chương 7/ 17

Thật sự là quá đông đúc. Ngay khi họ đến gần quảng trường Hanover họ đã biết rằng vũ hội của phu nhân Rochester ắt hẳn là được đánh giá cao. Thậm chí họ còn không thể đi vào quảng trường bằng xe ngựa, mà phải ngồi yên trên xe và đợi hơn hai mươi phút trong khi chiếc xe chậm chạm nhích lên phía trước sau một hàng dài xe ngựa. Sau xe của họ là một hàng xe ngựa dài cũng không kém.

“Lousia sẽ rất là hài lòng” phu nhân Brill nhận xét, lời nhận xét này có vẻ chưa đúng sự thật lắm. Phu nhân Rochester sẽ còn hơn cả ngất ngây vì sung sướng.

Samantha nhận ra có một sự phấn khích đặc biệt khi đến một vũ hội của giới thượng lưu mà không bao giờ cảm thấy nhàm chán, mặc dù đây đã là Mùa Lễ hội thứ bảy của nàng. Thậm chí sự chờ đợi mệt mỏi cũng chỉ tạo ra cảm giác hồi hộp, nôn nóng, hồ hởi như thể tối nay là sự khởi đầu cuộc đời sắp tới của một người, rằng điều gì đó có thể xảy ra trong những giờ tới có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một con người.

Tất nhiên mọi thứ chưa bao giờ xảy ra như vậy. Cũng những khuôn mặt quen thuộc, chuyện trò với cùng những con người đó, lúc nào cũng nhảy những điệu nhảy cũ. Nhưng cảm giác hoàn toàn khác lạ.

Mọi cánh cửa sổ của ngôi nhà dường như đều được thắp sáng. Một tấm thảm được trải ra, xuống tận những nấc thang bằng đá thấp ở dưới, trải rộng ra cả vỉa hè khiến cho mọi người bước ra khỏi xe ngựa cứ ngỡ như đang ở trong nhà. Những người hầu mặc đồng phục lịch sự ở khắp mọi nơi, hết sức bận rộn. Và có quá nhiều trang sức lộng lẫy và quý giá tô điểm cho những thành viên của giai cấp quý tộc phục trang thanh lịch và trên người những kẻ muốn khoe khoang sự giàu có của mình với người khác.

Samantha mỉm cười và bước ra khỏi xe ngựa. Nàng đang ở trong môi trường của mình và cảm thấy như đang ở nhà. Nhưng nàng không thể nhớ được vũ hội đầu tiên mà nàng tham dự trong Mùa Lễ Hội ra mắt của nàng. Có quá nhiều sự phấn khích, quá nhiều lo lắng, quá nhiều hi vọng. Qúa ngây thơ. Lúc này nàng nghĩ nàng sẽ không quay ngược lại thời gian thậm chí nếu nàng có thể. Có quá nhiều người ở tiền sảnh, trò chuyện ầm ĩ, cười đùa thân mật. Có một hàng dài người ở cầu thang chờ đi lên cầu thang, qua hàng người đón khách để vào phòng khiêu vũ. Đông đảo những cô gái trẻ trong đám đông, mặc những chiếc áo dài màu trắng và cả những phụ tùng kèm theo cũng màu trắng, đó gần như là màu đồng phục của những cô gái còn trong trắng. Đồ trang sức quý giá nhất mà họ được phép đeo là những chuỗi ngọc trai. Họ nhìn mọi thứ theo cái cách mà nàng đã từng nhìn khi bằng tuổi họ – những cô gái đáng thương.

“Chúng ta không cần phải đến phòng khách dành cho các quý bà” phu nhân Brill nói sau khi nhìn từ đầu đến chân nàng – nếu quy định vẫn cho phép một tiểu thư hai mươi bốn tuổi “Con luôn xinh đẹp, cháu gái yêu dấu. Ta không biết con làm được điều đó bằng cách nào. Ta thích màu của cái áo mà con đang mặc”.

Samantha cũng thích. Viền màu bạc bên ngoài chiếc áo lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn nến và làm nổi bật chiếc áo màu xanh lá cây sẫm màu bằng lụa của nàng. Cách đường viền ba nếp gấp là cái cổ áo thấp, hai tay áo được cắt ngắn một cách tự nhiên. Từ kinh nghiệm của mình nàng nhận ra rằng một khúc vải đẹp và sự khéo léo của người thợ may nếu được tự do thể hiện sẽ tạo ra những chiếc áo rất đẹp. Nàng cũng luôn tránh giắt lông vũ trang trí lên tóc mặc dù đó là thời trang và dì Aggy đã nói với nàng rằng nàng cần những cái lông vũ để nhìn có vẻ cao hơn. Nhưng nàng thích sự giản dị của những bông hoa cài trên tóc hay những dải ruy – băng cuốn quanh những lọn tóc quăn. Tối nay nàng mang những dải ruy – băng màu bạc, găng tay màu bạc, đôi dép màu bạc và một cái quạt phù hợp với màu xanh chiếc áo nàng đang mặc.

“Nàng không nên được mời, Samantha” một giọng nói quen thuộc, có phần chán chường phát ra ngay sau vai nàng “phu nhân Rochester nên khôn ngoan hơn. Nàng sẽ làm lu mờ tất cả những quý cô có mặt tại đây đêm nay và huỷ hoại buổi tối của từng người một”.

Nàng mỉm cười thích thú khi quay lại “Ôi” nàng tán thưởng “anh hoàn toàn đúng Francis. Màu ngọc lam thật sự rất, rất lộng lẫy. Em bị ấn tượng đấy”.

Anh gửi cho nàng một cái cúi đầu tao nhã “và nàng sẽ kết hôn với một người đàn ông mặc màu ngọc lam chứ?” anh hỏi, và đó là nguyên nhân khiến cho một người phụ nữ lớn tuổi mang sáu cái lông chim màu tía quay lại nhìn anh chằm chằm.

“Chắc chắn là không. Em sợ mình sẽ bị lu mờ mất. Hơn nữa, anh sẽ sớm quay lại màu hồng hay màu hoa oải hương, và em sẽ cảm thấy bị lừa gạt. Hai cánh tay anh có sẵn sàng hộ tống dì cháu em đi lên cầu thang không?”

“Làm sao mà anh có thể chống lại được sự ganh tị của mọi quý ông trong toà nhà khi được hộ tống hai người phụ nữ xinh đẹp nhất?” anh hỏi, một cánh tay đưa ra cho Samantha vịn, cánh tay kia cho phu nhân Brill.

Samantha cười vui vẻ. Phu nhân Brill tặc lưỡi và vịn lấy cánh tay Francis.

Mười lăm phút sau họ mới vào đến phòng khiên vũ. Phòng khiêu vũ vẫn được trang trí như thường lệ. Sàn nhà trống để cho những điệu nhảy. Đám đông đứng dọc cả bốn bức tường, trò chuyện, nhận xét người khác và cười. Vài người, hầu hết là những cặp đôi, đi dạo quanh, nhìn những người quen hoặc chỉ đơn thuần hy vọng được nhìn thấy và được ca tụng. Các thành viên của ban nhạc đang so dây đàn. Cây cối trang trí, tất cả đều có màu hồng, thì bị chìm nghỉm giữa những bộ quần áo và trang sức lộng lẫy của những vị khách.

Samantha nhanh chóng tham gia vào cuộc chuyện trò với hai người bạn và bị một đội quân những quý ông hâm mộ vây quanh. Đó là những quý ông vẫn hay tán tỉnh nàng, mặc dù Ngài Bains mang theo một người láng giềng từ miền quê – một quý ông cao, và vẫn đẹp trai cho dù không có mái tóc màu đỏ nổi bật. Anh ta cúi người chào cả ba tiểu thư, nhưng không hiểu bằng cách nào mà anh ta có thể nhanh chóng chuyện trò cùng Samantha và đăng kí với nàng một suất nhảy bốn cặp sau đó.

Nàng nghĩ có lẽ Mùa Lễ Hội năm nay có thể mang đến một thứ gì đó mới mẻ. Một người hâm mộ mới. Liệu nàng có cần một người theo đuổi mới? Nàng chưa bao giờ biết rõ phải làm gì với những người hâm mộ từ trước đến nay của nàng, ngoại trừ chòng ghẹo, tán tỉnh, và nói rõ với họ rằng đó chỉ là trêu chọc vẩn vơ, rằng nàng không tìm kiếm một người chồng. Nàng chưa bao giờ đối xử đặc biệt với bất cứ một quý ông nào và để cho họ hy vọng.

Tối nay nàng có phần hơi e sợ. Có lẽ là lo sợ nhiều hơn nàng nghĩ. Nàng sợ hãi Lionel, đức ngài Rushford, sẽ tham dự vũ hội này. Nhưng chắc là không. Có thể hắn ta đã nhận ra sự trơ trẽn – hay can đảm, tuỳ thuộc vào cách mỗi người nhìn nhận vấn đề – khi quay lại London và cưỡi ngựa quanh Hyde Park vào giờ đông người nhất. Nhưng hắn ta được tự do làm những việc đó. Rốt cuộc hắn ta chẳng bị buộc tội gì cả. Không ai có thể cấm hắn ta sống và đi lại ở nước Anh. Giờ đây cha hắn đã chết và ông ấy không còn nắm giữ tài chính của hắn nữa. Nhưng rõ ràng hắn ta sẽ không nhận được bất cứ một lời mời tham gia những sự kiện của xã hội thượng lưu nào.

Tôi nghe đồn rằng anh ta đã được chấp nhận.

Nàng có thể nghe thấy những lời nói đó của đức ngài Hawthorne. Nhưng rõ ràng không phải là hầu hết mọi người, và chắc chắn không phải là tại những sự kiện có đông đảo người tham dự.

Thậm chí nếu hắn ta được mời và nếu hắn ta chấp nhận, chắc chắn hắn ta sẽ giữ khoảng cách với nàng. Hắn ta sẽ không muốn bị lúng túng bởi một người quen cũ. Rốt cuộc hắn ta đã không đến gần nàng ở công viên hôm qua, mặc dù hắn ta hoàn toàn nhìn thấy nàng.

Nàng không cần phải cảm thấy sợ hãi, cả ngày hôm nay nàng đã tự nhủ với bản thân điều đó. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. Thật là nhẹ nhõm khi nhìn quanh phòng khiêu vũ và không hề thấy bóng dáng của hắn. Không có khả năng nàng không nhìn thấy hắn nếu hắn có mặt ở đây. Mái tóc vàng hoe và vẻ ngoài đẹp trai của hắn không thể lẫn vào đâu được. Ngay cả ở giữa một đám đông thì vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy Lionel.

Nàng nhảy điệu vũ hai hàng sóng đôi mở màn với quý ngài Robin Talbot. Anh là một bạn nhảy khéo léo, duyên dáng. Nàng luôn thích được nhảy cặp với anh. Đó là một điệu nhảy sôi động. Nàng thở hổn hển và cảm thấy nóng bừng sau khi kết thúc điệu nhảy. Trong một thoáng nàng nhớ lại lời khoe khoang sau khi đi bộ và leo lên đồi ở Highmoor rằng nàng sẽ sung sức hơn bất cứ người nào tại những phòng khiêu vũ ở London. Nhưng nàng gạt ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu trước khi nàng có thể tự cười với nó. Ý nghĩ đó nhanh chóng làm cho con người ta rơi vào cảm giác chán nản.

Nàng tự quạt cho mình khi trò chuyện với những người quen vào thời gian trống giữa hai điệu nhảy. Nàng cười với đức ngài Hawthorne đáng thương khi Francis chòng ghẹo cậu ấy vì cậu ấy vừa khiêu vũ với một tiểu thư trẻ xinh đẹp mới ra mắt vào Mùa Lễ Hội năm nay. Đức ngài Hawthorne đỏ mặt bên dưới cổ áo được hồ cứng và quả quyết với người anh họ là cậu không định đến thăm cô gái đó vào sáng hôm sau. Thật là ngớ ngẩn!

“Cho dù cô ấy rất là xinh đẹp, Frank” cậu thêm vào, làm cả nhóm cùng nổ tung một tràng cười.

Một ai đó chạm nhẹ vào cánh tay mang găng của nàng. Thậm chí khi nàng xoay người để mỉm cười với người mới đến, nàng vẫn có thể cảm thấy bàn tay Francis nắm chặt một cách bảo vệ ở khuỷu tay bên kia và nghe anh lầm bầm chửi thề.

“Đây rồi” một giọng nói quen thuộc một cách đáng ngạc nhiên cất lên “tôi không thể tin rằng sau nhiều năm nàng còn xinh đẹp hơn cả khi còn là một cô gái trẻ”

Nàng cảm thấy như thể mình ngã nhào vào đôi mắt xanh nhạt khi hắn ta nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt tán thưởng. Mọi âm thanh, khung cảnh xung quanh nàng mờ dần, và cùng với chúng là nhận thức nàng đang ở đâu. Nàng chỉ còn thấy đôi mắt hắn. Chỉ mình hắn.

“Rushford” một giọng nói lạnh nhạt lịch sự vang lại từ một nơi nào rất xa “một người nổi danh, phải không? Anh nghĩ đây là điệu nhảy em đã dành cho anh Samantha”.

Lionel.

Hắn ta nghiêng đầu chào mà mắt vẫn không rời khỏi nàng. “Samantha, nàng khoẻ không?”

Nàng nghe ai đó trả lời. Giọng nói của một phụ nữ hoàn toàn điềm tĩnh, tự chủ “Tôi rất khoẻ, cảm ơn ngài đã hỏi thăm”.

“Hôm qua tôi nhìn thấy nàng ở công viên. Tôi không thể tin đó là nàng. Nhưng giờ tôi có thể tin đó chính là nàng”.

“Samantha?” đó là giọng nói của Francis, cụt ngủn như thường lệ “điệu vũ đang bắt đầu”.

“Anh đã hứa nhảy điệu này với tiểu thư Crowther rồi mà” nàng nghe chính nàng nói.

“Thật là phiền toái”, Francis nói, rồi tạ lỗi với những tiểu thư xung quanh vì cách phát ngôn của anh, thả cánh tay nàng ra và rời đi.

“Liệu tôi có thể hy vọng rằng điệu này nàng vẫn chưa có bạn nhảy và nàng sẽ đồng ý khiêu vũ với tôi chứ?” Lionel, đức ngài Rushford hỏi.

“Cảm ơn ngài” nàng trả lời. Thậm chí ngay cả khi nàng vẫn nhìn vào mắt hắn và cả thế giới như mờ dần, lý trí vẫn nói với nàng rằng nàng đã hứa nhảy điệu này với một người khác, và người đó đã sẵn sàng dẫn nàng ra sàn khiêu vũ.

Nàng đặt tay nàng vào bàn tay hắn và bước xa khỏi nhóm bạn trước khi thế giới đột nhiên quay trở lại. Một thế giới dường như chỉ hội tụ quanh nàng. Hay đúng hơn là quanh hắn. Đó là một sự làm nhục nơi đông người, mặc dù nàng không được chứng kiến. Cha hắn, người đã đọc công khai lá thư được cho là của Gabriel viết cho Jenny khi chị ấy đang đính hôn với Lionel, đã bắt hắn đọc một lời thú tội và xin lỗi công khai trước khi rời khỏi Continent.

Giờ đây hắn ta là trung tâm của những cái nhìn thích thú và những cuộc chuyện trò sôi nổi. Và nàng đã đồng ý khiêu vũ với hắn. Đó là một điệu valse. Nàng tự hỏi bao nhiêu người nhớ rằng chị họ nàng là trung tâm của vụ bê bối với hắn. Lúc này nàng đang công khai khiêu vũ cùng hắn.

“Nàng còn xinh đẹp hơn trước đây” hắn nói khi hắn đặt một tay trên eo lưng nàng và nắm lấy bàn tay nàng “Xinh đẹp hơn nhiều. Giờ đây nàng đã là một người phụ nữ và tôi không thể rời mắt khỏi nàng”.

Nàng có thể cảm thấy bàn tay hắn đang nắm lấy tay nàng. Nàng có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể hắn, mặc dù ngoài hai bàn tay thì họ không hề chạm vào nhau ở chỗ nào khác. Nàng cảm thấy hắn bao quanh nàng. Đột nhiên hắn làm cho nàng nín thở. Nàng mỉm cười theo bản năng.

“Cảm ơn” nàng trả lời cộc lốc. Nàng cố gắng nhìn xung quanh, cố thoát khỏi sự tác động bởi sự hiện diện của hắn, nhưng nàng chỉ nhìn thấy những đôi mắt tò mò ở xung quanh. Nàng ngừng không nhìn quanh nữa.

“Tôi đã trở về” hắn nói “tôi đã trở về”

“Tôi nghĩ là một người trở nên nhớ nhà sau nhiều năm ở nước ngoài là điều tự nhiên”.

“Tôi nhớ nhà” hắn nói một cách dịu dàng, xiết chặt bàn tay đang đặt trên lưng nàng “nhưng nhớ người nhiều hơn là cảnh. Đặc biệt là một người, người mà tôi đã đối xử theo cách không thể hiểu nổi vì tôi không muốn cô ấy phải gánh chịu sự ô nhục của tôi. Một người mà tôi chưa bao giờ quên trong những tháng ngày cô đơn, Samantha”.

Nàng nhìn vào mắt hắn với vẻ choáng váng, quên cả mỉm cười. Mái tóc màu vàng – bạc của hắn dường như dày hơn và sáng chói hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên nàng nhận ra hắn mặc trang phục màu xanh xám, màu bạc và màu trắng nhìn như hoàng tử ở xứ sở thần tiên. Nhưng những lời nói và ý ám chỉ rõ ràng trong đó đột nhiên giúp nàng thoát khỏi bùa mê do sự xuất hiện của hắn. Nàng cảm thấy một sự vui sướng điên cuồng ở bên trong và lại mỉm cười.

“Người đó sẽ hài lòng làm sao, thưa ngài nếu cô ấy có thể tha thứ cho ngài và nếu cô ấy vẫn chưa quên ngài”.

Đôi mắt hắn trở nên ấm áp “À” hắn nói, và những lời nói gần như là những lời vuốt ve, âu yếm “Đúng. Nàng đã thật sự trưởng thành hơn rồi Samantha. Tôi đã mong chờ điều đó. Nàng giận dữ, không tha thứ và điều đó làm tôi vui mừng. Nàng không thể dễ dàng tha thứ cho tôi”.

“Hay chưa bao giờ?” nàng cố ý lấp lánh đôi mắt.

Hắn ta cười đáp lại, điều mà Lionel hiếm khi làm khi hắn vẫn còn là hôn phu của Jenny. Giả dối, nàng cảm thấy buồn nôn. Và kinh hoàng. Hắn có thể tin là nàng vẫn còn quá ngây thơ để lại rơi vào lưới của hắn lần nữa sao? Khi mà nàng đã biết được sự độc ác, nhẫn tâm và ích kỉ của hắn sao?

Liệu hắn có thay đổi?

Và có cơ may nào rằng rốt cuộc hắn cũng thắng không?

Nàng thấy lạnh toát vì sợ hãi.

Sau đó họ khiêu vũ trong im lặng – trong hai mươi phút dài vô tận. Hắn nhảy điệu valse rất duyên dáng, không lỗi một bước chân, không hề để nàng đụng phải cặp nhảy khác, không hề xoay nàng ra khỏi trung tâm phòng khiêu vũ hay để lỡ một lần xoay người nào. Bàn tay hắn luôn đặt vững vàng trên người nàng. Mùi hương của hắn phảng phất và đầy nam tính. Nàng vẫn nhớ nụ hôn của hắn – nụ hôn đầu tiên của nàng – chiếm lĩnh toàn bộ môi nàng, thành thạo, quyến rũ. Hắn là người đàn ông duy nhất mà nàng từng hôn sử dụng thành thạo môi cũng như lưỡi. Kẻ chuyên đi dụ dỗ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi nàng yêu hắn sâu đậm và trái tim nàng trở nên khô héo khi hắn bỏ rơi nàng. Nàng chỉ là một cô gái thiếu kinh nghiệm và ngây thơ.

Không còn như thế nữa.

Nàng khiêu vũ và mỉm cười. Và cố nghĩ về những người đang theo đuổi nàng, những người bạn của nàng, Jenny và đứa con thứ ba mà chị ấy và Gabriel đang trông đợi, phu nhân Sophia cùng đôi chân lành lại một cách kì diệu ngay trước khi Mùa Lễ hội bắt đầu. Nàng cố nghĩ về Highmoor và khung cảnh nhìn từ đỉnh đồi xuống tu viện chỉ bị chắn bởi một cái cây ở trên dốc. Nàng nghĩ về ngài Wade và lại đẩy hình ảnh đó ra khỏi đầu ngay, hay là nàng cố làm thế.

Và nàng cảm nhận được sự to lớn và sức hấp dẫn của Lionel. Nàng biết nàng ghét hắn và khinh miệt hắn – lại xem thường hắn kể từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngay từ khi bắt đầu điệu valse. Nhưng nàng thắc mắc với cảm giác mê hoặc và hoảng sợ về việc nụ hôn của hắn giờ đây sẽ đem lại cảm giác như thế nào khi nàng đã có nhiều kinh nghiệm hơn. Và cơ thể hắn sẽ tạo ra cảm giác như thế nào khi áp sát vào cơ thể mảnh dẻ của nàng. Nàng vẫn là một người phụ nữ dốt nát đáng thương. Nàng tự hỏi... Không, nàng không nên làm vậy. Nàng không nên thắc mắc những điều như thế. Nàng không thể cho phép những ý nghĩ dâm đãng đó xuất hiện.

Nàng tự hỏi liệu điệu valse có bao giờ kết thúc.

Nó đã hết. Ngay khi kết thúc điệu nhảy nàng cảm thấy khó thở, khó chịu, hoang mang và khổ sở. Thật sự khổ sở. Khổ sở vì giận dữ. Hắn đưa nàng quay trở lại nhóm bạn của nàng – dì Aggy đã biến mất trong phòng chơi bài – và hôn tay nàng trước khi cảm ơn vinh dự nàng đã dành cho hắn rồi rời đi.

Francis nhìn có vẻ thù địch nhưng cách cư xử vẫn lịch sự khi kìm nén, không nói ra những gì anh thật sự muốn nói. Tất nhiên Francis là người bạn thân thiết của Gabriel khi xảy ra vụ bê bối. Chẳng bao lâu sau anh trở thành một người theo đuổi nàng – mặc dù chỉ bởi vì an toàn khi tán tỉnh, trêu ghẹo nàng với đề nghị kết hôn.

“Bá tước Rushford phải không?” Helena Cox nói, đôi mắt cô mở to với sự tò mò “Tôi đã nghe nói về anh ta. Và cậu khiêu vũ với anh ta sao, Samantha? Tôi không quan tâm điều mọi người nói về anh ta. Anh ta thật đẹp trai”.

Ngài Wishart e hèm và Helena cười khúc khích “Ồ, và tất nhiên ngài cũng vậy, thưa ngài”.

“Gorgeous Wishart” quý ngài Robin nói “nghe có vẻ quý phái hơn George Wishart phải không? Chúng ta phải thông báo cho mọi người biết là George đã chính thức đổi tên.”

“Anh gắn với cái tên đó rồi, Gorgeous” Francis nhái giọng nam cao khi ngài Wishart cật lực phản đối.

Nàng không thể đứng ở đây lâu hơn nữa. Không có chút không khí nào trong phòng khiêu vũ. Không khí trở nên nóng bức, sực nức mùi nước hoa và khiến cho nàng buồn nôn. Không có khoảng trống nào để di chuyển. m thanh ồn ào đến nhức tai. Nàng sẽ ngất – hay tệ hơn nữa là nôn – nếu nàng đứng ở đây thêm giây phút nào.

“Xin thứ lỗi” nàng vội vàng nói và hối hả chạy đi. Nàng lách xuyên qua đám đông, đôi lúc dễ dàng đi qua khi ai đó nhìn thấy nàng đang đến, dừng lại một hoặc hai lần để chào hỏi những người quen. Ngưỡng cửa dường như cách xa hàng dặm.

Rốt cuộc nàng cũng đến được ngưỡng cửa và hối hả bước ra thềm nghỉ mát mẻ và vắng lặng bên dưới. Và bắt buộc phải đứng lại khi một người chắn ngang đường đi của nàng và không hề di chuyển. Nàng ngước lên nhìn khuôn mặt anh ta, ngay gần khuôn mặt nàng.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ trong cuộc đời mình nàng lại có cảm giác hạnh phúc rõ ràng đến như vậy.

***

Đức ngài Gerson và công tước Bridgwater được phu nhân Rochester đang đứng tại lối vào phòng khiêu vũ với chồng bà để đón những người khách tới trễ, chào đón nồng nhiệt. Bà mỉm cười lạnh nhạt với Hầu tước Carew cho đến khi tên chàng được giới thiệu. Khi đó đôi mắt bà mở to và đầy sự thích thú.

“Vị hầu tước hiếm khi xuất hiện” bà nói “Hoan nghênh ngài tham gia vũ hội”. Nhưng bà mắc phải một sai lầm khi đưa tay ra cho chàng thay vì khẽ nhún gối chào. Bà liếc nhanh xuống bàn tay co quắp được giấu trong chiếc găng tay và bà run rẩy. Chàng không nhìn thấy phản ứng của bà ta khi bà ta nhìn chàng đi khập khiễng vào phòng khiêu vũ với bạn chàng.

Chàng cảm thấy hoảng sợ, một cảm xúc hơi lố bịch với một người đàn ông hai mươi bảy tuổi. Và ngượng nghịu. Hai người bạn của chàng muốn đi sát tường phòng khiêu vũ để tìm những người quen, để nghiên cứu những khuôn mặt mới – tất nhiên là những quý cô trẻ tuổi – của Mùa Lễ Hội. Nhưng chàng muốn đứng một chỗ. Chàng muốn nhìn quanh tìm xem liệu nàng có ở đây. Chàng không còn chắc liệu chàng có muốn xác nhận việc nàng có mặt ở đây. Nếu nàng có ở đây, chàng nghĩ chàng sẽ không trốn nàng. Nhưng nếu nàng không nhìn thấy chàng, khi đó chàng sẽ bằng lòng với việc chỉ đứng ngắm nhìn nàng. Chàng ghét ý nghĩ chàng tự hành hạ bản thân mình mà chẳng đạt được kết quả gì.

Bạn chàng đứng cạnh chàng trong một lúc, công tước chọc ghẹo chàng về việc chàng bối rối như một cô gái mới rời khỏi trường học, Gerson thì bình luận với vẻ hóm hỉnh.

“Cô ấy có ở đây không?” công tước hỏi, nhìn quanh đám đông với cái kính một mắt.

“Cô ấy?” hầu tước hỏi lại. Chàng không có thời gian cũng như can đảm quan sát kĩ phòng kiêu vũ.

“Tớ mong là cô ấy xứng đáng với sự yêu mến của cậu” công tước nói “Cô ấy có xinh đẹp không Hart? Trẻ? Dễ bảo? Đáng khao khát? Và mong muốn trở thành một nữ hầu tước?”

“Có quá nhiều người ở đây” đức ngài Gerson nói “cậu phải chỉ cô ấy cho bọn tớ, Carew. Cậu không thoái thác được đâu.”

Nhưng công tước đột ngột ngừng quan sát qua cái kính một mắt và mím môi. Anh thì thầm. “Nhìn kìa. Đẹp, trẻ, dễ bảo, tớ đã nói thế phải không? Và đáng khao khát? Và cũng hấp dẫn ở trên giường nữa. Rất tuyệt ở trên giường. Không hơn mười tám tuổi, nếu mắt tớ không đánh lừa tớ.”

“Con gái của Muir” đức ngài Gerson dõi theo hướng bạn mình đang nhìn. “Có lẽ già hơn nửa ngày đấy Bridge. Với của hồi môn thêm vào với sắc đẹp thậm chí ngay cả khi cô ta không cần thêm chút của cải nào”

“Cậu biết người cha à?” hầu tước hỏi “Giới thiệu với tớ đi, Gerson. Tớ phải đến nhìn gần hơn mới được. Và chạm vào, nếu đó là bàn tay của một cô gái. Cậu có muốn cược cái gì rằng thẻ khiêu vũ của nàng đã đầy rồi không?”

Đức ngài Gerson cười vui vẻ, và hai người đàn ông bắt đầu chậm rãi đi về hướng cô gái trẻ xinh đẹp mặc áo màu trắng đang khiến cho tất cả những bộ trang phục hợp thời trang xung quanh cô gái trở nên kém hấp dẫn. Hầu tước mỉm cười đồng cảm với cô gái.

Nhưng Bridge sẽ phải đợi để được giới thiệu với cô gái. Điệu vũ kế sắp sửa bắt đầu và một chàng trai trẻ măng đẹp trai đang đi cùng cô gái, nhưng không dẫn ra sàn khiêu vũ. Tất nhiên, hầu tước nghĩ khi âm nhạc nổi lên, đó là một điệu valse, và cô gái không được phép nhảy điệu valse cho đến khi đã ra mắt và được sự cho phép từ một trong những người bảo trợ của Almack trước khi cô gái có thể nhảy điệu vũ thân mật này. Có lẽ là Mùa Lễ Hội tới, nếu cô gái may mắn. Có lẽ là phải hai năm nữa.

Chàng chưa từng nhìn thấy mọi người nhảy điệu valse, cho dù chàng đã nghe về nó. Chàng nghe nói nó là một điệu vũ hết sức tuyệt vời, mỗi cặp bạn nhảy, người đàn ông và bạn nhảy của anh ta phải khiêu vũ mặt đối mặt trong suốt điệu vũ, có thể nhìn nhau và chuyện trò cùng nhau trong suốt nửa giờ.

Và nó thật sự tuyệt vời. Chàng ngắm trong một lúc, và ganh tị.

Chàng nhận thức được là trong năm phút qua, kể từ khi chàng bước chân vào phòng khiêu vũ, chàng gần như tránh né việc tìm kiếm Samantha. Chàng hoàn toàn không hiểu lí do. Bởi vì chàng lo sợ nàng không có ở đây? Hay vì chàng sợ nàng có ở đây?

Trong trường hợp này, chàng không phải tìm kiếm nàng. Nàng đang nhảy điệu valse ngay trong tầm mắt chàng. Trái tim chàng lảo đảo. Nàng toả sáng trong chiếc áo dài đơn giản cuốn hút hình như có màu bạc và xanh lá cây khi nhìn từ chỗ chàng đang đứng. Nàng uyển chuyển và nhảy điệu valse rất đẹp. Nàng cười với vẻ thích thú.

Đôi mắt chàng dõi theo nàng với tình yêu và khát khao trong một lúc trước khi chàng nhìn thoáng qua người bạn nhảy của nàng. Và khi chàng nhìn thấy khuôn mặt người bạn nhảy của nàng, đôi mắt của chàng trở nên bất động.

Và máu trong người chàng như đông cứng lại.

Bình luận





Chi tiết truyện