chương 19/ 31

Đỗ Hiểu Văn nhận được một công việc mới, đứng lớp tạo hình mỹ thuật cho học sinh ở trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”. Vốn cô muốn từ chối, vì dù sao cô sắp kết hôn rồi, chuyện cần làm rất nhiều, nhưng trong trường học có một cô giáo mỹ thuật khác có bầu, mà hiệu trưởng trung tâm nghệ thuật lại có giao tình với hiệu trường trường học họ, thật không dễ thoái thác.

“Em cứ làm đi, đừng quá vất vả, chuyện hôn lễ anh sẽ chuẩn bị.” Vị hôn phu Triệu Sĩ Thành rất thông cảm cho cô.

Cầm giáo án trong tay, cô đẩy cánh cửa thủy tinh của trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng” ra. Ngay lúc cô quay lưng, một chiếc xe Hummer trang trí hoa mắt vừa vặn dừng trước cửa trung tâm nghệ thuật.

Cô bước vào. Anh quay người cởi dây an toàn cho con gái.

Chỉ cách một giây, hai người lướt qua nhau.



Hạ Nghị cầm một tờ thời khóa biểu trong tay, là sáng nay thư ký của Hạ Phu nhân giao lại cho anh.

“Thứ hai hôm nay lên lớp học vẽ, thứ ba ngày mai học thư pháp, thứ tư là tiếng anh, thứ năm là cờ vua, thứ sáu phải dẫn con đi bơi, sáng thứ bảy là lớp võ, buổi chiều học trượt băng với bóng chày, sáng chủ nhật học tính nhẩm, chiều học múa.” Nhìn chương trình học kín mín, đầu Hạ Nghị cũng hoa lên.

“Thụy Thụy thật đáng thương.” Anh xoa đầu con gái, cảm thấy rất đồng tình, “Học nhiều như vậy có mệt không?”

Dưới sự áp bức của nữ vương, Thụy Thụy của anh gần như không có kỳ nghỉ đông. Suy nghĩ của anh và Hạ phu nhân hoàn toàn khác nhau, anh cảm thấy nên cho trẻ con một tuổi thơ đầy đủ, căn bản đừng vì thỏa mãn hư vinh của người lớn mà ép con học này học kia.

Vấn đề Thụy Thụy khiến anh và Dư Vấn luôn luôn xung đột, chỉ là anh nào có chút trọng lượng để nói chuyện tại cái nhà này? Cho nên, chuyện của Thụy Thụy cuối cùng toàn do cô định đoạt. Thỉnh thoảng ngẫm lại thật tức giận.

“Không đâu ba, đi học là một phần cuộc sống của con, con còn muuốn học thêm đàn violon với lớp kịch nữa kìa.” Thụy Thụy ngồi ở ghế phụ, vừa ăn kem, vừa thờ ơ trả lời.

Dưới sự dạy dỗ của Hạ phu nhân, ba mẹ đi làm, Thụy Thụy đi nhà trẻ và những lớp học thêm, mọi người phân công hợp tác, rất công bằng, Thụy Thụy không cảm thấy có gì bất thường cả.

“Vậy sao bây giờ con còn không xuống xe?” Anh tức giận trả lời.

Bây giờ là muốn chơi anh ư?

“Con ghét lớp vẽ!” Thụy Thụy mặt nhăn mày nhíu.

Xem đi xem đi, anh đã nói rồi, Hạ phu nhân thích ép người mà!

“Nhưng mà mẹ nói, học vẽ có thể giúp quan sát và sức tưởng tượng.” Thật phiền não.

“Vậy cuối cùng ba có đưa con vào không đây?” Hạ Nghị nhíu mày.

Trẻ con bây giờ cũng thật biết suy nghĩ, học hay không học còn do dự rất lâu.

“Hay là đừng nói với mẹ, lớp vẽ tuần này con không đi nữa?” Mọi người đều có tính trơ, mẹ không có ở đây, Thụy Thụy đã muốn làm trái.

“Ok!” Nhún nhún vai, Hạ Nghị thắt dây an toàn giúp con gái một lần nữa, nhấn chân ga, rời khỏi trung tâm nghệ thuật.



“Ba, ba đừng lúc nào cũng giống trẻ con chưa lớn như thế, làm mẹ giận đó, mẹ rất đau lòng mà!” Ba và con gái vừa ăn cơm tối, Thụy Thụy vừa ra vẻ cụ non dạy dỗ anh.

Anh tiếp tục ăn cơm, coi như mình không nghe thấy.

“Đêm qua ba đi đâu? Mẹ tức ba nên đau đầu rồi!”

Nghe vậy, anh dừng đũa, “Giận đến thế ư?” Thật à? Thật à? Cho nên anh thành công rồi?

“Vâng, mẹ bị huyết áp thấp, ba đừng có hại mẹ phát bệnh chứ!” Thụy Thụy gõ vào đũa anh.

Nụ cười của anh đông cứng lại. Chỉ nghe là giận sẽ cao huyết áp, chưa từng nghe nói còn có người tức mà thấp huyết áp đâu. Quả nhiên là anh nghĩ quá nhiều rồi.

“Mẹ rất vất vả, chẳng qua mẹ chỉ cứng miệng thôi, nhưng lòng lại rất mềm, ba tốn chút công dỗ mẹ, quan hệ của hai người sẽ tốt lên đó!” Thụy Thụy muốn anh nghiêm túc hơn.

Đối mặt với con gái, anh không thể phản bác, chỉ có thể từ chối cho ý kiến.

Ba không chịu nghe, làm cho Thụy Thụy tức giận đến đập đũa xuống, “Con no rồi!”



Dọc theo đường đi, anh phải dùng rất nhiều thời gian mới chọc cười được con gái.

Đến cửa nhà anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa, “Đúng rồi, Thụy Thụy, Hạ phu nhân nói khi nào thì về?” Bỗng quăng con cho anh rồi cứ thế mà đi, thông qua thư ký anh mới biết thì ra Hạ phu nhân đến Nghiễm Châu bàn chuyện kinh doanh.

“Một tuần. Cho nên, tuần lễ này ba phải đưa đón con đi học!” Thụy Thụy nói ra đáp án.

A, lạ thật, hôm nay nhà mình sao lại không mở được. Anh thử nhiều lần cũng không được, xoay chìa khóa cũng không xong. A, sao thế, không mở được rồi, không mở được anh và Thụy Thụy phải tá túc đầu đường sao?

“Muốn con giúp không?” Thụy Thụy cười lạnh nói ở bên.

Anh lui xuống, muốn để con gái thử. Nào biết, anh lui về sau, Thụy Thụy lại nhàn nhã lấy một chiếc chìa khóa mới từ trong cặp sách, cửa phòng két một tiếng liền mở ra. A, nhà đổi chìa khóa từ lúc nào?

Thụy Thụy tiến một bước vào, anh đang muốn theo vào, nào biết động tác của Thụy Thụy nhanh hơn, “ầm” một tiếng liền đóng cửa lại, nhốt anh ở ngoài cửa. Anh nhất thời choáng váng.

“Không phải nói mình không về nhà sao? Mẹ đổi chìa khóa rồi, ba không hay về nhà thì cũng không cần về nữa đâu!” Thụy Thụy tức giận ở trong nhà.

Sáng nay, mẹ không biết giận dữ chuyện gì, lại gọi người đến đổi chìa khóa, sau đó đọn hành lý nói phải đi công tác.

“Này, ba muốn vào! Ba không vào nhà, Thụy Thụy ở một mình sao được?” Anh vội gõ cửa.

Thật đúng là cô ác độc mà! Cả một tối anh không về nhà thôi, ngay cả cửa nhà cũng không để cho anh vào! Về sau nếu anh thật sự nuôi tình nhân bên ngoài, có phải ngay cả con gái cũng không cho anh gặp hay không?

“Hừ, con không muốn ở chung với kẻ xấu.” Nói xong, Thụy Thụy quay đầu, giận dỗi trở về phòng. Đêm qua, nó cũng chờ ba đến rất đau lòng.

Anh thật may mắn, may mà thời gian về nhà còn chưa quá muộn, còn có thể tìm được một thợ mở khóa mở cửa vào phòng. Nếu như không được, lại để con gái bảo bối của anh ở trong nhà một mình, đêm nay dù anh có sợ lạnh sợ mệt cũng phải canh ở cửa lớn, không dám bỏ đi một bước. Ở trong phòng, anh tìm được Thụy Thụy ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm bài.

“Thụy Thụy, con thật sự ghét ba như thế ư?” Anh rất đau thương.

Thụy Thụy không nói một tiếng, thật lâu sau mới trả lời: “Ba không chọc mẹ tức giận, con sẽ không ghét ba.”

Tuy nó còn bé, tuy mẹ luôn lén gạt đi không nói đến, nhưng thật ra nó có thể mơ hồ nhận ra một ít.

Chẳng hạn như đêm qua “Tôi không nói chuyện với gà rừng, gọi Hạ Nghị ra nghe máy!” Mẹ muốn nó ra ngoài, thật ra nó còn đứng ở cửa. Ba nói không muốn về nhà rồi, mẹ liền ngồi bất động thật lâu.

Tuy rằng, sau đó mẹ lại mỉm cười dỗ nó ngủ, nhưng lại là một đêm trằn trọc. Lúc sáng sớm, nhận được tin nhắn, ngón tay mẹ cầm di động cũng trở nên trắng bệch.

Đáp án này của con gái càng làm anh tổn thương.



Hạ phu nhân ném con gái cho anh một tuần, anh thật vất vả. Vừa mới làm xong chuyện ở công ty, phải vội vàng gọi điện cho con gái, đón từ lớp này đến lớp kia, anh mệt mỏi đến mức như một con cún vậy.

“Hạ Nghị, Dư Vấn đi đâu rồi? Điện thoại của nó vẫn tắt máy!” Lúc này, còn nhận được cuộc gọi của Hạ Lan nữ sĩ đã lâu không liên lạc

“Cô ấy đi công tác, con chưa liên lạc.” Anh cũng thực ảo não.

Nữ vương thật là có bản lĩnh, trị an Nghiễm Châu kém như vậy, cô còn có thể tắt điện thoại, hoàn toàn không cho họ tin tức. Nếu không biết cô mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Thụy Thụy báo bình an, anh thật đúng là nghĩ đến cô đã xảy ra chuyện ở Nghiễm Châu!

“Mẹ tìm cô ấy có chuyện gì?” Anh hỏi Hạ Lan nữ sĩ.

“Công ty chúng ta làm một case rất lớn, đối phương muốn chúng ta giao ra một phương án kế hoạch, sàng chọn cùng đối thủ cạnh tranh. Dư Vấn rất am hiểu kế hoạch, bản kế hoạch của nó lần nào cũng làm rất độc đáo, không chê vào đâu được, lần này nó đồng ý giúp ta rồi!” Hạ Lan nữ sĩ luôn không bỏ qua việc lợi dụng nhân tài, huống chi đây là con dâu của bà, cho nên lại càng không cần khách khí.

“Phòng kế hoạch bên mẹ không có người à, sao lại nhờ cô ấy làm chuyện này!” Anh rất khó chịu, bởi vì, nghe khẩu khí của Hạ Lan nữ sĩ, đây căn bản không phải lần đầu.

Bị anh làm bối rối, Hạ Lan nữ sĩ sửng sốt một chút, mỉa mai con trai, “Sao thế, tiến bộ nhỉ, biết xót vợ rồi?”

Anh đau lòng vì Hạ phu nhân? Anh như là nghe một chuyện cười vậy.

Trong chốc lát, ba gọi điện tới nói, cũng là tìm cô, “Anh Nghị, Dư Vấn đâu?”

“Tìm cô ấy có chuyện gì ạ?”

“Mấy ngày trước con bé mua sách dưỡng sinh cho ta rất được, ta muốn con bé mua thêm vài cuốn, tặng cho bạn già của ta.” Ba nói như thế với anh.

Cầm điện thoại, anh đau đầu đến nhìn thấy sao đầy phòng, chỉ ngồi trước TV không rời con gái một tấc, cảm thấy Hạ phu nhân có lẽ thật sự có ba đầu sáu tay, lại có thể dạy dỗ được Thụy Thụy. Thụy Thụy không lên lớp học thêm, chỉ ở nhà, không chỉ ăn nhiều kem, còn ôm TV không rời. Kem ăn đến tiêu chảy, điều khiển tivi không thể giành lại được, đến giờ anh giục hết cả hơi cũng không đi ngủ, sáng hôm sau lại lười biếng gọi thế nào cũng không dậy. Sao mới bảy ngày con gái ngoan của anh đã thay đổi như thế?

“Tít tít tít” Luống cuống tay chân, di động lại vang không ngừng.

Anh giữ điện thoại vào vai, vừa ghi lại tên sách ba nói, vừa cố nghe máy.

“Hạ Nghị, nhanh đến quán bar BB!” Nhóm bạn dở hơi rống lên trong điện thoại.

“Không rảnh!” Anh từ chối. Một Thụy Thụy đã làm cho anh mất sức đến đầu cũng bạc rồi, anh làm sao có thời giờ mà đi chơi.

“Cậu đến nhanh lên, nếu không cậu sẽ hối hận cả đời!” Nhóm bạn rống lên.

“Cái gì?” Anh tức giận. Chuyện anh hối hận đời này nhiều lắm, không ít hơn một chồng đâu.

“Chúng tôi thấy vợ cậu đang chơi với trai bao ở quán bar BB!” Nhóm bạn không nhịn được rống lên màn vừa chứng kiến.

Bình luận





Chi tiết truyện