Hoa Diễm Phương nghe tiếng rúng động cõi lòng, nhưng nàng không ngoảnh lại nhìn như mọi người, chỉ bình thản nói:
- Diễm Phương đã liệu chừng Bà Bà đã đến đây rồi!
Người đến đúng la Quỷ Diện Bà Bà mặt đầy vằn vện khiếp người, bà nặng nề chậm chạp đi đến bên cạnh Hoa Diễm Phương thành khẩn nói:
- Tiểu thư, khi xưa lệnh đường đã từng được người này trợ giúp hai lần, do đó mới tặng cho một quyển Độc Kinh khoáng cổ tuyệt kim cho y, tuy y từng hai lần mạo phạm tông chủ, nhưng xin tông chủ vì tình…
- Nhưng lão thề quyết sát hại Linh ca, Diễm Phương không dám buông tha cho lão.
Độc Thánh vội thấp giọng nói:
- Chỉ cẩn tông chủ buông tha lão phu, lão phu xin thề kiếp này sẽ không bao giờ làm thương tổn đến một sợi tóc của Nhạc Nhạn Linh nữa.
Mọi người nghe vậy lại bàng hoàng kinh hãi, bởi họ đều biết Độc Thánh hành sự xưa nay đầu có thể lìa, máu có thể đổ nhưng không bao giờ thu hồi lời mình đã thốt ra.
Hoa Diễm Phương vốn cũng chẳng muốn sát hại Độc Thánh, chẳng qua vì tình thế mới phải bắt buộc như vậy.
Giờ nghe lão hứa sẽ không bao giờ gây thương tổn cho Nhạc Nhạn Linh nữa, liền đổi giận làm vui, nhoẻn cười nói:
- Thật ư? Tôn giá không dối gạt bổn tông chủ chứ?
Độc Thánh trịnh trọng:
- Đừng nói lão phu cả đời không dối gạt ai, mà lão phu cả đời chuyên thích dối gạt thì cũng không bao giờ dối gạt cô nương.
Nhạc Nhạn Linh cười nhạt nói:
- Công Tôn Đào, tôn giá đâu phải hạng người tham sinh úy tử.
Độc Thánh cười to:
- Không sai, công tử nói rất đúng nhưng mọi người nào biết lão phu trong đời có từng kính trọng người nào không?
Hoa Diễm Phương đưa mắt nhìn Quỷ Diện Bà Bà nói:
- Bà bà, hãy mau trao thuốc giải cho lão ta.
Quỷ Diện Bà Bà tiến tới đưa thuốc giải cho Độc Thánh nói:
- Lẽ ra tôn giá không nên gây khó khăn cho con gái bà ấy!
Độc Thánh đón lấy thuốc uống vào, bỗng hỏi:
- Bà bà, nàng có khỏe không?
Trong khi nói mắt nhìn chằm chằm vào mặt Quỷ Diện Bà Bà, dáng vẻ hết sức bức thiết.
Quỷ Diện Bà Bà thấp giọng:
- Hãy quên đi thôi, bà ấy đã chết mười tám năm rồi.
Gương mặt Độc Thánh liền co giật dữ dội, một hồi thật lâu mới thốt nên lời, lớn tiếng nói:
- Ai đã sát hại?
- Khẽ nào, đừng làm cho Phương nhi đau buồn.
Độc Thánh bỗng năm lấy hai tay Quỷ Diện Bà Bà, run giọng khẽ nói:
- Bà bà, hãy cho tại hạ biết… ai đã sát hại nàng?
Quỷ Diện Bà Bà trầm trọng:
- Trước lúc chết, bà ấy không hề nhắc đến tôn giá.
Độc Thánh cười chua xót:
- Tại hạ biết nàng không bao giờ nhắc đến tại hạ, nhưng trong lòng tại cả cả đời không hề có hình bóng của một người phụ nữ nào khác. Hãy cho tại hạ biết, ai đã sát hại nàng?
Quỷ Diện Bà Bà thở dài:
- Ôi! Tôn giá biết Mật Tông hiện đã không phải do bà ấy lãnh đạo rồi còn cần lão thân cho biết làm gì?
Độc Thánh chợt hiểu thoáng ngẩn người, sau đó buông tiếng cười vang:
- Ha ha… kiếp này Công tôn mỗ đã không được gặp nàng, nhưng trên đường xuống suối vàng, không ai có thể ngăn cản Công Tôn mỗ! Ha ha… lão phu đi đây! Phương nhi! Hãy nhớ lấy lời lão phu.
Ngoảnh sang sâu lắng nhìn Hoa Diễm Phương, đoạn liền phi thân bỏ đi.
Quỷ Diện Bà Bà quay người lại, bỗng hỏi:
- Phương nhi có nhớ lời lão ta được không?
Hoa Diễm Phương thông minh tuyệt đỉnh, trước kia nàng đã từng bao lần hỏi thân phụ mình là ai, song đều bị Quỷ Diện Bà Bà ỡm ờ lảng tránh, qua việc xảy ra hôm nay, nàng như đã hiểu ra gì đó.
Nàng thẫn thờ nhìn Quỷ Diện Bà Bà nói:
- Bà bà đã nói những gì, Phương nhi đều hiểu rõ cả rồi!
Đọan đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh ánh mắt nàng đầy vẻ tự ty mặc cảm.
Thái Phụng Tiên Tử đầu óc linh mẫn, thấy vậy cả kinh, vội phi thân đến ôm Hoa Diễm Phương vào lòng, dịu giọng nói:
- Phương muội, sao sắc mặt khó coi thế này?
Bạch Như Ngọc và Vân Phủng Ảnh lúc này cũng đều hiểu ra, cùng đi đến gần, Nhạc Nhạn Linh tuy không hiểu gì, song cũng đoán ra sự thể không phải bình thường, cũng bèn cất bước đi đến.
Quỷ Diện Bà Bà thầm cầu khấn:
- Cầu xin trời cao thương xót, để họ sưởi ấm cõi lòng giá lạnh của Phương nhi!
Hoa Diễm Phương nước mắt dàn giụa nhìn bốn người nói:
- Một ngày nào đó mọi người sẽ khinh thường Hoa Diễm Phương này.
Nhạc Nhạn Linh vội nói:
- Muội nói gì lạ vậy?
- Hiện Linh ca chưa hiểu rõ sự thật nên mới nói vậy.
Mai Ngọc Sương nghiêm giọng:
- Phương muội, Linh ca yêu là yêu con người của Phương muội, Phương muội là người vô tội, chỉ có bọn dối đời tự phụ mới gán tội cho một người lương thiện mà thôi.
Nàng nói vậy chẳng khác nào cho Hoa Diễm Phương biết là nàng đã hiểu rõ nội tình rồi.
Hoa Diễm Phương lo lắng nhìn ba người kia, thấy trong mắt họ đều ngập đầy vẻ thân thương quan hoài, ngoài ra một vẻ gì khác lạ.
Nàng có phần yên tâm, đưa tay áo lên lay nước mắt, cảm động nói:
- Tiểu muội sẽ không bao giờ rời xa các vị tỷ tỷ!
Bạch Như Ngọc tiếp lời:
- Đúng rồi! Phương muội, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Ngay khi ấy, bỗng ngoài cổng bảo loạng choạng chạy vào bảy tám tráng hán, thảy đều toàn thân bê bết máu, đại hán đi đầu cất tiếng nói:
- Bẩm bảo chủ, người của Mật Tông đã tấn công đến rồi!
Lãnh Vân bảo chủ cả kinh, thất sắc, lão nằm mơ cũng chẳng ngờ là trước khi nhận được tin báo, ba trạm gác bên ngoài bảo đã bị triệt hạ một cách dễ dàng thế này.
Lão tức giận quát:
- Sao các người không thông báo sớm hơn?
Lãnh Vân bảo chủ vừa dứt lời, bỗng nghe từ sau bình phong vang lên một giọng trẻ con lạnh lùng cười nói:
- Họ quả cũng rất muốn thông báo sớm, song khốn nỗi không có cánh, chẳng thể thoát khỏi tay bổn thiếu gia, nên đành phải đi cùng bọn thiếu gia vào đây.
Dứt lời, sáu tiểu tử từ sau bình phong chậm rãi đi ra, theo sau họ là Thất Tàn Tẩu và hơn hai mươi lạt ma mặc tăng bào đỏ và đen.
Sáu tiểu đồng như là nhân vật cầm đầu, chỉ thấy họ ngạo nghễ khoanh tay trước ngực nói:
- Lăng Tiêu, tôn giá đánh hay hàng, quyết định mau!
Lãnh Vân bảo chủ cười khảy:
- Đánh thì sao? Hàng thì sao?
Đồng tử cầm đầu:
- Nếu đánh, hôm nay bọn này sẽ giết sạch tất cả mọi người hiện diện tại đây, còn hàng thì kể từ nay Lãnh Vân bảo chủ phải tuân theo mệnh lệnh của phái Mật Tông, trở thành một trọng địa thống nhất võ lâm Trung Nguyên.
Lãnh Vân bảo chủ cười vang:
- Ha ha… các ngươi không thấy nghĩ quá dễ dàng sao?
Sáu đồng tử bởi chưa từng rời khỏi bên mình tông chủ Mật Tông nên không biết bốn kỳ nữ và Nhạc Nhạn Linh, tưởng mình toàn thân đầy độc vật, Lãnh Vân bảo hẳn không ai địch nổi, vì vậy chúng hết sức ngạo mạn hống hách, chẳng xem mọi người ra gì.
Lãnh Vân bảo chủ vừa dứt lời, sáu người liền buông tiếng cười vang, trong số một đồng tử có nốt ruồi đen ở giữa chân mày bỗng tiến tới một bước nói:
- Lăng Tiêu, có giỏi thì hãy ra đây xem thử!
Lãnh Vân bảo chủ là một chủ nhân một bảo, sao thể chịu nổi lời khiêu khích ấy, vừa định bước ra, bỗng nghe một người đứng cạnh cười to nói:
- Bảo chủ hà tất hơn thua với bọn trẻ con này, hãy để Sáp Dực Hổ thay mặt bảo chủ dạy cho bọn nhãi ranh miệng còn hôi sữa này một bài học được rồi.
Dứt lời, người đã đến trước mặt gã độc đồng ấy.
Gã độc đồng cười khảy:
- À, khinh công cũng khá lắm, thảo nào có danh hiệu Sáp Dực Hổ (chắp cánh). Nhưng chút bản lĩnh đó đối với bổn thiếu gia chẳng là gì cả.
Sáp Dực Hổ nhướng đôi mày, giận dữ quát:
- Nhãi ranh quá là ngông cuồng, đại gia hóa kiếp cho ngươi đây!
Vừa dứt lời, hai tay đã vung ra với chiêu Thương Ưng Bác Thố (ưng xanh bắt thỏ) chộp vào hai tay gã độc đồng, xuất thủ như chớp, hiển nhiên không phải là hạng vô danh.
Gã độc đồng thản nhiên cười:
- Hãy thử rồi sẽ rõ!
Trong khi nói vẫn đứng yên bất động.
Sáp Dực Hổ bao năm lăn lộn trên giang hồ, từng trải nhiều trận chiến, thấy gã độc đồng không né tránh, biết là đối phương định chờ đến khi chiêu thức mình dùng già mới đột ngột xuất thủ, bèn vội thu hồi năm thành công lực để đề phòng bất trắc.
Trong chớp mắt, hai tay Sáp Dực Hổ đã còn cách bắp tay gã độc đồng không đầy năm phân, mắt thấy gã độc đồng có bản linh thông thiên cũng không thể nào tránh khỏi chứ đừng nói là xuất chiêu chống đỡ.
Sáp Dực Hổ đinh ninh đã nắm chắc phần thắng, năm thành công lực đã thu hồi lại tung ra, quát to:
- Xem đại gia có thể…
Chưa dứt lời hai tay đã nắm lấy bắp tay gã độc đồng, đột nhiên…
Sáp Dực Hổ rú lên thảm khốc, rồi thì ngã lăn ra đất, liên tiếp co giật mấy cái, toàn thân trở nên tím đen, chết ngay tại chỗ.
Trong quần hùng, ngoài bốn thiếu nữ và Nhạc Nhạn Linh, thảy đều kinh hoàng thất sắc, chẳng hiểu gì cả.
Sáu gã độc đồng thấy mọi người thảy đều lộ vẻ kinh khiếp, càng thêm lấy làm đắc ý, gã độc đồng ấy theo thói quen lại khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn Lãnh Vân bảo chủ nói:
- Lăng Tiêu, tôn giá tự tin hơn được người này bao nhiêu?
Lãnh Vân bảo chủ ước lượng tình thế, biết phái Mật Tông đến đây với mục đích tiêu diệt Lãnh Vân bảo, không thể nào tránh khỏi xung đột, tuy không hy vọng giành được phần thắng, nhưng lão là chủ nhân một bảo, hôm nay người ta đã khinh mình đến nỗi kéo đến nhà khiêu chiến, nếu mình không đứng ra thì lấy ai đứng ra, đành bấm bụng nói:
- Không sai, lão phu đang muốn thử sức với tiểu tử ngươi, để xem trên mình ngươi có bao nhiêu độc vật ghê ghớm.
Thái Phụng Tiên Tử từ trong tay áo lấy ra mấy mũi độc châm sau đuôi có cánh mỏng, cất tiếng ngăn cản:
- Bảo chủ, không được đâu, bọn họ chính là sáu trong mười hai độc đồng phò tá tông chủ Mật Tông đấy!
Lãnh Vân bảo chủ và quần hùng nghe vậy đều cả kinh thất sắc, thì ra tuy họ chưa từng gặp mười hai độc đồng nhưng đã được nghe từ lâu.
Sáu gã độc đồng cũng giật mình sửng sốt, thiếu nữ áo đỏ này là ai mà lại biết được lai lịch của họ, lẽ đuơng nhiên họ nằm mơ cũng chẳng ngờ trong số họ mười hai người đã có ba người táng mạng dưới tay thiếu nữ áo đỏ này.
Gã độc đồng giữa chân mày có nốt ruồi đen bỏ hai tay buông trước ngực xuống, cười khảy nói:
- Nha đầu, ngươi đã biết lai lịch của chúng tiểu gia, có dám thử sức với bổn thiếu gia vài chiêu không?
Mai Ngọc Sương tức giận, tay phải vung lên, vừa định phóng độc châm, bỗng nghe Hoa Diễm Phương nói:
- Sương tỷ bất tất tức giận bọn nô tài này, chút độc trên mình họ chẳng có gì đáng kể, để tiểu muội đối phó được rồi.
Đoạn cất bước đi về phía sáu gã độc đồng.
Nhạc Nhạn Linh không yên tâm tiến tới một bước, nắm tay Hoa Diễm Phương quan tâm nói:
- Phương muội có thể đối phó được với độc vật của họ thật ư?
Hoa Diễm Phương nghe lòng ngọt lịm, nhoẻn cười nói:
- Thật, Linh ca đừng lo.
- Nhưng ngu ca…
Hoa Diễm Phương quay người cản tầm nhìn của sáu gã độc đồng, từ trong lòng lấy ra một quả cầu trắng to cỡ trứng chim sẻ được xâu bởi sợi dây chuyền bằng bạch kim nói:
- Đây chính là vật khắc chế tính mạng của họ.
Đoạn bỏ quả cầu trắng vào miệng ngậm.
Nhạc Nhạn Linh vẫn không mấy tin song thấy Hoa Diễm Phương tự tin như vậy đành buông tay cho nàng đi.
Hoa Diễm Phương dừng lại trước mặt gã độc đồng ấy cách chừng ba thước, lạnh lùng nói:
- Các ngươi hãy xông vào một thể đi!
Gã độc đồng có nốt ruồi đen cười nói;
- Ngươi đã thân mật với tên tiểu tử kia đủ rồi chứ? Bây giờ có thể thân mật với bổn thiếu gia một lúc không?
Hoa Diễm Phương đỏ mặt, mắt rực sát cơ, giọng sắc lạnh nói:
- Bổn cô nương xé xác ngươi.
Gã độc đồng cười to:
- Chỉ cần ngươi dám!
Hoa Diễm Phương nhướng mày bừng sát khí, buông tiếng quát vang, chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, hai tay gã độc đồng đã lọt vào tay Hoa Diễm Phương.
Chỉ thấy rất nhiều trùng con kỳ dị nhỏ như kiến ở trên tay gã độc đồng bỏ chạy tứ tán, không dám đến gần bàn tay Hoa Diễm Phương.
Hoa Diễm Phương lạnh lùng quát:
- Ngươi còn tài cán gì nữa, mau giở ra đi!
Lúc này gã độc đồng ấy biết đã gặp phải khắc tinh, song khốn nỗi đã lọt vào tay sát tinh, không động đậy được, bất giác mặt mày tái ngắt, vội ngẩng lên, khịt mũi thật mạnh, phún ra vô số trùng đỏ li ti, song vừa tiếp xúc với hơi từ miệng Hoa Diễm Phương phà ra, liền tức rơi lả tả xuống đất chết ngay, hệt như thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Thế là gã độc đồng ấy bay ra trùng con rợp trời, nhưng không con nào dám chạm vào Hoa Diễm Phương.
Lúc này quần hùng mới lấy lại can đảm, hăm hở sẵn sàng ra tay.
Năm gã độc đồng kia thấy đồng bọn bị hạ sát một cách dễ dàng, thảy đều khiếp đởm kinh tâm.
Gã độc đồng cầm đầu lạnh lùng nói:
- Người là ai?
Hoa Diễm Phương cười khảy:
- Các ngươi không cần biết bổn cô nương là ai, hôm nay các ngươi đừng mong người nào sống rời khỏi nơi đây.
Thất Tàn Tẩu từ nãy giờ yên lặng, giờ bỗng lớn tiếng nói:
- Họ là ba trong Tứ Đại Nữ Bá lừng danh trên giang hồ, thiếu niên kia là Nhạc Nhạn Linh, thảy đều là tử đối đầu với bổn phái.
- Mọi người hãy chú ý, tuyệt đối không được buông tha họ.
Lập tức mười lăm gã lạt ma đều toàn thân giới bị, năm gã độc đồng cũng rực sát cơ khiếp người.
Thái Phụng Tiên Tử Mai Ngọc Sương ung dung đưa tay lên vuốt tóc, theo đó một mũi độc châm đã chênh chếch bay lên không.
Đột nhiên, một gã lạt ma áo đỏ hự lên một tiếng, quay người vung chưởng bổ vào gã lạt ma áo đen sau lưng giận dữ quát:
- Mẹ kiếp, ngươi dám nhân cơ hội này hạ độc thủ báo tư thù ư?
Thì ra hai người này bình nhật vốn đã bất hòa, giờ đây trời xui đất khiến Mai Ngọc Sương lại đả thương y.
Gã lạt ma áo đen đâu ngờ người nhà lại đột ngột ra tay tấn công mình thế này, trong khoảng cách quá gần mà đối phương lại xuất thủ quá nhanh, kèm theo một tiếng rú thảm, gã lạt ma áo đen đã bay ra xa hơn bảy thước, trọng thương ngã lăn ra đất ngất xỉu.
Hai người đứng bên gã lạt ma áo đen trông thấy rất rõ ràng, liền quát to:
- Ngươi điên rồi hả? Y đâu có hạ độc ngươi?
Gã lạt ma áo đỏ ấy lúc này cánh tay phải đã hoàn toàn tê dại, bế huyệt cũng không ngăn được, biết mình hôm nay khó thể toàn mạng, nghe vậy liền tức giận quát:
- Áo đen các ngươi lúc nào mà chả bênh vực cho áo đen, khỏi nói nhiều, hãy nếm thử một chưởng của ta.
Dứt lời đã vung chưởng, với chiêu Nhị Lộ Phân Bình, chia ra tấn công hai người cùng một lúc.
Hai gã lạt ma áo đen đã có chuẩn bị thấy vậy tức giận quát:
- Sợ người hay sao?
Bốn chưởng đã cùng lúc tung ra, bùng một tiếng vang dội, gã lạt ma áo đỏ thét vang, văng ra xa tám thước chết ngay tại chỗ.
Những lạt ma áo đỏ khác thấy vậy liền tức giận quát:
- Hai đánh một đâu có anh hùng, bọn áo đen các ngươi thật hiếp người quá đáng.
Bọn lạt ma áo đen cũng xúm lại tranh nhau nói:
- Ai động thủ trước chứ?
Thất Tàn Tẩu vội lên tiếng:
- Chớ nội bộ xung đột, chúng ta hãy xem y trúng độc gì trước đã.
Thái Phụng Tiên Tử đã biết không giấu nổi, nhoẻn cười nói:
- Khỏi cần xem, chính bổn cô nương đả thương y đó.
Bọn lạt ma này tính rất hung tàn nhiễu sự, vừa nghe bị người bỡn cợt, đâu thể nào nhẫn nhịn nổi, thảy đều trừng mắt nghiến răng, giận dữ quát:
- Ả nha đầu thối tha, hãy nạp mạng đây!
- Hãy xé xác ả ta…
Thế là cùng đổ xô lao đến tấn công Thái Phụng Tiên Tử Mai Ngọc Sương.
Hoa Diễm Phương sợ có năm gã độc đồng trà trộn vào khó bề chế ngự, bèn tiên hạ thủ vi cường buông tiếng quát vang, thi triển chiêu Thiên Nữ Tán Hoa tấn công năm gã độc đồng.
Trong khi ấy Nhạc Nhạn Linh cũng lớn tiếng quát:
- Mọi người hãy hợp sức đối phó.
Đồng thời tung mình lao về phía Thất Tàn Tẩu.
Lãnh Vân bảo chủ cười to nói:
- Hãy để giành vài tên cho Lăng mỗ với.
Đoạn cũng tung mình gia nhập vào vòng chiến.
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1