Bốn người bất giác ngoảnh nhìn sau, thấy Thái Phụng Tiên Tử và Nhạc Nhạn Linh đang canh giữ nơi cửa, biết không còn hy vọng nhóm Cổ Phật giúp sức.
Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó tập trung ánh mắt vào đôi mắt sắc lạnh vô tình của Thiên Phụng bang chủ. Chỉ qua đó họ mới nhận thấy được sự vui giận của bang chủ.
Thiên Phụng bang chủ chậm bước tiến đến gần họ, lạnh lùng nói:
- Bốn người còn chờ gì nữa?
Bang chúng bên phải toàn bộ tản ra hình thành thế bao vây, tay cầm đao kiếm như lâm đại địch, hoàn toàn khác với trước đó.
Bốn người đương nhiên biết rõ liên thủ cũng không phải là địch thủ của bang chủ, lại thấy tất cả bang chúng thảy đều đằng đằng sát khí, lòng càng thêm khiếp sợ. Lão bà tóc đen vội nói:
- Chúng tôi khỏi phải kháng cự nữa!
Thiên Phụng bang chủ ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Một lão bà mặt vàng trong số ba hộ pháp tiếp lời:
- Thực lực đôi bên quá chênh lệch!
Thiên Phụng bang chủ nhướng mày, mắt ánh sát cơ, buông tiếng ra lệnh:
- Mọi người hãy cất vũ khí và tránh sang bên, để một mình bổn nhân đối phó được rồi!
Lão bà khi nãy không yên tâm nói:
- Bang chủ, bọn nghịch tặc phản bang bất kỳ ai cũng có thể tru diệt. Chúng thuộc hạ là đệ tử trong bang, mặc dù tự biết võ công thấp kém, nhưng không phải là kẻ tham sinh úy tử!
Thiên Phụng bang chủ đanh giọng:
- Các vị tưởng bang chủ buông tha cho họ sao? Tránh ra đi!
Không ai dám trái lệnh, mặc dù họ rất không muốn, đành lẳng lặng lui hết ra xa.
Thiên Phụng bang chủ quay trở lại nói:
- Bốn người còn gì nói nữa không?
Lão bà tóc đen lắc đầu thất vọng nói:
- Bang chủ muốn giết chúng tôi dễ như trở bàn tay, nếu chúng tôi ngoan cố phản kháng chỉ tự chuốc nhục vào thân. Nếu bang chủ tâm ý đã quyết thì hãy hạ thủ đi!
Thiên Phụng bang chủ cười to:
- Bốn vị bây giờ sao lại khách sáo thế này, khi nãy ở trong nhà, bốn vị chẳng phải đã chủ động khiêu chiến với bổn bang chủ là gì? À, phải rồi, đó là cậy vào uy phong của bọn Cổ Phật phải không?
- Bất kể bang chủ nói sao, chúng tôi quyết không phản kháng!
- Đành rằng các vị từng có công nhiều năm theo phò bổn bang chủ, và đóng góp nhiều công sức trong việc xây dựng Thiên Phụng bang, nhưng lúc lâm nguy đã thông đồng với địch, công với tội kể như triệt tiêu. Việc cấu kết với địch nhân xâm nhập vào bang, toan làm cho Thiên Phụng bang tan rã diệt vong, nếu tội ấy mà dung thứ được thì trên cõi đời này không còn tội nào đáng chết nữa! Bốn vị dù không phản kháng thì bổn bang chủ cũng phải trừng trị như đã nói khi nãy!
Bốn người biết van xin đã vô vọng lòng liều mạng liền nảy sinh.
Lão bà tóc đen bỗng chỉ tay phía Thiên Phụng bang chủ nói:
- Bang chủ đã hứa không cho họ hợp công, sao bây giờ họ lại cản đường thế kia?
Thái Phụng Tiên Tử thông minh tuyệt đĩnh, nghe nói liền biết ngay là dối trá, vừa định lên tiếng cảnh tỉnh, chợt nhớ lại việc mình đã uổng công lo lắng khi nãy bèn thầm nhủ:
“Mình hà tất lo chuyện bao đồng. Nàng ta là một bang chủ, hẳn nhiên tâm tư linh mẫn chẳng kém hơn mình!”
Thiên Phụng bang chủ mắt ánh sát cơ, vờ không biết ngoảnh ra sau nói:
- Ai dám trái lệnh?
Ngay khi nàng vừa ngoảnh đi, bỗng nghe bốn người quát to:
- Nạp mạng đây!
Theo sau tiếng quát, bốn luồng kình lực uy mãnh tuyệt luân đã ập đến.
Thiên Phụng bang chủ không ngoảnh lại, lạnh lùng quát:
- Vậy là các ngươi đã tính toán sai lầm rồi!
Đồng thời hai tay vung ngược ra sau, mười luồng cương phong nhanh như tia chớp xuyên qua chưởng phong bay thẳng vào huyệt Khí Hải bốn người, chuẩn xác hệt như mắt thấy.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy kinh hãi thầm nhủ:
“Võ công nàng ta quyết chẳng kém hơn mình, chả lẽ món nợ không sao thanh toán được của sư phụ bốn người khi xưa, đến lượt bốn người đời này cũng vẫn không thanh toán được hay sao?”
Bốn lão bà đều là người rất có lai lịch, khi họ vừa phát giác chỉ phong của Thiên Phụng bang chủ xuyên qua chưởng kình, liền tức lẹ làng triệt chiêu, tung mình lui sang bốn phía, hình thành thế tứ tượng.
Thiên Phụng bang chủ một chiêu vãn hồi thế bị động, lập tức buông tiếng quát vang, tung mình lên không với chiêu Phụng Vũ Cửu Tiêu lao đến tấn công bốn người.
Bốn người đã theo bên nàng những bốn năn năm, tuy chưa hiểu hết võ công của nàng, nhưng cũng biết được phần nào, nên không dám tham công, chỉ mong có thể tự giữ mình được rồi.
Thiên Phụng bang chủ thì hoàn toàn thi triển thế công, như thể hổ vào đàn dê, thân thủ ung dung, hoàn toàn nắm giữ thế chủ động.
Thái Phụng Tiên Tử chú mắt dõi theo Thiên Phụng bang chủ. Tuy biết rõ Thiên Phụng bang chủ chắc chắn thủ thắng nhưng nàng muống xem sau cùng Thiên Phụng bang chủ sẽ sử dụng chiêu thức gì.
Trong nhà, tâm trạng Nhạc Nhạn Linh thì lại khác hẳn. Từ khi nghe những lời của Thiên Phụng bang chủ, lòng chàng không thể nào ổn định được. Trước kia chàng chỉ nhận thấy Thiên Phụng bang chủ là một người con gái rất vững vàng, lòng phát sinh một niềm cảm thụ không sao diễn tả được, mãi đến bây giờ mới biết mình cũng yêu mến nàng.
Thế nhưng, hiện chàng đang đối mặt với kẻ thù giết cha, chẳng thể phân tâm nghĩ đến điều khác. Lòng chàng không bồn chồn lo lắng sao được?
Cổ Phật càng bồn chồn lo lắng hơn, bởi lão biết bốn người chắc chắn không phải địch thủ của Thiên Phụng bang chủ. Cho dù thêm lão vào thì cũng chỉ có thể cầm cự lâu hơn một chút mà thôi.
Cổ Phật liếc mắt nhìn ba người Tây Tạng đang đứng thờ thẫn, thầm toan tính:
- Hộ giáo Tứ Tiên phái Mật Tông có lẽ phải khá lâu mới đến được đây. Theo tình hình trước mắt, họ bốn người đã sắp bại đến nơi, khi ấy mình càng không đường thoát thân, phải tính toán kế hoạch rút lui mới được!
Đoạn bèn dùng tiếng Tây Tạng nói với ba người kia:
- Tình thế hôm nay có lẽ bốn vị hộ pháp chưa đến là chúng ta nguy khốn rồi. Vì không để cho tông chủ thất vọng, lát nữa khi lão nạp hô lên, các vị hãy chớp nhoáng ra tay, bắt lấy tên tiểu tử kia ngay!
Một người có đôi mày đỏ cười khảy nói:
- Sao các hạ không bắt mà lại bảo bọn này bắt?
Cổ Phật nghiêm giọng:
- Mục đích bắt hắn là nhằm uy hiếp ả nha đầu kia, hai ả ấy võ công chẳng kém gì tông chủ. Chúng ta chắc chắn không chống nổi! Các vị không biết tiếng Hán, khi bắt được hắn rồi lão nạp mới tiện lên tiếng uy hiếp, để tránh bị họ ra tay đột kích!
- Tiểu tử ấy là ai? Vì sao có thể uy hiếp được hai ả xinh đẹp kia?
- Tiểu tử ấy chính là tình lang của hai ả! Hai ả yêu hắn còn hơn cả tính mạng bản thân, chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ không còn sợ ai nữa!
Ba người sửng sốt đồng thanh nói:
- Tình lang ư? Một mình hắn sao lại có đến hai vợ?
Thì ra dân Tây Tạng một vợ nhiều chồng, không hề có một chồng nhiều vợ, nên ba người này mới lấy làm lạ và cũng rất ngưỡng mộ.
Thế là ba người liền cùng đưa mắt nhìn chòng chọc vào Nhạc Nhạn Linh hồi lâu, ngoại trừ nhìn thấy chàng anh tuấn, chẳng hiểu bằng vào cách gì mà chàng lại có lắm người yêu thế này…
Ba người Tây Tạng trầm lặng hồi lâu, một người trong số đó mới hỏi:
- Võ công của hắn thế nào?
Cổ Phật thầm nhủ:
“Cao hơn ba tên vô tích sự các ngươi nhiều, không thì Phật gia đâu mang đại công dâng hiến cho các ngươi!”
Song miệng lại nói:
- Hết sức tầm thường, hãy nhìn bộ tướng yếu đuối của hắn là rõ ngay!
Ba người Tây Tạng gật gù lẩm bẩm:
- Chẳng tài cán gì mà lại được nhiều cô nương đẹp yêu thích thế này, thật là khác hẳn bên chúng ta, phải chi chúng ta sinh ở đây thì tốt biết mấy!
Cổ Phật thầm cười:
- Có lẽ kiếp sau các ngươi sẽ được sinh tại đây!
Nhạc Nhạn Linh tuy không hiểu tiếng nói của họ, song chàng đoán biết chắc chắn họ đang bàn tính điều gì, bèn thầm cảnh giác, vận tụ công lực vào song chưởng sẵn sàng ứng biến.
Bên ngoài lúc này đã giao chiến gần năm mươi chiêu. Thiên Phụng bang chủ vẫn hết sức dũng mãnh, còn bốn đối thủ thì đã dần không cầm cự nổi nữa.
Lão bà tóc đen liếc nhìn ra sau, thấy mình đang ở ngay lối trống do bang chúng chừa ra, liền thầm nhủ:
- Trong thời điểm sống chết này, lão thân đành phải bỏ mặc các ngươi thôi!
Đoạn bỗng buông tiếng quát vang:
- Lão thân thí mạng với ngươi!
Đồng thời hai tay cùng lúc tung ra, nhưng không hề có chưởng phong, tung mình phóng nhanh ra sau.
Thiên Phụng bang chủ nắm chắc phần thắng, đâu sợ gì bà ta thí mạng, nghe vậy liền vung tay. Với chiêu Thiên Lý Đồ Long phóng ra năm luồng chỉ phong, đồng thời tay trái chớp nhoáng tung ra ba chưởng, buộc ba người kia chẳng thể không toàn lực tự bảo, không thể nào lui trốn.
Chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc vang tận mây xanh, lão bà tóc đen theo đà lao tới văng ba ra xa hơn bảy trượng. “Phịch” một tiếng rơi xuống đất, liên tiếp phún ra mấy ngụm máu tươi, người bủn rủn mất hết công lực.
Bà ta gắng sức bò dậy, đau khổ lẩm bẩm:
- Sống không bằng chết, sống không bằng chết!
Tiếng rú thảm khốc của lão bà tóc đen vừa dứt, lại một tiếng rú thảm khốc vang lên tiếp. Trong ba hộ pháp, lại một người ngã xuống, cũng là bị phế võ công.
Ngay khi hai hộ pháp còn lại định xuôi tay chịu trói, đột nhiên trong nhà vang lên ba tiếng rú thảm hết sức ghê rợn, một bóng người vượt qua đỉnh đầu, nhanh như chớp phóng ra cửa cốc.
Thái Phụng Tiên Tử tuy phản ứng nhanh, song nhất thời cũng không khỏi ngẩn người.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh giận dữ quát:
- Cổ Phật, ngươi trốn lên trời cũng đừng mong thoát khỏi tay bổn thiếu gia!
Đồng thời một bóng đen đã lăng không đuổi theo.
Thái Phụng Tiên Tử vội cất tiếng gọi:
- Linh ca!
Dứt lời người đã vượt xa mười mấy trượng.
Thiên Phụng bang chủ càng nóng ruột hơn, nàng không muốn làm bang chủ nữa, mục đích chính là vì Nhạc Nhạn Linh, liền vội thi triển tuyệt chiêu Hư Long Hành Phụng, chỉ thấy bóng chưởng rợp trời, rồi thì hai tiếng rú thảm vang lên, hai hộ pháp còn lại cùng lúc ngã xuống.
Thiên Phụng bang chủ chẳng màng đến bốn người, tung mình lên không lớn tiếng nói:
- Hãy trông chừng họ!
Dứt lời người đã phóng đi thật xa.
Chỉ thấy, Cổ Phật phóng đi ở phía trước ngoài trăm trượng, Nhạc Nhạn Linh vì phải hạ sát ba người Tây Tạng mất thời gian nên tụt lại phía sau gần năm mươi trượng, còn Thái Phụng Tiên Tử thì ở phía sau Nhạc Nhạn Linh cách khoảng hai mươi trượng, sau cùng là Thiên Phụng bang chủ.
Bốn người tạo thành một đường dài, phóng đi nhanh như sao xẹt, tốc độ thật kinh người.
Lúc này, Cổ Phật đã đến gần khu rừng nơi cửa cốc, Nhạc Nhạn Linh lòng nóng như thiêu đốt.
Ngay khi ấy, bỗng thấy Huyết Diện Kim Cang từ cửa cốc chạy vào, theo sau là Cửu Văn Long cách chừng hai mươi trượng. Dường như là Cửu Văn Long đang rượt đuổi Huyết Diện Kim Cang.
Thái Phụng Tiên Tử mừng rỡ lớn tiếng nói:
- Huyết Diện Kim Cang, mau chận hòa thượng kia lại cho tiểu chủ nhân!
Huyết Diện Kim Cang nghe tiếng ngước lên nhìn, quả thấy một lão hòa thượng đang phóng nhanh đến trước mặt chỉ cách chừng hai mươi trượng. Bèn chẳng cần nghĩ, hai cánh tay dài dang ra như đuổi vịt:
- Xì xì… Hòa thượng hãy trở lại mau!
Cổ Phật đang phóng nhanh, thấy trước mặt có một người cao to cản đường, liền bừng sát cơ thầm nhủ:
- Mẹ kiếp, ngu ngốc như ngươi sao mà cũng sống đến hôm nay thế này?
Trong kh ấy, người đã đến trước mặt Huyết Diện Kim Cang cách chừng một trượng, quát to:
- Ngươi muốn chết!
Tung mình lao tới, với chiêu Lực Bình Ngũ Nhạc bổ thẳng vào ngực Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang ngẩn người, thầm nhủ:
- Hòa thượng, ngươi đã đánh lầm chỗ rồi!
“Bình” một tiếng vang dội, Huyết Diện Kim Cang lùi sau năm bước, trợn mắt quát:
- Lão giặc trọc, đại gia với ngươi không thù không oán, chưa chi ngươi đã động thủ đánh người thế này? Ngươi có biết luật lệ không hả?
Lúc này Cửu Văn Long cũng chẳng biết luật lệ gì cả, đây gọi là không đánh không biết mà.
Cổ Phật đánh Huyết Diện Kim Cang một chưởng, thấy đối phương chẳng hề hấn gì, trái lại còn khiến hai tay mình đau nhói, kinh hãi thầm nhủ:
- Trên đời sao lại có võ công quái quỷ thế này nhỉ?
Đoạn vội quay người phóng đi sang phải, người vừa động đậy, bỗng nghe một giọng lạnh lùng nói:
- Cổ Phật, bổn cô nương đang chờ ngươi đây!
Cổ Phật kinh hoàng, chững bước ngẩng lên nhìn. Thấy người cản trước mặt chính là Thái Phụng Tiên Tử Mai Ngọc Sương.
Cổ Phật tự biết không phải là địch thủ, vội quay người chuyển hướng, chỉ thấy bên cạnh Cửu Văn Long đã có thêm Thiên Phụng bang chủ với lụa trắng bịt mặt.
Thế là cả ba mặt đều có cường địch chặn đường, chỉ còn lui về phía sau nữa thôi.
Bỗng, một giọng nói sắc lạnh vang lên:
- Cổ Phật, hãy còn một con đường ngươi chưa xem nữa!
Cổ Phật nghe tiếng biết là Nhạc Nhạn Linh. Lúc này lão đã thật sự bị hãm trong trùng vây, và đối phương thảy đều võ công cao hơn lão nhiều.
Thế là lòng liều mạng liền nảy sinh, quay sang Nhạc Nhạn Linh căm thù nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các ngươi cùng xông vào đi!
Nhạc Nhạn Linh cười khảy:
- Ngươi xứng đáng không?
Cổ Phật cười vang:
- Không xứng đáng ư? Nếu không xứng đáng sao các người lại bao vây đông người thế này?
Nhạc Nhạn Linh mỉa mai:
- Nếu ngươi không bỏ chạy thì đâu ai thèm ngó ngàng đến ngươi!
- Ngươi định làm gì lão nạp?
Nhạc Nhạn Linh gằn mạnh từng tiếng:
- Xử tử lăng trì!
Cổ Phật không tự chủ được lùi sau hai bước, mắt lộ vẻ kinh hoàng.
Hai thiếu nữ cùng kinh hãi đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, như không tin những lời ấy do chàng đã thốt ra.
Cổ Phật gom hết can đảm tiến tới một bước nói:
- Nếu ngươi đủ khả năng làm!
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng:
- Ngươi xuất thủ đi!
Cổ Phật quét mắt nhìn hai thiếu nữ:
- Chỉ hai ta phải không?
- Ngươi chưa xứng cho bọn này phải liên thủ!
- Lão nạp thí mạng với ngươi!
Trong tiếng quát to, Cổ Phật tung mình lao tới, với chiêu Lôi Điện Giao Gia công vào Nhạc Nhạn Linh, xuất thủ nhanh và hung mãnh khôn tả.
Nhạc Nhạn Linh đã động sát cơ, hữu chưởng vung lên, tung ra chiêu Huyết Lưu Phiên Cán, chỉ thấy bóng đỏ rợp trời, uy mãnh tuyệt luân.
Cổ Phật biết rõ Nhạc Nhạn Linh thân hoài tuyệt học Huyết Chưởng nhưng chưa hoàn toàn luyện thành, lòng không mấy khiếp sợ. Nhưng giờ đây vừa trông thấy chưởng chiêu của chàng, liền tức cả kinh thất sắc.
Thì ra trước đây Nhạc Nhạn Linh trong người có kỳ độc, Huyết Chưởng chỉ phát huy được năm thành công lực, màu máu chỉ hiện ra trong lòng bàn tay chứ không ra đến ngón. Giờ đây cả bàn tay chàng đỏ rực.
Thật ra, ngay cả khi Huyết Chưởng của Nhạc Nhạn Linh chỉ có năm thành công lực thôi Cổ Phật còn không chống nổi. Giờ đây thấy chàng đã đạt đến mười thành công lực, lão không kinh hoàng thất sắc sao được?
Thiên Phụng bang chủ cũng bàng hoàng sửng sốt, song cũng hết sức vui mừng. Bởi qua việc công lực Nhạc Nhạn Linh tinh tiến, nàng biết là kịch độc trong người chàng đã được giải trừ.
Trong thoáng chốc, hai người đã giao thủ với nhau năm chiêu, thảy đều công thủ chớp nhoáng, như muốn kết thúc sớm cuộc chiến để ít tiêu hao công lực.
Nỗi khiếp sợ về tâm lý cộng với công lực kém hơn, Cổ Phật chiêu thức bắt đầu rối loạn. Bộ mặt hiền từ giả tạo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác hiểm độc. Ánh mắt cũng ngập đầy gian xảo, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn quanh, như muốn xem thử mặt nào yếu nhất hầu đột vây thoát thân.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy cười nói:
- Cổ Phật, ngươi đừng hòng tìm đường đào tẩu!
Cổ Phật nghe nói trúng ý đồ mình, hết sức căm tức, song cũng đành từ bỏ ý định đào tẩu.
Nhạc Nhạn Linh liên tiếp công ra ba chưởng, cười sắc lạnh nói:
- Cổ Phật, bổn thiếu gia muốn xem thử tim gan ngươi màu gì?
Cổ Phật tung ra ba chưởng đón đỡ, cố trấn tĩnh nói:
- Tim gan lão nạp ở trong lồng ngực, ngươi có đủ khả năng thì cứ lấy ra mà xem!
Nhạc Nhạn Linh bỗng nhướng mày, biến chiêu quát:
- Hãy xem đây!
Dứt lời bóng người nhấp nhoáng, đã xuyên vào bóng chưởng của Cổ Phật, hai thiếu nữ thấy vậy cả kinh, bất giác cùng tiến tới một bước.
Ngay khi ấy, một tiếng rú thảm khốc vang lên.
Bình luận
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1