chương 21/ 22

“Tuyền ca? Tuyền ca… Mau tỉnh lại, nhanh lên, tỉnh lại đi!…”

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu lo lắng, tri giác chậm rãi khôi phục, dưới thân là sàn xi măng lạnh lẽo cứng rắn, xung quanh tràn ngập mùi gỗ mục nát cùng mùi hôi thối của nước tiểu. Đầu óc Hạ Tuyền mông lung hỗn loạn, nỗ lực mở mắt ra, ánh sáng tối tăm, trên nền đất xếp đầy máy móc linh kiện cũ kĩ loang lổ vết sơn, còn trên mấy giá sắt siêu vẹo xấu xí đặt chút vật liệu gỗ liểng xiểng, giống như là một kho hàng cũ.

“Tuyền ca, anh tỉnh rồi… Có ổn không?”

Hạ Tuyền hơi quay đầu, nhìn thấy Lương Hải ở bên cạnh hắn, Lương Hải áy náy cúi đầu, “Đều tại em, liên lụy đến anh.”

“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Tuyền nhíu nhíu mày, khẽ giật tay, một trận đau nhói, hắn bị trói chặt chẽ.

“Còn chưa biết… Bọn họ tốt nhất là đòi tiền… em cởi dây thừng ra trước đã, anh đợi một lát…” Động tác trên tay Lương Hải khẽ dừng lại, trầm mặc một lúc mới trả lời.

Hai tay bị bắt chéo trói ở sau lưng, Hạ Tuyền giãy dụa gập chân ngồi dậy, ngẩng đầu nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh, hiện tại hình như đã là buổi tối, ánh trăng ghẹo người (nguyệt sắc liêu nhân) hiếm thấy, xuyên qua ô cửa sổ vuông nhỏ hẹp trên tường, có thể miễn cưỡng thấy được cỏ dại cao đến đầu gối bên ngoài.

“Tuyền ca, anh cảm thấy thế nào?” Lương Hải lo lắng hỏi, cậu đã nhìn thấy những người kia đánh một gậy lên đầu Tuyền ca.

Hạ Tuyền cau mày, sau gáy truyền đến từng đợt đau xót, “Đầu khá đau.”

“Chúng ta phải mau đi ra ngoài.” Lương Hải kêu á một tiếng hoảng loạn, người này không thể để bị thương được, động tác trên tay liên tục, dùng hết kha khá sức lực cuối cùng mới cởi ra được, may mà dây thừng không được tốt lắm.

“Ừ.” Hạ Tuyền trừng mắt nhìn, hắn cảm giác đầu vẫn còn có chút choáng váng, “Trước hết cởi cái này ra… Còn có chỗ cửa sổ…”

“Được… Em giúp anh…” Lương Hải gật đầu, cầm lá sắt tìm được trên mặt đất bắt đầu cắt sợi dây trên tay Hạ Tuyền, vừa định nói thêm gì đó, đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân đi từ xa lại gần, Hạ Tuyền nhìn về phía cửa, giấu kỹ thứ Lương Hải đưa cho mình vào trong tay, nói một câu, “Tùy thời hành động.”

Cánh cửa liền bị mở ra, một người tiến vào, vóc người tên kia hết sức cường tráng, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, săm hình vẽ màu xanh đen. Vóc dáng không cao lắm, đoán chừng không tới một mét tám lăm, mặc chiếc áo may ô cotton màu đen lớn.

Ngược sáng, không thấy rõ tướng mạo, chỉ biết là một tên đầu trọc.

“Úi chà, đều tỉnh dậy rồi hả.”

Bốn năm tên đồng bọn nhảy ra từ phía sau đầu trọc, một trong số đó nhe hàm răng vàng cười hì hì nói: “Lương thiếu gia khỏe nha. Ồ… Người này ai?”

Hiển nhiên, thủ phạm bắt cóc biết Lương Hải là ai.

“Không biết, bước ra từ cùng một chiếc xe, tiện tay bắt luôn.” Một tên trong đó giải thích.

“…” Hạ Tuyền.

Hắn rốt cuộc biết được vì sao hắn bị người ta đánh một gậy vào đầu, cái người nặng tình với mình nhất kia, còn chưa chuẩn bị xong thuốc cho hắn.

“Bọn mày cũng biết tao là ai.” Ngữ khí Lương Hải lúc này so với ngữ khí thường nói chuyện cùng Hạ Tuyền đã hoàn toàn thay đổi, trong xương mang theo thẳng thừng cùng tự tin, ám chỉ áp chế đối phương, “Tao mất tích, Lương gia khẳng định đã đang tra xét, bọn mày muốn bao nhiêu tiền, tao lập tức kêu người đưa đến, chỉ cần bảo đảm bọn tao trở về an toàn, thì bọn mày có thể mau chóng rời đi.”

“Á…” Một nắm đấm không có báo hiệu nào đánh vào người Lương Hải, cậu không nhịn được co người lại, rên lên một tiếng. Đầu trọc siết nắm đấm, cười lạnh một tiếng, với gã nói hay đến mấy gã cũng không hề hứng thú.

“Thực sự là không tiện rồi, bọn tao cũng là nhận ủy thác của người ta mà làm việc.” Răng vàng không hề có thành ý xin lỗi, đi tới trước mặt Lương Hải, giơ tay nắm chặt cằm cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới, ha ha mà cười, “Vóc dáng không tệ, nhưng đáng tiếc không thể đụng vào nha.”

“Ha ha, lão gay, bên cạnh không phải còn có một đứa sao?” Một tên trong đó thâm trầm cười, xấu xí, nhìn rất gầy yếu.

Hạ Tuyền híp mắt một cái, ánh mắt xẹt qua bọn họ, cuối cùng mờ mịt liếc nhìn Lương Hải.

“Cũng được.” Răng vàng thả Lương Hải ra, nhìn về phía Hạ Tuyền.

Lương Hải thấy vậy có chút hoảng hốt, giọng lại càng lạnh hơn, “Mày không muốn sống nửa hả? Dám đánh anh ấy.”

Bất quá rất rõ ràng, bọn họ không để lời nhắc nhở của Lương Hải ở trong mắt, cho nên về sau khiến bọn họ phải đánh đổi cái giá trầm trọng cỡ nào.

“Đừng nói nhảm, răng vàng mày cút ra ngoài mà tự làm mấy chuyện này. Chúng ta còn có chính sự muốn nói với Lương thiếu gia.” Đầu trọc vung vung tay, không nhịn được nói.

“Tốt lắm tốt lắm, cám ơn lão đại nhiều.” Răng vàng nuốt nước miếng một cái, chen qua đầu trọc, tự mình tiến đến trước mặt Hạ Tuyền, “Đến, ra ngoài cùng anh đây nào, tao làm tới sung sướng, bảo đảm mày đã đến rồi một lần còn muốn nữa… Oái!”

Lời còn chưa nói hết, Hạ Tuyền đột nhiên một đầu va về phía mũi của gã, xương sọ cứng rắn nhất thời đụng gãy sống mũi yếu ớt, răng vàng phản xạ có điều kiện mà cúi đầu bịt mũi. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Hạ Tuyền và Lương Hải đồng thời nhảy dựng lên, Lương Hải quơ lấy cái hòm cũ trong tay, đột nhiên ném về phía đầu trọc, Hạ Tuyền quật ngã gã xấu xí kia, cũng mạnh mẽ đâm vào khớp chân gã.

“Á!!!” Gã xấu xí kia theo bản năng ôm chân kêu thảm thiết.

Mấy người hiển nhiên không ngờ tới bọn họ có thể thoát khỏi dây thừng, đều sửng sốt một lúc, đầu trọc bị nửa thùng đinh ném qua, đinh ốc bay tới vù vù phá nát khắp mặt và cổ.

Hai người không ham chiến, Lương Hải kết thúc động tác trên tay rồi lập tức dùng tốc độ trăm mét bứt lên trước, phá cửa sổ trèo ra, Hạ Tuyền theo sát phía sau.

Trên cửa sổ cũ kỹ, thủy tinh đã không còn hoàn chỉnh, mà thủy tinh cũ cũng không phải thủy tinh công nghiệp, vô cùng sắc bén, Lương Hải không tránh khỏi bị thương, so với Hạ Tuyền đi theo phía sau cậu, cậu trông có chút chật vật hơn. Nhưng lúc này thì không chú ý được nhiều tới vậy, xung quanh đều là cỏ dại, xa hơn phía trước lại là ruộng mía mênh mông vô bờ.

Hai người Hạ Tuyền ngay cả thời gian đối đáp cũng không có, không chút nghĩ ngợi liền chui vào trong ruộng mía, binh chia làm hai đường phương hướng khác nhau chạy đi, đám người kia không màng tới tiền, nói rõ đây không phải ột vụ bắt cóc đơn giản, hai người đồng thời hành động nếu bị bắt được, cả hai đều sẽ gặp họa.

Lập tức có bốn người chạy ra từ kho hàng, đoán chừng có một người thật sự không đi được nữa.

“Mẹ nhà nó, dám chạy!” Đầu trọc rất tức tối, nhấc một cây gậy đuổi theo.

Mặt trăng treo ở chính giữa bầu trời, hiển nhiên là nửa đêm, nơi này là vùng ngoại thành, nếu đã vậy, cứ đi tiếp ề phía trước khẳng định sẽ có thôn xóm. Hạ Tuyền nhẫn nhịn cơn khó chịu ở đầu, liều mạng chạy về phía trước.

Phía sau dần dần truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của vài người, Hạ Tuyền bình thường cũng không thường xuyên vận động, hắn có chút mừng lúc này bản thân tuổi còn trẻ, tế bào vận động khá tốt, lúc này hắn chỉ có thể mượn chướng ngại trong ruộng để kéo dài khoảng cách. Cây mía lớn đến mức có chút ngoài ý muốn, hắn cảm thấy hắn đã chạy rất lâu, đầu bắt đầu càng lúc càng trống rỗng, đột nhiên chân bước phải khoảng không, cả người ngã sấp xuống đất, nhanh chóng co lại, không dám lên tiếng.

Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thế mà lại là một bậc tềm lớn, không cao, cũng chỉ cao tầm một người trưởng thành, phía trên là ruộng mía, phía dưới vậy mà còn có một cây mía nữa.

“Lão đại, người đâu?” Xa xa truyền đến tiếng gã răng vàng.

“Tiên sư nó, hắn chạy không xa, lấy cái đèn pin đến.” Đầu trọc tức đến nổ phổi nói. Đêm nay ánh trăng tuyệt mỹ hiếm thấy, ánh sáng từ không trung chiếu xuống, không thể so với ánh nắng, có thể miễn cưỡng thấy được con đường, như một tấm vải trắng mỏng mơ mơ hồ hồ, đẹp đến tột đỉnh, nhưng đáng tiếc vào giờ phút này không ai rảnh rỗi đi thưởng thức nó.

Hai người kia hiển nhiên tìm nhầm hướng, càng chạy càng xa, xác định không nghe được tiếng động xong, hắn mới hít sâu một cái, đẩy thân thể lên, đang định quan sát địa hình, cơn đâu buốt ở đầu vào lúc này ùn ùn kéo đến. Hạ Tuyền ôm đầu, cắn răng không dám lên tiếng, ngồi xuống đất, hít sâu mấy lần, nhưng đau đớn không hề đình chỉ, trái lại càng thêm kịch liệt, đau đến mức hai mắt hắn trở nên mơ màng, dần dần không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, mê man trong bóng tối.

Cũng không biết qua bao lâu, một trận tiếng sột soạt* từ xa lại gần, “Lão đại, ở đây!” Giọng răng vàng đột nhiên truyền đến phía sau, ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay chiếu thẳng vào mặt hắn.

(*: nguyên văn 悉悉索索 – ‘tất tất tác tác’ hay ‘tất tất sách sách’, thể hiện tiếng động. Ở đây tớ dịch đoán theo ngữ cảnh.)

Hạ Tuyền cảm giác thân thể trở nên lạnh ngắt, động động ngón tay phát hiện một chút sức lực cũng không có, đôi mắt dường như dính rồi keo dán giống nhau, làm sao cũng không mở ra được.

Hắn nghe thấy đầu trọc nói, “Tiên sư nó, thấy thằng nhãi này có ích gì, nhãi con Lương gia kia đâu?”

“A Tam bọn họ còn đang tìm.” Răng vàng đáp lại.



Xem ra Lương Hải chưa bị bọn họ tóm được, sau đó Hạ Tuyền cảm giác có người đến gần hắn, thân thể bị người thô lỗ khiêng lên, trải qua một đoạn lộ trình sau, hẳn là về tới cái kia kho, hai tay bị dây thừng treo lên… Rồi mất đi ý thức…

Hắn cảm giác thần thức của hắn giống như chậm rãi bay ra khỏi thân thể, như bơi qua dòng thời gian thật dài, trải qua chờ đợi dài dằng dặc. Rốt cuộc, mở mắt ra, phát hiện mình phiêu trên không trung, đập vào mắt là khoảng không trong xanh mênh mông vô bờ, mây trắng chậm rãi bay qua bên cạnh. Gió thổi tới, hắn không hề cảm thụ được cảm giác mát mẻ.

Đây là… đâu? Hắn mờ mịt nhìn chân trời mênh mông bát ngát, cảm thấy bản thân dường như mất đi năng lực suy nghĩ.

“Ầm! Ầm ầm…”

Tiếng đinh tai nhức óc thức tỉnh đầu óc trống rỗng của Hạ Tuyền, một luồng khí phả vào mặt hắn, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở mắt nhìn về hướng ngọn nguồn tiếng động, một chiếc máy bay nổ tung trên không trung, ánh lửa xen lẫn khói lớn dày đặc, như thiên thạch rơi xuống Trái đất.

‘Thiên thạch’ lúc này bởi có lực hút của Trái đất dẫn dắt, dùng tốc độ càng lúc càng nhanh rơi xuống mặt biển.

Một tích tắc ấy, ký ức nhanh chóng lóe lên trong đầu Hạ Tuyền…

Bị chính mình đánh vỡ phản bội, ánh mắt nhìn kỹ trước chuyến bay, quạt giấy sưu tầm đã lâu, máy bay nổ tung…

Mình… là chết như vậy sao? Hạ Tuyền cúi đầu nhìn về phía mặt biển, trong lòng rối bời, trước sống lại hắn vẫn luôn nghĩ mình chết như thế nào, ký ức của hắn chỉ dừng lại ở hình ảnh bị phản bội, về sau làm thế nào cũng không nhớ nổi… Hiện tại, coi như là tháo gỡ được một bí ẩn đi.

Con người luôn thông suốt như vậy khi đối mặt với tử vong, không biết hiện tại, liệu có phải hắn cũng đã chết. Hạ Tuyền lắc lư thân thể bên dưới, phát hiện thân thể theo ý nghĩ bay về phía trước, về tới hiện trường tử vong ban đầu… Hắn thở dài, xem ra đáp án rõ ràng.

Lồng ngực Hạ Tuyền siết lại. Cứ như vậy… lại chết… Tính tỉ mỉ ra thì còn chưa sống được tới nửa năm, quả thật…

Tâm lý tiếc hận đến cực điểm, bất quá người chết không thể sống lại, đặc biệt là người chết một lần rồi còn sống lại xong chết thêm lần nữa, có lẽ lại càng không có cơ hội gì, sống thêm một lần, hắn cũng coi như kiếm được không ít, chỉ là có chút tiếc nuối không thể nhìn thấy Trần Vạn Văn và Phương Mẫn tiến tới với nhau… Còn có cấp trên của mình…

Hạ Tuyền không nghĩ nhiều nữa, bay về hướng mặt biển, muốn xem rõ ngọn ngành, mặc dù có khả năng ngay cả mảnh vụn không còn lại.

Mới vừa tung bay về phía trước tầm ba mét, đột nhiên trời đất quay cuồng, trong nháy mắt vừa mở mắt, xung quanh là một mảnh tăm tối, giống như tiến vào một cái động tối cực lớn.

Mãi đến tận lúc Hạ Tuyền cảm giác được mình đang nằm ở trên giường, mới chậm rãi mở mắt ra, lần này… là đâu đây?

Đập vào mắt là vách tường trắng tinh, mũi ngửi được toàn mùi thuốc sát trùng, lỗ tai nghe được tiếng máy móc ‘lách cách’.

Bệnh viện? Hạ Tuyền chớp mắt mấy cái, trong mắt xộc lên cơn choáng váng thật sâu, đồng thời cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực, giống như đã ngủ rất lâu, tầm mắt nhìn đảo qua xung quanh, gian phòng xa lạ, nhưng lại bố trí cực kỳ ấm áp…

Nhìn thấy máy móc bên cạnh, xem ra là bệnh viện. Nếu như không phải thấy mấy cái máy móc chữa bệnh này, hắn suýt chút nữa nghĩ đây chỉ là một căn phòng bình thường mà không phải phòng bệnh rồi.

Ai có năng lực này? Trong đầu lóe lên một gương quen thuộc mặt… Hạ Tuyền nhắm mắt lại, cảm thụ được sức lực chậm rãi khôi phục.

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp kết thúc, cho nên bị lười cắt chương.

(*^-^*)(*^-^*)(*^-^*)

——o0o——

Lần này lặn một mạch hơn nửa tháng TvT bé Táo cũng đang bận học đuổi chương trình…

Còn 1 chương nữa hoàn chính văn, bọn tớ sẽ cố gắng mần nốt trong đợt nghỉ lễ này, cảm ơn mọi người đã, đang và sẽ chờ đợi bọn tớ nhé



Hạ Tuyền sống lại – Chương 22

CHÍNH VĂN HOÀN (≧▽≦)/

Bình luận





Chi tiết truyện