Cô không thể chờ đợi được nữa muốn thử tay nghề ngay lập tức, cúi đầu nhìn lợi thế mà Tất Thịnh cho cô , nhất thời cũng quên hỏi phải đánh cuộc bao nhiêu tiền, thầm nghĩ có lẽ sòng bạc nào trong vùng cũng giống nhau!
Vì vậy cô cầm lên một thứ màu đen tầm thường nhất, quyết định bắt đầu thử vận may của mình.
Tất Thịnh để Thạch Du ngồi ở bàn 21h , còn mình thì đi nói chuyện với mấy người bạn thân lâu không gặp; thông thường người gặp qua Thạch Du đều khen ngợi cô phong cách tuyệt đẹp, trong lòng Tất Thịnh tất nhiên là mừng rỡ cực kỳ.
Thấy Kha Tái Tư kéo Tang Nhã đi tới, Tất Thịnh tay cầm ly rượu nhấm nháp, cố ý coi thường bọn họ.
“Kính chào, các vị lão đại.” Hôm nay rất đongg người đến buổi lễ khai mạc, khiến Kha Tái Tư cười không khép miệng.
“Hôm nay tiền lãi đủ để cho anh ăn trong vòng một năm.” Tất Thịnh giễu cợt lạnh lẽo cười một tiếng.
“Nhờ hồng phúc của anh.” Kha Tái Tư vui vẻ cười to, đột nhiên phát hiện Thạch Du không ở bên cạnh Tất Thịnh, “Tất lão đại, người đẹp của anh đâu?”
“Ở bàn kia.” Tất Thịnh nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía Thạch Du ở bàn đánh bạc, bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy bàn bạc đó bị rất nhiều người vây quanh, anh dường như hiểu rõ chuyện gì, không nhịn được hé miệng mà cười cười, “Kha lão đại, bàn kia có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”
Kha Tái Tư theo ánh mắt của anh nhìn về phía tiếng người huyên náo ở cái bàn lớn kia, “Xảy ra chuyện gì?”
Chỉ chốc lát sau, người trông cói sòng bạc mặt kinh hoành chạy đến trước mặt Kha Tái Tư, “Lão đại, bàn 21h đã thắng lớn.”
“Cái gì! ?” mặt Kha Tái Tư kinh hoảng, “Mau dẫn tôi đi sang.”
“Vậy còn em ?” Tang Nhã ở bên cạnh Kha Tái Tư, mặt mờ mịt nhìn hắn.
“Tùy cô thôi!” hiện tại hắn đâu còn có tâm quan tâm đến cô, một cái bàn đã thắng lớn , vậy là hắn bị tổn thất lớn rồi.
Tang Nhã nghĩ là thừa dịp lúc này Thạch Du không có ở bên cạnh Tất Thịnh, cô sẽ có cơ hội ngồi cạnh anh, vì vậy nụ cười kiều mỵ trên mặt liền hướng tới Tất Thịnh.
Tất Thịnh thấy thế vội vàng nói: “Thạch Du ở đó hình như xảy ra vấn đề gì, tôi đi sang nhìn một chút.” Dứt lời, ngay sau đó anh chạy về phía bàn 21h kia.
Anh thật vất vả từ bên ngoài đám người chen đến bên cạnh Thạch Du, thấy trước mặt cô có rất nhiều tiền vàng , xem ra quả thật anh đoán trúng.
“Có thể thu tay lại rồi.” Anh nhẹ giọng nói.
“Tại sao? Người tôi còn chưa thắng đủ !” Thạch Du nâng cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Cô không có nhìn thấy nơi đó có người sắc mặt đã giống như gặp quỷ còn khó nhìn hơn.” ánh mắt của Tất Thịnh liếc nhìn chỗ Kha Tái Tư đứng .
Thạch Du đầu tiên là kinh ngạc nhìn nét mặt xanh mét của Kha Tái Tư, rồi sau đó không vui nói: “Sợ người tôi thắng tiền, cũng không cần mở sòng bạc.”
Cô tức giận ục ục lại không tình nguyện thu số tiền trước mặt, “Không chơi nữa.”
Tay cô vội vàng thu, cuối và vẫn là ngửa đầu cầu cứu: “Quá nhiều, làm thế nào?”
Tất Thịnh búng ngón tay một cái, gọi nhân viên phục sòng bạc giúp Thạch Du thu hồi số tiền trước mặt, đếm lại và viết rõ số tiền đưa cho Tất Thịnh, Tất Thịnh gật đầu thu lại vào túi.
“Chờ một chút đi ra quầy lấy tiền.” Tất Thịnh nhỏ giọng với cô nói.
Thạch Du không có ý kiến khác gật đầu, “Được rồi.”
Kha Tái Tư thấy Thạch Du đã dừng tay lại, hắn vừa giận vừa cười đi tới trước mặt bọn họ, “Tất lão đại, anh hôm nay thật là thắng lợi trở về.”
“Thạch Du chỉ là chơi cho vui, không ngờ vận may lại tốt như vậy.” Tất Thịnh nhàn nhạt nói, sau đó ôm lấy Thạch Du vẻ mặt vui vẻ từ trước mặt Kha Tái Tư rời đi.
Thạch Du kinh ngạc nhìn Tất Thịnh, “Tôi thật sự thắng rất nhiều sao?”
“Không sai.” Tất Thịnh trả lời.
“Không thể nào! Tôi vẫn luôn chơi nhỏ thôi mà.” Thạch Du mặt hoài nghi nói.
” Chơi nhỏ? Cô đẫ sắp thắng lớn ở cái bàn đóa, còn nói chỉ là chơi nhỏ?” Tất Thịnh không tin lời cô giải thích.
“Thật, tôi chỉ luôn dùng đồng màu đen để đánh cuộc, làm sao có thể thắng lớn được!” Thạch Du hùng hồn nói.
“Màu đen?” Tất Thịnh nhất thời dừng bước chân lại, lộ ra nụ cười hài hước, “Cô biết màu đen là bao nhiêu không?”
“Không phải là nhỏ nhất sao?” Thạch Du không giải thích được hỏi ngược lại.
“Trời ạ!” Tất Thịnh vỗ nhẹ cái trán một cái, “May mà cô thắng, nếu không tôi có thể sẽ bị thua một dãy biệt thự.”
“Cái gì! ?” Thạch Du khiếp sợ trợn tròn hai mắt.
“Màu đen là bằng một nghìn đồng Đô-la a!” Tất Thịnh không khỏi than thở một tiếng.
“Một nghìn đồng Đô-la? Đó không phải là 3, 4 vạn tiền Đài Loan. . . . . .” Thạch Du lại một lần nữa khiếp sợ khẽ nhếch miệng lên .
“Cho nên! Cái bàn sắp bị cô thắng lớn.” Gương mặt Tất Thịnh hài hước.
“Oa!” Thạch Du dừng bước lại bắt đầu tính toán, “Vậy tôi có phải thắng không ít tiền?” Cô kinh ngạc nhìn Tất Thịnh.
Tất Thịnh từ trong túi lấy ra chứng từ của sòng bạc do nhân viên phục vụ đưa , “Tổng cộng là 246,000 nguyên Đô-la.”
“246,000 nguyên —— Đô-la! ?” Thạch Du sốc nặng trợn to cặp mắt.
“Nếu như muốn đổi sang tiền Đài Loan, có thể cho cô tự tính; chỉ là, hôm nay cô thắng, có phải nên mời khách hay không?” Tất Thịnh đùa giỡn mà nói.
“Được! Tôi mời anh.” Thạch Du hưng phấn gật đầu như bằm tỏi, vội vàng kéo Tất Thịnh ra khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư .
Kha Tái Tư căm giận đứng ở một bên nhìn bọn họ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, hắn một lòng cùng Tất Thịnh so đo tất cả mọi thứ, trăm phương ngàn kế muốn loại bỏ địa vị và danh vọng của Tất Thịnh ở trong hắc đạo , nhưng Tất Thịnh vẫn luôn vững như bàn thạch, hắn sử xuất bất kỳ kế sách nào cũng không ăn thua; duy nhất một việc có thể làm cho hắn ở ưỡn ngực nói chuyện,đó chính là đem Tang Nhã từ bên cạnh hắn cướp đi. Nhưng là không ngờ hắn lại có thể tìm thấy một người phụ nữ so với Tang Nhã còn giỏi hơn, nghĩ đến đây, hắn không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi .
Bình luận
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1