chương 17/ 22

CHƯƠNG 17

“Thật không?” Âm thanh của Hàm Quang như là châm biếm vào tim, bước chân ta có chút bất động:”Rốt cuộc chúng ta vẫn là huynh đệ sao? Tạm thời không tính ba trăm năm trước ngươi đoạn tuyệt với ta, thì nói hiện tại, ngươi lại lên giường với huynh đệ sao?”

Ta nắm chặt đèn ***g trong tay, bị những lời nói này của hắn làm nổi lên khó chịu.

Hàm Quang tựa hồ còn đang chờ câu trả lời. Mặc dù là không quay đầu lại, ta dường như cũng có thể cảm thấy được nhiệt độ của ánh mắt nóng rực của hắn gắt gao nhìn chăm chú ở sau lưng ta.

Ta muốn nói là sau khi rượu vào loạn tính, nhưng buồn cười ngày hôm đó hai chúng ta ai cũng không uống say. Ta muốn nói đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, có thể chỉ là hai bên quá tịch mịch, cho nên nhất thời loạn ý tình mê mới có thể làm ra loại chuyện hoang đường này, nhưng mà vì sao lại ý loạn tình mê chứ?

Rất rõ ràng, nếu trong lòng không có hắn, thì lúc đó ta sẽ không để chuyện như vậy tiếp tục phát triển. Rõ ràng là có đường cự tuyệt, thế nhưng ta cư nhiên cũng giả bộ hồ đồ theo, sa vào trong sự ôn nhu của hắn không thể tự kiềm chế được.

Bạch Hàn ơi Bạch Hàn, chẳng lẽ ngươi quả thật thích cái lão hỗn trướng nghìn năm này rồi sao?

Ta mân chặt môi, không quay đầu lại đi về phía trước, trong lòng hoảng sợ không yên.

Đi được một đoạn, phía sau không có tiếng bước chân. Ta quay đầu lại nhìn qua, Hàm Quang tay cầm đèn ***g lẳng lặng đứng tại chỗ, thần sắc là vẻ bị thương cùng tịch liêu ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Hàm Quang…

Ta hé hé miệng, cuối cùng chậm rãi ngậm lại, tim vô cùng căng thẳng, co rút đến nhói đau. Điểm dừng không tính là xa, nhưng tựa hồ giống như thời gian dai dẳng trăm nghìn năm, đi thế nào cũng không đến.

Cũng không biết đứng như vậy bao lâu, Hàm Quang rốt cuộc di chuyển. Chậm rãi đi tới bên cạnh ta, hắn rủ mắt cũng không nhìn ta, dừng một chút, thì tiếp tục đi về phía trước.

“Ta muốn suy nghĩ một chút…” Ta vội vàng nói.

Hàm Quang coi như không nghe đến, bước chân liên tục. Gió lạnh thổi trúng làm bụi bay vào mắt ta, khoảng cách thất lạc bao trùm lên, kèm theo khiến ta cảm thấy bàn chân cũng như bị đổ chì lên, đi được rất chậm.

Vừa quanh quẩn trong Mê Vụ Sâm Lân hơn một nửa canh giờ, rốt cuộc tìm được tìm được thượng nguồn rồi. Chỉ có một cái ao nho nhỏ, bốn bề trái lại lục ý( nhiều cây) dạt dào, không bị điều kiện khắc nghiệt chung quanh ảnh hưởng đến một chút.

Hàm Quang ngồi xổm xuống, khuấy khuấy trong nước, thản nhiên nói:”Hắn là cái này rồi…”

“Ưm” Ta đờ mặt ra nhìn hắn.

Hàm Quang đổ sạch sẽ rượu còn trong túi, lại cầm nó ấn vào ao chứa đầy nước trong. Cảnh trí đầy màu sắc trước mắt, ta hoàn hồn, đang nhìn thấy tay Hàm Quang thu lại lung lay trước mặt ta, cau mày duỗi tới:” Ta muốn nói với ngươi, ngươi đi vào cõi thần tiên nào rồi? Trước tiên để đèn ***g sang một bên, nước ở đây không đi vào, có thể đã bị làm phép, ta cần ngươi giúp ta..”

Bàn tay ẩm lạnh của hắn đụng tới mu bàn tay của ta. Trong lòng ta hoảng hốt, thoáng cái không đểý liền buông lỏng tay ra, đèn lòng ba một tiếng rớt xuống nước, ánh sáng màu cam thoáng cái tắt đi.

Đèn ***g di chuyển theo dòng nước dập dờn, chậm rãi trôi xa.

Ta kinh ngạc nói:”A, thảm rồi, đèn tắt…” Sắc mặt Hàm Quang âm trầm. Ta cắn cắn môi, thấp giọng áy náy:”Ta không phải cố ý, xin lỗi. Bây giờ phải, phải làm sao đây?”

Lời này mới nói xong, ta hốt nhiên cảm thấy gió lớn nổi lên, lạnh đến thấy xương.

Cảm thấy toán loạn khủng hoảng muốn về đầu tiên, ta nhất định phải về đầu tiên. Hàm Quang đột nhiên đứng lên một tay kéo ta vào lòng, một tay cùng lúc che mắt ta, một thân cùng ta quay đầu ngược lại!

Hàm Quang kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy kịch liệt.

Tay hắn còn dính nước, bọt nước lạnh ngắt nhỏ giọt rơi vào trên mặt ta, giống như nước mắt. Không nhìn thấy gì cả, ta trừng mắt nhìn, thân thể cứng nhắc đến không dám động. Tiếng vừa phát ra chính ta cũng không đoán được khàn giọng run rẩy:”Hàm Quang… Hàm Quang… Ngươi, ngươi làm sao vậy?”

Lúc giơ tay yếu ớt ôm lấy hắn, đầu ngón tay chạm vào dịch thể ấm áp.Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, ta run lẩy bẩy đẩy cái tay che mắt ta ra.

Sắc mặt Hàm Quang rất tái nhợt, lúc này lại cười cười, nhẹ giọng nói:” Buông đi, phía sau ta bị tên bắn, người dính máu, bẩn.”

Tim bóp chặt, khỗ sở đến cả hô hấp cũng như là sắp ngừng.

Ta nhớ lại thời gian mới quen rất nhiều năm trước, hắn đã từng cười ta:”Bạch Hổ đại nhân yêu nhất là sạch sẽ, chút vết rượu sẽ chà lau nửa ngày như thế. Có lẽ sợ là đến một chút máu bẩn cũng chịu không nổi chăng?”

“Đúng vậy, mỗi ngày quay về từ chiến trường, cũng vì ta có thể gặp ác mộng mấy ngày liền, màu máu với mùi của nó đúng là loại xấu xí khó nghe nhất của thế gian….”

“Ai, ngày kia sau khi huynh đệ ta bị thương cũng không trông cậy vào Bạch Hổ đại nhân có thể gần người chiếu cố rồi?”

“Haha, ngươi biết là tốt rồi!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phong tuyết dần dần lớn, khắp bầu trời đều là một vùng trắng xóa.

Mắt thấm đầy hơi nước, ta nhìn không rõ dáng vẻ của hắn. Chỉ có thể vững vằng nắm chặt tay hắn, mơ hồ không rõ nói rằng:”Ta rút mũi tên ra, ngươi đừng sợ, không có việc gì đâu…”

Nói lời này ta không biết là ta đang an ủi hắn, còn an ủi chính bản thân mình. Rõ ràng biết rõ một khi loại tên này cắm vào người, liền cùng huyết mạch tương liên. Đừng nói người bị trúng tên phải chịu đựng đau đớn như bị khoan giữa trung tâm, ngay đến cả người rút tên không có tiên khí thâm hậu cũng có thể tổn thương đến nguyên thần.

Đập vào mắt là có thể thấy được một mảnh đều đỏ sẫm, máu chảy không ngừng, mũi tên băng không ngừng hấp thu tiên khí trên người Hàm Quang, yếu ớt lóe tử quang ( ánh sáng màu tím). Ta hít một hơi, nhỏ giọng nói:” Ngươi chịu đau chút, ta bắt đầu rồi…”

Bàn tay lạnh lẽo của Hàm Quang bỗng nhiên duỗi đến cầm chặt cổ tay ta, ánh mắt hơi trầm xuống, thấp giọng nói:”Đừng rút.”

“Nhưng mà nếu tiếp tục như vậy, lúc máu và tiên khí của ngươi hao hết, cũng chính là lúc dầu hết đèn tắt.” Ta khẽ cắn môi, nghiêm túc nói:”Hàm Quang, ngươi tin ta, ta sẽ không để ngươi có chuyện gì đâu!”

Cũng không biết là hắn có nghe lọt hay không, chỉ là nhẹ nhàng cười, hơi lắc đầu. Lúc này hắn giữ khăng khăng làm ta có phần luống cuống, vẫn còn… Tức giận sao?

“Bạch Hàn” Hàm Quang giật giật cái môi không có huyết sắc, dường như đang cười:”Sao ngươi lại ngốc như vậy. Nếu lúc này ngươi cứu ta, không chừng sau đến chính ngươi cũng sẽ bị thương. Trong rừng này tiểu yêu rất nhiều, đến lúc đó cả hai người chúng ta đều trọng thương, chỉ sợ còn chưa đi ra vùng sương mù trong rừng này, đã bị bọn chúng làm thành bữa ăn no bụng rồi.”

Ngược lại ta chưa hề nghĩ đến chuyện cấy, ngẩn ngơ, hỏi:”… Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tiên khí mất đi quá nhiều, hắn đau đến cắn chật môi, đối diện với ta lại chớp mắt giãn mi đầu nhíu chặt ra, nhẹ giọng dụ ta:”Ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa, trước tiên ngươi ra ngoài tìm Chức Tú phu nhân, pháp lực nàng cao cường, tự nhiên sẽ nghĩ cách đến cứu ta..”

Ta chăm chú nhìn vào mắt hắn, không hề hé răng.

“Làm sao vậy?” Hàm Quang hỏi.

…. Lại đang gạt người!

Ta căn miệng mỉm cười, lưng cõng Hàm Quang, đạp gió bay ra khỏi rừng. Máu trên người hắn dần dần thấm vào người ta, nóng giống như in dấu. Trong lòng ta căng thẳng, càng thêm không dám chậm trễ, tóc độ nhanh hơn tách vỡ sương mù.

“Hà tất làm như vậy? Thi triển tiên thuật căn bản là bay không ra, đến lúc đó ngươi kiệt lực…” Âm thanh Hàm Quang bị gió thổi thành nhỏ vụn.

Ta có chút tức giận cắt lời hắn:”Vậy cùng chết!”

Hô hấp Hàm Quang có chút lộn xộn, có lẽ là cực kỳ đau đớn, được một lát cũng không nói chuyện. Ta hơi nghiêng mặt nhìn hắn, cổ họng khô khốc phát ra:” Tên họ Quang, ngươi không được phép chết trước ta…. Có nghe hay không….”

“Không chết được…” Hàm Quang thở dốc một chút, khẽ cười rộ lên:”Ta còn chưa nghe được câu nói ta muốn nghe kia, sao cam lòng chết đây?”

Viền mắt nóng lên, nước mắt giọt giọt rơi xuống, ta nghe mình khàn giọng nói:”… Ngươi mới là đồ ngốc.”

Bình luận





Chi tiết truyện