chương 10/ 18

“Long Nại, Long Nại, nhóc tỉnh lại nào!” Tôi khom người, nhẹ nhàng vỗ mặt nhóc.

Buổi chiều tôi cùng nhóc nhàm chán ở nhà xem tivi, không biết có phải do hệ thống sưởi ấm mở vừa đủ hay không mà nhóc mới vừa rồi còn cầm nửa trái chuối rất thích thú xem, thế mà giờ chưa được bao lâu đã đến giường thiêm thiếp ngủ lần nữa.

“Ừm…” Nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, nhóc chậm rãi ngẩng đầu, đang tính mở miệng nói gì đó với tôi thì bất chợt co ro người lại.

“Tỉnh chưa nào? Tỉnh rồi thì khoan ngồi dậy. Tôi kêu bác sĩ đến khám bệnh cho nhóc, đừng sợ.” Tôi bước tới trước, cố tình ngăn giữa nhóc và Nam Lăng.

Nhóc đang sợ – là sợ hãi sinh ra cùng đủ loại cảm giác khác nhau. Tuy chỉ thoáng qua trong một phần ngàn giây, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rất rõ.

Như thế này chẳng hề giống nhóc – tới bây giờ nhóc luôn là loại thích náo nhiệt, có người thì sẽ huyên thuyên hơn bình thường.

“Bác, bác sĩ?” Hầu kết nhóc lên xuống, mắt trộm đảo qua Nam Lăng rồi lập tức rũ xuống.

“Đúng vậy, bác sĩ… Để bác sĩ khám cho nhóc, vậy ngực nhóc sẽ không đau nữa.” Lặng lẽ tôi nắm lấy tay nhóc, muốn chia sẻ nỗi bất an của nhóc, nỗi bất an không biết từ đâu mà đến.

Nam Lăng cứ im lặng đứng trước sô pha như thế, nhìn từ góc độ nào cũng thấy dáng vẻ em tao nhã và ung dung chẳng chê vào đâu được.

Tư thế hững hờ và tinh thuần này khiến bất kỳ ai cũng cảm giác an tâm.

Cho nên tôi thật sự không hiểu, Long Nại sợ hãi như vật đến tột cùng là vì sao.

“Trác Việt, anh tránh ra trước đi, để em xem.” Nam Lăng gật đầu với tôi, tôi đứng lên, có chút cố sức mà rút tay ra khỏi cái nắm chặt của Long Nại.

Nơi cổ tay là một hồng ấn rất sâu, không biết nhóc đã ghì chặt lấy từ lúc nào.

“Cậu không thoải mái thế nào?” Giọng điện quen thuộc, đã không còn cảm giác bị đè nén.

“Không, không có, tôi tốt lắm!”

Dường như phải chứng minh điều gì mà vụng về vặn vẹo cơ thể, nhóc giống đang bắt chước làm vài động tác thể thao, nhưng hình như ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt Nam Lăng cũng không có.

“Vậy à?” Bàn tay trắng muốt sờ trán nhóc, “Nhưng cậu tựa hồ đang sốt.”

“Đó là do… do điều hòa quá nóng!” Ánh mắt nhanh như chớp đảo quanh, rồi nhóc lè lưỡi ra bắt đầu hổn hển thở.

Cho xin đi, chỉ có Tiểu Bạch cái tên thuộc giống chó ấy mới dùng cách này giải nhiệt thôi biết không?

“Nơi này thì sao? Tôi nghe Trác Việt nói, nơi này rất đau?” Vị trí ngón tay dừng lại trước ngực Long Nại, Nam Lăng hơi nhoài người về phía trước, gương mặt bình tĩnh để sát trước mắt Long Nại, không để nhóc tránh né.

“Đó là chuyện mấy hôm trước, hiện tại đã không đau nữa!” Muốn tránh cũng không được, sau khi hừ ra mấy tiếng, nhóc dường như lia mắt về phía tôi xin giúp đỡ.

“Ừm… Vậy thả lỏng nào, để tôi kiểm tra.”

Thứ gì cùng loại với ống nghe bệnh được đặt rất cẩn thận trước ngực Long Nại, tôi biết đó hẳn là dụng cụ kiểm tra tinh vi nhất.

Biểu tình Nam Lăng nghiêm túc mà chuyên chú, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhóc thôi.

Nhìn dáng vẻ kia của nhóc cứ như đang chịu cực hình. Nếu thật sự phải làm những gì như tu sửa, vậy chẳng phải muốn lấy mạng nhóc sao?

Chẳng qua thời gian kiểm tra của Nam Lăng cũng không quá dài.

Tôi ho khan một tiếng để nhắc nhở, chưa kịp mở miệng thì Nam Lăng đã nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn sâu vào mắt tôi, đứng lên.

Nhóc con trên ghế sofa cứ như thoát ra khỏi trạng thái cảnh giới cao, thở ra một hơi thật dài.

“Nam Lăng, nhóc ấy thế nào?” Lời vội vàng thốt ra, tôi mới phát hiện loại vấn đề này không nền thảo luận trước mặt Long Nại.

Nhóc con cầm điều khiển từ xa bắt đầu tìm tòi thứ gì mới, dáng vẻ chẳng liên quan gì đến mình.

“Đi phòng khách nói đi.” Em cười với tôi, đưa môi đến bên tai tôi phòng thủ nói, “Ngoại trừ việc này, chúng ta hẳn còn rất nhiều lời khác muốn nói, phải không?”

Bàn tay buông thõng của tôi bị em dùng mười ngón đan vào nhau, tư thế vô cùng thân thiết đã lâu chưa từng trải nghiệm.

Hành động như vậy chẳng hề giống Nam Lăng, huống chi đây còn là làm trò trước mặt Long Nại.

Những nhập nhằng thình lình xảy ra khiến trong nháy mắt tôi hốt hoảng, chỉ có thể máy móc để mặc em dắt tôi về phía trước.

Từng bước, lại từng bước.

Có sợi dây nào không nhìn thấy bị kéo căng ra, càng kéo càng giãn, càng kéo càng chặt.

Mà tôi bị sợi dây ấy quấn chặt đến gần như chẳng thở nổi, vậy mà vẫn không có dũng khí quay đầu.

Tay Nam Lăng sau khi đi vào phòng khách liền chậm rãi buông, tôi vẫn như trước chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.

“Vì sao?” Sau một lúc lâu lúc, tôi ngẩng đầu nhìn em.

“Vì sao?” Vẻ đau đớn xẹt qua mắt em, “Hóa ra, hiện tại chạm vào tay anh em cũng phải giải thích?”

“Đương nhiên không phải, Nam Lăng!” Hối hả ngắt lời em, tôi lại phát hiện ngoại trừ câu phủ định yếu ớt ấy, chẳng còn lời nào để nói tiếp.

Trong giằng co xấu hổ, trước một Nam Lăng và sự sắc bén của em, tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn là một kẻ ngốc.

“Thôi bỏ đi…” Cuối cùng em vô lực thở dài, “Vừa rồi em không có ý gì khác, chỉ là làm thí nghiệm thử chứng minh suy đoán của mình mà thôi.”

“Thí nghiệm?”

“Ừm…”

“Về bệnh tình của Long Nại sao?”

“Phải!”

“Nhóc con bị làm sao? Có cần trị liệu phức tạp hay không?”

Không nhận được câu trả lời mong đợi, thay vào đó ánh mắt Nam Lăng phức tạp nhìn về phía tôi.

“Trác Việt… Anh đúng là còn quan tâm nó hơn nhiều so với em tưởng tượng.”

“A? Vậy à?” Vấn đề này tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ tới. Cuộc sống với thời gian dài sớm chiều ở chung như vậy, tôi chỉ biết mình đã bị các loại biểu tình kỳ lạ và những lời diễn trò buồn nôn của nhóc quay mòng mòng đến chẳng thể phát cáu, yêu thương cưng chiều nhóc như đã trở thành chuyện hết sức tất nhiên.

Bất giác mỉm cười, có trời mới biết tôi khi nào thì sa đọa tới tình trạng ấy.

“Như vậy Trác Việt, em nghĩ mình chỉ có thể nói thật có lỗi…”

“Sao chứ?”

“Kết quả kiểm tra vừa rồi, em nghĩ bộ phận trái tim của nó gặp phải vấn đề.”

“Trái tim?”

“Phải!”

“Vì sao? Em nói nhóc ấy sẽ không sinh bệnh!”

“Nó không bệnh, chỉ là trái tim nó không chịu nổi gánh nặng, sau đó khiến toàn bộ hệ thống sinh lý xuất hiện trục trặc.”

“Nam Lăng, anh không hiểu ý em.”

“Anh không hiểu sao? Vậy thế này anh hiểu không…?”

Quả cam còn tươi trong rổ bị Nam Lăng cầm lấy đặt trước mặt tôi.

“Đây là trái tim yếu ớt của nhân loại…”

Con dao Thụy Sĩ sắc bén dọc theo mặt ngoài mỏng manh từng chút từng chút tách vào tận bên trong.

“Đây là tất cả tình cảm mãnh liệt…”

Dáng vẻ không thể chống đỡ, để mặc cho thứ sắc nhọn tùy ý đâm thủng, tàn sát một cách bừa bãi, trước mắt dần lộ ra biểu tình bi thương.

“Khi hai thứ ấy va chạm đầy kịch liệt vào nhau, tất cả những đau thương của tình cảm sẽ chỉ có một loại phương thức cứu vớt. Phương thức ấy tên là khóc…”

Chất lỏng sềnh sệch từ lỗ hỏng theo kẻ hở trào ra ngoài càng lúc càng nhanh, một giọt, lại một giọt nữa.

“Thật đáng tiếc, em không cho người nhân tạo này chức năng như thế…”

Chất lỏng chảy khô, chỉ còn lại thứ xác héo mòn, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn tiếp tục xoáy vào, không dừng lại.

“Thế là, dưới những kích thích lặp lại kịch liệt chẳng dừng và không có chỗ thoát ra…”

“Sau đó… sẽ như thế nào!” Tôi nghe được thanh âm run rẩy của bản thân mình.

“Tim của nó, hẳn sẽ giống thế này…”

Những múi thịt thật dài màu vỏ quýt bị phá vỡ, bị lôi ra khỏi khe hở, dính chặt vào nhau, thở dốc trong giãy giụa cuối cùng.

“Những gì em muốn nói đều đã nói xong, Trác Việt, anh còn gì không rõ sao?”

“Khoan, khoan đã!” Đau đớn trong lòng bị ép đến dâng trào, tôi cơ hồ chỉ có thể dùng một loại âm thanh khàn khàn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có mà hô lên.

“Nhưng vẫn có thể khắc phục được phải không?”

“Khắc phục?” Hàng mi Nam Lăng chau lại, giống như nghe được thứ gì đó rất buồn cười.

“Em là chủ thiết kế ra nó, em biết cách như thế nào mới có thể chữa khỏi cho nó!”

“Có lẽ là vậy…”

Em tùy ý để mặc tôi lảo đảo đến bên cạnh em, để mặc tôi nắm chặt lấy tay em, và nhìn tôi đầy nặng nề. Trên gương mặt em biểu tình vẫn trước sau không sợ hãi.

“Chỉ là em nghĩ không có chuyện tất yếu này. Với thời gian và tiền vốn như thế, em có thể làm ra một người nhân tạo khác còn vĩ đại hơn so với nó…” Thanh âm bình thản dừng lại, sau đó toát ra sự phập phồng có chút không tầm thường, “Ít nhất để tình hình ổn định trong quá trình thí nghiệm, có kẻ đừng nên ngu xuẩn đến mức chẳng biết tự lượng sức mình mà sinh ra loại tình cảm con tim căn bản gánh không được!”

“Đủ rồi, Nam Lăng!” Những chữ ấy cứ như quả cân nặng nề mà nện xuống tôi, khiến tôi ngay cả đồng tử cũng đau đớn như bị kim châm, “Nhóc con ấy dù sao cũng có tư tưởng, cũng có thể cảm thụ tìm cảm! Rõ ràng em thấy dáng vẻ nó hiện giờ rất khó chịu, sao còn có thể đối xử với nó như vậy? Khi nào thì em trở nên tàn nhẫn đến thế?”

“Tàn nhẫn? Hóa ra trong lòng Trác Việt anh đã bắt đầu dùng từ ngữ như vậy để hình dung em?” Biểu tình trên gương mặt Nam Lăng trở nên run rẩy, bàn tay bị tôi nắm lấy cũng chẳng nói chẳng rằng tránh ra.

“Anh không phải ý đó…”

“Có phải hay không cũng đã không còn quan trọng!” Em lui về phía sau từng bước, cắt ngang lời giải thích của tôi, nâng mắt. Trong mắt em là thứ tình cảm mà tôi chưa bao giờ quen thuộc, “Phải, đúng là em chế tạo ra nó, đúng là em để lại chỗ thiếu hụt trên người nó! Nhưng mà, ký ức mô phỏng cũng sẽ không khiến nó tổn thương vì tình cảm mãnh liệt như vậy. Thời gian hơn nửa năm sớm chiều ở chung chỉ có anh mà thôi, nên Trác Việt à, tới bây giờ anh còn muốn nói người tàn nhẫn là em sao?”

Tất cả phẫn nộ của tôi trong nháy mắt ấy hoàn toàn bị đánh tan.

Tới bây giờ anh còn muốn nói người tàn nhẫn là em sao…?

Chân tướng tôi không muốn đối mặt, vậy mà Nam Lăng lại vào lúc này nhắc nhở hết sức rõ ràng.

Người tàn nhẫn không phải là tôi —— Long Nại như vậy, tôi sao có thể thương tổn nhóc?

Chỉ là vì sao tim nhóc lại vỡ ra nhiều đau đớn mà nhóc chẳng thể thừa nhận nổi thế này?

Nhóc nói tôi thích anh Trác Việt; nhóc như con cún nhỏ mà hôn tôi; cuối cùng nhóc ngẩng đầu hy vọng tôi cũng có thể dịu dàng nói, tôi thích nhóc…

Vậy mà thời điểm ấy tôi đã làm gì?

Chông chênh khuấy đảo, tôi ôm đầu chậm rãi ngồi xuống.

“Trác Việt, đừng như vậy… Chúng ta hãy ngừng việc thương tổn lẫn nhau! Chúng ta hiện tại dường như đã thay đổi không còn là chính mình. Cần gì phải như vậy?” Tôi nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng thở dài, sau đó có người lại gần dang tay ôm lấy tôi.

Cái ôm quen thuộc trong ký ức, hơi thở khẽ khàng, tinh khôi và nguyên vẹn.

Mà hiện tại, tôi cần sự an ủi ấy để xóa đi những suy nghĩ tôi sắp phải thét gào.

“Hãy quên đi tất cả những gì không thoải mái trong một năm này… Nó chẳng qua chỉ là một người nhân tạo mà thôi!”

Tấm lưng tôi lại được kiên nhẫn vuốt ve, lần nữa và lần nữa. Vậy mà những hỗn loạn ào ạt dâng trào như thế nào cũng chẳng thể xua đi.

Sau khi tôi rốt cuộc nâng đầu đang lần nữa vùi trên vai em lên, xuyên thấu qua đồng tử đen huyền trong suốt của em, tôi nhìn thấy núp trong ấy một bóng người nho nhỏ.

Tư thế tựa vào cạnh cửa, cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nam Lăng khe khẽ thở dài, bàn tay ôm tôi cùng một chỗ chậm rãi buông ra.

“Long Nại…” Tôi không rõ bản thân mình bước đến cạnh nhóc bằng cách nào, tôi chỉ biết mình gắng hết sức dùng âm thanh rất nhẹ gọi nhóc, tựa như nếu âm thanh kia lớn hơn chỉ một chút thôi sẽ khiến nhóc vỡ tan vào không khí.

Ánh mắt nhóc xẹt qua người tôi, lần đầu tiên không hề dừng lại.

Món đồ chơi con chó nhồi bông với bộ lông dày bị nhóm cầm trong tay, nhóc dùng sức rất lớn lôi nó nên cái đuôi đã có phần bám bụi.

Nhóc đặt tên cho nó là Tiểu Tiểu Bạch, là thứ mới gặp đã yêu khi thấy nơi quầy hàng trên vỉa hè. Bởi chỉ có món đồ chơi này là có biểu tình ngơ ngẩn như Tiểu Bạch, điều duy nhất khiến nhóc không hài lòng chỉ là cái đuôi quá mức dài mà thôi.

“Lời anh vừa mới nói, có thể nhắc lại lần nữa không?” Đi đến bên cạnh Nam Lăng, Long Nại kinh ngạc nâng mắt —— đây là lần đầu tiên trong hôm nay hai người họ nhìn thẳng vào nhau.

Khi trong tất cả tình cảm của một người chỉ còn lại tuyệt vọng, có phải hay không họ cũng sẽ chẳng còn gì để sợ hãi?

“Cậu muốn nghe câu nào? Là câu tôi muốn Trác Việt quên hết toàn bộ một năm này? Hay là câu cậu chẳng qua chỉ là một người nhân tạo?”

“Không! Nam Lăng em ngừng lại!!!” Tôi cơ hồ hoảng hốt, lo sợ mà rống lên.

Tôi từng nghĩ tới một ngàn lần biểu tình của Long Nại sau khi nhóc biết chân tướng, nhưng chẳng thể ngờ rằng hết thảy lại đến một cách đơn giản và trở tay không kịp đến thế.

“Người nhân tạo?” Nhóc cúi đầu lặp lại, món đồ chơi thú nhồi bông nhanh chóng bị siết lại trong tay.

Tôi cầu xin trong chương trình của nhóc hãy đừng có những thông tin liên quan đến từ ấy.

“Tôi không rõ…” Nhóc suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, “Tôi không tin!”

“Cậu không ngốc nghếch đến mức đòi chứng cứ từ tôi đó chứ?” Tôi không biết Nam Lăng bắt đầu từ lúc nào đã học được cách nói bình tĩnh đến mức khiến lòng người kinh hãi.

“Anh nói gì đều không liên quan đến tôi!” Thuận tay vứt đi con thú nhỏ, nhóc rất kiên quyết đi đến bên cạnh giữ chặt tôi, “Tôi chỉ tin anh ấy!”

“Cũng tốt ~” Nam Lăng gật đầu với tôi, “Trác Việt, vậy anh hãy nói cho nó biết đi!”

Đôi mắt tràn ngập tin tưởng vô cùng chăm chú nhìn về phía tôi, nghiêm túc chờ đợi.

“Không phải như thế, Long Nại, nhóc hãy nghe tôi nói…”

“Ừm… Tôi đang nghe đây!”

“Không phải như thế, không phải…”

Câu nói lặp lại, trống rỗng.

Tôi giống người bị chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng duy nhất, chỉ có thể thì thào phát ra thanh âm ngày càng vô lực.

Ấm áp, chờ mong trong mắt nhóc rốt cuộc dần tan biến, lạnh đi theo từng lời nói tôi.

“Hiện tại cậu còn muốn nghe thêm nhiều sự thật nữa? Trác Việt không nói, tôi nghĩ tôi có thể nói cho cậu biết.”

“Ừm…” Biểu tình gần như đã trở nên trống rỗng.

“Đơn giản mà nói, vì mục đích của một thí nghiệm nào đó, tôi chế tạo cậu. Còn Trác Việt sẽ phụ trách việc quan sát và ghi chép tất cả số liệu có liên quan đến cậu trong một năm này. Anh ấy là trợ lý tốt nhất của tôi, cũng là người bầu bạn thân mật nhất…”

“Một năm này? Không phải đâu… Tôi và anh ấy, tôi và anh ấy đã sống cùng nhau từ rất nhiều năm trước!”

“Đều là giả thôi. Những hồi ức đó chẳng qua chỉ là chương trình được đặt ra trước đó, cậu còn không chịu hiểu?”

“Làm sao có thể? Tôi nhớ rõ mà… Tôi nhớ rõ rất nhiều thứ mà! Quê nhà của tôi và Trác Việt, cây phong màu đỏ trên núi, những con diều trên bầu trời rực nắng…”

“Còn có nước hồ vào mùa hè sẽ đổi màu và cây ngô đồng bên đường phải không?” Trên mặt Nam Lăng rốt cuộc lộ ra vẻ thương xót, “Trừ những điều đó thì sao? Trừ những thứ đã được viết chương trình sẵn, cậu còn có thể nhớ lại những gì?”

Đôi môi mở ra giải thích lại cứng ngắc sững sờ nửa hé.

“Những thứ khác đều không có phải không? Trừ bỏ những thứ được lập trình sẵn, cậu không có trí nhớ chân chính thuộc về mình.”

“Tôi có! Tôi có mà…” Nhóc bất lực quét mắt khắp phòng, giống như đang liều mạng đào xới ra thứ gì đó.

“Tôi có Tiểu Bạch…” Rốt cuộc nhóc nhỏ giọng thốt ra câu ấy, ngồi xổm xuống một lần nữa ôm lấy con chó nhồi bông kia vào lòng.

Nam Lăng không nói gì thêm, chỉ nhẹ quay đầu sau hướng khác.

Bờ vai mỏng manh bắt đầu run rẩy, trong cổ họng Long Nại phát ra thanh âm đã dùng hết sức mà đè nén.

Tôi bước tới, ngồi xuống cạnh nhóc, duỗi tay ra muốn kéo nhóc vào lòng.

Nhóc sợ hãi, khẽ run, tránh đi vòng tay tôi. Cái cọ nhẹ lướt qua một cách nhanh chóng ấy thậm chí không để lại chút ấm áp nào.

Dù là lời nói gì vào lúc này, thì cũng trở nên cằn cỗi mà thôi.

Mà tôi —— tựa hồ bắt đầu từ khi nãy cũng đã mất đi quyền lợi an ủi nhóc.

“Trác Việt…” Rốt cuộc nhóc đứng lên, gọi tên tôi.

“Tôi ở đây.”

“Tiểu Bạch… Những ngày tôi và Tiểu Bạch ở chung, có phải hay không cũng là giả? Kỳ thật phải chăng chúng tôi chưa bao giờ thật sự ở bên nhau?”

“Không phải!”

“Còn có anh nữa… Những lời anh đã nói với tôi, những nơi anh đã dẫn tôi đi, có phải cũng đều là lập trình cả hay không?”

“Không phải như thế, không phải…”

“Nhưng vừa rồi anh cũng nói thế, rốt cuộc tôi phải tin câu nào, câu nào mới là thật?”

Nhóc nhìn tôi vô cùng bất an, vô thức mà co người lại tạo khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Tôi vươn tay ra muốn giữ chặt nhóc, nhóc lại nhanh chóng lùi về phía sau. Con thú nhồi bông với bộ lông mềm mượt trong tay rớt xuống đất, rơi trên tấm thảm thật dày, không một tiếng động.

Đôi bàn tay nhóc trống trơn, rốt cuộc trắng tay ngừng lại tại chỗ.

Tôi muốn nói, Long Nại à nhóc hãy tin anh, nhưng miệng há ra lại chẳng thể phát thành âm thanh nào.

“Trác Việt, anh vẽ tranh giúp tôi được không?” Nhóc nhìn tôi thật lâu, từ trong túi lấy ra nửa tờ giấy với nhiều nếp gấp, “Vẽ Tiểu Bạch của tôi…”

Tôi máy móc nhận lấy tờ giấy cùng mẩu bút chì cùn ngắn đến mức gần như chẳng cầm được.

“Anh hãy vẽ Tiểu Bạch của tôi, tôi sẽ tin anh.” Trong mắt nhóc dấy lên là hy vọng cuối cùng, giọng nói giờ phút này trở nên bức thiết.

“Nếu có một ngày, tôi không thể xác định một người có phải thật lòng đối tốt với tôi hay không, tôi sẽ giống Hoàng tử bé, sẽ kêu người đó vẽ tranh thay tôi, chỉ là tôi sẽ kêu người đó vẽ tranh về một con chó… Vẽ Tiểu Bạch của tôi.”

Nhóc đã từng nghiêm túc nói thế, sao lúc ấy tôi lại nghĩ nhóc đang nói giỡn cơ chứ?

Nhưng mà Tiểu Bạch… Tôi sao có thể nhớ rõ con chó chết tiệt kia để vẽ đây?

“Trác Việt, Trác Việt anh có thể vẽ hay không?” Nhóc vuốt phẳng tờ giấy, hối hả giục, trong thanh âm đã mang theo sự nức nở.

Tay cầm bút cứ mãi run, vậy nhưng vẫn chẳng thể vẽ được nét nào.

“Anh vẽ đi Trác Việt, hãy vẽ Tiểu Bạch đi… Tôi biết thật ra anh rất thích nó!”

Nhóc bước tới cầm lấy tay tôi, hy vọng tôi có thể bắt đầu vẽ.

Những nét bút hỗn độn được vẽ lên, kéo dài từ phía trên bên trái đến phía dưới bên phải, xiên xiên vẹo vẹo tạo thành một thứ gì đó bé nhỏ, xấu xí vô cùng.

Chính bản thân tôi cũng không biết đó là gì.

Tôi bối rối muốn tẩy nó đi, tờ giấy lại bị Long Nại sớm hơn một bước giật lấy.

“Trác Việt…” Miệng nhóc trở nên xấu xí, thanh âm đã khản đặc đến mức tôi gần như chẳng nghe rõ.

“Anh biết rất rõ rằng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nó không có đuôi mà, sao anh lại vẽ như thế…”

Gương mặt nhăn lại, đôi bờ vai co ra, còn cả bộ dáng ngực nhóc kịch liệt phập phồng, có lẽ nhóc đang bắt đầu khóc.

Chỉ là không có nước mắt làm nền, thế là bi thương như thế lại hóa thành một việc rất buồn cười.

Bình luận





Chi tiết truyện