chương 30/ 78

Đang ăn sáng thì chuông điện thoại reo. Ẩn Trúc liếc nhìn màn hình, là Tiêu Ly gọi đến, cô thật sự không muốn nghe. Tuần trước, anh ta gọi điện thoại cho cô, lịch sự hỏi cô liệu có muốn đến công ty không, nếu đi thì có thể đi cùng xe với anh ta. Cái gì mà muốn hay không muốn đi, sếp đã hỏi như thế thì cô có thể từ chối không đi sao? Cô như chú vịt dễ bị lừa vào rọ. Cô rất sợ anh ta dùng lại bài cũ, tối qua nhờ có anh ta mà cô được giải vây nên giờ nếu anh ta yêu cầu cô tiếp tục làm thêm thì cô cũng không tiện từ chối. Ẩn Trúc còn đang do dự xem có nên nghe hay không thì chuông điện thoại ngừng lại, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật quá đáng nếu yêu cầu một người uống rượu say làm thêm vào cuối tuần, dùng cách này để từ chối chắc vẫn được coi là hợp lý.

Ẩn Trúc đang hỏi thăm bảo vệ về bến xe buýt gần đây thì xe của Tiêu Ly đã dừng lại bên cạnh cô.

"Đi đâu? Tôi đưa em đi."

"Không cần đâu. Anh cũng không thuộc đường mà."

"Cứ nói em đi đâu trước đã, nếu tôi thật sự không biết đi thế nào thì tôi sẽ đưa em đến bến xe buýt, em bắt xe ở đấy."

"Thực ra em vẫn chưa quyết định là đi đâu, chỉ muốn đến một trung tâm điện máy gần đây nhất hay siêu thị lớn cũng được."

"Vừa nãy tôi gọi điện cho em là định hỏi em có muốn ra ngoài mua đồ không đấy! Tôi muốn mua một chiếc đầu DVD, đi thôi!"

Ẩn Trúc không muốn nhắc tới cuộc điện thoại trước đó, nhưng anh ta đã nói đến nên cô đành lôi điện thoại ra, giả bộ kinh ngạc kêu lên: "Đúng rồi này, có một cuộc gọi nhỡ, sao vừa rồi mình không nghe thấy nhỉ?". Lên xe rồi, cô lại nói: "Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn anh ạ, mấy giờ các anh mới về?".

"Một giờ kém."

"Vậy à? Em chẳng còn nhớ gì nữa."

"Em ngủ suốt, làm sao nhớ được gì", nói xong, Tiêu Ly không nhịn được nhoẻn cười.

Ẩn Trúc nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy nụ cười đó của anh ta. Đấy là nụ cười thế nào chứ, là nụ cười khiến người nhìn thấy có một thứ cảm giác trong trẻo lan tỏa trong trái tim. Không biết người khác thế nào chứ cô chưa từng nhìn thấy Tiêu Ly cười như thế bao giờ.

"Ngủ xong thấy thế nào rồi?"

Tiêu Ly cười lớn để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng như tuyết, "Xe của cục trưởng Lưu đưa chúng ta về, lên xe rồi mọi người cứ nói chuyện là em lại hét tuớng lên 'ồn ào quá, có là những lời đường mật hay không tôi đều không nghe' làm bọn tôi đành phải ra hiệu bằng tay để tạm biệt nhau".

"Sao anh không gọi em dậy? Nhìn người khác bị mất mặt anh vui thế sao?", Ẩn Trúc có hơi bực mình, vị đó là sếp tổng nên sau này không tránh được việc phải tiếp xúc thường xuyên.

Vừa đúng lúc đến chỗ rẽ, Tiêu Ly liếc nhìn gương chiếu hậu bên phía Ẩn Trúc một cái rồi mới nói: "Dạo này em cũng mệt nhiều, ngủ say thế, tôi không nỡ đánh thức".

Biết rõ Tiêu Ly là kiểu người phủ mật trên môi, cũng xác định sẽ chung thủy một lòng với Ngô Dạ Lai nhưng Ẩn Trúc không thể không thừa nhận, khi nói ra những lời như thế sắc thái biểu lộ lúc đó của anh ta đã làm trái tim cô có chút xốn xang.

Cô xốc lại tâm trạng, nghĩ mông lung, cảm thấy nói thêm điều gì vào lúc này cũng không thích hợp, thế nên cô im lặng, chăm chú nhìn đường trước mặt.

Tiêu Ly nghĩ cô uống say nên giờ đau đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên chuông điện thoại của Ẩn Trúc reo lên, màn hình hiện lên ba chữ "Tôn Duy Thắng".

Ẩn Trúc nghe máy, phía bên kia nói như hét: "Chị dâu phải không? Em là Tôn Duy Thắng."

Ẩn Trúc chỉ đáp: "Chào cậu, tôi là Phùng Ẩn Trúc".

"Chị dâu, chị đang ở đâu? Em mua cho chị một ít gạo, giờ sẽ mang đến."

"Nhưng tôi đang ở bên ngoài mất rồi!"

"Không sao em để trên xe, chút nữa chị về em mang qua cho chị."

"Thật sự là tôi không cần đâu, cảm ơn cậu! Tôi ăn cơm ở nhà ăn của công ty, không nấu ăn ở nhà", đấy không phải là cô trả lời cho xong mà sau khi Ẩn Trúc tới đây đều bận rộn cả ngày, sắp đến mức chẳng còn hơi mà ăn cơm thì làm gì có tâm trạng để nấu nướng nữa. Công ty có căng tin, bữa sáng và bữa trưa đều ăn ở đó, buổi tối có làm thêm cũng gọi cơm hộp ở ngoài, ăn qua loa cho xong bữa, "Thế sao được, anh em đã nói nhờ em chăm sóc chị, em còn chưa làm được việc gì cả".

Rõ ràng đang coi mình là nhiệm vụ rồi. Ẩn Trúc liếc nhìn Tiêu Ly, anh chàng Tôn Duy Thắng này nói sang sảng như thế, anh ta nhất định là nghe thấy hết.

"Tôi có số của cậu, có chuyện gì cần tôi nhất định sẽ nhờ cậu giúp. Gạo thì thật sự là tôi không cần, cậu cứ mang về nhà dùng đi, thật phiền cậu quá!", dù biết từ chối ý tốt của người ta như thế thật không lịch sự, nhưng cô không muốn gặp người tên Tôn Duy Thắng và nợ Ngô Dạ Lai cái tình này. Chuyện này là thế nào, vợ của mình anh còn không hỏi han đến lại đi nhờ người khác đến thăm. Nhất định do anh cho anh ta số mới của cô, anh có thời gian liên lạc với Tôn Duy Thắng nhưng lại không gửi cho cô dù chỉ là một tin nhắn trả lời.

"Không sao, em đâu phải người không hiểu chuyện chứ? Gạo thì ở đâu chẳng cần dùng, không sao!", anh chàng Tôn Duy Thắng này rất dễ tính, "Chị dâu, chị nói cho em biết địa chỉ, sau này có dịp em sẽ đến thăm chị".

"Thế này đi, thật ra...", Ẩn Trúc nhìn Tiêu Ly đang ngồi cạnh, vẫn phải nói dối thôi, "Thực ra tôi ở cùng với một đồng nghiệp nữa nên tiếp người lạ thật sự không tiện". Cô cảm thấy ở một mình lại tiếp một người lạ trong nhà thì thật không hợp lý. Tuy Tôn Duy Thắng là người mà Ngô Dạ Lai tin cậy nhờ vả, nhưng cho dù anh có tin anh ta đến đâu thì với cô, anh ta vẫn là người lạ!

Tôn Duy Thắng có thô lỗ đến thế nào thì nghe xong cũng hiểu ra vài phần, dù sao người ta cũng không muốn gặp mình, thật xem thường người khác quá! Cơn tức giận trào lên, nhưng nghĩ đến những việc mà Ngô Dạ Lai đã làm cho anh ta nên lại nuốt cơn tức tối đó vào trong lòng, "Vậy được rồi, chị dâu, chị có chuyện gì thì cứ hô một tiếng, xe của em nên đi lại cũng tiện".

Bên này Ẩn Trúc thở phào, "Ừ, cảm ơn cậu, hôm nào rảnh thì nói chuyện sau".

Ẩn Trúc không thể giải thích được mình làm thế là thế nào. Trước kia, cô luôn muốn biết về cuộc sống trong quân ngũ của Ngô Dạ Lai. Mỗi lần đi thăm anh, cô vẫn muốn anh giới thiệu đồng đội cho cô làm quen. Như thế sau khi về nhà rồi cô vẫn có thể nói với anh những chuyện liên quan đến bộ đội, bạn bè chung nhiều lên thì đề tài nói chuyện cũng được mở rộng hơn. Nhưng Ngô Dạ Lai chưa bao giờ chủ động giới thiệu ai với cô, thỉnh thoảng có ngẫu nhiên gặp cũng chỉ đơn phương giới thiệu cô với người ta bằng duy nhất một câu: "Vợ tôi". Vì thế có thể cô cũng đã từng gặp anh chàng Tôn Duy Thắng này rồi, chỉ là không nhận ra thôi. Anh đã không muốn cô hiểu nhiều về anh, vậy thì cô không hiểu nữa. Nói cô không để tâm đến chuyện này là giả, dù sao cô cũng có cảm giác như mình bị anh bài xích, bị từ chối thì trái tim cô có thể cảm thấy dễ chịu không? Nhưng khi quen với cách hành xử của Ngô Dạ Lai, dần dần cô cũng cảm thấy bình thường. Trong thế giới của anh, cô chẳng qua cũng chỉ là một vật để trang trí, một thứ đồ vật được đánh dấu là vợ anh thôi.

Lúc cô dập máy thì xe đã dừng trước cửa một trung tâm lớn, "Em đợi tôi ở cửa, tôi đi gửi xe rồi ra ngay".

Ẩn Trúc đứng đợi ở cửa, tâm trạng hơi lơ đãng. Móc di động ra, do dự mãi không biết có nên nhân việc Tôn Duy Thắng gọi cho mình mà gửi một tin nhắn cho anh không. Có cặp vợ chồng kiểu như họ không? Không những không gặp được nhau, ngay cả đến việc cơ bản nhất là liên lạc cũng có thể bị đứt đoạn. Nghĩ đến đây thì sự oán trách đã đè bẹp nỗi nhớ nhung. Cô đang định nhét điện thoại vào túi thì bị ai đó đẩy cho một cái từ phía sau rất mạnh rồi lại vội vàng kéo lại.

Cô quay đầu lại nhìn, là Tiêu Ly.

"Sao thế? Ẩn Trúc biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, Tiêu Ly không phải người hành xử đường đột và lôi kéo không kể nơi chốn như thế.

Tiêu Ly không nói gì, ra hiệu cho Ẩn Trúc nhìn về phía sau, Ẩn Trúc chỉ nhìn thấy thấp thoáng lưng của một đứa trẻ.

"Tay nó sắp thò được vào túi của em rồi!"

"Sao anh không gọi em ngay?"

Tiêu Ly cầm túi của cô, kéo khóa lại, "Sao em biết là tôi không gọi em?".

Anh đỗ xe ở bên đường đối diện, từ xe xuống thì thấy hai ba đứa trẻ đang đi vòng vòng quanh Ẩn Trúc, anh biết ngay ánh mắt chúng đang nhắm vào túi của cô nên liền gọi cô mấy lần. Nhưng Phùng Ẩn Trúc lại cứ nhìn chăm chăm vào di động của mình, không hề ngẩng đầu lên, cũng chẳng có phản ứng gì. Anh chỉ kịp chạy qua kéo cô tránh ra, mấy đứa trẻ đó thấy cô có bạn đi cùng mới chịu tản đi tìm mục tiêu khác.

"Em hồn xiêu phách lạc như thế, không lấy cắp của em thì sao xứng đáng với ngón nghề mà chúng đã học được", sau khi cùng nhau tới đây, Tiêu Ly phát hiện mình hình như hơi quan tâm quá đến cô bạn đồng nghiệp Phùng Ẩn Trúc, đây không phải là một dấu hiệu hay, cô ấy cũng không phải là đối tượng phù hợp.

Ẩn Trúc cầm lại túi của mình, ôm lấy và không lên tiếng phản bác lại lời của Tiêu Ly. Cô thừa nhận, cô đã ngẩn ngơ như mất hồn lúc đó Tiêu Ly kéo cánh tay cô ra, với tay cầm lại chiếc túi, nắm chặt: "Như thế nhìn không hay lắm, ôm khư khư túi chẳng khác nào tự tố cáo bản thân với người khác rằng, tôi cảm thấy không an toàn".

"Thì em là vậy mà, vừa nãy chẳng phải suýt nữa bị lấy trộm mất đấy sao?", Ẩn Trúc giơ tay ra định lấy lại cái túi, ai lại để sếp cầm túi cùng nhân viên đi mua đồ bao giờ.

Tiêu Ly cười, không phản đối nữa mà trả lại túi cho cô. Anh thích vẻ thản nhiên của cô, bất luận là gặp phải chuyện gì, cô lúc nào cũng tỏ vẻ chuyện phải xảy ra như thế, không phải tỏ vẻ cho người khác xem, đương nhiên cũng không hy vọng có người tham gia.

Đi chọn đồ, hai người cùng ít nói nên đa phần sử dụng tai và mắt nhiều hơn.

Khi Ẩn Trúc đang nhìn, Tiêu Ly ở phía sau sẽ lấy giúp cô tờ rơi quảng cáo về sản phẩm. Đi một vòng thì ai cũng chọn được thứ mà mình muốn mua. Lúc hỏi mua mới biết còn dịch vụ đến nhà lắp đặt. Mặc dù nhân viên bán hàng nói đi nói lại là tự mình lắp đặt cũng không khó khăn gì, nhưng Ẩn Trúc vẫn quyết định về nhà mua. Ẩn Trúc muốn phải thật an toàn, không thể vì cái tiện của mình mà tạo ra dù chỉ là một nguy cơ rủi ro tiềm ẩn.

Đầu DVD của Tiêu Ly mua dễ hơn, chỉ chọn đĩa là tốn chút thời gian.

Trên đường về họ vào quán ăn đồ ăn nhanh rồi lái thẳng xe về nhà. Hiếm lắm mới có một ngày được nghỉ ngơi, họ đều không muốn tiêu phí vào việc chen chúc trên đường.

"Đi đâu chọn đĩa đây?", Tiêu Ly khách sáo hỏi một câu.

"Thôi em xuống xe ở đây còn có việc", Ẩn Trúc đương nhiên cũng hiểu đây là một lời theo lịch sự.

"Ở chỗ tôi có toàn bộ đĩa DVD phim của đạo diễn Hitchcook."

Ẩn Trúc cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nếu người nói câu này không phải là Tiêu Ly, cô nhất định sẽ cho rằng đối phương đang cố gắng thể hiện rằng mình là người có phong cách. Cô biết anh ta có một bộ đĩa của Hitchcock, mà thậm chí còn quý nó như bảo bối. Chu Dao Hồng cũng đã đến nhà anh ta để xem, sau khi về đã cằn nhằn với Ẩn Trúc rằng: "Chẳng biết là hay ở đâu, xem bộ phim này đúng là sự tra tấn đối với đầu óc và sự nhẫn nại của mình, mệt chết đi được".

Ẩn Trúc tự nhận mình không có khả năng thưởng thức những bộ phim nghệ thuật. Xem phim hài thì còn được còn những thứ gọi là phim nghệ thuật hay những bộ phim điện ảnh tiên phong, cô cũng đều lịch sự từ chối, đã xem không hiểu thì đừng lãng phí tâm huyết của người khác. "Những kiểu phim đó, em xem không hiểu lắm", Ẩn Trúc thật thà nói.

"Tôi tận hưởng quá trình phát hiện ra sự thật."

"Có hồi hộp cao trào tới đâu chẳng phải cũng là do con người đạo diễn ra sao?", đạo diễn dù tinh xảo và hoàn hảo đến mấy, nói cho cùng cũng chỉ có kết cục đó thôi. Thứ tìm ra không thể nói là sự thật, chẳng qua là tìm ra được dụng ý của đạo diễn mà thôi.

"Hiểu cũng tương đối", Tiêu Ly hâm mộ Hitchcock không phải chỉ mới ngày một ngày hai, anh ta thích cái cảm giác rùng rợn đầy bất ngờ đó, nhưng chưa từng đứng trên góc độ ấy để suy nghĩ.

"Sai rồi! Em chẳng hiểu gì cả nên mới dám ăn nói hàm hồ thế chứ", người hiểu biết sơ sơ, có lẽ sẽ dương dương tự đắc nhưng lại không so được với người không biết nên không sợ. Ẩn Trúc hiểu vấn đề của mình, cuối cùng cũng chính là trường phái ấn tượng, dù rất thích hay vô cùng bài xích thì vẫn giữ vững quan điểm .

"Em rất thông minh sao? Không hiểu mà vẫn có thể nói đâu ra đấy."

"Thông minh? Em là kẻ khờ khạo. Người thật sự thông minh sẽ không tán dương mình, như anh chẳng hạn."

Ẩn Trúc không muốn khen ngợi người khác lộ liễu thế nhưng hoàn cảnh không phải do mình quyết định, cô không muốn nói sâu về vấn đề này nên đành nói lảng sang vấn đề khác.

Tiêu Ly cười cười, thông minh ư? Ai có thể làm người thông minh cả đời chứ? Cố gắng ít phạm lỗi trong những chuyện cần sự thông minh, thế cũng có thể được coi là người khôn ngoan số một rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện