chương 21/ 24

Khu vườn rộng thất ấm cúng và sực nức mùi hương của các loài hoa mùa hè đúng như Elliot đã hứa.

"Có phải những người anh của anh đã đề nghị anh tấn công em trước không, Elliot?"

Họ còn đang mải ngạc nhiên vì việc anh rời khỏi phòng khách và đi dạo cùng cô. Anh dẫn cô đi tới một chiếc ghế dài và bảo cô ngồi xuống. Tuy nhiên anh vẫn không ngồi. "Mặc dù ta đã tỏ ra thật tức giận nhưng ta đã có thể tự chứng minh sự đúng đắn và chân thật của mình. Christian đã nói với Hayden về quyển hồi ký. Ta dám chắc rằng họ sẽ còn thảo luận về nó một thời gian dài nữa".

"Có phải ý anh là bàn luận về em?" Cô băn khoăn tự hỏi liệu mình có thấy hối tiếc khi chuyện anh muốn nói chỉ có thế này. Nếu ngài Haydene cũng có suy nghĩ giống như Easterbrook, cô lẽ ra đã nên ra về trước cả khi trò chuyện cùng Alexia dù chỉ trong một vài phút.

Cô không thể nhìn thấy thái độ của Elliot trong bóng tối, nhưng cô cảm nhận được anh đang trầm tư suy nghĩ, cân nhắc, và đưa ra quyết định.

"Phaedra, có một sư phát triển không lấy gì làm thuận lợi trong mối quan hệ vốn đã nhiều rủi ro của chúng ta".

Phải mất một lúc cô mới biết được anh đang muốn nói về lễ cưới ở Positano. "Cũng không bất lợi lắm đâu. Em tin là thế".

"Có những bất lợi rất đáng chú ý". Anh đặt chân lên chiếc ghế dài và chống tay vào đầu gối. Khuôn mặt và giọng nói của anh càng gần cô hơn. "Sáng nay luật sư của ta đã nói với ta rằng lễ cưới này gần như hoàn toàn hợp lệ và sẽ được ủng hộ dù có thử thách nào đi chăng nữa".

Cô gần như bất động khi nghe tin về cú sốc này. Những cảm xúc đang cài trong tim cô gần như vỡ tung. Chúng kêu lên và rung động. Chúng tạo ra sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Tuy nhiên tâm trí cô lại đang ở một trạng thái tỉnh tá kinh ngạc.

"Bây giờ thì em không còn thắc mắc vì sao anh lại nhìn em đầy kỳ quặc trong bóng tối như vậy nữa. Đó là một phép màu và anh đã không thể say sưa chú ý tới nó".

Anh không trả lời và cô thấy anh mới dũng cảm làm sao. Cô cũng đã hiểu tại sao anh muốn nói chuyện riêng với cô ở một góc tối như thế này. Cô nghi ngờ liệu anh có thể giấu đi sự mất bình tĩnh của mình lâu hơn cô được nữa hay không?

"Em không thể biết được chúng ta sẽ tổ chức hôn nhân như thế nào khi em không quyết định làm đám cưới, khi em không kí vào giấy kết hôn, và khi đó là một buổi lễ của người Công giáo", cô nói.

"Cả chiều nay ta đã nói chuyện với một vị tổng giám mục, đã cùng tranh luận về những trường hợp tương tự và được nghe ông ta giải thích. Một đám cưới sẽ là hợp pháp ở một đất nước khi nó được bảo đảm bởi những mối ràng buộc tại nơi này. Nó sẽ giành được sự ủng hộ của tòa án giáo hội. Cũng không có những tọc mạch của nhà thờ Anh khi cử hành nghi lễ theo nghi thức và với những lời tuyên thệ trong những trường hợp đại loại như vậy. Vị tổng giám mục tin rằng sẽ không có trở ngại nào nhưng ông đề nghị rằng sẽ có thêm một hôn lễ nữa được tổ chức ngay tại đây để đảm bảo cho thực tế và sự chắc chắn".

"Tại sao em sẽ phải lặp lại những lời thề khi em không bao giờ có ý định làm điều đó?"

Anh quay đầu lại và nhìn vào ngôi nhà. Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ hướng thẳng ra vườn. Anh chìa tay ra. "Hãy đi với ta, Phaedra. Ta sẽ nói với em chính xác những gì mà ta đã nghe được".

Anh nắm lấy tay cô và nói nhỏ trong lúc họ đi dạo trong vườn và cùng hướng xuống con đường mòn. Tim cô đập mỗi lúc một rộn ràng hòa cùng mỗi bước chân là mỗi lời nói mà cô nghe được.

"Cuộc hôn nhân đó không thực sự là đúng với những điều khoản chặt chẽ của pháp luật. Chính vì thế sự hợp lệ của nó trở thành một vấn đề cần được giải thích và làm rõ trong các phiên tòa. Sẽ không có một sự tiên đoán chắc chắn nào về những phán xét cho trường hợp của chúng ta." Anh nói. "Khi ngài tổng giám thị đề nghị rằng lời tuyên thệ cần được lặp lại, ông ta cũng đã nghĩ tới những thách thức sắp xảy ra, dựa theo những câu hỏi liên quan đến quyền thừa kế và tính hợp pháp của lũ trẻ. Đó là điều mà luật sư của ta định nói khi ông cho rằng việc bàn đến nó cũng nghĩa với một thử thách đang được đặt ra. Cả hai người đều rất tự tin về tính hợp lệ của lễ cưới đến nỗi họ chỉ có một gợi ý sẽ có thêm một buổi lễ khác nhằm tránh những tin đồn của mọi người. Rất có thể họ muốn tại ra scandal bằng việc khai thách những nhập nhằng có thể có".

"Những luật sư đã nhìn sự việc từ phía sau, Elliot à. Và kết quả là lời khuyên của họ không thể nào hoàn thiện. Em không muốn chỉ có những lời quả quyết hay những lời đảm bảo, điều em cần là sự đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra".

"Sẽ có sự tranh cãi về tính hợp lệ của cuộc hôn nhân tại tòa. Nếu chúng ta quả quyết rằng nó đã không hợp lệ chúng ta đã tự hạ bệ trước mắt các vị thẩm phán tại tòa".

Sự sợ hãi chảy trong huyết quản của cô đã bắt đầu lên tới tận đỉnh đầu. "Em nghĩ còn có một người nào khác nữa nên đứng ra bảo vệ và chứng tỏ tính hợp lệ của nó".

"Phaedra, buổi chiều nay ta đã học được nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian này về những điều sẽ xảy ra trong phiên tòa. Thậm chí ngay cả ở Anh các quy chế cũng sẽ không thể được áp dụng rõ ràng như mọi người mong đợi. Một vài những phán xét được trích dẫn đã khiến ta ngạc nhiên rất nhiều. Ví như các cuộc hôn nhân được coi là hợp lệ mà không cần giấy tờ phù hợp nào. Sự thực về việc chúng ta không kí vào sổ giấy tờ ở Positano cũng có chút ít giá trị, nhất là khi những từ ngữ trong đó lại rất hợp lệ tại nước đó, được quy chiếu và xem xét dưới những điều luật ở đó. "Anh kéo cô vào dưới một vòm cây. "Nó có nghĩa là cô sẽ mãi mãi thuộc về ta, em yêu ạ".

Cô không thể tin vào những gì cô vừa nghe thấy. Sự hoang mang trỗi dậy, đe dọa sự điềm tĩnh trong cô.

Anh tiến tới ôm chặt lấy cô. Cô thu mình trong vòng tay vững chãi ấy. "Đây không phải là một sự tiến triển thuận lợi, Elliot ạ. Đây thực sự là một thảm họa."

Cô bước đi, dường như đang cố chứng tỏ sự đúng đắn trong những cảm nhận rất có lý của mình. Chắc chắn rằng anh đã nghe thấy và cho rằng đó thực sự là sai lầm. Cần phải có một cách để thay đổi suy nghĩ ấy.

"Anh đang nói về sự nhập nhằng và không rõ ràng, và em nghĩ rằng đã đến lúc quên mọi việc đi. Điều gì khiến những vị luật sư của anh thấy rằng những điều ta vừa nói đến chỉ mang lại rắc rối về sau

"Phaedra...."

"Không, không, em không bao giờ kết hôn vì một mục đích nào đó, Elliot. Em đã đưa ra quyết định sau khi đã nghĩ rất lâu và sâu vấn đề này. Thay vì làm đám cưới một cách rất tình cờ, em nghĩ mình nên có những cân nhắc và lựa chọn. Anh phải bảo cho em biết nếu có bất kỳ cách nào để gỡ bỏ và giải quyết chúng."

Anh khoanh tay. Bóng dáng cao lớn của anh càng nổi bật khi anh bên cô, và nó giúp truyền đạt tâm trạng anh trong lúc này khi không khí dường như đen thẫm lại.

Cô ghét nhìn thấy những người đàn ông ở trong tư thế đó. Cô rất ghét điều ấy.

"Ta có thể ly dị cô. Đó là cách duy nhất ta có thể làm để gỡ bỏ và giải quyết chúng. Cô sẽ phải đưa ra lý do cho ta. Tuy nhiên ta không có ý định cho phép điều đó xảy ra".

Cho phép điều đó ư? Chúa cứu rỗi tâm hồn cô. Anh nói như thể anh đã thực sự là chồng cô rồi.

"Ly hôn chỉ có thể có khi đã có lễ cưới. Mà em thì không đồng ý để điều đó xảy ra".

Những suy nghĩ dồn dập bủa vây cô. "Chúng ta cần phải giải thích rằng chúng ta vẫn chưa sẵn sàng. Và chúng ta cũng cần giải thích rằng chúng ta không ưng thuận."

"Cả thị trấn này đều đã nghe nói về những hẹn ước và những lời thế của chúng ta. Không ai có thể thấy rằng chúng ta đang ở thế gươm kề cổ khi chúng ta làm như thế".

"Tình huống mà ta đang gặp phải cũng như gươm kề tận cổ. Và dù chỉ một lần chúng ta nói về nó, nhà thờ cũng có thể biết được mọi chuyện một cách rất rõ ràng. Nếu chúng ta giải thích rằng một trong hai chúng ta nói những lời đó một cách tự nguyện, ta tin thế là đủ".

Anh nhìn cô. Và cô nhìn theo chiếc bóng của anh để đoán định suy nghĩ của anh.

"Ta không bị ép buộc, Phaedra. Ta làm nó chỉ vì muốn bảo vệ cho cô. Đó là sự thật. Nhưng ta cũng phải nói rằng những lời nói ấy đã ràng buộc ta. Ta không phủ nhận điều đó/font>

Sự chấp nhận một cách rất bình tĩnh về việc hôn lễ của anh thực sự khiến cô choáng váng. "Anh không thể muốn có cuộc hôn lễ được".

"Ta không cố gắng kiếm tìm nó nhưng ta cũng không đến nỗi có những suy nghĩ điên cuồng vì nó như cô. Sau tất cả những gì chúng ta có với nhau, hôn lễ chỉ là một bước tiến nhỏ".

"Anh cũng sẽ sớm điên cuồng đến mất trí mà thôi. Anh không cần phải tạo ra một đám cưới để có thể có bất cứ thứ gì muốn tận hưởng cùng em. Anh sẽ chẳng thu được gì ngoài trách nhiệm với một người đàn bà không bao giờ chịu tuân thủ sự chi phối của anh".

Không lâu sau khi cô nói ra những lời đó, niềm đau thương, nỗi tuyệt vọng đã cắt trái tim cô ra thành trăm mảnh. Anh sẽ thu lại được một điều gì đó. Một điều mà cả anh và gia đình của anh đều rất cần.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bóng đã bị bóng tối nhuộm sẫm của anh. Một người vợ sẽ mất tất cả trong một cuộc hôn nhân. Luật pháp đưa đến cho người chồng của cải của họ, giọng nói, những đứa trẻ và thậm chí là cả cá tính rất riêng tư của người phụ nữ.

Liệu anh có làm như thế? Có phải anh đã có một bước tiến rất vội vàng chỉ bởi muốn được kiểm soát các cuốn hồi ký cũng như giới nhà báo? Cô nghĩ rằng nếu đúng là như vậy thì cái giá phải trả là quá đắt so với chút lợi lộc cỏn con đó.

Anh tiến lại gần cô và kéo cô quay vào trong vòng tay anh. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt như thế những cảm xúc đắm say đó có thể xóa tan những nghi ngờ kinh khủng đang bủa vây trong tâm trí cô.

"Không thể như thế được". Anh nói giọng gần như khàn đi. "Nếu ta không lấy đi tập bản thảo đó khi ta rời khỏi giường của cô tuần trước, ta đã không thể đánh đổi bản thân mình vì nó".

Nụ hôn của anh càng làm cô thêm mâu thuẫn. Cô không thể sắp xếp lại các suy nghĩ đang đan xen trong đầu bởi chúng đến quá nhanh và lại rải rác. "Và tại sao?"

"Bởi nó" Anh nói rồi lại hôn cô thật lâu và sâu.

"Anh đã có được nó". Cô thì

"Ta sẽ không còn có được nó nữa nếu cô đâm đơn kiến nghị tòa án hủy bỏ cuộc hôn nhân này".

"Nếu em đã chọn làm như thế thì anh sẽ thấy. Đó là quyết định của em".

"Sẽ không còn lâu nữa đâu. Nếu cô quyết định nói rằng những lời cô nói không phải là do bị ép buộc, chúng ta không thể tiếp tục cuộc sống như chúng ta đã từng. Chúng ta không thể cùng nhau nói lời thề nguyện, cùng chung mái ấm và sau đó lại khẳng định là chúng ta chưa hề làm đám cưới. Những năm tháng đã qua sẽ giúp cuộc hôn nhân trở nên hợp lệ khi chúng ta công khai các mối quan hệ. Đặc biệt là những năm tháng sống cùng nhau ở Italia. Đó là một lời tuyên bố rõ ràng nhất. Để tiếp tục mối quan hệ của chúng ta ở đây, để có thể liên lạc riêng tư cùng nhau, hãy chắc chắn rằng tòa án sẽ bác đơn kiến nghị của cô."

Giọng nói của anh mới rõ ràng và chắc chắn làm sao. Nó thiếu đi sự cảm thông thực sự và nghe thật tàn nhẫn. Anh đặt cô vào một sự lựa chọn khủng khiếp.

Sự tuyệt vọng và tức giận tràn ngập trái tim cô. Cố gắng lắm cô mới kìm nén được những cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cô không thể mất anh chỉ vì một lý do thật ngu xuẩn như thế này.

Cô suy nghĩ về sự lựa chọn một cách rất rõ ràng, và nó khiến cô gần như phát ốm. Hoặc từ bỏ tình yêu này, để sẽ không bao giờ cảm nhận được vòng tay anh và giã từ mọi điều thân thuộc, hay chấp nhận sự gông cùm hợp pháp mà pháp luật đã rèn ra để dành cho phụ nữ. Điều đó cũng có nghĩa là tuân theo mọi luật lệ mà người khác mong muốn áp đặt lên mình.

Cô có thể gọi tên bao nhiêu sự lựa chọn, cô đã từng nghe mẹ cô liệt kê về những điều này cách đây đã 18 năm.

"Em không thể đi theo con đường đó được". Cô khóc và khước từ dứt khoát cả hai sự lựa chọn khắc nghiệt đó. "Không ai được biết chính xác những gì xảy ra ở Italy. Không ai cả ngoài chúng ta. Nếu chúng ta giữ bí mật về mối quan hệ của chúng ta ở đây, sẽ không ai có thể biết được."

Anh túm chặt lấy tay cô như thể muốn kìm chế một người đàn bà đang mất trí. "Chúng ta sẽ cùng chung lời thề. Ta không hề muốn lừa dối và cả em cũng thế."

"Anh không thể mo điều đó được, anh không thể. Hãy suy nghĩ lại, Elliot. Cả thế giới sẽ chế giễu anh nếu chúng ta thành vợ chồng. Em sẽ sống vì em chứ không phải vì anh hay gia đình của anh. Mọi người sẽ cười và bàn tán về cô vợ kỳ quặc nhất mà anh có, cùng với một loạt những điều kỳ lạ và thói quen kì dị nhất của cô ta. Họ sẽ..."

"Họ sẽ nói rằng ta lấy một người vợ kỳ quặc như người anh trai của ta. Hoặc nếu không ta cũng không quan tâm về điều đó."

Mắt cô rừng rực như có lửa. Cô đưa tay ôm mắt, cố không để nước mắt tràn ra ngoài... Trái tim cô nặng nề và buồn thảm.

Anh bỏ tay cô ra và ôm cô thật chặt. Điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Hơi ấm, những kỉ niệm lan tỏa trong người cô sâu đậm đến nỗi gần như cô đã thất bại trong cuộc giằng xé của cảm xúc. Và cô khóc. Cô sẽ trải qua những giây phút đau khổ tột cùng đang đợi sẵn, những mất mát nếu họ đến với nhau, và nỗi buồn thương bóp nghẹt trái tim cô.

Cô tuyệt vọng trong nỗi đau và cố gắng thuyết phục mình chấp nhận sự lựa chọn này. Cô tự nhủ với lòng mình rằng lấy người đàn ông này sẽ là một điều tốt đẹp chứ không phải một nhà tù mới đang chờ sẵn.

Anh ôm lấy cô trong lúc nỗi buồn thương ấy dâng đến cao trào, bao bọc lấy cô bằng đôi tay vững chắc. Hơi ấm của miệng anh lan tỏa khắp đỉnh đầu cô.

Trái tim cô quằn quại, nghẹn lại và như vỡ tan. Đây sẽ là phút giây mà cô sẽ mãi nhớ. Nó sâu đậm hơn bất cứ tình bạn cao cả nào.

Hơi thở của anh thoảng qua, tựa như mọi sự lạnh lùng vốn có của dòng họ Rothwell đã mất hết uy lực. Một cơn gió nhẹ buổi đêm đã cuốn chúng đi xa.

Cô vùi đôi mắt ngấn lệ vào vai anh. "Đó không phải là cách mà bất kỳ cuộc hôn nhân nào có thể được tổ chức, ít nhất là đối với em. em sẽ cố gắng để tháo gỡ sự khó khăn này, Elliot".

Anh đưa tay xoa khắp tóc và gáy cô. Những cử chỉ dễ chịu đó lại khiến nước mắt cô trào ra.

"Anh có thể giúp anh không, Elliot? Em không mong muốn anh sẽ phải nói dối, nhưng liệu anh có thể đánh bại nó?"

ề nghị ta rời bỏ cô mãi mãi đó, Phaedra à. Tôi không biết liệu ta có thể làm được điều đó hay không."

"Không hoàn toàn là như vậy. Sau này chúng ta vẫn có thể là những người bạn tốt. Em không muốn nghĩ rằng chỉ vì việc này mà chúng ta sẽ rời xa nhau mãi mãi, Eliot."

"Sẽ còn rất lâu nữa ta mới có thể được ôm cô, được chạm vào da thịt cô. Phaedra, tòa án sẽ đưa ra phán quyết rất chậm". Anh quay đầu cô lại và hôn lên má. "Cô đang hỏi ta điều mà thậm chí còn phức tạp nhiều hơn cả những gì cô có thể hiểu".

"Bây giờ anh nghĩ như vậy, nhưng anh sẽ sớm nhận ra rằng em không phải là một người vợ tốt. Tính cách của em quá tồi tệ và em khó có thể tìm thấy sự thỏa mãn trong vị trí của một người vợ". Cô cố nở một nụ cười nhưng nó chỉ khiến môi cô run run. "Em đang cố giúp anh. Anh luôn đề cao tự trọng và anh đã thực hiện nó rất chuẩn xác. Nhưng một khi niềm khao khát đã đi qua, anh sẽ thấy khó chịu vì cặp đôi khập khiễng này, và sẽ đau khổ khi thấy rằng anh không thể thay đổi điều gì nữa."

Anh chạm các ngón tay vào đôi môi của cô. "Sự chia cắt sẽ còn gượng gạo hơn cả hôn lễ mà em mường tượng. Trong suốt nhiều tuần lễ ta nghĩ về em và trong tâm trí ta em đã thuộc về ta mãi mãi. Hãy hôn ta để ta có thể cảm nhận lần cuối hương vị ngọt ngào của em."

Trái tim cô rung lên khi nghe cách anh đặt tên cho nụ hôn cuối. Trái tim ấy gào thét điên cuồng khi môi họ gặp nhau. Mọi chán chường đau khổ dường như tiêu tan khi cô giữ chặt anh trong vòng tay ấy.

Anh ôm chặt cô thêm như thể muốn chế ngự cơn giông bão trong lòng cô. Và dường như tâm hồn cô đã chịu khuất phục trước lời yêu cầu không bằng lời ấy. Mây lãng đãng trôi, những cơn bão lạnh buốt miên man thổi. Và cô ở trong vòng tay anh lần cuối, ở một nơi ấm áp, đầy ánh sáng và tự do.

***

"Em đã say rượu ư?" Hayden hỏi trong lúc đưa tay ra đóng cửa thư viện. Anh liếc nhanh về phía bình đựng rượu trên bàn và chiếc cốc trong tay Elliot.

"Đó là điều cuối cùng mà em cần bây giờ. Em muốn ở lại một mình."

"Ta sẽ làm như điều em muốn./font>

"Chết tiệt, đây là nhà của anh, thư viện của anh, rượu của anh. Em sẽ đi."

"Hãy dừng lại". Nụ cười của Hayden như một mệnh lệnh. "Anh rất vui mừng là em đã quyết định hoãn lại việc rời bỏ nơi này. Nó giúp ta có cơ hội nói chuyện riêng với em về những khám phá muộn màng của ta hôm nay."

Elliot nhớ lại khuôn mặt của Hayden sau bữa ăn tối khi Christian nhắc đến vấn đề về cuốn hồi ký. Sự quấy rầy của Hayden không nhằm trực tiếp vào Phaedra hay Richard Drury, mà là vào hai người anh em đã phớt lờ việc thông báo cho anh ta câu chuyện đó sớm hơn.

Và bây giờ sự quấy nhiễu ấy lại quay trở lại một cách lặng lẽ: "Nghiên cứu về cuốn hồi ký này sẽ giúp ích rất nhiều. Chalgrove đã đến gặp anh tháng trước, và hỏi xem liệu Alexia có ảnh hưởng như thế nào đến cô Blair và liệu rằng có thể sắp xếp một cuộc gặp mặt với quý cô Blair đó. Ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mục đích của anh ta chỉ là mê hoặc quý cô xinh đẹp ấy. Bây giờ ta nghĩ rằng mối quan tâm thực sự của hắn đang đặt ở những trang hồi ký đó."

"Em vẫn chưa đọc nó. Em không biết được ý định thực sự của anh ta."

"Có lẽ em nên gọi cho anh ta và tìm hiểu chính xác anh ta đang cần tìm thứ gì."

"Nếu em đã không thành công khi cố gắng giúp gia đình này, em sẽ khó có thể khai thác được anh ta."

"Chỉ với cùng một từ nói cùng cô Blair, em sẽ phát hiện ra anh ta đang lo lắng cỡ nào. Anh ta là một người bạn cũ của ta, một con người đầy phiền toái. Hãy làm điều đó vì anh và anh sẽ quên đi việc các anh đã phớt lờ sự hiện diện của anh như thế nào trong mưu đồ này."

"Christian quyết định không cho anh biết. Đó chỉ là sự chống chế yếu ớt của một người đàn ông đã mất dần sức mạnh. Anh không còn gì ngoài một khoảng trống trong tim khiến anh gần như nghẹt thở. Tâm hồn anh đã gần như trống rỗng kể từ khi quay về từ khu vườn."

Phaedra nghĩ rằng cô đã đưa ra quyết định tại khu vườn đó, nhưng giờ đây anh lại đang phải đối mặt với những suy tính sâu xa của riêng anh. Chí ít thì anh cũng đã không thấy sốc khi chứng kiến tình huống của ngày hôm nay. Những vị luật sư đó đã vạch sẵn một con đ chắc chắn sự sở hữu của anh với người con gái mà anh yêu mến là vĩnh hằng mãi mãi.

Nếu cô chỉ cần bày tỏ dù là những tín hiệu nhỏ nhất thôi rằng cô ủng hộ sự phát triển của mối quan hệ này thì anh đã mãn nguyện rồi. Sự nhún nhường của anh không giúp cô cùng anh hẹn ước. Anh mong muốn cô sẽ ở bên anh mãi mãi vì vậy anh không bao giờ băn khoăn về việc một người bạn mới có thể lấy mất người anh thương yêu rất mực.

Suốt cả ngày anh tự nhủ với lòng mình rằng rồi dần dần cô sẽ quen với cuộc sống mới. Sự phản ứng lại của cô là hiển nhiên và không có chút gì thực dụng trong quan niệm và niềm tin của cô. Niềm vui thích, sự tiện nghi và lòng tốt sẽ nhanh chóng khiến cô thay đổi quan niệm. Anh sẽ không yêu cầu bất kỳ một sự đổi thay nào ngay lập tức mà chỉ hi vọng từng chút từng chút một mà thôi.

Kí ức lại dấy lên trong anh và rượu mạnh cũng không thể giúp anh quên được nó. Không phải là kí ức về Phaedra, cũng không phải về bất cứ ai trong số những người mẹ của cô. Anh nhìn thấy cha mình đang đứng ở ngưỡng cửa thư viện tại Aylesbury, chăm chú nhìn người đàn bà đang nghiêng mình cùng cây bút. Khuôn mặt ông vẫn nghiêm nghị cùng với một dáng vẻ kiên quết vốn có. Những giá sách cao và dày khiến ông không thấy cậu con trai đang đứng trên sàn. Tất cả tâm trí ông lúc này đặt cả vào người vợ.

Giờ đây Elliot đã hiểu rất nhiều điều liên quan đến ký ức đó. Những điều mà khi còn là một cậu bé anh không thể nào có được. Nam tước Easterbrook đang chăm chú nhìn vợ mình với một tình yêu vô bờ, tuyệt vọng và buồn thảm.

Anh nhìn người anh trai của mình. Hayden đang hi vọng anh có thể khai thác được điều gì đó thông qua cuộc nói chuyện với Phaedra, khi mà tất cả những gì đọng lại trong anh chỉ là những nụ hôn ở trong khu vườn.

"Christian đã biết rằng ta không ủng hộ phương án của anh ấy." Hayden nói. "Ta cũng không hiểu tại sao anh ấy lại quan tâm đến nó nhiều như vậy. Mọi người đều biết chúng ta không phải là những vị thánh. Và nếu họ muốn biết có thực sự cha đã giết một người đàn ông hay không, hãy cứ để họ làm điều họ thích."

Elliot buộc phải cười vì điều đó. "Người ta nói rằng trong nhà anh giống bố nhất. Có lẽ điều đó cho phép anh tỏ ra tương thích hay chấp thuận tất cả những điều bố đã hoặc có thể đã làm."

"Đó có phải là những điều m người nói? Thật là thú vị biết bao. Ta lẽ ra phải thốt lên rằng người giống bố phải là em hoặc Christian. Hãy xem này, em chưa bao giờ đối xử với Alexia như bố đã đối xử với mẹ chúng ta. Hoặc em cũng không tìm cách trả thù địch thủ khi em đã bị đánh bại."

"Và anh nghĩ là em có thể ư?"

"Em không biết. Em chỉ có thể chắc chắn rằng với em thì không."

Elliot không thể chắc chắn việc "anh ta" có thể làm những việc tương tự hay không. Anh đã được rèn luyện trong môi trường của những khao khát, những tham vọng, và các bài học ở môi trường ấy không phải tất cả đều là những bài học tốt đẹp cảm. Cách anh hồi ức lại những điều trong quá khứ dường như quá u tối. Nó khiến anh băn khoăn lo lắng, đặc biệt khi anh nhìn vào tấm gương quá khứ của những ngày đã qua.

Có lẽ Phaedra đã cảm nhận được điều đó. Từ sự quan sát và cảm nhận về anh, hoặc cũng có thể đó một đặc điểm mà anh được kế thừa.

"Chúng ta không thể biết được liệu ông ấy có trả thù hay không." Anh nói. Anh không muốn tin rằng sự tàn nhẫn và độc ác trong dòng họ Rothwell lại đến nhường ấy.

"Việc ông có làm điều đó hay không không phải là vấn đề. Mà việc cần quan tâm là hai trong số những người con trai của ông ấy e sợ rằng những việc ông làm không chỉ để lại hậu quả có vậy, ta nói đúng chứ."

Lúc này trước mặt người anh trai không phải là Elliot - một người lính ở mũi đất Colony nữa. "Mẹ cũng không phải là người vô tội."

Hayden cân nhắc lời phán quyết đó. "Thậm chí cho dù không biết rằng bố có làm điều đó hay không, em đang cố gắng tìm mọi cách để đánh giá chúng? Không, mẹ không vô tội. Bà đã mắc tội ngoại tình. Và tồi tệ hơn nữa, nó không phải là một cuộc tình phù phiếm thoảng qua, nó là một tình yêu thực sự của bà. Ông không để bà ra đi, nhưng ông cũng không ly thân với bà. Cuộc hôn nhân là nhà tù đã là quá đủ đối với bà. Ông không phải nhọc công tìm kiếm một người tình thực sự cho bà tại Aylesbury."

"Ông không ép buộc bà phải sống ở đó. Ông đã nói với em thế."

"Ông có thể không đưa ra bất kỳ một mệnh lệnh nào, nhưng ông đã làm cho c đến mức không thể chịu đựng được. Ông không tha thứ cho bà dù bà khao khát điều đó. Có lẽ đó là lý do bà chọn sống ở đây. Dù chỉ là nơi ẩn nấp hay một nhà tù, bà chí ít cũng không phải sống cùng ông."

"Anh tỏ ra hiểu biết sự việc hơn bất kỳ ai."

"Am hiểu hơn những gì ta muốn. Ta cho rằng đây là một bài học về sự nguy hiểm của lòng tự trọng. Đó là một câu chuyện được cảnh báo trước theo cách có thể giúp lộ rõ tính cách của một người đàn ông, xấu xa tồi tệ cũng như là tốt đẹp."

Elliot không nghĩ rằng lòng tự nguyện là nguyên nhân sự đối xử hà khắc của ông đối với vợ mình. Đó là thứ cảm xúc căn bản hơn thế rất nhiều.

Hayden hướng ánh nhìn vào Elliot thông qua cặp kính màu hổ phách của mình. "Elliot, ta đến gặp em ở đây không phải không có mục đích. Alexia đã để ý thấy và cô ấy đưa ra những nhận xét về độ đỏ của đôi mắt và môi của quý cô Blair khi hai người quay trở lại phòng tranh. Ta thú thật là ta cũng không để ý nhiều lắm."

Anh ta rót thêm rượu vào cốc và thả mình xuống ghế. "Cô ấy nghĩ đôi môi đó được được hôn rất sâu."

Một nụ hôn rất đậm sâu và dường như là vĩnh viễn. Nó kết thúc vẫn còn hơi sớm. "Chẳng có gì ngạc nhiên nếu Alexia cảm thấy sốc."

"Alexia đã kiềm chế, nhưng sự việc đó vẫn khiến cô cảm thấy choáng váng. Ít nhất là bởi nó liên quan đến Phaedra Blair. Đôi mắt đỏ của Phaedra đã gây sự tò mò cho Alexia và đó là lý do tại sao cô ấy năn nỉ ta hãy tìm hiểu mọi thông tin có thể từ em."

Elliot hỏi Hayden về sự quan tâm của Hayden đến việc này đã nhiều đến bao nhiêu.

"Ta đoán rằng em đã không gạ gẫm cô ta ở trong vườn." Hayden nói.

"Khó có thể có người đàn ông nào gạ gẫm Phaedra mà có thể bình yên tiếp tục sống ở đây và tận hưởng ánh bình minh."

Hayden cười thầm. Và âm thanh đó cũng khiến Elliot bật cười. Tâm trạng anh đã khá hơn phần nào cho dù lồng ngực anh gần như đầy ứ và trống rỗng trong cùng một lú

"Chết tiệt thật. Em đã gây nên một thảm họa, Hayden. Nếu Christian biết được những tin đồn như thế này anh ấy sẽ vỡ mạch máu mất. Anh ấy sẽ bị chứng xuất huyết não ấy khi anh ấy biết được những trò mà em sắp đưa ra trước toàn xã hội này."

"Ta đoán chắc quý cô Blair có vai trò chủ chốt trong việc đó."

"Em còn có những điều khác nữa cơ, hãy rót thêm rượu cho em và em sẽ kể sơ qua cho anh về câu chuyện để anh có thể có những trân trọng đúng mực với một bài học đạo đức được đúc rút ở phần cuối. Đó là câu chuyện về những khát khao và cảm xúc mãnh liệt, nồng nàn, về sự cám dỗ trí tưởng tượng cùng sự hiểm nguy, về hôn nhân."

"Hôn nhân?"

"Ồ, vâng, về hôn nhân và sự khước từ và..."

Hayden mải rót rượu và không để ý đến câu nói còn bỏ dở của Phaedra. Tuy nhiên những từ ngữ cuối cùng thực sự lại nằm trong đầu của Elliot. Lồng ngực đang đầy ứ lại của anh dần trở nên trống rỗng.

"Của hôn nhân, sự khước từ và tình yêu."

Bình luận





Chi tiết truyện