“Nếu như mẹ kiên quyết ly hôn với ba, vậy con sẽ nói cho chú thẩm phán,
Thụy Thụy chọn sống với ba.” Thụy Thụy tựa đầu vào vai ba, dùng âm lượng thanh minh ngập ngừng vừa đủ để mẹ có thể nghe được.
Thụy Thụy từng
xem qua trên phim truyền hình, nếu ba mẹ muốn tranh giành con, trước
quan tòa đội tóc giả, sẽ phải trưng cầu ý kiến của các bạn nhỏ.
Dư
Vấn không thể tin mở to mắt. Mà Hạ Nghị cũng giật mình, tuy nói vừa rồi
là anh cố ý, nhưng anh chẳng ngờ con gái lại “theo” anh như thế.
“Thụy Thụy, con nói lại lần nữa xem?” Vì ép cô và Hạ Nghị ở chung, đây là con gái đang uy hiếp cô sao?
Nếu lên toà án, quan toà quả thật sẽ suy nghĩ đến điều kiện và hoàn cảnh
của hai bên để có thể chọn ra bên thích hợp nhất cho đứa trẻ trưởng
thành, điều này cô có tự tin, cô có khả năng nuôi con một mình, hơn nữa
trên tay cô có chứng cứ chứng minh Hạ Nghị là người sai lầm. Nhưng nếu
Thụy Thụy nằng nặc muốn theo ba trước quan tòa, quan tòa chắc chắn sẽ
tôn trọng ý muốn của đứa bé, vậy thì cô chẳng có phần thắng rồi!
Thụy Thụy không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt chịu đả kích lớn của mẹ.
“Thụy Thụy, nếu không hôm nay con theo mẹ về nhà đi, ngày mai ba sẽ đến tìm con chơi.” Hạ Nghị cười gượng.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Hạ phu nhân lộ ra nét mặt anh không hình dung
được này, khiến cho trái tim anh thắt lại, cũng chịu khổ sở. Con gái là
sinh mạng của Dư Vấn, anh không muốn làm quá mức.
“Không cần, con muốn đi với ba.” Thụy Thụy ôm cổ anh, kiên quyết không chịu xuống, vô cùng cố chấp lặp lại một lần.
“Thụy Thụy, con đừng làm loạn, mau xuống dưới!” Hạ Nghị cười không nổi, vội
vàng cầm tay con gái, nhưng tách thế nào đôi tay nhỏ bé kia vẫn cứ cố
chấp như thế.
“Mẹ nuôi con lớn khỏe mạnh đến thế rất vất vả, ngoan, đừng làm mẹ buồn nhé!” Hạ Nghị dỗ Thụy Thụy, nói tốt cho cô.
Nhưng Thụy Thụy lại như bạch tuộc quấn lấy anh, chôn mặt vào vai anh, lại
không chịu ngẩng đầu nhìn mẹ. Dư Vấn mắt lạnh nhìn một màn cha con tình
thâm này, trái tim sắp nổi điên.
“Hạ Nghị, tôi không cần chiêu mèo khóc chuột giả từ bi của anh!” Dư Vấn cười lạnh trong lòng.
Không cần anh khiêm tốn, không cần nói tốt cho cô, nếu muốn tranh con với cô, bây giờ anh chỉ là kẻ địch của cô, cô sẽ không giữ mặt mũi cho kẻ địch.
Sao anh lại mèo khóc chuột giả từ bi, cô lại đâm anh như thế à? Hạ Nghị cũng giận.
“Thụy Thụy!” Dư Vấn tiến lên đã muốn đoạt lấy con gái.
Lúc này, Hạ Nghị cố ý không đưa.
“Thụy Thụy, nói cho mẹ con biết con thích ba, ghét mẹ!” Anh cố ý ngước cằm khiêu khích.
“Thụy Thụy thích ba, ghét mẹ.” Thụy Thụy lại nghiêm túc dùng giọng nói rất
nhỏ lặp lại lời anh, thiếu chút nữa khiến anh há hốc mồm, hơn nữa, con
gái còn phụ họa nói, “Ba có thể đưa Thụy Thụy trốn học, ba có thể đưa
Thụy Thụy đi chơi, mẹ chỉ biết ép Thụy Thụy học này học kia, không được
uống đồ này không được ăn món kia, cho nên Thụy Thụy muốn đi theo ba,
Thụy Thụy muốn tự do.”
Thụy Thụy muốn tự do? Con gái của cô lại nói mình muốn tự do! Cô nghe được tiếng tí tách, đó là tiếng trái tim cô đang rỉ máu.
Cô kiên cường, cô vô song, cô không bị tình yêu của Hạ Nghị và Đỗ Hiểu Văn đánh ngã, đó là bởi vì, cô có Thụy Thụy, cô không thể ngã xuống! Cô vẫn sống vì con gái, cô không có gì, chỉ có mỗi Thụy Thụy, cô muốn nuôi
Thụy Thụy thành đứa trẻ xuất sắc nhất! Nhưng một câu hôm nay của con
gái, lại dễ dàng hạ gục cô, Thụy Thụy nói: Con ghét mẹ.
Là cô sai rồi sao? Là cô lầm rồi sao!
“Hạ phu nhân, tôi đã sớm nói rồi, việc trẻ con chơi rất quan trọng, cô ép
con như thế là không được!” Anh cười gượng, cố ý biểu hiện đắc ý, “Bây
giờ, nếu cô có bản lĩnh thì để con đi với cô đi!” Nói xong anh muốn trả
Thụy Thụy lại cho cô.
Nhưng mà Thụy Thụy đã nhận ra ý đồ của anh, lại nhanh hơn, vịn chặt cổ ba. Phản xạ này của Thụy Thụy làm Dư Vấn đau
đớn. Nhắm mắt lại, đáy lòng cô dâng lên một sự tuyệt vọng và đổ vỡ chưa
từng có. Cô thừa nhận, cô là người vợ thất bại, nhưng cô vẫn nghĩ, ít
nhất mình là người mẹ thành công, nhưng thì ra không phải như thế.
Thụy Thụy không cần cô. Cô dùng tất cả tâm huyết, cũng chỉ đổi lấy chữ ghét.
Thẳng lưng, trước mặt cha và con gái tình cảm vô cùng tốt, cô duy trì khí
thế. Cô không khuất phục! Nhưng cô bây giờ lại bị lột lớp màng bảo vệ,
trái tim rướm máu như bị lột trần, không hề phòng bị trước mặt anh. Cô
lui về sau hai bước theo phản xạ, đó là biểu hiện bi thương.
“Tôi sẽ thông qua pháp luật đòi lại con gái!” Bây giờ Thụy Thụy muốn đi theo anh, vậy tạm thời để anh đắc ý đi!
Nói xong, cô đi rất nhanh, để mình cố quên đi một màn ân ái làm tổn thương mình của cha và con gái kia.
Mím môi, muốn mở miệng ngăn cô, muốn cúi đầu trước Hạ phu nhân, nhưng tự
tôn đàn ông khiến Hạ Nghị không thể kéo mặt xuống, anh chỉ có thể cúi
đầu nhìn con gái.
Thụy Thụy ghé vào vai anh cắn môi, trong mắt ngập nước, nó chỉ không quay đầu lại, cố nén không khóc thành tiếng mà thôi.
“Thụy Thụy, con thật sự muốn đi theo ba à?” Thấy con gái cũng thương tâm như vậy, anh thật sự rất khó mà không nghi ngờ.
“Ba, ba không cần Thụy Thụy sao?” Thụy Thụy lau khô nước mắt, ngẩng mặt, đáng thương hỏi.
“Không phải, làm sao ba có thể không cần Thụy Thụy.” Anh lập tức trả lời.
Chỉ là anh cảm thấy kỳ quái, còn có mất mát không hiểu. Thì ra, cho dù Thụy Thụy phối hợp như vậy, còn tự nguyện đi theo anh, nhưng Hạ phu nhân vẫn kiên trì ly hôn?
…
Hiểu Văn đứng ở đầu cầu thang, thấy thang máy
nhảy lên trên từng vạch. Cửa thang máy mở, lại đóng, trong dòng người ra ra vào vào, lại không thấy bóng hình quen thuộc kia. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Hạ Nghị nhận được điện thoại của Tống Dư Vấn rồi vội vàng rời
đi, vẫn chưa trở về. Trước khi rời đi, anh đã nói rõ ràng, buổi tối sẽ
chờ cô ở đây, nhưng anh lại nuốt lời.
“Hiểu Văn, ngại quá, đêm qua anh uống chút rượu, cho nên không đến viện được.” Lúc sáng sớm, anh gọi điện nói xin lỗi.
“Vậy khi nào thì anh đến, giữa trưa em có thể gặp anh không?” Cô vội vàng truy hỏi.
“Chuyện này, anh đang ở công ty, có rất nhiều công việc…” Anh khó xử.
“Tối thì sao?” Cô hy vọng có thể ở cạnh anh trong giây lát, bởi cô đặt vé
máy bay rồi, ba ngày nữa cô muốn đi. Bây giờ cô quý trọng mỗi phút mỗi
giây cuối cùng họ ở chung.
“Vậy được rồi.” Anh đồng ý.
Chỉ là, giọng nói gắng gượng lúc sáng sớm kia khiến ngực cô đột nhiên chua chát.
“Đỗ tiểu thư ở phòng bệnh VIP, tuy tình hình của cô đã ổn định, nhưng
cũng không thích hợp để đứng lâu đâu. Chúng ta về phòng đi!” Được chăm
sóc đặc biệt, y tá đỡ lấy cô, muốn đưa cô về phòng.
Hạ Nghị đã thu
xếp cho cô khá tốt, phòng VIP tốt nhất, có một phòng khách một nhà bếp,
được phục vụ trong hoàn cảnh tốt nhất, không giống phòng bệnh, ngược lại như một gia đình. Trong phòng ngủ có tivi, có thể giết thời gian, trong phòng có y tá, có thể chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô, ngả cả
chăn trong phòng cũng rất ấm, có hương vị của ánh mặt trời.
Nhưng cô lại không cảm giác ấm, ngược lại là một mảnh hoang vu.
“Tôi đi xuống cầu thang bộ.” Cửa thang máy mở ra, không để ý đến sự phản đối của y tá, cô đi vào thang máy.
Đã qua giờ cơm tối, có lẽ anh sắp đến rồi! Cô muốn xuống tầng, muốn đến
đón anh, cô liếc mắt một cái là có thể nhìn đến nơi tiếp tục ngóng
trông.
Chỉ là… Trong thang máy, bóng người khôi ngô đang cầm theo một lồng cơm rỗng kia khiến cô cứng đơ cả người, nhất thời có một loại
ngượng ngùng không thể trốn thoát.
Cô lại hoàn toàn quên mất cháu gái Tiểu Vũ của vị hôn phu mình đang nằm ở bệnh viện này, mà lúc này, khuôn mặt nghiêm nghị kia lại làm cô chột dạ, đối mặt với chồng chưa cưới, cô có áy náy chẳng nói nên lời và cảm xúc rất phức tạp.
Tình hình của
Tiểu Vũ cũng không tốt, mà bộc phát theo sức khỏe của Tiểu Vũ, bệnh tình của Tiểu Vũ lại tăng thêm, vì không muốn trẻ con trải qua thời gian cô
đơn, cho nên hai người anh và em gái Dung Hoa thay phiên nhau đến đưa
cơm. Chỉ là Triệu Sĩ Thành ý không ngờ lại gặp cô ở trong thang máy bệnh viện. Sở dĩ bất ngờ, bởi vì tầng này… anh đã từng đến rồi. Dù là thiết
bị anh trình độ chữa bệnh ở nơi đâu đều là thượng đẳng, mà hai lần Tống
Dư Vấn gặp chuyện không may, cũng là anh đưa đến tầng này của bệnh viện.
“Em có khỏe không?” Triệu Sĩ Thành lãnh đạm hỏi.
Vốn không muốn chào, nhưng nếu đứng trước mặt mọi người mà anh lại coi như
không quen biét vậy thì rất mất phong độ, mà sắc mặt thoạt nhìn rất tái
của cô thật sự khiến người ta cảm thấy không cần thiết phải so đo.
Một câu này làm Hiểu Văn đỏ mắt.
“Vâng, em vẫn khỏe, thân thể chỉ hơi khó chịu… Em, em ở đây dưỡng thai…” Do dự thật lâu, cô vẫn thừa nhận.
Cô không chỉ nghĩ đến một lần, nếu không say mê lần đó, cô vẫn còn an phận thủ thường làm cô dâu. Bây giờ cô hẳn đã có những ngày bình thản mà ấm
áp, mà chẳng phải con thú đơn độc đang cắn xé lòng cô hiện tại. Tình yêu giày vò con người, mà cô lại chọn một con đường khó đi.
Dưỡng thai? Triệu Sĩ Thành nhìn thoáng qua bụng cô.
“Đừng, đừng hiểu lầm, không, không phải…” Cô vội vàng lắc đầu, hoảng đến không biết nên nói gì.
“Yên tâm đi, cho tới giờ này tôi không hiểu lầm đâu.” Triệu Sĩ Thành rất
lãnh đạm cắt ngang lời cô, nhìn thẳng vào thang máy nhảy xuống từng
vạch.
Anh tuy không “thông minh”, nhưng cũng sẽ không hồ đồ như anh cả.
“Còn anh, có khỏe không?” Không khí rất xấu hổ, Hiểu Văn hỏi thật cẩn thận.
Không còn trách nhiệm, không có khó xử, nhưng anh lại dùng cách như người qua đường mà coi thường cô, làm cho ngực Hiểu Văn thấy khó chịu không nói
nên lời.
“Không được tốt lắm, cũng không tính là kém.” Anh ăn ngay nói thật.
Gần đây, anh vẫn ngủ không quá ngon, ngay cả chính bản thân anh cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ cảm thấy cả người trống rỗng.
Dưới thái độ lãnh đạm của anh, không khí lại lạnh xuống.
“Còn em, vẫn sống chung với anh ta?” Cuối cùng anh vẫn chủ động mở miệng hỏi.
Hiểu Văn xấu hổ, “Vâng.” Cô không dám nhìn thẳng vào anh, may mà, anh cũng không nhìn cô.
“Xin lỗi, em không muốn làm tổn thương anh…” Cố lấy dũng khí, cuối cùng Hiểu Văn cũng xin lỗi, “Anh sẽ không hiểu, có lẽ anh sẽ cảm thấy em nói dối, nhưng mà… xin lỗi, em thật sự rất yêu anh ấy…” Nói xong rồi, cô nghẹn
ngào.
Quen thân đã hơn một năm, nói Triệu Sĩ Thành không có một chút tình cảm nào, đó là gạt người. Nhưng thích không phải là yêu.
Cô biết mình đã lấy hạnh phúc toàn vẹn đổi lại một phần tình yêu, cô biết
mình rất ngốc, nhưng cô thật sự chẳng thế khống chế trái tim mình.
“Tôi không hiểu ư?” Môi Triệu Sĩ Thành mím lại thản nhiên, “Có lẽ là tôi không hiểu, nhưng ít nhất, điều kiện quan trọng của đính hôn, dù tôi có động tâm với bất kỳ ai, tôi chỉ có thể kiềm chế bản thân, mà không phải dùng hành động để chọn lựa.” Anh không muốn châm chọc ai, anh chỉ nói
sự thật mà thôi.
Đỗ Hiểu Văn bị nói đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Hơn nữa, bây giờ anh ta là người đã có vợ, cô cảm thấy tình yêu của hai
người thích hợp được cung phụng trong miếu thần, được cúng bái khói
hương sao?” Anh rất giận, cho rằng phá hỏng gia đình người khác chính là phá hỏng nhân cách của mình, đừng nói đến đường hoàng như thế.
“Ở
trong mắt cô, tình yêu của cô có thể rất quan trọng, nhưng dưới mắt tôi, đó chỉ là trộm được, cô đi trộm hạnh phúc và sự vui vẻ của người khác.” Những thứ khác anh không muốn nói, đặc biệt là việc Tống Dư Vấn sảy
thai, cô lại phải ở đây dưỡng bệnh một thời gian.
Anh dần dần có chút biết, vì sao Tống Dư Vấn kiên trì không cho Hạ Nghị biết, quả đúng là sự thật rất nhục nhã người.
Bởi vì gian nan, cũng bởi vì cảm thấy thẹn, nước mắt Hiểu Văn chảy xuống,
“Em chỉ, chỉ là… em phải nghĩ cho đứa con trong bụng em…” Cô mới có thể
đi “trộm” đi “cướp”. Cô không muốn trở thành người đàn bà hư hỏng trong
mắt anh.
“Phôi thai của cô còn chưa thành hình, nhưng đã làm tổn
thương cả gia đình kia, con gái Thụy Thụy của họ mới có năm tuổi, chẳng
phải ư?” Mặt anh không đổi sắc phản bác.
Từ trước đến nay anh cho sai là sai, anh ghét người khác muốn hợp lý hóa sai lầm của mình.
Cô nhất thời nói không nên lời. Cửa thang máy mở, Triệu Sĩ Thành bước ra.
“Em, em tính đi Nhật Bản.” Cô khẽ cắn môi, nói ra quyết định của mình ở phía sau anh.
Cô không muốn anh lại khinh bỉ cô. Triệu Sĩ Thành bất ngờ.
“Tống Dư Vấn không chịu ly hôn, em và anh ấy cũng không thể tiếp tục, em sẽ
rời khỏi anh ấy, nuôi con của em một mình.” Cô hít vào, ra vẻ kiên
cường.
Cuối cùng Triệu Sĩ Thành cũng quay đầu, nhìn thẳng vào cô, chỉ là, ánh mắt anh có chút phức tạp.
“Cô có chắc, Tống Dư Vấn sẽ không ly hôn?” Cổ họng thắt lại.
Anh còn tưởng rằng…
“Vâng.” Cô gật đầu.
Nếu Tống Dư Vấn nguyện ý ly hôn, cô cũng không rơi vào kết cục như thế. Gật gật đầu, Triệu Sĩ Thành hiểu rồi, nhưng ngực lại buồn bã khó hiểu.
“Tôi hy vọng cô nói được làm được, lời nói bỏ đi không phải chỉ là một câu nói suông.” Anh không nói hai chữ bảo trọng nữa.
Anh bước đi, chuẩn bị rời xa, nhưng lại bỗng dừng lại, bởi cách đó không xa, có một bóng người.
Hạ Nghị nắm tay Thụy Thụy, đông cứng tại chỗ. Tới sớm không bằng tới khéo, mà thực khéo, anh vừa vặn nghe được câu đối thoại cuối cùng của họ,
Hiểu Văn, cô lại tính rời khỏi anh.
Bình luận
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1
- Chương 1