"Sao cậu lại vô dụng thế chứ! Nếu là mình thì mình sẽ nói, đợi đủ rồi có nghĩa là không muốn sống với anh nữa!"
Trước kỳ nghỉ lễ, Thạch Chỉ đến Bắc Kinh tham gia lớp tập huấn vì để tránh giờ cao điểm tắc đường trong kỳ nghỉ lễ, cô ấy ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, tụ tập bạn bè thêm mấy lần rồi mới về. Nói chuyện với bạn của cô về tình hình của các bạn trong thời gian gần đây, không ngờ nói gần nói xa thế nào lại kể ra chuyện hai vợ chồng cãi nhau, dù trận cãi vã đó không đi đến đâu khiến cả hai đều buồn bực.
Với Ngô Dạ Lai, cô vẫn cho rằng không thể quá nuông chiều như thế được.
Cô cảm thấy Ngô Dạ Lai có thể tự do như thế là bởi vì Ẩn Trúc rất thật thà dễ bắt nạt, do đó cô không thể không đưa ra ý kiến.
"Sống đủ rồi, đợi đủ rồi, không có nghĩa là mình không muốn tiếp tục như thế nữa. Mình chưa từng nghĩ đến việc chia tay với anh ấy làm sao lại có thể nói là không muốn tiếp tục nữa chứ?"
"Nghe mình nói này tiểu thư, hai người đang cãi nhau có đúng không? Nói bừa đi, cãi nhau tới mức trời rung đất chuyển mới gọi là cãi nhau chứ!"
"Thế không được, không thể ăn nói bừa bãi, nói rồi khó mà rút lại được."
"Cậu sắp vô vị như Ngô Dạ Lai rồi đấy, cãi nhau mà cũng chẳng được nói ra được tình cảm mãnh liệt trong lòng, bảo mình biết nói thế nào!", ý Thạch Chỉ muốn nói, đến việc cãi nhau cũng phải trầm lặng như thế thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa. Mặc dù Thạch Chỉ không thích Ngô Dạ Lai và không hiểu về cuộc hôn nhân của họ nhưng bản thân Ẩn Trúc lại thích. Trước kia, có cằn nhằn Ẩn Trúc thì cũng không sao, giờ cuộc hôn nhân của họ có dấu hiệu rạn nứt rồi thì cô lại không thể thêm dầu vào lửa, tất cả vẫn nên tôn trọng suy nghĩ của Ẩn Trúc.
"Cãi nhau còn có thể nói ra tình cảm mãnh liệt trong lòng sao?"
"Đương nhiên rồi, cãi nhau xong lại giảng hòa, đấy cũng là một sự thú vị khác trong cuộc sống."
"Thú vị gì chứ? 'Làm việc' trong một môi trường nghiêm khắc như thế, mà còn không biết giữ mồm giữ miệng."
"Mỗi người mỗi cách sống, đây không phải điều mình có thể nói với cậu được, có cơ hội cậu tự trải nghiệm đi. Công việc của mình thế nào, các anh chàng có gia đình rồi đều ngưỡng mộ mình, hạnh phúc chết đi được."
Tỷ lệ nam nữ trong Cơ quan Thành ủy mấy năm gần đây cũng đang được cải thiện, nhưng vẫn mất cân bằng rất nhiều.
"Lại còn ngưỡng mộ nữa! Đừng có 'ăn tạp' nếu không có ngày cậu sẽ không tiêu hóa nổi đâu", Ẩn Trúc và Thạch Chỉ nói chuyện phiếm một hơi, cô không còn cảm thấy buồn bực nhiều nữa.
"Lo mình bị điều tiếng hả, cậu đúng là phong kiến! Yên tâm, cậu nghĩ là mình không biết suy nghĩ chắc, mình công tư rạch ròi nên không mang công việc ra làm trò đùa đâu."
Những lời này của Thạch Chỉ nói ra cũng chỉ là muốn lừa bịp Ẩn Trúc thôi, không ăn chút nào thì cô làm gì có cơ hội để quen biết với người ngoài ngành. Có điều những người lui tới thăm cô thường xuyên đều là nhũng người quen trước kia khi còn ở cơ sở, rất thân thiết, nhưng thật sự để đưa mối quan hệ đó đi xa hơn, trở thành đối tượng để tiến tới một cách nghiêm túc thì hiện tại chưa có ai. Không phải cô giữ danh tiếng cho mình mà không dám thoải mái, vấn đề là chưa có ai khiến cô có thể gỡ bỏ tâm lý đề phòng. Cô tự hỏi bản thân, nhưng cũng không thể không yêu mà lấy. Cùng với việc nắm bắt được người đó, cô cũng sẽ mắc phải món nợ ân tình, sau này chẳng phải vẫn phải dùng trái tim tan nát của mình để trả nợ sao? Nói cách khác thành thật hơn thì đó là hại nhiều hơn l ợi .
Có thể nói tới mức lạc đề thế này thì Ẩn Trúc biết, cô đã dần nới lỏng tình yêu dành cho anh. Cô không vô tư như thế, cũng sẽ không tự cho mình là vĩ đại nói những điều đại loại như chỉ cần yêu anh là đủ. Tình yêu của cô không nhận được sự đáp lại cũng như sự quan tâm, chăm sóc của anh nên dần dần nó cũng sẽ khô héo.
Còn anh đã dần bước ra khỏi cuộc sống của cô trong vô thức, không phải vì ở quá xa nhau mà là vì khoảng cách giữa hai trái tim đã quá xa. Xa tới mức cô không biết phải đi thế nào mới tới được nơi có trái tim anh, xa đến nỗi cô đưa tay ra cũng không thể chạm tới được nữa, cũng không thể sưởi ấm được trái tim luôn lạnh giá của anh.
Hai con người độc lập cùng sống một cuộc sống độc lập, không có điểm chung, không ai nắm lấy tay ai, cũng chẳng ai níu giữ ai, cứ sống như thế thì sẽ thế nào? Cô rất hiểu, đạo lý đó cô cũng hiểu. Nhưng liệu cô có thể thuyết phục bản thân mình cứ thế này mà buông tay không? Ẩn Trúc biết cô không thể, ít nhất là vào lúc này.
Kỳ nghỉ mong chờ cuối cùng cũng đã đến, thế mà lại qua đi trong sự tiếc nuối và áy náy kia. Mặc dù thiếu mất người quan trọng nhất nhưng kỳ nghỉ của Ẩn Trúc vẫn diễn ra vui vẻ lạ thường. Nguyên nhân chính là nhờ chuyến du lịch đến Bắc Kinh của Thạch Chỉ.
Thạch Chỉ vừa đi thì mấy cô bạn cùng phòng vẫn chưa thỏa chí tò mò nên đã cùng tổ chức đến Bắc Kinh chơi. Ẩn Trúc và Thạch Chỉ vội vàng đón tiếp các bạn. Nói chính xác thì cũng không phải chỉ toàn các cô bạn gái vì họ còn kéo theo cả Thẩm Quân Phi, với lý do là muốn hâm nóng lại quãng thời gian trong sáng của thời sinh viên. Thời gian làm sinh viên đó có trong sáng hay không thì Ẩn Trúc không bình luận, nhưng họ kéo Thẩm Quân Phi cùng về chắc chắn ý đồ không trong sáng gì. Thẩm Quân Phi được bổ nhiệm vào một số vị trí như lái xe, hướng dẫn viên du lịch, ngoài ra còn cung cấp nơi ăn chốn ở vô điều kiện. Bố mẹ Thẩm Quân Phi cũng nào có biết là anh về. Gần đây, anh say mê với việc đi du lịch bụi, tự thiết kế chặng đường riêng rồi cùng vài ba người bạn đi phượt. Phòng anh bỏ trống, cứ như dành riêng cho mấy người các cô đến làm loạn vậy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lại Thẩm Quân Phi từ sau khi tốt nghiệp về nhà. Trước kia mỗi khi nghỉ Tết là bạn bè cấp ba cũng tụ tập nhưng cô chưa bao giờ gặp anh. Trong lòng Ẩn Trúc hiểu anh cố ý tránh mặt nên cô cũng không nghĩ đến việc chủ động tìm anh. Dù gì hôm đó khi chia tay, cô không thể quên được cái cảnh mình anh đứng giữa sân vận động rộng lớn với nỗi sầu muộn và cô tin anh cũng rất khó quên. Cô không muốn thấy Thẩm Quân Phi phải buồn, không muốn chút nào cả, nhưng điều duy nhất mà cô có thể làm là không xuất hiện trước mặt anh nữa để giúp anh nhanh chóng quên đi. Quên cô đi là sự an ủi duy nhất mà cô có thể báo đáp những tình cảm lặng lẽ anh đã đành cho cô.
Nhưng giờ gặp lại, Thẩm Quân Phi vẫn rất tự nhiên đi bên cạnh cô, việc gì cũng giúp cô giải quyết thỏa đáng gọn gàng, không làm cô phải bận tâm lo lắng.
Buổi tối, mấy người cùng chen chúc trên giường ngủ chung, Ẩn Trúc hỏi nhỏ Diệp Hồng Ca: "Diệp Tử, sao lại rủ anh ấy về đây?". Diệp Hồng Ca chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sau khi vào học sẽ thi tiếp lên tiến sĩ, rất có phong thế của người đã học là học đến cùng. Hiện giờ Diệp Hồng Ca vẫn sống một mình, cô cũng có ý định sẽ sống độc thân suốt đời.
"Đừng hỏi mình, đi mà hỏi La Linh ý."
La Linh có thể được coi là sếp bà của Thẩm Quân Phi, sau khi tốt nghiệp Thẩm Quân Phi vào làm cho công ty của chồng La Linh là Lưu Khoan và vẫn làm cho tới tận bây giờ. Theo lời La Linh thì công ty hiện giờ có một nửa là của Thẩm Quân Phi. Anh có sức ảnh hưởng lớn với công ty nên cả hai bên đã sớm tiến hành hợp tác.
"Có phải rủ đâu? Anh ấy hoàn toàn tự nguyện đấy, anh ấy còn nói mình quen đường nên đưa bọn mình về cũng an toàn hơn. Các cậu nghĩ mình muốn anh ấy đi cùng chắc, hại Lưu Khoan nhà mình giờ vẫn còn phải làm thêm đây này!"
Diêu Dao nói một câu công bằng: "Cậu đừng có so bì thiệt hơn nữa! Những dịp lễ tết trước kia đều chẳng phải một mình Thẩm Quân Phi làm thêm hay sao, vợ chồng các cậu chỉ muốn an nhàn thôi làm người phải có tâm tí chứ."
"Có tâm, mình còn không có tâm nữa! Mình có hạnh phúc riêng rồi mà có quên bạn bè chị em đâu! Không tin cậu hỏi Diệp Tử, mình giới thiệu cho họ không biết bao nhiêu người. Không phải bọn mình bắt nạt kẻ thân cô thế cô mà tự anh ấy muốn giữ hình ảnh người anh lớn, lúc nào cũng có thể vì nhân dân phục vụ đấy chứ!"
"Thẩm Quân Phi thay đổi thật rồi", Ẩn Trúc không khỏi xúc động, trước kia cô không dám nghĩ sẽ có ngày Thẩm Quân Phi siêng năng cầu tiến, chăm chỉ làm việc.
"Mình bảo này La Linh, cậu giới thiệu cho hai người bọn họ nhiều như thế sao không nghĩ đến chuyện kết đôi cho Thẩm Quân Phi và Diệp Tử?"
La Linh còn chưa kịp nói gì thì Diệp Hồng Ca đã nói: "Cậu nghĩ cô ấy còn chưa thử chắc, năm bọn mình vừa tốt nghiệp bốn người có gặp nhau, còn gọi thêm cả Thẩm Quân Phi nữa. Rõ ràng là cô ấy không biết nấu ăn thế mà dám mời bọn mình tới nhà, nói theo kiểu hoa mỹ thì là đi cải thiện nhưng cuối cùng lại do một tay Thẩm Quân Phi làm hết. Hai đứa mình chả có gì cả". Diệp Hồng Ca nhìn Ẩn Trúc, không nói hết câu. Trái tim của anh ấy đã dâng hiến cho người khác từ lâu rồi, người hiểu con người anh như thế sẽ không thể ngốc nghếch mà đầu tư vào hay rung động vì anh được.
"Sự thử nghiệm của các cậu không thể thành công bằng của mình được", Thạch Chỉ không nói những câu khiến người khác phải kinh động thì chắc không chịu thôi, "Mình chỉ loáng thoáng nhắc đến tình hình hiện tại của Ẩn Trúc thì anh ấy đã ngoan ngoãn chạy về theo rồi. Lại còn trông như giận bản thân mình vì đã không ở bên Ẩn Trúc. Đã mấy năm rồi mà chẳng thấy trưởng thành gì cả".
"Cậu đã nói những gì rồi?", Ẩn Trúc hơi lo lắng vì chuyện của cô Thạch Chỉ biết rõ nhất. Cô ấy biết thì không sao nhưng cô không muốn Thẩm Quân Phi cũng biết, cô không muốn anh nghĩ cô lấy chồng mà sống không hạnh phúc.
"Cậu đừng lo, thực ra mình chẳng nói gì đâu. Anh ấy hỏi cậu thế nào, mình cũng định trả lời khách sáo cho qua chuyện nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy thực sự làm mình không nhẫn tâm. Mình chỉ nói Ngô Dạ Lai vẫn ở đơn vị, cậu thì vì yêu cầu công việc nên đã chuyển đến thành phố J rồi."
Vẻ mặt đó làm Thạch Chỉ nghĩ đến tâm trạng của chính mình, rõ ràng là bị người khác phụ một cách hết sức vô tình như thế, mà vẫn còn nhớ nhung người ta. Đôi khi nghĩ có lẽ là không cam tâm, chỉ muốn biết những tin tức về cuộc sống không được như ý của người ấy. Nhưng nói cho cùng, với con người và khoảng thời gian đã qua ấy, thực sự rất khó để xoá bỏ một cách triệt để. Có thật là mong người ta gặp xui xẻo và có cuộc sống vất vả nghèo khổ không? Thạch Chỉ cũng không biết rõ nữa. Vì vậy, cô nói với Thẩm Quân Phi tình hình hiện nay của Ẩn Trúc, không thêm bớt bất kỳ tình cảm hay suy nghĩ nào của người ngoài vào, mong rằng chút tin tức này sẽ giúp anh ấy yên lòng, không cần phải lo lắng nữa.
"Chỉ thế thôi sao?", La Linh nghi ngờ.
"Chỉ thế thôi."
"Chỉ nói thế thôi mà anh ấy phải theo về, lại còn để mặc cho bọn mình sai khiến nữa?", Diêu Dao cũng có vẻ không tin.
Ẩn Trúc không muốn bọn họ tiếp tục nói về đề tài này nữa nên hỏi sang việc kết hôn của Diêu Dao, cô đã thành công trong việc chuyển chủ đề. Sự thành công ấy có được là nhờ các bạn cô ý tứ giúp đỡ vì ai cũng hiểu, Phùng Ẩn Trúc và Thẩm Quân Phi không phải là đề tài hay để đem ra bàn tán.
Cũng giống như Ẩn Trúc đã khác xưa rất nhiều, Thẩm Quân Phi cũng đã thay đổi, anh không còn là Thẩm Quân Phi hờ hững, bàng quan với mọi chuyện như ngày xưa nữa. Ẩn Trúc cảm nhận được sự thay đổi của Thẩm Quân Phi mang tính tích cực. Mặc dù mấy người bọn họ đều không đồng ý đề nghị của Thẩm Quân Phi là đến thành phố J thăm nơi ăn chốn ở của Ẩn Trúc. Nhưng nhìn thái độ của Thẩm Quân Phi, Ẩn Trúc cảm thấy anh sẽ không chịu dừng lại ở đấy.
Bình luận
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1