chương 20/ 24

Hoa Quỳ không hề quan tâm đến mấy lời ngốc nghếch của chuột con. Nghĩ thầm cũng ko nên bắt cậu lý giải, đáp lại tình cảm của hắn.

Tay vuốt ve lưng của chuột con, dần dần dao động xuống đùi. Ngón tay thon dài từ từ xâm nhập vào cấm địa non mềm kia, cảm thấy người dưới thân chớp mắt trở nên cứng đờ. Chuột con nắm chặt vai hắn bắt đầu phản kháng, cậu lập tức kêu lên. “Thứ đó ko được làm loạn.”

Môi Hác Cổ Nghị mấp máy, sợ Quỳ lại làm đau mông của mình, “Ko được khi dễ ta.” Cậu năn nĩ thật đáng thương.

“Ta tận lực không lộng đau ngươi.” Hoa Quỳ nữa như đang dụ tiểu hài tử nữa như trấn an, từ từ mở rộng hai chân cậu ra, rồi dần dần để thân thể mình vào giữa, miệng đặt vào nơi mẫn cảm đó, thử làm cho cậu cảm thấy sung sướng. Muốn dựa vào hành vi thân mật mà làm giảm đi khoảng cách giữa hai người.

“Ah, ngươi đang làm gì?” Hác Cổ Nghị ngạc nhiên kêu lên, chớp mắt 1 cái thân mình đã bật dậy. Đẩy đầu Quỳ ra, hoảng hồn kêu lên. “Ta ko muốn đi tiểu, ko muốn đi tiểu…..”

Hoa Quỳ dừng lại động tác nhấm nháp kia, vươn tay, chỉ hơi dùng sức đã đẩy cậu nằm lại, ko thèm quan tâm xem cậu kêu quỷ quái gì. Ầm ĩ quá.

“Ah…..” Hác Cổ Nghị vội vàng che miệng lại, nháy nháy mắt mấy cái. Nghĩ mãi cũng ko ra tại sao Quỳ lại liếm thân thể của cậu. Đồng thời cũng cảm thấy hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái.

Nóng quá ….càng lúc càng nóng …..

“Nhất định là bị bệnh rồi …. Cơ thể của ta bị bệnh rồi…..”

Nước mắt nhỏ như hạt đậu từ từ chảy xuống má. Hác Cổ Nghị đưa tay không ngừng lau đi, cậu cũng liên tục lên án: “Quỳ xấu quá ….. Làm thân thể ta bị bệnh rồi …..”

Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên. Môi lưỡi và ngón tay đều rời khỏi những chỗ mẫn cảm của cậu. Hắn cũng nghĩ mãi ko ra, sao lại bị bệnh được chứ?

“Ta ko muốn đến đại phu, xấu hổ xấu hổ lắm. Đại phu còn sẽ châm kim nữa.” Hác Cổ Nghị ko kềm được mà run rẫy. Cậu sợ người ta thấy được thân thể của mình cũng giống như Quỳ ko được bình thường.

Cậu mới ko cần giống Quỳ dùng cái đồ vật kia làm loạn ……

Hoa Quỳ cuối cùng cũng hiểu nãy giờ chuột con ồn ào về bị bệnh là có ý gì. Thật hết biết mà, sao cậu lại ngu như vậy chứ?

Hoa Quỳ đứng ở mép giường, thì thầm nói: “Cơ thể ngươi ko bị bệnh đâu, đầu mới bệnh đó ….”

Hác Cổ Nghị đi đến góc gường, ôm chặt chăn bông, vùi đầu vào đó mà bực mình kêu lên “Quỳ đừng lộng nữa…..” Thân thể thật khó chịu, chỗ đó cứng lên rất nhiều “Bệnh rồi đó….”

Đầu óc   Hoa Quỳ giờ toàn là chướng khí mù mịt. Lòng dâng lên xúc động ngập tràn thật muốn gian chuột con cho quên luôn!

“Ngươi định làm cho ta mất hứng hay là đã kích sự tự tôn của ta?” Tức gần chết rồi ….

Hác Cổ Nghị cẩn thận suy nghĩ 1 lúc. Cậu ko biết tự tôn mà Quỳ nói là gì?

Giây lát, cậu liền giải thích “Ta không có phá hư tự tôn, cũng không có phá hư thùng nước tiểu. Quỳ xấu lắm, nói chuyện làm ta ko hiểu gì hết trơn …..” Cậu cứ lập đi lập lại. “Ta ngoan lắm, còn biết nghe lời nữa…..”

“Ngươi…”

Ánh mắt sắc bén nhíu lại.  Hoa Quỳ quỳ trên giường, dùng tay nắm chặt lấy bả vai của chuột con. Mệnh lệnh: “Mau lại đây.”

Hác Cổ Nghị lắc lắc đầu kêu. “Ko muốn.”

“Không muốn cũng phải muốn. Ta nghẹn chết rồi, cũng bị ngươi chọc cho tức sắp chết.”

“Ta sợ Quỳ….”

Tim Hoa Quỳ thoáng chốc đập mạnh và loạn nhịp. Năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt lại. Trong  khoảnh khắc đó cảm thấy tổn thương thật sâu sắc.

Biết rõ là cậu ngốc, thường nói mấy câu khiến hắn nhanh chóng muốn hộc máu ra ngoài. Nhưng, điều này lại hấp dẫn hắn nhất …..

Hoa Quỳ không khỏi thở dài. Ý thức lại ko nên dữ dằn với cậu, liền dịu giọng mà dụ dỗ: “Đừng sợ ta, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, chỉ cưng chìu mình ngươi mà thôi.”

Tiện tay giở ra chăn bông đang che đi gương mặt của cậu. Môi Hoa Quỳ nhẹ nhàng hôn lên vai cậu. Từng cái từng cái thật cẩn thận, nhẹ nhàng, và đầy thương tiếc trượt dài xuống lưng cậu. Tay lại ko an phận mà dao động, di chuyển xuống thân cầm lấy tiểu bảo bối mà thỏa mãn, ma sát chỗ mẫn cảm. Liền nghe cậu sợ hãi mà thốt lên ── “Ah…”

Hác Cổ Nghị cả người ko kềm được run rẩy. Ko hiểu sao thân thể mình lại sinh ra cảm giác sung sướng. Ôm chặt chăn bông trước ngực. Nhớ lại Quỳ vừa nói sẽ cưng chìu cậu để tự an ủi mình.

“Không được khi dễ ta.”

“Ân… Không khi dễ.”

Tham luyến lấy thân thể tinh khiết và linh hồn ko bị vấy bẩn này, cắn nhẹ vào mỗi tất da thịt phấn nộn. “Thật là thích.” Nâng phía sau cậu lên, mạnh mẽ tách ra chân cậu, môi lưỡi di chuyển dọc theo mông cậu mà cắn nhẹ 1 cái.  Nghe được cậu hoảng hồn kêu lên – “Quỳ ko được cắn mông của ta.”

Nghe vậy, Hoa Quỳ lại hơi dùng sức, xoa bóp bao mãn của cậu trương lên. Chất lỏng dinh dính bắt đầu dây ra đầy tay. “Ha.” Hoa Quỳ cảm thấy vô cùng hài lòng, môi cong lên cười nhạt 1 cái.

Tay tăng tốc chơi đùa, đồng thời mở bung ra phiến mông như cánh hoa kia. Thấy được điểm hồng hồng như ẩn như hiện thật quá sức hấp dẫn. Hô hấp nhất thời ko khỏi cứng lại, dục vọng dưới bụng trong nháy mắt sôi trào, phản ứng mãnh liệt như muốn cướp lấy tư vị ngọt ngào kia.

Lưỡi tham lam thật cẩn thận liếm láp cửa khẩu non mềm kia. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy thắt lưng cậu, ko cho giãy giụa.

“Ah ân…” Cả người run rẩy mãnh liệt. Bụng dưới của Hác Cổ Nghị có 1 luồn khí nóng bốc lên khiến cậu ko chịu nỗi. Mở miệng thốt lên: “Quỳ….”

Hoa Quỳ nghe thấy liền cười thật gian tà. Chuột con kêu dễ thương quá. Thật có bản lĩnh làm thú tính của hắn bạo phát. Ko chờ đợi được nữa, liền đem dục vọng để ở cửa vào non nớt mà cọ sát. Hắn thở dài: “Trời, nơi này của ngươi chặt quá.”

Hác Cổ Nghị thật đáng thương chỉ biết cầu xin tha thứ: “Quỳ đừng mà …. Sẽ đau lắm.”

Hoa Quỳ nâng thắt lưng cậu lên. Giờ này sao còn có thể để ý đến chuyện cậu cự tuyệt được nữa. Mạnh mẽ tiến hành xâm lược, dục vọng liền xỏ xuyên qua qua nơi non mềm kia.

“Ah! Đau quá…” Hác Cổ Nghị nhăn mày kêu lên. Mặt trở nên trắng bệch. Yên lặng chịu đựng đồ vật của Quỳ làm loạn.

Hoa Quỳ cúi người hôn lên mặt cậu. Khí lực mạnh mẽ dán tại sau lưng. Hạ thân bắt đầu đong đưa theo tiết tấu, ko giống như quá khứ là va chạm mãnh liệt. Cố gắng tận lực ôn nhu đối đãi, tránh cho dục vọng không khống chế được mà làm cậu bị thương.

Thời gian trôi qua, ý thức Hoa Quỳ dần dần rơi vào mê đắm, ôm chặc lấy người dưới thân, vẫn duy trì hành động chiếm giữ. Hơi thở trầm thấp đầy hỗn loạn đang minh chứng cho tình cảm của hắn. Thân thiết mà thốt lên. “Ta thương ngươi…. Rất thương ngươi.”

Hác Cổ Nghị ghé sát vào ngực mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Ý thức hỗn độn đã sớm ko thể nào phân biệt rõ là thích hay ko thích ……

Trời bắt đầu sáng dần, Hác Cổ Nghị nhẹ nhàng lay lay thân thể Quỳ gọi: “Quỳ dậy được chưa?”

Hoa Quỳ duỗi tay ra, đem nhân trực tiếp ôm vào lòng. Mệnh lệnh: “Đừng làm ồn.”

Hắn gác cằm lên đầu của chuột con, hai mắt vẫn nhắm chặt hỏi: “Mới sáng sớm đã chạy đi cho gà ăn rồi àh?”

Hác Cổ Nghị trong lòng ngực của hắn bực mình trả lời: “Cháo nấu nhừ rồi đó, gia gia cũng đang ăn sáng kìa.”

Hai tay của hắn đặt ở lòng ngực của Quỳ mà đẩy đẩy. Vẫn bướng bỉnh muốn giúp Quỳ rời giường.

“Chuột con, ngươi muốn làm 1 lần nữa phải ko?” Hoa Quỳ ôm cậu. Thầm nghĩ làm vài lần cũng tốt mà. Chuột con sẽ ko mới sáng sớm là đã rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đi trông nom đám gà chết dịch kia.

Tay hướng vào trong áo mà động đậy, nhẹ nhàng thưởng thức điểm anh hồng trước ngực.

Hác Cổ Nghị nghe không hiểu Quỳ muốn làm thêm cái gì nữa. Cậu cứ muốn Hoa Hoa đẻ ra thật nhiều Tiểu Hoa “Tiểu Hoa bị bỏ rơi. Quỳ, gà mẹ Hoa Hoa ko có đẻ trứng, ko đẻ trứng thì ko có gà con. Ta thật rất muốn có gà con nha. Chúng nó dễ thương quá mà.”

“Ân, ngươi càng dễ thương hơn…..” Hoa Quỳ cởi ra áo của cậu, cúi đầu hôn chỗ mẫn cảm trước ngực. Ý muốn khơi dậy phản ứng của cậu. “Nói muốn ta đi.”

Hác Cổ Nghị phát hiện ra Quỳ đang cắn cắn cậu. Toàn bộ tâm tư đều dành cho vấn đề buồn rầu kia liền phản ứng ứng. “Quỳ, ta muốn có gà con. Gà mẹ ko ấp ra gà con.”

Hoa Quỳ ngẩng đầu lên, trừng mắt mắng: “Ngươi nói thêm câu nữa ta sẽ giết chết hết ah.”

Hác Cổ Nghị chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội. Ko hiểu sao Quỳ lại hung dữ như vậy…..

Mặt mang theo nét bi thương mà quay đi … … buồn bã nói: “Ta ko muốn chết đâu. Quỳ, gia gia và cả gà con đều ko thể chết được ……. Gia gia nói chết rồi sẽ ko động đậy được nữa.”

Hoa Quỳ giật mình, qua 1 lúc mới có thể tiêu hóa được lời của cậu nói. Làng môi bạc tình liền mỉm cười. Nhất thời cảm thấy tâm tình thật khoái trá – Chuột con ko muốn hắn chết cứng ngắt ah…….

Hôn nhẹ lên hai má phấn nộn. Nhớ lại những lời ồn ào lúc nãy, đoán “Ngươi buồn vì gà mái Hoa Hoa ko ấp ra gà con chứ gì?”

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, đẩy thân thể của Quỳ ra, đi đến cuối giường lấy xiêm y cho Quỳ mặc vào.

Cậu ngồi xuống giường. Mắt tự nhiên nhìn đi chỗ khác, ko dám nhìn thân thể của Quỳ, sợ bị châm kim. Đầu càng lúc càng cúi thấp, giải thích. “Quỳ ko có ở đây, gà mẹ Hoa Hoa ko ấp ra Tiểu Hoa được.”

“Àh, vậy thì giết đi.” Hoa Quỳ xấu xa đề nghị.

Hả!

Hác Cổ Nghị chớp mắt 1 cái ngẩng đầu lên, hoảng sợ kêu: “Ko được! ko được!”

Hoa Quỳ liền ngoắc ngoắc ngón tay, lòng xấu xa muốn lừa cậu. “Lại đây thân thân 1 cái thì sẽ ko giết gà nữa.”

Hác Cổ Nghị phi thường buồn bực, “Thân thân là gì?” Cậu lộ ra vẽ mặt ngốc ngếch hỏi.

Hoa Quỳ nhanh chóng cầm lấy bộ xiêm y. Nhân đứng ở mép giường, liền đưa ra ví dụ với chuột con: “Thì giống như ngươi ôm gà cọ cọ vào hai má vậy đó.” Hắn không đem mình ra làm ví dụ so sánh, miễn cho con chuột ngốc nghếch kia nghĩ là hắn muốn ‘cắn người’.

Hác Cổ Nghị không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó xử, tay chân múa máy. “Quỳ ko giống gà chút nào. Quỳ ko thể ôm trên tay, còn gà thì được.”

Đôi mắt yêu mị trừng 1 cái, sát khí tỏa ra bốn phía, giận muốn nghẹn họng. Hoa Quỳ cố nhẫn nại ko mắng người mà tiếp tục dụ dỗ. “Chỉ cần ngươi đem cái miệng nhỏ nhắn này, dán tại miệng của ta chính là thân thân. Sau đó gà mẹ Hoa Hoa nhất định sẽ đẻ trứng.” Hắn cam đoan.

Con gà mái Hoa Hoa kia nếu dám ko đẻ trứng, ta sẽ giết nó rồi mua 1 con khác biết đẻ trứng về đánh tráo.

Cảm thấy chỉ cần tính toán khéo 1 chút là xong ngay. Hoa Quỳ cúi đầu để sát vào gương mặt thanh tú của con chuột ngốc kia mà chờ đợi. Miệng lời ngọt ngào dụ người “Mau thân thân đi, ta liền theo ngươi ra sân sau.”

Hác Cổ Nghị không thể hiểu nổi tại sao Quỳ lại muốn cậu dán miệng mình vào mặt hắn. “Ta không muốn cắn ngươi đâu.” Cậu ko có ranh nanh, cũng sẽ ko biến thành quỷ.

“Không phải cắn, là hôn.” Hoa Quỳ vuốt ve mặt cậu, giải thích. “Ta thích làm vậy lắm. Hay là ngươi ghét ta rồi?”

Hác Cổ Nghị lắc đầu. Giờ cậu cũng đã hiểu rõ, chỉ cần Quỳ ko khi dễ cậu, thì gia gia cũng sẽ ko ghét nữa.

Hoa Quỳ không còn kiên nhẫn kêu lên: “Còn rề rà gì nữa, nhanh lên.”

Hác Cổ Nghị do dự một lúc lâu, mới nói: “Hảo.”

Tay quàng qua cổ Quỳ, ngẩng mặt để sát vào má Quỳ. Thầm nghĩ thân thân chính là dùng miệng dán vào mặt, nên không hề do dự, chỉ hơi quay đầu liền đem môi  mình dán vào má Quỳ.

Một xúc cảm như dòng nước ấm áp vỗ về nội tâm, lừa được 1 cái hôn – Nhẹ nhàng mà hài hòa làm hắn ko khỏi ảo tưởng có thể cùng chuột con bình thường tình tự.

Hoa Quỳ hơi khép mắt lại, ko muốn cậu buông tay ra. Cứ tham luyến mãi hành động kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cậu mà nhấn mạnh: “Đây là thích.”

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, lúc hiểu lúc không –

Thì ra gà con mổ mổ mặt cậu cũng là thích…..



CHƯƠNG 14: 

Quỳ nói muốn chuyển nhà, Hác Cổ Nghị thấy Quỳ mang theo vài tên nhân công đến nhà mình mang đi chuồng gà của cậu, còn có thật nhiều đồ đạt linh tinh nữa. Cúi đầu trước bài vị tổ tiên, sau đó toàn bộ đều được để lên mã xa. Thậm chí cả gia gia cũng bị dọa đến nỗi phải lên xe mà ngồi.

Cậu ôm ống trúc, vẻ mặt mông lung chờ Quỳ khóa cửa nhà lại. Sau đó đến bên cạnh, bàn tay to lớn ôm chặt lấy cậu vào lòng. Là đi hướng ngược lại.

Hác Cổ Nghị hỏi: “Quỳ, nhà mới ở đâu vậy?”

“Cứ đi đi, ta sẽ dẫn ngươi đến nhà mới nha.”

“Ah.” Cậu sẽ nghe lời. Quỳ nói nhà mới có nhiều dầu để bán lắm. “Vậy còn nhà cũ thì sao?”

Hoa Quỳ thuận miệng đáp lại: “Để nuôi muỗi.”

Hác Cổ Nghị thành thật suy nghĩ 1 chút. Cậu không thể hiểu nổi sao Quỳ lại thích nuôi muỗi. “Muỗi biết bay, còn cắn ta, ngứa lắm đó.”

Hoa Quỳ liếc cái đầu ngốc nghếch kia 1 cái, sau đó liền dạy cho cậu 1 ít kiến thức thông thường. “Ta sẽ mua bưởi ngươi ăn. Sau đó, ngươi hãy đem vỏ bưởi đi phơi nắng, rồi đốt lên đuổi muỗi nha.”

Hác Cổ Nghị lập tức cãi lại: “Gia gia nói ko thể đốt lửa, sẽ cháy nhà đó.”

Hoa Quỳ nghĩ thầm: Lão phế vật tám phần là dạy chuột con phải cẩn thận tránh xa mấy vật dễ cháy nổ, để khỏi gặp nguy hiểm rồi. Hắn liền bổ sung: “Ngươi chỉ cần phơi vỏ bưởi, rồi đốt ở ngoài cửa là được. Như thế muỗi sẽ ko bay vào nhà để cắn người đâu.”

“Cứ vậy nha.”

Hác Cổ Nghị gật gật đầu. Ngẩng mặt lên nói. “Quỳ thông minh quá.” Ko giống 1 thằng ngốc như cậu.

Cậu lập tức nhớ đến lần trước Quỳ đem gà mẹ Hoa Hoa nhốt cùng với lão gà trống. Nó liền ấp ra mấy bé Tiểu Hoa ngay. “Gà mẹ Hoa Hoa sẽ ngoan ngoan ấp trứng sao?”

Hoa Quỳ không khỏi cảm thấy buồn cười. Gạt con chuột nhỏ này là 1 lạc thú. Hắn có cơ hội liền ko bỏ qua.

“Chỉ cần ngươi thích ta, gà mái Hoa Hoa liền thích ấp trứng ngay.” Hắn ăn nói hàm hồ.

Cúi đầu liếc thấy chuột con ko hề nghi ngờ lời của mình mà gật gật đầu. Đôi môi bạc tình liền cười trộm 1 cái – Chuột con ngốc nghếch thật dễ lừa gạt. Nếu có thể thành công gạt được cậu thích hắn, thì tiện nghi này ko phải là nhỏ nga.

Hác Cổ Nghị đang nghĩ làm như thế nào để thích Quỳ. Có phải thân thân hai má là thích rồi ko?

“Quỳ, đừng khi dễ ta nha. Ta sẽ giống như gà con, rồi cũng thích ngươi.”

Thích và gà con có dính dáng gì với nhau?

Hoa Quỳ dừng lại bước chân. Cúi đầu chăm chú nhìn vào vẻ mặt vạn phần chân thành  kia. Bất quá, hắn cũng ko thể nào hiểu nỗi ý nghĩa trong đó.

Thoáng chốc, Hoa Quỳ lấy từ trong ống tay áo ra, mấy văn tiền, rồi bỏ hết vào trong ống trúc mà cậu đang ôm trước ngực.

Hắn nói: “Ta sẽ cưng chìu ngươi. Chờ ống trúc này đầy, ta sẽ làm thêm 1 cái mới, rồi tiếp tục ngày nào cũng sẽ để tiền đồng vào đó. Giống như ta ngày ngày đều thương ngươi vậy.” Hắn dùng hành động thực tế để diễn tả mấy chuyện vô hình. Chuột con thích tiền nhất, đêm nào trước khi đi ngủ cũng đếm tiền cả. Như thế có thể biết được tâm ý của hắn chỉ có tăng ko giảm (hix hix, cute quá rồi, hix hix)

Hác Cổ Nghị giật mình hiểu ra ngay –

“Thì ra có nhiều tiền như vậy là do Quỳ để vào. Hình dáng của nó thật giống với tiền của ta.” Hác Cổ Nghị mỉm cười thật rạng rỡ. Mắt long lanh nhìn vào hai má của Quỳ, nhón chân, môi hôn vào đó.

Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu đồng. “Quỳ tốt với ta quá, nên ta muốn thân thân.” Bởi vì cậu thích Quỳ đối xử tốt với mình như vậy.

Hoa Quỳ run run trong giây lát. Liền vươn tay ra, đầu ngón tay xuyên qua tóc cậu, đè đầu cậu vào lòng ngực mình hỏi: “Có nghe thấy tim đập nhanh lắm ko?”

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, nghĩ thầm hay là Quỳ đanh sợ gì đó?

Dường như hắn đang sợ hãi lúc nào đó, ngực mình sẽ 「bùm」1 cái, rồi vỡ tung.

Hoa Quỳ cúi đầu hôn lên tóc cậu, giải thích. “Đó là vì ta thích ngươi đụng chạm như vậy.”

Hác Cổ Nghị thoáng chốc ngạc nhiên chớp chớp mắt vài cái. Cậu ko khỏi cảm thấy bực mình – thật tình ko biết là cảm giác thích và sợ hãi lại giống nhau như vậy?

Hác Cổ Nghị nhìn xung quanh. Quang cảnh xung quanh cùng đường nhỏ rất quen thuộc. Phía trước có ngôi nhà hoang bị cỏ dại mọc lên thật cao. Là nơi lần trước cậu đã trốn.

“Quỳ sao phải trốn? Ta sẽ ko nói ghét Quỳ nữa nha.”

Hoa Quỳ thấy chuột con bắt đầu lộ ra bộ dáng khẩn trương thật đáng yêu, liền lập tức vỗ về. “Ta ko có trốn đâu.”

Sau đó, nhìn ngôi nhà đổ nát này, gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng trầm xuống, “Ta chưa từng bước qua cánh cửa này.”

Bị nhạo báng là tạp chủng, bị cầm tù ngay chính tại ngôi nhà này. “Hừ!” Hoa Quỳ tiến lên, nhấc chân đá văng cánh cửa lớn ra.

「Binh」

Đại môn vang lên tiếng trả lời.  Hoa Quỳ nắm tay chuột con mà tiến vào – Đôi mắt yêu mị hơi híp lại. Mấy căng phòng bụi bặm chồng chéo quanh khoản sân theo kiểu tứ hợp viện. Bên trong vẫn như trước đây, khác biệt duy nhất là cỏ mọc um tùm, ko khí quá trầm lắng.

Đi qua mấy dãi phòng, từ đông sang tây, thẳng tiến đến chỗ sâu nhất, cuối cùng dừng lại tại 1 chỗ hoang phế, Hác Cổ Nghị giật mình kêu lên sợ hãi. “Phòng đỗ nát hết rồi.”

Lòng lo lắng nhìn bốn bên, gần đó có 1 cái giếng, cỏ dại mọc thật cao. Ko biết là có chó đang nấp trong đó hay ko……

Hác Cổ Nghị nắm chặt lấy tay Quỳ, hoảng sợ kêu lên: “Quỳ, chúng ta đừng ở nơi này, gia gia đâu?”

Hoa Quỳ nhẹ giọng trấn an: “Chúng ta sẽ ko ở đây đâu. Là nương của ta ở trong này, ta dắt ngươi đến nhìn người 1 chút.”

“Ở nơi nào?” Hác Cổ Nghị tiếp tục nhìn ngó khắp nơi. Vẫn ko thấy người nào khác ở đây cả.

Hoa Quỳ dắt cậu vào trong đống đổ nát. Chân dẫm lên mấy miếng ngói vỡ, thấy chỗ treo cổ tự tử trong phòng đã xiêu vẹo, cái xà ngang lúc trước từng mang theo người cũng sắp đổ, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết do bị đốt, chắc cũng sắp đỗ đến nơi.

“Chúng ta đi.”

Hoa Quỳ lập tức ôm lấy chuột con vào lòng, vội vàng rời khỏi nơi nguy hiểm.

Hác Cổ Nghị để mặc cho Quỳ ôm. Cậu cũng ôm chặt ống trúc, mắt mở to suy nghĩ. Thắc mắc tại sao nơi này chỗ nào cũng u ám như vậy hết.

Hắn không thấy nương của Quỳ, mà gần đây cũng ko có chó. Quỳ nhất định là đi nhầm chỗ rồi.

Một lát sau, Tầm mắt của Hác Cổ Nghị mới dừng lại phát hiện thấy Quỳ đang đứng cạnh giếng, ko biết đang nhìn gì ở đó?

Hai tay Hoa Quỳ nắm chặt lại hồi lâu. Sau đó mới để ý đến người bên cạnh, mạnh mẽ ôm chặt cậu “Ta dắt ngươi về nhà mới. Một ngôi nhà thuộc về chúng ta.”

Sự đau đớn xâm chiếm cõi lòng. Thoáng chốc nhớ lại chuyện đã xảy trong nhiều năm trước – Hồi ức đau đớn thiêu đốt tâm linh. Vì mạng sống ko thể ko bỏ lại xác của mẫu thân 1 mình mà chạy ra khỏi ngọn lửa đang cháy dữ dội. Khó khăn lắm mới có thể rời khỏi khu nhà cao cửa rộng này…..

“Quỳ, đau quá….”

Hác Cổ Nghị nhăn mày, hờn dỗi. “Quỳ dùng sức mạnh quá…..” Đùi cậu bị Quỳ ôm chặt nãy giờ đã bắt đầu đau.

“Đừng nhúc nhích.” Hoa Quỳ vẫn ôm chặt như vậy, ko chịu buông cậu ra.

Thoáng chốc đôi mắt đã đẫm nước. Hắn ngay cả đầu cũng ko quay lại lập tức rời đi – Nhà cửa, cảnh vật càng lúc càng nhỏ.  Hác Cổ Nghị cả người cứng đờ. Đôi mắt trong suốt nhìn phía trước ko chớp mắt – dường như có 1 nhân ảnh đang đứng lặng lẽ bên giếng, là mặc xiêm y màu đỏ tươi ….

***

Mấy ngày sau

Cửa hàng bán dầu khai trương thật tốt đẹp. Lập tức một đồn mười, mười truyền đồn trăm – Trích Tinh lâu Hoa gia vì ngốc tử bán dầu mà mở cửa hàng.

Chuyện này quả thật ngạc nhiên. Nên mọi người đều mang theo bình, chai, lọ đổ xô nhau đến. Mua dầu chỉ là chuyện nhỏ, tò mò xem náo nhiệt mới là chuyện chính yếu kia.

Tiểu Ngân Tử đang ở trong phòng ăn cơm trưa. Nó dặn Hác gia gia ăn chậm 1 chút, còn mình thì nhai nuốt như hổ báo. Xong liền lập tức chạy ra cửa hàng để giúp đỡ.

Nó có 2 vị chủ tử. Một người cáo già, người kia thì quá ngốc.

Chủ tử khôn ngoan thì đang cùng ông chủ Điền mập mạp uống trà, bàn chuyện làm ăn. Còn chủ tử ngốc nghếch thì ko gảy bàn tính mà đang dùng tay đếm đếm tiền thối lại cho 1 vị cô nương.

Số lượng tiền quá lớn, chủ tử ngốc nghếch đếm cũng lâu lắm rồi, mà lần nào cũng trật lất hết trơn.

Bất quá có không ít các cô nương chẳng thèm quan tâm xem là chủ tử ngốc nghếch kia đếm tiền lâu hay chậm. Ánh mắt của các nàng đều dán vào người chủ tử khôn ngoan kìa.

Mà nó được dời đến đây để hỗ trợ cửa hàng buôn bán, phụ giúp thối tiền lẽ cho khách nhân. Công việc bắt đầu từ sáng sớm cho đến khi cửa hàng đóng cửa. Bất quá, chủ tử khôn ngoan trả lương rất hào phóng, nhưng thêm vào đó là phải giúp trông nom lão gia gia.

Tiểu Ngân Tử động tác thật gọn gàn, miệng cũng ngọt như đường, gọi: “Hác chủ tử, người mau đem số dầu này cho vị đại thẩm đàng kia đi, để đó con đếm cho.” Nó kéo lực chú ý của khách nhân trở về, đầu óc cũng thật sáng suốt nha.

Nó ở cửa hàng bán dầu này làm việc được mấy ngày. Đã sớm phát hiện quan hệ của chủ tử khôn ngoan và chủ tử ngốc nghếch thật ko bình thường chút nào.

Chủ tử khôn ngoan lần nào ra ngoài về, cũng sẽ mang kẹo về cho chủ tử ngốc nghếch. Thậm chí mặc kệ ánh mắt củ ngoại nhân, kéo chủ tử ngốc nghếch thẳng vào phòng trong. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa hàng đóng cửa. Nó cũng ko thấy chủ tử ngốc nghếch xuất hiện. (=.=ll)

Nó biết rõ có 1 số việc ko nên hé răng. Chủ tử khôn ngoan cũng ko phải là người thiện lương gì. Bên ngoài có ko ít lời đồn đãi – Trích Tinh lâu Hoa gia bao dưỡng ngốc tử bán dầu ….

Đối với mấy chuyện này, nó đã sớm thấy cũng nhiều nhưng ko hề trách.

Trước kia, nó cũng thường ra vào nơi yên hoa để kiếm sống. Đã từng thấy qua ko ít tiểu quan cùng quan khách uống rượu mua vui. Vài ngày trước đây, chủ tử khôn ngoan đã hỏi hắn có muốn đến cửa hàng dầu làm việc ko. Cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ qua được, nó đương nhiên là đồng ý rồi.

Qua mấy ngày làm việc, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Nó lấy mấy cái bình ở quầy đưa cho khách nhân. Chủ tử ngốc nghếch phản ứng có chút chậm chạp — “Ah, được.”

Hác Cổ Nghị cầm lấy lọ, xoay người đến trước kệ để dầu, nhìn hình vẽ để nhận biết – Quỳ phân biệt thật kỹ dầu đốt đèn và dầu nấu ăn. Bên ngoài thùng dầu đều có dán rõ. Cậu nhớ rất kỹ, cây vừng, cây củ cải, cây đậu tương, và cả cây cải dầu nữa. Đều là tên của các hình vẽ ngoài thùng dầu. Đó là dầu nấu ăn, còn dầu đốt đèn thì có hạt cải, cây đay, và cây sồi xanh,…..

Tất cả đều đặt trên ba tầng, chia làm thượng trung hạ, theo cấp độ và chất lượng.

Quỳ thật thông minh, còn đem dầu giả về nhà,  dạy cậu phân biệt được đâu là dầu kém chất lượng.

Hác Cổ Nghị giờ biết so sánh dầu tốt và xấu, biết đếm ngân lượng từ ít đến nhiều, rồi đem tiền lẻ thối lại cho khách.

Quỳ vẫn là thông minh nhất, tìm người đến giúp cậu bán dầu.

Tiểu Ngân Tử năm nay mới có 11 tuổi. Nó có gương mặt tròn tròn, hai má hồng hồng, còn thích cười hi hi.

Hác Cổ Nghị thấy Quỳ đang nói chuyện cùng ông chủ Điền. Bỗng, Quỳ lại đi đến sau quầy – “Cho ta dầu.” Biểu tình của Hoa Quỳ như cười như ko. Dường như là ko nhìn thấy khách nhân đang xếp hàng lũ lượt để mua dầu, mà ngoắc ngoắc đầu ngón út, muốn chuột con đến gần.

“Quỳ muốn dầu gì?” Hác Cổ Nghị vẻ mặt ngốc nghếch hỏi. Thoáng cái đã quên. Quỳ mà cười cười với cậu như vậy thì tám chín phần là có ý xấu rồi.

“Một ít dầu cặn.” Hoa Quỳ lại ngoắc ngoắc đầu ngón út, muốn cậu đến gần thêm chút nữa.

Hác Cổ Nghị liền tiến lại, hơi nghiêng nghiêng đầu, nghe Quỳ đang nói khẽ vào tai mình.

“Hôm nay đến tối ta mới về lận đó. Thức ăn thì hãy bảo Tiểu Ngân Tử đi mua, ngươi ko được chạy loạn nga. Cũng đừng chờ ta ㄧ Cứ ăn tối trước đi.”

“Àh, ta biết rồi.” Hác Cổ Nghị gật gật đầu.

Hoa Quỳ lại chăm chú nhìn đôi má phấn nộn của cậu, nhưng không có trộm hương, lại nói: “Tối nay ta muốn ăn kẹo.”

Hác Cổ Nghị thoáng chốc mở mắt lớn hết cỡ. Cậu khẽ nhếch miệng, trong đầu nhất thời trống rỗng mà lắc qua lắc lại.

Hoa Quỳ nhăn chặt mày lại. Tạm thời ức chế cảm giác thất vọng đang trào lên đến tận cổ họng. Con chuột ngốc rõ ràng đã có dấu hiệu cỡi mở hơn với hắn nhiều rồi. Nhưng vẫn bài xích 「Thứ làm loạn đó」

Hắn thật không cao hứng mà nói: “Ta đi đây!” Xong quay lại gọi: “Điền đại lão bản, chúng ta đi nhận sợi đay đi.”

“Hảo, hảo… Chúng ta đi…” Ông chủ Điền vội chạy đến. Thân hình phì nộn cố gom hết mấy viên kẹo trên bàn. Hoàn toàn ko hề để ý nó là kẹo chứ ko phải là trà bánh mà cho luôn vào tay áo.

Đôi mắt yêu mị trừng 1 cái, lập tức nhìn chằm chằm vào cái bụng tròn  vo của lão. Hoa Quỳ không khỏi rủa thầm: “Ăn cho lòi bản họng luôn đi!”

Bên tai vẫn còn nghe thấy chuột con lí nhí kêu: “Kẹo…..”

Hoa Quỳ trong bụng đang nghẹn ngào nhất thời bốc lên hỏa khí. Quăng ra 1 câu: “Ko có kẹo coi như xong rồi!”

Trương cái mặt thối xuất môn. Sải dài bước, đi thật gấp gáp, ko thèm quay đầu lại nhìn xem ông chủ Điền có theo kịp hay ko.

Càng nghĩ càng bực mình –

Thực mụ nội nó mà…. Con chuột ngốc nghếch kia cam tâm tình nguyện cho hắn gian 1 chút sẽ chết chắc!

Sau mấy lược vận chuyển bằng xe ngựa cũng đã xong. Giờ đây mấy tên công nhân đang ở bên ngoài xưởng dệt cũ mà Hoa Quỳ tiếp nhận để giở hàng, khuân vác, sắp xếp lại các kiện đay vào trong phường dệt.

Đợi mọi việc xong xuôi, Hoa Quỳ cẩn thận kiểm tra chất lượng từng chút 1, quả thật ko có mua lầm. Liền lập tức lấy ra 1 tấm ngân phiếu giao cho Điền đại lão bản.

Tiếp nhận từ tay người khác, vẫn phải tự mình xuất tiền túi ra trước. Thật ra là trả tiền cho mua nguyên vật liệu. Dù gì thì cửa hiệu Vĩnh Kỳ cũng là sở hữu trên danh nghĩa của người nào đó.

Điền đại lão bản thật giống chó theo nịnh bợ, nói: “Hoa gia, ta đã làm theo dặn dò của ngày, hàng hóa đều đến rất đúng hạn.”

“Ân, loại  dây đay này giữ nhiệt tốt lắm. Vào mùa đông chắc chắn sẽ tiêu thụ rất nhanh cho coi.  Mà phường dệt của Chương thị luôn dùng dây đay để dệt là chủ yếu. Cho dù hàng dệt bán ra có cao hơn đôi chút, nhưng mặc rất tốt. Này cũng coi như là nhu cầu ăn mặc bình thường. Còn hàng dệt bằng tơ tuy đẹp nhưng lại ko bền, trăm nhà thì chỉ có 2 nhà dám mua mà thôi. Mà dây đay có chỗ đặc biệt là rất mềm và dai, dệt thành áo khoác vừa nhẹ lại ấm. Rất thích hợp cho người từ giàu đến nghèo, đủ mọi giai cấp. Này quả thật là tiện lợi và kinh tế hơn tơ tằm nhiều. Đã vậy, khi chế tác cũng ko tốn nhiều công sức và thời gian, còn có thể giảm bớt được nhân công.”

Điền đại lão bản sau khi nghe phân tích xong, ko ngừng gật đầu nói: “Đúng vậy.” Nghĩ thầm: Thật ko hỗ là thương nhân, hễ động não là tính toán thật tỷ mỹ. Nhưng mà …. Hoa gia sao lại có thể biết rõ công việc kinh doanh trong ngành dệt như thế?

Thực tại không giống như người vừa mới tiếp xúc với việc làm ăn của phường dệt….

Điền đại lão bản theo Hoa gia đi 1 tuần tra 1 vòng quanh phường dệt. Nhìn thợ dệt đang chọn kén tằm, ươm tơ, quay sợi, …..qua nhiều công đoạn phức tạp mới có thể thành vải. Cuối cùng là nhuộm màu, xanh, đỏ, tím vàng. Lúc này, phường dệt ko còn chỗ nào trống cả. Toàn bộ hình thành 1 cảnh sắc đầy rực rỡ và vui tươi.

Hoa gia cũng hòa mình trong đó, khiến cho người ta tự nhiên sản sinh ra 1 ảo giác gần như là nhìn nhầm rồi. Dung nhan tuấn mỹ kia dần dần nhường chỗ cho hình ảnh trong trí nhớ. “Hở ──” Lão sư phụ của phường nhuộm chớp chớp đôi mắt già nua của mình mấy cái đánh rơi mảnh lụa vừa nhuộm đỏ thắm. Giây lát mới lấy lại tinh thần, cúi người nhặt lên, liên tục lẩm bẩm: “Chẳng trách nhìn quen mắt như vậy ……Thì ra là cực kỳ giống với Mẫn Nương.”

Hoa Quỳ trầm tư một lát, hỏi: “Điền đại lão bản, cho tới bây giờ đã thu gom được mấy hộ nôi tằm rồi?”

“Bẩm báo Hoa gia, khả đi cũng không ít đâu.” Của hiệu Vĩnh Kỳ trước đây cũng có quan hệ mật thiết với với mấy nơi tiêu thụ nguyên liệu. Lần này giá cả tăng vùn vụt, đồng thời ký hạ ko ít hộ dưỡng tằm. “Tương lai, Chương thị dệt phường chắn chắn sẽ gặp phải khốn cảnh do ko có nguyên liệu.”

“Àh….” Hoa Quỳ cười lạnh 1 cái, “Ta thật muốn nhìn bà già kia 1 chút. Để xem mụ ta còn có thể ăn ngon ngủ yên được hay ko?”

Mặt âm trầm tràn đầy toan tính. Nhìn quanh dệt phường cũ kỹ này, vẫn có được cảm giác đỗ vỡ ── Bên trong phường dệt quay tơ, dệt vải, làm ra thật nhiều vải đẹp còn có hoa lớn hoa nhỏ trên đó nữa. Giờ đây, những ký ức xa vời kia dường như đã bị năm tháng vô tình che lấp…..

Hoa Quỳ chầm chậm bước đến bên người lão sư phụ. Cúi đầu thấy lão đang lựa từng cánh hoa hồng để vào thùng nước nhuộm. Cần phải lọc bụi bẩn cho thật sạch, thì màu sắc mới ổn định, như thế vải mới thật thắm, thật đẹp.

“Kỹ thuật nhuộm của lão sư phụ càng lúc càng cao siêu. Có muốn thu nhận đệ tử ko?”

Lão sư phụ giật mình, nhớ đến gương mặt của tiểu đồ nhi (~ cậu học trò nhỏ) trước kia. Hai tay dính đầy thuốc nhuộm đủ hết màu sắc, chùi chùi gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống với mẫu thân mình.

Tiểu đồ đệ nếu còn trên đời, nhẩm tính chắc cũng xấp xỉ tuổi của Hoa gia. Mắt của lão sư phụ thoáng chốc nóng lên, cúi đầu buồn bã nói: “Ta già rồi, rốt cuộc cũng ko nhớ hết đã thu nhận bao nhiêu đồ nhi, nhưng lại ko thể quên được 1 học trò vô cùng thông minh.”

“Thuốc nhuộm hay bị chất kiềm ảnh hưởng, nên khi bám vào vải trắng rất dễ phai màu. Vì thế khi nhuộm màu đỏ cần phải chú ý, tơ xấu tuyệt ko thể nhuộm được. Tơ mới kéo ra phải trụn cho thật hoàn thiện, qua khoảng 12 lượt mới giảm đi trọng lượng. Lão sư phụ, ta nói đúng ko nhỉ?”

“Đúng…..” Lão sư phụ nghẹn ngào nhìn chằm chằm “Ngài ngài ngài ……” lắp bắp cả buổi cũng ko thể nói được điều gì?

“Lão sư phụ giật mình àh?”

“Hoa gia, ngài đã từng học qua?”

“Đã từng có danh sư chỉ điểm.” Hoa Quỳ nói giống như là đang bàn luận chuyện thời tiết rất bình thường: “Lão sư phụ có tấm lòng nhân hậu. Chắc là khi có đồ nhi đã ko quên, trưa nào cũng chừa lại nữa phần ăn trưa của mình cho nó.”

Chớp mắt 1 cái, lão sư phụ làm nghề nhuộm vải đã lâu, đã lâu lắm rồi, quả thật không thể tin được.”Ngài ….. sao lại biết chuyện này?”

Khóe miệng Hoa Quỳ hơi cong lên như mỉm cười. Ko trả lời câu hỏi mà nói: “Lão sư phụ, kể từ hôm nay, 1 nữa nhân lực của dệt phường phải tập trung cho việc dệt vải bông. Công nhân cùng phân chia công việc ở đây, sau này xin giao cho người an bài xử lý.”

Lão sư phụ nói: “Hảo…” Kinh ngạc nhìn theo Hoa gia cùng ông chủ Điền đang rời đi.

Thoáng chốc, trong đầu liền nhớ lại là có người đã từng nói qua: 「Lão sư phụ ơi, sau này con muốn mình có 1 phường dệt của riêng mình. Con muốn nương cũng có được ngày yên ổn. Đến lúc đó lão sư phụ có thể giúp con trông coi nhân công, được không?」”Hảo…” Mắt lão sư phu đã lưng tròng đầy lệ nóng, đưa tay lau đi. Nhất thời ko thể lau hết được, tựa như đồ nhi năm đó, mỗi khi đến phường dệt đều bị người ta bắt nạt, trên mặt còn để lại rất nhiều dấu vết …..

***

“Quỳ còn chưa có về nhà. Tiểu Ngân Tử cũng đã về rồi. Gia gia cũng đã đi ngủ” Hác Cổ Nghị ngồi yên ở cửa chờ Quỳ trở về.

Cửa hàng đã đóng cửa rồi. Nhưng cậu vẫn chưa có đềm tiền, Quỳ sẽ….

「Bốp」

Có muỗi cắn, cậu đánh nhẹ vào mặt mình 1 cái.

Quỳ có mua bưởi về nhà, ngẩng đầu nhìn chỗ gần cửa, vỏ bưởi còn chưa có phơi nắng. “Ko thể đốt lửa.” Hác Cổ Nghị cảnh báo chính mình, phải cẩn thận đừng gây hỏa hoạn.

Sau một lúc lâu, Hác Cổ Nghị không ngừng ngáp lấy ngáp để, mắt cứ chực chờ sụp xuống. Nhưng cậu vẫn bướng bỉnh ko để cho mình ngủ quên mất.

Kiên nhẫn nhìn ra phía trước, mãi đến khi thấy 1 bóng người bị màng đêm bao phủ. Đôi mắt trong suốt hiện lên sự kinh hỉ. “Quỳ đã về rồi.” Cậu kêu lên.

“Ngươi lại ôm ống trúc, không sợ bị người ta cướp đi sao.” Hoa Quỳ trừng mắt mắng cậu: “Chờ ta làm gì.”

Con chuột ngốc này nhất quyết chờ đợi, làm sống dậy trong lòng hắn nhiều cảm giác đã thất lạc từ lâu.

Hác Cổ Nghị đưa ống trúc ra, giải thích: “Quỳ còn chưa cho ta tiền.”

Chết vì tiền …. . Hoa Quỳ khẽ cắn môi, hỏi: “Ko bỏ tiền vào đó, là ngươi liền ko ngủ được phải ko?” Cơn tức hồi sáng vẫn còn kéo dài đến giờ. Hoa Quỳ cố ý muốn làm khó cậu.

Hác Cổ Nghị đưa tay dụi dụi mắt, vẫn kiên nhẫn nói: “Quỳ bỏ tiền vào đó cho ta. Ta mới có thể thân thân được nga.” (ha ha, chết anh rồi, bị đòi tiền trắng trợn luôn kìa  )

Giật lấy ống trúc, lắc vài cái liền vang lên tiếng「lốp bốp, lốp bốp」. Thì ra cậu kiên trì như vậy là do vô tình đã có cảm giác với hắn.

Cơn giận khi nãy bỗng nhiên tiêu tan mất tăm. Hoa Quỳ tiện tay lấy mấy đồng tiền còn rải rác trên người. Cúi xuống bỏ 1 nắm tiền lẽ vào ống trúc 「Bốp bốp bốp」tiếng vang càng lúc càng nặng, thật giống như là tình cảm vậy.

Miệng để gần má của Quỳ, mũi ngửi được mùi rượu nhàn nhạt. Hác Cổ Nghị chậm rãi nhắm mắt lại, thật tự nhiên ấn môi vào rồi mỉm cười.

Bốn phiến môi trong nháy mắt liền giao nhau. Hai người cùng thưởng thức tư vị ngọt ngào của nhau……

Nụ hôn thoáng qua đó trong nháy mắt liền chấm dứt. Hoa Quỳ lập tức ôm chuột con vào lòng, thấy tay cậu lập tức quàng qua cổ mình, tư thế thật thân mật.

Hoa Quỳ không hề quan tâm xem cậu có thích hay ko. Vừa bước vào cửa liền nói ngay: “Ta muốn tiếp tục ăn kẹo.”

Hác Cổ Nghị mơ mơ màng màng nói: “Hảo.” Nhắm mắt nhớ lại lúc nãy, miệng của Quỳ thật ngọt ngào, nhất định là đã ăn vụn kẹo của mình rồi.

Hoa Quỳ nhẹ nhàng đặt người lên chiếc giường mềm mại. Thấy tay cậu vẫn còn ôm lấy ống trúc. Hắn cởi hài, kéo chăn bông đắp cho cậu.

Ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ say. ‘Chuột con…” Hắn khẽ gọi, để ý thấy hàng lông mi vừa dài vừa cong kia hơi động đậy, khóe môi cong cong giống như đang cười – thoáng chốc, cảm thấy thật là luyến tiếc khi đánh thức người ta dậy

Hoa Quỳ nhẹ nhàng hôn vào hai má phấn nộn của cậu. Ánh mắt tham luyến nhưng lại rất nhu hòa và ấm áp. Sự ôn nhu kia chỉ nguyện trao cho 1 mình con chuột nhỏ này. Lòng hy vọng hảo huyền là chuột con có thể nắm chặt lấy tay mình “Tâm đều đã trao hết cho ngươi rồi. Tình yêu này là cái quỷ gì……Thật mụ nội nó, ko có chút xíu đạo lý nào hết!”

Hoa Quỳ lẩm bẩm lầm bầm, ko quấy rầy con chuột ngốc đang say ngủ. Hắn lấy từ trong tay áo ra mấy viên kẹo, đặt ở bàn bên cạnh để sáng sớm chuột con thức dậy có thể mở to mắt mỉm cười – Hắn hao tâm tổn trí mà dụ dỗ.

Sau đó Hoa Quỳ thong thả bước ra ngoài tắm rữa. Vừa đến sân, mắt đã thoáng thấy lão phế vật. Chống gậy ngồi đó làm gì ko biết?

Hác gia gia ho nhẹ một lúc. Tối nay lại mộng thấy bạn già. Quay về lúc còn trẻ tuổi, nàng đứng giữa ruộng rau. Tay cầm bó rau xanh mướt vừa mới hái. Dung nhan thuần hậu chất phát cười rạn rỡ như ánh ban mai.

Tôn tử cùng bạn già có vài phần giống nhau. Lúc mỉm cười, mặt liền thấp thoáng hai má lúm đồng tiền …..

Ánh mắt sắc bén hơi khép lại. Thấy lão phế vật dưới ánh trăng, mắt ánh lên nước mắt. Lão lấy tay áo lau đi. Hoa Quỳ lúc này mới mở miệng hỏi: “Đêm khuya, sương rơi nhiều lắm, sao lão ko khoác thêm vài cái áo. Hay lại muốn bị ho trở lại hả?”

Hác gia gia chậm rãi xoay đầu lại. Đôi mắt lão mờ mịt nhìn nam nhân cách đó ko xa. Trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn – Nam nhân này ko biết kính trên nhường dưới. Sợ rằng 1 khi phát ra tà khí, thì lại nổi lên cá tính ác bá thích làm theo ý mình. Ngôn ngữ lại lạnh lùng như băng. Bất luận là ai cũng ko để vào mắt.

Nhưng, nam nhân có hoàn cảnh phức tạp này đối xử rất tốt với cháu mình là chuyện thật. Giống như hắn đã từng cam đoan, mở cửa hàng dầu này để giải quyết chuyện sầu lo trước mắt.

Hác gia gia tự biết mình còn sống ko được bao lâu, vì thế nói: “Gia, ta chỉ có 1 đứa cháu này thôi. Nó lại ngốc như vậy. Nếu như sau này ngày ko còn hứng thú, thỉnh ngài chừa cho nó 1 con đường sống, cửa hàng này xin đừng thu hồi lại có được ko?”

Hoa Quỳ nhướng mày, trừng mắt liếc lão phế vật 1 cái, hỏi: “Lão đang độc ác nguyền rủa cái gì đó. Bộ lão nghĩ là ta ăn no rồi rãnh rỗi đi đùa bỡn 1 đứa ngốc hay sao?”

Hừ!

Hắn sổ ra 1 tràng, “Cái đồ ngốc kia làm người người ta vừa yêu vừa hận mà. Thật mụ nội nó ……” Khẽ cắn môi, tiếp tục mắng: “Ngay cả lão cũng hồ đồ, nên mới có thằng cháu hồ đồ như vậy. May mắn là chỉ có một. Vạn nhất nhiều thêm vài đứa quỷ hồ hồ. Ta chắc chắn sẽ bị các người ăn tươi nuốt sống mà chết bất đắt kỳ tử luôn.”

Hứ!

Hắn xoay người phất tay áo rời đi, trước khi đẩy cửa bước vào phòng còn quay đầu hướng lão phế vật mà nói: “Lo lắng của lão căn bản là vô nguyên vô cớ. Nếu ta đùa bỡn thì đã sớm ghét bỏ hắn rời, chứ ko tiếp tục đến hôm nay đâu. Ngược lại, ta còn đang lo lắng lòng của hắn đến tột cùng là có ta hay không. Lão chỉ phiền não chuyện hắn tương lai có thể hay ko bị đói. Còn ta lại buồn lo có thể bên hắn đến bạc đầu được hay ko. Người ta thương vẫn còn chưa rõ ràng lắm cái gì là thương. Vẫn còn chưa quen với sự tồn tại của ta nữa kìa.” (Bi đác quá, hix hix. Cho đáng đời anh, ai bảo lúc đầu hành hạ tiểu thụ chi ko biết  )

「Phạch」

Tâm tình không tốt mà đóng cửa lại, Hoa Quỳ thổi tắt ngọn nến trên bàn, trực tiếp lên giường ức hiếp chuột con – “Ân…” Hác Cổ Nghị phát ra tiếng “Ưhm ưhm” khó chịu. Vẫn còn đang mơ mơ màng màng, thân thể theo phản xạ mà động đậy giãy giụa.

Hoa Quỳ tách hai tay cậu ra xa. Lòng bàn tay nắm chặt, ngón tay của cả hai dây dưa cùng nhau. Dung nhan tuấn mỹ gối lên tai, tham lam hấp thu tư vị nồng nàn trên người cậu ……

Mắt cũng dần dần trĩu nặng từ từ nhắm lại. Trước khi đi vào giấc ngủ còn suy nghĩ mình thật vô cùng ít kỷ — Một khi đã bỏ ra thì nhất định phải thu về được.

Nóng vội tính toán chẳng qua cũng bắt nguồn từ tình yêu say đắm. Thật lòng phơi bày hết cả ruột gan. Càng về sau này, cũng có thể đoán được là mình cũng được đáp lại chút ít.

Cho dù đối phương là một ngốc tử ko biết được yêu là gì. Thì hắn cũng sẽ ko chán chê, ko cảm thấy mệt. Trong lòng chỉ cầu duy nhất 1 điều ngốc tử này có thể thích hắn …..

Bên ngoài phòng, Hác gia gia vẫn ngồi yên tại chỗ mà ngạc nhiên mãi ko thôi. Nhớ lại tôn tử lúc trước chính là nghe lời mình mà đi phục vụ cho nam nhân.

Giờ đây trong cuộc sống thường ngày, đã dần hình thành thói quen là có thêm nam nhân kia trong đó rồi. Tựa như nuôi gà, chăm sóc gia gia, bán dầu ……

Không hiểu sao –

Lão bắt đầu đồng tình với nam nhân có hoàn cảnh phức tạp kia. Có phải hay ko là hắn đã thích nhầm đối tượng?!

Bình luận





Chi tiết truyện