chương 16/ 18

Thang máy nhanh chóng lên tầng cao của khu nhà cao nhất nơi thành phố, việc không trọng lượng khiến tôi từng đợt mê muội.

Cách một tấm thủy tinh trong suốt nhìn xuống từ độ cao trăm mét, toàn bộ thành phố tựa như đang phủ phục dưới chân.

Những vật liệu trang trí, những đám mây liên tục vụt qua khiến nơi này biến thành một tòa cung điện như đang bay giữa trời và đất, chủ nhân của chúng cũng có thể cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

“Cảm giác nơi này thế nào?” Đứng yên bên của sổ thật lâu, Úy Điển mới nhẹ nhàng kéo tấm kính lên. Tươi cười bị gió tạt qua biến thành ẩn giấu vẻ kiêu ngạo, nửa nheo mắt nhìn về phía tôi, dáng vẻ rất thích ý.

Như việc tôi đến tìm hắn là việc chẳng có chút gì đáng kinh ngạc, tựa như hết thảy đều đã được hắn sớm dự liệu trước.

“Ngài Dịch đây không nói lời nào, xem ra là không thích nơi này.” Trong lúc tôi trầm mặc, hắn đi tới bầy bar bên trái rót một ly rượu, tươi cười vẫn không thay đổi đưa rượu tới tay tôi, “Còn những thứ tôi đưa cho ngài Dịch thì sao? Nói vậy chắc là ngài thích.”

Lời bí mật như muốn thoát ra, giấu ngay tại giọng điệu của hắn.

Tôi nâng cốc tiếp nhận, một hơi uống toàn bộ rượu vào.

“Ngài vì sao lại tới tìm tôi?” Chỉ là độ ấm từ một ly rượu mà thôi, tất cả do dự trôi qua hết, chưa bao giờ tôi suy nghĩ rõ như lúc này.

“Bởi vì ở phương diện trí thông minh của sinh vật máy móc, ngài Dịch đây có năng lực kiểm tra đo lường rất quan trọng.”

“Tôi nghĩ ngài không cần nói với tôi mấy loại lý do này nữa.” Tôi cắt ngang hắn, mắt nhìn xung quanh, “Hơn nữa, trong này chỉ có hai người chúng ta mà thôi.”

Hắn bắt đầu nâng cằm nhìn tôi, tựa như đang nghiên cứu.

“Tôi biết, ngài quen Nam Lăng.” Không muốn tiếp tục giằng co, tôi muốn biết sự thật, nên bổ sung câu nói cho đầy đủ hơn, “Thậm chí có thể nói là quen thân?”

“Thì sao nào?” Nét cười trên mặt hắn càng lúc càng rõ.

“Giữa hai người có bí mật gì đó, ngài luôn uy hiếp Nam Lăng…” Tôi từng bước tiến lên, nhìn vào mắt hắn để không bỏ sót bất cứ biến hóa nào trong đó, “Mà việc ngài lấy ra uy hiếp, có liên quan đến tôi!”

Các loại biểu tình tranh nhau lộ ra trên mặt Úy Điển, cuối cùng dừng lại ở vẻ vững vàng nhất.

“Anh… Thật là có chút ra ngoài dự liệu của tôi, cũng khó trách Diệp Nam Lăng vẫn che chở anh như vậy.”

Hắn như có điều suy nghĩ mà trầm mặc một lát, rồi một lần nữa ngẩng đầu lên, “Xem ra nói chuyện cùng người thông minh quả nhiên giảm được rất nhiều phiền phức.”

Tôi cũng không lên tiếng, chỉ còn chờ lời tiếp theo của hắn.

“Đi theo tôi.” Hắn đúng là ra ngoài tiên đoán của tôi mà rất lịch thiệp làm động tác mời, “Tôi có thứ này để ngài Diệp anh đây đi thăm một lát, tin rằng có thể thỏa mãn mọi quan tâm của anh.”

Dưới nụ cười lịch sự đến hoàn mỹ kia, là vẻ tàn nhẫn và sự hưng phấn chẳng cách nào che dấu.

Chỉ lướt qua trong đôi mắt màu đồng, lại khiến tôi kinh hãi chẳng hiểu tại sao.

Những sải chân ‘đi thăm’ cũng không như tôi nghĩ rời di khỏi phòng làm việc của hắn, mà sau khi giá sách cao lớn dựa dựa tường dịch ra, phía sau rõ ràng là một cánh cửa.

“Mời vào.” Vừa nói, hắn vừa tiện tay ấn một cái, căn phòng kim loại bịt kín bắt đầu bay lên – nhìn kỹ thì thấy đúng là một thang máy riêng.

Trong căn phòng làm việc xa hoa ấm áp thế mà lại trang bị một sản phẩm khoa học kỹ thuật như vậy. Sự phối hợp khác thường khiến bước chân tôi ngập ngừng – xem ra sự tình phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều lắm.

Thang máy này, đến tột cùng sẽ đưa tôi đến đâu?

“Ngài Dịch, thang máy này hiện đang đi về phía thiên đường.” Như nhìn thấu nghi ngờ của tôi, gương mặt Úy Điển ra vẻ thần bí, “Tới trước mặt thượng đế rồi, anh sẽ thấy rõ hơn bản thân mình…”

Tôi hừ một tiếng.

Có phải đi gặp thượng đế hay không tôi chẳng biết, chẳng qua kẻ ở dưới sẽ có hứng thú với nơi cao trên này.

Nói những lời ấy là muốn uy hiếp tôi sao?

Nhắm mắt lại không thèm để ý đến hắn, tôi âm thầm quên đi thời gian và tốc độ thang máy bay lên.

Ước chừng có lẽ cũng đã lên tới nơi cao nhất của toàn bộ kiến trúc. Thứ hắn cho tôi xem, giấu đến bí ẩn như thế.

Rung khẽ một tiếng, thang máy dừng lại.

“Đã tới cửa vào thiên đường.”

Khoảnh khắc ra khỏi thang máy, tôi nghe được Úy Điển ở phía sau mình phát ra thanh âm lạnh lùng.

Một gian phòng vô cùng lớn, lại bị ánh sáng của kim loại phản chiếu nên có phần chói mắt.

Trong hoàn cảnh như thế đương nhiên sẽ không để người khác trông chờ vào việc có lông chim bay đầy trời và những cô nàng với mái tóc vàng, đôi cánh ngắn sau lưng bay tới bay lui.

Chẳng qua cho dù nơi đây thật là thiên đường, vậy thì cũng sẽ chẳng gây cho tôi rung động lớn đến thế.

Phóng mắt nhìn lại, những dụng cụ phức tạp và quen thuộc này, cho dù là trong căn cứ của phòng thì nghiệm nghiên cứu về trí thông minh máy móc cũng chưa từng có được những thứ tinh vi như thế.

“Thế nào, ngài Dịch? Cảm giác nhìn thấy thượng đế có phải quen thuộc lắm không?” Thanh âm hắn qua lại va chạm nơi nhiều kim loại như thế, thành có vẻ gì đó không thật.

“Anh muốn cho tôi xem những thứ này?”

“Suỵt… Không nên gấp gáp…” Hắn thần bí lắc đầu, lấy một chiếc đĩa nhỏ bỏ vào máy tính, “Những thứ gì ngài Dịch đây muốn biết, tất cả đều ở trong này.”

Toàn bộ đèn trong phòng đều tối lại, chỉ có hình chiếu càng ngày càng rõ ràng nơi vách tường phía trước.

Thời gian: Tháng X năm 20XX

Thời gian màu đỏ hiện ra nơi góc phải bên dưới màn ảnh, thời gian ước chừng một năm rưỡi trước.

Đầu tiên là một đoạn tiếng vang ồn ào cùng hình ảnh hỗn loạn, cuối cùng hình ảnh dừng lại trên gương mặt một người.

Thân hình mảnh khảnh, nhìn không thấy gương mặt chính diện, trong đoạn thu hình dáng vẻ người đó như đang hết sức chăm chú tiến hành công việc.

Môi trường làm việc đúng là phòng thí nghiệm trước mắt này đây, còn người thiếu niên kia…

Chỉ liếc mắt một cái mà thôi, tôi đã có thể nhận ra —— đó là Nam Lăng.

“Sao nào Nam Lăng, còn cần bao nhiêu thời gian? Tôi đã không thể nhẫn nại mà chờ đợi thêm nữa…” Giọng nam trầm thấp, nghe có chút quen thuộc, tôi ngẫm nghĩ, kinh ngạc quay đầu.

Úy Điển mỉm cười, ý bảo tôi hãy tiếp tục xem.

“Những bộ phận sinh học chắc đã không còn vấn đề gì, hiện tại chỉ còn biên soạn ra chương trình trí nhớ hợp lý là có để khởi động…” Thanh âm Nam Lăng nghe qua từ máy có chút khác biệt, không có âm điệu phập phồng, hoàn toàn chẳng có vẻ dịu dàng đôi lúc lộ ra như ngày thường.

“Biên soạn chương trình trí nhớ phải mất bao lâu?”

“Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nội trong ba tháng.”

“Ba tháng? Nam Lăng cậu là đang nói giỡn với tôi?”

Một tiếng hừ lạnh bật ra từ mũi, thân ảnh Úy Điển rốt cuộc xuất hiện trong đoạn phim, chậm rãi tới bên chiếc bàn dài hệt bàn mổ vẫn luôn bị cơ thể Nam Lăng nửa chặn lại.

Tôi vẫn như trước không hiểu rõ lắm họ đang nói gì, chỉ là tim bỗng bắt đầu đập nhanh hơn.

“Xem ra tôi là chiều chuộng cậu quá rồi, mới để cậu bắt đầu học được cùng tôi cò kè mặc cả.” Lời uy hiếp một cách hững hờ, Úy Điển thấp đầu tựa hồ đang nghiên cứu vật thể nằm trên chiếc bàn dài kia, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt hắn khi nói những lời này.

Đôi môi không chút huyết sắc của Nam Lăng run lên, nhưng chẳng hề phát ra thanh âm nào.

“Không phải cậu đã có một bộ chương trình trí nhớ đã biên soạn xong sao? Trực tiếp dùng cho nó là được, việc gì phải phiền phức biên soạn lại lần nữa?” Như nhớ ra điều gì, Úy Điển một lần nữa nâng gương mặt lên, ngón tay hữu lực nắm chặt cằm Nam Lăng, sau vừa lòng nhìn trên da thịt trắng nõn của em trong nháy mắt nhuộm lên một vệt đỏ.

“Không, không được, chương trình đó đã dùng rồi, trí nhớ người nhân tạo không thể phục chế giống nhau, bằng không sẽ gây ra hỗn loạn rất lớn.” Dưới sự kềm chế của đôi bàn tay kia, cho dù đau đớn em cũng gắng sức nói ra câu ấy.

Tôi chợt kinh giác.

Người nhân tạo?

Khó trách Úy Điển tới tìm tôi một cách nắm chắc như vậy, hóa ra… Trong phòng thí nghiệm bí mật này đúng là đã từng có thành phẩm.

Vậy Nam Lăng… Em sao vẫn cứ dối gạt anh?

“Hỗn loạn?” Một tiếng khịt mũi khinh thường, mắt Úy Điển nheo lại đầy nguy hiểm, “Thời gian cùng lắm chỉ một năm, chỉ với người nhân tạo không bằng cả sinh vật này, cậu còn sợ chúng làm phản?”

Theo ánh mắt hắn rũ xuống, màn hình chiếu lại gần hơn, cơ thể vẫn nằm trên giường rốt hiện dần hiện ra.

Trong nháy mắt đó, con tim tôi như bị điện giật.

Khuôn mặt này… Khuôn mặt này… Tròn tròn, bướng bỉnh lại bình thường… Tôi nhất định đã gặp ở nơi nào đó!

“Đó…” Khó khăn nuốt nước miếng một cái, mở miệng tôi mới phát hiện ra thanh âm nhanh chẳng giống chính mình, “Người này…”

“Một người nhân tạo mà thôi…” Mắt Úy Điển lướt qua tôi, môt lần nữa nhìn màn hình, “Chẳng qua tôi nghĩ ngài Dịch đây hẳn phải quen.”

Tôi quen sao?

Dường như là…

Trong trí nhớ có những đoạn ngắn mơ mơ hồ hồ, nhưng mà cách xa quá. Muốn buông tay, rồi những quen thuộc và thân thiết lại chẳng vẫy ra được. Vì sao lại có lại cảm giác gần trong gang tấc mà xa nhau cách biển cách trời.

“Úy Điển… Cho tôi thời gian một tuần được không? Để tôi sữa chữa một chút chương trình này. Bằng không hai người nhân tạo với trí nhớ hoàn toàn giống nhau đối với anh cũng chẳng hề có ý nghĩa phải không? Nếu kiểm tra đo lường ở khâu hậu kỳ là bộ phận quan trọng nhất, anh cũng hy vọng tất cả có thể tận thiện tận mỹ đúng không?”

Hợp với vài câu hỏi ‘đúng không’ yếu đuối, Nam Lăng vẫn cầu xin như trước, đôi mắt tôi rốt cuộc cũng không thể dời đến nơi khuôn mặt nhỏ bé tròn tròn.

Nhìn một cái nữa thôi, chỉ nhìn một cái nữa thôi, tôi chắc hẳn là có thể nhớ được.

Một mảnh bông tuyết mơ hồ, hình ảnh trước mắt tựa như cắt đứt.

“Khoan, khoan đã…” Tôi đứng phắt dậy, thầm muốn giữ hình ảnh kia lại.

Úy Điển nhìn tôi tỏ vẻ hãy chờ đợi, đừng sốt ruột.

Sau một lát, hình ảnh lại sáng lên, chỉ là đổi qua một nơi khác.

Bức rèm cửa với sọc caro màu lam, vách tường màu xám nhạt, đèn treo hình bầu dục… Căn phòng nhìn qua rất quen, sau đó chuyển qua người đang chán ngán canh giữ trước giường.

Là tôi?

Máy quay chậm rãi tới gần —— trên giường là gương mặt tròn tròn kia.

Lông mi run lên run rẩy, rồi run rẩy lần nữa, mắt như sắp phải mở ra.

Tôi nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Là đôi đồng tử màu đen dừng lại trong giấc mơ tôi, tôi nhớ rõ nó, luôn nhớ rõ nó.

“Ừm…” Nhóc con lầm bầm, trợn tròn mắt nhìn về phía tôi.

Tựa như ánh mặt trời trong suốt chạm tới đáy cốc đóng băng hàng vạn năm, như dòng nước tìm được đường thoát, rốt cuộc từng chút từng chút rỉ ra ngoài.

“Long Nại…” Dưới đáy lòng tôi lặp lại lần nữa, xác định đây là cảm giác khiến mình an tâm.

“Long Nại…” Cơ thể tôi nhích sát vào màn hình, lặp lại.

Tốt quá, lúc gọi tên này khóe miệng luôn có thể theo âm phát ra cong lên thành nụ cười.

Long Nại, tôi đã bỏ nhóc lại lâu lắm, nhóc rất khó tha thứ cho tôi phải không?

Mãi đến khoảnh khắc này tôi mới biết, hóa ra người tôi cứ mãi lặp lại việc kiếm tìm trong mộng là nhóc đây.

Những hình ảnh kế tiếp xuất hiện, đó là mùa hè đẹp nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

Mùa hè có nhóc làm bạn bên tôi.

Tôi từng nghĩ rằng, hạnh phúc của đời người chẳng qua là được biên tập cắt nối nên mà thôi, trí nhớ dù có đặc sắc đến đâu thì nếu hoàn toàn phơi bày ra, cũng chỉ là một ngày nối tiếp một ngày trong những ngày dài dòng chán nản. Nhưng hiện tại tôi cuối cùng đã biết rồi, biết rằng những ngày cùng bên nhóc, cho dù là mỗi một phút mỗi một giây, thì đó đều là những thời khắc chẳng thể nào vứt bỏ.

Tôi thấy nhóc dụi dụi mắt thức tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó ậm ừ gọi tên tôi, mùa hè tôi từ thời điểm ấy bắt đầu ngời sáng, đóa hoa hạnh phúc nở ra từ miệng nhóc con.

Nhóc sẽ buồn ngủ mà nằm dưới chân tôi, nhìn tôi ngồi nơi máy tính vật lộn với các loại chương trình, sau đó gãi đầu liều mạng nói những lời ngốc nghếch để tôi giải buồn; nhóc sẽ ngáp dài rất chú tâm gặm táo, cuối cùng tạo ra một hình dáng không thể tưởng tượng được đầy chờ mong đưa táo đến trước mặt tôi.

Nhóc sẽ vào lúc pha cà phê bởi do luống cuống tay chân, thế là nhầm muối thành đường, bỏ vào cà phê tới hơn phân nửa, sau đó lúc tôi vẻ mặt hắc tuyến thì nhóc lè lưỡi cầm lấy đổ đi; nhóc cũng sẽ tràn đầy tự tin mà đẩy tôi tới phòng bếp, loảng xà loảng xoảng tạo thành thứ hợp âm, cuối cùng là vẻ mặt cầu xin bưng tới một mâm hoàn toàn là màu đen không nhận ra vốn trước đây là hình dạng gì…

Nhóc nhớ rõ từng câu tôi thuận miệng nói đùa, sau đó vào lúc tôi không thấy thì âm thầm suy nghĩ đến nửa ngày; nhóc không hề thấy phiền mà ở bên tôi lải nhải, gần như thành kính mà quan sát phản ứng của tôi. Những hành động ngốc nghếch lúng túng của nhóc chẳng qua chỉ là muốn tôi vui thôi mà.

Nhưng vào thời điểm ấy, tôi chỉ cảm thấy nhức đầu, lúc nào cũng thời thời khắc khắc đều phải lo lắng đề phòng nhóc khi nào thì bày ra trò mới khiến tôi trở tay không kịp, tôi ngu ngốc đến mức đối với sự nghiêm túc nhóc giấu trong vui cười làm như không thấy… Cuối cùng tôi chỉ vỗ vỗ đầu nhóc nói rằng Long Nại nhóc phiền quá mà, ngoan ngoãn ngồi đó đừng quấy rầy tôi được không?

Khóe miệng nhóc cười đến cong cong nói xin lỗi, sau đó rất quy cũ ngồi trước mặt tôi tỏ vẻ giải thích. Vẻ thất vọng và bi thương nơi đáy mắt luôn nhanh chóng bị nhóc che giấu vào lúc đối mặt tôi.

Tôi sao lại có thể nói ra những lời như thế với nhóc?

Tôi sao lại không biết rằng có một người lúc nào cũng luôn cạnh bên là một việc ấm áp đến nhường nào?

Hóa ra tôi cũng từng là một kẻ máu lạnh đến mức ấy.

Sau đó nhóc ôm trở về một con chó, có chóp mũi lành lạnh và đôi mắt sũng nước, chiếc đuôi gần như mất hết cùng một thân vết thương chứng kiến toàn bộ quá trình bị bắt nạt và vứt bỏ.

Long Nại ôm ghì lấy con chó ấy trước ngực, rất nhỏ giọng nhưng kiên định lặp đi lặp lại lời trấn an, “Tiểu Bạch, đừng sợ, mày sẽ không một mình đâu, tao sẽ ở chung với mày.”

Thời khắc sưởi ấm giữa những người chung hoàn cảnh với nhau, những kẻ sợ hãi cô đơn và đơn độc chỉ có thể lấy độ ấm khi cơ thể dán lại gần làm nguồn an ủi.

Đó là sự dịu dàng của bản năng, dịu dàng lắm.

Chỉ là những việc ấy, vào thời điểm kia tôi không hiểu. Nên tôi rất quyết liệt mà đuổi con chó ấy ra ngoài.

“Tiểu Bạch, Trác Việt chỉ dọa mày thôi, anh ấy sẽ không thật sự không cho mày vào cửa đâu…. Chúng ta hãy đếm đến mười, tao cam đoan đến mười rồi, anh ấy sẽ xuất hiện…”

Luống cuống đứng nơi góc nhà, lòng tràn đầy do dự, vậy mà nhóc còn phải an ủi con chó trong lòng ngực run rẩy dữ dội hơn.

Tôi hận chính mình vào thời điểm ấy vì sao còn có thể nhàn hạ thoải mái mà vững vàng ngồi trong nhà bưng thức ăn nấu cá, để giọng đếm đến mười vô cùng chậm của nhóc cuối cùng vẫn vô cùng thất vọng vì bị phụ lòng.

“Ừm… Vừa rồi không tính, chúng ta đếm lại lần nữa, lần này đếm đến hai mươi, Trác Việt nhất định sẽ đi ra bảo chúng ta trở về…”

Nhóc ngồi trên bậc thang, nhìn về phía cửa, hàng mi rung theo nhịp đếm.

Long Nại… Long Nại à…

Nhóc chưa bao giờ thôi tin tôi phải không?

Đáng tiếc là đợt đếm thứ hai này là do động tác mang giầy khoác áo của tôi quá chậm mà lại trôi qua.

“Ừm… Tiểu Bạch, chúng ta đếm thêm một lần cuối cùng…”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, lo lắng đã quá nhiều.

Tiểu Bạch rất hoài nghi hừ một tiếng, sau đó quay người xem thường.

May quá, may rằng tôi cuối cùng cũng không chịu thua kém mà xuất hiện trước mặt nhóc.

Khi đó tôi chỉ thấy nhóc chẳng hề để ý nhướn mày với tôi, thấy nhóc đương nhiên ôm Tiểu Bạch đi về phía nhà, thấy nhóc cợt nhả nói Trác Việt đồ ăn anh làm thật đúng là ngon quá.

Tôi của hiện tại lại có thể thấy nhóc rốt cuộc thở ra một hơi thật dài, thấy nụ cười từ tận đáy lòng của nhóc, thấy nhóc cúi đầu dán vào tại Tiểu Bạch mà nói, “Tiểu Bạch, thấy không tao đâu có lừa mày, Trác Việt anh ấy đối xử với người khác tốt lắm…”

Tốt lắm…

Chỉ hai chữ đơn giản, ngốc nghếch và trẻ con thế thôi, lại nói ra toàn bộ lòng tin và tình cảm của của nhóc.

Nhóc chính là nhóc con dễ dàng thỏa mãn như vậy đó, chỉ vì vài nguyên nhân cho nhóc dịu dàng, cũng đã đổi được cảm kích của nhóc.

Mà phương thúc cảm kích của nhóc chính là đem mọi nhiệt tình và dịu dàng từ ngoài vào trong, trả lại trọn vẹn cho người nhóc muốn.

Nhưng vào thời điểm ấy, cho dù tôi có thể mơ hồ chạm đến sự ỷ lại bản năng của nhóc, tôi lại hoàn toàn đoán không được kết cục sau này.

Nhóc nói tôi yêu anh Trác Việt. Sau khi bị đả kích hết lần này đến lần khác, nhóc lựa chọn ở trước mặt tôi nói lời thật lòng. Thứ bảo vật trong sáng ấy, tôi lại không có dũng khí hôn đáp lời.

Nhóc chính là một người nhân tạo, thời gian chỉ có một năm mà thôi… Còn tôi nên yêu, phải là đồng loại của mình.

Tiểu Bạch đã chết đi, mà tôi lại vẫn bỏ nhóc, để nhóc hoàn toàn tay trắng hai bàn tay.

Con tim đang lơ lửng treo nơi bầu trời, rốt cuộc khi tay chúng tôi vội vàng lùi về sau, bỗng nhiên rơi xuống đất.

Mùa hè của tôi có lẽ bắt đầu từ sau đó chậm rãi tan đi.

Sau đó nữa…

Chân tướng bị vạch trần, kiên trì bị đảo điên, hành động chạy trốn của tôi đem tin tưởng cuối cùng của nhóc hoàn toàn dập nát.

Ống kính biến hóa đủ mọi góc độ trước chiếc lo thủy tinh thật to nơi căn cứ phòng thí nghiệm, không hề quên ghi chép lại hồi kết cuối cùng trong đoạn trí nhớ kia của tôi.

Nụ hôn dài lâu mà thân thiết, như muốn phô diễn trước cả trời và đất.

Tôi đứng dậy, đưa ngón tay tới từng chút từng một. Gương mặt mềm mại của nhóc dù cách cả một bức màn nhưng vẫn ấm áp.

Thời điểm ấy, nụ hôn cuối cùng nhắm lại hai mắt, trí nhớ theo đôi đồng tử khép lại cũng nặng nề ngủ đi.

Mà hiện giờ, tôi có thể đứng ở chỗ này, tiếp tục xem hết những gì vốn dĩ đã xảy ra.

Thời gian đốt cháy của những tia lửa rực rỡ hoa mỹ cứ kéo dài rồi lại kéo dài, cuối cùng cơ hồ không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Toàn bộ thế giới đều im lặng.

Trong chiếc lọ thủy tinh lọ trống trơn, chỉ còn lại người ngoài lọ ngây ngốc kề sát vào chiếc lọ đã lạnh đi như cũ.

Kỳ thật, liệu có gì khác nhau?

Long Nại tuy đã biến thành bụi, nhưng nhóc đã ở nơi nhóc hy vọng – ở đó cả một đời.

Nơi con tim tôi đó.

Bình luận





Chi tiết truyện