chương 20/ 22

Vũ Minh

Thật không ngờ sẽ gặp Hân Ngôn ở nhà hàng kia.

Nhìn Hân Ngôn khúm núm trước mặt người khác, chỉ vì một công việc, rốt cuộc tôi không cách nào ngồi yên không lý đến nữa.

Đêm đó tôi ngồi nghĩ rất lâu, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng gầy yếu của Hân Ngôn. Mới hơn 10 ngày không thấy, mà Hân Ngôn đã thay đổi tựa như người khác, tiều tụy làm người ta lo lắng.

Nhưng vì không để Lệ Nhã sinh ra hiểu lầm không cần thiết mà gây chuyện không hay, tôi không vội vã đi tìm Hân Ngôn.

Chủ nhật tiếp theo, Lệ Nhã đột nhiên nhiệt huyết dâng trào chủ động nói muốn dẫn Tiêu Tiêu đi Viện Hải Dương chơi, tôi lấy cớ bận việc công ty, đi tới nhà hàng tên ICE- HEART kia.

Lúc đến nhà hàng đó mới hơn 10h30 sáng, chưa có khách, xem ra là mới mở cửa, mấy nhân viên đang quét dọn.

“Chào quý khách!” một nữ nhân viên thấy tôi, nhiệt tình chào đón, “Rất xin lỗi, chúng tôi vừa mở cửa, ngài ngồi bên này đợi một lát được không?” Nữ nhân viên vừa nói vừa dẫn tôi đến bàn gần cửa sổ.

“Không cần đâu, tôi tới đây tìm người.”

“Xin hỏi quý khách tìm ai?”

“Ở đây có nhân viên nào tên là Diệp Hân Ngôn không? Tôi tìm cô ấy.”

“Hân Ngôn?!” hình như nữ phục vụ rất kinh ngạc nhỏ giọng hô một tiếng, trợn to mắt nhìn tôi vài giây mới hỏi, “Anh.....Anh là người ngày đó.......chồng trước?”

“Đúng, là tôi.” Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ Hân Ngôn sẽ nói cho người khác biết về tôi, “Vậy có thể kêu cô ấy giùm tôi không? Hoặc là cô nói chỗ, tôi đi tìm cô ấy cũng được.”

“Hừ! Chị ấy đã nghỉ làm từ lâu rồi!” vẻ mặt nữ phục vụ đầy chản ghét nhìn tôi.

“Hả? Sao vậy? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?” đã nghỉ làm từ lâu? Là ý gì? Chẳng lẽ Hân Ngôn xảy ra chuyện gì?

“Đúng là bọn người có tiền đều giống nhau. Trước mặt thì nói lời dễ nghe, sau lưng lại hại người. Chị ấy bị các người đuổi đi rồi, còn ở đây giả bộ người tốt gì nữa?” nữ phục vụ nhìn tôi, có vẻ muốn đuổi tôi ra ngoài ngay lập tức.

“Đuổi đi? Chuyện này là sao?”

“Anh giả bộ cái gì? Chị Hân Ngôn bị đuổi khi nào không phải anh là người rõ ràng nhất sao? Anh.....”

“Tiểu Phạn, nói chuyện tào lao gì đó? Mau làm việc đi!” Nữ nhân viên còn muốn nói nữa, nhưng bị một nhân viên khác nhắc nhở.

“A, tôi tới ngay.” Tiểu Phạn giận dữ trợn mắt nhìn tôi một cái, xoay người đi vào nhà bếp.

“A, này......” tôi muốn gọi Tiểu Phạn lại, nhưng ngẫm lại chẳng biết hỏi gì.

Nghe vậy, hẳn là Hân Ngôn không còn làm việc ở đây nữa, nhưng sao Tiểu Phạn lại nói là do tôi? Không lẽ là Lệ Nhã? Đột nhiên nhớ lại, hôm đó vì tránh hai người tiếp tục xung đột, tôi kéo Lệ Nhã đi, lên xe thì Lệ Nhã bỗng nói để quên điện thoại di động trong tiệm nên vòng vào lại.

Nếu như Lệ Nhã nhân lúc đó nói với quản lý này nọ, cũng không phải không thể. Bất quá, phí công như vậy, chỉ vì sợ tôi gặp lại Hân Ngôn, thật sự cần thiết sao?

Vừa nghĩ tôi vừa ra khỏi, gọi điện thoại cho Minh, mau tìm vị trí của Hân Ngôn.

Lòng rất phiền não, chuyện Lệ Nhã sảy thai, tạm thời chưa có kết quả, lại đến chuyện Hân Ngôn bị đuổi việc.

Nhất thời không biết xử lý mối quan hệ với Lệ Nhã như thế nào, tôi lái xe lòng vòng trên đường không mục đích.

Lúc về đến nhà đã gần tối, Tiêu Tiêu và Lệ Nhã về từ lâu, đang ngồi ở phòng ăn, thấy tôi Tiêu Tiêu lập tức chạy lại.

“Hôm nay Tiêu Tiêu đi Viện Hải Dương Học vui không?”

“Dạ có!” Tiêu Tiêu liên tục gật đầu, “Ba, ở đó rất nhiều cá đáng yêu. Lần sau Tiêu Tiêu dẫn ba đi xem nha?”

“Ừ, lần sau Tiêu Tiêu làm người hướng dẫn cho ba!”

“Dạ, dạ.”

Thím Quy dọn cơm tối ra, tôi kéo Tiêu Tiêu vào bàn ngồi, thấy sắc mặt Lệ Nhã nặng nề, không nói một lời.

“Lệ Nhã, sắc mặt em không tốt, hôm nay chơi mệt sao?”

“Không sao, công việc của anh thế nào, thuận lợi chứ?”

“Ừ, rất thuận lợi.”

“Công việc gì mà đi ICE- HEART?” Lệ Nhã đổi giọng hỏi.

“Anh.....” hơi bất ngờ, không lường trước Lệ Nhã sẽ biết hôm nay tôi đi đâu, những nghĩ lại bỗng thấy tức giận, “Lệ Nhã, em cho người theo dõi anh?”

“Cần sao? Buổi chiều lúc dẫn Tiêu Tiêu về, đi ngang qua công ty, khi đó sắp tan tầm, Tiêu Tiêu nói muốn đi lên đón anh về nhà cùng, không ngờ họ nói hôm nay anh không tới công ty.

Em gọi điện thì di động tắt máy, Tiêu Tiêu lo lắng, em cũng sợ anh gặp chuyện không may, tốn bao công sức mới hỏi thăm được hôm nay anh đến nhà hàng ICE-HEART đó.”

“Dù gì cũng là quen biết, hiện giờ Hân Ngôn thực sự rất khó khăn, anh đi xem cô ấy một chút, chẳng lẽ không được?”

“Chỉ là đi xem một chút? Nếu vậy cần gì lấy cớ là có việc công ty?” Lệ Nhã kiên quyết không bỏ qua. “Nếu tôi nói cô sẽ để tôi đi sao? Lần đó chỉ hỏi thăm Hân Ngôn mấy câu, cô đã bảo người ta đuổi việc cô ấy. Lệ Nhã, lúc nào thì cô trở nên không phân rõ phải trái như vậy hả?”

“Tôi không phân rõ phải trái? Là ai nói từ nay về sau giữa chúng ta sẽ không còn người tên Diệp Hân Ngôn nữa? Là ai nói sẽ hết lòng hết dạ đối tốt với tôi? Nhưng kết quả thì sao? Mỗi lần nhìn thấy Hân Ngôn anh liến mất hồn mất vía, một chút biến động nhỏ anh liền lo lắng cho cô ta, anh có từng quan tâm tới cảm thụ của tôi?”

Chẳng biết từ lúc nào, mặt Lệ Nhã đã tràn đầy nước mắt, làm tôi không khỏi chột dạ, thái độ dịu xuống.

“Lệ Nhã, không nói trước với em là anh không đúng, anh xin lỗi. Nhưng, Hân Ngôn và anh đã không còn gì nữa, em không cần thiết phải buồn lo vô cớ, hay là cho tới bây giờ em chưa từng tin tưởng anh?”

“Dĩ nhiên em tin anh, nhưng sao cứ mỗi lần em cảm thấy hạnh phúc sắp tới, thì Hân Ngôn lại xuất hiện? Cô ta cứ như âm hồn bất tán, thật sự em rất sợ, em sợ sẽ mất anh một lần nữa.”

“Lệ Nhã, đừng như vậy! Hân Ngôn sẽ không cướp cái gì của em đâu.” Tôi không biết làm sao, chỉ có thể khuyên như vậy.

Lệ Nhã đột nhiên kéo tay tôi, “Vũ Minh, không bằng chúng ta kết hôn trước thời gian đã định đi, chúng ta không làm hôn lễ, tháng sau đi hưởng tuần trăng mật luôn được không?”

“Lệ Nhã........” nhất thời tôi không biết phải trả lời thế nào.

Ban đầu, nghĩ là tái hôn, nên tôi vốn không muốn lộ ra, dự định sau khi đăng ký kết hôn sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng Lệ Nhã lại nói đây là lần kết hôn đầu tiên trong đời của mình, phải thông báo cho người nhà, bạn bè tổ chức một tiệc cưới linh đình, không ngờ giờ lại..........

“Lệ Nhã, đừng trẻ con như vậy, đám cưới đã định ngày rồi, áo cưới cũng đã mua, hai ngày nữa sẽ phải phát thiệp mừng đi. Chỉ chờ một tháng nữa mà thôi.”

“Nhưng mà.....”

“Được rồi, Hân Ngôn đã bị em đuổi đi, vậy coi như chúng ta không thấy cô ấy, không sao đâu.”

Bị Lệ Nhã làm cho nhức đầu, tôi ngăn không cho Lệ Nhã nói tiếp.

Một tuần sau, chuyện tôi bảo Minh điều tra rốt cuộc đã có kết quả. Đứa bé kia quả thật không phải của tôi, về phần cha ruột của nó thì không thể nào xác định được, nghe nói là kết quả tận tình cả đêm với người nào đó.

Sau, cô ta và tôi qua lại ở chung, đầu tiền là hợp tác với Duy An bày ra án hối lộ của Diệp Thị, rồi mua chuộc bác sĩ, lợi dụng đứa bé trong bụng mình để tôi không giúp Hân Ngôn.

Cả kế hoạch cơ hồ là không chê vào đâu được, cô ta cũng đã suy tính đến việc tôi đang trong cơn giận sẽ không tìm hiểu sâu chi tiết. Ngoại trừ cuốn sổ khám bệnh này......

Minh không chỉ điều tra cặn kẽ việc sảy thai ngày đó của Lệ Nhã, mà còn tìm được manh mối việc Duy An thâm ô công quỹ của Diệp Thị.

Sau khi nghe xong tất cả, tôi chỉ có một ý nghĩ là muốn được nhìn thấy Hân Ngôn ngay lập tức.

“Đại ca, cô Diệp hiện đang ở chỗ Tiểu Mộc và chồng của cô ấy, một cửa hàng nhỏ.” Minh nói xong, đưa cho tôi địa chỉ. “Chuẩn bị xe, đi đó ngay!”

“Vâng.”

Tiểu Mộc và chồng mình, Hoan Hoan, ở một tiệm ăn. Cửa tiệm rất nhỏ, chỗ đó cũng vắng vẻ, tôi và Minh ngồi xe gần một giờ mới đến nơi.

Khi đó còn chưa tới giờ cơm chiều, trong tiệm không có khách, chỉ có một chàng trai trẻ đang ngồi trước quầy thu tiền, tôi nghĩ cậu ta chắc là chồng của Tiểu Mộc.

“Xin chào, xin hỏi.......”

Vừa bước vào tiệm, không đợi tôi nói xong, cậu ta đã giành nói trước: “Quý khách ăn cơm sao? Mời vào.” Sau đó hướng về phía cửa sau hô to, “Tiểu Mộc, có khách!”

“Đến đây đến đây!” Tiểu Mộc chạy vào, vừa nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt cứng lại.

“Ông tới đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh ông!”

“Tiểu Mộc sao em đối xử với khách như vậy......”

Hoan Hoan không rõ mọi việc, đang muốn trách, lại bị Tiểu Mộc ngăn lại.

“Anh đừng xen vào, ông ta chính là người chồng trước bạc tình của bà chủ đó!”

“Nhưng mà.....” Hoan Hoan có chút khó xử muốn khuyên can, bị Tiểu Mộc trợn mắt, liền im miệng.

“Tiểu Mộc, lúc trước tôi và Hân Ngôn có chút hiểu lầm! Tôi biết hiện giờ cô ấy đang ở đây, cô để tôi gặp cô ấy đi, tôi sẽ giải thích với cô ấy, được không?”

“Bà chủ sẽ không gặp ông đâu! Ông hại bà chủ thảm như vậy, còn tới làm gì?”

Tiểu Mộc chống nạnh, cứ như người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không có dịu dàng như lúc làm bảo mẫu cho Tiêu Tiêu khiến tôi nhất thời im bặt.

“Cái đó.... Tiểu Mộc, cô nghe tôi nói, lần này quả thật có chuyện rất quan trọng.”

“Ông đừng lấy cớ! Tóm lại bà chủ sẽ không gặp ông.” Hình như sợ tôi sẽ tự động xông vào, Tiểu Mộc đứng chắn ngay cửa vào trong.

“.........” Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, huống chi là một người phụ nữ vừa yếu vừa gầy thế này, tôi đành nhìn Hoan Hoan cầu giúp đỡ.

“À........ Cái đó.......” Hoan Hoan mặc dù nhìn có chút ngốc, nhưng phản ứng cũng rất lanh lẹ, vội vàng nói, “Tiểu Mộc, chỗ này giao cho anh! Em đi ra sau nấu đồ ăn đi, sắp có khách rồi đó!” vừa nói vừa đẩy Tiểu Mộc vào.

Tiểu Mộc quay đầu nhìn tôi một cái, lại nhìn Hoan Hoan, rốt cuộc không nói gì nữa, bước đi.

“Cám ơn!”, tôi thở một hơi, vỗ vỗ vai Hoan Hoan, “Hân Ngôn.......”

“Tôi không giúp được gì đâu.” Hoan Hoan lập tức cắt lời tôi, bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh cũng biết tình vợ tôi rồi đó. Hiện cô ấy đang giận, hay là anh quay lại sau đi!”

“Thật sự có chuyện rất quan trọng.” Không thể đợi được, hôn lễ sắp tới rồi, không thừa dịp hiện tại nói rõ ràng sự tình, chẳng lẽ đợi tôi và Lệ Nhã kết hôn xong mới nói?

“Ai!” Hoan Hoan lắc đầu thở dài, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai bia, thêm hai ly nhựa và một đĩa đậu phộng để lên bàn.

“Tôi là người thô kệch ở nông thôn, không hiểu thứ gọi là tình yêu gì đó của mấy người thành phố các vị. Nhưng năm đó Tiểu Mộc một mình vào thành phố kiếm sống, anh và cô Diệp đã thu nhận Tiểu Mộc. Hai người là ân nhân của Tiểu Mộc, cũng là ân nhân của tôi. Nếu hôm nay anh quyết tâm phải gặp được cô Diệp vậy thì đợi ở đây một lát, tôi mời anh uống một ly. Chờ tối nay tôi khuyên thử xem, nếu hai người kia nghĩ thông, tự nhiên sẽ tới gặp anh...”

Tôi ngồi xuống bàn, khui chai bia, đổ đầy hai ly. “Được, cám ơn anh!”

Tiểu Mộc và Hoan Hoan cho tôi ở nhờ.

Phòng rất đơn sơ, chỉ có hai cái giường đơn và một cái bàn, hết sức chật chội. Bởi vì phòng có hạn, tôi phải ở với một cô gái phụ bếp tên là Lili. Lilli là một cô gái 20 tuổi, mới từ nông thôn lên thành phố kiếm sống không bao lâu, tên tiếng anh này là do một học sinh hay tới tiệm ăn cơm đặt cho. Còn đầu bếp Tiểu Trương buổi tối trải chiếu ra đất ngủ trông tiệm luôn, giống như Hoan Hoan là người rất đàng hoàng.

Tiệm cơm chủ yếu kinh doanh mấy món ăn bình dân đặc sản của quê Hoan Hoan và Tiểu Mộc, khách hàng phần lớn là học sinh ở trường bên cạnh, trừ giờ ra chơi sáng chiều và tan lớp tự học buổi tối, thời điểm khác khách không nhiều lắm. Cho nên ở đây thoải mái hơn nhà hàng tôi làm tôi làm trước kia nhiều.

Lúc tôi đến, trừ Tiểu Mộc có chút bất bình thay, những người khác không có ý kiến gì hết. Hoan Hoan và Tiểu Trương giúp tôi khuân đồ, dọn dẹp phòng ở, không để tôi làm việc nặng. Loay hoay cả ngày, sau khi ngượng ngùng ăn xong bữa cơm, tôi cũng bắt đầu giúp đỡ làm việc.

Ghi món, rửa chén, ngày trước cảm thấy rất khó, hiện tại vì sinh nhai cảm thấy rất đơn giản. Hiện giờ quần áo lúc trước rất bất tiện, Lili vui vẻ nói dẫn tôi đi mua quần áo mới. Kem dưỡng tay rẻ tiền, không cách nào ngăn được da tay ngày càng thô ráp, vì ngâm nước thường xuyên.

Lúc không đông khách, Tiểu Mộc sẽ đến phía sau giúp đỡ, luôn ngăn không để tôi làm nhiều, “Bà chủ, việc này không hợp với bà.”

“Bây giờ tôi có thể làm gì khác?” Tôi cười khổ nói. Phá sản, thất nghiệp...... Cuộc sống bây giờ của tôi chỉ có thể dùng thất bại và nghèo túng để hình dung. Nhất thời Tiểu Mộc im bặt, hồi lâu mới nói, “Rồi sẽ qua hết. Đúng rồi, hiện nay ăn cơm không đúng giờ được.....dạ dày bà chủ không tốt, tôi bảo Tiểu Trương nấu cho bà chút cháo.”

“Không sao đâu, giờ đã tốt hơn trước nhiều. Tiểu Mộc, về sau gọi tên tôi đi, đừng cứ bà chủ bà chủ mãi. Nghe không tự nhiên.”

“A...... Vậy thì, chị Hân Ngôn.”

Vũ Minh lại xuất hiện, phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của tôi lần nữa.

Nghe tiếng động bên ngoài, muốn đi ra xem rốt cuộc là có chuyện gì, lại phát hiện đó là giọng của Vũ Minh, không khỏi dừng bước. Nếu đã lựa chọn kết hôn với người phụ nữ kia, không quan tâm gì nữa, sao còn tìm đến?

“Chị Hân Ngôn.” đang suy nghĩ, Tiểu Mộc trở lại. Thấy tôi đứng bên khung cửa, có chút kinh ngạc, “Tên khốn khiếp, em đuổi hắn đi rồi. Ở nơi đó chúng ta không quyền không thể, nhưng ở đây là quán của chúng ta, em làm chủ được.”

“Được, chị không muốn gặp lại hắn.” Nói xong, tôi mặc tạp dề, vào phòng bếp phụ một tay. Chỗ này đã lấp kín tường, chỉ chừa một cửa tò vò nhỏ để chuyền món ăn, phía trước nói chuyện, ở đây nghe rất rõ.

Nghĩ phải chuyên tâm làm việc, nhưng tôi không cách nào khống chế được không nghe cuộc đối thoại của hai người phía trước. “Tôi thật không ngờ, cuộc sống của cô ấy lại khó khăn như vậy. Cứ cho là sau khi công ty phá sản, cô ấy sẽ về bên công ty Duy An, không ngờ.... Ngày đó, chuyện Lệ Nhã sảy thai không liên quan gì đến cô ấy hết, vả lại.... Tôi còn vì chuyện đó mà đánh cô ấy.” Ước chừng đã uống vài ly, đột nhiên Vũ Minh nói đến chuyện ngày đó.

“Vả lại cái gì?” Haon Hoan hỏi.

“Đứa bé kia...... Không phải của tôi.” Tiếng Vũ Minh nhỏ xuống, tiếp theo là một khoảng trầm mặc thật lâu.

Thì ra là thế..... Thì ra mọi chuyện còn kinh khủng hơn tôi tưởng tượng nhiều. Lệ Nhã, cô ta.....tôi đúng là ngu quá, chẳng hay biết gì hết. Cô ta độc ác hơn tôi nghĩ nhiều, mà hiện tại con tôi đang sống chung với cô ta.

Không, không được, tôi phải nói chuyện đàng hoàng với Vũ Minh.

“Đừng ra!” Tiểu Mộc kéo tôi lại, “Tên khốn khiếp kia đã hại chị đến nông nổi này, chị còn muốn nói gì với hắn nữa?”

“Vậy em bảo chị phải làm sao? Rụt cổ làm rùa rút đầu, để yên cho ả đàn bà độc ác kia?”

“Giờ anh đến đây, là muốn giải thích rõ ràng để có thể yên tâm kết hôn với người phụ nữ kia?’ trước giờ Hoan Hoan nói chuyện rất thẳng

“Tôi có lỗi với cô ấy, để tôi gặ cô ấy đi, thật sự tôi có rất nhiều lời muốn nói.”

Giọng Vũ Minh vô cùng thành khẩn, có vẻ Hoan Hoan đã dao động, nói “Thôi, tôi đi khuyên thử xem. Bất quá cô ấy có chịu gặp anh hay không, không nói trước được.”

“Anh làm gì vậy, làm đàn ông này có gì tốt mà giúp?” Thấy Hoan Hoan đi vào, Tiểu Mộc hỏi.

“Chị ra ngoài gặp anh ta một chút.” tôi nói.

Nhìn trong kính thấy đầu tóc tôi hơi rối, dù sao đã vậy, rồi thì rối đi, bây giờ, Diệp Hân Ngôn đã không còn là quý phụ nhân gì nữa, một người làm việc ăn ở tiệm cơm mà thôi.

“Hân Ngôn!” Thấy tôi, Vũ Minh xông lại, cầm tay tôi, giọng nói mang theo mùi rượu nhàn nhạt, “Em có khỏe không?”

“Ngài Lâm, muốn nói gì thì nói đi.” Tôi rút tay ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. Trong đầu đều là cảnh tượng Vũ Minh kéo tay Lệ Nhã ra khỏi nhà hàng ngày đó, và câu nói của An Liên “một người phụ nữ phản bội chồng.”

Thật ra, tôi và Vũ Minh đã sớm là người xa lại, cần gì phải hành hạ mình như vậy?

Vì khách bắt đầu nhiều, Tiểu Mộc để tôi và Vũ Minh đến phòng tôi nói chuyện riêng.

“Hân Ngôn, thật xin lỗi. Chuyện ngày đó.....”

“Giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì nữa?” tôi hỏi.

“Tôi biết giờ trong lòng em có rất nhiều oán hận, nhưng em không cần nghĩ quá cực đoan, chuyện như hôm nay chính em cũng có trách nhiệm.” Giọng điệu của Vũ Minh không còn như lúc nói chuyện với Hoan Hoan khiến tôi mơ hồ thấy đau lòng nữa, mà là lên mặt nạt người.

“Trách nhiệm của tôi, dĩ nhiên tôi biết, không phải tòa án đã xử rồi sao?” Tôi cười hỏi ngược lại, không muốn Vũ Minh nhìn thấy vẻ yếu ớt của tôi. “Mặt khác, tôi không muốn Tiêu Tiêu sống với một người đàn bà độc ác như vậy. Tôi sẽ đòi lại quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu.”

“Vấn đề Lệ Nhã tôi sẽ xử lý, xin em chú ý cách dùng từ, Diệp Hân Ngôn.” Hình như bị tôi chọc giận, “Về quyền nuôi dưỡng Tieu Tiêu, với tình trạng bây giờ của em, nhà không, công việc không, còn đang chịu án treo, căn bản không thể đảm bảo cuộc sống cho Tiêu Tiêu. Em cảm thấy được sao? Bất đắc dĩ lắm tôi sẽ đưa Tiêu Tiêu vào trường nội trú.”

“Lâm Vũ Minh, anh đừng quên anh cũng giống như tôi, là người có tiền án. Hai ta giống nhau! Nhất định tôi sẽ làm Tiêu Tiêu trở lại bên cạnh tôi.”

“Em thật ương bướng!”

Nói xong, Vũ Minh sập cửa đi ra ngoài.

Một mình tôi ngồi trên giường, nước mắt chảy không ngừng. Tim của Vũ Minh đã sớm không thuộc về tôi, nhưng thương tổn gây ra thì hình như không có giới hạn. Chẳng biết qua bao lâu, Tiểu Mộc vào khuyên “Chị Hân Ngôn, khóc vì kẻ bạc tình không đáng! Quên hắn đi, chị còn trẻ, tìm người đàng hoàng, sống bình thường, không tốt sao?”

“Em biết chị lo cho Tiêu Tiêu, nhưng giờ Tiêu Tiêu đã đến tuổi đi học, nếu nó đi theo chị, sẽ không thể học được trường tốt. Vì tương lai của Tiêu Tiêu, có một số việc phải nhẫn.”

“Vì Tiêu Tiêu, chuyện gì chị cũng làm được.” Dù là vay nợ sống qua ngày, tôi cũng muốn Tiêu Tiêu được học trường tốt nhất.

“Được rồi, tạm thời gác lên một bên đi, ra ăn cơm thôi. Mọi người đang chờ chị đó.”

3 ngày sau Man Khanh xuất hiện. Cậu ta trực tiếp đi vào từ cửa sau, lúc đó tôi đang rửa hai thau chén lớn.

“Đây không phải là nơi cậu nên tới.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhưng không đứng dậy. “Vậy nên tới chỗ nào?” tôi cười hỏi ngược lại, nụ cười vẫn tươi như lúc trước. Kéo ghế nhỏ, cậu ta cũng ngồi xuống giúp tôi rửa chén, “Đổi số mà không nói cho tôi biết một tiếng, hại tôi tìm cậu khắp nơi. Vốn định tới sớm, không ngờ giữa chừng có việc.”

“Man Khanh, cậu không nên tới đây.”

Cậu ta không thèm nghe tôi nói, vẫn tiếp tục rửa chén, “Mấy ngày trước, có thể dì Liên hiểu lầm cậu gì đó, tôi đã giải thích rồi. Về lại đi, điều kiện ở đây, chỉ sợ thân thể cậu không chịu nổi.”

“Tôi ở đây rất tốt, bọn Tiểu Mộc rất quan tâm tôi.”

Ngày đó Man Khanh uống rất nhiều rượu. Qua những lời đứt quãng của cậu ta tôi biết được một đồng đội của cậu tạ hy sinh lúc làm nhiệm vụ

Tôi biết, hiện tại bất kỳ lời an ủi nào đều là vô ích, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu ta. “Hân Ngôn, cậu có biết tại sao rất nhiều đồng đội của tôi không kết hôn không, vì chúng tôi sợ nha!” Cậu ta cứ nói mãi câu đó, cho đến lúc say khướt.

Tôi không thể lái xe đưa cậu ta về nhà, đành dùng hết sức kéo cậu ta vào nhà trọ, cho nằm trên giường, kéo chăn đắp kín, đang suy nghĩ người này có ói lên giường không đây thì cậu ta chợt kéo tay tôi. “Đừng đi, tôi thích cậu!”

Rất nhỏ, rất mơ hồ, tôi ngơ ngác nhìn gương mặt ngủ say của cậu ta không biết làm sao.

Có lẽ, trong lúc không tỉnh táo, cậu ta nhầm tôi với ai đó mà thôi. Dù sao chúng tôi chỉ là bạn học cũ..........

Từ đó trở về chỗ Tiểu Mộc đã hết xe bus. Đường quá xa, tình trạng kinh tế không cho phép đi taxi, toi đành đi bộ. Trên đường, vì tối quá mà không cẩn thận vấp té, tay bị sướt một mảnh.

Đến nơi đã là nửa đêm, mọi người đã ngủ hết. Vội vàng xử lý vết thương xong, liền rửa mặt đi nằm,định mai chủ nhật sẽ đi thăm Tiêu Tiêu.

Vẫn là ngồi xe bus đến, đến trạm lân cận thì xuống xe đi bộ. Qua mấy lần, hình như Tiêu Tiêu đã cảm thấy khác thường, chưa từng hỏi sao tôi không lái xe tới, hay là sao không dẫn nó về nhà. Tiêu Tiêu thật sự là quá hiểu chuyện, thậm chí nó còn không đòi tôi dẫn đi đâu ăn cơm, hay là đòi quà gì hết.....

Không biết có phải Vũ Minh đã nói gì đó, hoặc là Tiêu Tiêu đã biết nhờ đọc báo trên mạng. Tóm lại, tôi vẫn không mở miệng được, không biết sau này nó trưởng thành rồi, sẽ giải thích thế nào.

“Mẹ......” thật xa, thấy tôi Tiêu Tiêu đã vọt ra, nhào vào lòng tôi. Cầu Cầu cũng chạy theo, chạy vòng vòng bên chân tôi.

“Hân Ngôn” Vũ Minh đi ra, “Tiêu Tiêu ngoan, ba có chuyện muốn nói với mẹ, con và Cầu Cầu tự chơi một lúc, được không?”

“Dạ.” Tiêu Tiêu vui vẻ dẫn Cầu Cầu vào vườn hoa chơi.

“Hân Ngôn, tôi mới tìm được một căn phòng, em qua đó ở đỡ.........”

“Lâm Vũ Minh, hiện tại tôi rất tốt, không cần anh bố thí!” Vũ Minh chưa nói hết, tôi đã cắt ngang.

“Không phải vì em, mà là vì Tiêu Tiêu, chắc em không hi vọng Tiêu Tiêu nhận ra sơ hở chứ. Đã thật lâu em không dẫn nó về nhà.”

Nhắc tới Tiêu Tiêu lòng tôi liền mềm nhũn, “Việc này, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Không cần anh lo. Chờ Tiêu Tiêu lớn, nó sẽ hiểu.......”

“Hân Ngôn, tay em!” Thấy vết thương trên tay tôi, Vũ Minh gấp đến độ kéo tay tôi lại nhìn kỹ, “Không cẩn thận gì hết! Em như vậy làm sao tôi yên tâm được?”

“Không sao, là tự tôi vấp té. Hai ngày nữa là ổn thôi.” Tôi vội giải thích, muốn rút tay về, nhưng Vũ Minh càng nắm chặt.

“Đã đi khám chưa?”

“Không cần. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi......”

“Vậy sao được, trời nóng, rất dễ nhiễm trùng!” Nói xong Vũ Minh kéo tôi vào nhà.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lệ Nhã đang chạy xe về phía Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu......” tôi và Vũ Minh đồng thời hô.

Tiêu Tiêu nghe tiếng la, liền chạy qua bên chúng tôi, Cầu Cầu chạy trước mặt nó, xe thắng gấp, nghiền qua thân Cầu Cầu.

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu!” tôi giống như điên xông qua, Tiêu Tiêu ngã ngồi cách xe một khoảng, ngơ ngác nhìn dưới bánh xe, Cầu Cầu dã thành một đống máu thịt nát bét.

“Tiêu Tiêu, không sao không sao, mẹ ở đây.” Tôi vừa che mắt Tiêu Tiêu vừa ôm nó vào lòng.

“Mẹ, Cầu Cầu, Cầu Cầu chết rồi. . . . . .” Qua hồi lâu, Tiêu Tiêu mới oa oa khóc ra tiếng.

Sắc mặt Lệ Nhã tái nhợt, bước xuống xe, "Vũ minh, em, em không cố ý. Em . . . . . . Nhất thời bối rối mới lầm chân ga thành thắng xe.....em thật không......”

“Thư Lệ Nhã, cô muốn trút giận từ nhằm vào tôi đây này, đừng đụng vào Tiêu Tiêu!” Tôi nhịn không nổi, quát cô ta.

“Hân Ngôn, chuyện này để tôi xử lý, em mang Tiêu Tiêu vào nhà trước đi.” Vũ Minh ngăn cản tôi xung đột với Lệ Nhã, đẩy tôi và Tiêu Tiêu vào nhà.

Tôi ôm Tiêu Tiêu vào nhà, bảo quản gia nhanh tìm người xử lý, tránh cho Tiêu Tiêu lưu lại bóng ma tâm lý.

Bình luận





Chi tiết truyện