chương 17/ 22

Vũ minh:

Sau chuyện Hân Ngôn phá thai, tôi chính thức ở qua lại với Lệ Nhã.

Không phải tôi có thể dễ dàng buông tha tình cảm nhiều năm với Hân Ngôn, chỉ là với đứa bế chưa ra đời đã biến mất đó, tôi đột nhiên có rất nhiều cảm xúc, bắt đầu hiểu rõ hai chữ ‘quý trọng’.

Đối với Hân Ngôn, tôi đã không cách nào quý trọng gì nữa, như vậy ít nhất không bỏ qua Lệ Nhã nữa, dù sao Lệ Nhã đã chờ tôi nhiều năm như vậy..........

“Két.....”

10h30 tối, cửa phòng khách bỗng nhiên mở ra, ánh đèn chói mắt, tôi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng hơi lay động trước mắt.

“Vũ Minh? Sao anh lại ở đây?” hình như Lệ Nhã giật mình đứng không vững, dựa vào vách tường trợn to hai mắt hỏi tôi.

“Đã nói trước tối nay muốn gặp em, em lại bận việc, nên anh đến nhà chờ em.” Tôi đi tới đỡ Lệ Nhã ngồi xuống ghế sa lon, sau đó vào phòng bếp rót một chén nước ấm đem ra.

Mặc dù tôi và Lệ Nhã đã chính thức kết giao, nhưng nghĩ đến vấn đề trưởng thành của đứa bé mà Hân Ngôn nói lúc trước, tạm thời tôi không dẫn Lệ Nhã về nhà, mà thường qua đêm ở nhà Lệ Nhã.

“Cám ơn.” Lệ Nhã uống hai hớp rồi đặt ly nước xuống bàn, “Kỳ thật anh không cần chờ em, đã trễ thế này, mai anh còn công .......”

“Suỵt!” tôi ngồi xuống bên cạnh Lệ Nhã, ôm Lệ Nhã vào lòng, “Đừng lo lắng cho anh, chuyện của mình anh có thể xử lý tốt. Trái lại, nghe nói hai tuần nay em luôn phải đi xã giao, có phiền phức?”

“Còn không phải vì chuyện nghiệm thu công trình Điệp Thúy Viên, đã tốn không ít rồi, thật ra không có gì to tát, chỉ là bên mục phòng cháy chữa cháy cứ khăng khăng không cho qua. Tuần này em và giám đốc Duy đã đi uống với họ 3 lần rồi, vẫn còn chưa chịu.”

“Nếu không để hôm nào anh đi liên hệ giúp cho, anh cũng biết không ít người.”

Công trình Điệp Thúy Viên này đúng là nhiều chuyện, đầu tiên là vấn đề tiền vốn, đến chất lượng công trình không tốt phải sửa chữa, giờ vất vả mới sửa xong, nghiệm thụ lại không thông qua.

Tương lai công trình này của Diệp thị, thật làm người ta lo lắng.

“Có thể giúp đương nhiên tốt, ở phương diện này anh có kinh nghiệm hơn Hân Ngôn nhiều, vả lại......” nói đến đây, Lệ Nhã đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.

Trong tích tắc tôi liền hiểu ý Lệ Nhã, lúc trước chỉ cần Diệp Thị có phiền phức tôi đều không chút do dự giúp đỡ, bởi vì tôi quan tâm Hân Ngôn, còn lần này..... “Yên tâmđi! Anh hứa với em, giữa chúng ta sẽ không tồn tại người tên là Hân Ngôn nữa. Anh muốn giúp chỉ là vì không muốn em khổ cực nữa, em không còn trẻ nữa, ngày nào cũng uống rượu không tốt cho cơ thể.” Tôi vỗ vỗ tay Lệ Nhã, “Lần này, nghe em, em không muốn anh giúp vội anh sẽ không hỏi nữa.”

“Đừng, dù sao kinh nghiệm của Hân Ngôn không bằng anh, đối phó loại chuyện này cần quan hệ, anh giúp cô ấy rất tốt. Em không hy vọng anh vì em mà cố tình tránh cô ấy, em không phải người nhỏ mọn như vậy.”

“Ừ, anh biết rồi.” Tôi cưng chiều hôn mặt Lệ Nhã, phần khoan dung này của Lệ Nhã luôn khiến tôi bội phục, “Việc này, anh sẽ bảo Minh hỏi ý Hân Ngôn, nếu Hân Ngôn từ chối, anh liền mặc kệ.”

“Được.”

Sáng hôm sau.

Xử lý xong chuyện công ty, tôi gọi điện cho Hân Ngôn, hỏi về vấn đề nghiệm thu công trình Điệp Thúy Viên.

Thấy tôi đột nhiên gọi tới, Hân Ngôn có chút bất ngờ, bất quá giọng điệu tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi, chẳng qua khi nghe tôi nói tôi biết chuyện công trình Điệp Thúy Viên là do Lệ Nhã nói, thì Hân Ngôn đột nhiên đổi giọng.

“Lâm Vũ Minh, đây là chuyện riêng của Diệp Thị, tôi còn không đến nỗi một chút việc nhỏ vậy cũng cần anh giúp.”

“Hân Ngôn, chớ nói chuyện gay gắt như vậy, tôi cũng là vì thấy gần đây Lệ Nhã và Duy An khổ não vì chuyện này, nên mới xem thử có giúp được gì không.”

“Anh yên tâm, Duy An là anh tôi, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc, về phần Lệ Nhã, bắt đầu từ hôm nay, những bữa tiệc thế này tôi sẽ cố gắng bớt để Lệ Nhã đi. Anh đau lòng đến vậy, thì sớm lấy cô ta về nhà làm bà Lâm mà hưởng phúc đi.”

“Diệp Hân Ngôn, em.... Em thật là càng ngày càng quá đáng.” lần đầu tiên tôi bị Hân Ngôn chọc tức đến mức cúp điện thoại trước.

Phụ nữ thật là động vật kỳ quái, rõ ràng 1 giây trước hận anh muốn chết, làm đủ mọi cách để không có bất kỳ quan hệ gì với anh, nhưng 1 giây sau khi nghe anh nói anh ở chung với người phụ nữ khác, lại bắt đầu lên cơn.......

Sau cú điện thoại kia,tôi quyết định, không thèm quan tâm bất kỳ điều gì có liên qua tới Hân Ngôn hay Diệp Thị.

Bất quá thật mày là mấy ngày sau Lệ Nhã nói cho tôi biết, nhờ Hân Ngôn tự mình ra tay, vấn đề nghiệm thu đã được giải quyết.

Điệp Thúy Viên chính thức tiến vào giai đoạn bán, tu sửa lại cho hoàn chỉnh những phần chưa xong.

Tôi cũng thay họ thở phào nhẹ nhõm, vốn nghĩ Lệ Nhã và Hân Ngôn có thể nhẹ nhõm rồi, không ngờ chỉ 2 tuần sau công trình này sau lại có chuyện.........

Sáng sớm hôm đó, vừa đưa Tiêu Tiêu đến nhà trẻ, định tới công ty thì Lệ Nhã bất ngờ gọi tới.

“Vũ..... Vũ Minh, lớn chuyện rồi.” Trong điện thoại, Lệ Nhã vội vàng, giọng nghe như muốn khóc.

“Lệ Nhã,đã xảy ra chuyện gì? Đừng vội,t ừ từ nói cho anh biết.”

Lệ Nhã không phải là thiếu nữ mời vào đời, những năm này lăn lộn trên thương trường, sóng gió gì mà chưa trải quá, sờ rằng lần này đúng là chuyện lớn thật.

“Công trình.... Công trình xảy ra chuyện, rạng sáng có một căn phòng bị cháy, lúc ấy có thợ sửa chữa đang ngủ bên trong, hiện tại cảnh sát địa phương........ Cũng tham gia điều tra.......em......” Lệ Nhã kinh sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

Từ những lời ngắt quãng của Lệ Nhã tôi mơ hồ cảm thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.

Công trình, chắc là công trình vừa mới hoàn thành, Điệp Thúy Viên rồi! Chẳng lẽ lại có chuyện nữa?

“Lệ Nhã, em bình tĩnh, nói rõ ràng chút.” tôi kiên nhẫn khuyên, muốn hiểu rõ vấn đề hơn.

“Rạng sáng, bỗng một căn phòng bốc cháy trong công trình Điệp Thúy Viên bốc cháy, vừa đúng lúc trong phòng đó có mấy công nhân lắp ráp ngủ lại bên trong. Hiện tại bên cảnh sát hoài nghi do hệ thống phòng cháy chữa cháy của công trình có vấn đề, hơn nữa nghe nói có người lén tố cáo chuyện công ty hối lộ, xem tình hình, phiền phức lớn..... Phiền phức lớn rồi.......” Lệ Nhã nói xong cơ hồ cũng khóc lên.

“Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, chuyện luôn có thể giải quyết. Em nói anh biết, hiện tại mấy công nhân trong phòng đó thế nào rồi? Đã xử trí thích đáng chưa?”

“Bọn họ.... Theo điều tra hiện trường, thiết bị lắp đặt đều là sản phẩm kém chất lượng, ở vách tường không có vật liệu chống cháy, lúc chảy tỏa ra một lượng khí độc lớn...... Lúc nhân viên cứu hỏa tới, bọn họ.......bọn họ đều chết hết.......”

“Chết tiệt!”

Hỏa hoạn có thể nói là ngoài ý muốn, công trình có nguy cơ cháy cao, cùng lắm thì làm lại rồi mời người đến kiểm nghiệm là xong, nhưng cái khó là có liên quan đến mạng người....

Trung Quốc chính là như vậy, gặp chuyện không may không sợ, sợ nhất là có người chết, dù chuyện không lớn cũng sẽ thành lớn.

“Còn Hân Ngôn? Hiện tại thế nào?” lòng ta quýnh quá bật thốt lên, lập tức ý thức được không ổn, vội nói đổi lời, “Ý anh là, sự việc này Hân Ngôn và Duy An có trách nhiệm lớn nhất, bọn họ hiện tại sao rồi?”

“Vừa rồi cảnh sát đến công ty bắt Hân ngôn và giám đốc Duy đi rồi...... Em cũng vậy, cũng bị bắt đi,.... Nói là để hỗ trợ điều tra..... Vũ Minh..... Em....... Em phải làm sao....... Em rất sợ........ Em không biết nói gì hết, em....... Lấy cớ đi toilet mới gọi điện cho anh được.......”

“Lệ Nhã, em tỉnh táo một chút, đừng sợ, một hồi em cứ kể lại tình hình thực tế là được, em chỉ là hỗ trợ điều tra, bọn họ sẽ không làm khó dễ em đâu, quan trọng nhất là phải bảo vệ mình trước, biết không? Anh lập tức chạy tới, em đừng quá lo lắng, em chỉ là quản lý bộ phận PR, chuyện này không rơi lên đầu em đâu.” Tôi một mặt trấn an Lệ Nhã, một mặc bảo tài xế chuẩn bị xe chạy đến cục cảnh sát.

“Vâng, em nghe anh.”

Cục cảnh sát X thị. Vừa xuống xe vào đại sảnh, đã thấy Lệ Nhã ngồi đó chờ tôi, mắt sưng đỏ tiều tụy.

“Lệ Nhã!” tôi gọi khẽ.

“Vũ Minh.....” Lệ Nhã giống như là gặp chúa cứu thế, chạy vọt đến ôm chặt tôi, khóc nức nở.

“Được rồi, họ hỏi xong rồi sao?” tôi vỗ nhẹ lưng Lệ Nhã an ủi.

“Ừ...... Xong rồi.”

“Vậy em còn khóc cái gì?”

“Hân Ngôn và giám đốc Duy , họ...... Nghe nói họ vị tạm giam.....”

“Phiền toái như vậy?” Tôi nhíu mày, cảm giác chuyện không hề đơn giản như vậy!

“Ừ, vừa rồi em nghe nói bên trên nhận được đơn tố cáo chính thức việc công ty hối lộ, muốn phái người tới điều tra. Sẽ không nghiêm trọng hơn chứ?”

“Cái này... Bây giờ còn chưa nói chắc được.”

Chuyện hối lộ trong kinh doanh từ xưa đến nay đều có, mấu chốt là người được tặng lễ có đủ cao hay không thôi, chuyện này tôi phải tìm người hỏi một chút.

“Anh nói lần này Hân Ngôn và Duy An.......”

“Em đừng lo quá, ra ngoài xe nghỉ ngơi một lúc đi, để anh vào xem sao, rồi sẽ đưa em về.”

Tôi không muốn nhìn thấy người buồn lo vô cớ còn chưa tỉnh hồn này nữa, bảo tài xế dìu Lệ Nhã lên xe.

Trước kia tôi đã từng ra tòa, từng ngồi tù, hiện tại biết không ít người có quyền, nhưng cục trưởng này tôi không quen, vốn định thông qua hắn hỏi một chút tình huống Hân Ngôn, nhưng bị hắn từ chối.

Đúng như tôi dự đoán, lần này phiền phức nhất là đã chết hai người, phía trên yêu cầu điều tra nghiêm túc, cục trưởng của một phân cục nhỏ nhỏ này cũng không dám tự tiện quyết định. Bất quá hắn cũng bảo đảm mấy ngày nay sẽ đối xử tử tế Hân Ngôn và Duy An.

Rời cục cảnh sát, tôi lập tức liên lạc với mấy quan chức chính phủ tương đối quen biết, muốn giúp Hân Ngôn.

Vào lúc này chuyện lại thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng, mấy người đó phần lớn đồng ý rất nhanh, thậm chí có một hai người giống như là đã sớm biết chuyện này.

Tôi bắt đầu mơ hồ cảm thấy, hình như không chỉ có mình tôi muốn giúp Hân Ngôn, còn một người khác, nhưng người đó không muốn cho người ta biết thân phận của mình.

Người này là ai? Duy Anh? Hay là những cổ đông khác của Diệp Thị?

Mặc kệ là ai, sao cố tỏ ra thần bí như vậy?

Hơn nữa, 3 ngày sau là Điệp Thúy Viên chính thức bắt đầu phiên giao dịch bán cao ốc.

Vào lúc này, hối lộ, hỏa hoạn, không an toàn.....

Một loạt chuyện, nói trùng hợp thì không phải không có khả năng, nhưng nếu trùng hợp thật thì cũng quá mức rồi?

Chẳng lẽ có kẻ đang đứng sau màn âm thầm phá hoại Diệp Thị?

Hân Ngôn:

Tôi bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, là người trong công ty. Bên ngoài trời còn tối mờ, không biết là chuyện gì. Mơ mơ màng màng nghe được đầu bên kia rất huyên náo, hình như có rất nhiều người, ba chữ Điệp Thúy Viên làm tôi đột ngột tỉnh táo lại.

“Chủ tịch Diệp, công trình lại xảy ra chuyện, phòng đang trang hoàng không biết sao nửa đêm lại bốc cháy, có mấy công nhân ngủ trong đó.....”

“Tình hình bây giờ thế nào, cứu người ra chưa?” tôi vội vàng hỏi. Gặp chuyện không may, phòng cháy thì không sao, chỉ sợ có người chết.

“Còn chưa cứu ra, bất quá đoán chừng.......tình huống trong tốt lắm”. Tiếng nói đầu kia có chút do dự, lòng tôi lộp bộp theo.

“Được, tôi biết rồi. Các anh cũng phải chú ý an toàn của mình, tôi tới liền.” trên đường đến, tôi gọi cho Duy An và Lệ Nhã, bọn họ đã nhận được tin, cũng đang chạy đến.

Cũng may rạng sáng trên đường không nhiều xe lắm, ước chừng 1 tiếng sau tôi tới nơi. Duy Anh đến sớm hơn, Lệ Nhã ở khá xa nên đến chậm hơn một lúc. Người vừa rồi gọi điện cho chúng tôi báo lại tình hình: đại khái là lúc 3, 4 giờ sáng gì đó bốc cháy, hình như là do không lắp đặt tốt các thiết bị phòng cháy chữa cháy, lửa lan quá nhanh. Cách chỗ cháy có mấy cái chốt nước, nhưng chỉ có một cái có nước, lượng nước xe cứu hỏa mang đến lại có hạn, cho nên dập lửa rất khó khăn.

“Đã cứu người ra chưa?” Duy An giống như tôi, quan tâm mạng người trước tiên. “Trừ một công nhân tự mình trốn ra được,chỉ bị thương nhẹ ngoài da, mấy người cứu ra sau đều bị phỏng nghiêm trọng, đã đưa đi bệnh viện. Giờ còn hai người chưa tìm được, đoán chừng phần trăm sống sót không cao”.

“Sao có nhiều người trong phòng vậy?” Ba ngày sau cao ốc này sẽ chính thức bắt đầu phiên giao dịch bán hoặc cho thuê, trang hoàng đã gần xong, theo lý chỉ cần để lại mấy người gác đêm, phòng ăn trộm là được rồi mà.

“Vốn cong trình đã xong, các công nhân khác cũng đã nhận hết tiền lương rồi giải tán, chỉ còn tầm 2, 3 người ở lại gác đêm. Nhưng theo như công nhân tự chạy khỏi đám cháy nói, mấy người họ là đồng hương, đời này chưa được ở qua phòng tốt như vậy, khổ cực xây dựng lâu ngày, thế nào cũng phải ở một đêm cho biết. Có khoảng 14 người, uống rượu xong, nửa đêm mới ngủ, ai biết ngủ không bao lâu đã bốc cháy.....”

Đang nói, hai công nhân cuối cùng đã được tìm thấy. Bác sĩ đứng chờ nhìn một chút, liền lắc đầu đi ra ngoài. Duy An ngăn tôi và Lệ Nhã lại.

mặt Duy An trầm xuống, lòng tôi cũng lạnh theo......

6 giờ hơn lửa mới bị dập tắt, hiện trường hỗn độn. Người đi đường bắt đầu đông lên,có không ít người đứng lại xem. Lệ Nhã phải đi ứng phó phóng viên, tôi và Duy An quyết định về công ty trước, triệu tập cổ đông gấp, bàn đối sách.

Các cổ đông đã nhận được tin, đến công ty từ sáng sớm. Sắp bắt đầu phiên giao dịch lại xảy ra chuyện này, mặt mỗi người đều âm u.

Bàn bạc xong việc lùi lại ngày bắt đầu giao dịch,và biện pháp khắc phục hậu quả. Vừa định nói tới vấn đề an toàn, thì đột nhiên Đinh Đang chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nói nhỏ bên tai tôi, “Chủ tịch, cảnh sát tới. Họ đang ở phòng làm việc của chủ tịch, nói chủ tịch và giám đốc Duy tới ngay lập tức. Xem ra......không hay....”

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi hỏi, nhưng họ không chịu nói, xe họ dừng ở cửa sau.” Đinh Đang lo lắng nói, tôi cũng có dự cảm xấu. Bất quá hình như quá nhanh rồi.

Bàn giao ngắn gọn một chút, tôi và Duy An đứng dậy ra ngoài, nhất thời mọi người xôn xao bàn tán.

Vừa vào cửa liền thấy Đỗ Man Khanh mặc cảnh phục đứng đó, bên cạnh còn hai cảnh sát trẻ tuổi khác. Cậu ta là bạn học cấp ba của tôi, tốt nghiệp trung học xong, chỉ có mình cậu ta là qua được kỳ kiểm tra sức khỏe để thi vào trường cảnh sát. Hôm nay Man Khanh xuất hiện ở đây tôi cũng hiểu được 8, 9 phần.

“Hân Ngôn.......”Man Khanh lên tiếng, một cảnh sát trẻ bên cạnh xông lên hỏi, “Cô là Diệp Hân Ngôn?”

“Là tôi.”

“Mời đi theo chúng tôi một chuyến.” nói xong hắn lấy ra một tờ giấy, không nhìn cũng biết là lệnh tạm giam, bất quá cấp trên bọn họ thật đúng là nhanh quá mức.

Man Khanh hỏi: “Anh là Duy An?”

Tôi quay đầu lại, thấy Duy An trấn định gật đầu.

“Mời đi theo chúng tôi.” Man Khanh nói xong không nhìn tôi nữa, phất tay ý bảo hai cảnh sát kia dẫn chúng tôi ra cửa.

Chúng tôi đi cửa sau, tránh được nhân viên công ty. Lúc lên xe, Duy An chỉ chỉ chính mình, ý bảo mọi chuyện cứ đổ lên người anh ta.

Tôi chưa kịp đáp lại, cảnh sát đã đẩy anh ta lên xe phía trước, tôi và Man Khanh ngồi ở xe sau. Xe khởi động, tôi thấy Đinh Đang chạy ra. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe thấy Đinh Đang nói gì.

Không khí trong xe áp lực khác thường, lần trước họp lớp còn tán gẫu vui vẻ, giờ gặp lại trong tình huống thế, ai cũng không nghĩ tới.

“Hân Ngôn, thật xin lỗi.... Đây là quy định.” thấy cái còng trên tay Man Khanh tôi không mấy kinh hoảng.

Muốn nói “Mình hiểu”, nhưng lời nói đến khóe miệng vẫn không đi ra được.

Cho đến khi Man Khanh kéo tay tôi, còng lại, kim loại lạnh lẽo nhắc nhở tình cảnh hiện giờ của tôi. 26 năm qua, tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình sẽ trở thành tù nhân. Cho dù là lúc Vũ Minh bị bỏ tù, cách song sắt nhìn nhau.

Bây giờ, tôi lại bị dẫn vào cái song sắt đó, tôi không dám tưởng tượng bên trong đó sẽ là thế nào, càng không dự đoán được chuyện này sẽ có ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của tôi thế nào.

Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, lúc xuống xe, nhìn thấy Duy An, rốt cuộc lý trí ở về. Tôi dự cảm chẳng lành, hiện tại đã có đáp án.

Sau khi kết thúc hỏi cung, Man Khanh tiến vào giúp tôi mở khóa.

“Vậy được không?”

“Không sao, mình đã xin chỉ thị.”

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Phòng làm việc của mình.”

Phòng làm việc của Đỗ Man Khanh rất đơn giản, cái bàn, cái ghế và một đống tài liệu lộn xộn.

“Lộn xộn quá, để cậu chê cười rồi.” Cậu ta rót cho tôi một ly nước ấm.

“Đến lúc này rồi, cậu còn nói giỡn.” Tôi miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, cầm ly nước, bàn tay lạnh lẽo dần ấm lại.

“Hân Ngôn, còn nhớ lúc chúng ta học 11 không, lúc đầu mình cho là chúng ta không có gì khác nhau. Học chung, ăn chung cơm căn tin, mặc đồng phục giống nhau, cùng nhau vui đùa, không có chút khoảng cách. Mãi đến lớp 12 khi điền vào bảng nguyện vọng, mình mới biệt cậu là tiểu thư của Diệp gia. Lần trước họp lớp..........”

“Man Khanh, đừng nói nữa!” Tôi cắt ngang, “Tôi hiểu rõ cậu có nhiệm vụ, có nỗi khổ tâm riêng. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Kia là những ký ức tốt đẹp, tôi không muốn nó bị lợi dụng.”

“Cách nói chuyện của cậu vẫn như cũ.” Man Khanh lấy một cây bút ghi âm ra từ túi áo. “Nếu vậy tôi không lòng vòng nữa. Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, 11 công nhân nhập viện,có 2 người bị thương quá nặng đã...... Mấy người khác còn đang cấp cứu, chưa qua giai đoạn nguy hiểm.”

Man Khanh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tôi, trầm mặc. Tay tôi phát run, cơ hồ làm nước sắp tràn ra khỏi ly.

“Hân Ngôn, trước kia ngay cả con vật cậu đều không nỡ thương tổn. Giờ là mạng sống của con người, sao cậu có thể thờ ơ?” Man Khanh kích động đứng lên.

Tôi định thần lại,uống một hớp nước, tay không run như vừa rồi nữa.

“Tôi vẫn nói như vậy, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm.” tôi là người đại diện pháp lý của Diệp Thị, không thoát khỏi liên hệ, giải quyết không tốt, có thể sẽ phải ngồi tù mấy năm.

“Diệp Hân Ngôn, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy?”Đỗ Man Khanh tắt bút ghi âm, “Cậu cho rằng cậu bị bắt nhanh như vậy là vì cái gì? Trước đó vài ngày người nhận hối lộ bên phòng cháy chữa cháy đã bị bắt giam rồi, phía trên đang điều tra! Chuyện hôm nay giống như giọt nước tràn ly, tôi biết rõ cậu sợ chuyện liên luỵ nhiều người, có thể cậu còn trẻ không quan tâm ngồi tù vài năm, nhưng cậu phải suy nghĩ một chút, giờ cậu còn có con. Nếu đứa bé biết cha mẹ nó đều bị ngồi tù,nó sẽ nghĩ thế nào?!”

“Tiêu Tiêu......” Ly giấy trong tay rơi xuống, nước tung tóe. Người bên ngoài nghe tiếng xông vào, tôi đã khóc không thành tiếng.

Hai ngày sau, yên tĩnh dị thường. Trừ một lần gặp mặt đầu tiên, không có ai hỏi han gì tôi.

Lúc Manh Khanh đưa tôi đồ dùng hằng ngày có nói, cấp trên cho phép tôi được nhốt ở phòng đơn. Nếu ở cùng người khác, không tránh khỏi nếm mùi đau khổ. Man Khanh còn nhắc nhở tôi không cần chịu tội thay người khác.

Đối với quan tâm của bạn học cũ, ngoài tiếp nhận và cảm kích, nhất thời không biết phải báo đáp thế nào. Trong 48h này tôi có đủ thời gian để thể nghiệm cảm giác của Vũ Minh lúc trước, và suy nghĩ kỹ chân tướng.

Nếu nói hỏa hoạn lần này là ngoài ý muốn, vậy lúc trước kiểm tra Duy An biết rõ có vấn đề sau lại nói với tôi là đã ổn, còn đề nghị tôi ra mặt giải quyết, sau đó nhanh chóng bị tố cáo. Giống như một cái bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ chờ tôi chui vào. Tôi không muốn tin tưởng sự thật, nhưng đang từng bước vạch trần sự thật. Đỗ Man Khanh có nói bị tố cáo chuyện hối lộ, nhưng chứng cớ chưa xác thực, hơn nữa lần tạm giam này là vì vụ cháy, như vậy, tôi còn có cơ hội ra ngoài.

Quả nhiên, hai ngày sau có người bảo lãnh tôi.

Đinh Đang đến đón tôi, vừa thấy tôi, mắt liền đỏ lên.

“Chị Hân Ngôn.....”

“Khóc cái gì, không phải chị rất tốt sao? Duy An đâu?”

“Giám đốc Duy đã ra hôm qua, bị gọi đi hỏi chuyện với quản lý Thư rồi.” hình như mọi chuyện tốt hơn so với tưởng tượng. “Nhưng....... Trong công ty........ Nhân viên.....” Đinh Đang vừa nói vừa khóc.

Công trình Điệp Thúy Viên bị điều tra, Diệp Thị gần như phá sản.

Cả công ty, cơ hồ không có ai đi làm, nhìn rất thê lương.

Ngồi trong phòng làm việc hồi lâu, tôi liên lạc với mấy người quen biết. Mặc dù quen biết đã lâu, nhưng giờ tôi bị thế này, đối phương k hông muốn nói chuyện, qua loa vài câu cho có lệ. Tuy vậy tôi cũng biết được tin, lần tố cáo này chứng cớ hết sức đầy đủ, chỉ có thể là người bên trong làm. Thủ đoạn như vậy, muốn đẩy tôi vào đường cùng sao?

Lệ Nhã nghe tin tôi ra, nhanh chóng chạy tới công ty. Cô ta theo thói quen kéo ghế ra đưa lưng về phía cửa sổ, nghiêng người nói chuyện với tôi.

Từ Lệ Nhã tôi biết được, trong hai ngày qua tất cả vốn lưu động của Diệp Thị đều bị rút hết. Hôm qua Duy An ra ngoài liền triệu tập hội nghị cổ đông, quyết định hạ giá cổ phần Diệp Thị. Mấy cổ đông kia dĩ nhiên là đồng ý bán, giảm bớt tổn thất.

“Anh ta ở đâu?” Tôi gần như không khống chế được tâm tình của mình, quát lên: “Tôi hỏi, Duy An đâu, hiện giờ đang ở chỗ nào?”

Tại sao, tại sao lại là anh ta? Sau khi Vũ Minh nhận quyền nuôi dưỡng Tiêu Tiêu, đã trả hết cổ phần Diệp Thị lại, nhưng vì một vài thủ tục có vấn đề nên không trực tiếp đề tên tôi. Có thể khống chế phần lớn cổ phần, ngoại trừ chỉ còn lại Duy An. Người giúp Diệp Thị đứng lên lần nữa, lại là người muốn đẩy tôi và Diệp Thị đến đường cùng!

“Sao phải như vậy? lúc bắt đầu cô đã biết thiết bị phòng cháy chữa cháy của công trình có vấn đề đúng không? Sao không nói cho tôi, lại hợp lực với hắn xui tôi ra mặt giải quyết? Cô nói đi, tại sao?”

“Chủ tịch Diệp, không Hân Ngôn, đừng như vậy!” Lệ Nhã rất trấn định, “Nghe tôi giải thích. Lúc đầu tôi tưởng là giám đốc Duy đã nói rõ với cô. Sau cô lại đồng ý ra mặt, nên tôi mới.....”

“Cô nói cho anh ta biết, dù tôi có ngồi tù, cũng sẽ không để Diệp Thị bị thu mua với giả rẻ đâu!”

“Hân Ngôn, cô lý trí một chút, cô vào tù rồi còn Tiêu Tiêu phải làm sao? Cho dù Diệp Thị bị thu mua, ít nhất cô còn chút vốn, ngày sau có thể làm lại. Bây giờ chỉ có Duy An là có thể giúp được cô thôi. Chuyện này. E là..... Vũ Minh sẽ không nhúng tay vào!”

Nghe cô ta nhắc tới Vũ Minh, lửa giận trong tôi càng bốc cao, “Thư Lệ Nhã, cô chớ nhắc tới người đàn ông kia trước mặt tôi!”

“Hân Ngôn, cô.........” Lệ Nhã chợt đứng lên, bụng đụng trúng góc bàn, lập tức co quắp nằm trên mặt đất. “A........ Cứu mạng , bụng tôi đau quá......”

Bình luận





Chi tiết truyện