chương 23/ 24

Tiệm bán gấm hoa.

Tiểu Ngân Tử đang bận tối mặt tối mũi, buôn bán cho khách nhân. Bán vải, tính toán tiền bạc, quá vội vàng nên ko để ý là đã quá trưa rồi cũng chưa thấy Hác chủ tử trở về.

Đợi rảnh rỗi 1 chút, nó liền chạy ra ngoài tiệm ngó nghiêng xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Kỳ quái… Hác chủ tử nói đến chợ mua nếp cùng bột đường, sao lâu như vậy còn chưa thấy bóng người….”

Thấy Hác gia gia đi chơi sau khi ăn cơm xong giờ cũng đã chống gậy về rồi. Tiểu Ngân Tử vội vàng chạy đến dìu lão vào nhà.

Hác gia gia mặt dầy nếp nhăn mỉm cười. “Đứa nhỏ này thật biết chuyện ah. Thân già của ta thấy vậy chứ khỏe lắm, ko cần ngươi dìu đâu. Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, Cổ Nghị còn chưa về nhà, đúng ko?”

“Hác chủ tử chưa có về nhà, người dặn con nhóm bếp nấu nước. Giờ cũng đã sôi ào ào rồi, thật ko biết Hác chủ tử còn đang làm cái gì mà ko thấy người đâu cả.”

“Àh….” Hác gia gia chậm chạp bước vào cửa sau, trấn an: “Cổ Nghị chắc sẽ ko đi lung tung đâu.”

“Ai da, Hác gia gia, con lo là người gặp chuyện ko may, Hoa gia sẽ trách tội cho coi.”

Hác gia gia tuyệt không lo lắng. Không khỏi nhớ lại, đã 2 năm nay, thằng cháu ngốc nghếch  của mình chưa từng bị ai khi dễ. Mở tiệm buôn bán, thỉnh thoảng cũng có ra ngoài mà.

“Ngươi chỉ lo hão. Cổ Nghị tính tình ngay thẳng, nó đem  hủ nếp ra ngoài, mua vài thứ là về ngay thôi mà.”

Tiểu Ngân Tử vẫn lo lắng: “Rốt cuộc là Hác chủ tử muốn làm gì ah. Gia gia người có biết ko?”

Hác gia gia chống gậy, chậm rãi ngồi vào xích đu, dưới tán cây hóng mát ở sân sau. “Cổ Nghị muốn làm phát cao, mừng sinh nhật của Quỳ.”

“Àh, thì ra là vậy.” Tiểu Ngân Tử lắc lắc đầu, cười thật tươi, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Thấy “khuê phòng” của Hác chủ tử phía trước, có treo mấy miếng giấy tròn tròn màu đỏ, trên đó còn có viết ngày hôm nay. Là niên canh bát tự của Quỳ.

Sau giờ ngọ, Hác Cổ Nghị ngồi xổm trước chuồng gà, thật nghiêm túc kiểm tra, xắp sếp lại mấy cái trứng trong đó.

Cậu lẩm bẩm: “Chỉ cần đem gà mái tách ra, không cho ở cùng 1 chỗ với gà trống, gà mái liền sẽ đẻ trứng ko có gà con trong đó.” Này là Quỳ dạy cậu nha. Quỳ còn nhấn mạnh, nuôi quá nhiều gà quá cũng ko tốt. Gà trống, gà mái, cùng gà con sẽ phá hư toàn bộ hoa trong sân. Thấy mấy bông hoa trước mặt đều hư hết trơn. Quỳ thật ko có gạt cậu nha.

Hác Cổ Nghị vẫn ngây thơ ko biết là, Hoa Quỳ đã nữa đêm thả bầy gà ra, đồng thời phá thêm vài cây cỏ xung quanh, cố ý tạo nên hiện trường giả ah.

Cậu ko hề nghi ngờ lời nói của Quỳ, bởi vì Quỳ rất thông minh. Mặt cười meo meo[1] , hai bên má liền lộ ra lúm đồng tiền. Lấy từ trong ổ rơm ra ba quả trứng, cầm trong lòng bàn tay.

Thật nhẹ nhàng, trong lòng cũng đầy ấm áp. Cậu vẫn lẩm bẩm như cũ: “Quỳ thích ăn trứng. Gia gia nói phải nhuộm trứng thành màu đỏ” Cậu cũng ko có quên ghé tiệm thuốc mua phấn hoa hồng về nữa.

Thật cẩn thận tìm thêm trứng, để đầy cả giỏ trúc. Trong đầu chỉ nghĩ đến Quỳ, chắc Quỳ sẽ thấy hài lòng lắm, liền vui vẻ rời khỏi chuồng gà.

Qua giờ ngọ được 1 lúc lâu, cậu vẫn còn rất bận rộn trong trù phòng, làm điểm tâm cho sinh nhật của Quỳ.

Vẫn theo thói quen ngày trước, lúc gần tối, Hoa Quỳ trên đường về nhà sẽ ghé chợ ở kinh thành mà mua chút thức ăn cùng vài nhu yếu phẩm hàng ngày cho cả nhà.

Đứng thẳng người, ko thèm quan tâm xem người ta nghĩ gì – Đường dường là 1 đại lão bản của dệt phường, chủ tử của Trích Tinh lâu, mà ngày nào cũng đến khu chợ ầm ĩ, lựa thứ mà chuột con thích ăn, còn mua thêm loại thịt có nhiều chất dinh dưỡng cho hắn. Cuối cùng còn ko quên mua kẹo nữa.

Từ lúc hai người sống cùng đến nay, hắn đã sớm hiểu rõ trong lòng chuột chuột con nghĩ gì, nên ko cần phải lo lắng dụ dỗ nữa. Nhưng, chuyện hắn liên tục cưng chìu chuột con là thật tâm trước sau vẫn ko thay đổi. Tránh cho con chuột con ngốc nghếch kia hiểu nhầm là hắn ko mua đường,  ko cho tiền là ko thương nó nữa.

Cầm đồ đạc, Hoa Quỳ đi dọc theo chợ, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của chuột con. Lòng mang một niềm hy vọng mong manh là chuột con ngốc nghếch có thể nhớ được hôm nay là ngày nào.

Gần đến tiệm vải, đã thấy chuột con đang ở xa xa ngồi trên thềm đá đợi hắn. Hoa Quỳ đi tới trước mặt cậu, thoáng chốc liền nghe được câu nói ko ngoài dự tính: “Quỳ, ăn cơm.”

Mắt thấy chuột con chỉ lo cầm lấy hộp kẹo, Hoa Quỳ hơi thất vọng, nhưng vẫn chưa nói vào chuyện quan trọng.

Đôi mắt trong suốt nhìn gói kẹo tinh xảo đến phát sáng. Hác Cổ Nghị cười thật ngọt ngào. Cậu rất thích Quỳ mua kẹo cho mình.

Thoáng chốc, Hoa Quỳ tức giận hỏi: “Ngươi có quên gì ko?”

“Ách?” Cậu ngẩng mặt lên, lập tức nghĩ nghĩ. Sau một lúc lâu mới nhớ đến. “Buổi tối mới có thể thân thân, sau đó sẽ làm mấy chuyện ko thể cho người khác thấy. Xấu hổ xấu hổ.”

Cậu vội đứng dậy hết nhìn đông rồi ngó tây, sợ là có người đi qua nghe được. Cậu cũng ko thích mấy đứa trẻ hàng sớm cười mình mỗi lần gần gũi Quỳ đều đỏ mặt. Giây lát, tầm mắt dừng lại trên người Quỳ, hơi ngẩn ngơ đôi chút.

Thấy mặt Quỳ rất xinh đẹp, ánh mắt sáng lóe lên thật sắc bén, như muốn ăn thịt người. “…” Không hiểu làm sao, mặt cậu bỗng nhiên nóng lên, người thật ko tự nhiên. Hác Cổ Nghị cúi đầu lí nhí lặp lại: “Quỳ, ăn cơm….”

Chuột con đến 1 cái hôn cũng ko chịu cho, Hoa Quỳ liền bĩu môi trương ra bộ mặt thối. “Ăn cơm, hừ……Ta muốn ăn ngươi thì có!” Ko biểu tình gì hắn bước vào cửa, định tối nay phải đem con chuột ngốc này đặt dưới thân, khi dễ 1 chút!

Lúc ăn tối, Hoa Quỳ không thấy bóng dáng chuột con đâu cả. Quái lạ…..Sao hắn ko tới ăn cơm, nghiêng đầu nhìn Hác gia gia, Hoa Quỳ thuận miệng hỏi: “Gia gia, chuột con đi sắc thuốc sao?”

Hác gia gia ăn chậm nhai kỹ, đợi nuốt hết thức ăn trong miệng mới nói: “Có, nó đang sắc thuốc cho ta ở trong phòng đó.”

“Chuyện của lão, hắn luôn nhớ thật rõ ràng.” Chẳng muốn ăn, Hoa Quỳ có 1 chút bất mãn, kéo ghế ngồi xuống.

Bất quá vừa mới 2 chén cơm, bỗng nghe 1 tiếng hét kinh hãi.

“Quỳ ko được ăn cơm nhiều nha!” Hác Cổ Nghị vội vàng chạy đến, cúi đầu, kiểm tra chén của Quỳ.

Hoa Quỳ sửng sốt để chén xuống, ngẩng đầu lên, mắt liền bắn sát khí bốn phía.

“Sao hả, ta ăn bữa cơm cũng ko cho?” Đồ ăn là hắn mua nha, chuột con là hắn dưỡng mà. Đến gia gia còn chưa hé răng, chuột con lại lộn xộn cái gì?

“Thật ko hiểu nổi trong cái đầu ngốc nghếch kia đang nghĩ gì. Ko ăn no 1 chút, sao có khí lực gian ngươi chứ!” Lời thối như vậy cũng nói ra. Hoa Quỳ quay đầu đi ko thèm nghe lời, mặc kệ luôn biểu tình trên mặt lão gia gia.

Hác gia gia thấy nam nhân cứ nhất quyết làm theo ý mình. Thật hiểu rõ tại sao hắn hôm nay về nhà lại mặt nặng mày nhẹ như vậy. “Cổ Nghị, chuyện con nên làm, đã làm chưa?”

“Àh, con có nhóm lửa nấu nước rồi. Quỳ muốn tắm mà.” Cậu vừa rồi ở trù phòng nhuộm trứng, cúi đầu nhìn 10 ngón tay, đều nhiễm đỏ hết trơn rồi.

Nhất thời thật cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc là cậu đã cầm qua mấy cái chén rồi?

“15 cái.”

“15 cái gì?” Hoa Quỳ liếc cậu 1 cái. Bỗng nhiên chú ý đến tay cậu đang dính đỏ. Ko khỏi nghi ngờ. “Ngươi lấy thuốc nhuộm vải mà chơi sao?”

“Không có.”

Hác Cổ Nghị ngồi cạnh hắn dặn dò: “Quỳ đừng ăn cơm nhiều quá nha.” Cậu nghe lời gia gia, phải đợi Quỳ tắm xong, về phòng, mới có thể đem trứng gà nhuộm đỏ cùng phát cao cho Quỳ ăn.

Vẻ mặt sung sướng, Hác Cổ Nghị đẩy toàn bộ đồ ăn trên bàn đến trước mặt gia gia, dặn dò: “Gia gia ăn nhiều một chút.”

Hoa Quỳ chớp mắt ngạc nhiên. Chuột con này đến thức ăn cũng ko cho hắn ăn. Rốt cuộc là đang phát ngu gì đó?

Hác Cổ Nghị cứ ước gì mau chóng đến lúc đó. Cậu trở về phòng, lục tung xiêm y để đi tắm rửa, mắt thấy Hoa Quỳ vẫn còn đang ngồi trên ghế gãy bàn tính.  Cậu vội chạy đến, đẩy đẩy lưng, giục. “Quỳ mau đi tắm đi.”

Hạt châu trong bàn tính đều bị rối loạn hết trơn. Lòng Hoa Quỳ bị cậu quấy nhiễu tính toán ko được. Chuột con cứ ở sau đẩy hắn ra khỏi cửa, thật là vạn phần bất đắc dĩ mà. Hác Cổ Nghị miệng cứ ko ngừng lải nhải: “Quỳ mau đi tắm đi. Nước ấm lắm, ko sợ lạnh đâu ….Vừa mới nấu xong mà…..”

Nhất thời giận dữ trào dâng, Hoa Quỳ nắm lấy xiêm y của chuột con, bỗng xoay người áp cậu vào cánh cửa. Rống lên: “Ngươi ồn chết đi được!”

“Ah!” Từng luồn khí lạnh phả vào mặt. Hác Cổ Nghị trừng mắt nhìn, phản ứng chậm chạp ko biết Quỳ sao lại hung dữ như vậy.

Muốn làm cậu ko thở nổi, thân hình mạnh mẽ áp vào. Hoa Quỳ nhìn vào đôi má đang dần đỏ lên của cậu, lần này ko giống như mấy lần trước. Rốt cuộc là đang giấu giếm cái gì.

“Đừng…” Hác Cổ Nghị trong lòng ngực cứng rắn của hắn, bực bội kêu lên. “Quỳ phải đi tắm nha.”

Hơi khép hai mắt lại, hắn thẳng thừng đòi nợ là tình cảm “thích” mình của chuột con. Làn môi mỏng nhẹ hôn vào hai má hồng hồng. Hắn nhắc nhở: “Giờ nên làm gì, đã quên rồi sao?”

“Quỳ……mau …..đi tắm.” Hác Cổ Nghị tuy khó thở nhưng vẫn ồn ào. Đã bị người vây hãm vẫn ko ngừng giẫy giụa. “Quỳ đi tắm rửa… Đi tắm rửa…” Trong đầu chỉ duy nhất 1 suy nghĩ, cậu cố ý đẩy Quỳ ra.

Bắt đầu bực mình, Hoa Quỳ mạnh mẽ ôm lấy chuột con.

“Quỳ…..” Nghẹt thở, Hác Cổ Nghị kêu lên như con mèo nhỏ.

“Chuột con….” Thật tự nhiên đáp lại, Hoa Quỳ hôn nhẹ lên tóc cậu.

Cơn giận dữ dần tan biến. Vì cậu ngốc nên rất dễ quên. Quã quên sinh nhật, cũng quên lần trước hắn dẫn cậu đến trước mộ phần của mẹ mình bái tế. Cậu đã nài nĩ hắn cho biết ngày sinh của mình.

“Quỳ….” Cậu lại kêu.

Bỗng từng đoạn từng đoạn ký ức xa xưa trở về. Lục tìm trong trí nhớ đầy đau thương. Hắn trước sau vẫn ko quên được hương vị ngọt ngào cùng thứ quý giá nhất đã cất sâu trong lòng mình trong nhiều năm qua. Năm nào cũng vậy, nương sẽ vào ban đêm lay hắn tỉnh lại, mặt cười thật dịu dàng, rồi lựa lúc ko ai hay biết, lén dúi vào tay hắn 1 quả trứng gà màu đỏ.

Kia thật vui mừng, là sự cưng chìu của người mẹ. Nương của hắn đã vì hắn mà chịu khổ rất nhiều. Dù hắn lai lịch bất minh, người vẫn trước sau như 1 ko hề ghét bỏ đứa con duy nhất của mình.

Từng mảng kí ức ko xóa mờ theo thời gian. Giờ hắn muốn quay lại những ngày xưa ấm áp đó. Ko kiềm được thì thầm nhắc nhở: “Chuột con àh, còn nhớ lần đi tảo mộ trước, ta đã nói gì với người ko?”

Yêu cầu của hắn không cao, hy vọng chuột con hôm nay cho hắn 1 quả trứng đỏ là tốt rồi. Lúc ăn cơm hồi nãy, đến bóng dáng món trứng cũng ko có. Hắn cũng ko so đo chuyện này làm gì.

“Quỳ đi tắm đi mà……” Hác Cổ Nghị yếu ớt nói, đầu choáng mắt hoa.

Há mồm cắn 1 cái, thật mụ nội nó……..Hoa Quỳ trong nháy mắt liền bốc hỏa. Đơn giản chỉ là cắn nhẹ vào cái cổ trắng nõn kia.

“Ô… Đau.”

Thoáng chốc, dừng lại Hoa Quỳ giận dữ hét lên: “Tắm thì tắm!” Nắm chặt chuột ngốc. Hoa Quỳ kéo hắn đến nơi tắm rữa.

Bước loạng choạng trên đường. Hác Cổ Nghị lắc lắc tay, muốn thoát khỏi kiềm chế của Quỳ.

「Rầm!」Đá ra cánh cửa, trực tiếp ném chuột con vào phòng, Hoa Quỳ vội vàng đóng cửa lại.

“Ah!” Hác Cổ Nghị hoảng hồn kêu lên: Quỳ, ta tắm rồi mà, ta muốn lấy thứ này…..”

Hoa Quỳ nắm tay đẩy cậu vào tường, gằng giọng: “Muốn lấy gì hả?”

Hác Cổ Nghị lướt qua người Hoa Quỳ, nhưng trước sau vẫn ko chạm được vào then cửa. Hoa Quỳ thật nhanh chóng cởi ra y bào. Ngay lúc đó, có ko ít tiền đồng trong túi rơi xuống mặt đất nghe leng keng leng keng.

Hách! Hắn hoảng hồn. Quỳ muốn dùng thứ đó đó.

Bỗng nhiên, mắt hoa lên, hạ thân bỗng thấy lạnh, cả người lư lửng trên ko, phải dùng hai chân để giữ vật cứng.

“Quỳ….” Quá bất ngờ. Dục vọng trong khoảnh khắc đã xuyên vào cơ thể, “A –” Cả người cậu run rung. Mày nhăn chặt lại, tay nắm lấy bả vai Quỳ, kháng cự vật thể đang rào rạt tiến tới đòi tác cầu kia.

Liên tục đẩy chuột con vào tường, Hoa Quỳ bá đạo giữ lấy mông cậu. Dục vọng ở trong nội bích non mềm đang co rút kia mà ma xát mãnh liệt, đẩy ra hết bất mãnh. Hắn ko ngừng rên rĩ: “Chuột con,….ngươi ngọt như kẹo.”

Không theo kịp rồi, Quỳ mạnh quá.

“Quỳ xấu quá……. Ôh – mông đau quá…” Lưng cọ sát vào tường, cậu hít thở ko được. Dần dần cũng thuận theo lực đạo, hai tay không khỏi ôm chặt Quỳ. Mặt buồn bã gát vào vai Quỳ, nhỏ giọng lên án: “Quỳ xấu lắm….”

“Ân… Ta xấu lắm……” Thật giống như vô lại đầu đường mà có chút khi dễ cậu.

Tay nâng đầu cậu lên, Hoa Quỳ cúi đầu hôn lên cái trán đang phủ kín mồ hôi của chuột con. Xốc bụng cậu lên, liên tục va chạm. Hắn yêu chết đi được tư vị của chuột con.

“Con chuột ngốc…..Ngươi biết ta thương ngươi nhiều lắm ko?”

“Ô…” Ngũ quan đều vo lại thành một nắm, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng của Quỳ, nháy nháy hai mắt đẫm lệ. Ko thích Quỳ dùng thứ đó làm loạn quá mạnh như vậy.

Hoa Quỳ tham lam liếm liếm vành tai cậu. Hắn yêu sự đơn thuần chất phát này …… Chầm chậm nhấm nháp như lần đầu tiên của xử nữ. Hắn thích làm nhiễm sự tinh kiết củ cậu.

Không hề kêu lên. Cậu nhẫn nại mím môi chịu sự khi dễ của “Quỳ.”

Tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm từng đợt dâng trào. Hoa Quỳ gầm nhẹ, hai tay ôm chặt mông của chuột con. Dục vọng trong nháy mắt phóng ra chất lỏng ấm áp. Lúc này mới lưu luyến buông tha cậu.

Hai chân chậm rãi trượt xuống, Hác Cổ Nghị ôm chặt Quỳ, ko hiểu tại sao Quỳ lại hung dữ như vậy…..

“Ta có thích Quỳ…..có thích mà.” Hắn ủy khuất hờn dỗi, nghĩ là chắc Quỳ  hiểu nhầm là mình đã quên.

Hoa Quỳ giật mình hoàn hồn lại. Dùng tay lau đi nước mắt cho cậu, ánh mắt cũng từ từ ôn nhủ trở lại. Thân hình to lớn giam cầm chuột con, tay từ từ mở ra y khấu của cậu. Hắn chậm rãi ngồi xuống. Môi theo tay, hôn từng chút 1 lên cơ thể cậu.

“Ah…..” Mặt nhanh chóng ửng đỏ. Quỳ muốn lộng hư thân thể của cậu. Hác Cổ Nghị cả người run run đứng ko vững nữa.

Tay cầm lấy dục vọng của cậu mà chơi đùa. Hoa Quỳ liếm liếm môi, âu yếm nhét toàn bộ vào miệng. Giả vờ như ko nghe cậu đang la hét Quỳ thật xấu.

“Ôh …uhm…..” Hai tay nắm lấy tóc của Hoa Quỳ, đầu Hác Cổ Nghị đầu nóng hừng hực, lưng dựa vào tường, để mặc cho Quỳ muốn làm gì thì làm.

Một lát sau, Hoa Quỳ đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của chuột con. Đồ ngốc kia cả người mềm nhũng ngồi xuống trước mặt hắn. Hoa Quỳ nâng lên gương mặt phấn nộn, bá đạo mà liếm mút miệng cậu, lưỡi đảo vòng quanh, thưởng thức hương vị ngọt ngào mị hoặc kia.

Đầu óc mơ màng, tay ôm chặt lấy cổ của Quỳ, Hác Cổ Nghị giờ ko còn lòng dạ nào mà nhặt mấy đồng tiền vừa rơi xuống đất. Giờ đã quên luôn Quỳ rất xấu, cũng quên luôn phải giúp Quỳ làm lễ sinh nhật…..

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt khắp nơi. Chỉ chốc lát sau liền truyền ra tiếng dội nước. Hoa Quỳ đang cẩn thận săn sóc tắm rửa cho chuột con. Dù ko có trứng gà nhuộm đỏ, hắn cũng đã kéo chuột con đến bồi thường, thật cảm thấy thỏa mãn.

Hác Cổ Nghị tay đang cầm rất nhiều tiền đồng, sau khi rời khỏi phòng tắm mới nhớ đến cái ***g lớn đang úp rất nhiều trứng gà và phát cao. Cậu ngẩng mặt lên hỏi: “Quỳ buồn ngủ hả?”

Hoa Quỳ thấy mặt của chuột con đang ửng đỏ. Nhất thời lại nổi lên tính xấu. “Ta muốn ngủ, nhưng ngươi lại làm ta thật đói  bụng, nên phải thức” Hắn cười cười nói, dự định khi về phòng sẽ lột y phục của cậu 1 lần nữa. (Nhiều lúc Hữu ko nghĩ ‘ông’ này là người =.=ll)

“Ah, Quỳ đã đói bụng. Ta có làm trứng gà đỏ cho Quỳ nữa đó.” Cậu cúi đầu đếm đếm tiền đồng, xong lại để qua 1 bên.

Hoa Quỳ giật mình.

Hác Cổ Nghị đếm tới hai mươi hai, rồi dừng lại nói. “Ta còn làm phát cao. Là gia gia dạy ta làm đó. Ta có để đường, còn kéo sợi chỉ đỏ lên đó, su đó đem bột nếp rót vào, rồi chưng lên ngon lắm.”

Lúc này, Hoa Quỳ càng kinh ngạc hơn nữa. Hắn nghe cậu tiếp tục lãi nhãi

“Ta cũng đã đi lấy mấy quả trứng ko có gà con, luộc chín, rồi nhuộm phấn hoa hồng, trứng sẽ biến thành màu đỏ.” Mặt mày hớn hở, cậu ko có quên sinh nhật của Quỳ.

Mãi thật lâu sau, Hoa Quỳ cuối cùng cũng hoàn hồn. Giật mình mới hiểu hết những lời ồn áo lúc nãy. Là tại sao cậu ko muốn hắn ăn cơm nhiều.

Ánh mắt vội vàng tìm kiếm hai cái ***g hấp thật lớn trên bếp. Hắn tiến lại, bàn tay to lớn giở ra 1 cái –

Nhất thời ánh vào trong mắt là toàn bộ ***g đều tràn đầy trứng gà đỏ.

Nhấc cái ***g khác lên, một mâm lớn cũng ko thua gì cái đựng trứng gà đỏ, đang đựng phát cao, đã hấp rồi….Hình dáng có hơi xấu, bánh nở tràn cả ra ngoài. Hắn cầm 1 khối để vào miệng, hương vị thật ngọt ngào mị nhân.

Lòng yêu thương chuột con trong nháy mắt tăng tột độ. Bình thường như phát cao ……được hấp mà nở ra. Một lúc sau, mắt hắn tràn đầy nhu tình nhìn chuột con. “Ngươi không có quên sinh nhật của ta.”

“Ta viết vào sổ ghi chép rồi, ko sợ quên đâu.”

Hoa Quỳ mỉm cười, cầm lấy một chén bánh xốp cùng hai quả trứng gà đò bước đến cạnh cậu. “Chúng ta về phòng, mỗi người 1 nữa nha.”

“Ah, hảo.” Hác Cổ Nghị vừa đi vừa đếm tiền. Đầu hơi hoang mang, rốt cuộc là đếm được bao nhiêu rồi?

Bỗng nhiên nhớ đến là hai mươi hai. Lúc này trên mặt cậu liền mỉm cười lộ ra 2 lúm đồng tiền rồi tiếp tục đếm đếm. Ko thể nào ko để dành – Quỳ cho cậu thật nhiều tiền. Tròng lòng cũng vô cùng ngọt ngào nha.

Hôm sau.

Trên quầy của tiệm vải có bày 1 cái giỏ trúc. Trong đó có chén dĩa. Khi khách hàng bước vào mua vật phẩm mà trả nhiều tiền, thì ai nấy cũng thuận tay mang về 1 quả trứng gà màu đỏ. Về phần phát cao, Tiểu Ngân Tử đã cắt thành khối nhỏ, nghĩ thầm thật ngọt chết người, cứ để cho người trong cuộc tự hưởng dụng đi. (Bạn Hữu cũng thấy vậy đó ^.^)

Bình luận





Chi tiết truyện