Tưởng xướng tựu xướng — tên của Hoa Thống trong trò chơi. (tên này chắc nghĩa là: muốn hát liền hát)
Cái tên này rất thích hợp. Vừa biểu đạt nguyện vọng của người này — muốn hát liền hát, vừa cho thấy hình tượng của người này — “một cái máy hát”.
Bây giờ ta rốt cục hiểu rõ biểu tỷ vì sao lại tử khí nặng nề như vậy…Nếu như ngươi từ đầu đến cuối đi theo một cái máy hát hoàn toàn tự động, một ngày hát 23 tiếng đồng hồ….Cho dù là ai thì cũng không chịu được sự thống khổ này đi…Cho dù giọng hát có vô cùng dễ nghe thì cũng…
“…Tối hậu nhất hành ưu thương, hắc sắc đích mặc nhiễm thượng an tường.” (lời bài hát) Hết một khúc xong, 3 giây sau – “Hạ huyền nguyệt, tinh đầy trời, tượng thùy lệ liên liên, nhất…” (lời bài hát)
….Ngươi không cảm thấy mệt sao…
“Tiểu Xướng,” khẽ xuất ra một nụ cười, ta cắt đứt “màn biểu diễn” của cái máy hát, “Ngươi muốn chuyển thành chức nghiệp gì?”
Sau khi biểu tỷ tự đắc biết đáp án của ta, thì lấy tốc độ nhanh như chớp mà đem quần áo ta đem cho nàng vơ vét sạch, sau đó một cước đem ta cùng máy hát đá ra khỏi trang phục ***, bản thân đóng cửa đi “thử” quần áo.
Máy hát là hai ngày trước từ tân thủ thôn tới Kinh đào thành, bởi vì luôn ở trang phục *** giúp đỡ (giúp biểu tỷ làm ăn buôn bán) , không có thời gian đi chuyển chức, cho nên hiện tại chúng ta đang trên đường đi đến trung tâm chuyển chức.
“A?” Máy hát ngẩn ngơ, sau đó lập tức cười đến vẻ mặt trong sáng, “Y sư! Ta muốn làm y sư!”
….Hài tử này chỗ tốt duy nhất chính là, cho dù có ca hát đến nhập thần, cũng vẫn có thể nghe được người khác đối hắn nói cái gì…
“Vì sao?” Ân,hình như, hắn cũng chỉ thích hợp với loại chức nghiệp không quá sát sinh này.
“Bởi vì ta đã suy nghĩ nhiều đến ca ta, nhưng trong hiện thực ta vô pháp lựa chọn nghề nghiệp bác sĩ này, lý giải không được ý nghĩa của y đức, cho nên chỉ có thể ở trong trò chơi tỉ mỉ lĩnh hội .” Máy hát nói xong rất nghiêm túc.
….Xem ra ngươi cả đời đừng nghĩ có thể hiểu rõ được ca ngươi…Lý do duy nhất hắn làm bác sĩ chính là bác sĩ có thể chính đáng dùng bất cứ cái gì mượn cớ hành hạ bệnh nhân…
“Nga,” Không hề vạch trần huyễn tưởng của hắn, ta tùy ý mà nói sang chuyện khác, “Ngày hôm nay người trên đường phố Kinh đào thành sao lại ít như vậy a?”
“Hình như là một bang hội tên là “Ám dạ các” tới tuyển thành viên, nhưng người muốn gia nhập nhiều lắm, nhưng số người cần thu nạp lại không nhiều đến vậy, cho nên mọi người đều chạy đến “sân PK” đi tỷ thí rồi.” Máy hát ngoan ngoãn mà giải đáp nghi hoặc của ta.
Như vậy a. Xem ra Tập thiên hắc mạc đã sử dụng quyền làm chủ “La ta di tích” rất tốt, bắt đầu xây thành đây. Khó trách nhiều người đều muốn gia nhập như vậy, suy cho cùng thì bang hội có lãnh địa của riêng mình hiện tại cũng chỉ có một bang hội này.
“Tiểu Xướng, sau khi chuyển chức xong ngươi muốn đi chỗ nào?” Nếu đã đáp ứng Lãng Đức rồi, ta cũng nên hảo hảo chiếu cố hắn, lấy nguyện vọng của hắn làm suy xét hàng đầu mà làm theo.
“Tùy tiện đi, đi đâu cũng được, có điều ta muốn luyện cấp trước.” Máy hát dừng lại bước chân — tới trung tâm chuyển chức rồi.
“Ngươi vào đi thôi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” Nghiêng người dựa vào cây cột cao lớn bên ngoài trung tâm chuyển chức, ta vẻ mặt mỉm cười.
“Dạ ca ca không đi sao?” Máy hát chớp mắt to nghi hoặc mà nhìn ta.
….Ta sợ NPC ở đây đối ta nhiệt tình quá sẽ hù dọa đến ngươi…
Khe khẽ lắc đầu, ta nhìn theo máy hát lại bắt đầu hát mà tiến vào trung tâm chuyển chức.
Ngươi đã muốn luyện cấp, vậy chỉ có thể đem ngươi giao cho “Ám dạ các” thôi.
Chỉ có điều….
Ta có chút đau đầu mà nhẹ day mi tâm (chỗ giữa hai lông mày đó).
Hiện tại ta người ta không muốn gặp nhất chính là Hưu Tư và Tập thiên hắc mạc. Người thứ nhất còn đỡ một chút, dù sao thì hắn cũng ở Tây phương đại lục, trước mắt không nhiều khả năng có thể gặp mặt; nhưng mà người thứ hai….ân, giao nhiệm vụ gặp phải hắn, còn có “Tị độc châu” gặp phải hắn, giao phó Máy hát cũng phải gặp hắn…
Tuy nói đại khái hiểu ra nguyên nhân chính mình quên hắn, nhưng cái này tối đã cũng chỉ có thể khiến ta yên tâm một chút. Bí ấn lúc đầu không giảm bớt chút nào, mà ta lại căn bản không có cái dũng khí đi hỏi hắn….
“….Gọi ta một tiếng, đồ nhát gan…” (lời bài hát) “Máy hát tự động” một thân áo bào trắng của y sư, hát bài ca nhanh nhẹn đi ra.
“Đồ nhát gan” sao?
Ở trong lòng cười khổ mà nhận thức thấy kết luận này tương đồng với chính mình, đang vỗ nhẹ đầu máy hát, chuẩn bị nói cho hắn kế tiếp nên đi nơi nào, ta đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng rực.
Quay đầu–
Một đôi mắt đen xen lẫn một chút tức giận, yên lặng nhìn chằm chằm ta.
…..Thật là sợ cái gì cái đó tới..
Thu hồi tay giống như bị đốt, ta có chút bất đắc dĩ mà đối Tập thiên hắc mạc đứng ở chỗ ngoặt của hẻm nhỏ cách đó không xa, xuất ra một bộ dáng tươi cười.
Lửa giận lác đác từ từ dập tắt, ánh mắt trở nên địch ý dời về phía thiếu niên bên cạnh, vẫn mù mờ chưa phát giác ra hãy còn đang ca hát.
“Di? Dạ ca ca, làm sao vậy?” Hiếm thấy sau khi hát hết một khúc mà không tiếp tục, máy hát kéo ống tay áo ta, tiện đà theo ánh mắt ta nhìn về phía trước–
“Buông ra.” Thanh âm lạnh như băng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi, nương theo thân ảnh của Tập thiên hắc mạc từ từ phóng đại truyền tới.
Ống tay áo bỗng buông lỏng, máy hát lanh trí đến như hài tử trong nhà trẻ– một mệnh lệnh một động tác.
“Ngươi hù dọa đến hắn rồi.” Ta bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh mình,người đông lạnh thành “tảng băng”, tự nhiên oán trách mà đập hướng đầu sỏ gây nên.
“Quay trở về lúc nào?” Mắt đen sáng rõ rực rỡ mang theo một tia đắc ý mà nhìn ta.
“Trước khi trời sáng.” Vẫn dựa cột , ta cười yếu ớt, “Truyền tống trận lục giới thiết lập tại đáy biển bên ngoài Kinh đào thành.”
Nhận thấy bản thân giống như đang biến tướng mà giải thích nguyên nhân không liên lạc với hắn, ta không khỏi cảm thấy có phần ảo não.
Hiển nhiên sau khi nghe thấy những lời bối rối,ý ở ngoài lời của ta, trong mắt Tập thiên hắc mạc xẹt qua một mạt mừng rỡ, nhưng khi hắn nhìn về phía “tảng băng” thì,sắc mặt vốn đã sáng sủa một nửa lại tiếp tục âm lãnh, “Hắn là ai vậy?”
“Em trai của một tri kỷ,” ta nhìn thoáng qua máy hát còn chưa rã đông, “Ta gần đây có chút việc, có lẽ nửa tháng sẽ không lên trò chơi, ngươi tạm thời giúp ta chiếu cố trông nom hắn.”
Tập thiên hắc mạc mi anh tuấn hơi nhíu, “Ngươi đi…”
“Không phải,” giết người không cần thời gian dài như vậy, “là chuyện khác.”
“Không nguy hiểm chứ?” Giống như muốn ta đảm bảo, Tập thiên hắc mạc tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú cách ta chưa tới một tấc.
Hoảng loạn khó hiểu tập kích trên đầu, ta chuyển tầm mắt ra chỗ khác, “Không có.”
Hơi thở ấm áp ôn nhu mà phất qua hai má, tai trái ta từ từ nóng lên.
“Mặc…” Tiếng gọi như nỉ non kéo ánh mắt ta quay lại–
Một cái hôn chuồn chuồn lướt nước rơi xuống trên môi ta.
Ta ngẩn ra.
“Thù lao.” Tập thiên hắc mạc giống như nhớ lại dư vị mà liếm liếm môi,trong mắt đen sâu thẳm càng ngày càng nóng rực hiện lên một mạt ý như còn chưa đủ.
Nhìn hắn rất có xu hướng “lại tiếp tục nữa” mà tiếp cận tới môi, ta rốt cục hoàn hồn–
“Ngươi–” Khuôn mặt điên cuồng nóng lên, ta một phen đẩy Tập thiên hắc mạc ra, tận lực không chú ý đến một tia thất vọng trên mặt hắn, lập tức logout!
Bình luận
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1