chương 6/ 10

Sau khi cơm nước xong xuôi, vì tránh cho Tạ Kính ăn no rồi lại nghĩ đến chuyện linh tinh, Vương Tuệ Hân bảo anh dẫn mình đi dạo xung quanh triền núi.

Tạ Kính đương nhiên là hiểu được suy nghĩ của cô, cũng chiều theo ý cô, dẫn cô đi trên một con đường nhỏ, vừa đi vừa kể lại thời thơ ấu của mình.

“Trước kia anh hay trèo cây nhặt trứng chim, lội suối câu cá bắt tôm, suốt ngày đi nô đùa với đám bạn. Trong núi có nhiều thứ để chơi lắm, có khi bọn anh còn bắt cả rắn để dọa mấy đứa con gái nữa. . . .”

Thấy anh thoải mái kể về tuổi thơ của mình, Vương Tuệ Hân hâm mộ nói: “Lớn lên ở trên núi quả thực là thú vị.”

Đối với những người bạn nhỏ, núi rừng cũng giống như công viên trò chơi, vừa kích thích, vừa thú vị.

“Cứ vừa đến nghỉ hè là đám học trò của tôi cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.”

Nhìn núi rừng xanh biếc, mọi phiền não trong lòng cũng trở nên nhẹ như lá khô trên cành, Vương Tuệ Hân hít sâu một hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhìn quang cảnh xung quanh mình, núi non xanh thẳm, mây trắng lững lờ, bất kỳ cảnh vật nào cũng đều tô điểm cho bức tranh tuyệt mỹ này.

“Em thì lại rất đặc biệt đấy, có nhiều cô gái không quen với cuộc sống trên núi đâu.” Tạ Kính nhìn đến sự phấn chấn tràn ngập trong đôi mắt cô, trong lòng anh cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Trước kia anh cũng đã từng đưa phụ nữ lên núi chơi, lúc đầu còn cao hứng bừng bừng, nhưng cũng chỉ được hai ngày thì đã chán nản muốn xuống núi. Phong cảnh đẹp thì có đẹp thật, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy thì lại chả còn cảm giác gì, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác nhàm chán, không còn gì thú vị, về sau anh lại đưa người bạn gái đó xuống núi.

“Lúc đầu cũng thấy không quen, nhưng bây giờ thì ổn rồi, chủ yếu là do tôi lười, ở nhà có thể lên mạng, xem TV, còn lại thì cũng chả có gì khác so với cuộc sống ở Đài Bắc.”

Cô ở Đài Bắc cũng ít khi ra ngoài chơi, chủ yếu toàn ở nhà.

“Tại sao em lại muốn lên núi dạy học?” Anh hỏi thăm.

Vấn đề này cô đã trả lời vô số lần, lần này cũng ung dung bình thản nói: “Bởi vì lương cao hơn, với lại tôi cũng thích núi.”

Nguyên nhân thật sự là bởi vì thất tình, chẳng qua là cô sẽ không ngốc đến nỗi nói cho anh biết.

Tạ Kính cũng không nghi ngờ gì, lại hỏi sang vấn đề khác, hai người trò chuyện rất tự nhiên, càng đi vào sâu trong rừng thì cây cối lại càng cao lớn, thỉnh thoảng anh sẽ hái vài quả dại cho cô ăn, chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị của cô.

“Anh đi câu cá về nướng cho em ăn.” Anh dẫn cô đi về phía dòng suối.

“Không cần đâu. . .”

“Đi thôi.” Anh hào hứng kéo cô xuống dưới khe núi.

May là bên dòng suối không có bóng dáng của mấy người bạn nhỏ, nếu không thì cô chẳng biết phải giải thích quan hệ giữa mình và Tạ Kính thế nào, đương nhiên là mấy người bạn nhỏ đó sẽ không thể nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là vì trong lòng cô có quỷ nên mới lo sợ như vậy thôi.

Anh nhảy xuống một tảng đá lớn, đáp xuống mặt đất phía dưới, sau đó vươn tay về phía cô, ôm lấy cô đứng trên tảng đá lớn, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt.

Anh ôm cô thật chặt, lại không có ý định thả ra, chỉ ôm cô cười cười, dùng vẻ mặt vô lại nhìn cô, dục vọng thoáng chốc len lỏi lên toàn thân, chỉ đơn giản ôm cô thế này cũng đủ để khiến máu nóng trong người anh sôi sục.

Mà lúc này, nếu như Vương Tuệ Hân còn chưa hiểu được anh đang trêu chọc mình, vậy thì cô cũng quá ngu ngốc rồi.

“Buông tôi ra.” Cô đỏ mặt vỗ vào bờ vai anh.

“Được.” Anh cười toét miệng, dùng tốc độ vô cùng chậm để buông cô xuống, hưởng thụ cảm giác ấm áp và đường cong mềm mại của cô, cho dù không được ăn toàn bộ nhưng anh cũng muốn ăn vụng một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tuệ Hân giống như bị lửa đốt, cô chưa từng thấy ai vô lại như anh, bàn tay trắng nõn mang theo sự tức giận đập vào vai anh.

“Mau thả tôi ra.” Hai chân cô không thể chạm đất, chỉ có thể đá lung tung: “Anh đã đáp ứng với tôi. . . .”

“Anh chỉ đáp ứng là không lên giường, cũng không hề nói là không được hưởng phúc lợi.” Giọng điệu của anh có chút không cam lòng: “Anh đã nhượng bộ lắm rồi đấy.”

“Anh. . .” Cô bị anh chọc giận đến không nói nên lời.

“Yên tâm, anh sẽ có chừng mực.” Anh hôn lên miệng nhỏ của cô.

Cô tức giận vùng vẫy, nhưng trước sau như một, cô vẫn không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần hôn nhẹ hai cái cũng đủ để khiến cho đầu óc cô choáng váng, cảm thấy lưng mình tựa vào tảng đá mang theo hơi ấm của ánh nắng mặt trời, vô cùng dễ chịu, lại cảm thấy tay anh đang vội vàng xoa trước ngực cô.

Cô bối rối cầu xin tha thứ: “Sẽ có người nhìn thấy mất. . . .”

“Ở đây ít người đến lắm.” Anh thở dốc, cắn mút đôi môi cô: “Yên tâm, em không cho phép thì anh sẽ không làm chuyện đó ở nơi này đâu.”

Dục vọng nóng bỏng căng cứng của anh áp sát vào nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng cọ xát.

Cô hít mạnh một hơi, ngón chân khẽ cong lại, cặp đùi theo phản xạ kẹp chặt lấy eo của anh.

“Anh. . . rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô vừa giận vừa thẹn, giọng nói nức nở như sắp khóc đến nơi.

“Anh chỉ muốn sờ em.” Anh đột nhiên bắt lấy tay cô, kéo xuống phía dưới đặt lên đũng quần của mình: “Cũng muốn em sờ anh.”

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn rút tay về, thế nhưng anh lại không cho, lập tức sử dụng hết tất cả vốn liếng, hôn cô đến suýt chút nữa thì ngạt thở.

Vương Tuệ Hân chỉ cảm thấy thân thể nóng đến mức như muốn tan ra, ánh mặt trời chiếu lên trên người, đồ lót chẳng biết đã bị anh cởi từ lúc nào, khi nụ hoa ướt át bị anh liếm mút thì cô lại yêu kiều rên rỉ, hai tay lại theo phản xạ ôm lấy đầu anh, đôi chân gắt gao kẹp chặt anh.

Từng tia nắng chiếu xuống bọn họ, cảm giác ấm áp khiến cho người ta lười biếng không muốn động đậy, Vương Tuệ Hân vừa cảm thấy ngượng ngùng, lại vừa cảm thấy hưng phấn lạ kỳ. Cô chưa bao giờ trần truồng ở ngoài trời chứ đừng nói đến làm chuyện ấy ở nơi này.

Cảm giác lo sợ bị người khác phát hiện cùng khoái cảm bên trong cơ thể hòa vào nhau tạo thành một thứ cảm xúc kỳ lạ, khi cách một lớp quần, anh dùng sức cọ xát lại khiến cô càng thêm run rẩy, khoái cảm mãnh liệt cứ thế dâng lên.

Thân thể của cô dường như đã bị nghiện bởi sự vui sướng mà anh đem lại, chỉ muốn mãnh liệt đáp lại anh.

“Tạ Kính, Tạ Kính. . .” Cô bối rối kêu tên anh.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Anh ngẩng đầu an ủi cô, giọng nói gợi cảm như đang trong cơn say, như hiểu rõ cô khát vọng điều gì, bàn tay anh tiến vào trong quần lót, ngón tay lập tức dính đầy hoa dịch.

“Em ướt rồi.” Anh khàn khàn nói, khoái cảm tột độ như sắp thiêu cháy cơ thể anh, cô đúng là một cô bé mẫn cảm.

Cô theo phản xạ kẹp lấy tay anh, vừa muốn đẩy anh ra, lại vừa muốn anh đến gần, mâu thuẫn này khiến cô cảm thấy thất bại.

“Đừng. . .”

Anh không đợi cô nói hết thì đã cúi xuống hôn lên miệng cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, dây dưa với chiếc lưỡi trơn mềm của cô.

Anh càng hôn càng khiến cô run rẩy, lại không tự chủ được mà rên rỉ, hai chân bắt đầu vặn vẹo.

Ngón tay anh bắt đầu thi triển ma pháp ở nơi tư mật của cô, khẽ vẽ vài vòng, lại khiến cô rên lên, móng tay cắm chặt vào lưng anh.

Lúc anh không thể chờ đợi mà trượt ngón giữa vào trong khe huyệt chặt khít thì cô lại nức nở, trong lòng vẫn còn kháng cự nhưng thân thể thì đã không có cách nào khống chế, cảm giác mất hồn này cứ thế mà bao bọc lấy cô.

“A. . . Tạ Kính . . .” Cô cuồng loạn cào lên lưng anh.

Nhưng anh vẫn không cho cô thỏa mãn, mỗi lần khoái cảm của cô tăng vọt đến gần biên giới thì anh lại bất động, cô rất nhanh đã bị anh làm cho phát điên.

“Anh nhanh lên.” Móng tay cô lại cào mạnh lên lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như chực khóc.

“Em muốn thì tự mình cầm đi.” Anh cất tiếng dụ dỗ, kéo tay cô đến chỗ sưng to phía dưới.

Vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của cô thoáng chút ngượng ngùng, cô dùng tay kéo khóa quần và quần lót của anh xuống, sau đó nhanh chóng cầm lấy phái nam đang căng cứng đến trướng đau.

Anh khẽ rên lên một tiếng: “Tay em mềm quá, cầm chặt lấy nó đi. . .”

Dưới sự dẫn dắt của anh, cô chậm rãi vuốt lên vuốt xuống.

Tuy có chút không lưu loát nhưng cô cũng rất nhanh đã nắm được mấu chốt, nhìn anh rên rỉ qua từng động tác của mình, cô lại có cảm giác quân lâm thiên hạ (đứng đầu thiên hạ) , khẽ cúi đầu nhìn thoáng qua, trông thấy vật cứng to lớn đang co giật trong tay mình, khuôn mặt cô lại đỏ lên.

Anh cất giọng khàn khàn, hỏi: “Thích không?”

Rồi lại như bị mê hoặc, khẽ cúi xuống hôn lên môi cô.

Cô nói không nên lời, bối rối buông anh ra, không hiểu tại sao mình lại trở nên dâm đãng như thế?

Thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh biết cô lại suy nghĩ đến những chuyện linh tinh rồi.

Cúi xuống hôn lên môi cô, lại một lần nữa khiến đầu óc cô choáng váng.

Anh chỉ muốn hung hăng tiến sâu vào trong cơ thể cô, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô thì anh lại do dự, anh chỉ sợ nếu như cứ cố chấp làm theo ý mình thì sau khi cô tỉnh lại sẽ càng tránh xa anh hơn.

Muốn làm cho cô khóc lóc cầu xin anh tiến vào thì rất dễ, nhưng một khi mọi chuyện qua đi, cô lại né tránh anh, vậy thì anh thà tạm thời nhịn một chút, dùng cách khác để thỏa mãn lẫn nhau.

Ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong nơi tư mật đã trở nên ướt đẫm, rất nhanh đã khiến cô vứt bỏ tất cả sự ngượng ngùng, lần này anh không hề đè nén lại cơn thỏa mãn của cô, ngón tay cứ thế mà tiến sâu vào bên trong, cô hầu như là gập cong mình lại, theo bản năng kẹp chặt lấy anh, mông nhỏ lại theo từng động tác của anh mà cong lên.

Cảm xúc mãnh liệt giống như bọt biển, rất nhanh đã bủa vây lấy cô, cô ngửa đầu kêu lên từng tiếng phóng đãng, anh cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực khiến cô như vọt lên tới tận mây xanh, chỉ có anh là phải nhẫn nhịn khổ sở, bên dưới đã sớm căng cứng đến trướng đau.

Anh thở hổn hển, cúi xuống ôm lấy cô, để cho dục vọng cứng rắn cọ xát ở nơi tư mật ẩm ướt.

Vương Tuệ Hân thấp giọng rên rỉ, chậm rãi lấy lại tinh thần, lại thoáng chốc đỏ mặt, không hiểu vì sao anh vẫn chưa chiếm lấy mình?

Con ngươi tối đen chứa đầy dục vọng, dường như là sắp thiêu cháy cô, anh dùng sức hôn lên đôi môi non mềm, khàn giọng nói: “Anh muốn đi vào, được không?”

Khuôn mặt cô đỏ rực như sắp nhỏ ra máu: “Anh. . . anh . . .”

“Anh không muốn thấy em hối hận.” Anh yên lặng nhìn cô, dục vọng nóng bỏng vẫn cọ xát ở khe huyệt: “Nếu em không muốn, anh chỉ có thể dùng cách này.”

“Anh thật xấu.” Cô giận dỗi cắn lên vai anh.

Anh bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng tiến về phía trước, đỉnh đầu đã đẩy vào bên trong, nhưng anh vẫn cố chịu đựng, chỉ là vẫn không ngừng vuốt ve mông nhỏ của cô, ghé sát vào tai cô, khẽ cầu xin: “Tuệ Hân, em sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?”

Cô rất muốn đạp anh xuống suối cho đầu óc tỉnh táo, hai người cũng đã tiến đến bước này rồi, bây giờ mở miệng cự tuyệt thì cũng quá kỳ quái, anh đã làm đến bước này cũng coi như là không dễ dàng, cho dù là có chút hèn hạ.

Cô không lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy anh, mông nhỏ nhẹ nhàng xê dịch, yết hầu anh siết chặt, lý trí đã bị cắt đứt, mạnh mẽ tiến sâu vào trong cơ thể cô.

Hai người đều bị khoái cảm lấn át mà rên lên một tiếng, Vương Tuệ Hân có thể cảm thấy anh đang mạnh mẽ rong ruổi trên người mình, hết lần này đến lần khác, lần sau so với lần trước còn mạnh hơn.

Cô ôm lấy thân thể cứng ngắc của anh, tán cây ở trên cao cũng nhẹ nhàng lay động, mà anh lại hệt như một dã thú, cứ mãnh liệt tiến vào trong cơ thể cô, thế nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy mình vẫn luôn được anh ôm chặt vào trong ngực.

Một làn gió khẽ lướt qua thân thể trần truồng của hai người, hòa lẫn với tiếng gầm đầy thỏa mãn của anh.

Cô bắt đầu không chịu nổi mà khóc nấc, toàn thân run rẩy, khoái cảm vừa trải qua lần thứ nhất lại đột nhiênập đến, mà lần này —— anh và cô cùng đạt tới cao trào.

***

Cô hoàn toàn bị dạy hư rồi.

Vương Tuệ Hân chỉ cần nghĩ đến việc mình và người đàn ông kia làm tình ở trong rừng thì lại khóc thét, muốn đem chính mình chôn xuống đất.

Cái gì mà dẫn cô đi câu cá về nướng, anh căn bản cũng không có tốt bụng như vậy, cái người bị ăn tươi nuốt sống đến cả xương cũng chẳng còn không phải là cá mà là cô đấy.

Tuy nhiên về sau thì anh cũng mang cô xuống suối bơi lội, cũng bắt mấy con cá nướng cho cô ăn, nhưng những điều này đều không đủ để che lấp ý đồ xấu xa của anh.

Cô chính là một con cừu nhỏ nằm trong miệng sói, bị con sói lớn nuốt chửng. Tục ngữ nói: có một thì sẽ có hai, chưa được ba lần thì không thành lễ. Đến buổi tối, Tạ Kính cũng không chịu ngủ ở nhà kho, cứ thế đường đường chính chính mà bước vào nhà gỗ, cô muốn phản đối cũng không được.

Ngày hôm sau, anh lại đưa cô đi một con đường mòn khác, bọn họ cùng đến để tảo mộ cho mẹ anh, trên đường, anh còn hái một ít hoa tươi cho mẹ, thi thoảng lại nói về những chuyện ngày xưa.

“Lúc còn nhỏ anh ở dưới chân núi, cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ có một dì rất hung dữ, lại còn đánh mẹ anh. Sau khi lên núi thì anh rất vui vẻ, cả ngày đều chạy nhảy xung quanh nơi này.”

Anh đem hoa tươi và rượu nếp đặt ở bên cạnh, cũng thuận tay thắp hai ngọn nến.

“Chỉ là, anh cảm thấy hình như mẹ anh không thích cuộc sống ở trên núi.” Anh nhìn xa xăm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Tuy lúc mẹ mất, anh chỉ mới 7 tuổi, nhưng 7 tuổi thì đã có thể nhớ được không ít chuyện rồi, anh còn nhớ rõ, mẹ thường hay ngồi thất thần trên ghế sofa, không có hứng thú với bất cứ chuyện gì.

“Anh. . .” Cô dè dặt hỏi: “Đã từng gặp ba chưa?”

Nếu không phải thấy anh có vẻ thản nhiên khi nhắc lại chuyện cũ thì cô cũng không dám hỏi trực tiếp như thế.

“Hồi bé có nói chuyện một hai lần qua điện thoại, sau khi mẹ anh qua đời thì ông ấy cũng không gọi tới nữa.” Lúc đó ba anh gọi tới cũng không phải là muốn rước anh về nhà, mà chỉ để nói với anh một câu xin lỗi, nói rằng ông ấy không thể rước anh về nhà.

Lúc ấy anh có chút thất vọng, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, thật không dám tưởng tượng khi đặt chân vào trong cái nhà đó, anh sẽ biến thành đứa trẻ thế nào, chắc chắn sẽ là một thằng nhóc ngỗ ngược không biết nghe lời.

“Lúc học đại học thì cũng đã từng gặp mấy lần, ông ấy cũng không phải là người xấu, chỉ có điều quá mức nhu nhược, không có dũng khí khiêu chiến với quyền uy của vợ cả, nếu không phải là anh lớn lên ở trên núi, cộng thêm gia đình bà dì cũng rất tốt, nói không chừng anh sẽ hận ông ấy.” Anh mỉm cười, nói: “Nhưng mà trên thực tế thì anh cũng không hận, những gì ông ấy không cho anh được thì mấy bà dì cũng đã cho rồi. Tuy cuộc đời mẹ anh không được sung sướng, nhưng bà ấy luôn cố gắng để làm một người mẹ tốt, anh cũng không có gì bất mãn.”

Anh nhìn về phía cô, trên mặt tràn ngập vui vẻ, sáng sủa lạc quan, không hề bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra trong quá khứ, ánh nắng mặt trời soi sáng khuôn mặt anh, khiến anh trông càng thêm chói mắt.

Tâm tình vui vẻ đó khiến cô cũng bị lây nhiễm, lời nói cũng mang theo cảm xúc chân thành: “Tôi thật sự hâm mộ tính cách của anh, không như tôi, rất hay để ý vào những chuyện vụn vặt.”

Anh cố ý gật đầu thật mạnh: “Không tệ không tệ, biết sai mà có thể thay đổi là được.”

Biết anh lại đang trêu chọc mình, cô bật cười.

Thấy anh chấp tay hành lễ, thẳng thắn báo cáo với mẹ tình hình gần đây của mình, Vương Tuệ Hân cũng vô thức cong nhẹ khóe môi. Ở bên cạnh một người luôn vui vẻ hạnh phúc, quả nhiên cũng sẽ bị vui lây.

Sau khi cúng xong, Vương Tuệ Hân rất sợ hai người ở chung một chỗ, sẽ rất dễ lau súng cướp cò, để tránh không cho anh bị lửa dục thiêu đốt mất lý trí, cô đề nghị bọn họ đi vào nội thành, cho dù là xem phim, dạo phố hay đến pub cũng được, ít ra thì cũng an toàn hơn so với ở nhà.

Tạ Kính cũng không ngốc, thấy hai ngày nay cô đều cố gắng kéo anh xuống núi dạo chơi, chỉ cần nghĩ một chút đã có thể hiểu được ý đồ của cô, nhưng anh cũng không muốn vạch trần, cho dù ban ngày đi chơi thì đến tối cô cũng trốn không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh thao túng.

Hôm nay, sau khi mua vé xem phim, thấy thời gian vẫn còn sớm, bọn họ liền đến quán bar của Viên Hồng Phạm để giết thời gian.

Tạ Kính đi theo cô một lúc thì lại trông thấy vài người bạn cũ, anh bước tới chào hỏi rồi nói vài chuyện gần đây, cô thả lỏng người rồi ngồi xuống ghế sofa uống một hớp rượu, thân thể lắc lư theo nhạc, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ cong lên.

“Sao A Kính lại để cô ngồi đây một mình vậy?”

Trương Nghiên bưng một ly rượu bước tới, cũng không hỏi ý kiến của cô mà đã tự ý ngồi xuống phía đối diện.

Vương Tuệ Hân chỉ muốn ngồi một mình nhưng lại không thể mở miệng đuổi người ta đi, chỉ đành chào hỏi vài câu qua loa với đối phương.

“Anh ấy đang nói chuyện phiếm với bạn.” Vương Tuệ Hân trả lời. Cô không tin là Trương Nghiên không thấy được Tạ Kính đang đứng ở đằng kia, đây chẳng qua chỉ là lời mở đầu của Trương Nghiên mà thôi.

“Hai người quen nhau rồi à?” Trương Nghiên cười cười hỏi, ánh mắt vô cùng mập mờ.

Tuy cô và Tạ Kính không tuyên bố với mọi người là bọn họ đang yêu đương cuồng nhiệt, nhưng nam nữ ở chung rất khó mà gạt được người khác, chỉ cần cẩn thận quan sát thì đã có thể từ trong lời nói và hành động của đối phương mà đoán ra được bọn họ là một đôi.

Vương Tuệ Hân lúng túng mím môi. Tuy cô vẫn luôn tránh chuyện tiếp xúc thân mật với Tạ Kính ở nơi đông người, thế nhưng căn bản là Tạ Kính không thèm quan tâm, muốn sờ thì sờ, muốn hôn thì hôn, lần nào cũng khiến cô vừa tức vừa giận, nói cũng không chịu nghe.

“Tôi biết cô đã bị cậu ta ăn sạch rồi.”

Trương Nghiên trưng ra vẻ mặt ‘tôi đã đoán trúng rồi’ khiến Vương Tuệ Hân nghe xong lại càng thêm lúng túng, không biết tại sao cô cảm thấy lời này thật khó nghe.

Có lẽ Trương Nghiên cũng không có ý gì khác, nhưng cô không thích cách nói chuyện lộ liễu như vậy, còn nữa, không biết có phải là do cô nhạy cảm hay không, nhưng hình như cô nghe ra một chút vị chua trong lời nói của cô ta.

Vương Tuệ Hân vốn cũng không có phản ứng nhanh, người thiệt xán liên hoa* như cô cũng có lúc không biết phải nói thế nào, vốn đang muốn tìm cớ để rời đi thì đúng lúc này điện thoại lại vang lên, cô thở phào một hơi.

(*) Lưỡi sáng hoa sen: Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Alo?”

“Là anh.”

Vừa nghe thấy giọng nói của Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân đã nhíu mày không vui: “Anh muốn gì?”

Cảm giác được ánh mắt thăm dò của Trương Nghiên, Vương Tuệ Hân cũng bất chấp việc mất lịch sự, cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước ra bên ngoài.

“Anh đến tìm em.”

Vương Tuệ Hân khẽ sửng sốt, nhất thời không hiểu anh ta có ý gì: “Tìm tôi?”

“Anh đang ở ga Liên Hoa, cho anh địa chỉ của em được không?”

“Sao tôi lại phải nói cho anh biết?” Cô cười lạnh: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Tiểu Tuệ. . .” Giọng nói của anh ta mang theo sự khẩn cầu: “Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn nói chuyện với em chút thôi.”

“Tôi thấy chúng ta không có gì hay để mà nói cả.”

“Anh. . .” Đầu dây bên kia khẽ trầm mặc.

Vương Tuệ Hân theo bản năng muốn cúp điện thoại. Cô ghét nhất là cái loại người không có lập trường, thái độ không dứt khoát như anh ta, trước kia cảm thấy anh ta rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng đó không phải chỉ đối với một mình cô, hầu như đối với ai anh ta cũng đều như vậy, ở phương diện nào đó mà nói thì đó cũng là một ưu điểm, nhưng về phương diện tình cảm thì đó lại là một khuyết điểm lớn.

Bởi vì anh ta đối với những người phụ nữ khác cũng rất dịu dàng, không biết phải nên giữ khoảng cách một chút, vì thế mới dễ dàng gây hiểu lầm, kết quả là đã trêu chọc không ít hoa đào.

Trước Phương Khải Lỵ thì đã từng có một vài nữ sinh có tình cảm với anh ta, nhưng bọn họ chỉ dừng lại ở giai đoạn thầm mến, sau khi biết anh ta đã có bạn gái thì đều bỏ cuộc, không tiến thêm bước nữa.

Cô vẫn luôn một mực đề phòng những người phụ nữ xung quanh anh ta, lại không ngờ giặc ở trong nhà, anh ta lại bắt cá hai tay với người bạn thân nhất của cô.

“Anh muốn nói gì thì nói qua điện thoại luôn đi.” Cô đẩy cửa, hơi nóng bên ngoài phả vào mặt khiến cô nhíu mày, mùa hè khó chịu nhất cũng vì lý do này, khí hậu thật nóng bức.

“Tiểu Tuệ. . . .”

“Tôi không muốn gặp lại anh.” Cô vốn định trực tiếp cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ đến việc anh ta biết cô dạy học ở đâu, tuy bây giờ đang là nghỉ hè nhưng những nhân viên hành chính vẫn đi làm, nếu anh ta chạy tới trường học dò hỏi thì có thể sẽ tra ra được chỗ ở của cô.

Cô không muốn để đồng nghiệp biết được chuyện này, vậy nên đành phải nhẫn nại nói chuyện với anh ta.

“Nói qua điện thoại không rõ ràng.” Anh ta khẽ thấp giọng nói: “Từ nay về sau anh sẽ không đến làm phiền em nữa, chỉ cần gặp mặt lần cuối là được rồi.”

Câu nói sau cùng lại mang theo một chút khẩn cầu.

Vương Tuệ Hân không kiên nhẫn nhíu mày. Gặp mặt thì có gì khác sao?

Cái gì gọi là nói qua điện thoại không rõ ràng. Cũng không phải là quá mức ồn ào, Vương Tuệ Hân hiểu những điều này là lý do thoái thác của anh ta, anh ta đã hạ quyết tâm là phải gặp được cô, nếu không thì đã chẳng chạy tới ga Liên Hoa rồi. Nghĩ đến những cuộc điện thoại im lặng kia, trong lòng cô lại càng thêm tức giận.

Cô cắn răng, rất muốn hét vào mặt anh ta —— mau cút về đi, bà đây không muốn gặp anh!

Nhưng lại nghĩ tới, nếu chẳng may anh ta cố tình đến tìm cô, đến lúc đó lại đối mặt với Tạ Kính . . . . Cô khẽ run rẩy, nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.

“Phương Khải Lỵ có biết anh đến gặp tôi không?” Cô lạnh nhạt hỏi.

Quả nhiên, đối phương im lặng vài giây rồi mới nói: “Anh chỉ muốn nói với em vài câu thôi.”

Ý là chưa nói với Phương Khải Lỵ sao?

“Anh quả thật là hay thích làm những chuyện lén lút như vậy.” Cô không nhịn được mà mở miệng châm chọc. Trước kia là gạt cô để ở bên cạnh Phương Khải Lỵ, bây giờ thì lại ngược lại.

Hô hấp của Bành Ngạn Kỳ khẽ trở nên nặng nề, khó khăn nói: “Em cần gì phải như thế? Em biết rõ anh và cô ấy là ngoài ý muốn. . . .”

“Tôi làm sao mà biết được? Với lại tôi cũng chẳng muốn biết, anh và cô ta đã sắp kết hôn rồi, nhắc lại chuyện này thì có ý nghĩa gì nữa?” Cô mất kiên nhẫn nói, quyết định không muốn dây dưa với anh ta nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Anh muốn gặp thì gặp, bây giờ muộn rồi, để mai đi, địa điểm và thời gian thì tôi sẽ nhắn cho anh sau.” Không cho anh ta thời gian để phản ứng, Vương Tuệ Hân đã cúp máy.

Nếu có biện pháp khác, cô thật sự không muốn phải gặp lại anh ta, nếu không phải sợ anh ta sẽ không biết xấu hổ mà chạy tới trường học tìm người thì cô chỉ hy vọng cả đời này sẽ không gặp lại, cả đời không dây dưa với nhau.

Chẳng qua bây giờ nói những điều này thì cũng vô dụng, gặp thì gặp, cô đã có thể đoán được anh ta muốn nói gì rồi, chắc chắn lại là những lời hối hận và xin lỗi mà thôi.

Cô bực bội thở dài, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng mở cửa thì lại quay đầu theo bản năng, là Tạ Kính, không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ, may là cuộc trò chuyện đã kết thúc, nếu để anh nghe được, cô quả thực là không biết phải giải thích thế nào.

Tuy chuyện giữa cô và Bành Ngạn Kỳ đã qua, nhưng cô cũng không muốn nói với Tạ Kính về bạn trai cũ, ngoại trừ những việc riêng tư quan trọng, còn lại thì cô chỉ cảm thấy quá khứ cũng đã trôi qua rồi, không có lý do gì để nhắc lại nữa.

Tạ Kính đi về phía cô.

“Trương Nghiên bảo là em ra ngoài nghe điện thoại.” Anh liếc mắt nhìn điện thoại trong tay cô.

“Ừ, bên trong ồn quá nên tôi mới ra đây.” Cô không thể nói nguyên nhân là vì Trương Nghiên được.

“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.” Tạ Kính nói, trên tay đã cầm theo túi xách của cô.

“Được.” May quá, cô không cần phải đối mặt với Trương Nghiên nữa.

Rạp chiếu phim chỉ cách chỗ này một đoạn nên hai người đi xe máy qua, bởi vì lần này không có mua đồ cho nên Tạ Kính đi moto chứ không lái xe hơi.

Người ngồi sau phải nghiêng về phía trước mới có thể ôm lấy đối phương, tuy lúc đi thì đã làm vậy rồi nhưng Vương Tuệ Hân vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên, cứ có cảm giác như bọn họ đang đi rêu rao khắp nơi vậy, nhưng nếu bỏ qua khuyết điểm này thì cô lại rất thích ngồi xe máy, vô cùng mát mẻ và tự do.

Áp sát vào sau lưng Tạ Kính, không hiểu sao Vương Tuệ Hân lại cảm thấy an tâm. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, lại còn là cảnh sát, ở bên cạnh anh khiến người ta có cảm giác an toàn, dù cho trời có sập xuống thì cũng đã có anh chống đỡ.

Cô ôm sát anh, cảm nhận từng cơn gió mát đang lướt trên khuôn mặt mình, cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng tụt về phía sau, cô không nhịn được mà khẽ ngâm nga lại bài hát vừa nghe được ở trong quán bar, tâm tình không hiểu sao bỗng trở nên vui vẻ.

Bình luận





Chi tiết truyện