chương 49/ 51

Thanh không chi ái 

——- hạ văn về lễ tình nhân muộn

Con mẹ nó ! Ngày hôm nay thế mà lại là lễ tình nhân! Dựa vào cái gì các đôi khác điềm điềm mật mật khanh khanh ta ta, mà hắn lại chỉ có thể một mình ở chỗ này nhìn cái truyền tống trận vớ vẩn này?! Thật con mẹ nó…

NPC pháp sư cấp 100,Ngả Nhĩ, mặt không biểu tình mà nhìn những đôi tình nhân từ trong truyền tống trận lục giới đi ra, tâm tình đã căm phẫn tới cực điểm rồi.

“Yêu, Ngả Nhĩ thúc thúc, ngày hôm nay sao lại chỉ có một mình ngài, lẽ nào ngài thực sự bị bỏ rơi sao?”

Khuôn mặt tươi cười quen thuộc và trêu chọc không sợ chết đột nhiên xuất hiện trong truyền tống trận truyền vào tai, khiến cho Ngả Nhĩ lập tức nhận ra người tới.

“Ngươi cũng không phải là một mình sao?”Ngả Nhĩ hừ nhẹ.

“Không sai,” Dạ Vãn Ca vẻ mặt mỉm cười, “Nhưng ta vẫn luôn là đơn độc a, nhưng ngài…Vậy mà ở trong lễ tình nhân lại bị bỏ rơi, thực là đáng thương…”

“Di? Bảo bảo, ngươi sao lại một mình tới?” Phía sau vang lên thanh âm trong trẻo ,khiến Ngả Nhĩ vốn đang rơi xuống đáy cốc tự tử mà chết, sống lại.

“Ta vẫn luôn là một mình mà,Lai Tây thúc thúc.” Dạ Vãn Ca cười khổ, trong mắt tím nhanh chóng hiện lên chút bất đắc dĩ.

” Nhưng ngày hôm nay là lễ tình nhân. Ngươi không tìm người cùng ngươi trải qua sao?” NPC 100 cấp Lai Tây mới vừa ở Hỏa thần thành phát quà tặng nhân ngày lễ tình nhân xong, đi tới bên cạnh người yêu.

“Miễn đi, miễn đi.” Trong đầu Dạ Vãn Ca nháy mắt hiện lên ba gương mặt, trong đó có hai người hắn không muốn gặp, duy nhất một người muốn gặp hiện tại lại không gặp được.

“Ngươi hiện tại không có việc gì sao?” Ngả Nhĩ nhìn Dạ Vãn Ca, khuôn mặt chính là tà khí che giấu một chút ngấm ngầm mưu tính.

“Không có đại sự gì cả.” Dạ Vãn Ca thận trọng mà trả lời.

“Vậy ngươi giúp ta trông truyền tống trận một lúc, thù lao thì chờ sau khi ta trở lại sẽ cho ngươi.” Cấp tốc nói xong không cần chịu trách nhiệm, Ngả Nhĩ lôi Lai Tây tính bỏ chạy.

“Ngả Nhĩ thúc thúc, ngài thế nhưng chính là trưởng bối…” Ngữ điệu kéo theo ý tứ thâm sâu, Dạ Vãn Ca mỉm cười ngăn cản bọn họ.

“Ngươi biết không , vào lễ tình nhân, giá trị tồn tại của người đàn ông độc thân chính là vì tình nhân mà phục vụ.” Lai Tây đột nhiên mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.

Ngả Nhĩ thừa dịp Dạ Vãn Ca nghẹn họng một phen đem Lai Tây bay lên, ” Hảo hảo làm việc, ta sẽ “mau chóng” trở lại.”

“Ngài có thể sớm trở lại mới là lạ!” Đối với bóng dáng đã bay xa thấp giọng trách vài tiếng, Dạ Vãn Ca bất đắc dĩ mà đi tới bên cạnh truyền tống trận, nhận mệnh mà vì các đôi tình nhân phục vụ.

“Chúng ta đi chỗ nào chơi?” Ôm chặt bờ vai Ngả Nhĩ, Lai Tây nhìn bản thân đang càng ngày càng cách xa đất liền.

“Chúng ta …” Thanh âm Ngả Nhĩ bỗng nhiên trầm xuống, “Chúng ta làm ở trên không được không?”

————————————-Cái kia….Ân…..Ta phát hiện ở phương diện viết H ta thực sự không có thiên phú….Ta đã xé hai bản thảo rồi…Cái kia…..Mọi người thân ái, các ngươi không để ý ta lại trở về học tập thêm chứ…

Bình luận





Chi tiết truyện