chương 6/ 22

CHƯƠNG 6

Gặp! Tại sao lại không gặp? Tiểu Hồ là tâm phúc của ta, hôm nay bị nó thấy được thứ hình dạng này của ta cũng không có gì là quá đáng. Nếu quả nhiên là nó thật là vì ta mất tích mà đến đây, vậy nói cũng được. Nhưng nếu như là trên Bạch Hổ Sơn đã xảy ra việc gì hệ trọng, vậy phải làm sao bây giờ?

Hàm Quang ôm ta đi vào phòng khách, Tiểu Hồ ở tại chỗ đang gấp đến độ xoay người xung quanh.

“A, Tiên Quân!” Tiểu Hồ trên mặt vui vẻ, vội vã đi đến đây,”Tiểu nhân lần này đến là có chuyện quan trọng muốn nhờ. . .”

Ta cố gắng ngửa đầu đi nhìn Tiểu Hồ, dùng sức nháy mắt với nó. Thế nhưng nó thì căn bản không nhìn ta, chỉ len lén lau nước mắt, vẻ mặt cầu xin đối Hàm Quang nói rằng:”Tiên Quân, tiểu nhân biết, lúc trước Đại Vương có thái độ không tốt đối với ngài, hơn nữa còn có tội. Nhưng mà nói như thế nào, hai người cũng đã bái lạy làm huynh đệ, chút tình nghĩa ấy vẫn còn không?”

“Ừ.” Hàm Quang sờ sờ đầu ta, cười như không cười.

Tiểu Hồ nói:” Thực không giấu gì ngài, Đại Vương nhà tôi mất tích mầ ngày rồi, mọi người lúc này cắt cử đi tìm không được ngài ấy, tiểu nhân sợ. . .Sợ ngài ấy gặp chuyện không may. . .”

“Yên tâm, hắn không có việc gì đâu.”

Hàm Quang nói chính là sự thực, nhưng tên ngốc Tiểu Hồ này rõ ràng là hiểu lầm rồi. Chỉ thấy cả mặt nó suy sụp, lấp bấp nức nở nói:”Tiên… Tiên Quân! Ngài mau cứu Đại Vương của tôi đi!”

Cầu hắn làm cái gì? Đầu sỏ đi hại Đại Vương nhà ngươi chính là hắn đấy!

Ta gấp đến độ giơ chân tay, mạnh mẽ nhảy lên đi cào Tiểu Hồ, tao ra một tiếng ”a”. Áo dài của nó bị ta cào phá, mấy dấu móng thật dài đột nhiên lộ ra trên đó.

Tiều Hồ đầu tiên là sững sốt, sau đó cúi đầu nhìn sang tay áo của mình, lại nhìn sang ta. Ta kích động mà thẳng sống lưng, trừng lớn mắt nhìn nó.

Đồ ngốc! Rốt cuộc có nhận ra Đại Vương nhà ngươi không?

“Ô. . .”Sau một khắc, miệng Tiểu Hồ méo xẹp, ta đang định sẽ đón nó ôm nhiệt liệt, nó lại run run hướng ta chỉ, ủy khuất nói,”Quần áo của tôi! Tiên Quân, con mèo nhỏ của ngài cũng quá bất hảo đi!”

“…”

Ta trở mình khinh khỉnh một cái, tức giận đến nhe răng.

Hàm Quang nắm lấy thân thể lao về phía trước của ta, trấn an mà nói rằng:”Được rồi được rồi, điều này cũng không thể trách nó. Chính ngươi nhìn lại ngươi hiện tại giống hình dáng gì nữa…”

“Tiên Quân,” Tiểu Hồ lui hai bước, rụt rè nói,”Ngài đến giúp tôi đi! Còn nhớ rõ ngày hỉ của Đại Vương, ngài đã tặng hoành phi nọ sao?”

Sao? Hoành phi? Ta vểnh tai.

“Đáng lẽ sẽ bị Đại Vương thiêu hủy, là tiểu nhân đã len lén giấu dưới giường ngủ, mới bảo vệ đến bây giờ! Xem như tiểu nhân đối với ngài ngài còn thêm vài phần kính trọng, mong rằng ngài không so đo hiềm khích lúc trước, sớm ngày giúp chúng tôi tìm Đại Vương về.”

Không đốt? Ta nheo mắt lại.

Tiểu Hồ ngươi tên tiểu tử lá gan ngày càng phát lớn này, cũng dám cãi lại mệnh lệnh của ta? Xem ta sau này ta có triệt đến sợi lông cuối cùng của con hồ lỳ nhà ngươi không!

“…Hử? Hóa ra là muốn thiêu hủy sao?”Hàm Quang nói xong câu này thấp mà trầm, rõ ràng mang theo ý cười nhợt nhạt, ta lại nghĩ lạnh cả người, ***g đều dựng thẳng lên.

“Tiên Quân….” Tiểu Hồ lo sợ bất an mà cúi đầu gọi.

Hàm Quang cười, ôn hòa nói:”Bản Quân đã biết, ngươi về trước đi, chuyện Đại Vương các ngươi ta sẽ đến xử lý.”

“Cảm ơn! Cảm ơn Tiên Quân!”

Màn đêm buông xuống, ta nằm sấp trên giường, tâm tình rất uất ức.

Uất ức không chỉ là Tiểu Hồ không nhận ra ta, mà uất ức còn là tên Hàm Quang mang sợi kim tuyến khảm trên Thương Hải minh châu trước mặt ta lắc lư.

“Ngươi không phải thích thứ này sao? Ta tặng cho ngươi, thế nào?”

Vừa nói hắn đi đến buộc lên đầu ta. Lần đầu tiên ta né tránh, lần thứ hai mắt thấy sẽ lọt vào đầu ta, ta nóng giận cả buổi, bới móng vuốt một cái!

“Bịch.”

Thương Hải minh châu rơi xuống trên mặt đất, lăn vài vòng, đứng yên, đến sắc mặt của Hàm Quang thay đổi.

Trên đời này người đáng sợ nhất, không phải là loại thường ngày bên trong có tâm sự gì đều xảy ra trên mặt, hỉ nộ phân minh, người hay hung hăng nổi trận lôi đình qua lại. Mà là thường thường cười, gặp người khác đều bày ra một bộ mặt thân thiết, làm ngươi luôn luôn không phát hiện ra được nguy hiểm của người đó.

Rất không may mắn, Hàm Quang thuộc về loại hai. Cho nên hắn giận vậy, ta động tâm trong mắt có chút sợ.

Kẹp chặt đuôi đối đãi thật tốt, ta rất nhanh chạy đến một góc sàn ngồi chồm hổm, tròng mắt đảo quanh theo hắn.

Hàm Quang khom người, nhặt Thương Hải minh châu lên, chậm rãi nắm vào lòng bàn tay, nhìn về phía ta, thấp giọng nói:”Hễ ta đưa đồ đạc cho ngươi, ngươi chưa bao giờ muốn. Hoành phi như vậy, Thương Hải minh châu cũng như vậy, lòng. . . Cũng như vậy,. . .”

Hắn nhìn ta cười cười, chỉ là thần sắc không được tốt lắm, khổ nhiều thù sâu đến giống như ta đã thiếu hắn rất nhiều nợ.

Ta có chút không rõ, vẫn không có suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc hắn đang vì cái gì đau lòng. Hắn đã tiện tay đem hạt châu quăng ra ngoài cửa sổ, xoay đâu bước lớn mà đi.

Gió từ cửa mở ra tiến vào, lạnh đến ta run run một cái.

Tức giận thì tức giận, nhưng hạt châu đáng giá như thế để làm cái gì? Vật thần tiên phá sản này! Ta nằm lên cái giường mềm mại, nhìn ánh sáng từ nến chập chờn đong đưa đờ ra.

Hoành phi là ta hạ lên thiêu, Thương Hải minh châu cũng là ta ném đi, nhưng mà lòng hắn… Ta lúc nào cầm qua? Vô liêm sỉ! Đây là nói xấu!

Đột nhiên đứng lên, ta nhảy xuống giường, đi ra cửa phòng.

Bên trong đình viện cỏ dại sinh sôi dày đặc, không đến mức rất cao, nhưng mà với vóc người của ta lúc này, vừa mới không dài không ngắn đâm vào mặt ta, vừa ngứa vừa đau.

Câm phẫn mà cắn nát chúng, trái lại khiến cho miệng mình đầy vị chát, ta nôn nóng nổi giận gầm lên một tiếng, phát ra âm thanh như mào kêu, không có sức uy hiếp.

Phiền muộn…

Vẫy vẫy đầu, ta tiếp tục tìm kiếm trong bụi cỏ. Thương Hải minh châu vào ban đêm đúng là có ánh sáng, chỉ là ta không biết lúc Hàm Quang ném ra dùng nhiều lực, quả thực mất một phen công sức mới tìm được.

Không có tay, mang đồ vật cũng đặc biệt phiền phức. Ta cắn hạt châu ném vào không trung, sau đó nhảy dựng lên, tựa đầu tiến vào. Lúc bước đi, Thương Hải minh châu trước ngược lúc ẩn lúc hiện, trông rất đẹp mắt.

Trong phủ tịch mịch, các nha hoàn phần lớn đều đã đi ngủ.

Ta ló đầu ra nhìn chuồn vào thư phòng, quả nhiên thấy Hàm Quang ngồi bên cạnh bàn, nhâm nhi môi, cẩn thận tỉ mỉ lật xem sách vở, thỉnh thoảng cũng đề bút phê bình ở trên đầu chú giải chút gì đó.

Bàn dài rất cao, ta nương theo ghế nhảy vài lần, rất vất vả bám vào mép, còn kém một chút ngã xuống. Tiếng động luân phiên rốt cuộc phát lớn, nhưng tên quỷ hẹp hòi Hàm Quang này lướt qua cũng không liếc mắt qua ta.

Hắn không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới hắn, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.

Một canh giờ trôi qua, sách của hắn vẫn lật qua lại, động tác lại trước sau không gì thay đổi.

Ta bực mình mà trừng hắn một lát, rốt cuộc cam chịu số phận đứng lên, đi đến dựa vào, dùng đầu cọ rồi cọ vào tay trái của hắn. Hắn thờ ơ, ta lại đổi bên phải, lần thứ hai dùng đầu cọ rồi cọ vào tay phải của hắn.

Thằng nhãi này thật là đáng ghét, ta đường đường Bạch Hổ đại nhân cũng chịu thua, hắn còn cao ngạo bày ra bộ dạng thúi tha. Đáng tiếc chính là, ta ném hạt châu, trước đây không đúng, trong lòng tự giác đuối lý.

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ta vòng vo một thân, vung đuôi, khéo léo mà quấn lấy cánh tay hắn, khẽ than một tiếng, một lần nữa nằm úp xuống. Chẳng qua chỉ là âm thanh than nhẹ đi ra, đến chính ta cũng càng hoảng sợ, tiếng kêu “Ngao ô” tinh tế nhẹ nhàng kia, lại giống như ủy khuất làm nũng.

Trên mặt ta không nhịn được, bỗng nhiên dựng thẳng thân thể.

Vào lúc này Hàm Quang lại cười khẽ một chút, âm thanh rất ôn nhu:”Ngươi đây là hướng ta nhận sai?”

Bình luận





Chi tiết truyện