chương 17/ 22

(Viết thế thôi chứ cuối cùng hai đứa ngồi beta lại với nhau loạn hết cả lên á =))) )



Lấy tính cách của người kia hẳn là sẽ không quá dây dưa ——  Một tuần sau, lúc nhìn tới người nào đó xuất hiện trước cửa nhà mình, Hạ Tuyền rất quyết đoán thu hồi những lời này lại.

“A Tuyền…”

Hạ Tuyền mặt than muốn đóng cửa, La Thụ Hâm lập tức hoảng hốt, theo bản năng  lấy tay chặn cửa lại: “A Tuyền, cậu nghe tôi nói được không? “

“Không có gì đáng nói.”  Hạ Tuyền thật sự rất tức giận với việc bị lừa gạt, nếu không phải bản thân hắn mở miệng hỏi, có khả năng đến giờ vẫn không hay biết gì đâu. Đương nhiên hắn cũng rất để ý việc bị một người đàn ông thích.

Hạ Tuyền bày tỏ, hiện tại hắn một giây cũng không muốn nhìn thấy cái người đứng trước cửa nhà mình này.

La Thụ Hâm cầu xin: “Tôi biết sai rồi, A Tuyền cậu cho tôi một cơ hội nữa được không? “

“Anh buông tay ra.”

“Không!”

Hạ Tuyền giận quá hóa cười, trực tiếp thả tay ra, khiến cho ai đó ngoài cửa tùy ý ngã xuống đất, La Thụ Hâm ngã sấp xuống, sửng sốt một lúc sau lấy tốc độ cực nhanh bật dậy từ mặt đất bắt lấy cổ tay Hạ Tuyền, không dám dùng sức nhưng lại khóa rất chặt.

“Vô liêm sỉ!” Hạ Tuyền đánh một quyền trên bụng La Thụ Hâm.

La Thụ Hâm chỉ hơi nhíu mày, đứng thẳng tắp, không phản kích cũng không phòng thủ, anh không muốn lại chọc đối phương tức giận, cũng không dám…. Nghĩ lại mà thấy sợ, ngày đó Hạ Tuyền đi rồi, thời gian sau làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích của cậu ấy.

Anh tìm cậu ấy đến mức sắp điên rồi. Dù khẳng định cậu ấy còn ở trong thành phố này, cũng phải bỏ ra đến bảy ngày mới tìm được. Nếu như đối phương không ở thành phố này… La Thụ Hâm không dám tưởng tượng nữa…..

Hạ Tuyền quả thực bị thái độ của anh làm cho nổi trận lôi đình, nhưng cũng biết nếu không nói rõ ràng đối phương sợ là sẽ không từ bỏ ý định.

“Buông tay ra! Đi vào”

Phòng ở của Hạ Tuyền là thuê, không lớn, chính là loại chỉ có một phòng, hắn uống hết vài ngụm nước bình ổn tâm tình xuống rồi mới quay đầu nhìn La Thụ Hâm, không kiên nhẫn nói: “Có chuyện nói nhanh đi. “

La Thụ Hâm chần chừ xong, mới mở miệng: “A Tuyền, tôi sai, cậu có thể không tha thứ, nhưng cậu đừng tùy tiện biến mất được không?”

“Tôi muốn đi đâu, còn phải được anh cho phép?”

” Tôi…” La Thụ Hâm nhíu chặt lông mày, khóe miệng hơi kéo: “Tôi có thể lưu lại bên cạnh cậu được không?”

“Dựa vào cái gì?”

La Thụ Hâm mím môi không nói, đúng vậy, dựa vào cái gì chứ… Dựa vào… tôi thích cậu, có được không?

“Dựa vào anh thích tôi?” Hạ Tuyền giống như biết được lời sắp thoát ra khỏi miệng anh, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Hắn đến giờ vẫn luôn cảm thấy, người này bất quá chỉ là không cách nào chiếm được nên không cam lòng: “Cái thích của La tổng ấy, quả thật đáng tiền.”

Tiền?  Ánh mắt La Thụ Hâm sáng ngời, “Tôi cũng có tiền!”

Khóe miệng Hạ Tuyền co giật, anh ta đến cùng có hiểu trọng điểm nằm ở đâu không?  Tại thành phố này, ai chẳng biết anh có tiền hả!

Quét mắt nhìn La Thụ Hâm một cái, không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Tuyền dường như thấy người kia gầy đi. Lại nhìn đến đôi mắt ẩn chứa đầy hi vọng kia, chuyện đến nước này, cũng không khó để nhìn ra đối phương thật sự nghiêm túc. Hạ Tuyền trầm mặc, hiện tại hắn cũng không muốn nói…

“Anh nói anh thích tôi?” Ngồi trên chiếc sô pha duy nhất trong phòng, Hạ Tuyền giương mi, nhìn chằm chằm đôi mắt giống như dã thú chờ phân phó của La Thụ Hâm. Có lẽ có thể khiến anh ta biết khó mà lui…

Trái tim La Thụ Hâm khẽ run lên: “Thích, rất thích”.

“Như vậy, anh có thể vì người anh thích mà làm được đến bước kia không?”

“Cái gì cũng có thể!” La Thụ Hâm cao giọng trả lời, giống như binh lính đang bị xét duyệt.

“Ồ?” Hạ Tuyền nhướn mày.

“Ví dụ như, nằm dưới thân tôi cũng có thể?”

A?! La Thụ Hâm phản ứng xong, cảm giác đầu tiên không phải là bị xem nhẹ hay không được tôn trọng, mà là trái tim bắt đầu nai con chạy loạn. Anh đưa tay xoa ngực, nuốt nuốt một ngụm nước bọt:” Đương, đương nhiên!”

Cái gì?!!

Tình, tình tiết vở kịch này hình như không đúng lắm, Hạ Tuyền tỏ vẻ hắn có hơi đơ. Người bình thường nghe được câu này không phải đều nổi trận lôi đình sao? Như thế nào người trước mắt lại mặt phơi phới… Lần này đến lượt Hạ Tuyền buồn bực trong lòng, song nét mặt vẫn mang theo biểu tình không có ý tốt như trước.

Hắn tới gần La Thụ Hâm: “Thật sự?”

La Thụ Hâm mãnh liệt gật đầu, anh cầu còn không được nữa là.

Đệt mợ… Tình tiết vở kịch này hoàn toàn không đúng!! Hạ Tuyền bắt đầu không yên trong lòng, hắn xoay người, cắn răng: “Vậy, cởi đi.”

Đợi nửa ngày, sau lưng vẫn không có động tĩnh, Hạ Tuyền mới khẽ thở ra một hơi, có chút đắc ý: “Sao, không làm được thì đừng miễn cưỡng.”

Không có tiếng trả lời, trong không khí chỉ còn tiếng thở dốc. Hạ Tuyền cau mày quay đầu, phát hiện ra La Thụ Hâm đang chống tường ôm bụng, lông mày cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

“Anh làm sao vậy?” Đến gần mới phát hiện sắc mặt La Thụ Hâm trắng bệch đến dọa người, “Đi bệnh viện.”

“Không.” La Thụ Hâm bắt lấy tay Hạ Tuyền, trong mắt tràn ngập mong đợi:”Còn chưa có… làm… “

“…” Hạ Tuyền đỡ kẻ nào đó vừa mới té xỉu, đầu đầy hắc tuyến.

Bệnh viện.

Sau một trận mắng đổ ập xuống đầu, Hạ Tuyền cuối cùng sống lại đi từ trong phòng bác sĩ ra, hắn tỏ vẻ rất vô tội nha, hắn chỉ là bất đắc dĩ đưa bệnh nhân tới bệnh viện thôi mà…

Đau dạ dày tái phát, mệt mỏi quá độ, lượng cồn vượt mức…

Mệt mỏi quá độ, cái này nghe còn được, dù sao người đã đi được đến cái địa vị này như anh ta, đều mệt muốn chết. Chỉ là, lượng cồn vượt mức là cái quỷ gì? Còn có, đau dạ dày… đau dạ dày… là thế nào chứ…

Kể ra… có liên quan gì tới hắn đâu?

Hạ Tuyền cầm tờ khai ngồi trước giường bệnh, chờ người khác tới tiếp nhận phiền toái lớn này. Trước không để ý, giờ vừa nhìn đã thấy sắc mặt người này cực kỳ tái nhợt, một chút thần sắc cũng không có. Quầng thâm vô cùng rõ ràng, mà quả thật là rất gầy…..

Đợi một hồi thì Hạ Tuyền cảm thấy đói bụng, bị gây sức ép một trận như thế, thể lực đã sớm tiêu hao không còn mấy.

“Hay là đi ăn cái gì trước đã.”

Hạ Tuyền vừa mới đi không lâu thì Lương Lập đến bệnh viện. Nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của người nằm trên giường bệnh, nhất thời nổi trận lôi đình, hận không thể dựng cậu ta lên đánh cho một trận, đánh đến khi tên nhóc đầu bị ngâm vào nước vào này tỉnh ra mới thôi.

Anh siết chặt nắm đấm, cuối cùng, chỉ có thể đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài. Loại người cứ đụng phải tường là ngoan cố hủy tường đi này, đoán chừng có đánh cũng không tỉnh nổi…

Tình cảm của La Thụ Hâm, Lương Lập là người rõ ràng nhất, quá sâu cũng quá nặng nề, làm anh em, anh chỉ có thể giúp đỡ hết sức… Còn nhiều hơn, anh thật sự bất lực…

Thấy đối phương tỉnh lại, Lương Lập mở miệng là lập tức cho một trận giáo huấn: “Tỉnh rồi? Tại sao không biết nhớ bài học kinh nghiệm lâu một chút hả? Cậu có biết cậu suýt chút nữa là chết rồi không?”

La Thụ Hâm mê man mở mắt ra, nhìn đến bức tường màu trắng quen thuộc, anh liền biết anh đang ở bệnh viện. Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, nhưng lại không phải giọng nói khiến mình rung động.

“A Lập? Sao cậu lại ở đây?” La Thụ Hâm không nhìn người kia mà lên tiếng, ấn ấn huyệt thái dương, lại nhìn nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy được bóng người quen thuộc:” Cậu ấy đâu? Ở đâu?”

“Cậu ấy nào? Lúc tôi đến không có một ai cả.” Lương Lập thật muốn cạy đầu La Thụ Hâm ra, xem xem bên trong ngoài Hạ Tuyền ra còn có cái gì khác không.

“Không đúng! Nhất định là cậu ấy đưa tôi đến.” La Thụ Hâm nghe vậy liền hất chăn, muốn xuống giường, may mà Lương Lập kịp thời đè tay anh lại: “Cậu điên rồi, thân thể cậu bây giờ thế nào, cậu còn không biết sao?”

“Cậu buông tay ra, cậu ấy nhất định còn chưa đi xa “

Lương Lập thật sự phát hỏa: “Cậu tỉnh táo lại cho tôi, chưa đi xa? Tôi thấy là cậu xuất hiện ảo giác thì có, lúc tôi đến trong phòng ngay cả một bóng người cũng không thấy.”

” Không thể nào!” La Thụ Hâm không tin.

“Thật sự đủ rồi. Mấy năm nay cậu vì cậu ta mà tra tấn bản thân thành cái dạng gì? Những việc cậu làm cậu ta có nhìn thấy à? Tính chuyện trước kia, cả lần này, lần này nữa! Vì tìm cậu ta, cậu có ăn nổi một bữa cơm ngon sao? Có ngủ qua một giấc thật tốt sao? Thôi, cậu buông tay đi…”

Đôi mắt Lương Lập đỏ lên, nhưng vẫn cứ cố chấp nín nước mắt lại.

” … ” La Thụ Hâm trầm mặc, thì thào tự nói :” Bởi vì thích a … ” Anh có biện pháp gì đâu …

” (# ‘) dựa vào, hóa ra mấy năm nay tôi vẫn nói chuyện với trâu*!!! ” Lương Lập thua với anh.

(*: ý nói ‘đàn gảy tai trâu’.)

“Cái gì mà nói chuyện với trâu?” Hạ Tuyền xách một túi đồ trở về, vừa rồi hình như hắn lơ đãng nghe được một chuyện gì đó vô cùng ghê gớm.

La Thụ Hâm nghe tiếng liền mừng rỡ, hiển nhiên quên mình đang còn truyền nước biển, lập tức muốn xuống giường, “A Tuyền!”

“Nằm xuống.”

“Ừm!” Người nào đó lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ là từ đầu đến cuối đôi mắt đều dính trên người Hạ Tuyền. Phản ứng này khiến Lương Lập đứng một bên nhìn mà hộc máu ba lần. Cái cảm giác này, thật là!

Hạ Tuyền đặt túi lên chiếc bàn nhỏ đầu giường, hất hất cằm :”Ăn đi.”

Vì vậy người nào đó ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

“Chà chà chà…” Lương Lập đứng một bên phát ra tiếng cảm thán, đoán chừng chỉ có người bên cạnh này mới khiến tên kia nghe lời như vậy. Hừ! Thằng nhóc này coi như có lương tâm, còn biết đường mua đồ ăn về.

Không thể không nói, đây thật sự là một hiểu lầm khiến người người đều vui vẻ…

Hạ Tuyền liếc nhìn Lương Lập, đã có người thế chân, hắn cũng không có ý định tiếp tục ngốc ở đây nữa: “Tôi về trước.”

“A Tuyền, lời cậu lúc trước còn tính chứ?” Lương Lập còn chưa mở miệng, người nào đó nằm trên giường uống cháo liền không kiềm chế được.

Hạ Tuyền nhất thời cảm thấy đầu đau nhức, hắn có thể nói không tính sao sao sao ??? Không thể a …

“Cậu đã nói…” La Thụ Hâm thấy Hạ Tuyền trầm mặc không nói, mi mắt rũ xuống, giọng thấp dần, âm cuối mờ nhạt như một tiếng thở dài.

Lúc này, La Thụ Hâm như đứa trẻ cố chấp bị lời phụ huynh thuận miệng hứa hẹn làm tổn thương, im lặng kháng nghị lại mang theo phần ủy khuất.

“Chuyện này để sau đi.” Hạ Tuyền khẽ nhíu mày, cuối cùng đưa ra một đáp án mập mờ ba phải, hắn cũng không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhưng… Nhìn đôi mắt kia bởi đáp án kia mà trở nên sinh động, có lẽ… là đúng, cũng không nhất định… Đi trên đường về, nhìn đường phố quen thuộc, Hạ Tuyền nghĩ, có lẽ có thể… thử xem?

Tùy duyên đi, bản thân sống thư thái là được.

Trở lại căn phòng nhỏ của mình, Hạ Tuyền tiếp tục thiết kế bản vẽ. Vài hôm trước hắn báo danh vào giải thi đấu thiết kế quảng cáo. Nếu làm xong vụ này, chẳng những có tiền thưởng, còn có thể nâng độ nổi tiếng lên một mức nhất định. Tuy rằng hiện tại hắn không mưu cầu bất cứ điều gì, nhưng thiết kế quảng cáo, vẫn là nghề nghiệp hắn thích nhất.

Hiện tại đã thông suốt, hứng thú tăng lên không ít, thiết kế gì đó, tuy rằng có chút chủ quan, chung quy cảm giác cũng càng thêm linh hoạt, lưu loát thoải mái.

Còn một khoảng thời gian mới tới lúc thi đấu, Hạ Tuyền cũng không vội. Mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ, thời gian còn lại thì chậm rãi nghiên cứu, chậm rãi thiết kế, đôi khi còn muốn ra đi ra ngoài tìm chút linh cảm.

Về phần La Thụ Hâm thì sao? Đã sớm đã bị Hạ Tuyền toàn tâm toàn ý chuẩn bị thi đấu, trong lúc lơ đãng ném ra sau đầu rồi.

——o0o——

Chương đầu tiên bé táo nhỏ nhà tớ edit ^^ Lần đầu tiên edit của bé luôn á, cơ mà tớ beta một lần xong hai đứa còn ngồi beta lại lần nữa rất kỹ cho nên… Có khi còn tốt hơn tớ làm mọi khi luôn =)))



Hạ Tuyền sống lại – Chương 18

Thông báo nhỏ:

Nhà vẫn tiếp tục hoạt động nhé mọi người. Bé Táo sẽ phụ trách edit nốt bộ này ^^

Còn bộ Trọng sinh chi thị ái hành hung, tớ nhận được tin tác giả Tây Tử Tự cũng có share bài lưỡi bò, tuy nhiên không chắc chắn vì tớ không có weibo. Bạn nào có weibo có thể giúp tớ xác nhận một chút được không? Có thể ib FB tớ lấy Weibo tác giả nếu không tìm được, ngàn lần cảm ơn bạn!

——o0o——

Bình luận





Chi tiết truyện