chương 8/ 24

Elliot vẫn còn ở bên ngoài. Phaedra muốn mở cửa sổ để hít thở bầu không khí mát mẽ buổi đêm nhưng cô không dám. Cô sợ anh sẽ hiểu nhầm. Liệu anh ta có táo bạo bước vào phòng cô? Phaedra ngồi trên giường tay vòng qua đầu gối , nữa lo sợ nữa hi vọng cánh cửa sẽ bật ra và Elliot sẽ bước vào.

Bây giờ cô không kiềm chế được bản thân mình như lúc cô đóng cửa lúc tối hôm qua nữa. Khoái lạc trong cô giờ vẫn còn. Cơ thể cô vẫn rất nhạy cảm với bản năng tự nhiên.

Cô không nhớ cô đã quyết định yêu cầu anh dừng lại lúc nào. Đó hẳn là do bản năng, theo sự mách bảo của trực giác.

- Tôi muốn em phải van nài -

Có thể cô sẽ cắt đứt quan hệ với anh. Anh đã muốn cô trở nên mềm yếu và si mê anh để anh có thể dễ dàng gây anh hưởng lên cô. Rốt cuộc việc anh tìm kiếm cô ở Naples cũng có nguyên do. Nếu chỉ là một người bạn bình thường thì không thể yêu cầu cô cắt bỏ đoạn trích đó khỏi cuốn hồi kí của cha cô. Nhưng một người đàn ông đã chinh phục được cô sẽ không chần chừ lợi dùng niềm tin nơi cô. Thật đáng tiếc bởi vì cô thật sự khao khát anh.

Trước đó Phaedra chưa bao giờ ham muốn một người đàn ông nào như vậy. Không có gì phải thoải mái về điều đó cả. Cũng chẳng có gì là an toàn. Đó không phải là sự lôi cuốn mà cô đã trải nghiệm cùng những người bạn, cũng không phải sự đồng cảm mới dẫn đến những hành động gần gũi như vậy. Thay vào đó là nghệ thuật tạo khoái cảm của anh đã gây nên trong cô những xáo động và kinh sợ đến mức nghẹt thở. Anh biết điều đó. Anh biết đơn giản sự có mặt của anh cũng đã có sức mê hoặc rối. Ham muốn của Phaedra đã dần dần lắng vào sâu thẳm bên trong con người cô, ham muốn mà cô đã cố kiềm chế trong mấy ngay qua. Cuối cùng, nó lại trên trong phòng ngủ của anh. Phaedra thả lỏng cơ thể và nằm xuống, co mình về một bên, vẫn ngóng trong ra cửa..

Liệu những điều tương tự có xảy đến với mẹ cô? Sau nhiều năm giữ mối quan hệ tốt đẹp với Richard Drury - cha cô, liệu có người đàn ông nào xuất hiện mà phá vỡ những nguyên tắc của bà? Cô chắc sẽ rất sốc nếu khám phá ra rằng mẹ cô đã không chung thủy với chồng. Tin tưởng vào một tình yêu tự do không có nghĩa là phải phủ nhận niềm tin vào tinh yêu chân chính và vĩnh cửu. Là phụ nữ, Phaedra nhận ra rằng khi hai con người thật lòng đến với nhau thì tình yêu tự do kia sẽ giúp hiểu người bạn đời của mình dể dàng hơn.

Phaedra ngắm nhìn chân dung mẹ. Đẹp, hoạt bát, tự tin. Tuy nhiên cả tin hơn cô con gái bây giờ. Cũng không có đầu óc thực tế. Trong nhiều năm đã có rất nhiều người vây quanh bà. Họ chấp nhận lối sống của bà, hiểu rõ về người chồng của bà cũng như vị trí của ông trong cuộc đời bà. Có thể những năm cuối cuộc đời của mẹ cô mà nếu có thể viết thành một vở kịch thì chắc chắn rất hấp dẫn, một người đàn ông đã xuất hiện, quyết dùng những thủ thuật cũ để chinh phục bà. Mẹ cô có lẽ đã bị khuất phục vì hoàn toàn thiếu kinh nghiệm đối phó với những người đàn ông cổ hủ như vậy. Cũng giống như con gái bà vừa mới đây thôi trên ban công. Phaedra ôm chặt chiếc gối trong tay. Bây giờ cô đã hiểu chuyện gì đã xảy đến với mối tình muộn màng đã hủy hoại mẹ cô. Tên lừa đảo đó đã khơi dậy những bản năng nữ tính tiềm ẩn trong người phụ nữ đang yêu. Hắn đã chinh phục, tạo ảnh hưởng, khiến mẹ cô trở nên mềm yếu và rồi cuối cùng phản bội bà. Nếu như ngày đó hắn không đóng bộ là một người cùng giới với những người đàn ông khác xung quanh bà thì mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Buổi sáng hôm sau, "chết tiệt" Elliot bực mình rủa Phaedra trong khi ngồi ăn sáng ở hàng hiên ngoài. Anh thật sự gần như đã trở thành một người đàn ông thật sự khi Chúa ban tặng cơ thể cô cho anh tối qua. Anh cảm thấy hài lòng đôi chút vì trong khi anh tận hưởng làn gió mát mẻ ở ngoài ban công thì Phaedra khổ sở trong căn phòng đóng kín nóng nực. Bất cứ khi nào liếc nhìn sang cửa phòng cô, anh điều cầu Chúa rằng nó sẽ mở ra và cô sẽ nhào vào vòng tay của anh. Nhưng tất nhiên căn phòng luôn khép kín. Phaedra Blair, Một người phụ nữ độc lập, cái gai trong mắt anh sẽ không bao giờ để anh dễ dàng chinh phục như vậy. Rốt cuộc, cánh cửa lại trở thành một trở ngại, một lời buộc tội, một tuyên bố hùng hồn về sự tự chủ: "Sao anh dám quyến rũ thay vì đưa ra thỉnh cầu", "nhiều phụ nữ như thế tại sao anh ngu ngốc muốn khống chế tôi".

Elliot rót cho mình một tách cà phê. Những tiếng rên rỉ khêu khích của cô tối qua vẫn con vang vọng trong đầu anh. Anh vẫn nhm nồng nàn và nụ hôn sâu kích động. Những hình ảnh đó lại bắt đầu giày vò anh. Mọi chuyện đã rất tốt đẹp. Không thể tin được. Cô ấy kiếm đâu ra những ngôn từ để nói chứ, nói gì đến sức mạnh để dừng cuộc mây mưa đang cuốn trôi họ lúc đó.

Tiếng sột soạt của chiếc váy và tiếng bước chân đã phá vỡ bầu không khí yên bình của hàng hiên ngoài. Không cần nhìn ra cửa Elliot cũng biết ai vừa tới.

Trong khoảng thời gian Phaedra tiến đến gần bàn, Elliot chờ đợi cơn thịnh nộ của cô sau một đêm dài và nóng nực và thức trắng. Tuy nhiên, ấn tượng cuối cùng về buổi tối hôm qua vẫn còn mãi trong anh khi anh chào đón cô. Em sẽ không thể từ chối tôi lần tiếp theo đâu bởi vì em đâu thật sự muốn thế.

Sự tiếp đón như thường của anh khiến Phaedra dễ chịu. Dáng điệu cô có vẻ thoải mái. Cô ngồi xuống và anh rót trà mời cô. Phaedra hớp ngay một ngụm: "Cảm ơn vì thái độ lịch sự của anh."

Elliot không thể tin rằng cô đang thật sự cởi mở với anh. Anh chống khuỷu tay lên bàn và đưa tay lên xoa cằm. Một vài hình ảnh khêu gợi lướt qua đầu anh: "Cô muốn nói đến việc tôi để cô về phòng tối hôm qua hay việc tôi rót cà phê mời cô sáng hôm nay?"

Người phục vụ xen vào, đem đến một dĩa trứng và những lát mỡ hung khói. Matthias có lẽ là đã quen với các món ở Pasitano nhưng ông vẫn muốn mời các vị khách bữa sáng mang phong vị đặc trưng Anh.

Phaedra từ từ lấy một ít trứng ra dĩa nhỏ của cô với sự chú tâm cao độ: "Tôi cho là cả hai".

"Ồ, Masilio hay là Pietro có thể đã tạo ra một cảnh tượng đẹp tối qua, tranh luận và buộc tội cho đến khi tất cả mọi người bị đánh thức. Tuy nhiên các quý ông người Anh đã được dạy là không nên than phiền."

Phaedra mím chặt môi, không rời mắt khỏi dĩa thức ăn trong khi bẻ một ổ bánh mì. "Tôi xin lỗi vì đã làm ngài phiền lòng. Tôi không cố ý. Có lẽ vì ngài đích thực là một quý ông người Anh, tôi không nên đề cập đến vấn đề đó."

"Điều đó có lẽ là khôn ngoan hơn đấy."

Rồi Phaedra chầm chậm thưởng thức bữa sáng.

Elliot biết rõ mình nên đi nhưng tất nhiên là anh không thể. Phaedra bỏ đĩa xuống và lấy khăn tay thấm quanh miệng. "Ngài Elliot, nếu ngài có ý định sắp xếp cho chúng ta ở lại đây thêm một vài ngày nữa, tôi nghĩ chúng ta cần thỏa thuận với nhau về việc sử dụng ban công."

Không thể tin được. Thật thú vị. Cô ấy phải biết rằng mong ước mãnh liệt của anh là túm lấy cô, nhấc bỗng cô lên vai, đưa cô vào rừng và hoàn tất chuyện dở dang tối hôm qua. Dù vậy, cô ấy vẫn ở đây dàn xếp với anh mà không biết rõ rằng một đêm dài đã khiến anh ít khi tuân theo các thỏa hiệp nữa.

"Thế thì sao, quý cô Blair?"

" Chúng ta hãy chia sẽ nó. Thật không công bằng nếu tôi từ chối sử dụng nó và tôi cũng sợ rằng việc tôi đi dạo bên ngoài căn phòng của mình có thể làm ngài hiểu lầm."

"Tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm việc cô cùng tôi trò chuyện ngoài ban công giữa đêm khuya."

Ngụ ý của lời hứa ấy được Phaedra cân nhắc kỹ lưỡng. Cô đủ thông minh để nhận ra lỗ hổng của nó. "Ít nhất chúng ta cũng có thể đồng ý với nhau rằng tôi được quyền mở cửa sổ cho thoáng mà không phải lo sợ rằng ngài sẽ ra vào tự do."

"Không."

"Tôi có thể thấy là tôi đã đáng giá quá cao tính cách của ngài."

"Về điểm này thì tôi có thể nhất trí với cô. Tôi đã cảnh báo cô rồi đấy."

"Ngài Elliot, tôi..."

"Tôi mong từ giờ cô hãy gọi tên tôi là Elliot trong các cuộc nói chuyện riêng thế này. Cô không phiền về sự thân mật này chứ? Chúng ta có thể gạt sang một bên những lề thói ngu ngốc của xã hội. Dù sao đi nữa, tôi cũng đã hôn lên tấm ngực trần của cô rồi, còn cô trong lúc đó cũng đã rên rỉ gọi tên tôi rồi còn gì."

Phaedra há hốc miệng sửng sốt. Elliot thấy nó giống như nụ cười đầu tiên của cô trong cả buổi sáng hôm nay. Phaedra lại quay trở về vẻ kiêu kỳ cố hữu: "Tôi sẽ vui hơn nếu chúng ta tránh gặp nhau càng nhiều càng tốt, Elliot."

"Điều đó thì rất dễ vào sáng hôm nay. Ngài Greenwood và tôi sẽ giam mình trong phòng nghiên cứu của ông ấy cho đến quá trưa."

Phaedra đứng lên "Tôi nghĩ là tôi sẽ đi dạo và tránh bữa tiệc này trong vài giờ." Cô sắp sửa rời đi.

"Phaedra."

Phaedra dừng bước và quay đầu lại.

"Phaedra hãy hứa với tôi là cô sẽ không cố gắng bỏ đi nữa và tới bữa tiệc, cô sẽ có mặt ở đây."

Phaedra nhíu mày: "Bởi vì lời hứa của anh với ông Sansoni."

"Chính thế."

Thái độ của Phaedra cho thấy rằng cô thừa hiểu đó chỉ là một cái cớ. "Còn nếu như tôi không giữ lời hứa thì sao?"

"Tôi có thể giữ chặt cô trên giường một lần nữa. Cô thích điều đó sau?"

Khuôn mặt của Phaedra đỏ bừng lên, cô quay đầu đi thật nhanh bỏ ngoài tai lời nói bóng gió của anh.

"Cô giữ lời hứa chứ?"

"Được rồi, tôi sẽ giữ lời, mặc dù điều đó chẳng cần thiết gì cả. Thật là lố bịch. Tôi không biết đường ra khỏi mũi đá này, nói chi đến việc đi vào lục địa"

Nâng cao cằm, cô bước ra khỏi phòng.

Phaedra trở lại phòng và tháo dỡ hành lý. Làm sao anh ta có thể đoán được kế hoạch của mình chứ? Phaedra không nghĩ mình là người phụ nữ dễ đoán như vậy nhưng Elliot dường như biết được suy nghĩ của cô, thậm chí trước khi cô nghĩ đến chúng.

Phaedra đặt túi du lịch trống sang một bên. Chuẩn bị trốn chạy chỉ là hành động sốc nỗi khi cô hồi tưởng lại cách mà anh gây ảnh hưởng lên cô tối qua. Phaedra suýt tự biến mình thành kẻ ngốc khi cô muốn trốn chạy khỏi người đàn ông đã khơi dậy trong cô những ham muốn thể xác. Vào rạng đông như thế này trốn tránh những thử thách dường như lại là một ý kiến hay.

Phaedra ngồi xuống và đi giày ống bệt vào. Cô tản bộ ra ngoài ban công và nhìn xuốngthị trấn. Những giọng nói vang lên từ hàng hiên bên ngoài dưới cô. Các vị khách đang bắt đầu dùng bữa.

Cô hít một hơi dài và nghĩ lại những gì mẹ cô đã dạy.

Quyết định trốn chạy thật là hèn nhát. Cô đến mãnh đất này là tìm những câu trả lời về mẹ cô và một trong số chúng có thể ở ngay đây trong ngôi nhà này. Ở lại và tiếp tục theo đuổi những ngờ vực mỗi lúc một lớn đằng sau nỗi lo sợ của và những điểm yếu liên quan đến Elliot lại có ý nghĩa nhiều hơn.

Ông Matthias Greenwood vẫn mất hút trong phòng nghiên cứu khi Phaedra trở lại hàng hiên ngoài. Tuy vậy Randall Whitmarsh đang ngồi cùng với vợ. Phaedra nhập hội với họ và mong rằng bà Whitmarsh sẽ nhanh chóng cáo lỗi . Cuộc nói chuyện với Matthias tối qua đã diễn ra tốt đẹp nên giờ đây Phaedra rất hồ hởi muốn biết liệu ông Whitmarsh có cung cấp thêm được thông tin nào không.

Không may là ông Whitmarsh lại rời bàn uống nước để đi tản bộ.

"Tối qua trông cô rất dễ thương" Bà Whitmaesh tỏ ý khen ngợi.

"Cảm ơn bà."

"Đôi khi tôi tự hỏi..." ánh mắt của bà chăm chăm nhìn bộ đồ Phaedra đang vận.

Phaedra không ngắt lời bà để giải thích. Bà Whitmarsh không phải tuýp người phụ nữ có thể hiểu được sự pha trộn giữa tính thực tiễn và sự khó khăn để tạo nên bộ quần áo này.

"Ý tôi là mẹ cô thường không hay sử dụng những biểu tượng bên ngoài như thế này để thể hiện quan điểm khác lạ của bà ấy."

Phaedra quan tâm đặc biệt tới điều này: "Bà biết về mẹ tôi sao?"

"Trước khi chuyển nhà tới Rome chồng tôi thường xuyên đến dự các buổi tối tại nhà cô. Không giống nhiều bà vợ khác tôi sẵn sàng đi cùng ông ấy. Ông ấy đã bị mẹ cô lôi cuốn. Tôi nghĩ điều chắc chắn nhất là mẹ cô chưa bao giờ bị ông ấy lôi cuốn."

Phaedra không nghĩ là có khả năng là Artemis tìm thấy nét hấp dẫn ở ông Whitmarsh. Nhưng trước khi của cha mình, Phaedra không bao giờ đoán được là mẹ cô lại có những mối quan tâm đối với người đàn ông nào khác ngoài Richard Drury- cha cô.

"Bà đã bao giờ thành công trong việc cản trở mối quan hệ giữa họ chưa? Và có phải mẹ tôi đã đối xử với chồng bà theo một cách đặc biệt nào đó không?"

Bà Whitmarsh không biểu lộ sự ngạc nhiên nào trước câu hỏi thẳng thắn đó của Phaedra. "Tôi nghĩ là tôi đã thành công. Tất nhiên, cho đến những năm cuối của cuộc đời bà ấy chỉ chú ý tới một mình ông Drury mà thôi."

"Bà muốn nói là mẹ tôi cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông khác. Nói trắng ra là cách tốt nhất để giữ sự tế nhị. Tôi là con gái của mẹ tôi và giống như bà ấy, tôi cho rằng mọi người thật ngớ ngẩn khi không nói thẳng thắn về những vấn đề như vậy."

Bà Whitmarsh nhúng vai: "Năm ngoái hoặc tầm thời gian đó, một lần bố mẹ cô lạnh nhạt với nhau. Chồng tôi không nhận ra điều đó nhưng tôi thì có. Cô cũng biết là có rất nhiều người đàn ông mong muốn có được mẹ cô, nhưng tất nhiên không phải như một người vợ."

Giọng nói tự tin nhưng lộ rõ vẻ phán xét trong câu nói cuối cùng khiến Phaedra day dứt không nguôi. Cô tìm những lời biện hộ cho mẹ mặc dù bà Artemis chẳng cần lời bào chửa nào cả: "Nếu bà không nhìn thấy mẹ tôi tỏ rõ niềm đam mê với một người đàn ông khác thì sự lạnh nhạt đó có thể là kết quả của dòng chảy thời gian khi hai người yêu nhau trở nên quá thân thuộc và gần gũi."

"Cô Blair, chồng tôi và tôi thường xuyên ăn tối với mẹ cô trong nhiều năm. Ông Drury lúc nào cũng có mặt. Sự thân thiết và gần gũi mà cô mô tả giữa họ rõ ràng đã có từ những ngày đầu họ mới quen nhau. Không cần ai nói tôi cũng biết rõ họ đã yêu ngay từ lần gặp mặt đầu tiên và cô chính là con gái của ông Drury. Tuy nhiên năm ngoái, ông ấy không thường xuyên có mặt ở bữa ăn tối nữa. Cô có thể cho tôi là người u mê so với cô nhưng một khi tôi nhận thấy rằng có trục trặc giữa một người đàn ông và một người đàn bà ông ta yêu, tôi rất ít khi sai." Phải, bà Whitmarsh- người phụ nữ lúc nào cũng giữ chồng khư khư ở bên, có thể trở nên rất sắc sảo khi bàn về bản chất của con người. Liệu cô cũng có phải là người sâu sắc không? Có phải cô đã hiểu rõ mọi thứ không? Một người phụ nữ canh chừng kho tàng có nhiều khả năng sẽ tập trung chú ý tên cướp biển mà cô ta lo sợ lại nhắm vào con thuyền khác."

"Thế vậy người đàn ông nào là đối tượng chú ý mới của mẹ tôi?"

"Liệu đây có phải là cuộc thi mà tôi đưa ra một cái tên để đổi lấy sự kính trọng của cô đối với những phán xét của tôi."

"Đó chỉ là một câu hỏi chân thành của một người con gái luôn băn khoăn về những năm cuối đời của mẹ mình mà thôi."

Cơn giận dữ trong lòng bà Whitmarsh như chợt tan biến: "Tôi không biết, tôi chỉ chắc chắn, gần như là chắc chắn rằng đó không phải là chồng của tôi. Trong nhiều tháng mẹ cô lúc nào cũng rạng rỡ cứ như bà ấy trẻ lại lần nữa vậy, nhưng sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Cứ như thể ai đó đã thổi tắt ngọn lửa nhiệt huyết trong bà ấy. Bà ấy lúc nào cũng u sầu trong những lần cuối cùng chúng tôi đến thăm. Có lẽ đã có ai đó khiến bà ấy thất vọng ghê gớm."

Phaedra cũng đã nhìn thấy nỗi buồn u sầu của mẹ. Cô không biết nguyên nhân nhưng sự mô tả khá phù hợp. Ngọn đèn đã vụt tắt.

"Bà không phải là người duy nhất băn khoăn về người tình mới của mẹ tôi?" Phaedra nói. "Tôi đã được nghe nói đến nhiều cái tên như ông Needly chẳng hạn, và ông Thornton"

"Ông Needly? Ồ tôi cho là cũng có thể lắm." Bà Whitmarsh ngắt lời. "Ông ấy không khác ông Drury là mấy. Cũng cùng một khuôn. Sự uyên bác của ông ấy về nghệ thuật Roma đã tạo ra điểm chung giữa hai người. Mặc dù nếu được hỏi thì tôi sẽ nói rằng họ không sống hòa thuận với nhau lắm. Ông Needly là một người đàn ông ngạo mạn."

Bà Whitmarsh có lẽ ưa thích những câu chuyện tầm phào. Bà ấy thích thú với chủ đề này nhiều hơn Phaedra nghĩ.

"Thỉnh thoảng những điều hấp dẫn có thể gây ra nhiều giông bão, tôi nghĩ là như vậy."

"Dĩ nhiên là nó có thể. Bây giờ, Thornon..." Bà nghĩ ngợi trong chốc lát. "Ông ấy nhìn khá trẻ so với mẹ cô. Cũng khó hiểu nhưng mà ông ấy cũng khá là nổi bật. Một người không thể bỏ qua được. Một người đàn ông đẹp trai. Ông ấy cũng có mặt nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Thật là khó hiểu để mà giải thích. Ông ấy khá ấn tượng. Rất đáng chú ý. Nhưng về một chừng mực nào đó..., rất hay đãng trí. Chồng tôi đã dùng từ này một lần để mô tả ông ấy và tôi nghĩ nó thích hợp. Phải, xét về nhiều mặt ông ấy rất hay đãng tr

Phaedra tập trung hết sức để lưu lại những chi tiết này vào trong bộ nhớ. Khi trở về Anh cô sẽ phải tìm bằng được ngài Needly ngạo mạn đó và ngài Thornton đãng trí. Và phải hỏi trực tiếp vài người bạn thân của mẹ cô xem liệu bà có ưu ái ai trong số hai người đàn ông này không.

"Tôi rất thích mẹ cô" Bà Whitmarsh tiếp lời. "Tôi không tán thành lối sống của bà ấy. Tất nhiên bà ấy biết điều đó. Bà ấy chấp nhận quan điểm của tôi. Mẹ cô không bao giờ cho phép những người khách của bà ấy cư xử lạnh nhạt với tôi. Đó là một quý bà tốt bụng."

"Tôi dám chắc là mẹ tôi đã quen với cách nhìn của bà. Dù sao thì thông thường người ta vẫn hay nghĩ như thế. Bất cứ khi nào mẹ tôi ra khỏi nhà bà điều trở nên lạc lõng giữa thế giới. Giá mà tất cả mọi người điều có thể độ lượng với những quan điểm đối lập như mẹ tôi và tiếp đón khách khứa của bà ấy giống như bà".

Bà Whitmarsh đỏ mặt xấu hổ. Vẻ mặt đó đã cho Phaedra thấy nhiều hơn những gì cô muốn biết. Gia đình Whitmarsh đã không bao giờ hồi âm những lời mời tới dự bữa ăn tối của mẹ cô. Mẹ cô không nằm trong nhóm của họ, trong số những khách khứa của họ.

Những bí mật của buổi sáng này bỗng nhiên trở thành công cụ có thể gây hại đến những hồi ức của bà Blair. Phaedra ngờ rằng chúng sẽ được bà Whitmarsh lấy ra làm câu chuyện tán gẫu với đám bạn trong những phòng khách mà những nhà văn cả cuộc đời luôn coi thường những nguyên tắc như mẹ cô không bao giờ được phép bước vào.

Cô đồng thời cũng được nếm trải dư vị của những câu chuyện phiếm về ngay chính bản thân mình. Cô thừa hiểu rằng có nhiều người phụ nữ cười chế giễu, suy đoán và nhỏ to xì xào về cô chỉ bởi những hiểu nhầm của nhiều người về sự tự do của cô.

Tuy nhiên, sẽ thật dễ dàng phớt lờ đi nếu không phải chịu đựng sự hiện diện của họ ở đây.

Phaedra đã nuôi hi vọng bà Whitmarsh có thể cho cô biết nhận dạng của người đàn ông đã cướp đi vị trí của cha cô trong lòng người vợ. Rõ ràng là bà ấy cũng chẳng biết gì hơn, nhưng dù sao những nhận định đó cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Phaedra xin phép cáo từ. Cô dạo bộ ra ngoài hàng hiên ngoài rồi tiến racon đường dẫn xuống thị trấn. Positano lúc rạng đông như là thị trấn riêng của giới nữ. Những người đàn ông khỏe mạnh đã ra khơi trên những con thuyền đánh cá rất lâu rồi trước khi Phaedra đi sâu vào trong thị trấn. Cô đã mất một khoảng thời gian khá dài để tìm được đúng đường đi xuống cái ngõ nhỏ đông đúc trong những con phố cổ chật hẹp. Thậm chí lối câu trúc bật thang càng chứng minh rằng những con phố đó thật nguy hiểm. Phaedra ước gì cô đã mang theo dù để làm gậy chống và cũng để tránh ánh nắng mặt trời vì ở đây mặt trời càng trở nên gay gắt hơn khi vượt qua đỉnh ngọn đồi cao đằng kia.

Những người phụ nữ và lũ trẻ cứ nhìn chằm chằm khi cô đi tản bộ qua các khu phố chợ. Cô ngắm nhìn những quả chanh, các sản phẩm chiết xuất từ lá và các gian hàng bán thịt cừu và thịt bò. Ở góc chợ, một vài người đàn ông đang ngồi trong quán uống rượu mở to mắt nhìn cô vẻ tò mò và ngờ vực. Người trẻ tuổi nhất có mái tóc màu đen, vận áo choàng dài màu nâu hợp thời trang đang chống một cây gậy dài xuống ghế chỗ anh ta ngồi. Những người còn lại thì trông già và héo hon. Phaedra cho rằng họ đã không còn phải chịu đựng sự khắc nghiệt của nghề đi biển trong nhiều năm nay rồi. Cô tìm thấy những con phố chính khi đi theo sau đám đông người. Sự có mặt của cô đã gây ra sự chú ý tương đối giống như trước kia khi cô cưỡi lừa ngồi phía sau Elliot. Những mái đầu thò ra từ những ô cửa sổ. Mỗi bước chân Phaedra đi đều kéo theo bao ánh mắt si mê.

Những con đường dẫn cô đến một quảng trường nhỏ nằm sát sườn đồi. Nước phun ra đều đều từ miệng của một cái đầu sư tử chạm khắc tinh xảo. Nó được đặt trong một bức tường nhỏ xây bằng đá lấy từ đồi về. Những người phụ nữ ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, chờ đến phiên mình lấy nước ở phía dưới miệng con sư tử.

Phaedra tìm được một chỗ trên ghế băng để ngồi nghỉ ngơi trong bầu không khí mỗi lúc lại càng thêm dễ chịu. Những con mắt tò mò liếc nhìn cô. Một phụ nữ trẻ thì thầm vào tai một cậu bé và chú ta nhanh chóng mất hút trong ngõ hẻm gần đấy. Những người khác sau khi lấy nước xong còn chần chừ chưa muốn về, trò truyện với giọng điệu du dương trầm bổng, mắt vẫn không ngừng liếc ngang người lạ mặt ở bên.

Ngay sau đó một người phụ nữ khác tiến về phía họ từ một ngõ hẻm. Chiếc váy đen đu đưa theo từng nhịp chân bước. Cô trông khác xa hoàn toàn với những người còn lại. Trước tiên, dễ nhận thấy nhất là mái tóc màu vàng nhạt được quấn thành búi phía sau gáy, có thể nhìn thấy được bên dưới vành mũ rơm màu đen kính đáo. Da cô ấy không trắng như của Phaedra, chủ yếu vì màu nâu đỏ nhạt phổ biến ở vùng đất này đã làm đổi màu da chút

Phaedra băn khoăn không biết đó có phải là người nước ngoài, giống như Matthias, đến định cư ở đây không. Tuy nhiên, khi người phụ nữ tiến đến gần hơn, đôi mắt hình trái hạnh đào, gò má cao và khuôn mặt bầu bĩnh hình trái tim đã cho thấy rằng cô là người bản địa chính gốc, dù cho nước da ban đầu có thể gây nhầm lẫn. Cô ấy ngồi xuống cùng băng ghế với Phaedra rồi niềm nở chào đón tất cả mọi người. Phaedra cố gắng dịch chúng nhưng các cô ấy nói quá nhanh và thậm chí giọng Positano còn khác biệt hoàn toàn so với giọng của Naples. Cô gái quay đầu lại nhìn Phaedra với ánh mắt thiện cảm. Những cuộc đối thoại xung quanh họ nhỏ dần đi.

"Cô nói tiếng Anh?"

Phaedra gật gật đầu.

"Nhiều người cứ đoán già đoán non mãi, họ cho là tôi đến từ Paolo. Chị họ tôi, Julia và tôi là hai phụ nữ duy nhất ở đây nói thứ tiếng đó. Cô cũng đã gặp chị ấy rồi. Chị ấy chính là chủ nhân ngôi biệt thự. Cô là góa phụ sao?"

Cách thức trò chuyện cho thấy cô ấy xuất thân từ tầng lớp thượng lưu nhưng ngữ điệu và cách phát âm lại phảng phất chút ít của tầng lớp lao động.

"Không, tôi không phải là một góa phụ"

Cô gái nhìn chăm chăm vào mặt Phaedra, lướt qua mái tóc dài của cô: "Tôi không nghĩ như vậy".

Rồi cô nhìn về phía ngõ hẻm bên phải họ và mỉm cười tinh quái: "A, Tarpetta kìa. Nhưng mà kệ hắn ta đi. Hắn ta lúc nào cũng ra vẻ ta đây là ông chủ, mặc dù đó chính là chức danh hắn tự phong cho mình."

Người đàn ông què ở cuối khu chợ khập khiễng chống gậy tiến về phía trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ hống hách. Hai người đàn ông lớn tuổi theo sau hắn. Cả ba lần lượt băng qua quảng trường.

"Tên tôi là Carmelita Messina. Tôi cũng không phải là góa phụ, nếu cô có băn khoăn gì về bộ đồ màu đen của tôi".

"Còn tôi là Phaedra Blair, và tôi tất vui vì gặp được người nói tiếng Anh giỏi như cô. Tôi đã thử nói tiếng ở đây nhưng

Carmelita khoát tay, làm như không nghe thấy lời tạ lỗi.

"Tôi đã học một chút tiếng Anh ở Naples. Tôi đã sống ở đó một vài năm với Julia và chồng cũ của chị ấy". Carmelita hất hàm về phía Tarpetta, vẫn đang quan sát họ trong khi trò chuyện với hai người đàn ông kia. "Hắn ta không thích bất cứ ai từ biệt thự đi xuống đây. Hắn ta sợ những người như cô xuống đây sẽ phá hủy vương quốc nhỏ bé của hắn".

"Họ có thường xuống đây không?"

"Đối với hầu hết bọn họ chúng tôi chỉ là những nông dân nghèo thấp cổ bé họng nằm trong góc nhỏ của những bức tranh ủy mị, sướt mướt".

"Chẳng phải ngài Greenwood cũng có xuống đây sao?"

"Thỉnh thoảng thôi. Năm ngoái thì ông ấy hay xuống đây. Một lần quay lại đây, ông ấy đã đưa chị Julia về cùng". Cô liếc nhìn Tarpetta đầy sự khinh bỉ. "Còn hắn cũng đã hi vọng cưới được chị ấy. Bây giờ thì hắn cứ luôn miệng nói rằng không quan tâm nữa nhưng tất cả chúng tôi đều biết hắn sẽ quỳ mọp xuống nếu chị ấy đồng ý". Carmelita búng ngón tay tanh tách.

Cuộc nói chuyện của họ đã thu hút sự chú ý của một người và cô gái ấy cứ rút rít cười khi tiến gần về phía họ.

Carmelita lại nhìn xoáy vào Phaedra "Tôi vận đồ đen để tang cho Hội Carboni. Hội này đã tan rã sau khi nhà vua lật đổ chế độ cộng hòa. Nếu cô không phải góa phụ, vậy cô để tang cho ai?"

"Cho cha tôi , nhưng không phải với bộ đồ này. Màu đen tránh không để các vết bẩn lộ ra quá rõ ràng."

Carmelita dịch cho cô gái mới đến hiểu. Cô ta gật đầu liên tục.

"Cô không búi tóc hay đeo mạng che mặt. Tôi đã tự hỏi liệu cô có phải là gái điếm không nhưng tôi không cho là như vậy bởi vì những người như vậy đến đây điều rất ăn diện. Có lẽ cô làm thế để lên án những kẻ như ngài Tarpetta của chúng tôi chăng?"

"Có lẽ thế". Phaedra nhìn ra bờ vịn dưới họ khoảng vài trăm thước [3], "Khách du lịch có thường đến chỗ ngài Greenwood không? Có chiếc thuyền đặc biệt nào cập bến ở đây chỉ để đến khu biệt thự không?" .

"Thường là du khách du lịch nhưng cũng có vài người thường xuyên đến. Ngài Greenwood có khá nhiều bạn. Ngài ấy không phải người ở đây nhưng rất nhiều trong số chúng tôi đã trở nên giàu có nhờ vào khoảng tiền ngài đầu tư."

"Giống như gia đình những cậu bé tìm thấy bức tượng cổ đó phải không?"

"Tôi không biết nhiều về chuyện đó. Những gia đình đó hẳn là đã giữ bí mật để nếu có thêm thì chúng chỉ thuộc về riêng họ thôi. Ngài Greenwood rất thích đồ cổ phải."

Carmelita một lần nữa lại nhắc về người đàn ông đang quan sát họ. "Bọn chúng không thích chúng ta ngồi đây lâu quá thế đâu, thế nên tôi hi vọng cô sẽ ngồi đây mãi. Hãy kể cho chúng tôi nghe về gia đình cô, về cuộc sống của cô ở Anh, quý cô Phaedra. Không ai xách nước về nhà đâu vì họ đều mong được nghe một vài câu chuyện của cô."

Phaedra bắt đầu say mê dịch mọi thứ mà những người phụ nữ này nói, còn họ thì cười khúc khích khi cô nói cô gởi lời chào tới tất cả mọi người.

Một cô gái chưa đầy 18 tuổi đánh bạo đến gần cô, cô ta cẩn trọng bước đến gần và vuốt mái tóc đỏ của cô. Phaedra không thấy làm phiền lòng về sự thân mật gần gũi ấy nhưng một người thì có. Một giọng đàn ông quát tháo đằng sau. Băng qua quảng trường, một trong hai người đàn ông lớn tuổi ban nãy bước tới chỗ họ. Ông ta cau có phác họa cử chỉ bảo cô gái lại gần. Cúi thấp đầu với ánh mắt sợ hãi, cô gái vội vã đến gần ông ta. Ông ta chộp lấy tay cô, kéo cô vào ngõ hẻm và đưa đi.

"Chồng cô ta đấy". Carmelita nói. "Rồi hắn ta sẽ cho cả gia đình biết cô ấy đã kết thân với một người phụ nữ nước ngoài trong căn biệt thự như thế nào."

Phaedra không muốn nghĩ đến số phận của cô gái sẽ ra sao nếu như câu chuyện kể làm chồng cô ta tức giận. Sự thận trọng đột ngột hiện ra trong mắt mọi người khiến cô buồn vô cùng.

"Tôi không muốn gây rắc rối cho bất cứ ai trong số các cô". Phaedra đứng l

Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Carmelita đã túm chặt lấy cánh tay cô. "Không có sự thay đổi nào mà không gây ra rắc rối cả. Những cô gái này hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài thị trấn này mà những câu chuyện của tôi thì cũ quá rồi. Hãy kể cho chúng tôi nghe về gia đình cô và nhất là làm cách nào mà cô trở thành một phụ nữ dũng cảm liều lĩnh đến một nơi xa lạ như vậy, đang để tang nhưng không lo sợ bất kỳ người đàn ông nào".

Phaedra ở lại đài phun nước trong một giờ, chia sẽ mối thâm tình với các cô gái. Cô đã kể cho họ nghe về cuộc đời cô, về cuộc sống độc lập và thoải mái ở London. Thời gian cứ thế trôi qua và cô bắt đầu hiểu thêm đôi chút về ngôn ngữ ở đây. Cô thậm chí còn hiểu một vài câu hỏi trước khi Carmelita dịch lại cho cô. Ở bên kia quảng trường, Tarpetta vẫn chăm chú quan sát. Ai đó đã đưa cho hắn một cái ghế vì thế hắn có thể ngồi thư giãn quan sát. Nhóm Phaedra vẫn cười đùa vui vẻ, không quan tâm đến sự phẫn nộ của hắn. Có thể hắn tự phong mình là ông chủ nhưng Phaedra nhận thấy rõ ràng là những cô gái này phục tùng một nguồn sức mạnh khác có tên Carmelita Messina. Cuối cùng các cô gái giải tán, đem nước về nhà và trò chuyện hồ hởi với nhau.

"Họ phải về chuẩn bị cơm chiều vì sắp đến giờ chồng họ trở về trên những con thuyền". Carmelita giải thích.

Phaedra đứng lên: "Cám ơn cô vì đã gắn kết chúng tôi lại với nhau. Nhờ đó tôi mới có cơ hội gặp những người phụ nữ đó. Giờ tôi sẽ đi thả bộ tới nhọn tháp kia trước khi trở về biệt thự".

"Tôi sẽ đi với cô, nếu không cô sẽ không thể tự tìm thấy đường đến đó đâu. Nếu Tarpetta có theo sau, cứ giả bộ như không hề có mặt hắn ở đó. Rồi hắn sẽ nhận ra thật là ngớ ngẩn khi tự hành hạ chân mình như vậy. Nhưng mà những kẻ như hắn lúc nào mà chẳng tự chứng minh mình là một kẻ ngốc".

Ngày hôm nay hắn cũng đã làm thế rồi. Phaedra nghĩ chắc hắn đã không còn theo sau họ nữa đến khi cô và Carmelita lên đến con đường mòn đi lên đồi đất. Khi đó cô mới phát hiện ra hắn ta đang khập khiễng leo lên bến tàu để có thể tiếp tục theo dõi họ.

"Làm sao chân hắn ta lại bị như thế?" Cô hỏi.

Carmelita bước qua cổng chính vào bên trong tháp. "Hắn ta đã từng là quân nhân và là một trong số những kẻ đã đến tìm anh rể tôi khicòn ở Naples. Hắn ta đã phản bội chúng tôi. Chúng tôi đã tìm thấy bọn chúng mặc dù chẳng còn hi vọng gì. Tôi đã đập hắn bằng một cái chảo sắt nặng". Cô ấy trỏ vào đầu gối mình. "Đáng lẽ tốt hơn nếu tôi nhắm vào đầu hắn".

"Vì thế mà giờ hắn ta theo cô đến khắp mọi nơi à?"

"Hắn đang theo sau cô, không phải tôi. Nhưng hắn ghét tôi vì tôi là người giúp ngài Greenwood gặp chị Julia. Chị ấy chẳng có gì cả sau khi chồng chị ấy bị xử tử lúc nền cộng hòa bị lật đổ."

"Nếu hắn ta ghen thì cũng phải căm ghét ngài Greenwood chứ đâu phải cô?"

Carmelita đi trước dẫn đường lên những cầu thang xoắn hình trôn ốc. "Hắn ta không dám thù ghét ngài Greenwood. Giống như nhiều người khác, hắn cũng trở nên giàu có nhờ vào tiền của người Anh."

Họ đã leo lên đến đỉnh tháp. Đó là một căn phòng vuông với những cửa sổ nhỏ được xây dựng xuyên qua hai bức tường, một bên nhìn ra biển, một bên cho thấy khung cảnh rõ ràng của vùng núi.

"Đây là nơi mà mọi người đứng canh gác biển, tránh không để người Ả Rập và bọn hải tặc có thể tấn công cảng". Carmelita giải thích. "Nào, giờ hãy nhìn sang hướng đông. Cô thấy không, họ canh chừng những thứ khác, một đội quân băng qua đồi chẳng hạn, hay là những rắc rối bên trong thị trấn".

Phaedra nhìn về cánh cửa phía tây. Bờ biển trải dài vô tận và có thể nhìn rõ nhiều dăm dọc bờ biển trên cả hai phía. Cô lại chuyển sang hướng đông. Mặt trời lơ lững ngay phía trên đỉnh núi. Tháp này được xây dựng cho mục đích quân sự. Tuy nhiên vào những buổi bình minh giữa mùa hè có thể nhìn thấy rõ mặt trời mọc song song với cửa sổ này.

Không có nhiều thứ để khám phá trong phòng quan sát. Những bức tường đá cứ nâng lên rồi hạ xuống tạo thành trần nhà, rất giống với những nhà thờ Norman cổ phía sau những ngôi nhà của người dân. Ngoại trừ một tấm chăn trên sàn nhà, căn phòng trống trơn và sạch sẽ đến kinh ngạc.

Carmelita nhón chân trên một tấm chăn để lộ một cọng rơm phía dưới. "Các đôi tình nhân hay đến đây". Cô nói "Trải qua nhiều thời đại, không biết bao nhiêu vị khách tới thăm tháp này vào ban đêm".

Khi Carmelita và Phaedra trở ra phía ngoài, họ thấy Tarpetta vẫn kiên nhẫn đứng trên tàu.

"Làm sao mà hắn trở nên giàu có được nhờ vào ngài Greenwood?" Cô băn khoăn.

"Tôi không rõ. Dù vậy, hắn ta sống khá sung túc, chưa kể đến khoảng tiền trợ cấp tù quân đội mà hai năm nay hắn không còn phục vụ nữa. Hai người họ biết nhau. Điều này có thể nhận ra thông qua cách họ chào hỏi nhau vào những lần gặp mặt hiếm hoi mà cô thấy. Ngài Greenwood có lẽ trả tiền cho hắn để bảo đảm rằng chúng tôi không quấy rầy những người bạn quan trọng của ông ấy hoặc cũng có thể chỉ là để chắc chắn hắn ta tránh xa chị Julia." Cô nhún vai. "Bây giờ để xem chúng ta có thể tìm được cho cô con ngựa nào không. Tôi sẽ không thể đi bộ với cô về tận biệt thự được".

Khi họ đi xuống doi đất thì Elliot xuất hiện trên tàu. Đột nhiên cả Terpetta và hai người đàn ông đều hướng về ngõ hẻm ở doi đất.

Elliot chèo quay trở lại bến tàu và quay đầu về phía bắc để đón đầu họ.

"Ai vậy?" Carmelita hỏi: "Người yêu cô đến đón cô à?"

" Anh ta không phải là người yêu tôi." Phaedra cảm thấy mặt mình nóng ran lên.

Carmelita cười to: "Nhưng sẽ là như thế, phải không? Anh ta quá đẹp trai và cô đang bị quyến rũ, tôi cho là vậy. Nhưng để xem anh ta đứng đó đến bao giờ để chờ đợi cô. Cô phải cẩn thận với con người đó Phaedra ạ."

Phaedra giới thiệu cẩn thận với Carmelita một lần nữa khi họ tiến gần đến Elliot. Anh lịch sự trả lời lại nhưng không giấu vẻ khó chịu: "Tất cả chúng tôi đều lo cho cô, cô Blair. Cô không nên đi vào trong thị trấn một mình." Giọng của Elliot gần như là quở trách.

"Tôi không nghi ngờ nào về bất cứ mối nguy hiểm sẽ xảy ra với những người đến thăm thành phố này".

Elliot nhìn Carmelita: "Tôi rất biết ơn cô vì đã giúp đỡ và bảo vệ cô Blair."

"Tôi không cần ai giúp đỡ hay bảo vệ cả." Phaedra bục tức. "Tuy nhiên, tôi rất vui mừng vì đã tìm được một người btốt và tôi hi vọng sẽ được gặp lại cô, Carmelita ạ."

Vẫn giấu nỗi bực dọc trong lòng. Elliot đi tìm chỗ cho thuê ngựa.

"Bây giờ tôi sẽ đi để cô giải quyết rắc rối với anh này." Carmelita hóm hỉnh nói. "Cứ cho tôi biết nếu cô muốn mượn cái chảo sắt."

Bình luận





Chi tiết truyện