mày.

“Anh không tin thì thôi.” Cô đẩy anh ra: “Em tự đi xe về.”

Anh không để ý tới lời nói của cô, chỉ hỏi: “Vậy vì sao lúc nãy sắc mặt em lại khó coi như vậy?”

Cô liếc anh, vốn không muốn nói, nhưng chuyện Bành Ngạn Kỳ cũng đã nói ra rồi, cô cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa.

“Em không thích Trương Nghiên.”

Anh nhướng mày: “Anh và cô ta thật sự không có gì.”

Cô cười giễu cợt.

“Bành Ngạn Kỳ cũng đã từng nói như vậy đấy.” Cô trầm mặc một hồi rồi lấy hết dũng khí để nói ra: “Trương Nghiên khiến em nhớ tới Phương Khải Lỵ.”

Bình luận





Chi tiết truyện