chương 1/ 17

“Nào, đi với bọn chị, Sam” nữ Bá tước Thornhill gọi “chị biết đó chỉ là cuộc dạo bộ ngắn đến hồ nước, nhưng khung cảnh đáng yêu lắm và hoa thuỷ tiên đang nở. Chắc chắn là có bạn đồng hành thì vui hơn đi một mình chứ”.

Có nét lo âu trên khuôn mặt nữ bá tước khiến em họ nữ bá tước, Samantha Newman, cảm thấy có lỗi. Nàng thích ở một mình hơn.

“Lũ trẻ sẽ không quấy rầy em đâu, miễn là em quả quyết với chúng rằng em không thích đùa” nữ bá tước thêm vào.

Có bốn đứa trẻ, hai đứa con của nữ bá tước và hai đứa con của phu nhân Boyle. Chúng hoàn toàn là những đứa trẻ bình thường, cư xử lễ độ, nhưng hiếu động. Samantha yêu mến những đứa trẻ và hoàn toàn không phản đối việc nô giỡn với chúng.

“Lũ trẻ đâu có quấy rầy em, Jenny” nàng cam đoan với chị họ mình. “Chỉ là thỉnh thoảng đôi lúc em thích được ở một mình. Em thích đi bộ xa để hít thở không khí và tự suy ngẫm. Chị sẽ không bực mình chứ?”

“Không. Tất nhiên là không rồi, Sam” phu nhân Thornhill nói “Em là khách của bọn chị và em cứ làm điều gì em thích. Chỉ là em đã thay đổi. Trước đây em không thích ở một mình”.

“Chứng tỏ là em già rồi” Samantha mỉm cười trả lời.

“Già á!” nữ bá tước nói với vẻ nhạo báng “em mới có hai mươi bốn tuổi, Sam, vẫn xinh đẹp với nhiều người hâm mộ hơn bao giờ hết”

“Tôi nghĩ có lẽ Samantha đang nhớ Đức Ngài Francis” phu nhân Boyle nhẹ nhàng cất những lời đầu tiên tham gia vào câu chuyện.

Samantha lặp lại “Nhớ Francis ư? Anh ấy đã hơn đây cả tuần – viếng thăm Gabriel – và vừa rời khỏi sáng nay. Em luôn thích sự bầu bạn của Francis. Anh ấy trêu em ế chồng còn em thì chọc ghẹo vẻ ngoài chải chuốt của anh ấy. Thật vậy, lụa màu hoa oải hương vào bữa tối hôm qua tại nông thôn đấy! Nhưng khi không ở cạnh anh ấy, em quên anh ấy ngay – và em dám nói là anh ấy cũng quên em ngay”.

“Và cho đến lúc này, anh ấy đã hai lần cầu hôn em, Sam” nữ bá tước nói.

“Và chắc chắn là nếu em chấp nhận thì anh ấy sẽ chết vì sốc, người đàn ông đáng thương” Samantha trả lời.

Phu nhân Boyle giật mình nhìn Samantha và ngập ngừng mỉm cười với nữ bá tước.

“Nếu chị không phản đối, Jenny, và nếu chị không cảm thấy bị xúc phạm, Rosalie” Samantha nói “em nghĩ là chiều nay em sẽ đi dạo một mình. Dì Aggy đang nằm nghỉ và thời tiết mùa xuân đáng yêu như thế này mời gọi một hoạt động sôi nổi hơn là tản bộ đến hồ nước”.

“Em có thể cưỡi ngựa quanh điền trang với Gabriel và Albert” nữ bá tước nói “họ sẽ không phản đối đâu. Nhưng chị đi đây, cố gắng kiểm soát cuộc đời của em lần nữa. Chúc em một buổi chiều vui vẻ, Sam. Đi nào, Rosalie, chắc lũ trẻ sốt ruột đã trèo lên tường phòng trẻ rồi”.

Và cuối cùng Samantha được một mình, cảm thấy tội lỗi vì từ chối sự bầu bạn của mọi người, nhẹ nhõm vì thời gian còn lại của buổi chiều là của riêng nàng. Nàng mặc cái áo vét bằng len ngắn màu xanh sẫm bên ngoài chiếc áo dài màu xanh sáng, buộc sợi dây ru băng của cái mũ bên dưới cằm và bắt đầu chuyến đi bộ của nàng.

Không phải nàng không thích Jenny hay Rosalie hay bọn trẻ. Hoàn toàn ngược lại. Nàng đã sống với Jenny và cha Jenny, tử tước Nordal trong bốn năm sau khi cha mẹ nàng mất lúc nàng mới được mười bốn tuổi. Nàng và Jenny có cùng một lễ ra mắt. Họ cùng yêu một người đàn ông... Không, giờ không phải là lúc nghĩ về chuyện đó. Kể từ khi Jenny kết hôn sáu năm trước, Samantha thường xuyên ở tại Chalcote cùng Jenny và Gabriel. Nếu họ ở thành phố suốt Mùa Lễ Hội, nàng cũng thường ở đó với họ. Jenny là người bạn thân thiết nhất của nàng.

Và Rosalie, cũng đã kết hôn được sáu năm với người bạn thân nhất của Gabriel, quý ngài Albert Boyle, thì quá đáng yêu. Samantha có thể thề cô là người ngọt ngào, nhút nhát, hiền lành và không hề có chút tầm thường nào trong con người Rosalie.

Vấn đề là cả hai người đó đều cảm thấy hài lòng với hôn nhân của mình. Cả hai đều say mê chồng mình, yêu thương bọn trẻ và yêu thích ngôi nhà của họ.

Đôi khi Samantha muốn hét lên.

Gabriel và Albert rõ ràng là chia xẻ tất cả những điều đó với những người vợ.

Samantha lưu lại Chalcote từ trước Noel. Gia đình Boyle đã ở đây hơn một tháng. Dì Agatha – phu nhân Brill – người bạn đồng hành trung thành của Samantha đến đây cùng nàng. Đức ngài Francis Kneller, một người bạn khác của Gabriel, lưu lại đây trong một tuần. Mọi thứ thật tuyệt vời, quá yên bình, quá vui vẻ, quá ấm cúng. Dường như tất cả mọi người sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.

Đúng thế. Bước chân của Samantha rảo nhanh hơn. Đôi khi nàng muốn gào thét thật nhiều.

Và nàng cảm thấy cực kì tội lỗi. Không ai có thể ân cần với nàng hơn Jenny và Gabriel. Ít nhất Jenny là chị họ của nàng. Gabriel chẳng có quan hệ gì với nàng, và cho đến bây giờ anh đối xử với nàng quá nhã nhặn và thậm chí còn yêu thương như thể nàng cũng là em họ của anh. Thật vô ơn kinh khủng khi muốn gào thét với cuộc sống gia đình hạnh phúc của họ. Nàng vui mừng với hạnh phúc của họ. Thật ra, nàng rất vui mừng khi thấy họ hạnh phúc. Cuộc hôn nhân của vợ chồng bá tước có một khởi đầu không thuận lợi. Và nàng cảm thấy sự khởi đầu không thuận lợi đó có một phần lỗi của nàng...

Không, không phải là nàng bực tức với hạnh phúc của vợ chồng bá tước. Chỉ là... Thế đấy, nàng cũng không biết nó là gì nữa. Nó không phải là ganh tỵ hay thèm muốn. Nàng không cảm thấy vẻ đẹp lạnh lùng của Gabriel cuốn hút nàng. Và nàng không tìm kiếm người đàn ông của mình. Nàng không tin vào tình yêu. Dù sao nó cũng không dành cho nàng. Và nàng không có ý định kết hôn. Nàng muốn là một người phụ nữ tự do và độc lập. Hầu như nàng đã có được điều đó – kể từ khi nàng đến độ tuổi trưởng thành, cậu Gerald không còn kiểm soát nàng gắt gao nữa. Nhưng mãi đến khi nàng được hai mươi lăm tuổi nàng mới có thể tự mình quản lý khoản thừa kế nho nhỏ mà cha mẹ để lại cho nàng.

Chỉ là nàng không thể đợi.

Cuộc đời nàng như những gì nàng muốn. Nàng không cô đơn. Lúc nào nàng cũng có dì Aggy ở bên cạnh, luôn có Jenny và Gabriel để mà đến chơi, và nhiều người bạn khác. Có nhiều quý ông được Gabriel cho là đủ tư cách tán tỉnh nàng. Đó là một sự tâng bốc thái quá nếu xét đến tuổi tác của nàng. Nàng tin sự tán tỉnh đó là tâng bốc chỉ vì tất cả mọi người đều biết rõ rằng nàng định sẽ không bao giờ kết hôn. Họ cảm thấy an toàn khi ve vãn nàng, thì thào với nàng, đôi khi đánh cắp những nụ hôn của nàng và thậm chí thỉnh thoảng còn cầu hôn với nàng. Francis đã cầu hôn hai lần, quý ngài Robin Talbot một lần, và Jeremy Nicholson thì quá nhiều đến nỗi không thể đếm xuể.

Cuộc sống của nàng như những gì nàng mong muốn. Và cho đến lúc này... Thậm chí nàng cũng không thể nghĩ nữa. Nàng tưởng là con người bình thường thì không thể hoàn toàn thoả mãn, hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ là nàng không biết cuộc sống của mình thiếu vắng cái gì. Có lẽ mọi thứ cuối cùng cũng sẽ hoàn hảo khi nàng tròn hai mươi lăm tuổi. Và không còn lâu nữa.

Nàng không biết nàng đang đi đâu. Ngoại trừ rằng nó ngược với hướng đi ra hồ. Và một lần nữa nàng cảm thấy tội lỗi. Cả hai đứa con năm tuổi – Micheal và Emily – của Jenny và Rosalie đều thông minh và đáng yêu. Cô con gái ba tuổi của Rosalie, Jane, thì láu lỉnh, và cô con gái hai tuổi của Jenny, Mary, thì quá dễ thương. Rosalie lại có mang và sẽ sinh vào đầu mùa xuân. Có lẽ lúc đó, Jenny sẽ để cho Sam rời khỏi cùng với gia đình nhà Boyle.

Nàng nhận ra nàng đi đâu khi nàng đi tới rìa hàng cây. Nàng đang ở gần ranh giới giữa Chalcote và Highmoor, là hai điền trang rộng lớn tiếp giáp nhau. Highmoor thuộc về hầu tước Carew, nhưng Samatha chưa bao giờ gặp anh ta. Tin tốt là anh ta không có ở nhà. Hiện giờ anh ta không có mặt ở Highmoor.

Nàng đi dọc theo những hàng cây. Vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng nào báo hiệu mùa xuân trên đầu nàng, mặc dù bầu trời xanh trong và không khí đã có hơi ấm. Những cành cây vẫn còn trụi lá. Nhưng chẳng bao lâu nữa những chồi non sẽ nhú lên, lá non sẽ xuất hiện, rồi đến những tán cây xanh mát. Hoa giọt tuyết và hoa anh thảo đang mọc lên giữa những hàng cây. Và có cả dòng suối báo hiệu cho nàng biết chính xác ranh giới giữa hai vùng đất, mặc dù nàng chưa bao giờ đi đến nơi này trước đây. Nàng thơ thẩn đi đến bờ suối và nhìn xuống những tảng đá nằm dưới lòng suối qua dòng nước trong đang chảy róc rách.

Nàng có thể nhìn thấy những tảng đá kê bước để băng qua bờ bên kia một cách an toàn không xa chỗ nàng đang đứng. Sau khi đi về phía những phiến đá và ngập ngừng trong giây lát, nàng băng qua dòng suối và mỉm cười khi nhận ra đất đai và không khí ở Highmoor cũng giống như Chalcote.

Nàng chưa muốn quay lại. Nếu nàng quay trở về lâu đài, dì Aggy có thể đã thức dậy và Samantha bắt buộc phải trò chuyện cùng dì ấy. Không phải là nàng không yêu mến dì Aggy, nhưng... thế đấy, đôi khi nàng chỉ muốn được ở một mình. Hơn nữa, thật là lãng phí khi ở trong nhà với một buổi chiều đẹp như thế này. Mùa đông đã kéo dài quá lâu và quá lạnh lẽo.

Samantha tiếp tục bước tới xuyên qua những hàng cây, cho rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ lại đến vùng đất thoáng đãng và có thể nhìn thấy điền trang. Có lẽ nàng có thể nhìn thoáng qua toà nhà, mặc dù nàng không biết nó mở hay đóng. Tại những điền trang rộng lớn như thế này, có lẽ nàng phải đi tới hàng dặm mới tới. Jenny đã từng nói với nàng đó là một toà nhà tráng lệ, với những đường nét của tu viện thời xưa vẫn có thể nhìn thấy ở bên ngoài.

Rừng cây không hẳn là rậm rạp, nhưng mặt đất thì dốc. Samantha đi lên dốc, ngừng lại vài lần dựa vào những thân cây để nghỉ mệt. Nàng nghĩ là nàng trông thật khủng khiếp, thở hổn hển và cảm thấy nóng bức như thể bây giờ đang là tháng Sáu chứ không phải là đầu tháng ba.

Nhưng cuối cùng công sức của nàng cũng được đền đáp. Mặt đất và rừng cây vẫn còn dốc – thậm chí lúc này còn có thể nhìn thấy một con đường mòn – nhưng đột nhiên một đồng cỏ trải rộng ra ở một phía bên dưới. Và Highmoor Abbey hiện ra ở đằng xa, mặc dù nàng nhìn không rõ lắm. Nàng dịch chuyển chút một, cho đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ quang cảnh bên dưới mà chỉ có một cái cây cản trở tầm nhìn. Không thể nhìn rõ và dường như con dốc quá dốc đến nỗi nàng gần như trượt xuống dốc.

Nhưng có một cảm giác thật hùng vĩ. Gần như là phấn khích. Highmoor trông có vẻ hoang dã và lôi cuốn hơn Chalcote.

“Đúng vậy, những cái cây cần được dời đi” một giọng nói cất lên ngay bên cạnh khiến Samantha nhảy lên vì giật mình. “Tôi chỉ vừa mới nhận ra điều đó”.

Với một chân mang giày ống gập lại chống vào thân cây, anh ta đang dựa vào một cái cây. Ngay lập tức nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đã tưởng mình sẽ gặp một hầu tước Carew ngạo mạn và giận dữ – mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp hầu tước. Thật là bẽ mặt khi bị bắt gặp là một kẻ xâm nhập và lóng ngóng trước toà nhà do tổ tiên truyền lại của hầu tước. Thậm chí chỉ điều này thôi cũng đã đủ tệ lắm rồi.

Cảm nghĩ đầu tiên của nàng rằng anh là một người làm vườn bị gạt đi ngay trước cả khi nàng trả lời anh. Anh nói với giọng Anh của người có học thức, mặc dù anh phục trang rất bình thường, không kiểu cách chút nào với chiếc áo bành tô màu nâu mà có thể khiến cho tiệm Weston trên đường Old Bond rùng mình trong một tuần liền, quần ống túm hơi rộng, và đôi ủng có lẽ là đã mang qua nhiều năm.

(Old Bond street: là con đường chính trong khu phố mua sắm của giới thượng lưu London)

Vẻ ngoài của anh rất bình thường, không cao cũng không thấp, không cường tráng cũng không yếu ớt, không đẹp trai cũng không xấu xí. Tóc anh – anh không đội mũ – có một màu nâu rất bình thường. Đôi mắt anh màu xám.

Nàng vui mừng khi nhận ra bề ngoài của anh không có vẻ gì là đe doạ cả. Chắc hẳn anh là người quản lý của hầu tước, hay có lẽ là người giúp việc của viên quản lý.

“T – tôi xin lỗi” nàng nói “Tôi đang, đang, xâm nhập bất hợp pháp”

“Tôi sẽ không gửi binh lính đến để bắt giữ nàng hay kéo nàng đến chỗ vị thẩm phán gần nhất đâu” chàng nói “dù sao thì cũng không phải là lúc này”. Đôi mắt chàng đang cười. Samantha nghĩ rằng đôi mắt chàng thật đẹp, nếu không thì chắc chắn đó là nét đặc biệt trên một khuôn mặt quá đỗi bình thường.

“Tôi đang ở tại Chalcote” nàng nói và chỉ xuống phía dưới qua những rặng cây “với chị họ của tôi, nữ bá tước Thornhill. Và chồng của chị ấy, Bá tước Thornhill” nàng thêm vào một cách không cần thiết.

Đôi mắt chàng vẫn cười với nàng và nàng nhận ra mình bắt đầu cảm thấy thoải mái “Đã bao giờ nàng nhìn thấy tu viện Highmoor trước đây chưa?” chàng hỏi “Nó còn hơn là tráng lệ nữa, đúng không? Nếu không do cái cây, nàng sẽ có một tầm nhìn ngoạn mục từ trên cao. Nên dời cái cây đi.”

“Dời ư?” nàng cười với chàng “Nhổ nó lên và trồng tại nơi khác, như những bông hoa à?”

“Đúng. Tại sao lại chặt một cái cây khi không cần thiết chứ?”

Chàng tỏ vẻ nghiêm trang.

“Nhưng nó quá to” nàng vừa nói vừa cười.

Chàng bật người ra khỏi thân cây mà chàng đang dựa vào và đi về phía nàng. Samantha nhận ra chàng bước đi khập khiễng. Nàng cũng nhận thấy chàng áp bàn tay phải vào bên sườn, cổ tay và bàn tay ngoặt tì vào hông. Chàng mang găng tay bằng da.

“Ôi, ngài bị thương phải không?”

“Không” Chàng dừng lại bên cạnh nàng. Chàng không cao hơn nàng nhiều “dù sao thì cũng không phải là mới đây”.

Nàng cảm thấy lúng túng. Nàng thật là vụng về. Người đàn ông này bị què mà nàng còn hỏi liệu chàng có bị thương.

“Nàng thấy chứ?” chàng nói, dùng cánh tay lành lặn chỉ xuống phía dưới “nếu dịch chuyển những cái cây đi, có thể nhìn thấy toàn bộ tu viện từ trên này, vị trí trung tâm hoàn hảo giữa hai hàng cây trên dốc. Nó cách đây cả hai dặm, nhưng một hoạ sĩ cũng sẽ khó phác hoạ trên tranh sơn dầu hơn, đúng không? Trừ khi dời đi những cái cây cản trở tầm nhìn. Chúng ta sẽ là những hoạ sĩ và tưởng tượng những cái cây đã được dời đi. Thật ra nó sẽ sớm bị dời đi. Chúng ta có thể là những hoạ sĩ vẽ cảnh thiên nhiên với sơn dầu và màu nước. Vấn đề chỉ là con mắt sẽ đánh giá khung cảnh gây ấn tượng mạnh, hùng vĩ hay đơn thuần nhìn thích mắt.”

“Ngài là người quản lý à?” nàng hỏi.

“Không” chàng xoay đầu nhìn nàng qua cánh tay đang đưa ngang mặt trước khi hạ nó xuống.

“Tôi không nghĩ ngài là một người làm vườn. Cách phát âm của ngài cho thấy ngài là một quý ông” nàng lại đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, đó không phải là việc của tôi, nhất là khi tôi lại là một kẻ xâm nhập”. Nhưng đột nhiên nàng nhận ra rằng có lẽ chàng cũng là một kẻ xâm nhập giống nàng.

“Tôi là Hartley Wade” chàng nói, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng.

“Xin chào, ngài Wade” nàng nói. Nàng đưa bàn tay phải ra cho chàng chứ không nhún gối chào – dường như chàng không phải là kiểu đàn ông để nàng nhún gối chào. “Samantha Newman”

“Tiểu thư Newman. Rất vui được gặp nàng”

Chàng bắt tay nàng bằng bàn tay phải. Nàng có thể cảm nhận được bàn tay chàng gầy và ngón tay rắn chắc qua chiếc găng tay. Nàng lo sợ mình bắt tay chặt quá và hối tiếc vì trong cơn bốc đồng đã đề nghị một cái bắt tay.

“Tôi quan sát mọi thứ như một hoạ sĩ phong cảnh. Tôi đã đi xem xét điền trang của những người nổi tiếng nhất nước Anh, cho họ những lời khuyên nên làm như thế nào để cho công viên của họ trở thành đẹp nhất. Nhiều người cho rằng vườn hoa đối xứng trước nhà chỉ cần được chăm sóc cẩn thận và bãi cỏ được cắt xén gọn ghẽ là đủ rồi”.

“Và không phải thế sao?” nàng hỏi.

“Không hẳn luôn vậy. Không thường lắm” đôi mắt chàng lại cười “vườn hoa đối xứng không phải lúc nào cũng bắt mắt, đặc biệt là nếu khoảng đất trước nhà bằng phẳng và không thể tạo ra những bậc thang. Một người có thể lơ lửng trên bầu trời – có lẽ là trên khinh khí cầu – và nhìn xuống dưới để thưởng thức toàn cảnh. Và thường thì hay có nhiều công viên trải dài tới hàng dặm trước nhà. Công viên là nơi cực kì dễ chịu để đi dạo, thư giãn và thưởng thức nếu một người chỉ cần bỏ ra chút công sức để giữ gìn và thiết kế nó một cách khoa học”

“Ồ! Và đó là những gì mà ngài đang làm tại đây? Phải chăng hầu tước Carew thuê ngài đi lang thang trong công viên của ông ta và đưa ra những lời khuyên?”

“Ít nhất thì ông ta cũng sắp chuyển đổi vị trí của những cái cây” chàng trả lời.

“Ông ta sẽ đồng ý chứ?” nàng hỏi

“Khi ai đó góp ý, ông ta nên chuẩn bị để nghe vài lời nhận xét. Trước kia cũng đã phải làm rất nhiều việc để mọi thứ ở đây trông có vẻ tự nhiên nhất, giờ chỉ cần phải thay đổi một vài chỗ nữa thì sẽ tạo ra cảm giác thoải mái ngay. Nàng thấy đấy, đây không phải là chuyến thăm viếng đầu tiên của tôi. Nhưng luôn có thể nghĩ ra những ý tưởng mới. Giống như với cái cây này. Tôi không hiểu tại sao trước đây tôi không chú ý đến điều này. Sau khi dời cái cây này rồi, một tảng đá sẽ được đặt ở đây để hầu tước và khách khứa của ông ta có thể ngồi đây và thưởng ngoạn khung cảnh vào lúc rảnh rỗi”

“Đúng vậy” nàng nhìn xung quanh “Đây là một vị hoàn hảo phải không? Sẽ là một nơi yên tĩnh tuyệt vời. Nếu tôi sống ở đây, tôi tin rằng tôi sẽ dành nhiều thời gian ngồi trên một tảng đá như vậy, suy ngẫm và mơ mộng”

“Tôi rất vui vì tiểu thư cũng nghĩ vậy. Hoặc một người có thể bị quyến rũ ngồi ở đây, có lẽ, với một người bạn đồng hành đặc biệt, một người mà khi chúng ta trò chuyện hay im lặng đều cảm thấy dễ chịu như nhau”

Đột nhiên nàng nhìn chàng với vẻ thấu hiểu. Đúng. Chính là điều này. Là điều này. Đó là điều nàng thiếu. Nàng cảm thấy nó, thắc mắc về nó và bối rối với nó. Và đây là câu trả lời, quá đơn giản đến nỗi trước đó nàng chưa bao giờ nhận ra nó. Nàng không có người bạn đồng hành đặc biệt nào. Không ai khiến nàng vẫn cảm thấy thoải mái khi im lặng. Thậm chí với những người họ hàng thân thiết nhất của nàng, dì Aggy và Jenny, nàng cũng luôn cảm thấy cần phải nói gì đó.

“Đúng” nàng nói với sự khao khát trong giọng nói “điều đó sẽ rất dễ chịu. Rất dễ chịu”

“Nàng có cần phải quay trở về Chalcote ngay không? Hay có ai đó sẽ lo lắng vì sự vắng mặt của nàng không? Có lẽ là một người đi kèm?”

“Tôi đã quá tuổi phải cần đến một người đi kèm rồi ngài Wade. Tôi đã hai mươi bốn tuổi”

“Nàng trông trẻ hơn thế nhiều” chàng nói và mỉm cười “nàng có muốn đi bộ lên hết đỉnh đồi để nhìn thấy vài thứ đã được sửa sang và nghe vài ý kiến về những chỗ cần phải được sửa lại của tôi?”

Thật là không đúng quy tắc. Nàng là một tiểu thư hoàn toàn cô độc trong một khu rừng ở miền quê với một quý ông không quen biết, mặc dù quý ông này rất bình thường và ăn mặc quá xoàng xĩnh. Nàng có thể kiên quyết xoay người đi thẳng về nhà. Nhưng rốt cuộc chàng chẳng có vẻ gì là đe doạ cả. Chàng rất dễ trò chuyện và đã khơi dậy trí tò mò của nàng vì muốn nhìn tận mắt cách tác động vào tự nhiên mà không gây hại hay huỷ hoại nó cho ý muốn của con người.

“Tôi rất thích” nàng trả lời, nhìn lên dốc.

“Tôi luôn nghĩ rằng hầu tước là người may mắn khi có những ngọn đồi trên vùng đất của ông ta, trong khi bá tước Thornhill chỉ có những vùng đất bằng phẳng. Những ngọn đồi mang trong mình rất nhiều tiềm năng. Nàng có cần sự trợ giúp không?”

“Không” nàng cười “tôi chỉ xấu hổ vì thở hổn hển. Mùa đông dường như không bao giờ kết thúc, và lâu lắm rồi tôi không vận động nhiều”

“Chúng ta gần lên đến đỉnh rồi” chàng nói. Nàng nhận ra cái chân khập khiễng gây nhiều khó khăn, nhưng chàng đi còn nhanh hơn nàng. “Trên đó có một cái folly, tại một nơi rất dễ nhìn thấy. Tôi thường thích những thứ khó thấy, ẩn hiện nhiều hơn, nhưng hầu tước quả quyết với tôi rằng những vị khách từng đến đây của ông ấy luôn thoải mái khi có chỗ để ngồi và nghỉ ngơi trên đó”

(Folly: là một công trình xây dựng hoàn toàn chỉ mang tính trang trí, không hề có mục đích trang điểm cho ngôi nhà hay liên quan đến một công trình kiến trúc khác)

Samantha cũng cảm thấy thoải mái vì có cái folly trên đỉnh. Họ ngồi cạnh nhau trên tảng đá bên trong folly mô phỏng một cái vọng lâu, nhìn xuống những ngọn cây cho đến những cánh đồng bên dưới. Có thể nhìn thấy toàn cảnh một bên tu viện, nhưng nhìn không nguy nga như nơi mà nàng đứng quan sát trước đó. Chàng chỉ cho nàng chỗ những cái cây đã được dời đi và trồng lại vài năm trước. Chàng chỉ cho nàng hai con đường mòn uốn quanh đi xuống dốc, mỗi con đường dẫn đến một folly đã được cẩn thận lựa chọn vị trí xây dựng để có thể nhìn được cảnh quan. Chàng giải thích rằng năm nay chàng đang làm một cái hồ ở xa xa ngoài kia.

“Bí quyết là làm cho mọi thứ trông như toàn bộ vẻ đẹp và ấn tượng hoàn toàn là do tự nhiên tạo ra. Cái hồ phải trông như là một phần của vẻ đẹp tự nhiên sau khi tôi hoàn thành. Thật ra thì tôi đã có một vài thay đổi. Lát nữa tôi sẽ dẫn nàng xuống đó và chỉ cho nàng nếu nàng muốn xem”

Nhưng chàng vẫn ngồi im tại chỗ. Họ ngồi đó tránh ngọn gió nhẹ và ánh mặt trời chiếu sáng ngay trên đầu. Không khí thật ấm áp. Chim chóc hót líu lo trên cây, gần như không nhìn thấy chúng ngoại trừ một chú chim không hiểu vì lí do nào đó mà lại bay lên rồi khuất dạng. Chỉ còn không khí trong lành của mùa xuân quanh đây.

Họ ngồi vài phút trong im lặng, tuy vậy Samantha không hề nhận thức được điều đó. Không có sự lúng túng, không có cảm giác cần phải bắt chuyện lại. Thật là tự nhiên thoải mái đến nỗi cả hai đều không nghĩ đến việc trò chuyện.

Cuối cùng nàng cất lời “Thật là tuyệt. Sự thoải mái đáng ngạc nhiên. Tôi có thể đi ra cái hồ ở Chalcote với chị họ và phu nhân Boyle – một người khách của chị họ tôi, và những đứa trẻ. Việc tôi thích được ở một mình hơn đã làm họ không vui”

“Và tôi đã phá huỷ sự riêng tư của nàng”

“Không” nàng xoay đầu mỉm cười với chàng “Bầu bạn cùng ngài cũng như ở một mình vậy, ngài Wade” Và rồi nàng cười, với một chút xấu hổ “Ôi trời, ý tôi không phải là vậy. Ý tôi là tôi thích sự bầu bạn của ngài và cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh ngài. Cảm ơn ngài vì đã mở mang cho tôi điều mà thậm chí trước đây tôi còn không nghĩ đến”

“Bây giờ thì đã quá trễ để đi xuống hồ rồi. Chắc chắn đã qua giờ uống trà và nàng sẽ về muộn. Có lẽ để một dịp khác chăng?”

“Rất sẵn lòng. Nhưng ngài đang làm việc. Tôi không muốn làm phiền ngài”

“Nghệ sĩ, nhà văn và nhạc sĩ thường bị buộc tội ăn không ngồi rồi khi họ thơ thẩn ở bên ngoài. Thường thì những lúc đó là lúc họ làm việc chăm chỉ nhất. Trong lúc tôi đang ngồi đây cạnh nàng thì tôi đã có những ý tưởng cho công viên của hầu tước. Có lẽ tôi sẽ không ngồi đây nếu không có nàng, rồi từ đó sẽ không thể nảy ra những ý tưởng. Nàng sẽ quay lại đây chứ? Có lẽ là ngày mai? Tại đây, cùng thời gian mà chúng ta đã gặp nhau ngày hôm nay chứ?”

“Vâng” nàng trả lời, nhanh chóng quyết định. Chưa có buổi chiều nào làm cho nàng cảm thấy thoải mái hơn hôm nay kể từ khi nàng đến Chalcote ba tháng trước. Ý nghĩ này làm nàng cảm thấy mình đang phản bội lại Jenny và Gabriel, trong khi cả hai người đã rất tử tế với nàng. “Vâng, tôi sẽ đến”

“Đi nào” chàng đứng dậy “tôi sẽ hộ tống nàng đễn chỗ dòng suối” đôi mắt chàng đang mỉm cười với nàng theo cái cách thật quyến rũ – nàng nghĩ nó gần như là điều duy nhất thật sự quyến rũ về mặt thể xác ở chàng “tôi muốn nhìn thấy nàng rời khỏi vùng đất của Carew an toàn”

Nàng lo ngại chuyến đi sẽ gây khó khăn cho chàng, nhưng nàng không hề nói ra. Chàng đi khập khiễng bên cạnh nàng trên suốt đoạn đường đi xuống đồi đến chỗ dòng suối.

Họ trò chuyện trên suốt chặng đường, mặc dù sau đó nàng không thể nói chính xác họ đã nói chuyện gì.

“Hãy cẩn thận” chàng dặn dò khi nàng đi trên những phiến đá để sang bờ bên kia mà không hề vén váy cao lên “ngã xuống nước vào thời điểm này trong năm ắt hẳn là quá phấn khích”

Nàng đứng lại bên kia dòng suối mỉm cười với chàng và đưa một tay lên chào tạm biệt. Một cánh tay chàng vòng sau lưng. Cánh tay kia quặt lại tựa vào hông. Đó là bàn tay phải. Nàng tự hỏi nhờ phép lạ nào mà bàn tay trái của chàng vẫn còn nguyên vẹn.

“Cảm ơn ngài vì một buổi chiều dễ chịu”

“Tôi rất mong ngày mai sẽ gặp lại nàng, tiểu thư Newman, nếu thời tiết cho phép”

Nàng không mất nhiều thời gian đi qua rừng cây trên đường quay về, xuyên qua đồng cỏ hướng về Chalcote. Nàng nghĩ giờ này chắc đã qua giờ uống trà. Nếu Jenny và Rosalie đã từ hồ nước trở về, họ sẽ thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với nàng.

Nàng sẽ nói gì với họ? Nói rằng nàng đã đi dạo và ngồi với một người hoàn toàn lạ mặt hơn cả tiếng đồng hồ ư? Rằng nàng đã quyết định ngày mai sẽ gặp lại chàng sao? Nàng không nghĩ rằng nàng sẽ nói. Chẳng hay ho gì khi nói lại mọi chuyện, dù nàng chẳng làm gì sai trái cả. Hoàn toàn ngược lại. Chẳng thể tìm đâu ra một quý ông biết giữ phép tắc, vui vẻ như chàng, hay một người mà nàng có thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh như thế. Không phải là những quý ông khác mà nàng biết ít lãng mạn hơn. Mà là chẳng có chút cuốn hút thể xác nào ở đây.

Nếu nàng kể mọi việc, ngày mai dì Aggy chắc chắn sẽ đi cùng nàng với tư cách một người đi kèm. Và không cần thiết phải có một cuộc chuyện trò giữa ba người. Rốt cuộc nó sẽ không còn là một buổi chiều vui vẻ nữa.

Không, nàng sẽ không nói gì. Nàng đã hai mươi bốn tuổi. Đủ trưởng thành để một mình làm điều gì đó. Đủ trưởng thành để có một cuộc đời của riêng nàng.

Nàng sẽ không nói. Nhưng nàng biết nàng sẽ vui thích ngóng trông đến chiều mai.

Bình luận





Chi tiết truyện